Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Chương 52: Lão ba thâm tàng bất lộ

Trà Sắc Già Phê

12/08/2021

Tác giả: Trà Sắc Già Phê

Edit+Beta: Cam

____________________

Sau bữa chiều, vốn dĩ tôi muốn dẫn hai người bọn họ ra ngoài đi dạo, chỉ là ba tôi lại lôi kéo hắn muốn chơi cờ tiếp. Ba tôi còn nói phải tiếp tục bồi dưỡng hắn, muốn cho hắn trở thành cờ thủ nhất đẳng, khiến tôi cười mà không nói. Muộn Du Bình quả thật là đại ảnh đế, nhìn hắn chơi vụng vụng về về hệt tay mới, nhưng tôi biết rất rõ, hắn hoàn toàn là đang làm bộ. Hắn cũng tốn không ít công, là thua nhưng lại làm người khác không nhận ra hắn cố ý.

"Lão già nhà ông, người trẻ tuổi làm sao có thể giống ông suốt ngày ở nhà chơi cờ a! Tôi thấy ông đúng là hồ đồ." Mẹ tôi từ trong bếp đi ra nhìn ba tôi chằm chằm.

"Bà thì biết cái gì, đi rửa chén của mình đi."

Mẹ tôi liếc ông một cái rồi vào phòng bếp.

"Nếu không hai chúng ta ra ngoài đi dạo đi?" Bàn Tử đề nghị.

"Ừm."

"Tiểu ca nếu không cậu ở lại bồi chú chơi cờ đi, tôi với Ngô Tà ra ngoài đi dạo. Không phải Bàn gia không đủ khí phách, mấu chốt là tôi không biết chơi cờ, hơn hết chú cũng rất thích chơi cờ với cậu mà ha?" Bàn Tử cười gian nói.

"Ừm, các cậu cứ đi." Muộn Du Bình trả lời cực kỳ bình tĩnh, không có lấy nữa điểm không tình nguyện.

"Chúng tôi đi đây a, hai người chậm rãi chơi." Bàn Tử nói xong rồi lôi kéo tô ra ngoài.

"Vậy.... Ấy Bàn Tử, anh chậm một chút!" Tôi chưa kịp nói cho Muộn Du Bình tôi ra ngoài một chút đã bị Bàn Tử lôi ra khỏi cửa.

"Từ từ đi hả, cẩn thận một hồi ba cậu bắt cậu ở lại chơi cờ. Chúng ta vẫn là ra ngoài kiếm chỗ nào đó chơi vui, ra ngoài đấy mà tung hoành là được."

"Nhà tôi ở vùng ngoại thành, làm gì có chỗ nào chơi vui cho anh tung hoành chứ."

"Vẫn hơn là ở nhà cậu chơi cờ, thứ trò chơi ấy tôi nhìn không nổi."

"Tôi nói lão già nhà anh không học vấn không nghề nghiệp thì thôi, lại còn không chịu khó, chơi cờ là môn học cao thâm đấy."

"Rồi rồi, là Bàn gia không văn hóa, nhưng cũng không thích sự lôi thôi của dân văn hóa các cậu, như gia này, thẳng thắng tốt biết mấy, còn ở đấy mà môn học cao thâm."

"Tôi lười nói với anh."

"Vậy rốt cuộc là chúng ta nên đi đâu đây?"

"Chơi bi-a thế nào?"

"Há há! Cái này được đó."

"Vậy đi không?"

"Đi."

Nói đi chúng tôi liền một trước một sau tiến đến chỗ chơi bi-a.

Bàn Tử mặc trên mình cái quần jean mày xanh cộng thêm cái áo hoodie siêu lớn màu cam hồng, cả người trông tròn vo vo. Càng không ngờ hơn là hắn lại tiến hành nguyên một bài vận động có độ khó cao xong mới bước vào trận thi đấu. Cả người nghiêng về phía sau, bụng đưa lên trên- còn nảy lên hai cái nữa. Sau đó mông eo hắn vặn hai cái, miễn bàn có bao nhiêu khôi hài, tôi còn tưởng là hắn đang diễn tạp kỹ đó.

Ván thứ nhất Bàn Tử khởi đầu, tôi không biết hắn lại làm sau, cứ đi xung quanh bàn bi-a nhưng mãi không đánh tiếp. Cái mông mập kia còn không ngừng lắt lư qua lại trước mắt người ta.

"Sao anh còn không đánh đi?"

"Đánh, chỉ là còn chưa đủ nhiệt a."

"Bây giờ làm xong chưa? Nếu còn chưa đủ, vậy tôi đi trước nhé?"

"Đánh thì đánh, ai sợ ai. Cậu xem cho kỹ đấy."

Tiếp theo Bàn Tử nhất lên gậy bi-a, "cách" một cái, tất cả bi đều tản ra, trái màu vàng và xanh xoay vòng trước lỗ nhưng mãi vẫn không lọt vào.

"Chặc, phát huy thất thường."

Tôi nhìn vị trí quả cầu màu trắng, cười cười: "Cảm tạ Bàn gia."

Chỉ nghe lạch cạch quả cầu thứ nhất liền rơi xuống. Tiếp theo là trái thứ hai, tuy là gốc độ có hơi lệch, bất quá không thể làm khó tôi. Tuy là trình độ không cùng cấp với Muộn Du Bình và Trương Như Tuyết, nhưng vẫn được xem là nửa cao thủ. Tôi chỉ sử dụng ba phần lực, ở phần sườn đánh một cái, trái số hai dạo trước cửa liền rơi vào trong. Bàn Tử ở một bên xem mắt đều trợn to, cuối cùng cũng ngã xuống, như bong bóng thoát khí mà xì khói ra.

Quả số ba vừa vặn bị hai trái chặn lại, tôi không nắm chắc phần nhảy cầu, vì thế tôi xoay người vào bóng. Bàn Tử ở một bên hô không được, vào không được, tôi đang đắc ý nên mặc kệ hắn.

Tôi có cái khởi đầu không tồi, còn Bàn Tử là nhân tài mới xuất hiện, chơi xong mấy ván tôi miễn cưỡng thắng được. Vừa nhìn thời gian, đã 11 giờ, nên trở về ngủ.

"Đi thôi, về ngủ."

"Ai, có người chờ đúng là không giống nhau."

"Vậy rốt cuộc có đi không? Không thì tôi đi một mình đấy."

"Đi, còn không chạy người ta đóng cửa thì sao."

"Không việc gì có thể ở đến 2 giờ, lúc đấy chúng tôi mới đóng cửa." Một tiểu nhị vóc người nhỏ bé nói với chúng tôi.

"Vâng, tôi hiểu rồi, cậu có thể làm việc của mình." Tôi trả lời. "Được rồi về thôi."

"Rồi, đi đi đi." Bàn Tử tiếc nuối buông gậy bi-a ra, bước tới chỗ tôi còn cố vặn đầu nhìn lại hai lần.



Chờ lúc chúng tôi về tới nhà đã là 11 giờ rưỡi, ba tôi đã ngủ, cbir còn Muộn Du Bình ngồi trên sofa chờ chúng tôi.

"Tiểu ca anh còn chưa ngủ hả?"

"Ừm." Muộn Du Bình gật đầu một cái.

"Người ta là muốn cùng cậu ngủ đấy mà?" Bàn Tử cười gian.

"Anh nói chuyện chú ý một chút."

"Ây ây, tôi khâu lại ngây." Bàn Tử làm động tác khoá kéo ngay miệng, tỏ ý đã khâu lại.

Nhìn biểu tình kia của hắn tôi liền muốn cười, tôi mang theo ý cười liếc hắn một cái. Tính cách Bàn Tử như chạy tàu hỏa, sao có thể nói sửa liền sửa. Bất quá may mắn ba mẹ tôi đều đã ngủ, tôi liền mặc kệ hắn vậy. Muộn Du Bình đã trực tiếp đi về phòng.

Sau khi chơi một hồi tôi cảm thấy cả người mồ hôi nhễ nhại, vì thế tôi liền về phòng mang theo quần áo đi tắm rửa.

Thời điểm trở ra Muộn Du Bình còn chưa ngủ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Không có gì."

"Nếu không muốn chơi cờ, mai cứ để tôi bồi ông ấy cho."

"Không có, tôi rất thích cùng ông ấy chơi cờ."

"Hửm?"

"Tôi không biết ba tôi là người thế nào, nếu hắn còn ở, tôi hy vọng vó thể cùng hắn chơi cờ, cùng hắn nói chuyện."

Đối với nhiều người mà nói đây có lẽ là một yêu cầu rất đơn giản, nhưng đối với Muộn Du Bình, nó là hối tiếc vĩnh viễn.

"Tiểu ca! Chỉ cần anh nguyện ý, ba mẹ tôi về sau cũng là ba mẹ anh." Có thể tuổi Muộn Du Bình so với ba mẹ tôi còn lớn hơn, nhưng đối với chuyện này, cũng không so đo được nhiều như vậy.

"Ừm."

"Ngủ đi."

"Ừm, cậu cũng ngủ đi."

"Được."

Muộn Du Bình đã đến nhà tôi một lần, lần trước ngủ phòng tôi nên lần này cỹng không ngoại lệ, dù sao ba mẹ tôi cũng không hoài nghi cái gì.

Mới lên giường nằm ngủ, Muộn Du Bình đã xoay người lại ôm lấy tôi, lúc trước còn bảo tôi dính người, bây giờ xem ra tiểu tử này mới là kẻ dính người đây. Tôi cũng nằm yên để hắn ôm.

"Tiểu ca?"

"Ừm."

"Chúng ta tâm sự đi."

"Được."

"Này Tiểu ca, anh nói với tôi nhiều thêm hai chữ không được à? Bằng không chúng ta nói chuyện phiếm thế nào được?"

"Ừm, có thể."

"Tôi say rồi."

"Hửm?"

"Anh ở chỗ này, thế về sau tôi gọi anh là Muộn ca thế nào?"

"Được."

"Được cái rắm."

"Vậy cậu muốn nói cái gì?"

"Không muốn nói nữa, ngủ đi."

Muộn Du Bình không nói lời nào, chẳng lẽ hắn không biết lời vừa rồi của tôi là giận dỗi sao? Quên đi, hai đại nam nhân thì có cái gì mà tâm sự, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt gì. Tôi kéo chăn lên trùm lại, chuẩn bị đi ngủ. Muộn Du Bình lại ở sau lưng tôi tiếp tục nói khẽ.

"Hôm nay hai người ra ngoài, tôi và chú Ngô nói rất nhiều chuyện về cậu, còn có chuyện giữa hai chúng ta."

"Cái gì?" Tôi xoay người qua.

"Chú ấy đã sớm biết."

"Sao có thể?"

"Chú ấy nói cho tôi, cậu trước kia rất nghe lời cũng rất hiếu thuận. Cùng các hài tử khác cậu là đứa hiểu chuyện nhất, học hành cũng rất tốt. Lúc trước còn có rất nhiều nữ sinh thích cậu, chỉ là lúc đó cậu yêu thầm hoa khôi lớp bêm cạnh nên không để ý tới bọn họ."

"Không phải đâu, ba tôi sao lại nói với anh mấy chuyện đó?"

"Từ lúc cậu ở Hàng Châu mở cửa hàng mà không hề nhờ vào gia đình, là một đứa trẻ có tiền đồ. Lúc đó cậu chạy đến chỗ chú Ba cậu học trộm mộ, sau đó bị bọn họ biết được, còn cùng chú Ba cậu náo một trận."

"Sau đó?"



"Sau đó bọn họ dần minh bạch, tất cả đều là mệnh trung chú định, cho nên bọn họ không nhắc đến nữa. Bọn họ tuy rằng lo lắng cho cậu, nhưng họ cũng biết không thể thay đổi được gì, cho nên vẫn luôn làm bộ không biết, miẽn gây áp lực cho cậu."

"Vậy.... Chúng ta... Bọn họ làm sao mà biết được?"

"Chú ấy nói 10 năm trước cậu như trở thành một người khác, cả ngày mặc kệ sinh ý, bất hòa với lời người khác. Sau đó không biết tại sao lại tiếp nhận sản nghiệp của chú Ba cậu ở Trường Sa, còn bắt chạy khắp trời nam đất bắc. Thật vất vả mới có cái đối tượng, kết quả không bao lâu liền phân ra. Vì lý do này họ đã lo lắng cho cậu một thời gian dài, mà cậu cũng không tìm đối tượng nào kể từ ngày đó."

"Đó là tất cả?"

"Sau đó họ biết cậu vì một nhân tài mà chạy nam vào bắc, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Lúc bắt đầu họ chỉ hoài nghi người đó đối với có ý nghĩa đặc thù, sau đó cậu lại mang người kia đến nhà, tuy là chỉ có hai ngày nhưng đã đủ để họ khẳng định cậu có ý niệm không nên có."

Tôi luôn cho rằng ba tôi là một người thành thật, mọi chuyện ông đều không biết gì cả. Hiện tại xem ra, ba tôi không phải một người đơn giản, chỉ là ông không muốn nhảy vào cái vòng này thôi. Ông ngàn tính vạn tính, hẳn cũng không ngờ con ông lại nhảy vào cái vòng này đi, còn là vì một người mà hãm sâu vào đến không thể tự kiềm chế.

"Một khi đã như thế, vậy lần đó họ để Trương Như Tuyết đến đây làm gì?"

"Thử."

"Kết quả?"

"Bọn họ cảm thấy tôi đối với cậu không có tình cảm đặc thù gì."

"Cho nên?"

"Cho nên tối hôm nay ông ấy cố tình giữ tôi ở lại."

".... Ông ấy còn nói gì với anh nữa?"

"Ông ấy hỏi tôi rốt cuộc nghĩ thế nào."

"Anh trả lời thế nào?"

"Tôi.... Tôi đem chuyện chúng ta kể cho ông ấy."

"A! Vậy ông ấy có tức giận không?"

"Ông ấy.... Bọn họ bình tĩnh nhiều hơn so với cậu nghĩ, ba cậu chỉ nói hy vọng tôi đừng rời xa cậu, mọi chuyện có thể nhường cậu một chút."

"Lời này ông ấy hẳn không muốn anh nói cho tôi đi?"

"Ừm."

"Vậy Tiểu ca, anh đối với tôi thật sự không có tình cảm sao?"

"Lúc ấy xác thật không có."

"Anh là nói hiện tại có?" Tôi lăn qua cả người đè lên hắn, mở to mắt nói.

"Cậu muốn làm gì?"

"Không có gì, chơi lưu manh thế nào?"

"Không được!"

"Anh cảm thấy tiểu gia chơi lưu manh còn cần anh đồng ý sao?"

"Hư, đây chính là nhà cậu."

"Vậy thì thế nào, bọn họ đều chấp nhận rồi."

Muộn Du Bình nhìn tôi nói: "Quên đi."

"Gì!" Tôi không kịp phản ứng, Muộn Du Bình đã phản kích đề ngược lại tôi.

Vậy không có được!

Tiếp theo hai chúng tôi vặn lại ẩu đả với nhau, đánh một hồi bị tiếng gõ cửa của Bàn Tử cắt ngang.

"Tôi nói hai cậu nửa đêm động dục phải không? Có để cho người ta ngủ không hả?"

"Cút!" Tôi quát.

"Cậu thế nào cũng được nhưng nhỏ giọng chút, Bàn gia đi ngủ trước." Bàn Tử nhẹ giọng nói.

Bàn Tử đi rồi, tôi liếc Muộn Du Bình một cái: "Xem đi, tiểu gia kêu anh theo tôi anh còn không muốn, bây giờ làm đến xấu hổ như vậy."

"Làm.... Mộng!" Muộn Du Bình trả lời hai từ liền ôm tôi, miệng cũng hướng lại đây.

Tôi lập tức đưa tay, tốc độ hắn cực nhanh, đảo mắt đã đem tay tôi chụp lại, tôi đã sớm đoán được hắn có chiêu này, lặp tức quay đầu đi. Hắn nhào tới cũng không kịp. Tiếp theo hắn dùng một tay khống chế hai tay tôi, một tay nắm lấy cằm tôi vặn lại, "Nếu cậu không muốn chốc nữa ba mẹ cậu tới gõ cửa, cậu cứ tiếp tục."

"Tiểu gia thề sống chết không từ."

"Cậu cảm thấy hữu dụng sao?"

"Nếu không anh thử xem?"

"...."

Muộn Du Bình là phái hành động, lại không tiếp tục cùng tôi nhiều lời. Sự thật chứng minh, loại chuyện này nếu một bên không chịu phối hợp, bên còn lại có làm đủ trò, dùng hết thủ đoạn cũng không dùng được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Mộ Bút Ký Chi Chung Cực Sứ Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook