[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá
Chương 26
Tất Tư Tạp
25/10/2021
"... Mấy ngày sau đó tinh thần của cậu ấy càng tệ hơn, cậu ấy bảo là lâu rồi chưa quay về đại dương, thấy cậu đã khỏe nên đêm qua cậu ấy quyết
định đi về."
Trương Khởi Linh siết chặt lấy tấm chăn, hắn muốn hét thật lớn, hắn đã hiểu rồi, tất cả những điều bất thường của cơ thể mình đều là do Ngô Tà, Ngô Tà vậy mà dám sẵn sàng làm đến mức này chỉ vì hắn.
"Cậu ấy sao rồi?" Trương Khởi Linh không biết bây giờ rốt cuộc Ngô Tà thế nào, hắn chỉ có thể bất lực mà thôi.
"Tình hình của Thiên Chân không ổn lắm, tệ... tệ hơn cả hồi cậu ấy ngất xỉu vào lần đầu gặp mặt." Bàn Tử bổ sung thêm, "Lúc đó tôi cứ tưởng Thiên Chân chỉ muốn trích tí máu, ai dè lại làm như vậy, ngày nào cậu ấy cũng phải ngâm mình trong nước..."
Trương Khởi Linh ra hiệu cho Bàn Tử nói tiếp, "Tôi vẫn cảm thấy Thiên Chân rất kỳ lạ, mà sự hồi phục của cậu còn lạ hơn, hôm nay lúc tôi đi tiễn Ngô Tà thì vẻ mặt cậu ấy cũng khá bất thường. Vì vậy tôi mới nghĩ lại, có khi nào vì cứu cậu nên cậu ấy... có vấn đề gì không. Tôi nhớ mấy năm trước có người ở bờ biển đến cửa hàng của tôi để bán một cái hộp cổ, trong đó ngoại trừ một con dao làm từ xương cá còn có một quyển sách, nó viết bằng ngôn ngữ cổ xưa nên tôi không hiểu lắm, lúc ấy chỉ lật xem thử, giờ nhớ lại thì dường như có hình vẽ người cá. Vậy nên hôm nay tiễn Thiên Chân đi xong thì tôi liền đến kho hàng tìm kiếm cả một ngày, cuối cùng cũng tìm được nó rồi." Bàn Tử tràn đầy vẻ tự hào nói.
"Trên đó viết gì?" Trương Khởi Linh cảm thấy thông qua những gì Bàn Tử miêu tả thì có lẽ Ngô Tà đã làm chuyện nguy hiểm đối với cơ thể cậu, nếu không tại sao lại xuất hiện hậu quả như lời Bàn Tử kể.
"Không rõ lắm, nhưng có bức hình vây cá của người cá bị cắt đứt, sau đó người cá nọ ăn vào một viên tròn tròn gì đó, rồi không thấy viết thêm gì nữa." Bàn Tử trầm tư trong chốc lát, "Ngô Tà cắt vây cá, nhưng mà viên tròn tròn đó là thứ gì?"
Trương Khởi Linh cũng không biết, sau đó hắn nghe thấy Bàn Tử đột nhiên kêu to: "A! Tôi biết rồi, là hạt châu của Ngô Tà, cố nguyên châu, chính là cố nguyên châu."
Trương Khởi Linh nghĩ lại, cảm thấy vô cùng đáng sợ, "Đưa tôi đến nhà anh ngay lập tức." Không thèm để ý mình còn đang mặc đồ bệnh nhân, Trương Khởi Linh cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Bàn Tử thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
Khi hai người rời khỏi bệnh viện thì gặp một chút phiền toái, nhưng rất nhanh đã được Bàn Tử xử lý gọn lẹ. Bàn Tử biết Trương Khởi Linh đang cực kỳ sốt ruột, hắn liền tăng ga phóng về nhà, lúc đến nhà Bàn Tử thì sắc trời đã tối đen rồi.
"Tiểu Ca, chính là thứ này." Bàn Tử đưa cho Trương Khởi Linh một cái hộp đựng con dao từ xương cá và một quyển sách đã ố vàng, "Hình như cậu có nghiên cứu về ngôn ngữ cổ xưa, cậu xem thử có nhìn ra được gì không?"
Trương Khởi Linh lấy sách ra mở đến trang mà Bàn Tử nói, vẻ mặt hắn càng lúc càng âm trầm.
Truyền thuyết về vây của người cá có thể chữa mọi bệnh tật, đạt được sự bất tử, nhưng cần phải có cố nguyên châu trong cơ thể người cá để dung hợp.
Theo truyền thuyết, một khi dung hợp cố nguyên châu và vây của người cá đó, người cá sẽ chia sẻ sinh mệnh với người được cứu rồi biến mất.
Phương pháp níu giữ lại sinh mệnh cho người cá là dùng con dao làm từ xương cá đâm vào trái tim của người được cứu rồi vấy máu lên đuôi cá, hoặc là phải có được tình yêu của người nọ.
Theo truyền thuyết, san hô dưới đáy biển sâu là lễ vật biểu đạt tình yêu của người cá, người cá sẽ tặng một mảnh san hô cho người họ yêu nhất.
Đến đây, Trương Khởi Linh đã không thể kìm nén được, hắn lập tức hỏi Bàn Tử: "Trước khi Ngô Tà đi có nói gì không?"
"Không nói gì cả, nhưng mà buổi tối ngày trước cậu ấy đưa san hô cho tôi thì có bảo, 'Tiểu Ca, sau này nhất định anh sẽ hạnh phúc bên người anh yêu.'"
"Lập tức đưa tôi đến chỗ Ngô Tà rời đi." Trương Khởi Linh cầm sách và con dao từ xương cá rồi chạy vụt ra ngoài.
Bàn Tử cảm thấy ngày hôm nay quá lạ thường, Trương Khởi Linh kích động như vậy, xem ra chuyện Ngô Tà cứu được hắn chắc chắn có vấn đề.
Người đến bờ biển vào buổi tối rất ít, chiếc xe có thể phóng với tốc độ nhanh nhất nhưng Trương Khởi Linh vẫn cảm thấy quá chậm. "Vì sao? Ngô Tà, cậu đối xử với tôi tốt như vậy, không tiếc dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy sinh mệnh của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ không bao giờ yêu một người cá, hay là cảm thấy tôi đã hoàn toàn quên đi cậu?" Trương Khởi Linh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, trong đầu hắn là hàng ngàn hàng vạn câu hỏi.
Lúc hai người đến nơi, Trương Khởi Linh nhanh chóng xuống xe chạy đến bờ biển, Bàn Tử nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định ở lại xe hút thuốc, chuyện của ai thì cứ để họ giải quyết đi.
Ngô Tà về biển nhưng không trở lại gia tộc của mình, cậu không muốn người nhà phải đau lòng, cậu đã đến tìm chú ba của mình, sau đó nói với chú ba rằng cậu phải đến một nơi rất xa để rèn luyện bản thân. Xong xuôi cậu chỉ biết lặng lẽ ngây ngốc trong biển sâu, chờ trời tối thì từ từ nổi lên mặt nước ở chỗ tảng đá ngầm nơi cậu gặp Trương Khởi Linh lần đầu tiên.
Ngắm những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng hôm nay không phải là ánh trăng tròn ngày đó, Ngô Tà nhớ tới lần trò chuyện của hai người, cậu vì Trương Khởi Linh mà xướng lên khúc ca cầu phúc, cuối cùng không kìm nén được, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Một giọt nước lấp loáng dưới ánh trăng, hòa vào biển cả trở thành một hạt ngọc trai tỏa sáng lung linh.
Ngô Tà chợt nghe thấy một tiếng gọi to từ phía sau vọng lại, cậu cẩn thận lắng nghe thật kỹ, có người đang kêu tên cậu, nhưng... là thanh âm của Trương Khởi Linh! "Vì sao Trương Khởi Linh lại tới đây? Anh ấy đang gọi tên mình? Anh ấy nhớ ra mình rồi sao?"
Một đống câu hỏi quẩn quanh đầu Ngô Tà.
"Ngô Tà, mau ra đây, tôi không biết... Lẽ ra tôi nên sớm nói cho em nghe tình cảm của mình." Trương Khởi Linh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, trước đây hắn một mình xử lý tất cả mọi chuyện vô cùng thành thạo, nhưng lần này đối mặt với chuyện về Ngô Tà, hắn hoàn toàn rối loạn, hắn sợ không bao giờ nhìn thấy Ngô Tà nữa, vĩnh viễn phải xa nhau.
Ngô Tà nghe thấy những gì Trương Khởi Linh nói, nhưng cậu lại do dự, cậu nhớ tới lời nói của Hoắc Linh ở bệnh viện, cậu sợ Trương Khởi Linh phải gánh lấy những tổn thương, cậu sợ cứ cố chấp bên hắn chỉ mang đến cho hắn càng nhiều bất hạnh.
"Hoặc là, Ngô Tà... Tôi nguyện dâng máu đầu tim cho em." Trương Khởi Linh không nghe Ngô Tà đáp lại, nhưng hắn tin Ngô Tà nghe hết những gì hắn nói. Vì vậy hắn giơ con dao xương cá kia lên, nếu không thể... cứu được em, vậy thì tôi nguyện ý đi cùng em.
Trương Khởi Linh siết chặt lấy tấm chăn, hắn muốn hét thật lớn, hắn đã hiểu rồi, tất cả những điều bất thường của cơ thể mình đều là do Ngô Tà, Ngô Tà vậy mà dám sẵn sàng làm đến mức này chỉ vì hắn.
"Cậu ấy sao rồi?" Trương Khởi Linh không biết bây giờ rốt cuộc Ngô Tà thế nào, hắn chỉ có thể bất lực mà thôi.
"Tình hình của Thiên Chân không ổn lắm, tệ... tệ hơn cả hồi cậu ấy ngất xỉu vào lần đầu gặp mặt." Bàn Tử bổ sung thêm, "Lúc đó tôi cứ tưởng Thiên Chân chỉ muốn trích tí máu, ai dè lại làm như vậy, ngày nào cậu ấy cũng phải ngâm mình trong nước..."
Trương Khởi Linh ra hiệu cho Bàn Tử nói tiếp, "Tôi vẫn cảm thấy Thiên Chân rất kỳ lạ, mà sự hồi phục của cậu còn lạ hơn, hôm nay lúc tôi đi tiễn Ngô Tà thì vẻ mặt cậu ấy cũng khá bất thường. Vì vậy tôi mới nghĩ lại, có khi nào vì cứu cậu nên cậu ấy... có vấn đề gì không. Tôi nhớ mấy năm trước có người ở bờ biển đến cửa hàng của tôi để bán một cái hộp cổ, trong đó ngoại trừ một con dao làm từ xương cá còn có một quyển sách, nó viết bằng ngôn ngữ cổ xưa nên tôi không hiểu lắm, lúc ấy chỉ lật xem thử, giờ nhớ lại thì dường như có hình vẽ người cá. Vậy nên hôm nay tiễn Thiên Chân đi xong thì tôi liền đến kho hàng tìm kiếm cả một ngày, cuối cùng cũng tìm được nó rồi." Bàn Tử tràn đầy vẻ tự hào nói.
"Trên đó viết gì?" Trương Khởi Linh cảm thấy thông qua những gì Bàn Tử miêu tả thì có lẽ Ngô Tà đã làm chuyện nguy hiểm đối với cơ thể cậu, nếu không tại sao lại xuất hiện hậu quả như lời Bàn Tử kể.
"Không rõ lắm, nhưng có bức hình vây cá của người cá bị cắt đứt, sau đó người cá nọ ăn vào một viên tròn tròn gì đó, rồi không thấy viết thêm gì nữa." Bàn Tử trầm tư trong chốc lát, "Ngô Tà cắt vây cá, nhưng mà viên tròn tròn đó là thứ gì?"
Trương Khởi Linh cũng không biết, sau đó hắn nghe thấy Bàn Tử đột nhiên kêu to: "A! Tôi biết rồi, là hạt châu của Ngô Tà, cố nguyên châu, chính là cố nguyên châu."
Trương Khởi Linh nghĩ lại, cảm thấy vô cùng đáng sợ, "Đưa tôi đến nhà anh ngay lập tức." Không thèm để ý mình còn đang mặc đồ bệnh nhân, Trương Khởi Linh cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài. Bàn Tử thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
Khi hai người rời khỏi bệnh viện thì gặp một chút phiền toái, nhưng rất nhanh đã được Bàn Tử xử lý gọn lẹ. Bàn Tử biết Trương Khởi Linh đang cực kỳ sốt ruột, hắn liền tăng ga phóng về nhà, lúc đến nhà Bàn Tử thì sắc trời đã tối đen rồi.
"Tiểu Ca, chính là thứ này." Bàn Tử đưa cho Trương Khởi Linh một cái hộp đựng con dao từ xương cá và một quyển sách đã ố vàng, "Hình như cậu có nghiên cứu về ngôn ngữ cổ xưa, cậu xem thử có nhìn ra được gì không?"
Trương Khởi Linh lấy sách ra mở đến trang mà Bàn Tử nói, vẻ mặt hắn càng lúc càng âm trầm.
Truyền thuyết về vây của người cá có thể chữa mọi bệnh tật, đạt được sự bất tử, nhưng cần phải có cố nguyên châu trong cơ thể người cá để dung hợp.
Theo truyền thuyết, một khi dung hợp cố nguyên châu và vây của người cá đó, người cá sẽ chia sẻ sinh mệnh với người được cứu rồi biến mất.
Phương pháp níu giữ lại sinh mệnh cho người cá là dùng con dao làm từ xương cá đâm vào trái tim của người được cứu rồi vấy máu lên đuôi cá, hoặc là phải có được tình yêu của người nọ.
Theo truyền thuyết, san hô dưới đáy biển sâu là lễ vật biểu đạt tình yêu của người cá, người cá sẽ tặng một mảnh san hô cho người họ yêu nhất.
Đến đây, Trương Khởi Linh đã không thể kìm nén được, hắn lập tức hỏi Bàn Tử: "Trước khi Ngô Tà đi có nói gì không?"
"Không nói gì cả, nhưng mà buổi tối ngày trước cậu ấy đưa san hô cho tôi thì có bảo, 'Tiểu Ca, sau này nhất định anh sẽ hạnh phúc bên người anh yêu.'"
"Lập tức đưa tôi đến chỗ Ngô Tà rời đi." Trương Khởi Linh cầm sách và con dao từ xương cá rồi chạy vụt ra ngoài.
Bàn Tử cảm thấy ngày hôm nay quá lạ thường, Trương Khởi Linh kích động như vậy, xem ra chuyện Ngô Tà cứu được hắn chắc chắn có vấn đề.
Người đến bờ biển vào buổi tối rất ít, chiếc xe có thể phóng với tốc độ nhanh nhất nhưng Trương Khởi Linh vẫn cảm thấy quá chậm. "Vì sao? Ngô Tà, cậu đối xử với tôi tốt như vậy, không tiếc dùng chính sinh mệnh của mình để đổi lấy sinh mệnh của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ không bao giờ yêu một người cá, hay là cảm thấy tôi đã hoàn toàn quên đi cậu?" Trương Khởi Linh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, trong đầu hắn là hàng ngàn hàng vạn câu hỏi.
Lúc hai người đến nơi, Trương Khởi Linh nhanh chóng xuống xe chạy đến bờ biển, Bàn Tử nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định ở lại xe hút thuốc, chuyện của ai thì cứ để họ giải quyết đi.
Ngô Tà về biển nhưng không trở lại gia tộc của mình, cậu không muốn người nhà phải đau lòng, cậu đã đến tìm chú ba của mình, sau đó nói với chú ba rằng cậu phải đến một nơi rất xa để rèn luyện bản thân. Xong xuôi cậu chỉ biết lặng lẽ ngây ngốc trong biển sâu, chờ trời tối thì từ từ nổi lên mặt nước ở chỗ tảng đá ngầm nơi cậu gặp Trương Khởi Linh lần đầu tiên.
Ngắm những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng hôm nay không phải là ánh trăng tròn ngày đó, Ngô Tà nhớ tới lần trò chuyện của hai người, cậu vì Trương Khởi Linh mà xướng lên khúc ca cầu phúc, cuối cùng không kìm nén được, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Một giọt nước lấp loáng dưới ánh trăng, hòa vào biển cả trở thành một hạt ngọc trai tỏa sáng lung linh.
Ngô Tà chợt nghe thấy một tiếng gọi to từ phía sau vọng lại, cậu cẩn thận lắng nghe thật kỹ, có người đang kêu tên cậu, nhưng... là thanh âm của Trương Khởi Linh! "Vì sao Trương Khởi Linh lại tới đây? Anh ấy đang gọi tên mình? Anh ấy nhớ ra mình rồi sao?"
Một đống câu hỏi quẩn quanh đầu Ngô Tà.
"Ngô Tà, mau ra đây, tôi không biết... Lẽ ra tôi nên sớm nói cho em nghe tình cảm của mình." Trương Khởi Linh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, trước đây hắn một mình xử lý tất cả mọi chuyện vô cùng thành thạo, nhưng lần này đối mặt với chuyện về Ngô Tà, hắn hoàn toàn rối loạn, hắn sợ không bao giờ nhìn thấy Ngô Tà nữa, vĩnh viễn phải xa nhau.
Ngô Tà nghe thấy những gì Trương Khởi Linh nói, nhưng cậu lại do dự, cậu nhớ tới lời nói của Hoắc Linh ở bệnh viện, cậu sợ Trương Khởi Linh phải gánh lấy những tổn thương, cậu sợ cứ cố chấp bên hắn chỉ mang đến cho hắn càng nhiều bất hạnh.
"Hoặc là, Ngô Tà... Tôi nguyện dâng máu đầu tim cho em." Trương Khởi Linh không nghe Ngô Tà đáp lại, nhưng hắn tin Ngô Tà nghe hết những gì hắn nói. Vì vậy hắn giơ con dao xương cá kia lên, nếu không thể... cứu được em, vậy thì tôi nguyện ý đi cùng em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.