Chương 46: Thế Sự Vô Thường
Trần Thanh Vân
25/08/2013
Song phương đã thành cái thế đối chiếu rồi, Triệu Sĩ Nguyên cao giọng gọi:
- Tiên Tử cẩn thận! Tại hạ xuất thủ đây!
Chân đạp tý ngọ, tay phân Âm Dương một hiệp lực một khai, từ nơi lòng bàn tay, hai đạo hồng quang bay cuốn tới Âu Dương Ngọc Kỳ.
Âu Dương Ngọc Kỳ hét:
- Khá lắm đó!
Hai tay đưa tới, thân hình bất động.
Chờ cho chưởng lực Triệu Sĩ Nguyên đến gần, lập tức nàng xoay mình thành vòng tròn.
Hai đạo hồng quang chạm người nàng, đẩy bật nàng trở vào hình móng ngựa đến tận trung tâm.
Nàng dừng lại đó, quay tròn tại chỗ như chong chóng.
Quay như vậy nếu không cũng đủ chóng mặt mà ngã rồi, huống hồ còn phải ngăn chận kình đạo của đối phương.
Chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên chạm người nàng, thoạt đầu còn có sự phản lực, dần dần phản lực đó tiêu tan, và kình đạo của chàng như vút vào khoảng không, không gây nên một âm hưởng nào cả.
Triệu Sĩ Nguyên hét lớn:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật!
Lập tức chàng xuất phát luôn hai chưởng nữa.
Hai chưởng lực vừa bay tới, Vô Vi Tiên Tử xoay mình nhanh hơn trước.
Tám trưởng lão đang ngồi lập tức đứng lên, cùng xoay quanh nàng.
Trong thạch thất bây giờ, chín bóng người quay như chín cái chong chóng, làm hoa mắt bọn bên ngoài.
Riêng Triệu Sĩ Nguyên đứng sững tại chỗ, từ lòng bàn tay, hồng quang bốc ra cuốn tới liên tục.
Mồ hôi bắt đầu điểm thành hạt trên mặt chàng, từ nhỏ đến to, từ hạt biến thành giòng, tuông dài theo má xuống ngực áo.
Đơn Minh cau mày hỏi Lý Linh:
- Tại sao thế?
Lý Linh trông cảnh đó, hết sức kinh hãi kêu lên:
- Tam ca đã phát xuất trọn vẹn chưởng lực, không thể thu hồi, nếu tình trạng này kéo dài một lúc nữa, hẳn khí tiêu, lực kiệt mà chết.
Dương Thế Thành cũng sợ cuốn lên, tiếp nối:
- Chưởng môn bổn phái và tám vị trưởng lão đang thu hút chưởng lực của Triệu thiếu lệnh chủ, đến lúc hai bên cân đồng lực lượng rồi thì nguy mất, vượt qua cái mức cân đồng đó một chút, bên nào kém cũng bị nguy. Nguy như lời Lý cô nương vừa nói.
Đơn Minh dậm chân:
- Thế thì làm sao? Chúng ta phải nghĩ cách phân khai họ ra!
Lý Linh không cầm được lệ thảm, lắc đầu, thốt qua tiếng nức nở:
- Chưởng lực của Tam ca rất mạnh, không ai ngăn chận nổi, bá bá ơi! Làm sao bây giờ?
Đơn Minh sừng sộ:
- Làm sao? Làm sao? Bằng mọi cách chứ làm sao?
Từng tập luyện chung với Triệu Sĩ Nguyên, Lý Linh đã hiểu oai lực của Thiên Linh Chưởng như thế nào. Nàng biết dù có vận dụng toàn nội lực công phu không làm sao ngăn chận nổi cuộc đấu giữa song phương.
Nhưng biết vậy mà Đơn Minh cứ giục mãi, nàng phải miễn cưỡng làm cái việc cầu may.
Nàng liền kêu gọi bốn đệ tử Vô Vi phái, cùng hiệp lực với nàng rồi cả năm người cùng xuất thủ.
Đơn Minh không đợi ai thỉnh mời, cũng góp sức vào.
Cả bọn hét lên một tiếng, dốc toàn lực tung chưởng, nhắm vào hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên vút đến.
Cả sáu người cùng hiệp lực, tạo thành một lực lượng đáng kể.
Hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên không hề lay động, trái lại sáu đạo chưởng kình bị chấn dội, cả sáu người bị hất bổng lên không, văng ra bốn phía.
Lý Linh có công lực cao thâm hơn hết, lộn người đi mấy vòng, thuận thế đáp xuống ngoài xa một trượng, trụ bộ đứng vững.
Bốn đệ tử phái Vô Vi chạm vào vách đá rơi xuống, hôn mê liền.
Đơn Minh may mắn hơn, bị văng qua vọng cửa, bay luôn đến đại điện rơi xuống trước thần tòa.
Dĩ nhiên lão cũng hôn mê luôn như bọn Dương Thế Thành.
Vừa lúc đó, một sự kiện quái lạ phát sanh.
Bên dưới thần tòa, đột nhiên có tiếng lách cách, tiếng đó lan dài đến phòng luyện công.
Kế tiếp một tiếng động khác vang lên, rất lớn, chỗ chín người bố trạm chống lại Triệu Sĩ Nguyên bất thình lình trịt sâu vào lòng đất.
Bọn Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão khuất mình dưới sâu, kháng lực không còn nữa, chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên lạc vào khoảng trống, bay luôn tới trước, chạm vào vách đá, phá vở một vòng lớn nơi vách.
Nhờ thế chưởng lực của chàng mới tan biến.
Nhưng sau cái chạm đó, chàng bị chấn động mạnh, gia dĩ qua cuộc tương trì vừa rồi, chàng tiêu hao chân khí quá nhiều, bây giờ không chịu đựng nổi nữa, ngã ngồi tại chỗ.
Sự biến hóa bất ngờ, phân khai song phương, nếu chẳng nhờ cái may mắn đó, thì không biết tai hại cho họ to lớn đến đâu.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh hoảng sợ, rú lên một tiếng, chạy bay tới cạnh chàng, hấp tấp hỏi:
- Có sao không Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên vừa thở vừa đáp:
- Yên trí, Linh muội! Không có gì quan hệ.
Bỗng chàng giương tròn mắt hỏi lại nàng:
- Còn họ đi đâu hết rồi? Họ có sao không?
Lý Linh đáp:
- Họ ở dưới trủng sâu kia chứ đi đâu. Để tiểu muội bước đến xem họ có sao chăng.
Nàng bước đi liền, đến trủng sâu, đứng nơi mé, nghiêng mình nhìn xuống.
Bên dưới Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão vẫn còn xoay tròn như chẳng có gì xảy ra, và họ cứ tiếp tục thi triển thần công như thường.
Nàng trở lại thuật tình hình cho Triệu Sĩ Nguyên biết.
Chàng hết sức kinh hãi, cố gượng đứng lên. Nhưng nội lượng đã tiêu tan, vừa đứng lên chàng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa, thân như hổng đất, chập choạng thân hình, chực ngã.
Lý Linh cấp tốc đỡ chàng khỏi ngã, bảo:
- Điều tức một lúc đi Tam ca! Cứ nói cho tiểu muội biết phải làm cách nào, tiểu muội sẽ đến đó giúp họ!
Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt lại, từ từ thốt:
- Tiểu muội không làm được đâu.
Chàng cố gom tàn lực, trấn định tinh thần, bước tới cạnh hố sâu đoạn bảo:
- Linh muội hãy trợ giúp ngu huynh một chưởng.
Lý Linh gật đầu:
- Được!
Rồi nàng đặt tay nơi huyệt Bối Tâm của chàng, chuyền công lực sang.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy tinh thần phấn khởi, chờ một phút, đưa hai tay ra.
Kình khí nơi tay chàng vút đi, đánh thẳng xuống luồng cuồng phong bên dưới.
Luồng cuồng phong gián đoạn ngay, cả chín người cùng dừng xoay rồi cùng ngã xuống.
Không một ai ngồi dậy nổi.
Thì ra Triệu Sĩ Nguyên vừa dùng một môn võ công của họ, giúp họ ngừng xoay.
Môn công đó là Vô Vi chỉ pháp, vừa làm gián đoạn cuồng phong vừa phong bế huyệt đạo chín người.
Phá tan lối xoay của họ rồi, Triệu Sĩ Nguyên lại bảo Lý Linh:
- Họ đã bị Thiên Linh chưởng đánh trọng thương, hiền muội hãy xuống đó, điểm vào hai huyệt Phụng Vĩ và Dũng Tuyền của họ, cho họ hồi tỉnh, tự vận công điều tức.
Chàng ngồi xuống thở dài, tiếp luôn:
- Ngu huynh cũng mệt quá chừng.
Chàng nhắm mắt hành công, không nói gì thêm.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh y lời chàng bảo, xuống trủng sâu giải khai huyệt đạo cho bọn phái Vô Vi.
Cả chín người tỉnh lại, nhắm mắt điều tức liền.
Bây giờ bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh đã tỉnh lại rồi.
Đơn Minh lập tức trở lại gian nhà luyện võ. Vào đến nơi, chưa trông thấy gì, lão thốt oang oang lên:
- Chúng ta liều chết làm lại...
Nhưng lão phát hiện ra một trủng sâu ngay tại chỗ chín người, bố trận bên cạnh trủng, Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt ngồi im, gương mặt trắng nhợt.
Lão không thấy bọn Vô Vi Tiên Tử đâu cả.
Lý Linh giải huyệt xong cho bọn Vô Vi Tiên Tử chín người, vừa trở lên, gặp lão, vội đưa tay ra hiệu cho lão đừng có gây tiếng động.
Bất ngờ có tiếng người hét lên vang dội:
- Thường mạng chưởng môn của bọn ta mau.
Liều theo những tiếng hét, bốn bóng người nhấc tới gần Triệu Sĩ Nguyên.
Đơn Minh vội bước tới, đứng chận trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, đồng thời hét lên:
- Vị nào hung hăng cứ vào. Lão phu nhất định không nương tay.
Lý Linh kêu lên:
- Các vị không nên vọng động.
Nàng cũng phất ống tay áo ngăn chận bốn vị trưởng lão.
Bọn Dương Thế Thành phẫn hận cực độ, gầm lên:
- Nếu không báo được mối thù này, bọn ta thề quyết chẳng làm người.
Lý Linh mỉm cười, bảo:
- Các vị tiền bối hãy xem qua tình hình rồi hãy có thái độ, được chăng?
Nàng đưa tay chỉ xuống trủng sâu, nơi đó bọn Vô Vi Tiên Tử đang vận công điều tức.
Bốn vị trưởng lão bất giác thẹn đỏ mặt, thẹn mình quá hấp tấp.
Song phương trầm lặng, không nói với ai một tiếng nào, tránh gây tiếng động tai hại.
Triệu Sĩ Nguyên khôi phục công lực trước hết. Chàng giương tròn mắt nhìn bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh.
Đơn Minh hỏi gấp:
- Sĩ Nguyên nghe trong người ra sao?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật! Chưởng lực của tiểu điệt bị thu hút quá mạnh, thành ra chân khí tiêu hao rất nhanh, chẳng khác nào một cái ao nhỏ bị gầu lớn tát cạn nước.
Tiểu điệt muốn thu công về, song không làm sao thu được. Nếu chẳng có sự biến hóa bất ngờ ngăn chận cuộc tương trì, hẳn là tiểu điệt phải nguy mất.
Chàng thở dài mấy tiếng, rồi tiếp:
- Muốn khôi phục trọn vẹn hiệu lực của Thiên Linh Chưởng, tiểu điệt phải mất một thời gian lâu.
Bên dưới trủng, Vô Vi Tiên Tử cũng đã tỉnh lại rồi. Nàng thốt vọng lên:
- Dù nội lực tiêu hao, Triệu thiếu lệnh chủ vẫn còn khôi phục được Thiên Linh Chưởng.
Chứ thần công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa thì hoàn toàn bị hóa giải. Thiên Linh Tam Thức của thiếu lệnh chủ đã hủy diệt trọn vẹn công phu tập luyện của bổn tòa.
Phải khó khăn lắm nàng mới nhảy lên khỏi trủng sâu rồi, nàng tiếp:
- Đành rằng thành công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa và tám vị trưởng lão có thu hút được chân khí của thiếu lệnh chủ, song thu hút quá nhiều mà không phân hóa được, lại cũng không dung tỏa hợp nhất được để tăng cường công lực của mình, do đó nếu tương trì một thời gian lâu hơn, tất phải trướng lên như người ăn quá no không sức chứa nổi, phải vở bụng chết ngay.
Dừng lại một chút, nàng tiếp:
- Muốn thắng Thiên Linh Chưởng của thiếu lệnh chủ, bổn tòa phải có bốn lần cái số chín người. Tìm đủ chín người đã là một viện thiên nan, vạn nan, huống hồ phải tìm đủ bốn lần cái số đó? Chẳng khác nào nuôi mộng.
Nàng thở dài, đảo mắt nhìn quanh, lại tiếp:
- Dù sao bổn phái cũng đã làm xong ý nguyện của tổ sư lưu lại!
Nàng bước đi, rời gian nhà luyện công vào đại điện, thẳng đến bực thờ quỳ xuống, đảo cáo vong linh tiền nhân.
Sau cùng nàng trở lại nơi mọi người còn tụ họp, nhìn tất cả các vị trưởng lão, nghiêm giọng thốt:
- Phần trách nhiệm đối với tiền nhân đã tròn rồi, từ nay chúng ta sẵn sàng đưa vai gánh vác phần trách nhiệm khác. Đó là phần trách nhiệm chung của võ lâm. Bảo vệ chánh nghĩa, duy trì công đạo, trợ nhược trừ hưng, phù ngay, diệt bạo.
Lữ Trường Lâm khẳng khái nối lời:
- Luyện được bản lĩnh cao siêu, mà không làm được gì hữu ích cho nhân loại, thì chẳng hóa ra mình là một phần tử thừa, một phần tử vô dụng sao? Lão phu tán đồng chủ trương của chưởng môn. Tuy cái tên là phái Vô Vi, chúng ta phải làm sao cho hành động của chúng ta hữu ích, con người chúng ta trở nên hữu vị! Nếu chưởng môn có việc dùng đến sức già này, lão phu sẵn sàng tuân theo phân phó.
Vô Vi Tiên Tử nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
- Hiện tại trong võ lâm, Triệu thiếu lệnh chủ là người có tài cao chí lớn, lượng rộng, đáng được giao phó vai trò lãnh đạo, bổn tòa có cái ý đứng sau lưng Triệu thiếu lệnh chủ, làm hậu thuẫn cho công cuộc thanh trừng diệt gian tà, phù chánh nghĩa. Các vị trưởng lão nghĩ sao?
Lữ Trường Lâm bật cười ha hả:
- Lão phu là người thứ nhất tán đồng cái chủ trương của chưởng môn, đặt Vô Vi phái tùy quyền sử dụng của thiếu lệnh chủ, trong công cuộc tạo dựng thanh bình.
Các vị kia dĩ nhiên không phản đối.
Đơn Minh thích chí cười vang:
- Từ nay đối với quý phái, bổn nhân thành thật diện phục, tâm phục.
Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:
- Các vị có nhiệt tình đối với đại cuộc, tại hạ cảm kích biết bao. Tại hạ xin cố gắng hết sức mình, thực hiện hoài bảo chung, tuy nhiên nếu may mắn được thành công, thì phần lớn nhờ các vị giúp sức quan trọng.
Chàng đã khẳng khái nhận đề nghị của Vô Vi Tiên Tử, chẳng phải vì tự phụ, bất quá chàng nặng lòng về đạo nghĩa nhân, và ai ai cũng phải hiểu như vậy, nên chẳng hề nghĩ là chàng cao ngạo.
Bây giờ mọi người mới nghĩ đến cái việc thoát ly địa âm phủ.
Theo di thơ của tổ sư, thì có hai cách.
Cách thứ nhất là theo hướng Tây Bắc đi độ ngàn trượng đường, xuyên qua một vùng âm phong lạnh lẽo, vượt thêm độ trăm trượng nữa, đến hang kiến độc.
Qua khỏi hang kiến độc là lên mặt đất.
Vùng âm phong và hang kiến độc là hai tuyệt địa cuối cùng trong số bảy tuyệt địa của địa phương huyền bí này.
Nhưng chỉ có những người đã vượt qua năm huyệt địa trước mới có năng lực vượt hai tuyệt địa sau.
Luận về năng lực thì trong số người hiện diện, chỉ có ba là Triệu Sĩ Nguyên, Vô Vi Tiên Tử và Lý Linh.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Còn cách thứ hai?
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Xô ngã bục thờ, nấp mình trong gian thạch thất thứ ba, đóng cửa lại rồi chờ số phận.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Chờ số phận?
Âu Dương Ngọc Kỳ gật đầu:
- Phải! Bởi chẳng còn lối nào tiến tới mà cũng chẳng biết được có biến hóa nào sau khi xô ngã bục thờ.
Nàng điểm một nụ cười, tiếp luôn:
- Dù sao thì với cách thứ hai chúng ta cũng có được một niềm an ủi, may mà sống là cùng sống hết, rủi mà chết cũng được chết chung.
Đơn Minh đề nghị:
- Theo ý bổn nhân, chúng ta nên do cả hai con đường mà tìm lối thoát. Sĩ Nguyên, Tiên Tử và Linh Nhi thi hành cách thứ nhất, còn lại bao nhiêu người, thực hiện cách thứ ba. Như vậy, dù có bất hạnh như thế nào, ít nhất cũng còn một số người sống sót.
Các vị trưởng lão tán đồng đề nghị đó.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ cất tiếng:
- Bổn tòa đã nhìn nhận Triệu thiếu lệnh chủ là lãnh đạo quần hùng, thì hãy để cho thiếu lệnh chủ quyết định.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút, đoạn cao giọng đáp:
- Tại hạ thấy mình nên chọn cách thứ hai.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh hừ một tiếng:
- Không được! Lão phu là người trước nhất phản đối quyết định đó.
Lữ Trường Lâm cũng thốt:
- Lão phu đại diện toàn phái Vô Vi, ủng hộ ý kiến của Đơn đại hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên nửa vờ nửa thật tiếp:
- Vừa rồi các vị hoang nghinh tại hạ, thế mà bây giờ tại hạ mới lấy một quyết định thứ nhất, các vị lại phản đối. Thế thì tại hạ còn hành động làm sao được nữa?
Vô Vi Tiên Tử chen vào:
- Đã giao trọng trách cho người, thì tuyệt đối phải tuân theo sự điều khiển của người.
Bổn tòa xin đừng ai dị nghị!
Bọn Vô Vi phái nín lặng.
Đơn Minh mất cả đồng minh rồi cũng nín lặng luôn.
Tuy nhiên, ai ai cũng khâm phục thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, xem thường tánh mạng, thà cam chung chịu cái nguy với họ, chứ không hề nghĩ đến sự giải thoát cho riêng chàng.
Chàng chọn cách thứ nhất, tự mình có hy vọng thoát hiểm, nhưng không làm vậy, mà lại chọn cách thứ hai, bởi chàng khôngnở tách rời họ.
Gian nhà thứ ba bên tả, hoàn toàn chìm sâu dưới mức nền của các gian kia, lại nhỏ hẹp, màu đá lại đen, ẩn ước chớp sáng.
Đơn Minh thử dùng chỉ lực, dò xem vách đá rắn chắc như thế nào. Tuy lão vận dụng toàn công phu, chỉ lực không hề gây một thương tổn nhỏ nơi vách đá.
Đúng là một loại đá đặc biệt, rắn như kim cương.
Trong gian nhà có rất nhiều ghế bằng đá liền lại với nhau, do một khối tạo thành, chứ không chấp vá từng bộ phận.
Theo di thơ, lúc ngồi phải ngồi lệch qua một bên, tựa mình vào một thành đá bên cạnh ghế.
Mọi người lấy làm lạ về cách ngồi kỳ quái đó, song chẳng ai dám làm sai lời chỉ dẫn.
Trước hết, Vô Vi Tiên Tử cáo tội với tổ sư, đoạn đưa hai tay vộn công hét:
- Ngã!
Nàng đẩy mạnh bục thờ.
Một tiếng ầm vang lên, bục thờ bằng đá nặng hơn ba ngàn cân, ngà qua một bên.
Liền theo đó, một tiếng boong boong nối tiếp, do thần tòa phát ra, thoạt đầu lớn, rồi nhỏ dần, nhỏ dần.
Không chậm trễ, Tiên Tử cấp tốc nhảy vào gian nhà, hoành tay cài cánh cửa, rồi đến ngồi bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng không kịp nói một tiếng gì với Triệu Sĩ Nguyên, bởi lúc đó ở phía bên dưới gian nhà có tiếng động ầm ầm vang lên như ngàn ngựa chạy rầm rập, những tiếng đó vang liên tục chấn dội màn tai.
Rồi tòa thạch thất bắt đầu chuyển động.
Đơn Minh kêu lên:
- Địa chấn.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Nếu tiểu điệt đoán không lầm thì chính là hỏa sơn mới vừa nổ.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp:
- Cũng may trong vòng trăm dặm, chẳng có dân cư, chứ không vậy thì sự tình gây tai hại khôn lường.
Bỗng một tiếng nổ được pát lên, long trời lở đất. Tòa thạch thất đã bị bắn đi như một quả cầu được tung bổng, đảo lộn tung hoành.
Mọi người đã phòng bị trước, thế mà cũng vẫn không tránh khỏi chao qua, ngoặt lại, quay quay như động cốt đang có tà nhập.
Dĩ nhiên họ phải đều choáng váng, mắt hoa, khó chịu vô cùng.
Không lâu lắm, tòa thạch thất ngừng đảo lộn, nhưng mọi người có cái cảm giác là xuống nhanh, như vật nặng rơi trong lòng hố sâu không đáy.
Đang lúc đó, một tiếng nổ thứ hai lại vang lên, tiếng nổ này làm chấn động mọi người, chính Triệu Sĩ Nguyên có nội lực cao thâm hơn hết mà cũng phải hôn mê, huống hồ những người khác.
Không rõ qua bao nhiêu phút giây, Triệu Sĩ Nguyên đã tỉnh lại trước.
Chàng phát hiện tòa nhà đã trở nền lên không, đầu nóc xuống dưới.
Mọi người dính trong chiếc ghế, thành ra cũng đảo lộn thân hình, dộng đầu xuống, chỏng chân lên.
Tòa nhà như biệt lập hẳn với thế gian.
Triệu Sĩ Nguyên lấy thế, thoát ra khỏi ghế, nhảy xuống nóc nhà đã trở thành nền.
Dần dần các người kia tỉnh lại, họ cũng phát giác ra tình trạng đảo ngược, cùng nhảy xuống mở cửa ra.
Ánh dương quang từ bên ngoài ập vào, làm chóa mắt họ. Nhưng họ quá mừng, bất chấp cái cảm giác đó, họ lại mở to mắt hơn.
Nhất là bọn Lữ Trường Lâm, từ lâu lắm rồi, chưa hề bắt gặp một tia sáng thiên nhiên như vậy.
Đơn Minh bật cười ha hả, nhún chân nhảy ra cửa, ra ngoài trước hơn ai hết.
Bên ngoài là một khung cảnh tàn phá, đất vở, cây ngã, hơn thế lại là một khung cảnh hoang vu, tự nó đã vắng lặng thê lương, giờ thêm biến hóa do hỏa sơn nổ gây nên, trông điêu tàn không tưởng nổi.
Ngôi nhà kia, bên trong là nhà, bên ngoài là một khối đá tròn, to lớn, chất đá rắn chắc phi thường, hỏa sơn nổ hất tung nó lên, nó rơi xuống vẫn không hề sức mẻ.
Nó còn nguyên vẹn, nhưng quanh đó, đa núi ngổn ngang, nằm giữa những tro than khoáng chất.
Đoàn người vượt qua những đống đá đó, ly khai vùng nguy hiểm.
Vô Vi Tiên Tử nóng lòng về nội bộ của môn phái, muốn về ngay Cao Lương Côn Sơn, xem sự phản bội của một số môn đồ diễn tiến đến đâu.
Nàng ước hội thời gian và địa điểm gặp gở lại Triệu Sĩ Nguyên, rồi dẫn các trưởng lão đi ngay.
Còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Đơn Minh và Lý Linh, họ tìm đến vùng lân cận, hỏi thôn dân, về thời gian mới hay là họ ở trong địa phủ đúng hai mươi tháng.
Và, cái ngày Triệu Sĩ Nguyên ước hẹn với Vô Tình lệnh chủ, sau ba năm sẽ gặp lại cũng chẳng còn xa lắm.
- Tiên Tử cẩn thận! Tại hạ xuất thủ đây!
Chân đạp tý ngọ, tay phân Âm Dương một hiệp lực một khai, từ nơi lòng bàn tay, hai đạo hồng quang bay cuốn tới Âu Dương Ngọc Kỳ.
Âu Dương Ngọc Kỳ hét:
- Khá lắm đó!
Hai tay đưa tới, thân hình bất động.
Chờ cho chưởng lực Triệu Sĩ Nguyên đến gần, lập tức nàng xoay mình thành vòng tròn.
Hai đạo hồng quang chạm người nàng, đẩy bật nàng trở vào hình móng ngựa đến tận trung tâm.
Nàng dừng lại đó, quay tròn tại chỗ như chong chóng.
Quay như vậy nếu không cũng đủ chóng mặt mà ngã rồi, huống hồ còn phải ngăn chận kình đạo của đối phương.
Chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên chạm người nàng, thoạt đầu còn có sự phản lực, dần dần phản lực đó tiêu tan, và kình đạo của chàng như vút vào khoảng không, không gây nên một âm hưởng nào cả.
Triệu Sĩ Nguyên hét lớn:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật!
Lập tức chàng xuất phát luôn hai chưởng nữa.
Hai chưởng lực vừa bay tới, Vô Vi Tiên Tử xoay mình nhanh hơn trước.
Tám trưởng lão đang ngồi lập tức đứng lên, cùng xoay quanh nàng.
Trong thạch thất bây giờ, chín bóng người quay như chín cái chong chóng, làm hoa mắt bọn bên ngoài.
Riêng Triệu Sĩ Nguyên đứng sững tại chỗ, từ lòng bàn tay, hồng quang bốc ra cuốn tới liên tục.
Mồ hôi bắt đầu điểm thành hạt trên mặt chàng, từ nhỏ đến to, từ hạt biến thành giòng, tuông dài theo má xuống ngực áo.
Đơn Minh cau mày hỏi Lý Linh:
- Tại sao thế?
Lý Linh trông cảnh đó, hết sức kinh hãi kêu lên:
- Tam ca đã phát xuất trọn vẹn chưởng lực, không thể thu hồi, nếu tình trạng này kéo dài một lúc nữa, hẳn khí tiêu, lực kiệt mà chết.
Dương Thế Thành cũng sợ cuốn lên, tiếp nối:
- Chưởng môn bổn phái và tám vị trưởng lão đang thu hút chưởng lực của Triệu thiếu lệnh chủ, đến lúc hai bên cân đồng lực lượng rồi thì nguy mất, vượt qua cái mức cân đồng đó một chút, bên nào kém cũng bị nguy. Nguy như lời Lý cô nương vừa nói.
Đơn Minh dậm chân:
- Thế thì làm sao? Chúng ta phải nghĩ cách phân khai họ ra!
Lý Linh không cầm được lệ thảm, lắc đầu, thốt qua tiếng nức nở:
- Chưởng lực của Tam ca rất mạnh, không ai ngăn chận nổi, bá bá ơi! Làm sao bây giờ?
Đơn Minh sừng sộ:
- Làm sao? Làm sao? Bằng mọi cách chứ làm sao?
Từng tập luyện chung với Triệu Sĩ Nguyên, Lý Linh đã hiểu oai lực của Thiên Linh Chưởng như thế nào. Nàng biết dù có vận dụng toàn nội lực công phu không làm sao ngăn chận nổi cuộc đấu giữa song phương.
Nhưng biết vậy mà Đơn Minh cứ giục mãi, nàng phải miễn cưỡng làm cái việc cầu may.
Nàng liền kêu gọi bốn đệ tử Vô Vi phái, cùng hiệp lực với nàng rồi cả năm người cùng xuất thủ.
Đơn Minh không đợi ai thỉnh mời, cũng góp sức vào.
Cả bọn hét lên một tiếng, dốc toàn lực tung chưởng, nhắm vào hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên vút đến.
Cả sáu người cùng hiệp lực, tạo thành một lực lượng đáng kể.
Hai đạo hồng quang của Triệu Sĩ Nguyên không hề lay động, trái lại sáu đạo chưởng kình bị chấn dội, cả sáu người bị hất bổng lên không, văng ra bốn phía.
Lý Linh có công lực cao thâm hơn hết, lộn người đi mấy vòng, thuận thế đáp xuống ngoài xa một trượng, trụ bộ đứng vững.
Bốn đệ tử phái Vô Vi chạm vào vách đá rơi xuống, hôn mê liền.
Đơn Minh may mắn hơn, bị văng qua vọng cửa, bay luôn đến đại điện rơi xuống trước thần tòa.
Dĩ nhiên lão cũng hôn mê luôn như bọn Dương Thế Thành.
Vừa lúc đó, một sự kiện quái lạ phát sanh.
Bên dưới thần tòa, đột nhiên có tiếng lách cách, tiếng đó lan dài đến phòng luyện công.
Kế tiếp một tiếng động khác vang lên, rất lớn, chỗ chín người bố trạm chống lại Triệu Sĩ Nguyên bất thình lình trịt sâu vào lòng đất.
Bọn Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão khuất mình dưới sâu, kháng lực không còn nữa, chưởng lực của Triệu Sĩ Nguyên lạc vào khoảng trống, bay luôn tới trước, chạm vào vách đá, phá vở một vòng lớn nơi vách.
Nhờ thế chưởng lực của chàng mới tan biến.
Nhưng sau cái chạm đó, chàng bị chấn động mạnh, gia dĩ qua cuộc tương trì vừa rồi, chàng tiêu hao chân khí quá nhiều, bây giờ không chịu đựng nổi nữa, ngã ngồi tại chỗ.
Sự biến hóa bất ngờ, phân khai song phương, nếu chẳng nhờ cái may mắn đó, thì không biết tai hại cho họ to lớn đến đâu.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh hoảng sợ, rú lên một tiếng, chạy bay tới cạnh chàng, hấp tấp hỏi:
- Có sao không Tam ca?
Triệu Sĩ Nguyên vừa thở vừa đáp:
- Yên trí, Linh muội! Không có gì quan hệ.
Bỗng chàng giương tròn mắt hỏi lại nàng:
- Còn họ đi đâu hết rồi? Họ có sao không?
Lý Linh đáp:
- Họ ở dưới trủng sâu kia chứ đi đâu. Để tiểu muội bước đến xem họ có sao chăng.
Nàng bước đi liền, đến trủng sâu, đứng nơi mé, nghiêng mình nhìn xuống.
Bên dưới Vô Vi Tiên Tử và tám trưởng lão vẫn còn xoay tròn như chẳng có gì xảy ra, và họ cứ tiếp tục thi triển thần công như thường.
Nàng trở lại thuật tình hình cho Triệu Sĩ Nguyên biết.
Chàng hết sức kinh hãi, cố gượng đứng lên. Nhưng nội lượng đã tiêu tan, vừa đứng lên chàng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa, thân như hổng đất, chập choạng thân hình, chực ngã.
Lý Linh cấp tốc đỡ chàng khỏi ngã, bảo:
- Điều tức một lúc đi Tam ca! Cứ nói cho tiểu muội biết phải làm cách nào, tiểu muội sẽ đến đó giúp họ!
Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt lại, từ từ thốt:
- Tiểu muội không làm được đâu.
Chàng cố gom tàn lực, trấn định tinh thần, bước tới cạnh hố sâu đoạn bảo:
- Linh muội hãy trợ giúp ngu huynh một chưởng.
Lý Linh gật đầu:
- Được!
Rồi nàng đặt tay nơi huyệt Bối Tâm của chàng, chuyền công lực sang.
Triệu Sĩ Nguyên cảm thấy tinh thần phấn khởi, chờ một phút, đưa hai tay ra.
Kình khí nơi tay chàng vút đi, đánh thẳng xuống luồng cuồng phong bên dưới.
Luồng cuồng phong gián đoạn ngay, cả chín người cùng dừng xoay rồi cùng ngã xuống.
Không một ai ngồi dậy nổi.
Thì ra Triệu Sĩ Nguyên vừa dùng một môn võ công của họ, giúp họ ngừng xoay.
Môn công đó là Vô Vi chỉ pháp, vừa làm gián đoạn cuồng phong vừa phong bế huyệt đạo chín người.
Phá tan lối xoay của họ rồi, Triệu Sĩ Nguyên lại bảo Lý Linh:
- Họ đã bị Thiên Linh chưởng đánh trọng thương, hiền muội hãy xuống đó, điểm vào hai huyệt Phụng Vĩ và Dũng Tuyền của họ, cho họ hồi tỉnh, tự vận công điều tức.
Chàng ngồi xuống thở dài, tiếp luôn:
- Ngu huynh cũng mệt quá chừng.
Chàng nhắm mắt hành công, không nói gì thêm.
Thanh Liên Ngọc Nữ Lý Linh y lời chàng bảo, xuống trủng sâu giải khai huyệt đạo cho bọn phái Vô Vi.
Cả chín người tỉnh lại, nhắm mắt điều tức liền.
Bây giờ bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh đã tỉnh lại rồi.
Đơn Minh lập tức trở lại gian nhà luyện võ. Vào đến nơi, chưa trông thấy gì, lão thốt oang oang lên:
- Chúng ta liều chết làm lại...
Nhưng lão phát hiện ra một trủng sâu ngay tại chỗ chín người, bố trận bên cạnh trủng, Triệu Sĩ Nguyên nhắm mắt ngồi im, gương mặt trắng nhợt.
Lão không thấy bọn Vô Vi Tiên Tử đâu cả.
Lý Linh giải huyệt xong cho bọn Vô Vi Tiên Tử chín người, vừa trở lên, gặp lão, vội đưa tay ra hiệu cho lão đừng có gây tiếng động.
Bất ngờ có tiếng người hét lên vang dội:
- Thường mạng chưởng môn của bọn ta mau.
Liều theo những tiếng hét, bốn bóng người nhấc tới gần Triệu Sĩ Nguyên.
Đơn Minh vội bước tới, đứng chận trước mặt Triệu Sĩ Nguyên, đồng thời hét lên:
- Vị nào hung hăng cứ vào. Lão phu nhất định không nương tay.
Lý Linh kêu lên:
- Các vị không nên vọng động.
Nàng cũng phất ống tay áo ngăn chận bốn vị trưởng lão.
Bọn Dương Thế Thành phẫn hận cực độ, gầm lên:
- Nếu không báo được mối thù này, bọn ta thề quyết chẳng làm người.
Lý Linh mỉm cười, bảo:
- Các vị tiền bối hãy xem qua tình hình rồi hãy có thái độ, được chăng?
Nàng đưa tay chỉ xuống trủng sâu, nơi đó bọn Vô Vi Tiên Tử đang vận công điều tức.
Bốn vị trưởng lão bất giác thẹn đỏ mặt, thẹn mình quá hấp tấp.
Song phương trầm lặng, không nói với ai một tiếng nào, tránh gây tiếng động tai hại.
Triệu Sĩ Nguyên khôi phục công lực trước hết. Chàng giương tròn mắt nhìn bọn Dương Thế Thành và Đơn Minh.
Đơn Minh hỏi gấp:
- Sĩ Nguyên nghe trong người ra sao?
Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
- Pháp Đảo Dương Vị Âm lợi hại thật! Chưởng lực của tiểu điệt bị thu hút quá mạnh, thành ra chân khí tiêu hao rất nhanh, chẳng khác nào một cái ao nhỏ bị gầu lớn tát cạn nước.
Tiểu điệt muốn thu công về, song không làm sao thu được. Nếu chẳng có sự biến hóa bất ngờ ngăn chận cuộc tương trì, hẳn là tiểu điệt phải nguy mất.
Chàng thở dài mấy tiếng, rồi tiếp:
- Muốn khôi phục trọn vẹn hiệu lực của Thiên Linh Chưởng, tiểu điệt phải mất một thời gian lâu.
Bên dưới trủng, Vô Vi Tiên Tử cũng đã tỉnh lại rồi. Nàng thốt vọng lên:
- Dù nội lực tiêu hao, Triệu thiếu lệnh chủ vẫn còn khôi phục được Thiên Linh Chưởng.
Chứ thần công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa thì hoàn toàn bị hóa giải. Thiên Linh Tam Thức của thiếu lệnh chủ đã hủy diệt trọn vẹn công phu tập luyện của bổn tòa.
Phải khó khăn lắm nàng mới nhảy lên khỏi trủng sâu rồi, nàng tiếp:
- Đành rằng thành công Đảo Dương Vị Âm của bổn tòa và tám vị trưởng lão có thu hút được chân khí của thiếu lệnh chủ, song thu hút quá nhiều mà không phân hóa được, lại cũng không dung tỏa hợp nhất được để tăng cường công lực của mình, do đó nếu tương trì một thời gian lâu hơn, tất phải trướng lên như người ăn quá no không sức chứa nổi, phải vở bụng chết ngay.
Dừng lại một chút, nàng tiếp:
- Muốn thắng Thiên Linh Chưởng của thiếu lệnh chủ, bổn tòa phải có bốn lần cái số chín người. Tìm đủ chín người đã là một viện thiên nan, vạn nan, huống hồ phải tìm đủ bốn lần cái số đó? Chẳng khác nào nuôi mộng.
Nàng thở dài, đảo mắt nhìn quanh, lại tiếp:
- Dù sao bổn phái cũng đã làm xong ý nguyện của tổ sư lưu lại!
Nàng bước đi, rời gian nhà luyện công vào đại điện, thẳng đến bực thờ quỳ xuống, đảo cáo vong linh tiền nhân.
Sau cùng nàng trở lại nơi mọi người còn tụ họp, nhìn tất cả các vị trưởng lão, nghiêm giọng thốt:
- Phần trách nhiệm đối với tiền nhân đã tròn rồi, từ nay chúng ta sẵn sàng đưa vai gánh vác phần trách nhiệm khác. Đó là phần trách nhiệm chung của võ lâm. Bảo vệ chánh nghĩa, duy trì công đạo, trợ nhược trừ hưng, phù ngay, diệt bạo.
Lữ Trường Lâm khẳng khái nối lời:
- Luyện được bản lĩnh cao siêu, mà không làm được gì hữu ích cho nhân loại, thì chẳng hóa ra mình là một phần tử thừa, một phần tử vô dụng sao? Lão phu tán đồng chủ trương của chưởng môn. Tuy cái tên là phái Vô Vi, chúng ta phải làm sao cho hành động của chúng ta hữu ích, con người chúng ta trở nên hữu vị! Nếu chưởng môn có việc dùng đến sức già này, lão phu sẵn sàng tuân theo phân phó.
Vô Vi Tiên Tử nhìn sang Triệu Sĩ Nguyên, tiếp:
- Hiện tại trong võ lâm, Triệu thiếu lệnh chủ là người có tài cao chí lớn, lượng rộng, đáng được giao phó vai trò lãnh đạo, bổn tòa có cái ý đứng sau lưng Triệu thiếu lệnh chủ, làm hậu thuẫn cho công cuộc thanh trừng diệt gian tà, phù chánh nghĩa. Các vị trưởng lão nghĩ sao?
Lữ Trường Lâm bật cười ha hả:
- Lão phu là người thứ nhất tán đồng cái chủ trương của chưởng môn, đặt Vô Vi phái tùy quyền sử dụng của thiếu lệnh chủ, trong công cuộc tạo dựng thanh bình.
Các vị kia dĩ nhiên không phản đối.
Đơn Minh thích chí cười vang:
- Từ nay đối với quý phái, bổn nhân thành thật diện phục, tâm phục.
Triệu Sĩ Nguyên cao giọng:
- Các vị có nhiệt tình đối với đại cuộc, tại hạ cảm kích biết bao. Tại hạ xin cố gắng hết sức mình, thực hiện hoài bảo chung, tuy nhiên nếu may mắn được thành công, thì phần lớn nhờ các vị giúp sức quan trọng.
Chàng đã khẳng khái nhận đề nghị của Vô Vi Tiên Tử, chẳng phải vì tự phụ, bất quá chàng nặng lòng về đạo nghĩa nhân, và ai ai cũng phải hiểu như vậy, nên chẳng hề nghĩ là chàng cao ngạo.
Bây giờ mọi người mới nghĩ đến cái việc thoát ly địa âm phủ.
Theo di thơ của tổ sư, thì có hai cách.
Cách thứ nhất là theo hướng Tây Bắc đi độ ngàn trượng đường, xuyên qua một vùng âm phong lạnh lẽo, vượt thêm độ trăm trượng nữa, đến hang kiến độc.
Qua khỏi hang kiến độc là lên mặt đất.
Vùng âm phong và hang kiến độc là hai tuyệt địa cuối cùng trong số bảy tuyệt địa của địa phương huyền bí này.
Nhưng chỉ có những người đã vượt qua năm huyệt địa trước mới có năng lực vượt hai tuyệt địa sau.
Luận về năng lực thì trong số người hiện diện, chỉ có ba là Triệu Sĩ Nguyên, Vô Vi Tiên Tử và Lý Linh.
Triệu Sĩ Nguyên hỏi:
- Còn cách thứ hai?
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ đáp:
- Xô ngã bục thờ, nấp mình trong gian thạch thất thứ ba, đóng cửa lại rồi chờ số phận.
Triệu Sĩ Nguyên cau mày:
- Chờ số phận?
Âu Dương Ngọc Kỳ gật đầu:
- Phải! Bởi chẳng còn lối nào tiến tới mà cũng chẳng biết được có biến hóa nào sau khi xô ngã bục thờ.
Nàng điểm một nụ cười, tiếp luôn:
- Dù sao thì với cách thứ hai chúng ta cũng có được một niềm an ủi, may mà sống là cùng sống hết, rủi mà chết cũng được chết chung.
Đơn Minh đề nghị:
- Theo ý bổn nhân, chúng ta nên do cả hai con đường mà tìm lối thoát. Sĩ Nguyên, Tiên Tử và Linh Nhi thi hành cách thứ nhất, còn lại bao nhiêu người, thực hiện cách thứ ba. Như vậy, dù có bất hạnh như thế nào, ít nhất cũng còn một số người sống sót.
Các vị trưởng lão tán đồng đề nghị đó.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ cất tiếng:
- Bổn tòa đã nhìn nhận Triệu thiếu lệnh chủ là lãnh đạo quần hùng, thì hãy để cho thiếu lệnh chủ quyết định.
Triệu Sĩ Nguyên trầm ngâm một chút, đoạn cao giọng đáp:
- Tại hạ thấy mình nên chọn cách thứ hai.
Nhất Mục Song Nhân Đơn Minh hừ một tiếng:
- Không được! Lão phu là người trước nhất phản đối quyết định đó.
Lữ Trường Lâm cũng thốt:
- Lão phu đại diện toàn phái Vô Vi, ủng hộ ý kiến của Đơn đại hiệp.
Triệu Sĩ Nguyên nửa vờ nửa thật tiếp:
- Vừa rồi các vị hoang nghinh tại hạ, thế mà bây giờ tại hạ mới lấy một quyết định thứ nhất, các vị lại phản đối. Thế thì tại hạ còn hành động làm sao được nữa?
Vô Vi Tiên Tử chen vào:
- Đã giao trọng trách cho người, thì tuyệt đối phải tuân theo sự điều khiển của người.
Bổn tòa xin đừng ai dị nghị!
Bọn Vô Vi phái nín lặng.
Đơn Minh mất cả đồng minh rồi cũng nín lặng luôn.
Tuy nhiên, ai ai cũng khâm phục thái độ của Triệu Sĩ Nguyên, xem thường tánh mạng, thà cam chung chịu cái nguy với họ, chứ không hề nghĩ đến sự giải thoát cho riêng chàng.
Chàng chọn cách thứ nhất, tự mình có hy vọng thoát hiểm, nhưng không làm vậy, mà lại chọn cách thứ hai, bởi chàng khôngnở tách rời họ.
Gian nhà thứ ba bên tả, hoàn toàn chìm sâu dưới mức nền của các gian kia, lại nhỏ hẹp, màu đá lại đen, ẩn ước chớp sáng.
Đơn Minh thử dùng chỉ lực, dò xem vách đá rắn chắc như thế nào. Tuy lão vận dụng toàn công phu, chỉ lực không hề gây một thương tổn nhỏ nơi vách đá.
Đúng là một loại đá đặc biệt, rắn như kim cương.
Trong gian nhà có rất nhiều ghế bằng đá liền lại với nhau, do một khối tạo thành, chứ không chấp vá từng bộ phận.
Theo di thơ, lúc ngồi phải ngồi lệch qua một bên, tựa mình vào một thành đá bên cạnh ghế.
Mọi người lấy làm lạ về cách ngồi kỳ quái đó, song chẳng ai dám làm sai lời chỉ dẫn.
Trước hết, Vô Vi Tiên Tử cáo tội với tổ sư, đoạn đưa hai tay vộn công hét:
- Ngã!
Nàng đẩy mạnh bục thờ.
Một tiếng ầm vang lên, bục thờ bằng đá nặng hơn ba ngàn cân, ngà qua một bên.
Liền theo đó, một tiếng boong boong nối tiếp, do thần tòa phát ra, thoạt đầu lớn, rồi nhỏ dần, nhỏ dần.
Không chậm trễ, Tiên Tử cấp tốc nhảy vào gian nhà, hoành tay cài cánh cửa, rồi đến ngồi bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên.
Nàng không kịp nói một tiếng gì với Triệu Sĩ Nguyên, bởi lúc đó ở phía bên dưới gian nhà có tiếng động ầm ầm vang lên như ngàn ngựa chạy rầm rập, những tiếng đó vang liên tục chấn dội màn tai.
Rồi tòa thạch thất bắt đầu chuyển động.
Đơn Minh kêu lên:
- Địa chấn.
Triệu Sĩ Nguyên thốt:
- Nếu tiểu điệt đoán không lầm thì chính là hỏa sơn mới vừa nổ.
Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Ngọc Kỳ tiếp:
- Cũng may trong vòng trăm dặm, chẳng có dân cư, chứ không vậy thì sự tình gây tai hại khôn lường.
Bỗng một tiếng nổ được pát lên, long trời lở đất. Tòa thạch thất đã bị bắn đi như một quả cầu được tung bổng, đảo lộn tung hoành.
Mọi người đã phòng bị trước, thế mà cũng vẫn không tránh khỏi chao qua, ngoặt lại, quay quay như động cốt đang có tà nhập.
Dĩ nhiên họ phải đều choáng váng, mắt hoa, khó chịu vô cùng.
Không lâu lắm, tòa thạch thất ngừng đảo lộn, nhưng mọi người có cái cảm giác là xuống nhanh, như vật nặng rơi trong lòng hố sâu không đáy.
Đang lúc đó, một tiếng nổ thứ hai lại vang lên, tiếng nổ này làm chấn động mọi người, chính Triệu Sĩ Nguyên có nội lực cao thâm hơn hết mà cũng phải hôn mê, huống hồ những người khác.
Không rõ qua bao nhiêu phút giây, Triệu Sĩ Nguyên đã tỉnh lại trước.
Chàng phát hiện tòa nhà đã trở nền lên không, đầu nóc xuống dưới.
Mọi người dính trong chiếc ghế, thành ra cũng đảo lộn thân hình, dộng đầu xuống, chỏng chân lên.
Tòa nhà như biệt lập hẳn với thế gian.
Triệu Sĩ Nguyên lấy thế, thoát ra khỏi ghế, nhảy xuống nóc nhà đã trở thành nền.
Dần dần các người kia tỉnh lại, họ cũng phát giác ra tình trạng đảo ngược, cùng nhảy xuống mở cửa ra.
Ánh dương quang từ bên ngoài ập vào, làm chóa mắt họ. Nhưng họ quá mừng, bất chấp cái cảm giác đó, họ lại mở to mắt hơn.
Nhất là bọn Lữ Trường Lâm, từ lâu lắm rồi, chưa hề bắt gặp một tia sáng thiên nhiên như vậy.
Đơn Minh bật cười ha hả, nhún chân nhảy ra cửa, ra ngoài trước hơn ai hết.
Bên ngoài là một khung cảnh tàn phá, đất vở, cây ngã, hơn thế lại là một khung cảnh hoang vu, tự nó đã vắng lặng thê lương, giờ thêm biến hóa do hỏa sơn nổ gây nên, trông điêu tàn không tưởng nổi.
Ngôi nhà kia, bên trong là nhà, bên ngoài là một khối đá tròn, to lớn, chất đá rắn chắc phi thường, hỏa sơn nổ hất tung nó lên, nó rơi xuống vẫn không hề sức mẻ.
Nó còn nguyên vẹn, nhưng quanh đó, đa núi ngổn ngang, nằm giữa những tro than khoáng chất.
Đoàn người vượt qua những đống đá đó, ly khai vùng nguy hiểm.
Vô Vi Tiên Tử nóng lòng về nội bộ của môn phái, muốn về ngay Cao Lương Côn Sơn, xem sự phản bội của một số môn đồ diễn tiến đến đâu.
Nàng ước hội thời gian và địa điểm gặp gở lại Triệu Sĩ Nguyên, rồi dẫn các trưởng lão đi ngay.
Còn lại Triệu Sĩ Nguyên, Đơn Minh và Lý Linh, họ tìm đến vùng lân cận, hỏi thôn dân, về thời gian mới hay là họ ở trong địa phủ đúng hai mươi tháng.
Và, cái ngày Triệu Sĩ Nguyên ước hẹn với Vô Tình lệnh chủ, sau ba năm sẽ gặp lại cũng chẳng còn xa lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.