[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 49: Không cho phép một mình em ra ngoài cùng nam sinh khác
Thập Niên Chấp Tư Nhan
15/08/2021
Sau khi kết thúc kỳ thi tháng, Ngô Tà không đến thăm Trương Khởi Linh, bởi vì sinh nhật của Nhị gia tới rồi. Ngô Tà theo Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh đến chúc thọ Nhị gia. Đã lâu rồi cậu không gặp Nhị gia, Giải Vũ Thần cũng lâu chưa đi luyện hí, Nhị gia liền giữ hai người lại vài ngày, vì vậy Ngô Tà và Giải Vũ Thần cũng không đi học. Khi Ngô Tà về lại trường, cậu có lén lút đến bệnh viện thăm Trương Khởi Linh, lúc đó hắn đang thay thuốc, Trương Mặc Bạch nói cho cậu biết, Trương Khởi Linh ít nhất còn phải tĩnh dưỡng nửa tháng nữa. Ngô Tà do dự một hồi rồi bảo Trương Mặc Bạch không được nói cho Trương Khởi Linh biết cậu đến đây, chờ thương thế của hắn tốt lên thì cậu sẽ trở lại thăm hắn. Sau đó Ngô Tà rời khỏi bệnh viện với tâm trạng buồn bã.
"Ngô Tà, cậu không khỏe à?"
Mễ Bối ngồi xuống bên cạnh Ngô Tà lo lắng nhìn cậu, cậu khẽ nhíu mày hỏi Mễ Bối:
"Không sao, có chuyện gì vậy?"
"Tớ chuyển trường đến đây cũng được nửa tháng rồi, sao tớ cứ cảm thấy càng ngày cậu càng chán nản, cậu thật sự không khỏe phải không?"
"Không... không có, có thể là vì buổi tối ngủ không ngon."
"À."
Mễ Bối nhìn xung quanh, các học sinh trong lớp đi ăn tối vẫn chưa về, xung quanh cũng không có bao nhiêu bạn học, cậu ta cắn môi rồi khẽ hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, cậu... cậu với người bạn tốt kia... có phải... có phải... có phải là người yêu không?"
"Phụt!"
Ngô Tà đang uống nước thì phun hết cả ra, cậu lúng túng lau sạch nước dính trên sách, sau đó quay đầu hỏi Mễ Bối:
"Cậu vừa nói gì?"
"Tớ... tớ nói... cậu với bạn tốt của cậu... Giải Vũ Thần... có phải... có phải là người yêu không?"
"Đương nhiên không phải rồi!"
"Tớ... tớ thấy hai cậu bình thường rất thân thiết với nhau, cậu ấy còn luôn trèo cửa sổ tới tìm cậu, cậu đối xử với cậu ấy cũng rất chu đáo nữa. Hơn nữa... hơn nữa tớ nghe các bạn học trong lớp nói... các cậu... hồi trước các cậu cũng bên nhau."
Dứt lời, Mễ Bối xấu hổ cúi đầu, Ngô Tà cầm ly nước cạn lời. Tại sao đã lâu như vậy mà lời đồn nhảm nhí này vẫn còn tồn tại? Cậu đành đáp:
"Trước kia vì muốn chơi đùa nên tôi và Tiểu Hoa mới giả vờ làm người yêu. Khi ấy, Tiểu Hoa vẫn lấy thân phận nữ sinh để giả làm bạn gái tôi. Nhưng mà hai chúng tôi thật sự không phải là người yêu đâu, Tiểu Hoa có người trong lòng rồi."
"Là vậy à!"
Ánh mắt Mễ Bối sáng rực lên.
"Ừ, nhưng mà người Tiểu Hoa thích hơi thô lỗ quá đáng, không có chút dịu dàng gì với cậu ấy cả."
"Con gái bây giờ cũng hệt như con trai mà."
"Hắn ta vốn là con trai."
"Hả?"
Mễ Bối nghi hoặc nhìn Ngô Tà, Ngô Tà chỉ mỉm cười ngượng ngùng. Chuông vào học vang lên, Mễ Bối không quay về vị trí của mình, cậu ta xấu hổ hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, dù sao bạn cùng bàn của cậu tạm thời vẫn chưa đi học lại, tớ có thể... có thể ngồi ở bên cạnh cậu không?"
Ngô Tà khó xử nhìn Mễ Bối:
"Tiểu Ca không thích người khác động vào đồ của cậu ấy, cậu ấy..."
"Không sao không sao, tớ chỉ hỏi vậy thôi, tớ về chỗ của mình đây."
Nói xong, Mễ Bối liền đi về vị trí của mình. Ngô Tà không vui nhìn sang chỗ ngồi của Trương Khởi Linh, trong lòng càng nhớ nhung người đang nằm ở bệnh viện.
Chứng mất ngủ của Ngô Tà lại tái phát, cậu nằm đến hơn nửa đêm mới ngủ được. Sáng sớm lạnh quá nên cậu tỉnh dậy, cậu dụi mắt rồi lấy điện thoại ra nhìn, đồng hồ mới điểm sáu giờ, đắp chăn lên nhưng vẫn rất lạnh, cậu lại ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, sợ tối qua mình quên khóa cửa mất. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, Ngô Tà lại phát hiện bên ngoài cửa sổ ngập đầy sắc trắng, cậu leo xuống giường mở cửa sổ, hóa ra tuyết đã rơi rồi! Cậu mở to mắt nhìn những bông tuyết trắng muốt ngoài kia, không ngờ lại là tuyết rơi. Ngô Tà vội vàng quay về giường lấy điện thoại chụp lại cảnh tuyết rồi gửi cho Trương Khởi Linh, ngay lập tức hắn liền gọi điện cho cậu, Ngô Tà bắt máy hào hứng nói:
"Tiểu Ca, cậu thấy rồi phải không? Tuyết rơi đó!"
"Ừ, em dậy mà không mặc áo khoác vào, cẩn thận bị cảm."
"Sao cậu biết?"
Ngô Tà ngạc nhiên hỏi Trương Khởi Linh.
"Ai sẽ cố ý sáng sớm dậy chụp ảnh như vậy, chắc chắn là vì nhìn thấy tuyết rơi nên mới hào hứng. Mau về lại giường đi."
"Tiểu Ca, cậu đã khỏe chưa?"
"Ừ."
"Khi nào cậu mới xuất viện?"
"Nhanh thôi."
"Ừm. Hắt xì!"
Ngô Tà không nhịn được hắt xì một cái.
"Mau về giường đi, đừng để bị cảm."
"Ừm, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ngô Tà cúp máy rồi uất ức bò lại lên giường. Mặc dù trong chăn rất ấm áp, nhưng cái mũi của cậu đông cứng lại cả rồi, cậu nhận ra mình nhớ Trương Khởi Linh đến phát điên lên mất, nhưng mà cậu lại không thể đến gặp hắn. Kéo chăn đắp kín đầu mình, Ngô Tà thở dài một hơi.
Ngô Tà ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, các học sinh khác đang hưng phấn trò chuyện về đợt tuyết lớn đột ngột lần này. Ngô Tà đưa tay hứng được một bông tuyết, nhưng bông tuyết nhỏ nhanh chóng hóa thành một giọt nước lạnh. Ngô Tà mang theo tâm tình ủ dột đi đến phòng học, vừa đến dưới lầu, cậu bị một nữ sinh ngăn lại. Nữ sinh nọ mang một chiếc bịt tai màu hồng đáng yêu, khuôn mặt cô gái cũng ửng hồng theo, cô giơ một hộp chocolate trước mặt cậu.
"Bạn... bạn học Ngô Tà, tặng cho cậu."
"Xin lỗi, tôi không thích ăn chocolate."
Vẫn là cái cớ như mọi lần, nhưng cô gái này lại không chịu buông tha, vả lại còn nói:
"Đây không phải là chocolate, đây là kẹo nhạt, ăn ngon lắm."
Ngô Tà hơi xấu hổ, cậu không biết phải trả lời thế nào, cô gái kia đã tiếp lời:
"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tối nay cậu... cậu có rảnh không? Có thể đi chơi một chút không?"
Ngô Tà nghe nói vậy mới biết được hôm nay đã là lễ Giáng Sinh rồi, Trương Khởi Linh nằm viện đã hơn một tháng, nếu hắn không xuất viện, trường học cũng sẽ đóng cửa nghỉ đông, cậu về nhà rồi thì càng không thể gặp được hắn. Nghĩ lại cũng đã thật lâu vẫn chưa gặp Trương Khởi Linh, trong lòng Ngô Tà càng thêm buồn bã, nữ sinh đứng trước mặt mãi mà không thấy cậu phản ứng, đành dè dặt gọi cậu:
"Bạn học Ngô Tà? Bạn học Ngô Tà? Cậu... cậu có rảnh không?"
"Xin lỗi, tôi bận rồi. Ngại quá, tôi sắp trễ mất, tôi đi trước đây."
Nói xong, Ngô Tà liền đi qua người nữ sinh kia. Dọc theo đường đi, cậu mới cảm nhận được không khí rộn ràng của Giáng Sinh, rất nhiều lớp còn trang trí cả cửa sổ, nhưng cậu lại chán nản bước vào phòng học. Vừa thấy Ngô Tà đến, Mễ Bối chạy đến cạnh cậu hưng phấn nói:
"Ngô Tà! Tuyết rơi rồi! Tớ chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như vậy đâu! Tan học chúng ta đi nghịch tuyết đi."
"Thôi tôi không đi đâu, lạnh lắm. Vả lại... hắt xì! Hình như tôi bị cảm rồi."
"Sao lại bị cảm vậy! Có muốn tớ đi cùng cậu đến phòng y tế lấy thuốc không?!"
"Không cần đâu, lát nữa tôi tự đi là được."
"Tớ đưa cậu đi! Bây giờ đi luôn! Trời lạnh như thế, bị cảm thì phải uống thuốc ngay, nếu không bệnh tình nghiêm trọng hơn đó, đi thôi đi thôi."
Ngô Tà nhìn thời khóa biểu, tất cả đều là môn phụ không quan trọng lắm, vì vậy cậu và Mễ Bối cùng đi đến phòng y tế.
Dọc trên đường, có rất nhiều cặp tình nhân chụp ảnh tuyết rơi, một số khác thì bốc tuyết đọng trên xe để chơi ném tuyết. Ngô Tà chợt cảm thấy nếu Trương Khởi Linh ở đây chắc chắn cũng sẽ chơi ném tuyết với mình. Tưởng tượng đến cảnh Trương Khởi Linh vô cảm xúc bị tuyết đập trúng mặt, khóe miệng Ngô Tà không kiềm được khẽ cong lên.
"Ngô Tà, cậu nghĩ gì vậy? Lại còn cười vui vẻ thế?"
Ngô Tà lấy lại tinh thần dừng bước, cậu xấu hổ nói với Mễ Bối:
"Chỉ nghĩ tới một vài chuyện vui vẻ thôi."
"Ngô Tà."
Không biết vì sao khi Mễ Bối thấy Ngô Tà dừng lại, cậu ta cũng dừng bước, hơn nữa không có ý định đi tiếp. Bây giờ hai người đang đứng ở con đường nhỏ đầy liễu phủ hai bên, trên những cành liễu đọng toàn tuyết trắng, khẽ khàng đung đưa trong gió nhẹ. Khuôn mặt Mễ Bối đột nhiên ửng đỏ, hai tay cậu ta đút trong túi áo, Ngô Tà nghi ngờ nhìn Mễ Bối đang cúi đầu im lặng, hỏi:
"Mễ Bối, cậu sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Ngô Tà, tớ... tớ có thứ này muốn tặng... tặng cho cậu."
Ngô Tà mỉm cười, nửa đùa nửa thật hỏi:
"Là quà Giáng Sinh à?"
"Ừ... ừ."
Ngô Tà chợt nhớ ra, lát nữa cậu cũng nên mua một món quà tặng Giáng Sinh cho Trương Khởi Linh nữa, chắc là hắn chưa bao giờ được nhận quà Giáng Sinh đâu. Hẳn là vết thương của hắn cũng tốt rồi, cậu đi đến bệnh viện tặng quà cho hắn, nhìn hắn một cái cũng đã thỏa mãn. Nghĩ vậy, Ngô Tà cười càng thêm tươi tắn. Mễ Bối thấy cậu cười vui vẻ, mặt lại càng đỏ hơn, cậu ta lấy từ trong túi áo ra một hộp chocolate, vừa định đưa cho Ngô Tà, Ngô Tà đã ngẩng đầu nhìn ra sau Mễ Bối, sau đó liền ngây ngẩn cả người. Khoảnh khắc tiếp theo, Mễ Bối thấy Ngô Tà nhanh như một cơn gió vụt qua bên mình, cậu ta quay đầu nhìn, thấy Ngô Tà nhào vào lòng một nam sinh mang áo khoác xanh đậm và choàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng. Hộp quà trong tay Mễ Bối suýt chút nữa là rớt xuống đất.
"Tiểu Ca! Cậu về rồi! Sao cậu không nói cho tớ biết hôm nay cậu trở về!"
Ngô Tà vừa mới nhìn thấy một bóng người xuất hiện phía sau lưng Mễ Bối, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn thử, không ngờ Trương Khởi Linh đang lẳng lặng đứng ở đó. Ngô Tà kinh ngạc đến nỗi không tin vào mắt mình, đến tận khi Trương Khởi Linh nhẹ nhàng mỉm cười, Ngô Tà lập tức chạy thẳng về phía hắn. Siết chặt lấy cổ Trương Khởi Linh, Ngô Tà thỏa mãn cảm nhận hương vị chỉ thuộc về riêng hắn. Trương Khởi Linh cũng vòng tay ôm chặt lấy cậu, để mặc cho cậu cọ qua cọ lại trên người mình. Một lúc lâu sau, Ngô Tà mới buông Trương Khởi Linh ra, ánh mắt cậu ửng đỏ nhưng trên môi lại là nụ cười hạnh phúc.
"Tiểu Ca, sao cậu về rồi? Vết thương của cậu đã lành rồi sao?"
"Tôi đến tặng em quà Giáng Sinh."
Vừa dứt lời, Trương Khởi Linh đã lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp vuông tinh xảo đưa cho Ngô Tà, cậu vui vẻ lắc lắc thử, nhưng chiếc hộp này gói ghém cẩn thận quá, không thể đoán được bên trong là cái gì. Tuy vậy chỉ cần nhìn sơ qua vẻ bề ngoài, chắc chắn đây là một thứ rất đắt tiền. Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, hóa ra cậu còn biết đến lễ Giáng Sinh à! Ban nãy tớ còn đang nghĩ mua tặng cậu một món quà cơ đấy! Nhưng mà tớ vẫn chưa biết nên tặng cậu cái gì."
"Tôi tự mình chọn."
"Ừm, cậu chọn xong thì nói cho tớ biết, tớ sẽ tặng cho cậu."
Trương Khởi Linh không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mễ Bối vẫn đang đứng sau lưng Ngô Tà. Mễ Bối sợ tới nỗi giấu món quà trong tay mình vào túi rồi lùi về sau, sau đó Trương Khởi Linh khẽ vuốt ve khuôn mặt lạnh cóng của Ngô Tà.
"Sao lại lạnh như vậy, chúng ta về phòng ngủ thôi."
"Ừm. Mễ Bối, chúng tôi đi trước, cậu một mình về lớp học nha, đừng đứng bên ngoài lâu quá, cẩn thận bị cảm đó."
Nói xong, Ngô Tà liền kéo Trương Khởi Linh vui vẻ chạy về phòng ngủ. Mễ Bối ủ rũ lấy ra món quà chưa kịp tặng, khóe mắt hồng hồng, cậu ta vẫn chưa nói gì với Ngô Tà mà, tại sao đột nhiên ở đâu chui ra một người lạnh lùng như vậy, Ngô Tà vừa thấy hắn thì lập tức hào hứng. Khẽ bĩu môi, Mễ Bối một mình trở về phòng học.
Ngô Tà và Trương Khởi Linh về tới phòng ngủ, cậu định mở quà ra, cửa phía sau đột nhiên bị đóng lại, Ngô Tà bị Trương Khởi Linh đè lên cửa gấp gáp hôn môi. Cậu sửng sốt một chút rồi cũng mạnh mẽ đáp lại nụ hôn đó.
Hơi thở nặng nề của hai người quyện vào nhau, Trương Khởi Linh dùng sức mút đầu lưỡi của Ngô Tà, thi thoảng cuốn lấy lưỡi cậu càn quét khắp miệng, những âm thanh mờ ám cứ quẩn quanh trong căn phòng nhỏ bé. Ngô Tà vứt món quà trong tay xuống, cậu cởi áo khoác ngoài của Trương Khởi Linh ra, sau đó tham lam nhào vào lòng hắn, cảm thụ được hơi ấm cơ thể của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh cũng vươn tay ra cởi quần áo của Ngô Tà xuống, chỉ trong giây lát, bàn tay linh hoạt của hắn đã cởi hết đồ của cậu ra.
"Quả nhiên mở quà là chuyện vui vẻ nhất."
Trương Khởi Linh thì thầm cười khẽ, món quà hắn đã lựa chọn kĩ càng rồi, chỉ cần chờ cậu tự mình đưa đến cửa thôi. Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói, cậu xấu hổ cắn hắn một cái, Trương Khởi Linh cũng cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ của cậu xem như trừng phạt.
"A~"
Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà lên giường, cậu cũng ôm cổ hắn hắt xì một phát, hắn nhíu mày nhìn Ngô Tà rồi hỏi:
"Em lại bị cảm à?"
"Ừm."
Đôi lông mày nhíu chặt lại, sau đó Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra.
"Bị cảm thì đi lấy thuốc trước đã, về rồi lại..."
"Không cần!"
Ngô Tà dang hai chân mình kẹp lấy eo của Trương Khởi Linh không cho hắn rời đi, sau đó cậu vùi đầu không dám nhìn hắn, rồi lại đưa lưỡi ra liếm hình xăm của hắn, dùng giọng nói nhỏ đến nỗi Trương Khởi Linh gần như không nghe được:
"Tiểu Ca, tớ không muốn dừng lại, tớ nhớ cậu lắm. Bị cảm không tốt à? Cơ thể tớ nóng như vậy, cậu sờ không sướng sao?"
Dường như không chịu nổi sự khiêu khích của Ngô Tà, Trương Khởi Linh lấy thắt lưng trói hai tay Ngô Tà lại đầu giường, cậu giật mình giãy giụa:
"Không được! Tiểu Ca! Thả tớ ra! Aaa! Tớ không muốn như vậy! Aaa~"
Trương Khởi Linh vừa dùng sức vừa nói:
"Là tự em chuốc lấy, nếu em dám quyến rũ tôi thì phải chịu trách nhiệm."
"Huhu~ tớ không có mà! Tớ không có! Tớ... A~"
"Mới nãy... nam sinh đứng cùng em là ai? Hửm? Tại sao em lại ở một mình với hắn? Hửm?"
"A! Không phải! Không phải ai cả, là học sinh mới chuyển đến! A~ Cậu ta cùng em đi lấy thuốc! Huhu~ Tiểu Ca, a~"
"Không cho phép một mình em ra ngoài cùng nam sinh khác! Biết chưa!"
"Aaa! Biết... biết rồi! Huhu~ Tiểu Ca, chậm... chậm một chút, a~"
May mà các học sinh khác còn đang đi học, nếu không sau khi Ngô Tà tỉnh lại chắc cậu sẽ nhảy lầu tự tử luôn quá. Trương Khởi Linh không kiềm chế được khiến Ngô Tà rên rỉ ra tiếng, tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, nhưng trong phòng lại ấm áp đến nỗi hai người đầm đìa mồ hôi.
"Ngô Tà, cậu không khỏe à?"
Mễ Bối ngồi xuống bên cạnh Ngô Tà lo lắng nhìn cậu, cậu khẽ nhíu mày hỏi Mễ Bối:
"Không sao, có chuyện gì vậy?"
"Tớ chuyển trường đến đây cũng được nửa tháng rồi, sao tớ cứ cảm thấy càng ngày cậu càng chán nản, cậu thật sự không khỏe phải không?"
"Không... không có, có thể là vì buổi tối ngủ không ngon."
"À."
Mễ Bối nhìn xung quanh, các học sinh trong lớp đi ăn tối vẫn chưa về, xung quanh cũng không có bao nhiêu bạn học, cậu ta cắn môi rồi khẽ hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, cậu... cậu với người bạn tốt kia... có phải... có phải... có phải là người yêu không?"
"Phụt!"
Ngô Tà đang uống nước thì phun hết cả ra, cậu lúng túng lau sạch nước dính trên sách, sau đó quay đầu hỏi Mễ Bối:
"Cậu vừa nói gì?"
"Tớ... tớ nói... cậu với bạn tốt của cậu... Giải Vũ Thần... có phải... có phải là người yêu không?"
"Đương nhiên không phải rồi!"
"Tớ... tớ thấy hai cậu bình thường rất thân thiết với nhau, cậu ấy còn luôn trèo cửa sổ tới tìm cậu, cậu đối xử với cậu ấy cũng rất chu đáo nữa. Hơn nữa... hơn nữa tớ nghe các bạn học trong lớp nói... các cậu... hồi trước các cậu cũng bên nhau."
Dứt lời, Mễ Bối xấu hổ cúi đầu, Ngô Tà cầm ly nước cạn lời. Tại sao đã lâu như vậy mà lời đồn nhảm nhí này vẫn còn tồn tại? Cậu đành đáp:
"Trước kia vì muốn chơi đùa nên tôi và Tiểu Hoa mới giả vờ làm người yêu. Khi ấy, Tiểu Hoa vẫn lấy thân phận nữ sinh để giả làm bạn gái tôi. Nhưng mà hai chúng tôi thật sự không phải là người yêu đâu, Tiểu Hoa có người trong lòng rồi."
"Là vậy à!"
Ánh mắt Mễ Bối sáng rực lên.
"Ừ, nhưng mà người Tiểu Hoa thích hơi thô lỗ quá đáng, không có chút dịu dàng gì với cậu ấy cả."
"Con gái bây giờ cũng hệt như con trai mà."
"Hắn ta vốn là con trai."
"Hả?"
Mễ Bối nghi hoặc nhìn Ngô Tà, Ngô Tà chỉ mỉm cười ngượng ngùng. Chuông vào học vang lên, Mễ Bối không quay về vị trí của mình, cậu ta xấu hổ hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, dù sao bạn cùng bàn của cậu tạm thời vẫn chưa đi học lại, tớ có thể... có thể ngồi ở bên cạnh cậu không?"
Ngô Tà khó xử nhìn Mễ Bối:
"Tiểu Ca không thích người khác động vào đồ của cậu ấy, cậu ấy..."
"Không sao không sao, tớ chỉ hỏi vậy thôi, tớ về chỗ của mình đây."
Nói xong, Mễ Bối liền đi về vị trí của mình. Ngô Tà không vui nhìn sang chỗ ngồi của Trương Khởi Linh, trong lòng càng nhớ nhung người đang nằm ở bệnh viện.
Chứng mất ngủ của Ngô Tà lại tái phát, cậu nằm đến hơn nửa đêm mới ngủ được. Sáng sớm lạnh quá nên cậu tỉnh dậy, cậu dụi mắt rồi lấy điện thoại ra nhìn, đồng hồ mới điểm sáu giờ, đắp chăn lên nhưng vẫn rất lạnh, cậu lại ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, sợ tối qua mình quên khóa cửa mất. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn, Ngô Tà lại phát hiện bên ngoài cửa sổ ngập đầy sắc trắng, cậu leo xuống giường mở cửa sổ, hóa ra tuyết đã rơi rồi! Cậu mở to mắt nhìn những bông tuyết trắng muốt ngoài kia, không ngờ lại là tuyết rơi. Ngô Tà vội vàng quay về giường lấy điện thoại chụp lại cảnh tuyết rồi gửi cho Trương Khởi Linh, ngay lập tức hắn liền gọi điện cho cậu, Ngô Tà bắt máy hào hứng nói:
"Tiểu Ca, cậu thấy rồi phải không? Tuyết rơi đó!"
"Ừ, em dậy mà không mặc áo khoác vào, cẩn thận bị cảm."
"Sao cậu biết?"
Ngô Tà ngạc nhiên hỏi Trương Khởi Linh.
"Ai sẽ cố ý sáng sớm dậy chụp ảnh như vậy, chắc chắn là vì nhìn thấy tuyết rơi nên mới hào hứng. Mau về lại giường đi."
"Tiểu Ca, cậu đã khỏe chưa?"
"Ừ."
"Khi nào cậu mới xuất viện?"
"Nhanh thôi."
"Ừm. Hắt xì!"
Ngô Tà không nhịn được hắt xì một cái.
"Mau về giường đi, đừng để bị cảm."
"Ừm, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Ngô Tà cúp máy rồi uất ức bò lại lên giường. Mặc dù trong chăn rất ấm áp, nhưng cái mũi của cậu đông cứng lại cả rồi, cậu nhận ra mình nhớ Trương Khởi Linh đến phát điên lên mất, nhưng mà cậu lại không thể đến gặp hắn. Kéo chăn đắp kín đầu mình, Ngô Tà thở dài một hơi.
Ngô Tà ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, các học sinh khác đang hưng phấn trò chuyện về đợt tuyết lớn đột ngột lần này. Ngô Tà đưa tay hứng được một bông tuyết, nhưng bông tuyết nhỏ nhanh chóng hóa thành một giọt nước lạnh. Ngô Tà mang theo tâm tình ủ dột đi đến phòng học, vừa đến dưới lầu, cậu bị một nữ sinh ngăn lại. Nữ sinh nọ mang một chiếc bịt tai màu hồng đáng yêu, khuôn mặt cô gái cũng ửng hồng theo, cô giơ một hộp chocolate trước mặt cậu.
"Bạn... bạn học Ngô Tà, tặng cho cậu."
"Xin lỗi, tôi không thích ăn chocolate."
Vẫn là cái cớ như mọi lần, nhưng cô gái này lại không chịu buông tha, vả lại còn nói:
"Đây không phải là chocolate, đây là kẹo nhạt, ăn ngon lắm."
Ngô Tà hơi xấu hổ, cậu không biết phải trả lời thế nào, cô gái kia đã tiếp lời:
"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, tối nay cậu... cậu có rảnh không? Có thể đi chơi một chút không?"
Ngô Tà nghe nói vậy mới biết được hôm nay đã là lễ Giáng Sinh rồi, Trương Khởi Linh nằm viện đã hơn một tháng, nếu hắn không xuất viện, trường học cũng sẽ đóng cửa nghỉ đông, cậu về nhà rồi thì càng không thể gặp được hắn. Nghĩ lại cũng đã thật lâu vẫn chưa gặp Trương Khởi Linh, trong lòng Ngô Tà càng thêm buồn bã, nữ sinh đứng trước mặt mãi mà không thấy cậu phản ứng, đành dè dặt gọi cậu:
"Bạn học Ngô Tà? Bạn học Ngô Tà? Cậu... cậu có rảnh không?"
"Xin lỗi, tôi bận rồi. Ngại quá, tôi sắp trễ mất, tôi đi trước đây."
Nói xong, Ngô Tà liền đi qua người nữ sinh kia. Dọc theo đường đi, cậu mới cảm nhận được không khí rộn ràng của Giáng Sinh, rất nhiều lớp còn trang trí cả cửa sổ, nhưng cậu lại chán nản bước vào phòng học. Vừa thấy Ngô Tà đến, Mễ Bối chạy đến cạnh cậu hưng phấn nói:
"Ngô Tà! Tuyết rơi rồi! Tớ chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như vậy đâu! Tan học chúng ta đi nghịch tuyết đi."
"Thôi tôi không đi đâu, lạnh lắm. Vả lại... hắt xì! Hình như tôi bị cảm rồi."
"Sao lại bị cảm vậy! Có muốn tớ đi cùng cậu đến phòng y tế lấy thuốc không?!"
"Không cần đâu, lát nữa tôi tự đi là được."
"Tớ đưa cậu đi! Bây giờ đi luôn! Trời lạnh như thế, bị cảm thì phải uống thuốc ngay, nếu không bệnh tình nghiêm trọng hơn đó, đi thôi đi thôi."
Ngô Tà nhìn thời khóa biểu, tất cả đều là môn phụ không quan trọng lắm, vì vậy cậu và Mễ Bối cùng đi đến phòng y tế.
Dọc trên đường, có rất nhiều cặp tình nhân chụp ảnh tuyết rơi, một số khác thì bốc tuyết đọng trên xe để chơi ném tuyết. Ngô Tà chợt cảm thấy nếu Trương Khởi Linh ở đây chắc chắn cũng sẽ chơi ném tuyết với mình. Tưởng tượng đến cảnh Trương Khởi Linh vô cảm xúc bị tuyết đập trúng mặt, khóe miệng Ngô Tà không kiềm được khẽ cong lên.
"Ngô Tà, cậu nghĩ gì vậy? Lại còn cười vui vẻ thế?"
Ngô Tà lấy lại tinh thần dừng bước, cậu xấu hổ nói với Mễ Bối:
"Chỉ nghĩ tới một vài chuyện vui vẻ thôi."
"Ngô Tà."
Không biết vì sao khi Mễ Bối thấy Ngô Tà dừng lại, cậu ta cũng dừng bước, hơn nữa không có ý định đi tiếp. Bây giờ hai người đang đứng ở con đường nhỏ đầy liễu phủ hai bên, trên những cành liễu đọng toàn tuyết trắng, khẽ khàng đung đưa trong gió nhẹ. Khuôn mặt Mễ Bối đột nhiên ửng đỏ, hai tay cậu ta đút trong túi áo, Ngô Tà nghi ngờ nhìn Mễ Bối đang cúi đầu im lặng, hỏi:
"Mễ Bối, cậu sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Ngô Tà, tớ... tớ có thứ này muốn tặng... tặng cho cậu."
Ngô Tà mỉm cười, nửa đùa nửa thật hỏi:
"Là quà Giáng Sinh à?"
"Ừ... ừ."
Ngô Tà chợt nhớ ra, lát nữa cậu cũng nên mua một món quà tặng Giáng Sinh cho Trương Khởi Linh nữa, chắc là hắn chưa bao giờ được nhận quà Giáng Sinh đâu. Hẳn là vết thương của hắn cũng tốt rồi, cậu đi đến bệnh viện tặng quà cho hắn, nhìn hắn một cái cũng đã thỏa mãn. Nghĩ vậy, Ngô Tà cười càng thêm tươi tắn. Mễ Bối thấy cậu cười vui vẻ, mặt lại càng đỏ hơn, cậu ta lấy từ trong túi áo ra một hộp chocolate, vừa định đưa cho Ngô Tà, Ngô Tà đã ngẩng đầu nhìn ra sau Mễ Bối, sau đó liền ngây ngẩn cả người. Khoảnh khắc tiếp theo, Mễ Bối thấy Ngô Tà nhanh như một cơn gió vụt qua bên mình, cậu ta quay đầu nhìn, thấy Ngô Tà nhào vào lòng một nam sinh mang áo khoác xanh đậm và choàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng. Hộp quà trong tay Mễ Bối suýt chút nữa là rớt xuống đất.
"Tiểu Ca! Cậu về rồi! Sao cậu không nói cho tớ biết hôm nay cậu trở về!"
Ngô Tà vừa mới nhìn thấy một bóng người xuất hiện phía sau lưng Mễ Bối, cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn thử, không ngờ Trương Khởi Linh đang lẳng lặng đứng ở đó. Ngô Tà kinh ngạc đến nỗi không tin vào mắt mình, đến tận khi Trương Khởi Linh nhẹ nhàng mỉm cười, Ngô Tà lập tức chạy thẳng về phía hắn. Siết chặt lấy cổ Trương Khởi Linh, Ngô Tà thỏa mãn cảm nhận hương vị chỉ thuộc về riêng hắn. Trương Khởi Linh cũng vòng tay ôm chặt lấy cậu, để mặc cho cậu cọ qua cọ lại trên người mình. Một lúc lâu sau, Ngô Tà mới buông Trương Khởi Linh ra, ánh mắt cậu ửng đỏ nhưng trên môi lại là nụ cười hạnh phúc.
"Tiểu Ca, sao cậu về rồi? Vết thương của cậu đã lành rồi sao?"
"Tôi đến tặng em quà Giáng Sinh."
Vừa dứt lời, Trương Khởi Linh đã lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp vuông tinh xảo đưa cho Ngô Tà, cậu vui vẻ lắc lắc thử, nhưng chiếc hộp này gói ghém cẩn thận quá, không thể đoán được bên trong là cái gì. Tuy vậy chỉ cần nhìn sơ qua vẻ bề ngoài, chắc chắn đây là một thứ rất đắt tiền. Ngô Tà nói với Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, hóa ra cậu còn biết đến lễ Giáng Sinh à! Ban nãy tớ còn đang nghĩ mua tặng cậu một món quà cơ đấy! Nhưng mà tớ vẫn chưa biết nên tặng cậu cái gì."
"Tôi tự mình chọn."
"Ừm, cậu chọn xong thì nói cho tớ biết, tớ sẽ tặng cho cậu."
Trương Khởi Linh không nói nữa, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Mễ Bối vẫn đang đứng sau lưng Ngô Tà. Mễ Bối sợ tới nỗi giấu món quà trong tay mình vào túi rồi lùi về sau, sau đó Trương Khởi Linh khẽ vuốt ve khuôn mặt lạnh cóng của Ngô Tà.
"Sao lại lạnh như vậy, chúng ta về phòng ngủ thôi."
"Ừm. Mễ Bối, chúng tôi đi trước, cậu một mình về lớp học nha, đừng đứng bên ngoài lâu quá, cẩn thận bị cảm đó."
Nói xong, Ngô Tà liền kéo Trương Khởi Linh vui vẻ chạy về phòng ngủ. Mễ Bối ủ rũ lấy ra món quà chưa kịp tặng, khóe mắt hồng hồng, cậu ta vẫn chưa nói gì với Ngô Tà mà, tại sao đột nhiên ở đâu chui ra một người lạnh lùng như vậy, Ngô Tà vừa thấy hắn thì lập tức hào hứng. Khẽ bĩu môi, Mễ Bối một mình trở về phòng học.
Ngô Tà và Trương Khởi Linh về tới phòng ngủ, cậu định mở quà ra, cửa phía sau đột nhiên bị đóng lại, Ngô Tà bị Trương Khởi Linh đè lên cửa gấp gáp hôn môi. Cậu sửng sốt một chút rồi cũng mạnh mẽ đáp lại nụ hôn đó.
Hơi thở nặng nề của hai người quyện vào nhau, Trương Khởi Linh dùng sức mút đầu lưỡi của Ngô Tà, thi thoảng cuốn lấy lưỡi cậu càn quét khắp miệng, những âm thanh mờ ám cứ quẩn quanh trong căn phòng nhỏ bé. Ngô Tà vứt món quà trong tay xuống, cậu cởi áo khoác ngoài của Trương Khởi Linh ra, sau đó tham lam nhào vào lòng hắn, cảm thụ được hơi ấm cơ thể của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh cũng vươn tay ra cởi quần áo của Ngô Tà xuống, chỉ trong giây lát, bàn tay linh hoạt của hắn đã cởi hết đồ của cậu ra.
"Quả nhiên mở quà là chuyện vui vẻ nhất."
Trương Khởi Linh thì thầm cười khẽ, món quà hắn đã lựa chọn kĩ càng rồi, chỉ cần chờ cậu tự mình đưa đến cửa thôi. Ngô Tà nghe Trương Khởi Linh nói, cậu xấu hổ cắn hắn một cái, Trương Khởi Linh cũng cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ của cậu xem như trừng phạt.
"A~"
Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà lên giường, cậu cũng ôm cổ hắn hắt xì một phát, hắn nhíu mày nhìn Ngô Tà rồi hỏi:
"Em lại bị cảm à?"
"Ừm."
Đôi lông mày nhíu chặt lại, sau đó Trương Khởi Linh buông Ngô Tà ra.
"Bị cảm thì đi lấy thuốc trước đã, về rồi lại..."
"Không cần!"
Ngô Tà dang hai chân mình kẹp lấy eo của Trương Khởi Linh không cho hắn rời đi, sau đó cậu vùi đầu không dám nhìn hắn, rồi lại đưa lưỡi ra liếm hình xăm của hắn, dùng giọng nói nhỏ đến nỗi Trương Khởi Linh gần như không nghe được:
"Tiểu Ca, tớ không muốn dừng lại, tớ nhớ cậu lắm. Bị cảm không tốt à? Cơ thể tớ nóng như vậy, cậu sờ không sướng sao?"
Dường như không chịu nổi sự khiêu khích của Ngô Tà, Trương Khởi Linh lấy thắt lưng trói hai tay Ngô Tà lại đầu giường, cậu giật mình giãy giụa:
"Không được! Tiểu Ca! Thả tớ ra! Aaa! Tớ không muốn như vậy! Aaa~"
Trương Khởi Linh vừa dùng sức vừa nói:
"Là tự em chuốc lấy, nếu em dám quyến rũ tôi thì phải chịu trách nhiệm."
"Huhu~ tớ không có mà! Tớ không có! Tớ... A~"
"Mới nãy... nam sinh đứng cùng em là ai? Hửm? Tại sao em lại ở một mình với hắn? Hửm?"
"A! Không phải! Không phải ai cả, là học sinh mới chuyển đến! A~ Cậu ta cùng em đi lấy thuốc! Huhu~ Tiểu Ca, a~"
"Không cho phép một mình em ra ngoài cùng nam sinh khác! Biết chưa!"
"Aaa! Biết... biết rồi! Huhu~ Tiểu Ca, chậm... chậm một chút, a~"
May mà các học sinh khác còn đang đi học, nếu không sau khi Ngô Tà tỉnh lại chắc cậu sẽ nhảy lầu tự tử luôn quá. Trương Khởi Linh không kiềm chế được khiến Ngô Tà rên rỉ ra tiếng, tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi, nhưng trong phòng lại ấm áp đến nỗi hai người đầm đìa mồ hôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.