[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà] Nhặt Được Tiểu Ca Phải Làm Sao Bây Giờ?
Chương 4
Giam Khẩu Tam Tam
13/10/2021
Có thể là do Muộn Du Bình nhỏ lại nên lực uy hiếp không đủ, sáng nay khi đám Tiểu Hoa đến, bé con Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ tận nửa giờ, không biết vì sao cuối cùng cũng không lao vào đập nhau.
Vương Minh nhìn không nổi, đưa Muộn Du Bình vào nhà, còn phải dùng cách dỗ dành mấy đứa con nít cho hắn một tờ giấy và cây bút, muốn hắn ngoan ngoãn ngồi im một lát. Nhưng Muộn Du Bình nào phải con nít bình thường, đứa nhỏ khác sẽ dùng bút viết chữ vẽ tranh, còn hắn dùng bút làm vũ khí, lúc nào cũng muốn chọc Hắc Hạt Tử.
Tôi ngăn một hồi cũng bất lực, may mà Hắc Hạt Tử phản ứng nhanh nhạy, hắn chỉ dùng một bàn tay đã bắt được hai tay của Muộn Du Bình, sau đó khẽ đẩy là Muộn Du Bình đã ngồi về chỗ cũ. Tôi vừa định mở miệng, Muộn Du Bình cầm lấy cái ly trên bàn ném trúng kính mắt của Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử khoát tay: "Hỏi chút..."
Chưa dứt lời thì kính mắt của hắn đã nứt thành hai mảnh.
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, tôi rất muốn vỗ tay khen Muộn Du Bình một trận.
Tôi lặng lẽ dựng thẳng ngón cái với Muộn Du Bình, xem ra chuyện của Trương Hải Khách hôm trước có thể không phải là giả vờ.
Tôi có việc phải cùng Tiểu Hoa ra ngoài một chút, sợ Hắc Hạt Tử và bé con Muộn Du Bình lại đánh lộn, đành nhờ Vương Minh giữ nhà. Mới đi được một tiếng, Vương Minh đã gọi điện tới, bảo cả Hắc Hạt Tử và Tiểu Ca cùng biến mất rồi.
Tôi vội vàng trở về, ngay sau đó nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau ở đầu phố Hà Phường vì một miếng bánh đậu đỏ. Hắc Hạt Tử rất cao, còn Muộn Du Bình lại thấp bé, vì vậy hai người ở đầu ngõ trông rất dễ thu hút tầm mắt, mọi người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn. Tôi đi đến, xách mũ áo phía sau Muộn Du Bình.
Bé con Muộn Du Bình quay lại tỏ ra hết sức bất mãn cách tôi đối xử với hắn.
"Người nhà của cậu tới rồi, bảo hắn mua đi." Hắc Hạt Tử nói với Muộn Du Bình.
Hắc Hạt Tử là kẻ keo kiệt bủn xỉn, tất nhiên tôi không thể chờ mong hắn sẽ móc tiền túi ra, vì vậy tôi đành làm người trả tiền. Hắc Hạt Tử nhân cơ hội này lấy hai cây kẹo, tôi muốn mở miệng đốp lại, nhưng chắc chắn hắn sẽ lấy lý do "Đồ đệ hiếu kính sư phụ là chuyện nên làm" để qua loa trả lời lại tôi.
Hai cây kẹo, Muộn Du Bình một cây, Hắc Hạt Tử một cây, nhìn từ phía sau, hai người bọn họ một lớn một nhỏ phá phách như quỷ, giờ cẩn thận nghĩ lại, không thể so sánh xem ai khó chơi hơn ai.
Bé con Muộn Du Bình bị hắn dắt tay, luôn luôn quay đầu lại nhìn tôi, tôi đi phía sau bọn họ ba bước xa. Hết cách rồi, tôi thật sự không muốn đi cùng với hai người họ. Bé con Muộn Du Bình chạy lại chỗ tôi, đột nhiên bị một con chó săn nhỏ ngăn lại, người dắt chó chính là Tiểu Hoa.
"Cậu nuôi thú cưng à?" Tôi thật sự không ngờ người như Tiểu Hoa mà lại nuôi thú cưng.
Tiểu Hoa hơi mất tự nhiên trả lời: "Bạn tôi nuôi, tôi trông thay hắn mấy ngày."
Tôi rụt cổ, bây giờ tốt nhất là có ai đó hãy nói cho tôi biết người bạn này của y không phải là Hắc Hạt Tử đi.
"Có thu tiền không?"
Tiểu Hoa ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Chó rất thông minh, đúng là nên thu tiền, giống như hai thứ mà cậu vẫn nuôi."
Tôi không nói nữa, đồ tiêu chuẩn kép, rõ ràng biết tôi không thể quay về nhà mà, quá xảo trá. (?)
Tiểu Hoa bảo con chó tên là 'Pinocchio', y nói chủ nhân của nó là ông trùm dối trá, chúa tể lừa lọc, thần đồng bịa chuyện, gọi tên này cũng coi như phù hợp với nó. Bé con Muộn Du Bình giơ tay ra, Pinocchio liền chủ động vươn đầu ra cho hắn sờ, nhưng đến lúc tôi giơ tay ra, con chó này lại lùi về sau hai nước.
"Nó kỳ thị tôi." Tôi lên án với Tiểu Hoa.
Bé con Muộn Du Bình lắc đầu, sau đó tóm lấy ống quần để tôi ngồi xổm xuống, lần này tôi giơ tay ra thì Pinocchio lại để tôi sờ đầu. Lúc vuốt ve nó, tôi đột nhiên nhớ đến chú tư, không biết nó ở cùng Bàn Tử sao rồi, buổi tối về nhà phải gọi điện cho đại ca hỏi thăm một chút.
"Chó sợ người lạ, cậu ngồi xuống thì nó sẽ không thấy cậu cao như vậy, nên sẽ không tránh nữa." Bé con Muộn Du Bình giải thích.
Tôi gật đầu, tự nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này dường như đã từng diễn ra.
Trên đường đi về tôi sợ Muộn Du Bình sẽ mệt nên cõng hắn. Hắn tựa trên lưng tôi, dọc đường đều bị Hắc Hạt Tử trêu chọc. Thi thoảng hắn sẽ đốp lại một câu, nhưng bởi vì nhỏ lại nên không hề có lực uy hiếp, chủ yếu vẫn là trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay. —— Lúc tôi cõng hắn, dường như hắn đã xem tôi như cái bàn đạp.
Tiểu Hoa dắt Pinocchio, bé con Muộn Du Bình nắm tóc Hắc Hạt Tử, tôi bị kẹp giữa đám dở hơi này, đột nhiên cảm thấy thế giới này không còn dành cho mình.
Trước khi đi ngủ, Trương Hải Khách gửi cho tôi một tin nhắn bảo rằng đã tìm được cách giải quyết, ngày mai tôi hãy mang theo bé con Muộn Du Bình đến chùa Linh Ẩn chờ hắn. Bé con Muộn Du Bình từ trong ổ chăn chui ra, bị màn hình di động chói lóa nên nhắm tịt mắt lại.
"Hắn nói sao?"
Tôi cho hắn xem tin nhắn mà Trương Hải Khách gửi đến, sau đó mới chợt nhận ra, làm sao hắn biết tôi nhắn tin với Trương Hải Khách?
Bé con Muộn Du Bình gật đầu rồi chui lại vào trong chăn, nói với tôi rằng: "Chơi điện thoại trong bóng tối dễ bị ung thư."
Tôi suýt chút nữa sặc nước miếng: "Tiểu Ca, anh vẫn tin mấy chuyện này sao?"
Bé con Muộn Du Bình lại chui ra, ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc: "Ngô Tà, cậu cũng già rồi."
Đầu óc tôi tự nhiên lên cơn chập mạch, lập tức đáp lại một câu: "Đã lâu không gặp?"
Bé con Muộn Du Bình nằm trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Vương Minh nhìn không nổi, đưa Muộn Du Bình vào nhà, còn phải dùng cách dỗ dành mấy đứa con nít cho hắn một tờ giấy và cây bút, muốn hắn ngoan ngoãn ngồi im một lát. Nhưng Muộn Du Bình nào phải con nít bình thường, đứa nhỏ khác sẽ dùng bút viết chữ vẽ tranh, còn hắn dùng bút làm vũ khí, lúc nào cũng muốn chọc Hắc Hạt Tử.
Tôi ngăn một hồi cũng bất lực, may mà Hắc Hạt Tử phản ứng nhanh nhạy, hắn chỉ dùng một bàn tay đã bắt được hai tay của Muộn Du Bình, sau đó khẽ đẩy là Muộn Du Bình đã ngồi về chỗ cũ. Tôi vừa định mở miệng, Muộn Du Bình cầm lấy cái ly trên bàn ném trúng kính mắt của Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử khoát tay: "Hỏi chút..."
Chưa dứt lời thì kính mắt của hắn đã nứt thành hai mảnh.
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, tôi rất muốn vỗ tay khen Muộn Du Bình một trận.
Tôi lặng lẽ dựng thẳng ngón cái với Muộn Du Bình, xem ra chuyện của Trương Hải Khách hôm trước có thể không phải là giả vờ.
Tôi có việc phải cùng Tiểu Hoa ra ngoài một chút, sợ Hắc Hạt Tử và bé con Muộn Du Bình lại đánh lộn, đành nhờ Vương Minh giữ nhà. Mới đi được một tiếng, Vương Minh đã gọi điện tới, bảo cả Hắc Hạt Tử và Tiểu Ca cùng biến mất rồi.
Tôi vội vàng trở về, ngay sau đó nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau ở đầu phố Hà Phường vì một miếng bánh đậu đỏ. Hắc Hạt Tử rất cao, còn Muộn Du Bình lại thấp bé, vì vậy hai người ở đầu ngõ trông rất dễ thu hút tầm mắt, mọi người đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn. Tôi đi đến, xách mũ áo phía sau Muộn Du Bình.
Bé con Muộn Du Bình quay lại tỏ ra hết sức bất mãn cách tôi đối xử với hắn.
"Người nhà của cậu tới rồi, bảo hắn mua đi." Hắc Hạt Tử nói với Muộn Du Bình.
Hắc Hạt Tử là kẻ keo kiệt bủn xỉn, tất nhiên tôi không thể chờ mong hắn sẽ móc tiền túi ra, vì vậy tôi đành làm người trả tiền. Hắc Hạt Tử nhân cơ hội này lấy hai cây kẹo, tôi muốn mở miệng đốp lại, nhưng chắc chắn hắn sẽ lấy lý do "Đồ đệ hiếu kính sư phụ là chuyện nên làm" để qua loa trả lời lại tôi.
Hai cây kẹo, Muộn Du Bình một cây, Hắc Hạt Tử một cây, nhìn từ phía sau, hai người bọn họ một lớn một nhỏ phá phách như quỷ, giờ cẩn thận nghĩ lại, không thể so sánh xem ai khó chơi hơn ai.
Bé con Muộn Du Bình bị hắn dắt tay, luôn luôn quay đầu lại nhìn tôi, tôi đi phía sau bọn họ ba bước xa. Hết cách rồi, tôi thật sự không muốn đi cùng với hai người họ. Bé con Muộn Du Bình chạy lại chỗ tôi, đột nhiên bị một con chó săn nhỏ ngăn lại, người dắt chó chính là Tiểu Hoa.
"Cậu nuôi thú cưng à?" Tôi thật sự không ngờ người như Tiểu Hoa mà lại nuôi thú cưng.
Tiểu Hoa hơi mất tự nhiên trả lời: "Bạn tôi nuôi, tôi trông thay hắn mấy ngày."
Tôi rụt cổ, bây giờ tốt nhất là có ai đó hãy nói cho tôi biết người bạn này của y không phải là Hắc Hạt Tử đi.
"Có thu tiền không?"
Tiểu Hoa ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Chó rất thông minh, đúng là nên thu tiền, giống như hai thứ mà cậu vẫn nuôi."
Tôi không nói nữa, đồ tiêu chuẩn kép, rõ ràng biết tôi không thể quay về nhà mà, quá xảo trá. (?)
Tiểu Hoa bảo con chó tên là 'Pinocchio', y nói chủ nhân của nó là ông trùm dối trá, chúa tể lừa lọc, thần đồng bịa chuyện, gọi tên này cũng coi như phù hợp với nó. Bé con Muộn Du Bình giơ tay ra, Pinocchio liền chủ động vươn đầu ra cho hắn sờ, nhưng đến lúc tôi giơ tay ra, con chó này lại lùi về sau hai nước.
"Nó kỳ thị tôi." Tôi lên án với Tiểu Hoa.
Bé con Muộn Du Bình lắc đầu, sau đó tóm lấy ống quần để tôi ngồi xổm xuống, lần này tôi giơ tay ra thì Pinocchio lại để tôi sờ đầu. Lúc vuốt ve nó, tôi đột nhiên nhớ đến chú tư, không biết nó ở cùng Bàn Tử sao rồi, buổi tối về nhà phải gọi điện cho đại ca hỏi thăm một chút.
"Chó sợ người lạ, cậu ngồi xuống thì nó sẽ không thấy cậu cao như vậy, nên sẽ không tránh nữa." Bé con Muộn Du Bình giải thích.
Tôi gật đầu, tự nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này dường như đã từng diễn ra.
Trên đường đi về tôi sợ Muộn Du Bình sẽ mệt nên cõng hắn. Hắn tựa trên lưng tôi, dọc đường đều bị Hắc Hạt Tử trêu chọc. Thi thoảng hắn sẽ đốp lại một câu, nhưng bởi vì nhỏ lại nên không hề có lực uy hiếp, chủ yếu vẫn là trực tiếp thượng cẳng chân hạ cẳng tay. —— Lúc tôi cõng hắn, dường như hắn đã xem tôi như cái bàn đạp.
Tiểu Hoa dắt Pinocchio, bé con Muộn Du Bình nắm tóc Hắc Hạt Tử, tôi bị kẹp giữa đám dở hơi này, đột nhiên cảm thấy thế giới này không còn dành cho mình.
Trước khi đi ngủ, Trương Hải Khách gửi cho tôi một tin nhắn bảo rằng đã tìm được cách giải quyết, ngày mai tôi hãy mang theo bé con Muộn Du Bình đến chùa Linh Ẩn chờ hắn. Bé con Muộn Du Bình từ trong ổ chăn chui ra, bị màn hình di động chói lóa nên nhắm tịt mắt lại.
"Hắn nói sao?"
Tôi cho hắn xem tin nhắn mà Trương Hải Khách gửi đến, sau đó mới chợt nhận ra, làm sao hắn biết tôi nhắn tin với Trương Hải Khách?
Bé con Muộn Du Bình gật đầu rồi chui lại vào trong chăn, nói với tôi rằng: "Chơi điện thoại trong bóng tối dễ bị ung thư."
Tôi suýt chút nữa sặc nước miếng: "Tiểu Ca, anh vẫn tin mấy chuyện này sao?"
Bé con Muộn Du Bình lại chui ra, ánh mắt còn vô cùng nghiêm túc: "Ngô Tà, cậu cũng già rồi."
Đầu óc tôi tự nhiên lên cơn chập mạch, lập tức đáp lại một câu: "Đã lâu không gặp?"
Bé con Muộn Du Bình nằm trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.