[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân
Quyển 1 - Chương 44: Giải Ngữ Hoa phiên ngoại
o Bắc Ngải o
25/01/2023
Edit by Cam
"Giải tiên sinh, ngài xác định muốn dùng kiểu thiệp mời này? Hôn lễ là kiểu phương tây còn thiệp mời lại là kiểu của Trung Quốc, không thích hợp lắm đâu."
Giải Ngữ Hoa giật bắn, từ trong suy nghĩ lung tung tỉnh lại. Lúc này mới ý thức được ngón tay bản thân đang điểm trên một bức hồng thiếp. Không nhịn được giơ tay xoa xoa giữa mày, chiếc nhẫn bạch kim trên tay cũng chớp động lóe sáng.
"Giải tiên sinh, hôn lễ nhiều chuyện vụn vặt như vậy khẳng định làm phiền ngài không ít, cả đời người bất quá chỉ có một lần, cắn răng một cái liền qua thôi."
Nói những lời này là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn đối diện. Trên ngực có bản tên nho nhỏ ghi Alex, gương mặt trắng trắng thon gầy, móng tay được cắt chỉnh tề và giọng nói ngọt ngào, phảng phất đem mấy chữ đồng tính luyến viết lên trên mặt.
Hoa nhi liếc mắt nhìn hắn ta, trong lòng không nói lên được là tư vị gì. Dứt khoát cúi đầu, chọn ra hai tờ giấy trong đống giấy đủ màu đủ sắc kia.
"Đem hai cái này đi hỏi vợ tôi." Quen biết Hoắc Tú Tú nhiều năm như vậy, thẩm mỹ em ấy thế nào, hắn biết rất rõ.
Alex tiếp nhận hai thiệp giấy giơ lên tinh tế đánh giá, Hoa nhi vô ý thức đứng lên.
"Giải tiên sinh?"
Hoa nhi lấy gói thuốc lá ra, cầm trên tay lắc lắc rồi đi ra bên ngoài cửa. Tựa vào lan can bên ngoài cửa, Hoa nhi châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng để làn khói mờ ảo thoát ra khỏi khóe miệng.
Người hát kịch không thể hút thuốc, Hoa nhi không muốn hát nữa rồi. Ngô Tà bất tri bất giác cai thuốc, Hoa nhi lại bất tri bất giác đem thuốc quấn quanh người. Vị khói thuốc đắng chát nghẹn lại làm cổ họng tê đau. Hoa nhi biết, cảm giác vừa rồi người đàn ông kia mang đến cho cậu là chán ghét, nhưng cậu lại không biết, chính mình là hâm mộ cái gì ở người ta. Nâng cổ tay lên, bên trên nó là một vết sẹo mờ nhạt, khắc sâu vào xương cốt, khói thuốc cũng gần như mất vị. Loại thuốc mà người kia từng hút đến tột cùng có mùi vị gì? Tìm khắp trong nước và ngoài nước đều không thấy. Mùi và vị thuốc lá đó đều làm Hoa nhi đau lòng.
"Hoa nhi gia!" Giọng Bàn Tử oang oang như chuông đồng, người chưa tới giọng đã vang xa. Trên chiếc Volvo màu rượu vang* gương Bàn Tử tươi cười như hệt đóa hoa cúc cỡ bự, từ chỗ cửa sổ nhìn ra ghế phụ, không ai ngoài Vương Cát. Hoa nhi không khỏi mỉm cười vui vẻ.
*Xe Volvo XC60
Sau khi kết hôn khí sắc Vương Cát so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Hai tháng trước sau khi ra khỏi đấu Bàn Tử trực tiếp theo Vương Cát cùng về Vương gia. Vương Cát mấy lần đòi chết đòi sống, cuối cùng Bàn Tử chính thức ở rễ Vương gia. Bàn Tử không để bụng, dù sao bản thân hắn cũng mang họ Vương. Qua hai ngày trao đổi, Bàn Tử thân vác AK47 chạy đến nhà Vương Bạc Hóa đánh nhau, hai người đánh rất ăn ý, sau đó lấy việc cả hai để lại mấy lỗ máu trên người nhau mà kết thúc. Cuối cùng, Bàn Tử còn lột sạch Vương Bạc Hóa rồi chụp một bức ảnh bằng cái máy SLR của mình. Vương Bạc Hóa từ dưới mặt đất bò dậy dựng ngón tay cái, nói: "Em rể, cuối cùng tôi cũng tận mắt chứng kiến cái gì gọi là lưu manh trong lưu manh, em gái tôi liền giao cho cậu vậy."
Khi Bàn Tử xách theo ổ cứng vui rạo rực chạy về nhà uống rượu thì ở đây Vương Bạc Hóa gọi một cú điện thoại đến Bắc Kinh. Tiếp đó là một màn toàn bộ nhà cửa dưới quyền Bàn Tử bị người ta quăng sơn đỏ. Người thuê nhà lũ lượt rời đi khiến Bàn Tử thất thoát vài vạn tiền thuê nhà. Lại sau đó hai tên lưu manh ngươi đến ta đi chơi đến cực kỳ vui vẻ, thẳng đến khi Vương Cát không chịu được nửa đích thân ra tay giáo huấn thì hai người mới thu liễm một chút.
Trở lại lúc này, Giải Ngữ Hoa ném tàn thuốc mở rộng vòng tay chào đón Vương Cát và Bàn Tử bước xuống khỏi xe.
"Cát tỷ, lần này phải cảm ơn Bàn Tử, hôn lễ hoàn mỹ này ít nhiều đều là công sức của hắn, cô còn tự mình đến đây một chuyến, thật sự là vạn hạnh."
Vương Cát và Hoa nhi ôm nhau, cô vỗ vỗ vai Hoa nhi nở nụ cười, trong lỏng ẩn chứa tia đau lòng, Hoa nhi lại gầy. Tuy đau lòng nhưng ngoài ngoài miệng vẫn nói: "Thuận đường đến Bắc Kinh xem bất động sản của Bàn Tử. Đầu óc hắn toàn thứ không đâu, tôi giúp hắn quản một chút đỡ khi ở Hàng Châu lại phải lo lắng không yên."
Hoa nhi cười không ngừng nói phải, liếc mắt đồng tình nhìn Bàn Tử, trong lòng nói: "Không hổ là tộc trưởng Vương gia, đủ tàn nhẫn, rốt cuộc cũng tịch thu hết rồi."
Hoa nhi biết, Bàn Tử ấy lúc rãnh rỗi, không có đấu để đổ thì sẽ mua vào thứ gì đó xem như một sở thích lúc có tiền. Mười mấy năm trở lại đây đầu tư được không ít thứ, quang minh chính đại đi một vòng thu tiền nhà cũng đủ để hắn chạy rong trong nửa tháng. Không có việc gì làm thì cosplay đại địa chủ đội mũ vỏ dưa* tới cửa thu tiền, tục xưng là lạc thú lớn nhất của đời người. Hiện giờ, ừm, làm người chết dưới hoa mẫu đơn, tiết tháo chảy về tứ hướng. Thâm tâm nghĩ như vậy tay liền che miệng cười trộm. Vương Cát nhìn nhìn, trong lòng thoáng chút yên tâm.
*Mũ vỏ dưa
Bàn Tử lắc đầu, bước vào cửa lớn tiếng nói với Alex bên kia: "Cậu bạn, tân nương đâu rồi?" Kết quả Alex nhảy dựng lên phi thẳng đến bên người Vương Cát, một tiếng "Cát gia" kêu đến đầu óc Bàn Tử ong ong.
Giải Ngữ Hoa chỉ tay lên tầng hai: "Đang thử váy cưới trên lầu." Vừa nói, từ trên cầu thang vang lên tiếng cười rôm rả cùng tiếng vải vóc lẹt xẹt.
"Xem ai đến nha." Tú Tú khoác trên người bộ sườn xám màu trắng thanh nhã, từng bước bước xuống khỏi cầu thang. Vải voan tinh trắng điểm xuyến những đường chỉ bạc uyển chuyển kết hợp cùng trân châu kích cỡ vừa đủ. Hoa nhi cũng không thể không cảm thán một tiếng, chuyện giúp tổ chức hôn lễ này, Bàn Tử đúng thật là làm không tồi.
Tú Tú nhìn thoáng thấy được Vương Cát, nhấc chân muốn chạy xuống dưới thì Vương Cát đã bước lên trước, hai người kéo tay hỏi nhau có khỏe hay không. Vương Cát hơi đẩy Tú Tú ra, từ trên xuống dưới ngắm nhìn một lượt, trên miệng lời khen chưa từng dứt.
Tú Tú dắt Vương Cát quay xuống dưới lầu, "Tuần sau chính là ngày đó, hôm đó nhất định không được phạm lỗi, không thể để xấu mặt. Nhiều người như vậy, trái tim này của em đã treo lơ lửng cả tháng rồi, lịch trình đều sửa lại những ba lần. Cát tỷ, chị nhất định piúp em định đoạt nha."
Vương Cát mỉm cười bước xuống lầu, một người phụ nữ mặc âu phục chuyên nghiệp đứng bên cạnh giúp Tú Tú chỉnh lý đôi găng tay màu trắng, không kiêu ngạo không sểm nịnh nói: "Quần áo của cô Hoắc đã chuẩn bị xong, Giải tiên sinh cũng tới thử xem."
Hoa nhi híp mắt nói lời xin lỗi không thể tiếp nửa với Bàn Tử, sau đó nhẹ nhàng bước lên trên lầu. Mười mấy năm hát kịch khiến Hoa nhi khó lòng sửa lại bước chân và dáng đi, Vương Cát nhìn mà đau lòng.
Vương Cát ngồi trên ghế thả lỏng đôi chân dài, hơi dựa người vào Bàn Tử mà thở nhẹ.
"Vợ à, tôi xem hai người các em, không phải là chuyện đó chứ." Bàn Tử vừa nhấp ngụm trà lúa mạch vừa nói.
Vương Cát nghe xong nhíu nhíu mày: "Anh bên kia có tin tức gì sao?"
Bàn Tử bỉu môi buông ly trà xuống: "Hạt Tử ấy à, cách thức quá là tà tính, anh biết và cũng cố mà giúp đỡ. Nhưng mà ngay cả người Trương gia còn không thể nghĩ ra hắn ở đâu, em nói..."
Vương Cát lại thở dài: "Thật sự tìm không được thì chuyện kết hôn này cũng không sao. Hai người này ở cùng nhau cũng không sợ ai sẽ bạc đãi ai, ngoài mặt người người nhìn vào cũng sẽ hô một câu rất tốt. Chuyện Thiên Chân của các anh bẻ cong Trương Khởi Linh bên ngoài đều truyền đến loạn thất bát tao rồi. Cũng không biết kẻ nào bịa đặt, nói Tiểu Tam gia là nử cải nam trang, là năm đó Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh bày kế. Cả hai ngày ngày ngâm mình dưới đấu sau đó đã bị Trương Khởi Linh phát hiện, thuận tiện phát sinh chuyện gì đó, sau lại đến Ngô gia ép cưới, Trương Khởi Linh bị Trương gia đuổi khỏi gia tộc. Chuyện cẩu huyết như phim truyền hình vậy, chả biết do tên nào soạn ra?" Vương Cát quay đầu liếc nhìn Bàn Tử, nhấp ngụm trà vụng trộm đắc ý.
"Em nói nè, biên soạn ra loại chuyện thiếu đạo đức như này quả nhiên là..." Bỗng nhiên Vương Cát đem nửa câu sau nuốt trở lại bụng, trước mắt nhoáng lên rồi cuối đầu nôn ra. Alex cách đó không xa ôm hộp khăn giấy chạy đến: "Ây da Cát gia, ngài có sao không? Samm, gọi xe cứu thương đi."
Vương Cát phun đủ rồi thì lau miệng ngồi dậy, Tú Tú trên lầu nghe được âm thanh cũng lú đầu ra xem. Bàn Tử ngơ ngác ngồi trên sofa trừng mắt nhìn Vương Cát, còn Vương Cát thì không yên chuyển tròng mắt nhìn lung tung.
"Vợ à, em không cần tính. Anh giúp em tính rồi, trễ hơn nửa tháng."
Vương Cát nhảy dựng lên hận không thể đem Bàn Tử xé ra hai mảnh: "Anh cái tên không biết xấu hổ!" Bàn Tử hoàn toàn không chút lo sợ, tâm trạng như bay lên chín tầng trời chộp lấy điện thoại nhập số rồi rống với đầu dây bên kia: "Cháu trai Ngô! Nghe này, ca cậu sắp được làm cha rồi!! Hâm mộ lắm đúng không, tới mức giống mấy đứa nhóc xì bong bóng mũi ấy! Hai tên nhà các cậu có lăn nhau thêm mười tám năm nửa cũng không lòi ra một Thiên Chân 2.0 nửa đâu! Lần này Bàn gia tôi thắng cậu rồi!!!" Đầu dây bên kia Ngô Tà không ngừng mắng mấy lời thô tục còn Bàn Tử thì cũng không ngừng cười đắc chí. Vương Cát tức giận đến ngôn ngữ không thông, được hai người Tiểu Hoa Tú Tú liều mạng ôm lại.
Bên này Bàn Tử cùng Ngô Tà đang mắng tới hăng say bỗng nhiên im bặt, sau đó quay đầu hô to: "Vợ ơi! Nhanh nhanh gọi về nhà đem con mèo lớn kia đưa vào vườn bách thú đi! Trên người mèo đều có ký sinh*! Ký sinh mèo đấy em có biết không??"
*Gốc là Toxoplasma gondii: bệnh ký sinh trùng mèo ở người. Gây ra các triệu chứng như sảy thai, lưu thai, dị tật bẩm sinh....
"Đánh rắm, hổ nhà các anh có ký sinh mèo à, tôi thấy trong đầu anh mới có ký sinh mèo ấy!"
Trong nhà can ngăn, chửi đổng, tất cả những điều đó làm Hoa nhi cười không ngừng. Đột nhiên, tiếng cười của Hoa nhi đọng lại ở trên môi, trong không khí lan truyền một cổ hương vị không nói nên lời, như là mùi đắng chát của khói thuốc.
Quen thuộc đến làm người đau lòng.
Trước khi trí não phản ứng lại, thân thể đã như ngựa điên thoát cương đẩy cửa phòng nhào ra ngoài hiên nhà. Chỉ liếc mắt một cái cũng được, biết người còn sống hay đã chết liền tốt. Nhưng trước mắt chẳng có gì ngoài một màng trời trắng xóa.
Hoa nhi ngã ngồi ở cửa, ấn ấn cái trán của mình. Giải Ngữ Hoa điên rồi, lại đi làm cái trò này trước mắt nhiều người như vậy. Bỗng nhiên lúc này có một chiếc xe ô tô chậm rãi lướt qua, bên trong cánh cửa nửa hạ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi lười biếng dựa ở lưng ghế, đôi mắt thản nhiên lướt nhìn Hoa nhi một cái, Hoa nhi chỉ nhớ được làn da trắng nhợt với mái tóc màu cà phê.
Bàn Tử đuổi theo ra tới, nhìn chiếc xe lướt đi và Hoa nhi ngồi trên mặt đất không nói lời nào. Hắn cúi đầu nắm lấy cánh tay Hoa nhi kéo lên, quay đầu hô vào trong phòng: "Hoa nhi gia bị cảm nắng! Còn nôn ói nửa! Người đâu đến đây, mang Hoắc Hương Chính Khí* ra đây!" Sau đó hắn đưa Hoa nhi cho Alex vừa chạy đến, đúng lúc chạm mặt với Vương Cát cũng vừa bước ra.
*Hoắc Hương Chính Khí Thủy (藿香正氣水) là một chất chống nhiệt, có tác dụng làm dịu bên ngoài và loại bỏ ẩm ướt, điều hòa khí và điều hòa ở giữa.
"Giúp em nhớ biển số xe, XXXXX, em sợ mình quên." Vương Cát nhăn mi, quay đầu lại nhìn Tú Tú đang ôm váy cưới, trên gương mặt nhàn nhạt không có một tia gợn sóng.
Hoa nhi nằm trên sofa dùng đôi tay che khuất gương mặt, trong lòng lặp lại một câu: Trước kia tại sao lại gặp nhau.
"Giải tiên sinh, ngài xác định muốn dùng kiểu thiệp mời này? Hôn lễ là kiểu phương tây còn thiệp mời lại là kiểu của Trung Quốc, không thích hợp lắm đâu."
Giải Ngữ Hoa giật bắn, từ trong suy nghĩ lung tung tỉnh lại. Lúc này mới ý thức được ngón tay bản thân đang điểm trên một bức hồng thiếp. Không nhịn được giơ tay xoa xoa giữa mày, chiếc nhẫn bạch kim trên tay cũng chớp động lóe sáng.
"Giải tiên sinh, hôn lễ nhiều chuyện vụn vặt như vậy khẳng định làm phiền ngài không ít, cả đời người bất quá chỉ có một lần, cắn răng một cái liền qua thôi."
Nói những lời này là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn đối diện. Trên ngực có bản tên nho nhỏ ghi Alex, gương mặt trắng trắng thon gầy, móng tay được cắt chỉnh tề và giọng nói ngọt ngào, phảng phất đem mấy chữ đồng tính luyến viết lên trên mặt.
Hoa nhi liếc mắt nhìn hắn ta, trong lòng không nói lên được là tư vị gì. Dứt khoát cúi đầu, chọn ra hai tờ giấy trong đống giấy đủ màu đủ sắc kia.
"Đem hai cái này đi hỏi vợ tôi." Quen biết Hoắc Tú Tú nhiều năm như vậy, thẩm mỹ em ấy thế nào, hắn biết rất rõ.
Alex tiếp nhận hai thiệp giấy giơ lên tinh tế đánh giá, Hoa nhi vô ý thức đứng lên.
"Giải tiên sinh?"
Hoa nhi lấy gói thuốc lá ra, cầm trên tay lắc lắc rồi đi ra bên ngoài cửa. Tựa vào lan can bên ngoài cửa, Hoa nhi châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng để làn khói mờ ảo thoát ra khỏi khóe miệng.
Người hát kịch không thể hút thuốc, Hoa nhi không muốn hát nữa rồi. Ngô Tà bất tri bất giác cai thuốc, Hoa nhi lại bất tri bất giác đem thuốc quấn quanh người. Vị khói thuốc đắng chát nghẹn lại làm cổ họng tê đau. Hoa nhi biết, cảm giác vừa rồi người đàn ông kia mang đến cho cậu là chán ghét, nhưng cậu lại không biết, chính mình là hâm mộ cái gì ở người ta. Nâng cổ tay lên, bên trên nó là một vết sẹo mờ nhạt, khắc sâu vào xương cốt, khói thuốc cũng gần như mất vị. Loại thuốc mà người kia từng hút đến tột cùng có mùi vị gì? Tìm khắp trong nước và ngoài nước đều không thấy. Mùi và vị thuốc lá đó đều làm Hoa nhi đau lòng.
"Hoa nhi gia!" Giọng Bàn Tử oang oang như chuông đồng, người chưa tới giọng đã vang xa. Trên chiếc Volvo màu rượu vang* gương Bàn Tử tươi cười như hệt đóa hoa cúc cỡ bự, từ chỗ cửa sổ nhìn ra ghế phụ, không ai ngoài Vương Cát. Hoa nhi không khỏi mỉm cười vui vẻ.
*Xe Volvo XC60
Sau khi kết hôn khí sắc Vương Cát so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Hai tháng trước sau khi ra khỏi đấu Bàn Tử trực tiếp theo Vương Cát cùng về Vương gia. Vương Cát mấy lần đòi chết đòi sống, cuối cùng Bàn Tử chính thức ở rễ Vương gia. Bàn Tử không để bụng, dù sao bản thân hắn cũng mang họ Vương. Qua hai ngày trao đổi, Bàn Tử thân vác AK47 chạy đến nhà Vương Bạc Hóa đánh nhau, hai người đánh rất ăn ý, sau đó lấy việc cả hai để lại mấy lỗ máu trên người nhau mà kết thúc. Cuối cùng, Bàn Tử còn lột sạch Vương Bạc Hóa rồi chụp một bức ảnh bằng cái máy SLR của mình. Vương Bạc Hóa từ dưới mặt đất bò dậy dựng ngón tay cái, nói: "Em rể, cuối cùng tôi cũng tận mắt chứng kiến cái gì gọi là lưu manh trong lưu manh, em gái tôi liền giao cho cậu vậy."
Khi Bàn Tử xách theo ổ cứng vui rạo rực chạy về nhà uống rượu thì ở đây Vương Bạc Hóa gọi một cú điện thoại đến Bắc Kinh. Tiếp đó là một màn toàn bộ nhà cửa dưới quyền Bàn Tử bị người ta quăng sơn đỏ. Người thuê nhà lũ lượt rời đi khiến Bàn Tử thất thoát vài vạn tiền thuê nhà. Lại sau đó hai tên lưu manh ngươi đến ta đi chơi đến cực kỳ vui vẻ, thẳng đến khi Vương Cát không chịu được nửa đích thân ra tay giáo huấn thì hai người mới thu liễm một chút.
Trở lại lúc này, Giải Ngữ Hoa ném tàn thuốc mở rộng vòng tay chào đón Vương Cát và Bàn Tử bước xuống khỏi xe.
"Cát tỷ, lần này phải cảm ơn Bàn Tử, hôn lễ hoàn mỹ này ít nhiều đều là công sức của hắn, cô còn tự mình đến đây một chuyến, thật sự là vạn hạnh."
Vương Cát và Hoa nhi ôm nhau, cô vỗ vỗ vai Hoa nhi nở nụ cười, trong lỏng ẩn chứa tia đau lòng, Hoa nhi lại gầy. Tuy đau lòng nhưng ngoài ngoài miệng vẫn nói: "Thuận đường đến Bắc Kinh xem bất động sản của Bàn Tử. Đầu óc hắn toàn thứ không đâu, tôi giúp hắn quản một chút đỡ khi ở Hàng Châu lại phải lo lắng không yên."
Hoa nhi cười không ngừng nói phải, liếc mắt đồng tình nhìn Bàn Tử, trong lòng nói: "Không hổ là tộc trưởng Vương gia, đủ tàn nhẫn, rốt cuộc cũng tịch thu hết rồi."
Hoa nhi biết, Bàn Tử ấy lúc rãnh rỗi, không có đấu để đổ thì sẽ mua vào thứ gì đó xem như một sở thích lúc có tiền. Mười mấy năm trở lại đây đầu tư được không ít thứ, quang minh chính đại đi một vòng thu tiền nhà cũng đủ để hắn chạy rong trong nửa tháng. Không có việc gì làm thì cosplay đại địa chủ đội mũ vỏ dưa* tới cửa thu tiền, tục xưng là lạc thú lớn nhất của đời người. Hiện giờ, ừm, làm người chết dưới hoa mẫu đơn, tiết tháo chảy về tứ hướng. Thâm tâm nghĩ như vậy tay liền che miệng cười trộm. Vương Cát nhìn nhìn, trong lòng thoáng chút yên tâm.
*Mũ vỏ dưa
Bàn Tử lắc đầu, bước vào cửa lớn tiếng nói với Alex bên kia: "Cậu bạn, tân nương đâu rồi?" Kết quả Alex nhảy dựng lên phi thẳng đến bên người Vương Cát, một tiếng "Cát gia" kêu đến đầu óc Bàn Tử ong ong.
Giải Ngữ Hoa chỉ tay lên tầng hai: "Đang thử váy cưới trên lầu." Vừa nói, từ trên cầu thang vang lên tiếng cười rôm rả cùng tiếng vải vóc lẹt xẹt.
"Xem ai đến nha." Tú Tú khoác trên người bộ sườn xám màu trắng thanh nhã, từng bước bước xuống khỏi cầu thang. Vải voan tinh trắng điểm xuyến những đường chỉ bạc uyển chuyển kết hợp cùng trân châu kích cỡ vừa đủ. Hoa nhi cũng không thể không cảm thán một tiếng, chuyện giúp tổ chức hôn lễ này, Bàn Tử đúng thật là làm không tồi.
Tú Tú nhìn thoáng thấy được Vương Cát, nhấc chân muốn chạy xuống dưới thì Vương Cát đã bước lên trước, hai người kéo tay hỏi nhau có khỏe hay không. Vương Cát hơi đẩy Tú Tú ra, từ trên xuống dưới ngắm nhìn một lượt, trên miệng lời khen chưa từng dứt.
Tú Tú dắt Vương Cát quay xuống dưới lầu, "Tuần sau chính là ngày đó, hôm đó nhất định không được phạm lỗi, không thể để xấu mặt. Nhiều người như vậy, trái tim này của em đã treo lơ lửng cả tháng rồi, lịch trình đều sửa lại những ba lần. Cát tỷ, chị nhất định piúp em định đoạt nha."
Vương Cát mỉm cười bước xuống lầu, một người phụ nữ mặc âu phục chuyên nghiệp đứng bên cạnh giúp Tú Tú chỉnh lý đôi găng tay màu trắng, không kiêu ngạo không sểm nịnh nói: "Quần áo của cô Hoắc đã chuẩn bị xong, Giải tiên sinh cũng tới thử xem."
Hoa nhi híp mắt nói lời xin lỗi không thể tiếp nửa với Bàn Tử, sau đó nhẹ nhàng bước lên trên lầu. Mười mấy năm hát kịch khiến Hoa nhi khó lòng sửa lại bước chân và dáng đi, Vương Cát nhìn mà đau lòng.
Vương Cát ngồi trên ghế thả lỏng đôi chân dài, hơi dựa người vào Bàn Tử mà thở nhẹ.
"Vợ à, tôi xem hai người các em, không phải là chuyện đó chứ." Bàn Tử vừa nhấp ngụm trà lúa mạch vừa nói.
Vương Cát nghe xong nhíu nhíu mày: "Anh bên kia có tin tức gì sao?"
Bàn Tử bỉu môi buông ly trà xuống: "Hạt Tử ấy à, cách thức quá là tà tính, anh biết và cũng cố mà giúp đỡ. Nhưng mà ngay cả người Trương gia còn không thể nghĩ ra hắn ở đâu, em nói..."
Vương Cát lại thở dài: "Thật sự tìm không được thì chuyện kết hôn này cũng không sao. Hai người này ở cùng nhau cũng không sợ ai sẽ bạc đãi ai, ngoài mặt người người nhìn vào cũng sẽ hô một câu rất tốt. Chuyện Thiên Chân của các anh bẻ cong Trương Khởi Linh bên ngoài đều truyền đến loạn thất bát tao rồi. Cũng không biết kẻ nào bịa đặt, nói Tiểu Tam gia là nử cải nam trang, là năm đó Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh bày kế. Cả hai ngày ngày ngâm mình dưới đấu sau đó đã bị Trương Khởi Linh phát hiện, thuận tiện phát sinh chuyện gì đó, sau lại đến Ngô gia ép cưới, Trương Khởi Linh bị Trương gia đuổi khỏi gia tộc. Chuyện cẩu huyết như phim truyền hình vậy, chả biết do tên nào soạn ra?" Vương Cát quay đầu liếc nhìn Bàn Tử, nhấp ngụm trà vụng trộm đắc ý.
"Em nói nè, biên soạn ra loại chuyện thiếu đạo đức như này quả nhiên là..." Bỗng nhiên Vương Cát đem nửa câu sau nuốt trở lại bụng, trước mắt nhoáng lên rồi cuối đầu nôn ra. Alex cách đó không xa ôm hộp khăn giấy chạy đến: "Ây da Cát gia, ngài có sao không? Samm, gọi xe cứu thương đi."
Vương Cát phun đủ rồi thì lau miệng ngồi dậy, Tú Tú trên lầu nghe được âm thanh cũng lú đầu ra xem. Bàn Tử ngơ ngác ngồi trên sofa trừng mắt nhìn Vương Cát, còn Vương Cát thì không yên chuyển tròng mắt nhìn lung tung.
"Vợ à, em không cần tính. Anh giúp em tính rồi, trễ hơn nửa tháng."
Vương Cát nhảy dựng lên hận không thể đem Bàn Tử xé ra hai mảnh: "Anh cái tên không biết xấu hổ!" Bàn Tử hoàn toàn không chút lo sợ, tâm trạng như bay lên chín tầng trời chộp lấy điện thoại nhập số rồi rống với đầu dây bên kia: "Cháu trai Ngô! Nghe này, ca cậu sắp được làm cha rồi!! Hâm mộ lắm đúng không, tới mức giống mấy đứa nhóc xì bong bóng mũi ấy! Hai tên nhà các cậu có lăn nhau thêm mười tám năm nửa cũng không lòi ra một Thiên Chân 2.0 nửa đâu! Lần này Bàn gia tôi thắng cậu rồi!!!" Đầu dây bên kia Ngô Tà không ngừng mắng mấy lời thô tục còn Bàn Tử thì cũng không ngừng cười đắc chí. Vương Cát tức giận đến ngôn ngữ không thông, được hai người Tiểu Hoa Tú Tú liều mạng ôm lại.
Bên này Bàn Tử cùng Ngô Tà đang mắng tới hăng say bỗng nhiên im bặt, sau đó quay đầu hô to: "Vợ ơi! Nhanh nhanh gọi về nhà đem con mèo lớn kia đưa vào vườn bách thú đi! Trên người mèo đều có ký sinh*! Ký sinh mèo đấy em có biết không??"
*Gốc là Toxoplasma gondii: bệnh ký sinh trùng mèo ở người. Gây ra các triệu chứng như sảy thai, lưu thai, dị tật bẩm sinh....
"Đánh rắm, hổ nhà các anh có ký sinh mèo à, tôi thấy trong đầu anh mới có ký sinh mèo ấy!"
Trong nhà can ngăn, chửi đổng, tất cả những điều đó làm Hoa nhi cười không ngừng. Đột nhiên, tiếng cười của Hoa nhi đọng lại ở trên môi, trong không khí lan truyền một cổ hương vị không nói nên lời, như là mùi đắng chát của khói thuốc.
Quen thuộc đến làm người đau lòng.
Trước khi trí não phản ứng lại, thân thể đã như ngựa điên thoát cương đẩy cửa phòng nhào ra ngoài hiên nhà. Chỉ liếc mắt một cái cũng được, biết người còn sống hay đã chết liền tốt. Nhưng trước mắt chẳng có gì ngoài một màng trời trắng xóa.
Hoa nhi ngã ngồi ở cửa, ấn ấn cái trán của mình. Giải Ngữ Hoa điên rồi, lại đi làm cái trò này trước mắt nhiều người như vậy. Bỗng nhiên lúc này có một chiếc xe ô tô chậm rãi lướt qua, bên trong cánh cửa nửa hạ xuống, một người đàn ông trẻ tuổi lười biếng dựa ở lưng ghế, đôi mắt thản nhiên lướt nhìn Hoa nhi một cái, Hoa nhi chỉ nhớ được làn da trắng nhợt với mái tóc màu cà phê.
Bàn Tử đuổi theo ra tới, nhìn chiếc xe lướt đi và Hoa nhi ngồi trên mặt đất không nói lời nào. Hắn cúi đầu nắm lấy cánh tay Hoa nhi kéo lên, quay đầu hô vào trong phòng: "Hoa nhi gia bị cảm nắng! Còn nôn ói nửa! Người đâu đến đây, mang Hoắc Hương Chính Khí* ra đây!" Sau đó hắn đưa Hoa nhi cho Alex vừa chạy đến, đúng lúc chạm mặt với Vương Cát cũng vừa bước ra.
*Hoắc Hương Chính Khí Thủy (藿香正氣水) là một chất chống nhiệt, có tác dụng làm dịu bên ngoài và loại bỏ ẩm ướt, điều hòa khí và điều hòa ở giữa.
"Giúp em nhớ biển số xe, XXXXX, em sợ mình quên." Vương Cát nhăn mi, quay đầu lại nhìn Tú Tú đang ôm váy cưới, trên gương mặt nhàn nhạt không có một tia gợn sóng.
Hoa nhi nằm trên sofa dùng đôi tay che khuất gương mặt, trong lòng lặp lại một câu: Trước kia tại sao lại gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.