Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 50: Gặp mặt chú Hai

Trà Sắc Già Phê

12/08/2021

Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit+Beta: Cam

______________________

Ngày thứ tư sau sinh nhật, Tiểu Hoa, Tú Tú và Hắc Nhãn Kính trở về Bắc Kinh, lúc trước còn nói là muốn ở tới khi ăn tết, nhưng ông chủ lớn như cậu ấy có thể đến đây chơi mấy ngày như vậy đã là hiếm có lắm rồi. Từ khi Bàn Tử biết được một trong ba căn nhà là của mình thì vui như nở hoa, liên tiếp mấy ngày hỏi tôi có phải hắn đang mơ hay không, cuối cùng một hai đòi ở lại, nói sợ tôi đổi ý.

Hạnh phúc bình yên thật sự trôi qua quá mau, Tiểu Hoa vừa rời đi chú Hai đã gọi tôi qua bên chú ấy, hơn nữa nhiều lần nói rõ chỉ được phép một mình qua đó. Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện giữa tôi và Muộn Du Bình, vù Muộn Du Bình, tôi không sợ gì cả, nhưng khi thật sự gặp người nhà, mọi chuyện trở nên khó mà giải quyết.

Tôi ngồi trên điếu rổ ở nhà suy nghĩ gần một giờ mới quyết định lái xe qua nhà chú Hai. Dù sao duỗi đầu một đao rút đầu cũng một đao, không bằng cứ dũng cảm đối mặt. Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hoàn toàn không có thời gian để suy ngẫm vấn đề này, càng không cần nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề làm sao, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Tôi vừa đi ra cửa Muộn Du Bình đã theo ra tới, tôi không có nói cho hắn nhưng phỏng chừng hắn đã sớm đoán được tôi muốn làm gì.

"Tôi và cậu cùng đi."

"Tiểu Ca, tôi một mình đi được rồi."

"Ngô Tà? Đây là chuyện của hai người, cậu một mình xử lý không thỏa đáng."

"Đừng lo, tôi chỉ là đi trước tìm hiểu, phỏng chừng..... Có khả năng.... Chúng ta sẽ còn đi một lần nữa, lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi là được." Tôi ra vẻ nhẹ nhàng cười nói với Muộn Du Bình.

Muộn Du Bình không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tôi, cuối cùng gật đầu xem như đáp ứng cho tôi đi một mình.

Lái xe không đến 20 phút tôi đã đến được nhà chú Hai, tuy là đã sớm cho chính mình một liệu pháp "tăng cường tim" nhưng tôi vẫn không đủ dũng khí đi gõ cửa rồi bước vào cái ôm của chú Hai. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định mang gói sơn trà* quý lên, nghĩ dù không hối lộ được chú Hai cũng có thể hạ bớt được chút hỏa khí của ông ấy.

*Một loại trà.

Chú Hai là một người tương đối giản di, thích đồ xưa cũ, luôn mặc trên mình một bộ đường trang màu trắng*, trên tay cầm hai viên dạ minh châu. Nhà chú ấy là do ông nội tôi lưu lại, phỏng chừng là kiến tạo hồi mạt thanh, cụ thể do ai xây thì không rõ, bởi vì ông nội tôi chỉ là mua lại thôi.

*Đường trang:

dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh-50-0

Tôi ở ngoài nhấn chuông hai cái mới được bảo mẫu trong nhà mở cửa cho.



"Là Tiểu Tà đến sao! Mau tiến vào, để thẩm đi báo Nhị gia đã."

"Cảm ơn ngài Trình thẩm."

Chú Hai trong mắt tôi là một cao nhân sâu xa, đến nỗi có bao nhiêu cao thì tôi không biết. Bất quá theo lời cổ nhân thì ông ấy trong lòng tôi chính là cái loại cao nhân hay "ở ẩn". Tuy trong nhà ông ấy chỉ đứng thứ hai, nhưng thực chất ông mới là đương gia nhà họ Ngô, với cả ông ấy là "hắc" hay là "bạch" tôi cũng không sao nói rõ được.

Chú Ba tôi tuy rất quỷ quyệt nhưng trước mặt ông ấy vẫn rất ngoan, cha tôi lại quá thành thật nên vị trí đương gia giao cho loại cáo già như chú Hai tôi thích hợp hơn.

Ngồi ở phòng khách tầng một nhà chú Hai, tùy tiện tìm chỗ đặc lá trà xuống, trong lòng thấm thỏm muốn chết, này chủ yếu là do thói quen tính trước trong lòng tôi từ nhỏ đến lớn. Vốn dĩ đã trải qua nhiều năm lăng lộn như vậy, tôi lẽ ra nên thích ứng với mọi loại trường hợp, chỉ là lần này trước không nói đến chuyện thuyết phục được ông ấy tiếp thu Muộn Du Bình. Riêng nói đến việc thẳng thắng thú nhận với ông ấy đã là khó khăn cực lớn rồi.

Phải biết rằng tôi là độc đinh của Ngô gia, là Trường Sa Tiểu Phật gia, là cháu trai Ngô Nhị Bạch chú ấy, chỉ bằng mấy cái thân phận này Ngô Tà tôi sao cũng không thể đến với nam nhân, nhưng cố tình chuyện đã như vậy, hơn nữa tôi còn cam tâm tình nguyện.

Trình thẩm đi lên không lâu liền xuống dưới.

"Tiểu Tà, Nhị gia kêu con lên thư phòng gặp ông ấy."

"Dạ biết rồi ạ, phiền toái người rồi Trình thẩm."

"Không có việc gì, mấy ngày nay dì nhìn Nhị gia có chút không được vui, con linh hoạt chút."

"Vâng, con lên trển đây."

"Được."

Trình thẩm đến chỗ chú Hai tôi làm bảo mẫu cũng gần 20 năm, nhớ rõ hình như năm ấy tôi mới vào đại học, lúc ấy không biết vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là tại nhà chú Hai, vừa lúc bảo mẫu lúc trước nhà chú ấy về quê, thế là dì ấy đến. Nàng là một người chất phác, là một trưởng bối hòa ái. Lúc ấy chú Hai rất ít khi ở, trong nhà chỉ còn lại tôi và dì ấy, hài tử thời điểm dậy thì đều có chút phản nghich, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Thường thường đều là nàng chỉ dẫn cho tôi, đối với sinh hoạt thường ngày của tôi cũng phi thường chiếu cố, cho nên tôi vẫn luôn rất tôn trọng nàng.

Bước vào cánh cửa thư phòng của chú Hai, tôi sửa sang lại tâm tư sẳn tiện chỉnh trang lại cái áo lông vũ màu cà phê trên người mình, lấy lại bình tĩnh, cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi tôi mới nhân tay gõ lên cửa hai cái. Mới vừa gõ xong đã nghe giọng chú Hai tôi từ bên trong vọng ra.

"Tiến vào."

Tôi đẩy cửa tiến vào, trực tiếp tiến đến án thư bên cạnh chú Hai, chú Hai tôi đang xem một quyển sách tương đối cổ, là sách gì tôi không biết, chỉ thấy nó đã hơi ố vàng. Khi tôi bước vào, ông aya chỉ vào ghế gỗ đỏ nguyên khối kiểu Trung Quốc phía sau tôi, tôi không biết gọi chính xác những món đồ này là gì, dù sao thì nó là loại ghế dài có thể để ba trưởng thành ngồi lên đấy. Tôi cũng không chuta khách khí ngồi lên, kỳ thật thứ này ngồi không thoải mái như sofa ở nhà, cưng cứng.

Tôi cảm thấy mình ngồi đến có chút đau mong rồi mà chú Hai vẫn còn xem quyển sách kia. Phỏng chừng là chú ấy cố ý chỉnh tôi, ghế này thật làm người khó xử, tôi ngồi thế nào cũng thấy không đúng.

"Con gần đây làm chút chuyện gì rồi?"

Tôi đang cố gắng tìm tư thế ngồi thoải mái một chút, chú Hai liền lên tiếng, không biết sao chú Hai tôi sao lại hỏi cái này, hoàn toàn không phải vấn đề tôi nghĩ.



"Con... Con không có làm cái gì ạ."

"Phải không?"

"Con chỉ.... vừa làm xong cái sinh nhật mà thôi."

"Hừ! Con đừng tưởng con làm cái gì ta đều không biết."

"Nếu chú đã biết con cũng không quanh co lòng vòng, dù sao mặc kệ thế nào con cũng không đổi ý." Tôi nói ra phi thường kiên quyết, bởi vì chú Hai không giống chú Ba, ở trước mặt chú ấy bày trò không thú vị.

"Tiểu Tà! Chú Hai già rồi, biết nhiều việc cũng không giúp được gì. Nhưng con có nghĩ tới ba mẹ con chưa?" Chú Hai ý vị thâm trường nói, phản ứng chú ấy hoàn toàn vượt quá dự định của tôi.

Trong chuyện này, người tôi không dám đối mặt nhất chính là cha mẹ, bất quá dù sao tôi cũng không sông được bao lâu, giấu được một ngày tính một ngày. Nói không chừng ngày tôi chêt rồi Muộn Du Bình còn có thể trở thành con nuôi họ, tới lúc đó tôi cũng không cần lo lắng cho họ nữa.

"Chú Hai!.... Con nghĩ là chú sẽ không nói cho họ đúng chứ?"

"Chẳng lẽ con tính gạt họ như vậy cả đời?"

"Có thể giấu được một ngày tính một ngày đi, chú Hai, cảm ơn chú!"

"Hừ! Cảm ơn ta cái gì?"

"Con cảm thấy chú cũng không phải rất phản đối con.... cùng.... hắn đúng không?"

"Con sai rồi, ta phản đối, cực kỳ phản đôi, nhưng phản đối có hữu dụng sao?'

"...."

"Ai!" Chú Hai có chút thở dài, "Mấy năm nay, con vì người kia đi chỗ nào, làm cái gì ta đều rõ ràng. Lúc đầu chú còn nghĩ con lún vào bí mật này quá sâu, khó có thể tự kiềm chế. Rất nhiều thời điểm chú phái người qua bảo hộ con, chính là sau này ta lại cảm thấy con điên rồi, không phải vì cái bí ẩn gì, bởi vì một người có lòng hiếu kỳ lớn cũng sẽ không vì một người mà điên cuồng tới cực điểm như vậy, trừ khi người đó sinh ra ý nghĩ mà người đó không nên có." Chú Hai tôi càng nói về sau càng kích động. Tôi vẫn ngồi như vậy, nửa câu cũng không nói.

"Tiểu Tà, chuyện tới bây giờ ta cũng không khuyên con nữa, chỉ hy vọng con có thể nghĩ cho tốt, đừng làm cha mẹ con phải buồn." Lúc chú Hai nói ra những lời này phi thường bình tĩnh, như là chú ấy đối với những việc này đã sớm chấp thuận rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Sao tôi cứ có cảm giác không còn ai xem nữa nhỉ? Các vị từ bỏ tôi rồi sao? Tôi sẽ thương tâm đó! Có ý kiến gì có thể lên diễn đàn nói với tôi mà nha nha? Cảm ơn mọi người ủng hộ, vẫn là dãy số 573825443... có cái gì cũng có thể cùng nhau thảo luận.

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Camthieu079. Vui lòng không re-up hay đem khỏi nơi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook