Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 35: Đối chiến hắc y nhân 1

Trà Sắc Già Phê

12/08/2021

Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit+Beta: Cam Thíu (????)

______________________________

Ra khỏi đạo động thì trời đã tối, vì lo lắng cho Muộn Du Bình, tôi kiên quyết muốn dẫn hắn tới bệnh viện, tôi nhận Muộn Du Bình cõng trên lưng nói với Bàn Tử: "Bàn Tử Tiểu ca lần này trúng độc khá nặng, hôn mê tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nhanh lên, chúng ta mau đưa anh ấy tới bệnh viện."

"Hắn trúng loại độc này ra tới gió lạnh thổi hai thoáng, không có chuyện gì hai ngày sau liền khỏi ngay thôi." Hắc Nhãn Kính ở phía sau nói.

Bàn Tử nói: "Hắc gia, anh biết Tiểu ca trúng loại độc gì sao?"

Hắc Nhãn Kính đáp: "Đã từng gặp qua, hình như kêu là "Tô Kinh Tán", loại độc này sẽ không gây chết người, chỉ làm người trúng phải toàn thân vô lực sau đó hôn mê."

Bàn Tử trợn to đôi mắt: "Thế không phải là khỏi cần phải đi tới bệnh viện à?... Ai da! Cuối cùng cũng có thể trở về đánh một giấc rồi!"

Tôi nói: "Hạt Tử, anh chắc chắc Tiểu ca trúng loại Tô Kinh Tán kia sao? Chắc chắn không phải một loại nào khác?"

Hắc Nhãn Kính nói: "Hẳn là không sai, loại độc này mang một mùi hoa quế nhàn nhạt. Hơn nữa cứ nhìn Trương câm, ngoại trừ hôn mê thì sắc mặt không có biến hóa gì khác."

"Không được, vì an toàn tốt nhất vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao." Tôi nói xong liền nhanh chân đi xuống núi.

"Ai." Hai người phía sau có chút bất đắc dĩ.

Đúng lúng này Muộn Du Bình ở trên lưng tôi cựa quậy mình, tôi quay đầu lại hỏi hắn: "Tiểu ca, anh tỉnh rồi sao?"

Cảm thấy hắn vỗ lên vai tôi hai cái, ý bảo mau thả hắn xuống dưới. Đem đem hắn nhẹ nhàn thả xuống, để mình tựa vào lưng tôi.

Hàng mi của hắn nhẹ nhàng động hai cái rồi lại nhắm lại, tôi cho rằng hắn muốn nghỉ ngơi, cho nên vẫn luôn giúp hắn thuận khí. Muộn Du Bình trừu trừu miệng nói: "Hạt Tử.... Hạt Tử nói đúng." Tiếp theo lại ngất đi, tôi nghi hoặc nhìn lại Bàn Tử.

"Nhìn tôi làm gì, Tiểu ca là muốn nói cho cậu, hắn không có việc gì, Hắc Hạt Tử nói đúng, bảo cậu không cần xúc động." Bàn Tử nói.

Tôi nghĩ thử, quả thật ý của Muộn Du Bình là như vậy. Chỉ là ban nãy tôi lo lắng quá nên không nghe ra mà thôi.

"Vậy... chúng ta trở về, không cần đi bệnh viện nữa." Tôi nói xong liền gọi Bàn Tử giúp đỡ Muộn Du Bình lên lưng "Bàn Tử qua phụ một chút."

"Haiz, cái sự ngây ngô này đúng chuẩn khi Thiên Chân được gặp Tiểu ca luôn, tôi có chút hoài nghi Thiên Chân mấy năm nay có còn là Thiên Chân không nữa.... chậc." Bàn Tử một bên hỗ trợ một bên trêu chọc.

"Anh không biết con người một khi dính đến chữ tình, IQ liền trở về số 0 hay sao?" Hắc Nhãn Kính ở phía sau phụ họa nói.

Tôi đến cả đối tượng còn chưa có, nói cái gì mà tình yêu.

Hai người này không lấy tôi ra làm trò đùa thì sống không nổi hả?

Trên lưng cõng Muộn Du Bình, tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa đến bọn họ.

"A! Nhân tiện, bọn họ đâu hết rồi?" Bàn Tử nhìn chằm chằm lều trại phía trước.



Tôi vừa thấy mới nhớ, là tôi sắp xếp bọn Tiểu Hoa Tiểu Lục ở lại phía trên thủ, hiện tại lại chỉ nhìn thấy liều trại với một ít công cụ.

Hắc Nhãn Kính đi đến một cái liều trại, dạo quanh một vòng rồi đi ra. Tôi hỏi hắn thế nào, hắn nói: "Bọn họ hoảng loạn rời đi, cơ hồ không mang thứ gì, hẳn chỉ là rời đi tạm thời."

"Vậy cũng không thể có chuyện đến một người cũng không lưu lại chờ chúng ta. Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều xảy ra chuyện?" Tiểu nhị của tôi, tôi rất rõ. Bọn họ sẽ không mặc kệ tôi ở dưới.

"Đừng vội, trước chúng ta đưa Tiểu ca vào liều nghĩ ngơi cái đã. Nơi này còn có linh miêu, nếu đụng phải chúng nó thì phiền to đấy." Bàn Tử nói.

Đúng rồi linh miêu!

Tôi với Bàn Tử đồng thời nghĩ đến thứ đó, chúng tôi trợn to mắt nhìn đối phương, đồng thanh nói: "Linh miêu...!" Tiếp theo chúng tôi liền nghe thấy vài tiếng súng ở phía xa.

Điều này làm tôi nghĩ đến hôm tôi và Muộn Du Bình vào núi.

Làm tôi cảm thấy cực kỳ không tốt.

"Bàn Tử, Hắc Nhãn Kính mau đem lièu trại gia cố lại." Tôi đưa Muộn Du Bình vào trong túi ngủ, một bên bắt đầu phủ thêm tấm bạc.

Bàn Tử Hắc Nhãn Kính không biết tôi lại phát điên cái gì, nhưng bọn họ vẫn rất chắc chắn vào khả năng của tôi. Không nói hai lời động thủ phụ giúp.

Sau khi làm xong, tôi cẩn thận kiểm tra liều trại và cảnh vật chung quanh. Tiếp theo lấy khảm đao và súng đưa cho hai người. Lại kêu hai người phối hợp với tôi, dựa vào liều trại, lưng đối với nhau tạo thành hình tam giác phòng ngự.

"Thiên Chân! Chuyện này là sao? Bàn gia nhìn thế nào cũng thấy cậu không được thích hợp a!"

"Có người dùng kế điệu hổ ly sơn." Giọng Hắc Nhãn Kính mang theo chút âm cười nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Bàn Tử hỏi.

"Chỉ có thể chờ, đúng rồi Bàn Tử mau gửi tín hiệu đi, để cho mọi người biết chúng ta đã ra tới." Tôi nói.

"Vậy không phải sẽ dẫn theo kẻ bày kế tới à?" Bàn Tử nghi hoặc.

"Bọn họ không cần người dẫn, mau phóng đi, thuật tiện phát một pháo tín hiệu cầu cứu luôn." Tôi cảnh giác nhìn chung quanh, nghiêm túc đáp.

"Thiên Chân đừng làm hồi hộp vậy a, không cần tên đó đánh tới, tôi đã bị cậu hù chết rồi. Làm vậy không tốt cho thanh danh lắm đâu đấy." Bàn Tử vừa phát tín hiệu vừa giở giọng trêu chọc.

"Câm miệng, mau dòm phía trước." Tôi nhìn vẫn về phía trước nói.

Nháy mắt trước mặt chúng tôi xuất hiện 10 tên mặc y phục đen đeo bịt mặt.

"Thiên Chân, phải bọn họ không? Nhìn một cái liền thấy không chỗ nào giống người tốt cả."

"Bọn họ căn bản không phải là người!"

"Ha." Hắc Nhãn Kính cười ra tiếng.



"Tiểu tam gia vẫn hài hước như vậy nhỉ." Một hắc y nhân giáp trong đó hài hước nói.

Giọng nói này nghe thật quen tai, nhưng thật sự không nghĩ ra là ai. Cùng người Uông gia đánh lâu như vậy, chính diện giao phong cũng không nhiều, nhưng thật rõ ràng, bọn họ nhận thức tôi.

"Yo, là người quen a, chỉ là chỗ này không tiện chiêu đãi các vị, không biết các vị đây có chuyện gì cần tìm Ngô mỗ?" Tôi nói.

"Đem đồ vật giao ra đây, lưu ngươi toàn thây, thấy thế nào?" Hắc y nhân giáp nói.

Trừ bỏ hai thanh đao, giống như không còn vật gì a, chả lẽ là đồ vật Muộn Du Bình mang ra, ba lô vẫn còn để bên trong tôi còn chưa có mở ra xem là thứ gì.

"Đồ vật? Thứ gì? Nếu ngươi muốn, ta tìm giúp ngươi nhé?" Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói.

"Ít nói nhảm, mau đem "Huyễn âm linh" giao ra đây." Hắc y nhân ất nói.

"Huyễn âm linh" là cái thứ gì, chẳng lẽ giống với chuông thanh đồng? Chỉ là bọn người này muốn nó làm cái gì?

"Đó là cái gì vậy?" Bàn Tử vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Ai biết bọn họ nói mê sảng cái gì đâu." Tôi nói.

"Các người thế mà không biết! Vậy các ngươi vào đấy làm cái gì hả?" Hắc y nhân giáp nói.

"Chúng tôi? Chúng tôi là trộm mộ a, ngươi nói coi chúng tôi vô trong đấy làm cái gì." Tôi khinh bỉ nói.

"Đừng cùng bọn họ nhiều lời, thời gian cấp bách, lên!" Hắc y nhân bính giục.

Thân thủ đám người này tôi tương đối rõ, tôi cùng Bàn Tử đều không phải đối thủ của chúng, hiện tại cũng chỉ còn Hắc Hạt Tử có năng lực đủ cùng bọn họ tử chiến một trận.

Trong đám coa ba hắc y nhân phân đến chỗ chúng tôi. Tôi giơ tay lên bắn một phát, nhưng những hắc y nhân này cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng có vẻ bọn họ quên kỹ năng của tôi, chính là có thể bắt được một cao thủ như Muộn Du Bình trong chốc lát. Chỉ là ở trước mặt Muộn Du Bình, cho dù bắt được hắn rồi, ở lúc ngươi không để ý liền có thể bị hắn vặn gãy răng rắc.

Hiện tại nhóm người Uông gia này thân thủ so với tôi cùng lắm cao hơn một cấp mà thôi. Muốn tránh súng của tôi không hề khó, nhưng khi tôi bắn một phát vào ngực gã, thế mà gã không hề phản ứng gì hết.

Đệt mợ! Này có khác gì đánh nhau với bánh tông đâu hả!

"Đậu má nó, người Uông gia tất cả đều là bánh tông." Bàn Tử bên kia quát lớn.

"Ha ha." Hắc y nhân giáp kia bật cười, ngay cả những tên ở gần cũng dừng lại nhìn chúng tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo liền vọt lại chỗ chúng tôi.

Ba người chúng tôi cũng không phải ăn chay, nếu đánh lên người vô dụng, vậy cứ như xử lý bánh tông, đánh lên đầu.

Chỉ là tốc độ gã quá nhanh, rất nhanh đã đi đến trước mặt tôi. Dùng tay gạt một cái, viên đạn liền lệt khỏi quỹ đạo vài phần. Tay trái tôi ngay lặp tức vung một quyền qua, gã thấy thế liền dùng tay ngăn trước mặt, nắm tay tôi dừng lại không có đánh qua. Gã không hiểu, rõ ràng rất sửng sốt, tay phải cằm súng của tôi nhanh chóng nả một phát vào đầu gã.

Thời điểm gã kêu rên đau đớn, chân tôi bồi thêm cho gã một đạp, đạp gã văng ra xa 2m, trên đầu bị thương không nhẹ, đã xuất hiện máu.

______________________

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad CamThieu079. Vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook