[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá
Chương 11
Tất Tư Tạp
03/10/2021
Ngày hôm sau, Bàn Tử phải lo cho cửa hàng đồ cổ mới mở được hai ngày nên chỉ có hai người Ngô Tà và Trương Khởi Linh ở nhà. Trương Khởi Linh nói là nghỉ ngơi, chẳng bằng nói là đem công việc về nhà làm, cả ngày hắn đều ngồi sửa soạn xem tài liệu trong thư phòng. Được sự cho phép của hắn, Ngô Tà cũng yên lặng đọc sách ở thư phòng, xem thêm về những thứ chưa biết.
Khả năng học hỏi của Ngô Tà rất tốt, cậu theo chân Bàn Tử học được mấy phương pháp nấu ăn, vả lại Bàn Tử cũng sợ Ngô Tà động tay động chân làm cháy nhà nên trước khi đi cũng đã dạy cậu cách sử dụng đồ điện và lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Ngoài ra hắn còn dặn dò Ngô Tà phải cẩn thận an toàn và không cần lo lắng quá về việc bại lộ thân phận, xong xuôi đâu vào đó Bàn Tử mới an tâm rời đi.
Sau bữa cơm tối, Ngô Tà không thấy Trương Khởi Linh ở thư phòng, cậu đi tìm mấy vòng mới thấy hắn đang ngồi ngắm trời mây ở trên ghế phía sân sau. Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, cậu cũng học theo hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Thời tiết vô cùng đẹp, cả bầu trời lấp lánh những vì sao, hôm nay lại có trăng tròn, vì vậy dù là ban đêm nhưng lại cảm thấy rất sáng sủa.
"Tiểu Ca, anh đang ngắm sao à?" Ngô Tà ngẩng đầu hỏi người bên cạnh, nhưng người nọ không trả lời.
"Tiểu Ca, anh có biết không, những vì sao và con người rất giống nhau." Ngô Tà vẫn nói tiếp, cậu ngả đầu lên bàn hướng về phía Trương Khởi Linh. Có lẽ là vì lời nói của cậu, cũng có lẽ là do động tác của cậu khiến hắn chú ý, tầm mắt của hắn rời khỏi những vì tinh tú trên trời cao, chạm phải một đôi mắt trong veo đẹp đẽ.
Ngô Tà biết người nọ vẫn để ý đến lời nói của mình, vậy nên cậu tiếp lời: "Con người và những ngôi sao giống nhau vì đều có chu kỳ. Những ngôi sao sẽ bị hố đen nuốt chửng, sau khi chuyển hóa, nó lại được ra đời từ những hố đen, chu kỳ tuần hoàn này là năm trăm nghìn năm. Con người cũng như vậy, trong chu kỳ của mình, mỗi người sẽ gặp những chuyện khác nhau và những người khác nhau, sau đó lại luân hồi như một vòng tuần hoàn."
Có lẽ Trương Khởi Linh thật sự suy ngẫm về lời nói của Ngô Tà, hắn ừ một tiếng.
"Tiểu Ca, anh có nhớ người thân không?" Trong đôi mắt của Ngô Tà, bóng dáng Trương Khởi Linh dưới đêm trăng tròn càng hiện vẻ cô độc, cậu cẩn thận hỏi hắn.
"Tôi là trẻ mồ côi." Giọng nói không hề thay đổi, cũng không lay động, khiến cho người nghe không biết được hắn đang nghĩ gì.
"Xin lỗi Tiểu Ca, tôi không biết...." Ngô Tà nghe vậy vội áy náy nói.
Trương Khởi Linh lại lắc đầu: "Tôi là một người không có cả quá khứ lẫn tương lai, cậu có thể tưởng tượng rằng, nếu có một người như tôi biến mất khỏi thế giới này, sẽ không một ai phát hiện cả, tựa như chưa hề có dấu vết cho sự tồn tại của tôi trên cõi đời này." Nghe Trương Khởi Linh nói xong, suy nghĩ đầu tiên của Ngô Tà lại là Muộn Du Bình lần đầu tiên nói nhiều chữ như vậy!
"Làm gì khoa trương như anh nói, nếu anh biến mất, ít nhất tôi sẽ phát hiện!" Nhìn thấy vẻ mặt Trương Khởi Linh lâm vào trầm tư, Ngô Tà kích động đáp lại. Dứt lời cậu mới nghĩ, nói vậy nghe có tự cao tự đại quá không ta? Đang bối rối suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy tiếng cười khẽ.
Trương Khởi Linh cười ra tiếng, quả thật khiến Ngô Tà rất ngạc nhiên và sửng sốt, chí ít từ lần đầu gặp nhau hắn rất hiếm khi cười, thậm chí cũng rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc khác. Ngô Tà chăm chú nhìn hắn, thì thầm: "Tiểu Ca, anh cười lên rất đẹp, đẹp hơn cả loài san hô đẹp nhất."
Trương Khởi Linh không phủ nhận lại so sánh của Ngô Tà, hắn chỉ vươn tay xoa đầu cậu. Sau đó Trương Khởi Linh tiếp tục ngắm bầu trời, chỉ là vẻ mặt của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Cảm ơn cậu, Ngô Tà." Một lúc sau Trương Khởi Linh mới nói.
Chỉ cần không phải thấy khuôn mặt cô độc của anh, mọi thứ đều đáng giá. Ngô Tà thầm nghĩ trong lòng, cậu không nhìn lên trời như Trương Khởi Linh mà lại nói với hắn:
"Tiểu Ca, tôi hát cho anh nghe nhé!"
Không chờ người nọ trả lời, Ngô Tà đã cất giọng. Bài hát không có ca từ, chỉ thuần một âm tiết, vang lên tựa như tiếng sáo từ miền xa xôi, lại rung động như tiếng đàn hạc trong gió; không một ca từ, mà mang đến cảm xúc như người mẹ dịu hiền đang thì thầm chúc phúc cho đứa con nhỏ của mình, như lời cầu nguyện của đôi tình nhân dành cho nhau.
Trương Khởi Linh chưa từng nghe được giọng hát như vậy, chưa từng nghe thấy bài hát như vậy, cõi lòng hắn được bao bọc trong sự ấm áp. Hắn nhìn Ngô Tà, nhìn thấy vầng trăng tròn phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo, nhìn thấy đôi môi khẽ hé rồi lại mở, nhưng dường như những thanh âm ấy không vọng lại từ môi cậu. Hắn mơ hồ cảm nhận được hơi thở mát lành từ biển cả, không phải sự tuyệt vọng lúc hắn rơi xuống biển vào hôm ấy, mà là hương vị của đại dương xa xăm đang ôm lấy hắn và Ngô Tà.
Truyền thuyết về tiếng hát của người cá có thể câu hồn của con người, thật ra người cá không bao giờ tùy tiện hát cho người khác nghe, mỗi lần ca hát sẽ tiêu hao linh khí của mình, họ chỉ cất tiếng hát vì người mà họ nguyện ý. Tiếng ca của người cá là một lời chúc phúc, một lời cầu nguyện, cũng là một loại tình yêu.
Khả năng học hỏi của Ngô Tà rất tốt, cậu theo chân Bàn Tử học được mấy phương pháp nấu ăn, vả lại Bàn Tử cũng sợ Ngô Tà động tay động chân làm cháy nhà nên trước khi đi cũng đã dạy cậu cách sử dụng đồ điện và lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Ngoài ra hắn còn dặn dò Ngô Tà phải cẩn thận an toàn và không cần lo lắng quá về việc bại lộ thân phận, xong xuôi đâu vào đó Bàn Tử mới an tâm rời đi.
Sau bữa cơm tối, Ngô Tà không thấy Trương Khởi Linh ở thư phòng, cậu đi tìm mấy vòng mới thấy hắn đang ngồi ngắm trời mây ở trên ghế phía sân sau. Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, cậu cũng học theo hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Thời tiết vô cùng đẹp, cả bầu trời lấp lánh những vì sao, hôm nay lại có trăng tròn, vì vậy dù là ban đêm nhưng lại cảm thấy rất sáng sủa.
"Tiểu Ca, anh đang ngắm sao à?" Ngô Tà ngẩng đầu hỏi người bên cạnh, nhưng người nọ không trả lời.
"Tiểu Ca, anh có biết không, những vì sao và con người rất giống nhau." Ngô Tà vẫn nói tiếp, cậu ngả đầu lên bàn hướng về phía Trương Khởi Linh. Có lẽ là vì lời nói của cậu, cũng có lẽ là do động tác của cậu khiến hắn chú ý, tầm mắt của hắn rời khỏi những vì tinh tú trên trời cao, chạm phải một đôi mắt trong veo đẹp đẽ.
Ngô Tà biết người nọ vẫn để ý đến lời nói của mình, vậy nên cậu tiếp lời: "Con người và những ngôi sao giống nhau vì đều có chu kỳ. Những ngôi sao sẽ bị hố đen nuốt chửng, sau khi chuyển hóa, nó lại được ra đời từ những hố đen, chu kỳ tuần hoàn này là năm trăm nghìn năm. Con người cũng như vậy, trong chu kỳ của mình, mỗi người sẽ gặp những chuyện khác nhau và những người khác nhau, sau đó lại luân hồi như một vòng tuần hoàn."
Có lẽ Trương Khởi Linh thật sự suy ngẫm về lời nói của Ngô Tà, hắn ừ một tiếng.
"Tiểu Ca, anh có nhớ người thân không?" Trong đôi mắt của Ngô Tà, bóng dáng Trương Khởi Linh dưới đêm trăng tròn càng hiện vẻ cô độc, cậu cẩn thận hỏi hắn.
"Tôi là trẻ mồ côi." Giọng nói không hề thay đổi, cũng không lay động, khiến cho người nghe không biết được hắn đang nghĩ gì.
"Xin lỗi Tiểu Ca, tôi không biết...." Ngô Tà nghe vậy vội áy náy nói.
Trương Khởi Linh lại lắc đầu: "Tôi là một người không có cả quá khứ lẫn tương lai, cậu có thể tưởng tượng rằng, nếu có một người như tôi biến mất khỏi thế giới này, sẽ không một ai phát hiện cả, tựa như chưa hề có dấu vết cho sự tồn tại của tôi trên cõi đời này." Nghe Trương Khởi Linh nói xong, suy nghĩ đầu tiên của Ngô Tà lại là Muộn Du Bình lần đầu tiên nói nhiều chữ như vậy!
"Làm gì khoa trương như anh nói, nếu anh biến mất, ít nhất tôi sẽ phát hiện!" Nhìn thấy vẻ mặt Trương Khởi Linh lâm vào trầm tư, Ngô Tà kích động đáp lại. Dứt lời cậu mới nghĩ, nói vậy nghe có tự cao tự đại quá không ta? Đang bối rối suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy tiếng cười khẽ.
Trương Khởi Linh cười ra tiếng, quả thật khiến Ngô Tà rất ngạc nhiên và sửng sốt, chí ít từ lần đầu gặp nhau hắn rất hiếm khi cười, thậm chí cũng rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc khác. Ngô Tà chăm chú nhìn hắn, thì thầm: "Tiểu Ca, anh cười lên rất đẹp, đẹp hơn cả loài san hô đẹp nhất."
Trương Khởi Linh không phủ nhận lại so sánh của Ngô Tà, hắn chỉ vươn tay xoa đầu cậu. Sau đó Trương Khởi Linh tiếp tục ngắm bầu trời, chỉ là vẻ mặt của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Cảm ơn cậu, Ngô Tà." Một lúc sau Trương Khởi Linh mới nói.
Chỉ cần không phải thấy khuôn mặt cô độc của anh, mọi thứ đều đáng giá. Ngô Tà thầm nghĩ trong lòng, cậu không nhìn lên trời như Trương Khởi Linh mà lại nói với hắn:
"Tiểu Ca, tôi hát cho anh nghe nhé!"
Không chờ người nọ trả lời, Ngô Tà đã cất giọng. Bài hát không có ca từ, chỉ thuần một âm tiết, vang lên tựa như tiếng sáo từ miền xa xôi, lại rung động như tiếng đàn hạc trong gió; không một ca từ, mà mang đến cảm xúc như người mẹ dịu hiền đang thì thầm chúc phúc cho đứa con nhỏ của mình, như lời cầu nguyện của đôi tình nhân dành cho nhau.
Trương Khởi Linh chưa từng nghe được giọng hát như vậy, chưa từng nghe thấy bài hát như vậy, cõi lòng hắn được bao bọc trong sự ấm áp. Hắn nhìn Ngô Tà, nhìn thấy vầng trăng tròn phản chiếu trong đôi mắt trong trẻo, nhìn thấy đôi môi khẽ hé rồi lại mở, nhưng dường như những thanh âm ấy không vọng lại từ môi cậu. Hắn mơ hồ cảm nhận được hơi thở mát lành từ biển cả, không phải sự tuyệt vọng lúc hắn rơi xuống biển vào hôm ấy, mà là hương vị của đại dương xa xăm đang ôm lấy hắn và Ngô Tà.
Truyền thuyết về tiếng hát của người cá có thể câu hồn của con người, thật ra người cá không bao giờ tùy tiện hát cho người khác nghe, mỗi lần ca hát sẽ tiêu hao linh khí của mình, họ chỉ cất tiếng hát vì người mà họ nguyện ý. Tiếng ca của người cá là một lời chúc phúc, một lời cầu nguyện, cũng là một loại tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.