[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp
Chương 52: Nhà Trương Khởi Linh
Thập Niên Chấp Tư Nhan
18/08/2021
Ngô Tà khó tin nhìn Trương Khởi Linh, còn Trương Khởi Linh thì dẫn cậu vào phòng hắn.
"Tiểu Ca, cậu... cậu làm gì phòng của mình vậy?"
Phòng của Trương Khởi Linh rất rộng, chỉ là... không có giường. Một bên phòng được thiết kế như phòng làm việc, bàn làm việc lớn đến mức chiếm một nửa diện tích. Chỗ đáng lẽ ra nên là chiếc giường thì lại hoàn toàn trống rỗng, ngay cả thảm cũng không có, chỉ đặt một gối dựa bên cửa sổ sát đất. Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đến ngồi trước bàn làm việc của mình, nói:
"Trước đây không có thời gian ngủ, lúc nào cũng có người đến báo cáo tình hình với tôi, tôi không thích quá gần bọn họ nên bàn làm việc mới lớn như vậy, bọn họ sẽ không thể đến gần tôi. Thỉnh thoảng bọn họ bàn bạc đến tận khuya mới đi, tôi chỉ cần dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là được."
Ngô Tà nhíu chặt mày nhìn Trương Khởi Linh, cậu đứng dậy để Trương Khởi Linh ngồi vào vị trí rồi nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tiểu Ca."
"Bây giờ thì tốt rồi, thế cục bên trong đã ổn định, tôi không cần phải tự mình ra tay nữa, cậu của tôi có thể xử lý."
Ngô Tà không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve gương mặt của Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh đứng dậy ôm cậu đặt lên bàn, cậu đỏ mặt tóm lấy áo hắn rồi chủ động rướn người hôn lên môi hắn. Trương Khởi Linh cong khóe miệng, hai tay giữ chặt Ngô Tà rồi đáp lại nụ hôn của cậu.
Cạch cạch.
"Cút ra ngoài."
Trương Mặc Bạch toát mồ hôi đóng cửa phòng Trương Khởi Linh. Bình thường ở trong nhà, hắn đều trực tiếp mở cửa đi vào, đã lâu rồi Trương Khởi Linh chưa về nhà, đột nhiên Trương Mặc Bạch quên mất Trương Khởi Linh đã bảo từ nay về sau hắn muốn vào thì đều phải gõ cửa.
Lần này Trương Mặc Bạch thấy hết rồi, Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà lên bàn học, quần áo trên người cả hai đều cởi xuống. Trương Mặc Bạch còn thấy dây thắt lưng của Trương Khởi Linh đã tháo ra để ở phía dưới Ngô Tà, hai chân cậu thì quấn quanh eo hắn. May mà quần của hai người vẫn còn, nếu không Trương Mặc Bạch cảm thấy Trương Khởi Linh sẽ chôn sống mình luôn.
Trương Mặc Bạch mặt đỏ tai hồng vội vã rời khỏi phòng của Trương Khởi Linh, sau đó phân phó mấy tên bảo tiêu canh gác bên chân cầu thang, không được bước nửa bước đến phòng của Trương Khởi Linh.
Hắc Nhãn Kính để trần thân trên tựa vào đầu giường lật xem tình báo mà Vân Nhạc vừa đưa tới cho hắn. Giải Vũ Thần nằm bên cạnh ngủ say, cổ tay lộ ra ngoài chăn đều bị bầm, nửa trên vai cũng toàn là vết cắn và dấu siết. Y lặng lẽ ghé sát vào cạnh Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng giúp y xoa eo.
"Hắc gia, hắn đã về rồi, Bạch gia bảo tôi hỏi ngài có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Vân Nhạc ngoài cửa khẽ hỏi.
"Được."
"Vậy... Hoa nhi gia thì sao?"
Vân Nhạc do dự mở miệng, bảo tiêu trực đêm qua báo cáo, trong phòng của Hắc Nhãn Kính truyền ra tiếng kêu thảm thiết đến tận sáng mới dừng lại, buổi chiều lúc hắn đến đưa tình báo cho Hắc Nhãn Kính vô tình thấy được cổ tay lộ ra bên ngoài của Giải Vũ Thần, còn y thì nằm ngay đơ trên giường không thèm cả nhúc nhích.
Hắc Nhãn Kính quay lại nhìn Giải Vũ Thần rồi vươn tay miêu tả hàng lông mi của người trong lòng, Giải Vũ Thần cau mày nhưng vẫn không tỉnh lại, Hắc Nhãn Kính nói với bên ngoài:
"Chuẩn bị trước đi, cậu ấy tỉnh lại thì đi, không thì thôi."
"Vâng."
Hắc Nhãn Kính buông tài liệu trong tay ra rồi cười khổ, Giải Vũ Thần đúng là không hề nhẹ tay với hắn, trên lưng và trên vai hắn bây giờ toàn là vết cào cấu, các dấu răng, vết xước, ngay cả trên ngực cũng không thoát khỏi tình trạng như vậy.
Cầm chăn bông nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Giải Vũ Thần, y khó chịu quay mặt sang bên kia, Hắc Nhãn Kính lại tiếp tục đùa giỡn, Giải Vũ Thần mở mắt ra tặng hắn một cái tát, Hắc Nhãn Kính né liền, thế là Giải Vũ Thần đành trừng mắt với hắn, hỏi:
"Anh làm trò gì vậy?"
"Câm điếc nhà mình về rồi. Lâu rồi hắn không về nhà, hơn nữa cũng chưa bao giờ rủ tôi ăn chung. Chắc chắn lần này hắn có dẫn theo Ngô Tà về, em có muốn cùng ăn tối không?"
Giải Vũ Thần ôm chăn trùm kín người mình rồi đáp gọn lẹ:
"Hí phục của tôi đâu? Anh bảo người ta giúp tôi giặt sạch chưa?! Nếu còn dấu vết gì trên đó, Nhị gia lột da tôi xuống thì tôi cắt chim anh đấy!"
"Giặt sạch rồi, treo ở kia kìa. Đừng nên hở ra là cắt này cắt nọ, cắt của tôi, hạnh phúc sau này của em phải làm sao bây giờ?"
Hắc Nhãn Kính ngẩng đầu ra hiệu, Giải Vũ Thần nhìn bộ quần áo chỉnh tề của mình đang treo ngay trên giá, sau đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó y tỉnh lại, thấy mình và Hắc Nhãn Kính đang nằm trên hí phục, hí phục vương đầy dấu vết của hai người, suýt nữa là Giải Vũ Thần đã dâng lên ý định mưu sát chồng mình. Bộ hí phục này quý giá biết bao nhiêu, cả bộ đều được may từ tơ lụa tốt nhất, mất gần một năm mới làm ra nó. Nếu không phải Giải Vũ Thần từ nhỏ đã là đệ tử mà Nhị Nguyệt Hồng tự hào và yêu thương nhất, thì còn lâu y mới được thoải mái mặc nó bất cứ lúc nào. Khi ấy Giải Vũ Thần nhìn hí phục của mình mà muốn đập cho Hắc Nhãn Kính một trận, y giơ chân đạp hắn một phát, phải một lúc lâu sau hắn mới lò dò bò dậy. Đến tận khi Hắc Nhãn Kính cam đoan rằng sẽ tìm chuyên gia tới giặt, Giải Vũ Thần mới miễn cưỡng nén giận lại.
Trùm chăn đi đến cạnh hí phục, Giải Vũ Thần cẩn thận xem xét một lượt, sau khi chắc chắn không lưu lại dấu vết gì mới hoàn toàn yên tâm. Y quay đầu hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Tôi phải mặc bộ này xuống ăn cơm à?"
"Đương nhiên là không rồi, sau này em chỉ có thể mặc cho tôi xem. Tôi đã bảo Vân Nhạc mua quần áo cho em rồi, đang để trong phòng tắm. Đi thôi, tôi cùng em đi tắm rồi xuống ăn."
"Cút."
Giải Vũ Thần đẩy Hắc Nhãn Kính ra rồi một mình vào phòng tắm, Hắc Nhãn Kính bĩu môi không vui ngồi bên giường chờ y đi ra.
Ngô Tà buồn bực nhìn quần áo của mình, trên đó dính đầy dấu vết của cậu và Trương Khởi Linh, cậu vốn chỉ muốn gần gũi với hắn một chút, ai dè lại bị Trương Khởi Linh ăn sạch. Chờ đến lúc cậu muốn phản kháng lại đã không kịp nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh đè mình lên bàn, bao nhiêu vết tích trên bàn làm việc đều dính lên đồ của cậu. Lấy quần áo che phía dưới, Ngô Tà ai oán nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng nhìn lại cậu rồi đi đến tủ đồ lấy một bộ quần áo của mình đưa cho Ngô Tà.
"Cậu... quay qua chỗ khác."
Ngô Tà không vui nhìn Trương Khởi Linh, không muốn để hắn nhìn chằm chằm mình, Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn cậu đang che chắn chỗ nào đó, đến tận khi Ngô Tà đỏ bừng cả mặt mới từ từ quay đi. Ngô Tà nhanh nhẹn mặc quần áo của Trương Khởi Linh vào rồi theo hắn xuống lầu.
Tại phòng ăn dưới lầu, Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần đã ngồi chờ tại chỗ, Giải Vũ Thần đang cố kéo ống tay áo để che đi dấu vết trên tay mình, Hắc Nhãn Kính thấy hai người kia đến, vui vẻ chào hỏi:
"Câm điếc! Không dễ gì thấy cậu về nhà, lại còn chủ động mời tôi ăn chung nữa, sao mà lâu như vậy? Ủa? Bạn học Ngô Tà, sao quần áo trên người cậu giống đồ của câm điếc nhà tôi vậy nhỉ?"
Trương Khởi Linh và Ngô Tà không đáp, khuôn mặt Ngô Tà đỏ hồng trốn ở phía sau Trương Khởi Linh. Giải Vũ Thần vẫn còn tức giận kéo ống tay áo mình, y thấy Ngô Tà đến thì dừng động tác lại, giấu hai tay dưới bàn rồi hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, cha tớ đi công tác về chưa?"
"Chưa, tớ nghe chú ba nói, lần này chú Giải đi rất nhiều nơi, có thể phải đến gần Tết mới về được."
Giải Vũ Thần mất hứng nhíu mày, y bưng chén cơm mà Hắc Nhãn Kính xới cho mình rồi chán nản nói:
"Vậy cậu bảo chú Lý quét dọn phòng dành cho khách đi, cuối tuần tớ đều sẽ đến ở nhà cậu. Dù sao tớ về nhà cũng chỉ có một mình."
"Ừm, được thôi..."
"Hoa nhi, sao em lại cướp người với câm điếc? Em ngủ ở đây là được rồi! Phòng của tôi lớn như vậy không đủ cho em à?"
Ngô Tà định nói lát nữa cậu sẽ gọi điện cho Lý Duyệt, Hắc Nhãn Kính đã gắp cho Giải Vũ Thần một miếng thịt rồi hớn hở mở miệng, Giải Vũ Thần trừng mắt với hắn, Ngô Tà cũng gắp đồ ăn cho Trương Khởi Linh rồi nói:
"Đúng vậy, Tiểu Hoa, dù sao mỗi tuần cậu chỉ về nhà một lần, không cần làm phiền chú Lý đâu, cậu cứ ở lại chỗ của thầy Tề cho tiện."
Giải Vũ Thần quay lại trừng Ngô Tà, Ngô Tà hiếm khi thấy vẻ ủ rũ của y, tâm trạng tự nhiên vui hẳn lên. Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, sau đó đột nhiên vẫy tay với Trương Mặc Bạch vẫn còn đắm chìm trong sự khiếp đảm vì chuyện ban nãy, Trương Mặc Bạch vội vàng khom người đi đến bên cạnh Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh không nhìn hắn mà chỉ thản nhiên nói:
"Đi mua cho tôi một chiếc giường lớn đặt trong phòng."
"Vâng."
"Phụt! Khụ khụ!"
Nghe Trương Khởi Linh nói vậy, nghĩ tới mấy thứ gì đó, Ngô Tà đột nhiên ho khan dữ dội, cậu đỏ mặt nhìn sang Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ tiến đến thì thầm bên tai Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca! Cha tớ ở nhà! Tớ không cần đến ở với cậu!"
Trương Khởi Linh khẽ nhíu mày rồi bình tĩnh gật đầu, Ngô Tà thả lỏng tâm tình.
Dùng bữa xong, Ngô Tà theo Trương Khởi Linh đi thăm thú một vòng quanh nhà, hắn đưa cậu đi hết tất cả ngõ ngách bí mật một lượt. Ngô Tà vô cùng hào hứng, trước kia cậu chỉ được xem qua phim ảnh, không ngờ bây giờ được tận mắt chứng kiến lại còn tự mình trải nghiệm, cảm giác này chân thật hơn rất nhiều.
Sau khi đi vòng vòng, Trương Khởi Linh lại đưa Ngô Tà về phòng ngủ, cậu vẫn đang suy nghĩ đêm nay có nên trải nệm nằm dưới đất cùng hắn không, ai dè vừa vào phòng của Trương Khởi Linh đã thấy Trương Mặc Bạch chuẩn bị xong một chiếc giường cho hắn. Cái giường này rất giống loại giường cực lớn trong mấy khách sạn xa hoa sang trọng, xung quanh đó còn trải thảm mềm, Ngô Tà không khỏi cảm thấy bội phục năng lực làm việc của Trương Mặc Bạch.
Lăn một vòng trên giường, Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh đi tới, cậu vội vàng ngồi dậy giũ giũ áo mình.
"Tiểu Ca, phòng tắm ở đâu vậy? Tớ... tớ muốn đi tắm."
"Đằng sau giá sách có một cánh cửa, đi vào là được. Đồ ngủ của em được Mặc Bạch để trong đó rồi."
Ngô Tà siết chặt áo mình nhìn Trương Khởi Linh, sau đó mới từ từ đi đến cạnh tủ sách, cậu ngó ra đằng sau nó rồi thấy một cánh cửa màu trắng. Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh ngồi bất động trên giường, thế là cậu nhanh chân chạy tới mở cửa rồi chui vào, xong xuôi lẹ tay đóng kín cửa lại, lúc này Ngô Tà mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay người lại, Ngô Tà trợn mắt nhìn cái bồn tắm thật lớn trước mặt mình, bên trong đã đầy nước sẵn, cả gian phòng đều mù mịt hơi nước, thoạt nhìn mông lung mờ ảo. Ngô Tà đưa tay thử độ ấm của nước rồi cởi đồ ra ngâm mình.
Ngâm được một lúc, Ngô Tà thấy bên cạnh bồn tắm có một hộp nhỏ, cậu tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong đặt một chiếc máy tính bảng, cậu khởi động lên rồi thấy thật nhiều game. Nhưng mà Trương Khởi Linh hẳn là sẽ không chơi game đâu, tại sao lại xuất hiện một chiếc máy tính bảng dùng để giết thời gian ở đây? Vừa ngâm mình vừa chơi game, đột nhiên Ngô Tà nảy ra suy nghĩ, có phải Trương Khởi Linh bảo Trương Mặc Bạch chuẩn bị cho cậu không nhỉ! Nghĩ vậy, Ngô Tà vui vẻ mỉm cười, cậu chơi đến hăng say, đôi chân vung vẩy trong nước, bồn tắm này chắc chắn cũng có chức năng duy trì độ ấm của nước, Ngô Tà tắm đã lâu như vậy mà nhiệt độ vẫn không thay đổi.
Đang tập trung tinh thần qua màn cuối cùng, đột nhiên Ngô Tà bị ai đó phía sau ôm lấy, cậu sợ tới nỗi xoay người lại, Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn cậu, Ngô Tà trưng ra vẻ mặt cầu xin, không ngừng giãy giụa kêu gào thảm thiết:
"Sao cậu lại vào đây được! Rõ ràng tớ đã khóa cửa rồi mà!"
"Cửa nhà tôi đều do máy tính kiểm soát."
Trương Khởi Linh còn thật sự nghiêm túc trả lời Ngô Tà, thỉnh thoảng hắn lấy tay chọc lên ngực cậu, Ngô Tà giãy đành đạch trong lòng hắn, nước dính hết lên người Trương Khởi Linh, sau đó hình xăm kỳ lân trên người hắn cũng từ từ xuất hiện.
"Tớ tắm xong rồi! Cậu mau thả tớ ra đi! Tớ... tớ ra ngoài trước, cậu tắm đi!"
Ngô Tà đẩy Trương Khởi Linh ra rồi chuẩn bị chạy trốn, vừa mới nhấc chân, Trương Khởi Linh đã ôm eo cậu kéo vào bồn tắm, cậu trượt chân ngã vào bồn, lập tức sặc mấy ngụm nước. Ngô Tà hoảng hồn muốn đứng lên, đột nhiên Trương Khởi Linh áp lên môi cậu. Ngô Tà vẫn muốn đứng dậy, nhưng Trương Khởi Linh đã mạnh mẽ ấn cậu vào bồn tắm, cậu mơ hồ nhìn thấy hình xăm của hắn hiện lên tận trên bả vai. Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc đó Trương Khởi Linh đã bắt được cậu nhỏ của Ngô Tà, cậu nức nở vài tiếng rồi mất đi khả năng chống cự...
"Tiểu Ca, cậu... cậu làm gì phòng của mình vậy?"
Phòng của Trương Khởi Linh rất rộng, chỉ là... không có giường. Một bên phòng được thiết kế như phòng làm việc, bàn làm việc lớn đến mức chiếm một nửa diện tích. Chỗ đáng lẽ ra nên là chiếc giường thì lại hoàn toàn trống rỗng, ngay cả thảm cũng không có, chỉ đặt một gối dựa bên cửa sổ sát đất. Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà đến ngồi trước bàn làm việc của mình, nói:
"Trước đây không có thời gian ngủ, lúc nào cũng có người đến báo cáo tình hình với tôi, tôi không thích quá gần bọn họ nên bàn làm việc mới lớn như vậy, bọn họ sẽ không thể đến gần tôi. Thỉnh thoảng bọn họ bàn bạc đến tận khuya mới đi, tôi chỉ cần dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút là được."
Ngô Tà nhíu chặt mày nhìn Trương Khởi Linh, cậu đứng dậy để Trương Khởi Linh ngồi vào vị trí rồi nhẹ nhàng gọi hắn:
"Tiểu Ca."
"Bây giờ thì tốt rồi, thế cục bên trong đã ổn định, tôi không cần phải tự mình ra tay nữa, cậu của tôi có thể xử lý."
Ngô Tà không nói gì, chỉ khẽ vuốt ve gương mặt của Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh đứng dậy ôm cậu đặt lên bàn, cậu đỏ mặt tóm lấy áo hắn rồi chủ động rướn người hôn lên môi hắn. Trương Khởi Linh cong khóe miệng, hai tay giữ chặt Ngô Tà rồi đáp lại nụ hôn của cậu.
Cạch cạch.
"Cút ra ngoài."
Trương Mặc Bạch toát mồ hôi đóng cửa phòng Trương Khởi Linh. Bình thường ở trong nhà, hắn đều trực tiếp mở cửa đi vào, đã lâu rồi Trương Khởi Linh chưa về nhà, đột nhiên Trương Mặc Bạch quên mất Trương Khởi Linh đã bảo từ nay về sau hắn muốn vào thì đều phải gõ cửa.
Lần này Trương Mặc Bạch thấy hết rồi, Trương Khởi Linh đặt Ngô Tà lên bàn học, quần áo trên người cả hai đều cởi xuống. Trương Mặc Bạch còn thấy dây thắt lưng của Trương Khởi Linh đã tháo ra để ở phía dưới Ngô Tà, hai chân cậu thì quấn quanh eo hắn. May mà quần của hai người vẫn còn, nếu không Trương Mặc Bạch cảm thấy Trương Khởi Linh sẽ chôn sống mình luôn.
Trương Mặc Bạch mặt đỏ tai hồng vội vã rời khỏi phòng của Trương Khởi Linh, sau đó phân phó mấy tên bảo tiêu canh gác bên chân cầu thang, không được bước nửa bước đến phòng của Trương Khởi Linh.
Hắc Nhãn Kính để trần thân trên tựa vào đầu giường lật xem tình báo mà Vân Nhạc vừa đưa tới cho hắn. Giải Vũ Thần nằm bên cạnh ngủ say, cổ tay lộ ra ngoài chăn đều bị bầm, nửa trên vai cũng toàn là vết cắn và dấu siết. Y lặng lẽ ghé sát vào cạnh Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính nhẹ nhàng giúp y xoa eo.
"Hắc gia, hắn đã về rồi, Bạch gia bảo tôi hỏi ngài có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Vân Nhạc ngoài cửa khẽ hỏi.
"Được."
"Vậy... Hoa nhi gia thì sao?"
Vân Nhạc do dự mở miệng, bảo tiêu trực đêm qua báo cáo, trong phòng của Hắc Nhãn Kính truyền ra tiếng kêu thảm thiết đến tận sáng mới dừng lại, buổi chiều lúc hắn đến đưa tình báo cho Hắc Nhãn Kính vô tình thấy được cổ tay lộ ra bên ngoài của Giải Vũ Thần, còn y thì nằm ngay đơ trên giường không thèm cả nhúc nhích.
Hắc Nhãn Kính quay lại nhìn Giải Vũ Thần rồi vươn tay miêu tả hàng lông mi của người trong lòng, Giải Vũ Thần cau mày nhưng vẫn không tỉnh lại, Hắc Nhãn Kính nói với bên ngoài:
"Chuẩn bị trước đi, cậu ấy tỉnh lại thì đi, không thì thôi."
"Vâng."
Hắc Nhãn Kính buông tài liệu trong tay ra rồi cười khổ, Giải Vũ Thần đúng là không hề nhẹ tay với hắn, trên lưng và trên vai hắn bây giờ toàn là vết cào cấu, các dấu răng, vết xước, ngay cả trên ngực cũng không thoát khỏi tình trạng như vậy.
Cầm chăn bông nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Giải Vũ Thần, y khó chịu quay mặt sang bên kia, Hắc Nhãn Kính lại tiếp tục đùa giỡn, Giải Vũ Thần mở mắt ra tặng hắn một cái tát, Hắc Nhãn Kính né liền, thế là Giải Vũ Thần đành trừng mắt với hắn, hỏi:
"Anh làm trò gì vậy?"
"Câm điếc nhà mình về rồi. Lâu rồi hắn không về nhà, hơn nữa cũng chưa bao giờ rủ tôi ăn chung. Chắc chắn lần này hắn có dẫn theo Ngô Tà về, em có muốn cùng ăn tối không?"
Giải Vũ Thần ôm chăn trùm kín người mình rồi đáp gọn lẹ:
"Hí phục của tôi đâu? Anh bảo người ta giúp tôi giặt sạch chưa?! Nếu còn dấu vết gì trên đó, Nhị gia lột da tôi xuống thì tôi cắt chim anh đấy!"
"Giặt sạch rồi, treo ở kia kìa. Đừng nên hở ra là cắt này cắt nọ, cắt của tôi, hạnh phúc sau này của em phải làm sao bây giờ?"
Hắc Nhãn Kính ngẩng đầu ra hiệu, Giải Vũ Thần nhìn bộ quần áo chỉnh tề của mình đang treo ngay trên giá, sau đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó y tỉnh lại, thấy mình và Hắc Nhãn Kính đang nằm trên hí phục, hí phục vương đầy dấu vết của hai người, suýt nữa là Giải Vũ Thần đã dâng lên ý định mưu sát chồng mình. Bộ hí phục này quý giá biết bao nhiêu, cả bộ đều được may từ tơ lụa tốt nhất, mất gần một năm mới làm ra nó. Nếu không phải Giải Vũ Thần từ nhỏ đã là đệ tử mà Nhị Nguyệt Hồng tự hào và yêu thương nhất, thì còn lâu y mới được thoải mái mặc nó bất cứ lúc nào. Khi ấy Giải Vũ Thần nhìn hí phục của mình mà muốn đập cho Hắc Nhãn Kính một trận, y giơ chân đạp hắn một phát, phải một lúc lâu sau hắn mới lò dò bò dậy. Đến tận khi Hắc Nhãn Kính cam đoan rằng sẽ tìm chuyên gia tới giặt, Giải Vũ Thần mới miễn cưỡng nén giận lại.
Trùm chăn đi đến cạnh hí phục, Giải Vũ Thần cẩn thận xem xét một lượt, sau khi chắc chắn không lưu lại dấu vết gì mới hoàn toàn yên tâm. Y quay đầu hỏi Hắc Nhãn Kính:
"Tôi phải mặc bộ này xuống ăn cơm à?"
"Đương nhiên là không rồi, sau này em chỉ có thể mặc cho tôi xem. Tôi đã bảo Vân Nhạc mua quần áo cho em rồi, đang để trong phòng tắm. Đi thôi, tôi cùng em đi tắm rồi xuống ăn."
"Cút."
Giải Vũ Thần đẩy Hắc Nhãn Kính ra rồi một mình vào phòng tắm, Hắc Nhãn Kính bĩu môi không vui ngồi bên giường chờ y đi ra.
Ngô Tà buồn bực nhìn quần áo của mình, trên đó dính đầy dấu vết của cậu và Trương Khởi Linh, cậu vốn chỉ muốn gần gũi với hắn một chút, ai dè lại bị Trương Khởi Linh ăn sạch. Chờ đến lúc cậu muốn phản kháng lại đã không kịp nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn Trương Khởi Linh đè mình lên bàn, bao nhiêu vết tích trên bàn làm việc đều dính lên đồ của cậu. Lấy quần áo che phía dưới, Ngô Tà ai oán nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng nhìn lại cậu rồi đi đến tủ đồ lấy một bộ quần áo của mình đưa cho Ngô Tà.
"Cậu... quay qua chỗ khác."
Ngô Tà không vui nhìn Trương Khởi Linh, không muốn để hắn nhìn chằm chằm mình, Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn cậu đang che chắn chỗ nào đó, đến tận khi Ngô Tà đỏ bừng cả mặt mới từ từ quay đi. Ngô Tà nhanh nhẹn mặc quần áo của Trương Khởi Linh vào rồi theo hắn xuống lầu.
Tại phòng ăn dưới lầu, Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần đã ngồi chờ tại chỗ, Giải Vũ Thần đang cố kéo ống tay áo để che đi dấu vết trên tay mình, Hắc Nhãn Kính thấy hai người kia đến, vui vẻ chào hỏi:
"Câm điếc! Không dễ gì thấy cậu về nhà, lại còn chủ động mời tôi ăn chung nữa, sao mà lâu như vậy? Ủa? Bạn học Ngô Tà, sao quần áo trên người cậu giống đồ của câm điếc nhà tôi vậy nhỉ?"
Trương Khởi Linh và Ngô Tà không đáp, khuôn mặt Ngô Tà đỏ hồng trốn ở phía sau Trương Khởi Linh. Giải Vũ Thần vẫn còn tức giận kéo ống tay áo mình, y thấy Ngô Tà đến thì dừng động tác lại, giấu hai tay dưới bàn rồi hỏi Ngô Tà:
"Ngô Tà, cha tớ đi công tác về chưa?"
"Chưa, tớ nghe chú ba nói, lần này chú Giải đi rất nhiều nơi, có thể phải đến gần Tết mới về được."
Giải Vũ Thần mất hứng nhíu mày, y bưng chén cơm mà Hắc Nhãn Kính xới cho mình rồi chán nản nói:
"Vậy cậu bảo chú Lý quét dọn phòng dành cho khách đi, cuối tuần tớ đều sẽ đến ở nhà cậu. Dù sao tớ về nhà cũng chỉ có một mình."
"Ừm, được thôi..."
"Hoa nhi, sao em lại cướp người với câm điếc? Em ngủ ở đây là được rồi! Phòng của tôi lớn như vậy không đủ cho em à?"
Ngô Tà định nói lát nữa cậu sẽ gọi điện cho Lý Duyệt, Hắc Nhãn Kính đã gắp cho Giải Vũ Thần một miếng thịt rồi hớn hở mở miệng, Giải Vũ Thần trừng mắt với hắn, Ngô Tà cũng gắp đồ ăn cho Trương Khởi Linh rồi nói:
"Đúng vậy, Tiểu Hoa, dù sao mỗi tuần cậu chỉ về nhà một lần, không cần làm phiền chú Lý đâu, cậu cứ ở lại chỗ của thầy Tề cho tiện."
Giải Vũ Thần quay lại trừng Ngô Tà, Ngô Tà hiếm khi thấy vẻ ủ rũ của y, tâm trạng tự nhiên vui hẳn lên. Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, sau đó đột nhiên vẫy tay với Trương Mặc Bạch vẫn còn đắm chìm trong sự khiếp đảm vì chuyện ban nãy, Trương Mặc Bạch vội vàng khom người đi đến bên cạnh Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh không nhìn hắn mà chỉ thản nhiên nói:
"Đi mua cho tôi một chiếc giường lớn đặt trong phòng."
"Vâng."
"Phụt! Khụ khụ!"
Nghe Trương Khởi Linh nói vậy, nghĩ tới mấy thứ gì đó, Ngô Tà đột nhiên ho khan dữ dội, cậu đỏ mặt nhìn sang Hắc Nhãn Kính và Giải Vũ Thần vẫn vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ tiến đến thì thầm bên tai Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca! Cha tớ ở nhà! Tớ không cần đến ở với cậu!"
Trương Khởi Linh khẽ nhíu mày rồi bình tĩnh gật đầu, Ngô Tà thả lỏng tâm tình.
Dùng bữa xong, Ngô Tà theo Trương Khởi Linh đi thăm thú một vòng quanh nhà, hắn đưa cậu đi hết tất cả ngõ ngách bí mật một lượt. Ngô Tà vô cùng hào hứng, trước kia cậu chỉ được xem qua phim ảnh, không ngờ bây giờ được tận mắt chứng kiến lại còn tự mình trải nghiệm, cảm giác này chân thật hơn rất nhiều.
Sau khi đi vòng vòng, Trương Khởi Linh lại đưa Ngô Tà về phòng ngủ, cậu vẫn đang suy nghĩ đêm nay có nên trải nệm nằm dưới đất cùng hắn không, ai dè vừa vào phòng của Trương Khởi Linh đã thấy Trương Mặc Bạch chuẩn bị xong một chiếc giường cho hắn. Cái giường này rất giống loại giường cực lớn trong mấy khách sạn xa hoa sang trọng, xung quanh đó còn trải thảm mềm, Ngô Tà không khỏi cảm thấy bội phục năng lực làm việc của Trương Mặc Bạch.
Lăn một vòng trên giường, Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh đi tới, cậu vội vàng ngồi dậy giũ giũ áo mình.
"Tiểu Ca, phòng tắm ở đâu vậy? Tớ... tớ muốn đi tắm."
"Đằng sau giá sách có một cánh cửa, đi vào là được. Đồ ngủ của em được Mặc Bạch để trong đó rồi."
Ngô Tà siết chặt áo mình nhìn Trương Khởi Linh, sau đó mới từ từ đi đến cạnh tủ sách, cậu ngó ra đằng sau nó rồi thấy một cánh cửa màu trắng. Ngô Tà nhìn Trương Khởi Linh ngồi bất động trên giường, thế là cậu nhanh chân chạy tới mở cửa rồi chui vào, xong xuôi lẹ tay đóng kín cửa lại, lúc này Ngô Tà mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay người lại, Ngô Tà trợn mắt nhìn cái bồn tắm thật lớn trước mặt mình, bên trong đã đầy nước sẵn, cả gian phòng đều mù mịt hơi nước, thoạt nhìn mông lung mờ ảo. Ngô Tà đưa tay thử độ ấm của nước rồi cởi đồ ra ngâm mình.
Ngâm được một lúc, Ngô Tà thấy bên cạnh bồn tắm có một hộp nhỏ, cậu tò mò mở ra xem, phát hiện bên trong đặt một chiếc máy tính bảng, cậu khởi động lên rồi thấy thật nhiều game. Nhưng mà Trương Khởi Linh hẳn là sẽ không chơi game đâu, tại sao lại xuất hiện một chiếc máy tính bảng dùng để giết thời gian ở đây? Vừa ngâm mình vừa chơi game, đột nhiên Ngô Tà nảy ra suy nghĩ, có phải Trương Khởi Linh bảo Trương Mặc Bạch chuẩn bị cho cậu không nhỉ! Nghĩ vậy, Ngô Tà vui vẻ mỉm cười, cậu chơi đến hăng say, đôi chân vung vẩy trong nước, bồn tắm này chắc chắn cũng có chức năng duy trì độ ấm của nước, Ngô Tà tắm đã lâu như vậy mà nhiệt độ vẫn không thay đổi.
Đang tập trung tinh thần qua màn cuối cùng, đột nhiên Ngô Tà bị ai đó phía sau ôm lấy, cậu sợ tới nỗi xoay người lại, Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn cậu, Ngô Tà trưng ra vẻ mặt cầu xin, không ngừng giãy giụa kêu gào thảm thiết:
"Sao cậu lại vào đây được! Rõ ràng tớ đã khóa cửa rồi mà!"
"Cửa nhà tôi đều do máy tính kiểm soát."
Trương Khởi Linh còn thật sự nghiêm túc trả lời Ngô Tà, thỉnh thoảng hắn lấy tay chọc lên ngực cậu, Ngô Tà giãy đành đạch trong lòng hắn, nước dính hết lên người Trương Khởi Linh, sau đó hình xăm kỳ lân trên người hắn cũng từ từ xuất hiện.
"Tớ tắm xong rồi! Cậu mau thả tớ ra đi! Tớ... tớ ra ngoài trước, cậu tắm đi!"
Ngô Tà đẩy Trương Khởi Linh ra rồi chuẩn bị chạy trốn, vừa mới nhấc chân, Trương Khởi Linh đã ôm eo cậu kéo vào bồn tắm, cậu trượt chân ngã vào bồn, lập tức sặc mấy ngụm nước. Ngô Tà hoảng hồn muốn đứng lên, đột nhiên Trương Khởi Linh áp lên môi cậu. Ngô Tà vẫn muốn đứng dậy, nhưng Trương Khởi Linh đã mạnh mẽ ấn cậu vào bồn tắm, cậu mơ hồ nhìn thấy hình xăm của hắn hiện lên tận trên bả vai. Cậu muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc đó Trương Khởi Linh đã bắt được cậu nhỏ của Ngô Tà, cậu nức nở vài tiếng rồi mất đi khả năng chống cự...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.