Chương 44: Ngậm Đắng Nuốt Cay
Trần Thanh Vân
25/08/2013
Đơn Minh lại sợ bọn Vô Vi phái chuyển hướng câu chuyện sang đề khác, vừa ngồi xuống, lão nhắc liền:
- Lữ tiền bối giải thích cho nghe đi!
Đối với Lữ Trường Lâm, lão là người sanh sau, tự nhiên lão phải đặt vào hạng hậu bối.
Lữ Trường Lâm cười nhẹ, hỏi:
- Đơn đại hiệp làm thế nào vào đây được?
Đơn Minh mỉm cười:
- Giang hồ là chốn có trăm ngàn trò diễn tiến hư hư thực thực, song so với công cuộc bố trí của quý phái thì phải nhận ra, cái trò của các vị buồn cười quá chừng. Lão phu tự hỏi tại sao các vị làm được một việc như vầy mà chẳng biết thẹn?
Lời nói đó xúc phạm đến danh dự của phái Vô Vi, thiết tưởng trên thế gian không một ai có thể buông ra trong trường hợp này, trừ cái lão họ Đơn có tính tình cộc lốc.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy khó chịu, chàng cau mày, thúc tỉnh lão:
- Đơn bá bá...
Đơn Minh trừng mắt:
- Lão phu nói thật đấy! Chẳng có gì quan hệ cả!
Dù lão biết rằng trước mặt lão nhân tuổi trên trăm, lão không nên dùng hai tiếng lão phu để tự xưng, song lão quen tánh mất rồi, nếu có cần sửa đổi thì chỉ khi nào đối thoại ngay với Lữ Trường Lâm.
Đáp lời Triệu Sĩ Nguyên, lão không cần dè dặt lắm.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Đơn đại hiệp là bậc quân tử, tánh tình cương trực, nói ra điều gì là phải có nguyên nhân. Bổn phái xin lắng tai nghe chỉ giáo.
Phong độ của Lữ Trường Lâm nhàn tịnh, đáng kính, con người đó lúc hành động hẳn có suy nghĩ rất kỹ.
Nhưng một kẻ đại gian ác cũng có thể ngụy tạo một phong độ như vậy, mà biết đâu lại còn khéo hơn nữa?
Thế thì Lữ Trường Lâm thực sự là con người tốt hay chỉ là một kẻ gian hoạt trá hình.
Vô Vi Tiên Tử nhìn lão có phần nào mê hoặc...
Nhất Mục Song Nhân cao giọng thốt:
- Bổn nhân chia tay Vô Vi Tiên Tử và Linh Nhi, lấy cái chết hẹn với mình, vọt qua vọng cửa đá, đi độ mươi trượng, thấy một cái hang mở ra ngay nơi mặt đất, từ lòng hang bốc lên hơi nóng như đốt như thiêu, thỉnh thoảng có từng lượn sóng lửa trào lên. Bổn nhân nhìn quanh quẩn, chẳng thấy một lối nào khác hơn cái hang đó, sau phút giây đắn đo, bổn nhân nhảy xuống hang.
Lão dùng hai tiếng bổn nhân, thay cho hai tiếng lão phu, bởi lão đáp lời Lữ Trường Lâm.
Ngưng một chút, lão tiếp:
- Ngờ đâu trong hang nhiệt độ lại cao hơn, sóng lửa lại mãnh liệt hơn. Áp lực của lửa quá mạnh, tung bỗng bổn nhân trở lên, quăng bổn nhân vào một con đường địa đạo, bổn nhân rơi đúng trước một vọng cửa đá. Bổn nhân mở cánh cửa đá, theo địa đạo tiến tới, thẳng đường đến tận nơi này.
Lão kết thúc:
- Bổn nhân vào đây bằng cách đó, tin hay không tin, tùy các vị.
Lữ Trường Lâm lại hỏi:
- Đơn đại hiệp còn nhớ do phương hướng nào vào đại điện này chăng?
Đơn Minh đưa tay chỉ về phía tả thần tọa, nơi đó có một vọng cửa nhỏ, rồi đáp:
- Bổn nhân do cửa đó vào đây. Chẳng lẽ bổn nhân lại nói sai?
Lão vốn là tay giàu kinh nghiệm giang hồ, nghe Lữ Trường Lâm hỏi như vậy là biết ngay Lữ Trường Lâm có nghi ngờ điều gì.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Triệu thiếu lệnh chủ cùng chưởng môn bổn phái và Lý Linh cô nương vào đây do cửa lớn bên dưới thần tòa.
Đơn Minh trố mắt:
- Thế ra có đến hai địa đạo?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Cứ theo di thơ của tổ sư bổn phái thì có đến bảy con đường chứ chẳng phải chỉ có hai mà thôi. Đơn đại hiệp cứ bảo Triệu thiếu lệnh chủ thuật cho nghe đã trải qua như thế nào.
Đơn Minh nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên:
- Ngươi vào đây bằng cách nào?
Triệu Sĩ Nguyên vào đây cùng một đường với Vô Vi Tiên Tử và Lý Linh, có điều nhờ chàng võ công cao hơn hai nàng, nên không quá vất vã như hai nàng.
Đơn Minh thở dài:
- Xem ra bổn nhân may mắn hơn tất cả.
Lữ Trường Lâm cười khẽ:
- Nếu Đơn đại hiệp nghĩ thế là sai rồi!
Đơn Minh kinh ngạc:
- Lữ tiền bối nói thế là có ý tứ gì?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Hơn năm trăm năm qua, đi theo con đường Kim mã mà vào đây chỉ có Triệu thiếu lệnh chủ, bổn phái chưởng môn và Lý cô nương mà thôi! Qua được con đường đó là thu thập rất nhiều lợi ích. Họ thu thập những ích lợi gì chỉ có họ biết mà thôi, lão phu không được rõ lắm.
Còn do theo con đường của đại hiệp mà vào thì chẳng thu thập được gì.
Đơn Minh lại nhìn Triệu Sĩ Nguyên, chừng như lão bắt đầu hiểu.
Triệu Sĩ Nguyên nhìn lão mỉm cười.
Lão thở dài, vẻ thất vọng hiện rõ nơi gương mặt.
Lữ Trường Lâm tiếp:
- Tuy vào địa phủ có tất cả là bảy con đường, song lại chỉ có năm cung phúc. Trước mặt chúng ta có năm tử cánh, qua lọt mỗi tử cánh là thu hoạch được một điều hay, qua lọt đủ năm cánh là thu hoạch đủ năm điều hay, do đó mới có cái tên Ngũ phúc. Lão phu vào đây, qua lọt Hỏa Hải, Hàn Tuyền, Độc chiếu, đến con đường Vô Nhai thì lão phu sẩy chân, do đó phải theo con đường thứ ba vào đại điện này.
Lão dừng lại, thở mấy hơi dài, rồi tiếp:
- Trong mười hai đệ tử bổn phái hiện diện thì Dương Thế Thành, Lâm Thiên Trì, Khưu Vĩnh Huy và Ngô Minh Triệt vào đây, đồng một con đường của Đơn đại hiệp đã trải qua, nên không thu hoạch được gì cả. Liêu Quang Thủy và Quách Tăng Nguyệt vào được Hỏa Hải, song không vượt qua nổi. Trầm Hồng và Trần Kế Chí vượt qua Hỏa Hải, song lại rơi ở Hàn Tuyền, Lý Hiểu Đông, Lưu Bính Văn và Thôi Phúc đồng trường hợp với lão phu.
Lý Linh vụt hỏi:
- Cứ theo sự dẫn giải của lão tiền bối thì mỗi tử cảnh đều có một cách thoát hiểm tự cứu, và ai vào đây là không hề gặp nguy đến đổi phải táng mạng?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Đúng như cô nương nói. Từ ngày bổn phái phát hiện ra chốn địa phủ này, kể có hơn năm trăm năm nay rồi, những người mà vào đây không hề gặp sự hung hiểm nào cả. Ai ai cũng đến được nơi đây bình yên vô sự. Chí như trước ngày mà bổn phái đã phát hiện địa đạo thì có gì nguy hiểm chăng, đương nhiên là bổn phái không có hiểu được, bởi chưa có một ai mà bỏ công tra cứu tận tường.
Bây giờ tất cả mới hiểu rõ là địa phương này không phải do Vô Vi phái kiến tạo, bởi một cơ duyên nào đó họ tìm ra được mà thôi.
Như vậy là địa phủ này đã có từ lâu lắm, trước khi phái Vô Vi thành lập.
Lý Linh lại hỏi:
- Nơi cửa động có ghi rõ ràng là có bảy tuyệt địa, lão tiền bối chỉ dẫn giải có năm cánh, mà bọn tôi cũng chỉ trải qua mấy cánh đó thôi, thế thì còn hai cánh cửa ở đâu?
Lữ Trường Lâm lắc đầu:
- Tuy lão phu vào đây bảy tám mươi năm rồi, song không hiểu nổi hai tử cánh kia ở đâu và nó như thế nào.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đằng hắng một tiếng.
Tiếng đằng hắng rất tầm thường, song mọi người nghe như có vẻ lạ, cùng hướng mắt về nàng.
Nàng nghiêm sắc mặt thốt:
- Bổn tòa có một vấn đề quan trọng, muốn nhờ Lữ lão sư tổ chỉ điểm.
Lữ Trường Lâm cũng chỉnh nghiêm thần sắc, hỏi:
- Chưởng môn nhân có điều chi thắc mắc?
Âu Dương Ngọc Kỳ trầm giọng:
- Bổn tòa vào đây không xuất chiếu tín vật chưởng môn, tại sao Lữ lão sư thúc tổ lại tin ngay?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Khưu Vĩnh Huy có cho lão phu biết, trước khi hắn vào đây, chưởng môn đã được toàn thể các vị trưởng lão công nhận là người thừa kế ngôi vị độc tôn, sau đó Triệu thiếu lệnh chủ lại bảo là được chưởng môn ủy thác cuộc tra cứu ở dưới địa phủ, việc sau xác nhận lời trước, tự nhiên lão phu phải tin, chẳng có dám nghi ngờ gì.
Âu Dương Ngọc Kỳ chính sắc:
- Trong năm trăm qua, có khi nào chưởng môn trong bổn phái vào địa huyệt chăng?
Lữ Trường Lâm giật mình:
- Chưởng môn nhân giữ ngôi vị chí tôn, lãnh đạo toàn thể môn phái, khi nào lại khinh thường dấn thân vào chỗ hiểm nguy. Trước chưởng môn, chẳng có vị nào cả.
Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp:
- Tại sao bổn tòa phá lệ mà vào địa phủ, điều đó không làm cho Lữ sư thúc tổ nghi ngờ sao?
Lữ Trường Lâm thoáng biến sắc:
- Điều đó lão phu chưa...
Âu Dương Ngọc Kỳ thở dài:
- Vì người trong phái phản bội, bức bách bổn tòa phải vào đây.
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Cô nương vì tại hạ là liên lụy?
Chàng lộ vẻ áy náy xốn xang rõ rệt.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ nhìn chàng, điểm một nụ cười đáp:
- Sự tình không liên quan đến Triệu thiếu lệnh chủ, thiếu lệnh chủ yên tâm.
Nàng hướng sang Lữ Trường Lâm tiếp:
- Hiện tại, đệ tử trong phái không thừa nhận bổn tòa là chưởng môn nữa. Lữ sư thúc tổ có thái độ như thế nào?
Lữ Trường Lâm trầm ngâm một lúc:
- Toàn bộ bội phản chưởng môn nhân, hay chỉ có một số người?
Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Trong mười tám vị trưởng lão, thì mười ba người đã bị bọn phản nghịch giam cầm một nơi, còn bổn tòa thì đang lúc bận việc tại xá Thân Trạch thất, không trở tay kịp, cũng bị chúng bức bách luôn, bắt buộc phải vào địa phủ.
Lữ Trường Lâm lại hỏi:
- Bây giờ chưởng môn chuẩn bị như thế nào?
Âu Dương Ngọc Kỳ trầm giọng:
- Bổn tòa muốn biết thái độ của Lữ sư thúc tổ trước.
Lữ Trường Lâm nghiêm sắc mặt:
- Lão phu cần hiểu thái độ của chưởng môn, trước khi quyết định thái độ của mình.
Âu Dương Ngọc Kỳ cương quyết:
- Đảm trách công việc chỉnh lý môn phái, trùng hưng thịnh thế, bổn tòa không thể nhận bại một cách ươn hèn.
Các đệ tử phái Vô Vi khích động ra mặt.
Cả Đơn Minh, Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh cũng cảm thấy khí hùng phấn khởi, họ khâm phục cái tráng chí Vô Vi Tiên Tử vô cùng.
Lữ Trường Lâm liền ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, bật cười ha hả:
- Hùng tâm, tránh chí của chưởng môn đáng ngợi lắm! Lão tán đồng.
Âu Dương Ngọc Kỳ gằn từng tiếng:
- Lữ sư thúc tổ vẫn thừa nhận thân phận của bổn tòa?
Lữ Trường Lâm chính sắc:
- Lão phu không phải là kẻ phản nghịch.
Vô Vi Tiên Tử thở phào.
Đoạn nàng nghiêm giọng tiếp:
- Lão sư thúc tổ đã thừa nhận bổn tòa, thì bằng vào thân phận đó, bổn tòa hỏi tội sư thúc tổ đã gây ra cái họa ngày nay trong bổn phái.
Lữ Trường Lâm kinh ngạc:
- Chưởng môn...
Vô Vi Tiên Tử chận lại:
- Lữ sư thúc tổ vâng lịnh vào địa phủ, mang theo mình cái kỳ vọng của toàn phái, trách nhiệm đó lớn lao vô cùng. Nhưng vào trong địa phủ rồi, sư thúc tổ không trở lại, đã thế lại còn những người đến sau, cũng giữ ở lại luôn. Để cho bao nhiêu người trong phái hoài vọng, cuối cùng rồi thất vọng, sanh ra thất tin, cuối cùng lòng người giản đơn, sinh ra cái họa phản nghịch, sớm muốn gì cũng đưa đến sự tương tàn. Sư thúc tổ có biết như vậy chăng?
Lữ Trường Lâm thở dài:
- Lão bất tài, không hoàn thành sứ mạng sớm thành ra đắc tội. Chưởng môn cứ chiếu theo quy củ, xử phạt!
Âu Dương Ngọc Kỳ cau mày:
- Sư thúc tổ còn sứ mạng gì chưa hoàn thành? Tại sao bổn tòa không biết?
Lữ Trường Lâm giải thích:
- Sứ mạng đó, tiên nhân lưu lại, ngay trong địa phủ này chẳng do chưởng môn bên ngoài phó.
Âu Dương Ngọc Kỳ kinh ngạc:
- Di mạng của tiên nhân? Di mạng đó thế nào? Quan trọng đến độ sư thúc tổ phải dành ưu tiên cho di mạng đó, quên đi trọng trách của mình?
Đơn Minh hừ một tiếng chen vào:
- Dù cái lý do có quan trọng đến đâu, ít nhất tiền bối cũng phải nhớ đến nhiệm vụ của mình, sai phái một người nào đó, thông tri cho chưởng môn được rõ, để mọi người khỏi tha thiết chờ mong mới được chứ!
Lữ Trường Lâm thừa hiểu cái tính khí cương trực của Đơn Minh, nên không phiền trách gì, chỉ cười khổ, đáp:
- Đơn đại hiệp chỉ luận theo cái lẽ tất nhiên, mà không hiểu rõ cái lẽ dĩ nhiên. Thật sự ra, lão phu có thừa tâm, song thiếu lực!
Đơn Minh bật cười ha hả:
- Tiền bối muốn nói vào thì được mà ra không được.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Các cánh cửa được bố trí trong chiều hướng mở đi thì được, nhưng vào rồi là không phương mở để đi ra.
Đơn Minh trừng mắt:
- Mở không được, cứ phá mở! Tiếc gì mấy vọng cửa mà phải bảo tồn, để tự giam mình năm này qua năm khác?
Lữ Trường Lâm thở dài:
- Phá không nổi thì sao? Cửa làm bằng tỉnh thạch, chứ nào phải bằng đá thường?
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Đã làm thành được tất phải có cách phá được, bất quá phải hao phí công phu hơn lúc làm thành vậy thôi. Một quả chùy kia mãi mãi cũng có lúc thành dùi, thành kim, hà huống là cái việc đập phá?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Rất có thể làm như Đơn đại hiệp nói, song các vọng cửa bị phá hết rồi, còn cái gì ngăn chận hơi nóng từ Hỏa Hải bốc ra, không khéo lại gây họa lớn.
Đơn Minh giật mình, phải công nhận là Lữ Trường Lâm có lý.
Lữ Trường Lâm thở dài tiếp:
- Đồng thời tổ sư của bổn phái còn có dụng ý sâu xa. Bít lối ra như vậy là cốt khích lệ bọn lão phu diệt trừ tạp niệm, chuyên tâm luyện công, đạt đến mức tối thượng...
Đơn Minh lắc đầu:
- Vô ích! Ra không được, dù có luyện thành môn công gì cũng cầm như thừa. Thành đại tài để mà chờ chết, không hơn không kém.
Lữ Trường Lâm tiếp:
- Di mạng của tổ sư bổn phái là thế, khi nào công lực đạt đến mức đại thành, tự nhiên phải có cách thoát ra chứ! Hẳn tổ sư phải an bày như vậy!
Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi:
- Các vị vào đây đã quá lâu, chẳng lẽ công phu chưa luyện xong?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Hiện tại chỉ có tám người đã đạt đến tiêu chuẩn của tổ sư.
Lão kể tên các người thành công, đoạn tiếp:
- Dương Thế Thành, Ngô Minh Triệt, Lâm Thiên Trì và Khưu Vĩnh Huy vì không vượt qua Hỏa Hải nên chẳng có hy vọng gì.
Dương Thế Thành và ba người thoáng thẹn vội cúi gầm mặt xuống.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh cảm thấy thương hại cho họ, mà cũng thẹn cho mình, bởi lão cũng như họ, không vượt qua nổi Hỏa Hải.
Lý Linh thở ra:
- Lão tiền bối thận trọng quá đó, chỉ sợ không còn kịp thời gian trở lên mặt đất, bởi lão tiền bối hiện tại niên kỷ lại quá cao...
Lữ Trường Lâm trầm buồn ra mặt:
- Tự nhiên lão phu phải biết như vậy chứ cô nương. Song muốn ra khỏi nơi này phải có đủ số chín người, mà hiện tại bọn lão phu chỉ gồm có tám!
Đơn Minh thấy câu chuyện càng lúc càng ly kỳ, lão cao hứng vô cùng, hỏi:
- Tại sao lại phải có đủ số chín người!
Lữ Trường Lâm lắc đầu:
- Lão phu chưa có thể giải thích cho Đơn đại hiệp và các vị hiểu được. Từ bao lâu nay cái số chín người không bao giờ có đủ! Người mới vào phải luyện tập, trong khi đó kẻ luyện tập xong lại chết đi, số mới không bù với số chết, thì biết đến khi nào mới có đủ chín người.
Sau khi có đủ chín người, lão phu mới được phép mở hộp đá thứ hai, để xem tổ sư lưu lại những mạng lệnh gì. Bởi chưa mở chiếc hộp đó thì làm sao lão phu biết được tác dụng của cái số chín người đúng.
Thì ra Lữ Trường Lâm chiếu theo di mạng của tổ sư đựng trong mấy chiếc hộp đó mà hành sự.
Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi:
- Thế thì sư thúc tổ theo đúng di huấn của tiền nhân.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Chưởng môn lượng xét cho!
Lão sợ Tiên Tử lại bắt tội bỏ trách nhiệm như trước.
Âu Dương Ngọc Kỳ thở dài:
- Bổn tòa trách sư thúc tổ oan uổng quá!
Lữ Trường Lâm cười nhạt:
- Chưởng môn nhân không đáng trách đâu! Cũng tại lão phu không bẩm báo trước đó thôi.
Âu Dương Ngọc Kỳ từ từ đứng lên:
- Bổn tòa có thể dảo cáo tổ sư, xin đọc di huấn đó chăng?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Xin chưởng môn bước theo lão phu.
Lão đưa Âu Dương Ngọc Kỳ đến trước bục thờ, lấy trong chiếc hộp đá thứ nhất, di vật của tổ sư, hai tay trao qua cho nàng xem.
Ngọc Kỳ xem rồi trịnh trọng đặt vật đó vào trong hộp, đoạn hỏi:
- Chừng như sư thúc tổ muốn mời Triệu thiếu lệnh chủ tiếp trợ cho đủ số chín người.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Triệu thiếu lệnh chủ sẵn sàng giúp sức, song lại không chịu gia nhập bổn phái. Chính việc đó là một trở ngại lớn.
Âu Dương Ngọc Kỳ liếc sang Triệu Sĩ Nguyên đoạn thốt:
- Bây giờ đã có bổn tòa, thì sư thúc khỏi phải làm nhọc đến Triệu thiếu lệnh chủ.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Lão phu đang hân hoan vì tổ sư linh hiển, khiến chưởng môn vào đây đúng lúc, điều khiển công tác này.
Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Đêm nay sư thúc tổ hãy chỉ điểm võ học của tổ sư cho bổn tòa tập luyện, rồi ngày mai chúng ta sẽ mở đến chiếc hộp thứ hai.
Đôi mắt Lữ Trường Lâm sáng rực lên, lão nhìn Vô Vi Tiên Tử một lúc, niềm cao hứng bốc mạnh, đồng thời lão cũng cảm xúc vô cùng. Lão run run giọng thốt:
- Chưởng môn có tư chất hơn người, đọc qua là thức ngộ ngay. Bổn phái phúc hạnh phi thường.
Âu Dương Ngọc Kỳ mỉm cười:
- Công vụ đã xong rồi, bây giờ đến phần tư vụ đây! Sư thúc tổ hãy vì điệt tôn nữ cho dọn món gì khoản đãi các vị bằng hữu kia đi!
Lữ Trường Lâm giật mình, nhưng liền theo đó bật cười ha hả:
- Công tư phân minh, tình lý trọn vẹn, có như vậy mới xứng đáng là chưởng môn nhân, dù tuổi còn nhỏ, lão phu khen ngợi điệt tôn nữ đó! Lúc hữu sự, lấy thân phận chưởng môn quyết đoán xong, việc rồi bỏ cái lột độc tôn, trở về hàng ngũ bằng hữu. Đáng phục thay.
Địa phủ trở thành lạc cảnh với tiếng cười cởi mở của tất cả mọi người.
Ngày thứ nhất qua, ngày thứ hai đến.
Âu Dương Ngọc Kỳ đã học xong môn công do tổ sư lưu lại trong chiếc hộp đá thứ nhất.
Lữ Trường Lâm xuất lãnh các đệ tử phái Vô Vi đưa nàng trở vào điện, đến trước bục thờ, mở nấp hộp đá thứ hai.
Trong hộp đá đó cỏ bản di thơ, ghi chép bí quyết luyện công do chín người hiệp lực.
Thảo nào mà trong hộp đá thứ nhất, bản di thư lại chẳng bắt buộc phải có đủ chín người.
Âu Dương Ngọc Kỳ cùng tám vị trưởng lão, họp nhau trong một gian nhà riêng biệt, khổ tâm luyện môn công phu đó.
Bọn Triệu Sĩ Nguyên nhân rỗi không bỏ phí thì giờ, cùng vận công điều tức.
Vào đây rồi Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh mới nhận thấy là mình còn kém quá, tuy ngoài đời lão là tay hữu hạng, song đối với bọn Lữ Trường Lâm, lão có khác gì một tiểu đồng đang cắp sách nhập môn.
Bất quá lão chỉ được xếp ngang hàng với bọn Dương Thế Thành bốn người, do đó lão quá thẹn, quá tức uất, cố luyện công dù thời gian lưu lại đây rất ngắn ngủi, lão cũng không bỏ phí một giây.
Phần Triệu Sĩ Nguyên thì chàng nhận ra tiến bộ phi thường, sao với lúc chưa vào đây, chẳng khác nào hai người mà hia người cách biệt nhau như trời với vực.
Đó là chàng nhờ ảnh hưởng của Hỏa Hải, Hàn Tuyền và Độc chiều...
Địa phủ đêm cũng như ngày, chẳng rõ họ lưu lại đó được bao nhiêu lâu...
Cho đến một hôm...
Nói là một hôm, bất quá là một cách nói, chứ còn biết thực sự là đêm hay ngày.
Vọn Vô Vi đệ tử luyện xong thần công.
Và họ có đủ tư cách mở hộp đá thứ ba.
Mở hộp đá đó ra rồi họ mới biết tại sao phái Vô Vi phải ly khai võ lâm Trung Nguyên.
Tất cả đều sửng sờ!
- Lữ tiền bối giải thích cho nghe đi!
Đối với Lữ Trường Lâm, lão là người sanh sau, tự nhiên lão phải đặt vào hạng hậu bối.
Lữ Trường Lâm cười nhẹ, hỏi:
- Đơn đại hiệp làm thế nào vào đây được?
Đơn Minh mỉm cười:
- Giang hồ là chốn có trăm ngàn trò diễn tiến hư hư thực thực, song so với công cuộc bố trí của quý phái thì phải nhận ra, cái trò của các vị buồn cười quá chừng. Lão phu tự hỏi tại sao các vị làm được một việc như vầy mà chẳng biết thẹn?
Lời nói đó xúc phạm đến danh dự của phái Vô Vi, thiết tưởng trên thế gian không một ai có thể buông ra trong trường hợp này, trừ cái lão họ Đơn có tính tình cộc lốc.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy khó chịu, chàng cau mày, thúc tỉnh lão:
- Đơn bá bá...
Đơn Minh trừng mắt:
- Lão phu nói thật đấy! Chẳng có gì quan hệ cả!
Dù lão biết rằng trước mặt lão nhân tuổi trên trăm, lão không nên dùng hai tiếng lão phu để tự xưng, song lão quen tánh mất rồi, nếu có cần sửa đổi thì chỉ khi nào đối thoại ngay với Lữ Trường Lâm.
Đáp lời Triệu Sĩ Nguyên, lão không cần dè dặt lắm.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Đơn đại hiệp là bậc quân tử, tánh tình cương trực, nói ra điều gì là phải có nguyên nhân. Bổn phái xin lắng tai nghe chỉ giáo.
Phong độ của Lữ Trường Lâm nhàn tịnh, đáng kính, con người đó lúc hành động hẳn có suy nghĩ rất kỹ.
Nhưng một kẻ đại gian ác cũng có thể ngụy tạo một phong độ như vậy, mà biết đâu lại còn khéo hơn nữa?
Thế thì Lữ Trường Lâm thực sự là con người tốt hay chỉ là một kẻ gian hoạt trá hình.
Vô Vi Tiên Tử nhìn lão có phần nào mê hoặc...
Nhất Mục Song Nhân cao giọng thốt:
- Bổn nhân chia tay Vô Vi Tiên Tử và Linh Nhi, lấy cái chết hẹn với mình, vọt qua vọng cửa đá, đi độ mươi trượng, thấy một cái hang mở ra ngay nơi mặt đất, từ lòng hang bốc lên hơi nóng như đốt như thiêu, thỉnh thoảng có từng lượn sóng lửa trào lên. Bổn nhân nhìn quanh quẩn, chẳng thấy một lối nào khác hơn cái hang đó, sau phút giây đắn đo, bổn nhân nhảy xuống hang.
Lão dùng hai tiếng bổn nhân, thay cho hai tiếng lão phu, bởi lão đáp lời Lữ Trường Lâm.
Ngưng một chút, lão tiếp:
- Ngờ đâu trong hang nhiệt độ lại cao hơn, sóng lửa lại mãnh liệt hơn. Áp lực của lửa quá mạnh, tung bỗng bổn nhân trở lên, quăng bổn nhân vào một con đường địa đạo, bổn nhân rơi đúng trước một vọng cửa đá. Bổn nhân mở cánh cửa đá, theo địa đạo tiến tới, thẳng đường đến tận nơi này.
Lão kết thúc:
- Bổn nhân vào đây bằng cách đó, tin hay không tin, tùy các vị.
Lữ Trường Lâm lại hỏi:
- Đơn đại hiệp còn nhớ do phương hướng nào vào đại điện này chăng?
Đơn Minh đưa tay chỉ về phía tả thần tọa, nơi đó có một vọng cửa nhỏ, rồi đáp:
- Bổn nhân do cửa đó vào đây. Chẳng lẽ bổn nhân lại nói sai?
Lão vốn là tay giàu kinh nghiệm giang hồ, nghe Lữ Trường Lâm hỏi như vậy là biết ngay Lữ Trường Lâm có nghi ngờ điều gì.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Triệu thiếu lệnh chủ cùng chưởng môn bổn phái và Lý Linh cô nương vào đây do cửa lớn bên dưới thần tòa.
Đơn Minh trố mắt:
- Thế ra có đến hai địa đạo?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Cứ theo di thơ của tổ sư bổn phái thì có đến bảy con đường chứ chẳng phải chỉ có hai mà thôi. Đơn đại hiệp cứ bảo Triệu thiếu lệnh chủ thuật cho nghe đã trải qua như thế nào.
Đơn Minh nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên:
- Ngươi vào đây bằng cách nào?
Triệu Sĩ Nguyên vào đây cùng một đường với Vô Vi Tiên Tử và Lý Linh, có điều nhờ chàng võ công cao hơn hai nàng, nên không quá vất vã như hai nàng.
Đơn Minh thở dài:
- Xem ra bổn nhân may mắn hơn tất cả.
Lữ Trường Lâm cười khẽ:
- Nếu Đơn đại hiệp nghĩ thế là sai rồi!
Đơn Minh kinh ngạc:
- Lữ tiền bối nói thế là có ý tứ gì?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Hơn năm trăm năm qua, đi theo con đường Kim mã mà vào đây chỉ có Triệu thiếu lệnh chủ, bổn phái chưởng môn và Lý cô nương mà thôi! Qua được con đường đó là thu thập rất nhiều lợi ích. Họ thu thập những ích lợi gì chỉ có họ biết mà thôi, lão phu không được rõ lắm.
Còn do theo con đường của đại hiệp mà vào thì chẳng thu thập được gì.
Đơn Minh lại nhìn Triệu Sĩ Nguyên, chừng như lão bắt đầu hiểu.
Triệu Sĩ Nguyên nhìn lão mỉm cười.
Lão thở dài, vẻ thất vọng hiện rõ nơi gương mặt.
Lữ Trường Lâm tiếp:
- Tuy vào địa phủ có tất cả là bảy con đường, song lại chỉ có năm cung phúc. Trước mặt chúng ta có năm tử cánh, qua lọt mỗi tử cánh là thu hoạch được một điều hay, qua lọt đủ năm cánh là thu hoạch đủ năm điều hay, do đó mới có cái tên Ngũ phúc. Lão phu vào đây, qua lọt Hỏa Hải, Hàn Tuyền, Độc chiếu, đến con đường Vô Nhai thì lão phu sẩy chân, do đó phải theo con đường thứ ba vào đại điện này.
Lão dừng lại, thở mấy hơi dài, rồi tiếp:
- Trong mười hai đệ tử bổn phái hiện diện thì Dương Thế Thành, Lâm Thiên Trì, Khưu Vĩnh Huy và Ngô Minh Triệt vào đây, đồng một con đường của Đơn đại hiệp đã trải qua, nên không thu hoạch được gì cả. Liêu Quang Thủy và Quách Tăng Nguyệt vào được Hỏa Hải, song không vượt qua nổi. Trầm Hồng và Trần Kế Chí vượt qua Hỏa Hải, song lại rơi ở Hàn Tuyền, Lý Hiểu Đông, Lưu Bính Văn và Thôi Phúc đồng trường hợp với lão phu.
Lý Linh vụt hỏi:
- Cứ theo sự dẫn giải của lão tiền bối thì mỗi tử cảnh đều có một cách thoát hiểm tự cứu, và ai vào đây là không hề gặp nguy đến đổi phải táng mạng?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Đúng như cô nương nói. Từ ngày bổn phái phát hiện ra chốn địa phủ này, kể có hơn năm trăm năm nay rồi, những người mà vào đây không hề gặp sự hung hiểm nào cả. Ai ai cũng đến được nơi đây bình yên vô sự. Chí như trước ngày mà bổn phái đã phát hiện địa đạo thì có gì nguy hiểm chăng, đương nhiên là bổn phái không có hiểu được, bởi chưa có một ai mà bỏ công tra cứu tận tường.
Bây giờ tất cả mới hiểu rõ là địa phương này không phải do Vô Vi phái kiến tạo, bởi một cơ duyên nào đó họ tìm ra được mà thôi.
Như vậy là địa phủ này đã có từ lâu lắm, trước khi phái Vô Vi thành lập.
Lý Linh lại hỏi:
- Nơi cửa động có ghi rõ ràng là có bảy tuyệt địa, lão tiền bối chỉ dẫn giải có năm cánh, mà bọn tôi cũng chỉ trải qua mấy cánh đó thôi, thế thì còn hai cánh cửa ở đâu?
Lữ Trường Lâm lắc đầu:
- Tuy lão phu vào đây bảy tám mươi năm rồi, song không hiểu nổi hai tử cánh kia ở đâu và nó như thế nào.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đằng hắng một tiếng.
Tiếng đằng hắng rất tầm thường, song mọi người nghe như có vẻ lạ, cùng hướng mắt về nàng.
Nàng nghiêm sắc mặt thốt:
- Bổn tòa có một vấn đề quan trọng, muốn nhờ Lữ lão sư tổ chỉ điểm.
Lữ Trường Lâm cũng chỉnh nghiêm thần sắc, hỏi:
- Chưởng môn nhân có điều chi thắc mắc?
Âu Dương Ngọc Kỳ trầm giọng:
- Bổn tòa vào đây không xuất chiếu tín vật chưởng môn, tại sao Lữ lão sư thúc tổ lại tin ngay?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Khưu Vĩnh Huy có cho lão phu biết, trước khi hắn vào đây, chưởng môn đã được toàn thể các vị trưởng lão công nhận là người thừa kế ngôi vị độc tôn, sau đó Triệu thiếu lệnh chủ lại bảo là được chưởng môn ủy thác cuộc tra cứu ở dưới địa phủ, việc sau xác nhận lời trước, tự nhiên lão phu phải tin, chẳng có dám nghi ngờ gì.
Âu Dương Ngọc Kỳ chính sắc:
- Trong năm trăm qua, có khi nào chưởng môn trong bổn phái vào địa huyệt chăng?
Lữ Trường Lâm giật mình:
- Chưởng môn nhân giữ ngôi vị chí tôn, lãnh đạo toàn thể môn phái, khi nào lại khinh thường dấn thân vào chỗ hiểm nguy. Trước chưởng môn, chẳng có vị nào cả.
Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp:
- Tại sao bổn tòa phá lệ mà vào địa phủ, điều đó không làm cho Lữ sư thúc tổ nghi ngờ sao?
Lữ Trường Lâm thoáng biến sắc:
- Điều đó lão phu chưa...
Âu Dương Ngọc Kỳ thở dài:
- Vì người trong phái phản bội, bức bách bổn tòa phải vào đây.
Triệu Sĩ Nguyên kinh hãi:
- Cô nương vì tại hạ là liên lụy?
Chàng lộ vẻ áy náy xốn xang rõ rệt.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ nhìn chàng, điểm một nụ cười đáp:
- Sự tình không liên quan đến Triệu thiếu lệnh chủ, thiếu lệnh chủ yên tâm.
Nàng hướng sang Lữ Trường Lâm tiếp:
- Hiện tại, đệ tử trong phái không thừa nhận bổn tòa là chưởng môn nữa. Lữ sư thúc tổ có thái độ như thế nào?
Lữ Trường Lâm trầm ngâm một lúc:
- Toàn bộ bội phản chưởng môn nhân, hay chỉ có một số người?
Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Trong mười tám vị trưởng lão, thì mười ba người đã bị bọn phản nghịch giam cầm một nơi, còn bổn tòa thì đang lúc bận việc tại xá Thân Trạch thất, không trở tay kịp, cũng bị chúng bức bách luôn, bắt buộc phải vào địa phủ.
Lữ Trường Lâm lại hỏi:
- Bây giờ chưởng môn chuẩn bị như thế nào?
Âu Dương Ngọc Kỳ trầm giọng:
- Bổn tòa muốn biết thái độ của Lữ sư thúc tổ trước.
Lữ Trường Lâm nghiêm sắc mặt:
- Lão phu cần hiểu thái độ của chưởng môn, trước khi quyết định thái độ của mình.
Âu Dương Ngọc Kỳ cương quyết:
- Đảm trách công việc chỉnh lý môn phái, trùng hưng thịnh thế, bổn tòa không thể nhận bại một cách ươn hèn.
Các đệ tử phái Vô Vi khích động ra mặt.
Cả Đơn Minh, Triệu Sĩ Nguyên và Lý Linh cũng cảm thấy khí hùng phấn khởi, họ khâm phục cái tráng chí Vô Vi Tiên Tử vô cùng.
Lữ Trường Lâm liền ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, bật cười ha hả:
- Hùng tâm, tránh chí của chưởng môn đáng ngợi lắm! Lão tán đồng.
Âu Dương Ngọc Kỳ gằn từng tiếng:
- Lữ sư thúc tổ vẫn thừa nhận thân phận của bổn tòa?
Lữ Trường Lâm chính sắc:
- Lão phu không phải là kẻ phản nghịch.
Vô Vi Tiên Tử thở phào.
Đoạn nàng nghiêm giọng tiếp:
- Lão sư thúc tổ đã thừa nhận bổn tòa, thì bằng vào thân phận đó, bổn tòa hỏi tội sư thúc tổ đã gây ra cái họa ngày nay trong bổn phái.
Lữ Trường Lâm kinh ngạc:
- Chưởng môn...
Vô Vi Tiên Tử chận lại:
- Lữ sư thúc tổ vâng lịnh vào địa phủ, mang theo mình cái kỳ vọng của toàn phái, trách nhiệm đó lớn lao vô cùng. Nhưng vào trong địa phủ rồi, sư thúc tổ không trở lại, đã thế lại còn những người đến sau, cũng giữ ở lại luôn. Để cho bao nhiêu người trong phái hoài vọng, cuối cùng rồi thất vọng, sanh ra thất tin, cuối cùng lòng người giản đơn, sinh ra cái họa phản nghịch, sớm muốn gì cũng đưa đến sự tương tàn. Sư thúc tổ có biết như vậy chăng?
Lữ Trường Lâm thở dài:
- Lão bất tài, không hoàn thành sứ mạng sớm thành ra đắc tội. Chưởng môn cứ chiếu theo quy củ, xử phạt!
Âu Dương Ngọc Kỳ cau mày:
- Sư thúc tổ còn sứ mạng gì chưa hoàn thành? Tại sao bổn tòa không biết?
Lữ Trường Lâm giải thích:
- Sứ mạng đó, tiên nhân lưu lại, ngay trong địa phủ này chẳng do chưởng môn bên ngoài phó.
Âu Dương Ngọc Kỳ kinh ngạc:
- Di mạng của tiên nhân? Di mạng đó thế nào? Quan trọng đến độ sư thúc tổ phải dành ưu tiên cho di mạng đó, quên đi trọng trách của mình?
Đơn Minh hừ một tiếng chen vào:
- Dù cái lý do có quan trọng đến đâu, ít nhất tiền bối cũng phải nhớ đến nhiệm vụ của mình, sai phái một người nào đó, thông tri cho chưởng môn được rõ, để mọi người khỏi tha thiết chờ mong mới được chứ!
Lữ Trường Lâm thừa hiểu cái tính khí cương trực của Đơn Minh, nên không phiền trách gì, chỉ cười khổ, đáp:
- Đơn đại hiệp chỉ luận theo cái lẽ tất nhiên, mà không hiểu rõ cái lẽ dĩ nhiên. Thật sự ra, lão phu có thừa tâm, song thiếu lực!
Đơn Minh bật cười ha hả:
- Tiền bối muốn nói vào thì được mà ra không được.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Các cánh cửa được bố trí trong chiều hướng mở đi thì được, nhưng vào rồi là không phương mở để đi ra.
Đơn Minh trừng mắt:
- Mở không được, cứ phá mở! Tiếc gì mấy vọng cửa mà phải bảo tồn, để tự giam mình năm này qua năm khác?
Lữ Trường Lâm thở dài:
- Phá không nổi thì sao? Cửa làm bằng tỉnh thạch, chứ nào phải bằng đá thường?
Đơn Minh hừ một tiếng:
- Đã làm thành được tất phải có cách phá được, bất quá phải hao phí công phu hơn lúc làm thành vậy thôi. Một quả chùy kia mãi mãi cũng có lúc thành dùi, thành kim, hà huống là cái việc đập phá?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Rất có thể làm như Đơn đại hiệp nói, song các vọng cửa bị phá hết rồi, còn cái gì ngăn chận hơi nóng từ Hỏa Hải bốc ra, không khéo lại gây họa lớn.
Đơn Minh giật mình, phải công nhận là Lữ Trường Lâm có lý.
Lữ Trường Lâm thở dài tiếp:
- Đồng thời tổ sư của bổn phái còn có dụng ý sâu xa. Bít lối ra như vậy là cốt khích lệ bọn lão phu diệt trừ tạp niệm, chuyên tâm luyện công, đạt đến mức tối thượng...
Đơn Minh lắc đầu:
- Vô ích! Ra không được, dù có luyện thành môn công gì cũng cầm như thừa. Thành đại tài để mà chờ chết, không hơn không kém.
Lữ Trường Lâm tiếp:
- Di mạng của tổ sư bổn phái là thế, khi nào công lực đạt đến mức đại thành, tự nhiên phải có cách thoát ra chứ! Hẳn tổ sư phải an bày như vậy!
Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi:
- Các vị vào đây đã quá lâu, chẳng lẽ công phu chưa luyện xong?
Lữ Trường Lâm đáp:
- Hiện tại chỉ có tám người đã đạt đến tiêu chuẩn của tổ sư.
Lão kể tên các người thành công, đoạn tiếp:
- Dương Thế Thành, Ngô Minh Triệt, Lâm Thiên Trì và Khưu Vĩnh Huy vì không vượt qua Hỏa Hải nên chẳng có hy vọng gì.
Dương Thế Thành và ba người thoáng thẹn vội cúi gầm mặt xuống.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh cảm thấy thương hại cho họ, mà cũng thẹn cho mình, bởi lão cũng như họ, không vượt qua nổi Hỏa Hải.
Lý Linh thở ra:
- Lão tiền bối thận trọng quá đó, chỉ sợ không còn kịp thời gian trở lên mặt đất, bởi lão tiền bối hiện tại niên kỷ lại quá cao...
Lữ Trường Lâm trầm buồn ra mặt:
- Tự nhiên lão phu phải biết như vậy chứ cô nương. Song muốn ra khỏi nơi này phải có đủ số chín người, mà hiện tại bọn lão phu chỉ gồm có tám!
Đơn Minh thấy câu chuyện càng lúc càng ly kỳ, lão cao hứng vô cùng, hỏi:
- Tại sao lại phải có đủ số chín người!
Lữ Trường Lâm lắc đầu:
- Lão phu chưa có thể giải thích cho Đơn đại hiệp và các vị hiểu được. Từ bao lâu nay cái số chín người không bao giờ có đủ! Người mới vào phải luyện tập, trong khi đó kẻ luyện tập xong lại chết đi, số mới không bù với số chết, thì biết đến khi nào mới có đủ chín người.
Sau khi có đủ chín người, lão phu mới được phép mở hộp đá thứ hai, để xem tổ sư lưu lại những mạng lệnh gì. Bởi chưa mở chiếc hộp đó thì làm sao lão phu biết được tác dụng của cái số chín người đúng.
Thì ra Lữ Trường Lâm chiếu theo di mạng của tổ sư đựng trong mấy chiếc hộp đó mà hành sự.
Âu Dương Ngọc Kỳ hỏi:
- Thế thì sư thúc tổ theo đúng di huấn của tiền nhân.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Chưởng môn lượng xét cho!
Lão sợ Tiên Tử lại bắt tội bỏ trách nhiệm như trước.
Âu Dương Ngọc Kỳ thở dài:
- Bổn tòa trách sư thúc tổ oan uổng quá!
Lữ Trường Lâm cười nhạt:
- Chưởng môn nhân không đáng trách đâu! Cũng tại lão phu không bẩm báo trước đó thôi.
Âu Dương Ngọc Kỳ từ từ đứng lên:
- Bổn tòa có thể dảo cáo tổ sư, xin đọc di huấn đó chăng?
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Xin chưởng môn bước theo lão phu.
Lão đưa Âu Dương Ngọc Kỳ đến trước bục thờ, lấy trong chiếc hộp đá thứ nhất, di vật của tổ sư, hai tay trao qua cho nàng xem.
Ngọc Kỳ xem rồi trịnh trọng đặt vật đó vào trong hộp, đoạn hỏi:
- Chừng như sư thúc tổ muốn mời Triệu thiếu lệnh chủ tiếp trợ cho đủ số chín người.
Lữ Trường Lâm gật đầu:
- Triệu thiếu lệnh chủ sẵn sàng giúp sức, song lại không chịu gia nhập bổn phái. Chính việc đó là một trở ngại lớn.
Âu Dương Ngọc Kỳ liếc sang Triệu Sĩ Nguyên đoạn thốt:
- Bây giờ đã có bổn tòa, thì sư thúc khỏi phải làm nhọc đến Triệu thiếu lệnh chủ.
Lữ Trường Lâm mỉm cười:
- Lão phu đang hân hoan vì tổ sư linh hiển, khiến chưởng môn vào đây đúng lúc, điều khiển công tác này.
Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Đêm nay sư thúc tổ hãy chỉ điểm võ học của tổ sư cho bổn tòa tập luyện, rồi ngày mai chúng ta sẽ mở đến chiếc hộp thứ hai.
Đôi mắt Lữ Trường Lâm sáng rực lên, lão nhìn Vô Vi Tiên Tử một lúc, niềm cao hứng bốc mạnh, đồng thời lão cũng cảm xúc vô cùng. Lão run run giọng thốt:
- Chưởng môn có tư chất hơn người, đọc qua là thức ngộ ngay. Bổn phái phúc hạnh phi thường.
Âu Dương Ngọc Kỳ mỉm cười:
- Công vụ đã xong rồi, bây giờ đến phần tư vụ đây! Sư thúc tổ hãy vì điệt tôn nữ cho dọn món gì khoản đãi các vị bằng hữu kia đi!
Lữ Trường Lâm giật mình, nhưng liền theo đó bật cười ha hả:
- Công tư phân minh, tình lý trọn vẹn, có như vậy mới xứng đáng là chưởng môn nhân, dù tuổi còn nhỏ, lão phu khen ngợi điệt tôn nữ đó! Lúc hữu sự, lấy thân phận chưởng môn quyết đoán xong, việc rồi bỏ cái lột độc tôn, trở về hàng ngũ bằng hữu. Đáng phục thay.
Địa phủ trở thành lạc cảnh với tiếng cười cởi mở của tất cả mọi người.
Ngày thứ nhất qua, ngày thứ hai đến.
Âu Dương Ngọc Kỳ đã học xong môn công do tổ sư lưu lại trong chiếc hộp đá thứ nhất.
Lữ Trường Lâm xuất lãnh các đệ tử phái Vô Vi đưa nàng trở vào điện, đến trước bục thờ, mở nấp hộp đá thứ hai.
Trong hộp đá đó cỏ bản di thơ, ghi chép bí quyết luyện công do chín người hiệp lực.
Thảo nào mà trong hộp đá thứ nhất, bản di thư lại chẳng bắt buộc phải có đủ chín người.
Âu Dương Ngọc Kỳ cùng tám vị trưởng lão, họp nhau trong một gian nhà riêng biệt, khổ tâm luyện môn công phu đó.
Bọn Triệu Sĩ Nguyên nhân rỗi không bỏ phí thì giờ, cùng vận công điều tức.
Vào đây rồi Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh mới nhận thấy là mình còn kém quá, tuy ngoài đời lão là tay hữu hạng, song đối với bọn Lữ Trường Lâm, lão có khác gì một tiểu đồng đang cắp sách nhập môn.
Bất quá lão chỉ được xếp ngang hàng với bọn Dương Thế Thành bốn người, do đó lão quá thẹn, quá tức uất, cố luyện công dù thời gian lưu lại đây rất ngắn ngủi, lão cũng không bỏ phí một giây.
Phần Triệu Sĩ Nguyên thì chàng nhận ra tiến bộ phi thường, sao với lúc chưa vào đây, chẳng khác nào hai người mà hia người cách biệt nhau như trời với vực.
Đó là chàng nhờ ảnh hưởng của Hỏa Hải, Hàn Tuyền và Độc chiều...
Địa phủ đêm cũng như ngày, chẳng rõ họ lưu lại đó được bao nhiêu lâu...
Cho đến một hôm...
Nói là một hôm, bất quá là một cách nói, chứ còn biết thực sự là đêm hay ngày.
Vọn Vô Vi đệ tử luyện xong thần công.
Và họ có đủ tư cách mở hộp đá thứ ba.
Mở hộp đá đó ra rồi họ mới biết tại sao phái Vô Vi phải ly khai võ lâm Trung Nguyên.
Tất cả đều sửng sờ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.