[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà] Chàng Tiên Cá
Chương 29: Ngoại truyện 2 (HẾT)
Tất Tư Tạp
28/10/2021
"Xin lỗi." Trương Khởi Linh ngồi bên cạnh Ngô Tà, bày ra vẻ mặt tha
thiết nói với người đàn ông đối diện mình, hắn lớn như vậy nhưng đây lại là lần đầu tiên phải e dè nhận lỗi trước người khác. Ngọn nguồn chuyện
này bắt đầu từ mười phút trước.
"Cháu sẽ không đi theo chú, chú buông cháu ra!" Là giọng của Ngô Tà.
"Không đi? Có tin chú cắt luôn cái đuôi của mày không!" Lần này là giọng của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Trương Khởi Linh vừa trở về biệt thự định bụng sẽ đưa Ngô Tà đi nhà hàng xoay, kết quả là mới đến trước cửa đã nghe thấy Ngô Tà bị người ta uy hiếp. Chẳng lẽ Hoắc Linh tiết lộ tin tức khiến cho kẻ nào muốn bắt cậu làm thí nghiệm? Trương Khởi Linh không dám nghĩ nhiều, hắn lặng lẽ đi vòng đến sân sau. Trong phòng là một người đàn ông lạ mặt đang kéo tay Ngô Tà, cậu sắp bị gã ta lôi đi.
Trương Khởi Linh quay người vào nhà, chạy nhanh đến phía sau người lạ mặt kia, bẻ tay người nọ ra sau lưng.
"Ông là ai?" Đây là thanh âm lạnh lùng của Trương Khởi Linh.
"Cậu làm gì vậy?" Còn đây là giọng của người đàn ông xa lạ.
"Chú ba!" Ngô Tà không hiểu vì sao Trương Khởi Linh lại đột nhiên vọt vào phòng khách rồi bắt chú ba của cậu.
Đầu đuôi mọi chuyện là như vậy, Trương Khởi Linh về nhà nghe thấy Ngô Tà bị một gã đàn ông xa lạ nào đó uy hiếp, vì vậy hắn nghĩ cách vào biệt thự rồi khống chế người kia, không ngờ Ngô Tà lại bảo đấy là chú ba nhà mình.
"Khụ, cậu cũng không cố ý, lần này tôi bỏ qua." Ngô Tam Tỉnh nghe Trương Khởi Linh giải thích xong, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tiểu Tà, không phải cháu nói với chú là phải đến một vùng biển xa xôi để rèn luyện sao? Sao giờ lại ở đây?"
"Chú ba, chú... Chú làm sao tìm được cháu?" Ngô Tà cảm thấy rất lạ, vì sao mà Ngô Tam Tỉnh biết cậu không ở ngoài biển, đã thế còn tìm được đến biệt thự của Trương Khởi Linh.
"Chú muốn tìm cháu trai của mình, chẳng lẽ chuyện cỏn con như vậy mà chú cũng không làm được? Đừng đánh trống lảng, chú đang hỏi cháu đấy!" Ngô Tam Tỉnh trừng mắt nhìn Ngô Tà.
"Cháu... cháu không thể trở về nữa!" Ngô Tà cúi đầu đáp.
"Vì sao?" Ngô Tam Tỉnh không rõ tại sao Ngô Tà nói như vậy, hơn nữa thằng nhóc vừa mới chế trụ mình ban nãy tại sao lại ở chung với cháu mình tại đây.
Ngô Tà hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu kể lại cho Ngô Tam Tỉnh nghe tất cả mọi chuyện từ khi cậu cứu được Trương Khởi Linh cho đến bây giờ. Kể đến đoạn cậu bị Cầu Đức Khảo bắt cóc, rồi lúc Trương Khởi Linh xông pha nguy hiểm để cứu mình, móng tay siết chặt lại đâm vào da thịt. Trương Khởi Linh ở bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve mở tay cậu ra, sau đó hai bàn tay đan mười ngón vào nhau.
"Ý của cháu là cháu đã sử dụng bí thuật của chúng ta cho thằng nhóc bên cạnh này?" Ngô Tam Tỉnh nghe xong câu chuyện thì quay đầu đánh giá một lượt Trương Khởi Linh, sau đó mới lại hỏi Ngô Tà. Ngô Tà gật đầu.
"Vậy bây giờ quan hệ của hai đứa là gì?" Ngô Tam Tỉnh hỏi tiếp.
"Anh ấy là... là bạn đời của cháu." Ngô Tà do dự một chút rồi ngẩng đầu nói với Ngô Tam Tỉnh.
"Cháu... cháu sao lại có thể tự quyết định bạn đời của mình được?!" Ngô Tam Tỉnh chỉ vào Ngô Tà mắng, "Cháu không biết người cá phải có sự đồng ý của tộc trưởng mới có thể nên duyên sao?"
"Nhưng... nhưng thần biển đã đồng ý cho hai chúng cháu bên nhau rồi!" Ngô Tà hơi sốt ruột, cậu vươn tay lấy mảnh san hô trong cổ áo của Trương Khởi Linh ra. "Chú ba xem này!"
Ngô Tam Tỉnh nhìn mảnh san hô kia đã biến thành màu lam trong suốt, quả thực đã được chấp nhận. Ngô Tam Tỉnh trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Vậy chú về trước báo với chú hai một tiếng, dù sao bây giờ hắn cũng là tộc trưởng, cha mẹ cháu rất lo lắng cho cháu đấy."
"Hả? Chú ba, chú không bắt cháu trở về nữa à? Cảm ơn chú ba." Ngô Tà lại biến thành đứa nhỏ làm nũng với người thân.
"Uầy, Tiểu Tà chịu khổ rồi, biết vậy lúc ấy chú sẽ không cho cháu lên bờ." Ngô Tam Tỉnh than thở, cháu trai duy nhất của mình giờ lại bị người ta cuỗm mất. Sau đó Ngô Tam Tỉnh không để ý đến Ngô Tà nữa mà liếc sang Trương Khởi Linh: "Hừ, mạng lớn lắm! Biết vậy năm đó không cứu thằng nhóc này, hiện tại thì hay rồi, không chỉ lừa mất cháu của tôi mà còn hại nó cả đời không thể quay về biển rộng. Hừ!"
"Hả? Chú ba, chú nói sao? Trước kia Tiểu Ca được chú cứu à?" Ngô Tà từng nghe Bàn Tử kể về chuyện ngày xưa của Trương Khởi Linh, cậu cũng từng suy nghĩ vì sao Trương Khởi Linh nhỏ bé như vậy mà lại có thể trôi dạt vào bờ biển, không ngờ là do chú ba của mình giúp đỡ.
Trương Khởi Linh cũng vô cùng kinh ngạc, hóa ra người cứu hắn chính là Ngô Tam Tỉnh, hóa ra bắt đầu từ khi ấy vận mệnh của hắn và Ngô Tà đã gắn vào nhau.
"Bây giờ chú cũng hối hận." Ngô Tam Tỉnh tức giận.
"Tôi sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho Ngô Tà." Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tam Tỉnh, kiên định nói.
Thật ra Ngô Tam Tỉnh cũng đau lòng với đứa cháu nhà mình, không ngờ Trương Khởi Linh lại kiên quyết vững vàng nói với mình như vậy, thành ra hiện giờ ông chẳng biết nên làm sao.
Qua một hồi lâu, Ngô Tam Tỉnh đành phải về, "Cháu ở đây cách biển quá xa, cho dù không thể trở về làm người cá, nhưng thường xuyên ngâm mình trong biển vẫn tốt." Nói xong, Ngô Tam Tỉnh rời đi.
Hơn một tháng sau, Ngô Tà được Trương Khởi Linh đưa đến bờ biển. "Ơ? Đây không phải là biệt thự của chúng ta sao? Sao lại dọn đến đây rồi? Tiểu Ca!"
"Sau này chúng ta sẽ sống tại đây." Trương Khởi Linh dẫn Ngô Tà vào nhà.
Sau khi Ngô Tam Tỉnh nói như vậy khiến Trương Khởi Linh nhận ra, hắn lo lắng cho Ngô Tà, muốn cậu được tiếp xúc với biển cả nhiều hơn, vả lại nếu cách biển gần thì cũng tiện cho Ngô Tà gặp gỡ người nhà cậu. Vậy nên hắn liền mua một mảnh đất sát biển chưa bị khai phá trong thời gian ngắn nhất, đồng thời lại sợ Ngô Tà không quen với ngôi nhà mới nên cho xây dựng giống hệt căn biệt thự cũ của hai người.
Thấy nơi đây trang trí bày biện hệt như căn nhà hai người từng ở, Ngô Tà liền nhận ra sự lo lắng quan tâm của Trương Khởi Linh. Cậu cảm động quay lại ôm chặt lấy Trương Khởi Linh, "Tiểu Ca, cảm ơn anh đã vì em mà làm những thứ này."
Trương Khởi Linh vuốt ve tấm lưng Ngô Tà, "Em vui là được."
"Em rất vui, được ở bên anh chính là điều hạnh phúc nhất." Ngô Tà hơi nghẹn ngào, bây giờ cậu đã chẳng cần sợ hãi nước mắt của mình sẽ biến thành những viên ngọc trai, hơn nữa từ khi hoàn toàn trở thành con người, cậu cũng chưa từng khóc vì chuyện gì. Nhưng ngày hôm nay Trương Khởi Linh lại khiến cho Ngô Tà quá mức cảm động, những giọt nước mắt của cậu cứ như vậy mà rơi xuống.
"Ngô Tà, đừng khóc." Trương Khởi Linh không muốn nhìn thấy Ngô Tà khóc, cho dù cậu khóc vì xúc động, hắn cũng không nỡ để Ngô Tà rơi lệ, "Tôi cũng rất hạnh phúc khi được ở bên em." Trương Khởi Linh siết chặt Ngô Tà vào lòng.
Hai người hiểu rõ lòng nhau, yên tâm mà trao trọn trái tim của mình, không thứ gì quý trọng hơn điều đó.
Sau này, Ngô Tam Tỉnh, cha mẹ Ngô Tà và cả chú hai của cậu đều đến thăm cậu. Không lâu sau, trên bãi cát vàng trước cửa nhà họ, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đã tổ chức một buổi lễ theo nghi thức của người cá, mặc dù khách quý đến tham dự cũng chỉ có Bàn Tử, cha mẹ Ngô Tà, chú ba và thím ba, người chủ trì nghi lễ là chú hai của Ngô Tà. Trương Khởi Linh và Ngô Tà đều cảm thấy đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bọn họ.
_HẾT_
"Cháu sẽ không đi theo chú, chú buông cháu ra!" Là giọng của Ngô Tà.
"Không đi? Có tin chú cắt luôn cái đuôi của mày không!" Lần này là giọng của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Trương Khởi Linh vừa trở về biệt thự định bụng sẽ đưa Ngô Tà đi nhà hàng xoay, kết quả là mới đến trước cửa đã nghe thấy Ngô Tà bị người ta uy hiếp. Chẳng lẽ Hoắc Linh tiết lộ tin tức khiến cho kẻ nào muốn bắt cậu làm thí nghiệm? Trương Khởi Linh không dám nghĩ nhiều, hắn lặng lẽ đi vòng đến sân sau. Trong phòng là một người đàn ông lạ mặt đang kéo tay Ngô Tà, cậu sắp bị gã ta lôi đi.
Trương Khởi Linh quay người vào nhà, chạy nhanh đến phía sau người lạ mặt kia, bẻ tay người nọ ra sau lưng.
"Ông là ai?" Đây là thanh âm lạnh lùng của Trương Khởi Linh.
"Cậu làm gì vậy?" Còn đây là giọng của người đàn ông xa lạ.
"Chú ba!" Ngô Tà không hiểu vì sao Trương Khởi Linh lại đột nhiên vọt vào phòng khách rồi bắt chú ba của cậu.
Đầu đuôi mọi chuyện là như vậy, Trương Khởi Linh về nhà nghe thấy Ngô Tà bị một gã đàn ông xa lạ nào đó uy hiếp, vì vậy hắn nghĩ cách vào biệt thự rồi khống chế người kia, không ngờ Ngô Tà lại bảo đấy là chú ba nhà mình.
"Khụ, cậu cũng không cố ý, lần này tôi bỏ qua." Ngô Tam Tỉnh nghe Trương Khởi Linh giải thích xong, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tiểu Tà, không phải cháu nói với chú là phải đến một vùng biển xa xôi để rèn luyện sao? Sao giờ lại ở đây?"
"Chú ba, chú... Chú làm sao tìm được cháu?" Ngô Tà cảm thấy rất lạ, vì sao mà Ngô Tam Tỉnh biết cậu không ở ngoài biển, đã thế còn tìm được đến biệt thự của Trương Khởi Linh.
"Chú muốn tìm cháu trai của mình, chẳng lẽ chuyện cỏn con như vậy mà chú cũng không làm được? Đừng đánh trống lảng, chú đang hỏi cháu đấy!" Ngô Tam Tỉnh trừng mắt nhìn Ngô Tà.
"Cháu... cháu không thể trở về nữa!" Ngô Tà cúi đầu đáp.
"Vì sao?" Ngô Tam Tỉnh không rõ tại sao Ngô Tà nói như vậy, hơn nữa thằng nhóc vừa mới chế trụ mình ban nãy tại sao lại ở chung với cháu mình tại đây.
Ngô Tà hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu kể lại cho Ngô Tam Tỉnh nghe tất cả mọi chuyện từ khi cậu cứu được Trương Khởi Linh cho đến bây giờ. Kể đến đoạn cậu bị Cầu Đức Khảo bắt cóc, rồi lúc Trương Khởi Linh xông pha nguy hiểm để cứu mình, móng tay siết chặt lại đâm vào da thịt. Trương Khởi Linh ở bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve mở tay cậu ra, sau đó hai bàn tay đan mười ngón vào nhau.
"Ý của cháu là cháu đã sử dụng bí thuật của chúng ta cho thằng nhóc bên cạnh này?" Ngô Tam Tỉnh nghe xong câu chuyện thì quay đầu đánh giá một lượt Trương Khởi Linh, sau đó mới lại hỏi Ngô Tà. Ngô Tà gật đầu.
"Vậy bây giờ quan hệ của hai đứa là gì?" Ngô Tam Tỉnh hỏi tiếp.
"Anh ấy là... là bạn đời của cháu." Ngô Tà do dự một chút rồi ngẩng đầu nói với Ngô Tam Tỉnh.
"Cháu... cháu sao lại có thể tự quyết định bạn đời của mình được?!" Ngô Tam Tỉnh chỉ vào Ngô Tà mắng, "Cháu không biết người cá phải có sự đồng ý của tộc trưởng mới có thể nên duyên sao?"
"Nhưng... nhưng thần biển đã đồng ý cho hai chúng cháu bên nhau rồi!" Ngô Tà hơi sốt ruột, cậu vươn tay lấy mảnh san hô trong cổ áo của Trương Khởi Linh ra. "Chú ba xem này!"
Ngô Tam Tỉnh nhìn mảnh san hô kia đã biến thành màu lam trong suốt, quả thực đã được chấp nhận. Ngô Tam Tỉnh trầm mặc một lát, sau đó mới nói: "Vậy chú về trước báo với chú hai một tiếng, dù sao bây giờ hắn cũng là tộc trưởng, cha mẹ cháu rất lo lắng cho cháu đấy."
"Hả? Chú ba, chú không bắt cháu trở về nữa à? Cảm ơn chú ba." Ngô Tà lại biến thành đứa nhỏ làm nũng với người thân.
"Uầy, Tiểu Tà chịu khổ rồi, biết vậy lúc ấy chú sẽ không cho cháu lên bờ." Ngô Tam Tỉnh than thở, cháu trai duy nhất của mình giờ lại bị người ta cuỗm mất. Sau đó Ngô Tam Tỉnh không để ý đến Ngô Tà nữa mà liếc sang Trương Khởi Linh: "Hừ, mạng lớn lắm! Biết vậy năm đó không cứu thằng nhóc này, hiện tại thì hay rồi, không chỉ lừa mất cháu của tôi mà còn hại nó cả đời không thể quay về biển rộng. Hừ!"
"Hả? Chú ba, chú nói sao? Trước kia Tiểu Ca được chú cứu à?" Ngô Tà từng nghe Bàn Tử kể về chuyện ngày xưa của Trương Khởi Linh, cậu cũng từng suy nghĩ vì sao Trương Khởi Linh nhỏ bé như vậy mà lại có thể trôi dạt vào bờ biển, không ngờ là do chú ba của mình giúp đỡ.
Trương Khởi Linh cũng vô cùng kinh ngạc, hóa ra người cứu hắn chính là Ngô Tam Tỉnh, hóa ra bắt đầu từ khi ấy vận mệnh của hắn và Ngô Tà đã gắn vào nhau.
"Bây giờ chú cũng hối hận." Ngô Tam Tỉnh tức giận.
"Tôi sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho Ngô Tà." Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tam Tỉnh, kiên định nói.
Thật ra Ngô Tam Tỉnh cũng đau lòng với đứa cháu nhà mình, không ngờ Trương Khởi Linh lại kiên quyết vững vàng nói với mình như vậy, thành ra hiện giờ ông chẳng biết nên làm sao.
Qua một hồi lâu, Ngô Tam Tỉnh đành phải về, "Cháu ở đây cách biển quá xa, cho dù không thể trở về làm người cá, nhưng thường xuyên ngâm mình trong biển vẫn tốt." Nói xong, Ngô Tam Tỉnh rời đi.
Hơn một tháng sau, Ngô Tà được Trương Khởi Linh đưa đến bờ biển. "Ơ? Đây không phải là biệt thự của chúng ta sao? Sao lại dọn đến đây rồi? Tiểu Ca!"
"Sau này chúng ta sẽ sống tại đây." Trương Khởi Linh dẫn Ngô Tà vào nhà.
Sau khi Ngô Tam Tỉnh nói như vậy khiến Trương Khởi Linh nhận ra, hắn lo lắng cho Ngô Tà, muốn cậu được tiếp xúc với biển cả nhiều hơn, vả lại nếu cách biển gần thì cũng tiện cho Ngô Tà gặp gỡ người nhà cậu. Vậy nên hắn liền mua một mảnh đất sát biển chưa bị khai phá trong thời gian ngắn nhất, đồng thời lại sợ Ngô Tà không quen với ngôi nhà mới nên cho xây dựng giống hệt căn biệt thự cũ của hai người.
Thấy nơi đây trang trí bày biện hệt như căn nhà hai người từng ở, Ngô Tà liền nhận ra sự lo lắng quan tâm của Trương Khởi Linh. Cậu cảm động quay lại ôm chặt lấy Trương Khởi Linh, "Tiểu Ca, cảm ơn anh đã vì em mà làm những thứ này."
Trương Khởi Linh vuốt ve tấm lưng Ngô Tà, "Em vui là được."
"Em rất vui, được ở bên anh chính là điều hạnh phúc nhất." Ngô Tà hơi nghẹn ngào, bây giờ cậu đã chẳng cần sợ hãi nước mắt của mình sẽ biến thành những viên ngọc trai, hơn nữa từ khi hoàn toàn trở thành con người, cậu cũng chưa từng khóc vì chuyện gì. Nhưng ngày hôm nay Trương Khởi Linh lại khiến cho Ngô Tà quá mức cảm động, những giọt nước mắt của cậu cứ như vậy mà rơi xuống.
"Ngô Tà, đừng khóc." Trương Khởi Linh không muốn nhìn thấy Ngô Tà khóc, cho dù cậu khóc vì xúc động, hắn cũng không nỡ để Ngô Tà rơi lệ, "Tôi cũng rất hạnh phúc khi được ở bên em." Trương Khởi Linh siết chặt Ngô Tà vào lòng.
Hai người hiểu rõ lòng nhau, yên tâm mà trao trọn trái tim của mình, không thứ gì quý trọng hơn điều đó.
Sau này, Ngô Tam Tỉnh, cha mẹ Ngô Tà và cả chú hai của cậu đều đến thăm cậu. Không lâu sau, trên bãi cát vàng trước cửa nhà họ, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đã tổ chức một buổi lễ theo nghi thức của người cá, mặc dù khách quý đến tham dự cũng chỉ có Bàn Tử, cha mẹ Ngô Tà, chú ba và thím ba, người chủ trì nghi lễ là chú hai của Ngô Tà. Trương Khởi Linh và Ngô Tà đều cảm thấy đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời bọn họ.
_HẾT_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.