[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân
Quyển 1 - Chương 20: Hoa phục
o Bắc Ngải o
03/06/2022
"Trương Khởi Linh, phiền cậu mở cửa, Tiểu Tam gia cần phải chỉnh trang."
Tiểu Ca đứng trước cửa hai tay chống vào lên nó, vùi đầu vào hai cánh tay, tôi khoát chăn đơn ngồi ở trước bàn ghế, đã đến giờ.
"Trương Khởi Linh, phiền cậu mở cửa." Tiếng đập cửa lại vang lên.
"Tiểu Ca..." Tôi vô lực ngẩn đầu nhìn y, thấy y xoay người dựa lưng vào cửa gỗ ngồi xuống, nâng đầu nhìn trần nhà. Tất cả mọi người đều không biết phải làm cái gì, bỗng ngoài cửa từ giữa những tiếng nói lộn xộn vang lên một giọng nói bất đồng.
"Nhóc Trương*, mau mở cửa cho mẹ nào."
*Gốc là Trương Tiểu Niếp, cụ thể Tiểu Niếp ở đây là từ "小囡". Theo những gì mình tra được thì từ này là một phương ngữ ở Thượng Hải, được dùng để chỉ những đứa trẻ, cụ thể là để chỉ những "bé gái" có tính cách mạnh mẽ, thích thể hiện bản thân và có thể vì thế mà gây gỗ, tranh luận với người khác.
Tiểu Ca mở bừng mắt, ngây ngốc xoay người mở cửa, ngoài kia quả nhiên là mẹ tôi.
"Mẹ." Đây là y kêu, mỗi lần y không tập trung đều sẽ gọi mẹ tôi như vậy. Mẹ tôi đẩy y ra chen vào nhà, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mẹ tôi đỡ Muộn Du Bình đứng yên, dùng tay đem gương mặt kia tinh tế sờ soạng một lần. Biểu tình trên mặt Muộn Du Bình dần dần trồi lên vài nét ủy khuất.
"Nhóc con, con nháo cái gì? Làm đến mẹ đau lòng a."
"Mẹ, thật xin lỗi." Muộn Du Bình thấp giọng, nói nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được âm thanh.
"Đừng khóc, mẹ biết, là Tiểu Tà có lỗi với con."
"Không có." Muộn Du Bình vội vàng nói, chẳng lẽ mẹ tôi cũng biết, bà ấy nhìn ra gì sao? Mẹ tôi nhẹ nhàng đỡ y, tiếp tục nói.
"Nhóc con à, mẹ rất thích con, Tiểu Tà nhà chúng ta gặp con chính là phúc khí ba đời của nó. Nhưng mà, chuyện đã không thể thay đổi, đúng không?"
Tiểu Ca nghe, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
"Ta nói, mẹ đau lòng con cũng đau lòng Tiểu Tà. Tiểu Tà là một đứa trẻ bình thường, không có thân thể rắn chắc cũng không có tâm địa rắn chắc, đừng để nó ra đi mà trong lòng mang giông bão, được không?"
"Mẹ!" Tôi ngồi trên ghế dựa hô to một tiếng, Muộn Du Bình lại càng cuối thấp đầu hơn, y gục đầu ở trên vai mẹ tôi khóc lớn, bảy ngày ấm ức cứ như vậy xả ở trong lòng mẹ tôi. Mẹ tôi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của y, xoa xoa mái tóc rối bù, dỗ dành con hắc Kỳ Lân tâm như hàn thủy kia.
Không lâu sau, bả vai run rẩy của Muộn Du Bình ngừng lại. Mẹ tôi dìu y ngồi xuống đệm dưới chân giường, lấy khăn giấy cẩn thận lau mặt rồi vỗ nhẹ lên má y, Muộn Du Bình gật gật đầu, mẹ tôi thở dài đứng lên ra ngoài mở cửa. Muộn Du Bình ngồi ở bên chân giường, cả người như nắm tro tàn.
Cửa mở ra, một hộp trang điểm tinh xảo và một bộ quần áo cưới sắp xếp gọn gàng được mang vào. Bọn họ đến đây chính là để bao vây Ngô Tà tôi trong bộ áo cưới đó.
Một chiếc quần dài màu xanh biển phối với đôi bốt cao cổ, dây thắt lưng bằng lụa ngọc bích và thắt đồng tâm kết bên eo, trên vạt áo dài là nền áo đỏ đen thêu Thục¹, một chiếc áo choàng có hoa văn đỏ với viền sable² mỏng và tay áo rộng với đường viền rũ xuống đất, bên ngoài khoát thêm một kiện áo ngắn màu sắc đỏ đến diễm lệ, vạt áo đè nặng được nhấn nhá bằng những đường chỉ vàng và bạc kéo dài đến mặt đất.
(¹) Thêu lụa thủ công Thục thêu là hàng thêu thứ 3 trong "Tứ đại danh thêu". Thục thêu đã nổi tiếng từ thời Hán. Việc thêu được hoàn thành bằng kim, độ dày của chỉ gấp đôi so với những hàng thêu khác. Các mũi kim vận chuyển tự do, các mũi khâu mịn và nghiêm ngặt, màu sắc rất óng ả.
(²) Sable là một loài chồn có nguồn gốc từ Bắc Á, hoạt động và săn mồi vào ban ngày. Bộ lông của Sable được gọi là lông chồn, chỉ sản sinh ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, được gọi là "ba bảo vật của vùng Đông Bắc Trung Quốc" cùng với "nhân sâm" là "lộc nhung". Phổ biến rộng ở Ural, Siberia, Mông Cổ, Đông Bắc Trung Quốc, Hokkaido Nhật Bản và một vài nơi khác.
Vấn tóc buộc đai trán, điểm hồng đại, "Tiểu Tam gia, đã xong." Trong thủy kính, Ngô Tà một thân hồng y, không uy nghiêm mà ngược lại còn mang nhiều thêm một phần phong tình. Xinh đẹp quyến rũ giống như một nữ nhân. Thôi, nhắm mắt lại, đã đến giờ rồi.
"Tiểu Tam gia, đứng dậy đi thôi, xe đã đến bên dưới rồi."
Câu nói kia như xuyên vào trong tai tôi, tôi cảm thấy tay chân đã không còn là của mình nữa, ngồi trên ghế cũng không nhúc nhích mà chỉ gọi hai chữ: "Tiểu Ca." Một thoáng hoảng hốt, tôi đã ở trong vòng tay của y, có người giúp y đẩy cửa, y ôm tôi, bước qua ngưỡng cửa.
"Tiểu Ca, dẫn tôi đi." Tôi như người mê nỉ non trong lòng y. Dưới cầu thang, trái phải hai bên là Bàn Tử và Tiểu Hoa mặc đường trang lộng lẫy, một bên trong góc còn lại chính là Hắc Nhãn Kính một thân tây trang nghiêm túc.
"Tiểu Ca."
"Đi thôi, tôi đưa cậu đi." Tiểu Ca ôm tôi chậm rãi đi xuống, vạt áo thật dài kéo theo một vệt đỏ hồng trên nền cầu thang.
Tôi không nhớ rõ mình dựa vào lòng ngực Tiểu Ca ra sao, lúc nào thì bị nhét vào trong xe, cũng không nhớ rõ pháo hoa rực rỡ và hoa tươi khắp con đường. Lúc xe đến nơi cũng là đã gần chạng vạng, Lâu Ngoại Lâu giăng đèn kết hoa rực rỡ, sắc hồng phản phất đã lấp đầy nửa con phố.
Anh và tôi cùng khoát áo đỏ cử hành cổ lễ, đãi khách nơi Lâu Ngoại Lâu, sẽ tìm Tiểu Hoa Bàn Tử làm phụ rễ. Đó là những lời tôi nói với anh khi còn ở trên núi, hôm nay thế nhưng ứng nghiệm không sai chút nào, chỉ là, vị trí còn lại trên lễ đường này, lại không phải là anh.
"Tiểu Ca, anh dẫn tôi đi đi!" Tôi bắt lấy vạt áo trước ngực y kêu, tôi biết từng lời kia đều là nhát dao cứa mạnh lòng y. Y lại như pho tượng đất, chỉ nhìn ánh đèn trên lầu.
"Để tôi kết hôn với anh, được không?" Y đem tôi cẩn thận đặt trước cửa lễ đường, một mình đi đến một ghế cho khách chậm rãi ngồi xuống.
"Vào đi thôi, tôi phải đi rồi."
"Tiểu Ca, anh đừng đi."
"Đi thôi, tôi sẽ ở đây quan sát cậu."
"Cho mời Ngô gia Tiểu Tam gia!" Một giọng nói thanh thúy từ trên đài vang lên, một khối vải đỏ thẳng tắp từ trên đầu tôi rơi xuống, Muộn Du Bình dùng tay đẩy đẩy, tôi nghiêng ngã lảo đảo bước vào lễ đường.
Vải đỏ che trời lấp đất, tứ phía vây quanh đem tôi che trong một vùng trời màu đỏ, nháy mắt khi vải đỏ rơi xuống, tôi phảng phất như đã nhìn thấy Vương Cát đứng trên đài, trên khuôn mặt là đôi mắt phượng lạnh lùng đến cực điểm.
Tiểu Hoa và Bàn Tử đi lên, một trái một phải từ bên ngoài giúp tôi bước tới lễ đường. Bàn Tử hạ giọng nói ở bên tai tôi: "Ngô thố tử*, thẳng eo lên, đừng để mấy ca mất mặt chứ."
*Xuất phát từ truyền thuyết về Thố Nhi Thần (兔兒神), hay Thố Nhi Gia (兔兒爺) của Trung Quốc, là thần tình yêu của người đồng tính trong truyền thuyết Trung Quốc.
Giọng nói của người chủ trì từ đài cao vang lên, trong trẻo như tiếng chuông, lòng tôi cũng theo đó mà hoảng hốt.
Bốn phía đều là màu đỏ tươi như máu, trong đại sảnh náo nhiệt rộn ràng, tạo thành cuồn phong ồn ào. Dường như tôi nghe được giọng nói của chú Hai, của Vương Bạc Hóa, nhưng lưu lại trong đầu tôi, tất cả chỉ có câu nói của Tiểu Ca: "Ngô Tà, vào đi thôi, tôi phải đi rồi."
Tiểu Ca anh trở về đi, tôi lảo đảo một cái vướng ở đài cao, được Bàn Tử đỡ lấy, lúc này vải đỏ đã được vén lên, tiến vào trong tầm mắt chính là Vương Cát ăn mặc lộng lẫy.
Vương Cát bước tới với gương mặt được trang điểm trông khá lạnh lùng, mắt màu xanh đen chỉ kẽ thêm một chút son bóng, khí lạnh toát ra từ từng tất da, không có một chút kinh diễm nào.
"Thiên Chân, bế lên đi." Bàn Tử ở bên ngoài nhỏ giọng thọc tôi: "Bế lên đi, ôm đến phía sau, nhanh lên." Tôi sững sờ tại chỗ, đầu óc bắt đầu trở nên trống không. Vương Cát đại khái là nóng nảy, duỗi tay vòng qua eo tôi, nhưng lại không đủ sức để nhấc tôi lên. Hoảng loạn một chút, vải đỏ nhất lên thì Bàn Tử cũng nhanh chân chạy qua, hắn nháy mắt ra hiệu với Vương Cát, cô hiểu ý, giơ cao tay căng vải đỏ ra, Bàn Tử nhanh chóng tiến tới vừa đỡ vừa ôm tôi, chúng tôi nhanh chóng đi ra phía sau hậu đài. Dưới lầu không ngừng vang lên lời chúc phúc, cũng không có ai phát hiện dị thường.
Chuyển tới hậu đường, Bàn Tử đỡ tôi lên lầu mở cửa, tôi bị bỏ ở trên giường, vải đỏ cũng bị Vương Cát kéo xuống.
"Thiên Chân, cậu làm sao vậy? Chờ làm người ta thấy rồi chê cười sao?" Bàn Tử nâng tôi lên, vỗ vỗ má tôi, nhưng mặt tôi vẫn đờ đẫn.
"Vương Cát, cô xem sắc mặt cậu ấy làm sao lại thế này."
Vương Cát đi đến nhìn sắc mặt tôi, sau đó xoay người lấy một lọ thuốc, đổ bột phấn lên lòng bàn tay đưa đến trước mặt tôi thổi một hơi, một cỗ hương bạc hà xông thẳng vào mũi, tôi giật mình tỉnh táo, phảng phất trở lại nhân gian. Nhìn nhìn phía trước, là Vương Cát đang nhíu mày và Bàn Tử trông hơi tiều tụy.
"Đây là chỗ nào?" Tôi chuyển đầu, mờ mịt nhìn khắp nơi, Bàn Tử và Vương Cát đều thở nhẹ một hơi. Vương Cát đứng dậy tự chỉnh lý phục trang, Bàn Tử suy sụp ngồi ở góc giường, gian phòng không lớn tựa hồ chỉ có ba chúng tôi.
"Tôi... đi kính rượu." Vương Cát kéo thẳng vạt áo, không quay đầu bước ra ngoài.
"Đi đi." Bàn Tử nhạt nhàn nói ra hai chữ, ngay cả đầu cũng không thèm nhúc nhích. Đáng tiếc một thân trang phục lộng lẫy của Vương Cát, không biết Bàn Tử có thể nhớ rõ bao nhiêu.
Tôi ngây ngốc trong chốc lát, trong đầu dần lạnh xuống, chậm chạp hỏi Bàn Tử: "Bàn Tử, buổi lễ đã kết thúc sao?"
Bàn Tử nhéo nhéo giữa mày, nói: "Chưa, huyết thống vẫn chưa kết, cứ chờ xem. Vốn dĩ phải là nam ra ngoài kính rượu, tên ẻo lã cậu lại là ở rễ, bây giờ nữ nhân ra ngoài tiếp rượu, cậu đành phải ngồi chờ ở trong phòng thôi."
"Bàn Tử, anh cảm thấy tôi đã sai sao?"
Bàn Tử không đáp, đứng dậy đi qua lại ở trong phòng, trên chiếc bàn trước gương trang điểm chính là trâm cài tóc bằng vàng mà Vương Cát tháo xuống lúc nãy, Bàn Tử ngây ngốc đứng lại nhìn nó.
"Anh thấy được không? Hôm nay Vương Cát mang trên đầu chính là một con kim hổ, không phải phượng hoàng. Anh nói nếu kết hôn với con hổ cái này, sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao?"
Tôi một trận chua xót, tiếng cười ầm ĩ bên dưới lầu cũng nghe đến thật thê lương, buổi tối hôm nay mệnh trung chú định là để tim tôi tan nát.
Bàn Tử thở dài nhìn lên trời: "Chờ kính rượu xong Vương Cát sẽ trở lại, nhà này ở đều là họ hàng cùng huyết thống."
Tôi nhìn quanh, căn phòng được bố trí theo phong cách cổ đại, tôi đang ngồi trên một cái giường bằng gỗ lớn đối diện với cửa. Giữa giường, một tấm vải đỏ rất lớn rủ xuống từ trần đến đầu giường, chia giường làm hai bên trái phải, tôi ngồi ở bên trái. Giữa phòng bày một án tử, trên án tử chính là hắc kim cổ đao quen thuộc.
"Sao đao lại ở chỗ này?"
"Tôi không biết." Bàn Tử xoay người, tìm đại một cái ghế ngồi xuống, hai người chúng tôi cùng nhau lẳng lặng ngồi chờ.
Bỗng nhiên cửa phòng được đẩy nhẹ ra, "Tiểu Tam gia ở một mình đúng không?" Giọng nói trung tính, chính là người chủ trì hôn lễ trong đại sảnh ban nãy. Tôi và Bàn Tử cả kinh nhìn chằm chằm cửa. Ngoài cửa một thân mình đơn bạc bước vào.
Người nọ bước vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại. Nhìn thoáng qua thì là một thiếu niên chừng 14, 15 tuổi. Phía trên người mặt một kiện áo ngắn màu trắng rộng thùng thình, ở dưới là chân váy dài màu xám bằng vải lanh, chân đi một đôi bốt ngắn màu trắng, không có mang theo phụ kiện. Làn da rất trắng, tóc lại giống như phai màu mà thành hoa râm. Lạ lùng thay, trên mắt cậu ta quấn một băng vải màu trắng, cả mặt chỉ lộ ra cái mũi và đôi môi với màu sắc nhợt nhạt lộ ra ý cười quen thuộc.
"Ngài là vị nào?" Bàn Tử đứng lên, cảnh giác nói.
"Ngài ngồi, đừng khách khí. Tôi họ Lộc, Lộc Lâm, là người chủ trì chuyện huyết thống một lát nữa."
Tôi và Bàn Tử không hiểu ra sao, người nọ nói tiếp: "Vương tiên sinh mời ngồi, đừng khách khí. Tôi cùng Tiểu Tam gia nói vài lời sẽ đi ra ngoài. Mọi người có chuyện riêng cần nói, tôi cũng sẽ không chậm trễ." Nói xong tiến tới, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống. Kỳ quái chính là, dù có bị bịt mắt thì vẫn có thể lấy ghế như không ảnh hưởng gì.
"Tiểu Tam gia." Lộc Lâm kia ngồi xuống, dùng giọng nói khó phân nam nữ, "Tôi tới đây là để giải thích quy củ của chuyện huyết thống cho cậu. Bất đắc dĩ còn mong ngài cẩn thận lắng nghe, trong chốc lát sẽ có rất nhiều khách nhân đứng nhìn, càng không thể để xảy ra vấn đề đúng không? Chỗ ngài ngồi hiện tại là huyết trướng, nam nhân bên trái nữ nhân bên phải, và tấm vải đỏ này sẽ ở chính giữa. Chờ lát nữa màn bên ngoài sẽ được buông xuống, tôi còn phải phiền ngài thêm chốc lát. Chuyện hôm nay quan trọng, còn xin ngài hãy nhẫn nại."
"Chờ A Cát trở lại, nàng cũng sẽ ngồi trong trướng, hai người đưa một tay ra, ngài bên phải nàng bên trái, ngài tuyệt đối không thể nhớ sai. Tôi sẽ lấy cổ đao lại đây cắt một đường trên tay hai người, một đao đi xuống máu chảy ra, hai tay tương liên máu huyết tương dung, tấm màn ở giữa sẽ rơi xuống, coi như đại lễ thành."
"Yên tâm, tôi hành đao tuyệt đối ổn trọng, ngài nếu đau cũng xin chớ lên tiếng, kẻo người ngoài dị nghị. Còn thanh đao, tôi đã thanh tẩy ba ngày, rất sạch sẽ. Hiện tại loại cổ đao thế này lưu truyền lại cũng chỉ hai ba thanh, tôi rất luyến tiếc."
Tôi thầm cười khổ trong lòng, đao này Tiểu Ca còn lấy chém bánh tông này. Nhưng tâm lý tôi lại hiện lên một tia khác thường.
"Lộc tiên sinh, chuyện ràng buộc huyết thống này, xin hỏi là để làm gì vậy?" Bàn Tử hỏi.
Lộc Lâm cười, lắc lắc đầu nói: "Không trách hiện tại người đều không nhớ rõ, loại cổ lễ như này thật sự rất ít người còn biết đến. Nếu không phải A Cát vì Vương gia kia, nàng đã không mang nghi thức cổ xưa này ra ngoài. Loại quan hệ huyết thống này thật ra có điểm hà khắc, một đao kia đi xuống, kết hợp không chỉ là máu mà còn có tính mạng của cả hai."
"Chuyện này là như thế nào?" Tôi và Bàn Tử đều sửng sốt.
"Một đao hạ xuống, cả hai liền đồng sinh cộng tử, sinh mệnh hợp nhất, một người chết thì người còn lại cũng sẽ không sống."
"Huynh đệ, là gạt người đi." Bàn Tử đứng dậy.
"Vương tiên sinh, ngài ngồi. Bất đắt dĩ phải cùng ngài nói, nhưng tất cả là sự thật. Quan hệ huyết thống này tôi đã chủ trì qua vài lần, kết quả đều là linh nghiệm. Tổ tiên đã đặt ra quy củ, ta không hiểu chỉ có thể kính sợ. Không những thế, phu thê hai người nếu có một cái bị gì đó, cũng sẽ hao tổn dương thọ. Quy củ khắc nghiệt như thế đấy, nếu không làm sao nhiều năm như vậy cũng không có mấy người hỏi đến đâu? Nếu không phải A Cát quyết tâm hạ thủ lần này, mọi người sẽ còn nghĩ chuyện này là nói chơi kìa, ngài nói có đúng không."
Lộc Lâm kia ngậm cười nói, giọng nói như châu báu leng keng va chạm. Tôi và Bàn Tử đều sửng sờ. Bàn Tử ngẩn người đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn tôi: "Thiên Chân, cậu mua mạng này của Tiểu Ca, quả thật là cao giá a."
Tôi dậm chân tại chỗ, sự tình càng ngày càng đi xa, đao kia, máu kia, một tháng trước ở bệnh viện kia... Tôi đưa tay lên, trên cổ tay trái vẫn còn dấu vết của hắc kim cổ đao, nữa còn lại của vết sẹo, vẫn còn lưu trên tay của Muộn Du Bình.
"Lộc tiên sinh!" Tôi cử động muốn nhảy xuống khỏi giường, Lộc Lâm đưa tay cản, đẩy nhẹ tôi trở về.
"Tiểu Tam gia, những chuyện khác cậu có hỏi tôi cũng vô dụng, chuyện đã định, tôi muốn quản cũng không quản được. Hai vị từ từ trò chuyện, nghe tôi dong dài hẳn cũng đã phiền đi, tôi sẽ ra bên ngoài chờ."
Nói xong đứng dậy định đi, tới cửa lại vững vàng dừng lại xoay người, "Xem tôi này, xuýt chút nữa thì quên yêu cầu của Lục gia rồi. Thật có lỗi." Sau đó đem vải trắng quấn quanh mắt kéo xuống một khe hở, từ khe hở kia lộ ra đôi mắt to, xinh đẹp như nữ hài. Nhưng nơi mống mắt vốn dĩ nên có màu đen lại là một màu trắng, chỉ có nhợt nhạt một vòng tuyến màu xám ngăn cách với tròng mắt. Đôi mắt kia thẳng tắp nhìn tôi, tôi ngây người, cảm nhận lòng ngực một trận đau nhói, yết hầu phát ngọt, một búng máu phun trào khỏi miệng, nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lùng nhìn tôi.
"Ôi." Lộc Lâm nhẹ nhàng kêu một tiếng, cười nói: "Không có việc gì, tôi chỉ tuỳ tiện nhìn một chút, ngày mai tìm Lục gia lấy chút dược ăn. Bất quá Tiểu Tam gia quả thật..." Nói được một nữa cậu ta bỗng nhiên nhướng mày, đột ngột quay sang nhìn Bàn Tử, Bàn Tử run lên một cái, trong đôi mắt trắng dã của cậu ta lan ra ý cười, sau đó đã được che lại.
"Được rồi, tôi đi đây. Vương Cát sẽ trở lại sớm thôi." Nói xong mở cửa đi ra ngoài, ngoài cửa rất xa đứng một người, chính là dược sư Lục gia. Lộc Lâm thấy người, ha ha cười xua tay, "Ngài đừng bận tâm."
Tôi trong phòng sửng sờ, bỗng nhiên đuổi theo Lộc Minh buộc miệng hỏi một câu: "Lộc tiên sinh, xin hỏi Lộc Minh là ai."
Lộc lập bước chân lải đảo một cái, cứng đờ xoay người. Yên tĩnh hai giây sau đó khôi phục thái dộ bình thường, "Tiểu Tam gia sao lại nhắc đến người đã ra đi từ sớm như vậy. Lộc Minh là đứa con bất hiếu của ta nhiều năm trước." Nói xong khẽ lê bước chân rời đi. Lưu lại tôi với Bàn Tử ngơ ngác ngồi xong phòng.
Tiểu Ca đứng trước cửa hai tay chống vào lên nó, vùi đầu vào hai cánh tay, tôi khoát chăn đơn ngồi ở trước bàn ghế, đã đến giờ.
"Trương Khởi Linh, phiền cậu mở cửa." Tiếng đập cửa lại vang lên.
"Tiểu Ca..." Tôi vô lực ngẩn đầu nhìn y, thấy y xoay người dựa lưng vào cửa gỗ ngồi xuống, nâng đầu nhìn trần nhà. Tất cả mọi người đều không biết phải làm cái gì, bỗng ngoài cửa từ giữa những tiếng nói lộn xộn vang lên một giọng nói bất đồng.
"Nhóc Trương*, mau mở cửa cho mẹ nào."
*Gốc là Trương Tiểu Niếp, cụ thể Tiểu Niếp ở đây là từ "小囡". Theo những gì mình tra được thì từ này là một phương ngữ ở Thượng Hải, được dùng để chỉ những đứa trẻ, cụ thể là để chỉ những "bé gái" có tính cách mạnh mẽ, thích thể hiện bản thân và có thể vì thế mà gây gỗ, tranh luận với người khác.
Tiểu Ca mở bừng mắt, ngây ngốc xoay người mở cửa, ngoài kia quả nhiên là mẹ tôi.
"Mẹ." Đây là y kêu, mỗi lần y không tập trung đều sẽ gọi mẹ tôi như vậy. Mẹ tôi đẩy y ra chen vào nhà, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Mẹ tôi đỡ Muộn Du Bình đứng yên, dùng tay đem gương mặt kia tinh tế sờ soạng một lần. Biểu tình trên mặt Muộn Du Bình dần dần trồi lên vài nét ủy khuất.
"Nhóc con, con nháo cái gì? Làm đến mẹ đau lòng a."
"Mẹ, thật xin lỗi." Muộn Du Bình thấp giọng, nói nhỏ đến mức cơ hồ không nghe được âm thanh.
"Đừng khóc, mẹ biết, là Tiểu Tà có lỗi với con."
"Không có." Muộn Du Bình vội vàng nói, chẳng lẽ mẹ tôi cũng biết, bà ấy nhìn ra gì sao? Mẹ tôi nhẹ nhàng đỡ y, tiếp tục nói.
"Nhóc con à, mẹ rất thích con, Tiểu Tà nhà chúng ta gặp con chính là phúc khí ba đời của nó. Nhưng mà, chuyện đã không thể thay đổi, đúng không?"
Tiểu Ca nghe, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
"Ta nói, mẹ đau lòng con cũng đau lòng Tiểu Tà. Tiểu Tà là một đứa trẻ bình thường, không có thân thể rắn chắc cũng không có tâm địa rắn chắc, đừng để nó ra đi mà trong lòng mang giông bão, được không?"
"Mẹ!" Tôi ngồi trên ghế dựa hô to một tiếng, Muộn Du Bình lại càng cuối thấp đầu hơn, y gục đầu ở trên vai mẹ tôi khóc lớn, bảy ngày ấm ức cứ như vậy xả ở trong lòng mẹ tôi. Mẹ tôi vỗ vỗ bả vai gầy yếu của y, xoa xoa mái tóc rối bù, dỗ dành con hắc Kỳ Lân tâm như hàn thủy kia.
Không lâu sau, bả vai run rẩy của Muộn Du Bình ngừng lại. Mẹ tôi dìu y ngồi xuống đệm dưới chân giường, lấy khăn giấy cẩn thận lau mặt rồi vỗ nhẹ lên má y, Muộn Du Bình gật gật đầu, mẹ tôi thở dài đứng lên ra ngoài mở cửa. Muộn Du Bình ngồi ở bên chân giường, cả người như nắm tro tàn.
Cửa mở ra, một hộp trang điểm tinh xảo và một bộ quần áo cưới sắp xếp gọn gàng được mang vào. Bọn họ đến đây chính là để bao vây Ngô Tà tôi trong bộ áo cưới đó.
Một chiếc quần dài màu xanh biển phối với đôi bốt cao cổ, dây thắt lưng bằng lụa ngọc bích và thắt đồng tâm kết bên eo, trên vạt áo dài là nền áo đỏ đen thêu Thục¹, một chiếc áo choàng có hoa văn đỏ với viền sable² mỏng và tay áo rộng với đường viền rũ xuống đất, bên ngoài khoát thêm một kiện áo ngắn màu sắc đỏ đến diễm lệ, vạt áo đè nặng được nhấn nhá bằng những đường chỉ vàng và bạc kéo dài đến mặt đất.
(¹) Thêu lụa thủ công Thục thêu là hàng thêu thứ 3 trong "Tứ đại danh thêu". Thục thêu đã nổi tiếng từ thời Hán. Việc thêu được hoàn thành bằng kim, độ dày của chỉ gấp đôi so với những hàng thêu khác. Các mũi kim vận chuyển tự do, các mũi khâu mịn và nghiêm ngặt, màu sắc rất óng ả.
(²) Sable là một loài chồn có nguồn gốc từ Bắc Á, hoạt động và săn mồi vào ban ngày. Bộ lông của Sable được gọi là lông chồn, chỉ sản sinh ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, được gọi là "ba bảo vật của vùng Đông Bắc Trung Quốc" cùng với "nhân sâm" là "lộc nhung". Phổ biến rộng ở Ural, Siberia, Mông Cổ, Đông Bắc Trung Quốc, Hokkaido Nhật Bản và một vài nơi khác.
Vấn tóc buộc đai trán, điểm hồng đại, "Tiểu Tam gia, đã xong." Trong thủy kính, Ngô Tà một thân hồng y, không uy nghiêm mà ngược lại còn mang nhiều thêm một phần phong tình. Xinh đẹp quyến rũ giống như một nữ nhân. Thôi, nhắm mắt lại, đã đến giờ rồi.
"Tiểu Tam gia, đứng dậy đi thôi, xe đã đến bên dưới rồi."
Câu nói kia như xuyên vào trong tai tôi, tôi cảm thấy tay chân đã không còn là của mình nữa, ngồi trên ghế cũng không nhúc nhích mà chỉ gọi hai chữ: "Tiểu Ca." Một thoáng hoảng hốt, tôi đã ở trong vòng tay của y, có người giúp y đẩy cửa, y ôm tôi, bước qua ngưỡng cửa.
"Tiểu Ca, dẫn tôi đi." Tôi như người mê nỉ non trong lòng y. Dưới cầu thang, trái phải hai bên là Bàn Tử và Tiểu Hoa mặc đường trang lộng lẫy, một bên trong góc còn lại chính là Hắc Nhãn Kính một thân tây trang nghiêm túc.
"Tiểu Ca."
"Đi thôi, tôi đưa cậu đi." Tiểu Ca ôm tôi chậm rãi đi xuống, vạt áo thật dài kéo theo một vệt đỏ hồng trên nền cầu thang.
Tôi không nhớ rõ mình dựa vào lòng ngực Tiểu Ca ra sao, lúc nào thì bị nhét vào trong xe, cũng không nhớ rõ pháo hoa rực rỡ và hoa tươi khắp con đường. Lúc xe đến nơi cũng là đã gần chạng vạng, Lâu Ngoại Lâu giăng đèn kết hoa rực rỡ, sắc hồng phản phất đã lấp đầy nửa con phố.
Anh và tôi cùng khoát áo đỏ cử hành cổ lễ, đãi khách nơi Lâu Ngoại Lâu, sẽ tìm Tiểu Hoa Bàn Tử làm phụ rễ. Đó là những lời tôi nói với anh khi còn ở trên núi, hôm nay thế nhưng ứng nghiệm không sai chút nào, chỉ là, vị trí còn lại trên lễ đường này, lại không phải là anh.
"Tiểu Ca, anh dẫn tôi đi đi!" Tôi bắt lấy vạt áo trước ngực y kêu, tôi biết từng lời kia đều là nhát dao cứa mạnh lòng y. Y lại như pho tượng đất, chỉ nhìn ánh đèn trên lầu.
"Để tôi kết hôn với anh, được không?" Y đem tôi cẩn thận đặt trước cửa lễ đường, một mình đi đến một ghế cho khách chậm rãi ngồi xuống.
"Vào đi thôi, tôi phải đi rồi."
"Tiểu Ca, anh đừng đi."
"Đi thôi, tôi sẽ ở đây quan sát cậu."
"Cho mời Ngô gia Tiểu Tam gia!" Một giọng nói thanh thúy từ trên đài vang lên, một khối vải đỏ thẳng tắp từ trên đầu tôi rơi xuống, Muộn Du Bình dùng tay đẩy đẩy, tôi nghiêng ngã lảo đảo bước vào lễ đường.
Vải đỏ che trời lấp đất, tứ phía vây quanh đem tôi che trong một vùng trời màu đỏ, nháy mắt khi vải đỏ rơi xuống, tôi phảng phất như đã nhìn thấy Vương Cát đứng trên đài, trên khuôn mặt là đôi mắt phượng lạnh lùng đến cực điểm.
Tiểu Hoa và Bàn Tử đi lên, một trái một phải từ bên ngoài giúp tôi bước tới lễ đường. Bàn Tử hạ giọng nói ở bên tai tôi: "Ngô thố tử*, thẳng eo lên, đừng để mấy ca mất mặt chứ."
*Xuất phát từ truyền thuyết về Thố Nhi Thần (兔兒神), hay Thố Nhi Gia (兔兒爺) của Trung Quốc, là thần tình yêu của người đồng tính trong truyền thuyết Trung Quốc.
Giọng nói của người chủ trì từ đài cao vang lên, trong trẻo như tiếng chuông, lòng tôi cũng theo đó mà hoảng hốt.
Bốn phía đều là màu đỏ tươi như máu, trong đại sảnh náo nhiệt rộn ràng, tạo thành cuồn phong ồn ào. Dường như tôi nghe được giọng nói của chú Hai, của Vương Bạc Hóa, nhưng lưu lại trong đầu tôi, tất cả chỉ có câu nói của Tiểu Ca: "Ngô Tà, vào đi thôi, tôi phải đi rồi."
Tiểu Ca anh trở về đi, tôi lảo đảo một cái vướng ở đài cao, được Bàn Tử đỡ lấy, lúc này vải đỏ đã được vén lên, tiến vào trong tầm mắt chính là Vương Cát ăn mặc lộng lẫy.
Vương Cát bước tới với gương mặt được trang điểm trông khá lạnh lùng, mắt màu xanh đen chỉ kẽ thêm một chút son bóng, khí lạnh toát ra từ từng tất da, không có một chút kinh diễm nào.
"Thiên Chân, bế lên đi." Bàn Tử ở bên ngoài nhỏ giọng thọc tôi: "Bế lên đi, ôm đến phía sau, nhanh lên." Tôi sững sờ tại chỗ, đầu óc bắt đầu trở nên trống không. Vương Cát đại khái là nóng nảy, duỗi tay vòng qua eo tôi, nhưng lại không đủ sức để nhấc tôi lên. Hoảng loạn một chút, vải đỏ nhất lên thì Bàn Tử cũng nhanh chân chạy qua, hắn nháy mắt ra hiệu với Vương Cát, cô hiểu ý, giơ cao tay căng vải đỏ ra, Bàn Tử nhanh chóng tiến tới vừa đỡ vừa ôm tôi, chúng tôi nhanh chóng đi ra phía sau hậu đài. Dưới lầu không ngừng vang lên lời chúc phúc, cũng không có ai phát hiện dị thường.
Chuyển tới hậu đường, Bàn Tử đỡ tôi lên lầu mở cửa, tôi bị bỏ ở trên giường, vải đỏ cũng bị Vương Cát kéo xuống.
"Thiên Chân, cậu làm sao vậy? Chờ làm người ta thấy rồi chê cười sao?" Bàn Tử nâng tôi lên, vỗ vỗ má tôi, nhưng mặt tôi vẫn đờ đẫn.
"Vương Cát, cô xem sắc mặt cậu ấy làm sao lại thế này."
Vương Cát đi đến nhìn sắc mặt tôi, sau đó xoay người lấy một lọ thuốc, đổ bột phấn lên lòng bàn tay đưa đến trước mặt tôi thổi một hơi, một cỗ hương bạc hà xông thẳng vào mũi, tôi giật mình tỉnh táo, phảng phất trở lại nhân gian. Nhìn nhìn phía trước, là Vương Cát đang nhíu mày và Bàn Tử trông hơi tiều tụy.
"Đây là chỗ nào?" Tôi chuyển đầu, mờ mịt nhìn khắp nơi, Bàn Tử và Vương Cát đều thở nhẹ một hơi. Vương Cát đứng dậy tự chỉnh lý phục trang, Bàn Tử suy sụp ngồi ở góc giường, gian phòng không lớn tựa hồ chỉ có ba chúng tôi.
"Tôi... đi kính rượu." Vương Cát kéo thẳng vạt áo, không quay đầu bước ra ngoài.
"Đi đi." Bàn Tử nhạt nhàn nói ra hai chữ, ngay cả đầu cũng không thèm nhúc nhích. Đáng tiếc một thân trang phục lộng lẫy của Vương Cát, không biết Bàn Tử có thể nhớ rõ bao nhiêu.
Tôi ngây ngốc trong chốc lát, trong đầu dần lạnh xuống, chậm chạp hỏi Bàn Tử: "Bàn Tử, buổi lễ đã kết thúc sao?"
Bàn Tử nhéo nhéo giữa mày, nói: "Chưa, huyết thống vẫn chưa kết, cứ chờ xem. Vốn dĩ phải là nam ra ngoài kính rượu, tên ẻo lã cậu lại là ở rễ, bây giờ nữ nhân ra ngoài tiếp rượu, cậu đành phải ngồi chờ ở trong phòng thôi."
"Bàn Tử, anh cảm thấy tôi đã sai sao?"
Bàn Tử không đáp, đứng dậy đi qua lại ở trong phòng, trên chiếc bàn trước gương trang điểm chính là trâm cài tóc bằng vàng mà Vương Cát tháo xuống lúc nãy, Bàn Tử ngây ngốc đứng lại nhìn nó.
"Anh thấy được không? Hôm nay Vương Cát mang trên đầu chính là một con kim hổ, không phải phượng hoàng. Anh nói nếu kết hôn với con hổ cái này, sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao?"
Tôi một trận chua xót, tiếng cười ầm ĩ bên dưới lầu cũng nghe đến thật thê lương, buổi tối hôm nay mệnh trung chú định là để tim tôi tan nát.
Bàn Tử thở dài nhìn lên trời: "Chờ kính rượu xong Vương Cát sẽ trở lại, nhà này ở đều là họ hàng cùng huyết thống."
Tôi nhìn quanh, căn phòng được bố trí theo phong cách cổ đại, tôi đang ngồi trên một cái giường bằng gỗ lớn đối diện với cửa. Giữa giường, một tấm vải đỏ rất lớn rủ xuống từ trần đến đầu giường, chia giường làm hai bên trái phải, tôi ngồi ở bên trái. Giữa phòng bày một án tử, trên án tử chính là hắc kim cổ đao quen thuộc.
"Sao đao lại ở chỗ này?"
"Tôi không biết." Bàn Tử xoay người, tìm đại một cái ghế ngồi xuống, hai người chúng tôi cùng nhau lẳng lặng ngồi chờ.
Bỗng nhiên cửa phòng được đẩy nhẹ ra, "Tiểu Tam gia ở một mình đúng không?" Giọng nói trung tính, chính là người chủ trì hôn lễ trong đại sảnh ban nãy. Tôi và Bàn Tử cả kinh nhìn chằm chằm cửa. Ngoài cửa một thân mình đơn bạc bước vào.
Người nọ bước vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại. Nhìn thoáng qua thì là một thiếu niên chừng 14, 15 tuổi. Phía trên người mặt một kiện áo ngắn màu trắng rộng thùng thình, ở dưới là chân váy dài màu xám bằng vải lanh, chân đi một đôi bốt ngắn màu trắng, không có mang theo phụ kiện. Làn da rất trắng, tóc lại giống như phai màu mà thành hoa râm. Lạ lùng thay, trên mắt cậu ta quấn một băng vải màu trắng, cả mặt chỉ lộ ra cái mũi và đôi môi với màu sắc nhợt nhạt lộ ra ý cười quen thuộc.
"Ngài là vị nào?" Bàn Tử đứng lên, cảnh giác nói.
"Ngài ngồi, đừng khách khí. Tôi họ Lộc, Lộc Lâm, là người chủ trì chuyện huyết thống một lát nữa."
Tôi và Bàn Tử không hiểu ra sao, người nọ nói tiếp: "Vương tiên sinh mời ngồi, đừng khách khí. Tôi cùng Tiểu Tam gia nói vài lời sẽ đi ra ngoài. Mọi người có chuyện riêng cần nói, tôi cũng sẽ không chậm trễ." Nói xong tiến tới, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống. Kỳ quái chính là, dù có bị bịt mắt thì vẫn có thể lấy ghế như không ảnh hưởng gì.
"Tiểu Tam gia." Lộc Lâm kia ngồi xuống, dùng giọng nói khó phân nam nữ, "Tôi tới đây là để giải thích quy củ của chuyện huyết thống cho cậu. Bất đắc dĩ còn mong ngài cẩn thận lắng nghe, trong chốc lát sẽ có rất nhiều khách nhân đứng nhìn, càng không thể để xảy ra vấn đề đúng không? Chỗ ngài ngồi hiện tại là huyết trướng, nam nhân bên trái nữ nhân bên phải, và tấm vải đỏ này sẽ ở chính giữa. Chờ lát nữa màn bên ngoài sẽ được buông xuống, tôi còn phải phiền ngài thêm chốc lát. Chuyện hôm nay quan trọng, còn xin ngài hãy nhẫn nại."
"Chờ A Cát trở lại, nàng cũng sẽ ngồi trong trướng, hai người đưa một tay ra, ngài bên phải nàng bên trái, ngài tuyệt đối không thể nhớ sai. Tôi sẽ lấy cổ đao lại đây cắt một đường trên tay hai người, một đao đi xuống máu chảy ra, hai tay tương liên máu huyết tương dung, tấm màn ở giữa sẽ rơi xuống, coi như đại lễ thành."
"Yên tâm, tôi hành đao tuyệt đối ổn trọng, ngài nếu đau cũng xin chớ lên tiếng, kẻo người ngoài dị nghị. Còn thanh đao, tôi đã thanh tẩy ba ngày, rất sạch sẽ. Hiện tại loại cổ đao thế này lưu truyền lại cũng chỉ hai ba thanh, tôi rất luyến tiếc."
Tôi thầm cười khổ trong lòng, đao này Tiểu Ca còn lấy chém bánh tông này. Nhưng tâm lý tôi lại hiện lên một tia khác thường.
"Lộc tiên sinh, chuyện ràng buộc huyết thống này, xin hỏi là để làm gì vậy?" Bàn Tử hỏi.
Lộc Lâm cười, lắc lắc đầu nói: "Không trách hiện tại người đều không nhớ rõ, loại cổ lễ như này thật sự rất ít người còn biết đến. Nếu không phải A Cát vì Vương gia kia, nàng đã không mang nghi thức cổ xưa này ra ngoài. Loại quan hệ huyết thống này thật ra có điểm hà khắc, một đao kia đi xuống, kết hợp không chỉ là máu mà còn có tính mạng của cả hai."
"Chuyện này là như thế nào?" Tôi và Bàn Tử đều sửng sốt.
"Một đao hạ xuống, cả hai liền đồng sinh cộng tử, sinh mệnh hợp nhất, một người chết thì người còn lại cũng sẽ không sống."
"Huynh đệ, là gạt người đi." Bàn Tử đứng dậy.
"Vương tiên sinh, ngài ngồi. Bất đắt dĩ phải cùng ngài nói, nhưng tất cả là sự thật. Quan hệ huyết thống này tôi đã chủ trì qua vài lần, kết quả đều là linh nghiệm. Tổ tiên đã đặt ra quy củ, ta không hiểu chỉ có thể kính sợ. Không những thế, phu thê hai người nếu có một cái bị gì đó, cũng sẽ hao tổn dương thọ. Quy củ khắc nghiệt như thế đấy, nếu không làm sao nhiều năm như vậy cũng không có mấy người hỏi đến đâu? Nếu không phải A Cát quyết tâm hạ thủ lần này, mọi người sẽ còn nghĩ chuyện này là nói chơi kìa, ngài nói có đúng không."
Lộc Lâm kia ngậm cười nói, giọng nói như châu báu leng keng va chạm. Tôi và Bàn Tử đều sửng sờ. Bàn Tử ngẩn người đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn tôi: "Thiên Chân, cậu mua mạng này của Tiểu Ca, quả thật là cao giá a."
Tôi dậm chân tại chỗ, sự tình càng ngày càng đi xa, đao kia, máu kia, một tháng trước ở bệnh viện kia... Tôi đưa tay lên, trên cổ tay trái vẫn còn dấu vết của hắc kim cổ đao, nữa còn lại của vết sẹo, vẫn còn lưu trên tay của Muộn Du Bình.
"Lộc tiên sinh!" Tôi cử động muốn nhảy xuống khỏi giường, Lộc Lâm đưa tay cản, đẩy nhẹ tôi trở về.
"Tiểu Tam gia, những chuyện khác cậu có hỏi tôi cũng vô dụng, chuyện đã định, tôi muốn quản cũng không quản được. Hai vị từ từ trò chuyện, nghe tôi dong dài hẳn cũng đã phiền đi, tôi sẽ ra bên ngoài chờ."
Nói xong đứng dậy định đi, tới cửa lại vững vàng dừng lại xoay người, "Xem tôi này, xuýt chút nữa thì quên yêu cầu của Lục gia rồi. Thật có lỗi." Sau đó đem vải trắng quấn quanh mắt kéo xuống một khe hở, từ khe hở kia lộ ra đôi mắt to, xinh đẹp như nữ hài. Nhưng nơi mống mắt vốn dĩ nên có màu đen lại là một màu trắng, chỉ có nhợt nhạt một vòng tuyến màu xám ngăn cách với tròng mắt. Đôi mắt kia thẳng tắp nhìn tôi, tôi ngây người, cảm nhận lòng ngực một trận đau nhói, yết hầu phát ngọt, một búng máu phun trào khỏi miệng, nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lùng nhìn tôi.
"Ôi." Lộc Lâm nhẹ nhàng kêu một tiếng, cười nói: "Không có việc gì, tôi chỉ tuỳ tiện nhìn một chút, ngày mai tìm Lục gia lấy chút dược ăn. Bất quá Tiểu Tam gia quả thật..." Nói được một nữa cậu ta bỗng nhiên nhướng mày, đột ngột quay sang nhìn Bàn Tử, Bàn Tử run lên một cái, trong đôi mắt trắng dã của cậu ta lan ra ý cười, sau đó đã được che lại.
"Được rồi, tôi đi đây. Vương Cát sẽ trở lại sớm thôi." Nói xong mở cửa đi ra ngoài, ngoài cửa rất xa đứng một người, chính là dược sư Lục gia. Lộc Lâm thấy người, ha ha cười xua tay, "Ngài đừng bận tâm."
Tôi trong phòng sửng sờ, bỗng nhiên đuổi theo Lộc Minh buộc miệng hỏi một câu: "Lộc tiên sinh, xin hỏi Lộc Minh là ai."
Lộc lập bước chân lải đảo một cái, cứng đờ xoay người. Yên tĩnh hai giây sau đó khôi phục thái dộ bình thường, "Tiểu Tam gia sao lại nhắc đến người đã ra đi từ sớm như vậy. Lộc Minh là đứa con bất hiếu của ta nhiều năm trước." Nói xong khẽ lê bước chân rời đi. Lưu lại tôi với Bàn Tử ngơ ngác ngồi xong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.