[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên
Chương 11
Bất Minh Nhãn
25/10/2021
"Anh đương nhiên không phải là người tốt", Tô Vạn trả lời mà không cần suy nghĩ, Hắc Hạt Tử ngạc nhiên, liền nghe Tô Vạn nói: "Tôi trước đây cho rằng lưu manh là phải như Dương Hảo nhưng anh đã hoàn toàn làm mới định nghĩa của tôi về lưu manh, không chỉ lời nói hành vi hèn mọn, tuổi tác như vậy còn có thú vui hèn hạ là đi chọc ghẹo mấy tiểu cô nương, đã thế lại còn biết võ công."
"Võ công", Hắc Hạt Tử lặp lại một lần rồi bật cười, hắn phát hiện Tô Vạn tiểu tử này thật sự rất vui vẻ, không biết có phải bởi vì hắn quanh năm tiếp xúc đều là mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa, bỗng nhiên có một tiểu quỷ làm đồ đệ như vậy, cảm giác quả thực là tươi mới thoát tục, làm hắn nửa ngày muốn dừng cười cũng không dễ dàng gì, lại phát hiện Tô Vạn nhìn hắn chằm chằm vẻ mặt khó hiểu, nói: "Khiếu hài hước của anh cũng rất kỳ quái, các người một đường này đều là những người kỳ quái, nếu không làm cho người ta không rõ được kế hoạch thì cũng là ở trên xe lửa ném người ra ngoài, còn có loại lưu manh biết võ công như anh —— cũng không có gì bình thường. "
"Đó là vận khí của cậu không tốt", Hắc Hạt Tử cười nói: "Những người chúng tôi vốn rất bình thường, biến thành như bây giờ coi như là tình thế bắt buộc, có đôi khi người không bị bệnh thần kinh liền sống không nổi."
"Liệu tôi có bị bệnh thần kinh nếu tôi tiếp tục luyện theo anh không?" Tô Vạn hỏi, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Cậu vốn là một mầm mống tốt cho bệnh thần kinh, nếu không cậu cho rằng vì sao Ngô Tà lại chọn mấy người các cậu?"
"Trong mắt người bị bệnh thần kinh, người bình thường đều có bệnh thần kinh, cho nên không có gì để nói với loại người như các anh", Tô Vạn liếc mắt một cái, Hắc Hạt Tử lại vui vẻ vỗ vỗ đầu cậu nói: "Được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ nên làm gì đây?"
"Còn muốn tôi lên kế hoạch", Tô Vạn vẻ mặt đau khổ: "Vừa rồi không phải là anh dẫn đường thoát hiểm sao, bây giờ lại bảo tôi làm, hai người chúng ta nói không chừng đều chết luôn ở chỗ này."
"Không thể nói như vậy", Hắc Hạt Tử nói: "Kỳ thật vừa rồi nếu con rắn kia không có trứng, kế hoạch của cậu có thể thành công, chẳng qua kế hoạch của cậu quá mức cẩn thận, cho nên biến số có thể xảy ra quá ít, một khi xuất hiện tình huống bất ngờ gì, sẽ dẫn đến toàn bộ kế hoạch sụp đổ."
"Mà hồi nãy anh mới bảo chúng ta đến làm ngựa giống nghĩa là sao?" Tô Vạn bỗng nhiên nhớ tới, liền thấy Hắc Hạt Tử nhún vai nói: "Tôi ở trên người con mãng xà thấy được một đồng nghiệp trước kia của tôi, chúng tôi đến nơi này cũng là chuyện từ mấy năm trước, nhưng hiện tại hắn lại dính trên người Bạch Tố Trinh kia, tôi nghĩ rất có thể là chất nhầy trên người mãng xà kia có thể làm cho con người chậm rãi biến thành sinh vật nửa người nửa rắn, sau đó lại cùng Bạch Tố Trinh giao phối, sinh ra những quả trứng xà tinh kia."
"Mẹ nó, kinh tởm vậy", Tô Vạn nghe mà sắc mặt đều thay đổi: "Cưỡng gian đàn ông thật ra không tính là phạm pháp, không ngờ đầu năm nay mấy con rắn đều lưu manh như vậy, thế gian thật sự đổi thay rồi."
"Rắn cũng bị cậu gọi là lưu manh, gọi tôi cũng gọi là lưu manh, định nghĩa đối với dân lưu manh cũng quá rộng rồi", Hắc Hạt Tử cười nói, kéo Tô Vạn từ dưới mặt đất lên, lại nói: "Tôi thấy hai chúng ta tốt nhất nên đi tìm một chỗ để tắm rửa, vừa rồi cả người đều dính chất nhầy này, nhỡ đâu qua hai ngày lại mọc vảy."
Tô Vạn vừa nghe chợt nhớ tới toàn thân mình đều dính nhớp, không chỉ có chất nhầy từ trên người Bạch Tố Trinh, hơn nữa còn có nước bọt trong miệng của nó, hiện tại vừa nghĩ tới liền cảm thấy ghê tởm không chịu nổi. Tuy rằng cậu có mang theo khăn giấy ướt gì đó, nhưng không giải quyết được vấn đề toàn thân, cho nên cũng đành phải cùng Hắc Hạt Tử đi tìm nguồn nước sạch tắm rửa.
Không khó để tìm được một ao nước trong đầm rắn, hiện tại hai người lại ở dưới lòng đất, bởi vì hệ thống thoát nước của thành cổ đã sụp đổ, rất nhiều nơi tồn lại nước đọng, Hắc Hạt Tử và Tô Vạn đi được một lát thì tìm được một bể chứa nước lớn, là nước chết, Hắc Hạt Tử kiểm tra ở chỗ nông, chỉ thấy bên dưới nước có một ít cát đá cùng ít côn trùng thủy sinh, thoạt nhìn coi như sạch sẽ, liền nói: "Một nhà tắm năm ngàn năm không thay nước."
"Phía sau có vẻ cũng rất sâu, sẽ không có thứ gì ở sâu trong đó chứ" Tô Vạn cầm đèn pin soi, phát hiện bể nước này lan đến tận sâu trong hang động, chỗ sâu nhất không nhìn thấy gì ngoài màu đen, bề ngoài không có động tĩnh gì, nhưng sau trải nghiệm mới chạm vào trứng rắn trong nước, Tô Vạn luôn có chút bóng ma trong lòng, mà Hắc Hạt Tử nghe xong liền nói: "Nước này chỉ có thể rửa qua với quần áo, trong nước đầm rắn có không ít bọ, cậu sẽ không muốn có thứ gì đó bò vào trong quần đâu."
"Sao lại bò vào quần", Tô Vạn nhất thời run lên, nghĩ đến con rắn lông đen lần trước: "Là bởi vì dương khí của tôi quá thịnh nên mấy thứ này mới bò đến đó sao?"
"Cậu thật đúng là canh cánh mãi trong lòng chuyện con gà của bản thân", Hắc Hạt Tử nhịn cười nói, Tô Vạn liếc mắt một cái, lại không để ý tới hắn, từ trong túi lấy ra loại xô múc nước gấp có thể co giãn, sau đó rửa sạch chất nhầy trên người.
Hắc Hạt Tử và Tô Vạn bận rộn trong chốc lát, rửa sạch gần hết chất nhầy trên người, nhưng trên đầu vẫn còn dính dính, Hắc Hạt Tử nói loại bọ này cũng sẽ theo lỗ tai bò vào bên trong, cho nên hai người cũng không dám dùng nước trong bể gội đầu.
"Chúng ta hiện tại đại khái là đang ở đâu?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nghe vậy trả lời: "Chúng ta hiện tại ở rìa thành cổ, còn phải đi sâu vào trong, chắc còn phải đi xuống một hai tầng."
"Chúng ta đi vào mà có vớt cái gì đâu", Tô Vạn bĩu môi, Hắc Hạt Tử vừa nghe tiểu tử này vậy mà đã bắt đầu nghĩ đến minh khí, cứ như coi bản thân đã là tên trộm mộ vậy, liền cười nói: "Cậu không phải là không thiếu tiền sao, đồ của năm ngàn năm trước cậu cũng tham?"
"Đây là kho báu của nền văn minh", Tô Vạn phản bác: "Anh không thể nghĩ về hướng cao cả hơn sao, những thứ ở đây tùy tiện mang ra một hoặc hai món đem tặng bảo tàng, tên của tôi có thể được khắc trong lịch sử Trung Quốc."
"Là sẽ bị xử bắn", Hắc Hạt Tử vừa nghe liền vui vẻ: "Cậu đứng ở trên nguồn gốc văn minh của quốc gia này, vừa rồi chúng ta còn hủy một phần nền văn minh cổ đại, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cậu bị bắn chết rồi."
"Vậy sao", Tô Vạn nghe xong vẻ mặt thất vọng, lại nói: "Vậy anh xuống đấu nhiều lần như vậy, không phải là nên bị xử bắn nhiều lần rồi sao? Quả nhiên không phải là người tốt. "
"Tôi thực sự nên sớm bị bắn chết", Hắc Hạt Tử cười nói: "Nhưng lý do không hoàn toàn là bởi vì trộm mộ, nếu một ngày nào đó tôi ra tòa, sau đó tuyên án, bản án sẽ dài đến rơi xuống đất."
"Không phải là anh giết người chứ?" Tô Vạn cả kinh, nhưng lập tức lại nói: "Không đúng, anh khẳng định đã giết người, tôi nên hỏi là anh có làm gì khác ngoài giết người, đốt phá, cướp mộ hay không, chẳng hạn như là hiếp dâm hay gì đó."
"Bộ tôi giống kẻ hiếp dâm sao?" Hắc Hạt Tử cười nói, đã thấy Tô Vạn trịnh trọng gật đầu, nhất thời khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Cái này cậu có thể yên tâm, người phụ nữ tôi tìm nếu không phải ngươi tình ta nguyện, chính là một tay giao tiền một tay giao hàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện ăn chùa đâu."
"Làm lưu manh duyên số tốt thật", Tô Vạn nhỏ giọng nói, nhìn qua còn có chút hâm mộ, Hắc Hạt Tử liền vỗ vỗ hắn: "Lá gan của cậu quá nhỏ, huống chi cậu còn chưa tới mười tám tuổi, hiện tại có ra ngoài tìm nữ nhân, trên danh nghĩa đều là người ta cưỡng gian cậu, ai nguyện ý."
"Ai nhát gan chứ", Tô Vạn vội vàng nói: "Nam nhân ba mươi mới một cành hoa, hiện tại tôi còn hơn mười năm, một chút cũng không vội."
Hai người vùa đi vừa nói chuyện phiếm, đi về phía di chỉ, đi một hồi cũng không gặp bất cứ con xà tinh nào, Tô Vạn liền đoán ở thời đại Tây Vương Mẫu, xà tinh lúc đầu đều là tế phẩm được dâng lên Bạch Tố Trinh, cho nên địa vị không cao, không thể tiến vào trung tâm thành cổ.
Tuy rằng không nhìn thấy con rắn sống nào, nhưng hai người đi sâu vào trong, trên vách tường hang động lại có thể thấy được rất nhiều điêu khắc hình rắn, Tô Vạn nhìn thấy bên trong còn có một loại chim lớn rất cổ quái, liền hỏi Hắc Hạt Tử là cái gì, mà Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua liền nói: "Chính là nguyên mẫu của Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương trong thần thoại, thủ hộ giả của Tây Vương Mẫu, lần trước chúng tôi tới không gặp, có thể là bị diệt sạch, nhưng thứ này ở một chỗ khác vẫn tồn tại, cho nên lát nữa đụng phải cậu cũng đừng sợ."
"Không phải rắn là được", Tô Vạn nói, "Lần trước anh đi thì cuối cùng tìm được cái gì?"
"Cuối cùng chúng tôi tìm được thiên thạch của Tây Vương Mẫu, cũng chính là một khối thiên thạch rất lớn", Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút nói: "Còn xảy ra một số chuyện, cậu chưa từng trải qua cùng rất nhiều người xuống đất, cho nên cậu hẳn là không rõ trong nghề này, phiền toái lớn nhất dưới đất vĩnh viễn đều là người một nhà."
"Người một nhà?", Tô Vạn nghi hoặc nói, mà Hắc Hạt Tử lắc đầu cười nói: "Lần trước ông chủ thuê của tôi mang theo một đống đầu trâu mặt ngựa, vì tiền cái gì cũng làm được, giống như những người ở sa mạc, cuối cùng xảy ra sự cố, những người này liền bỏ Ngô Tà cùng một người khác ở lại chỗ này."
"Nghe như vậy không phải anh cũng đi sao? Anh và Ngô Tà không phải bằng hữu sao, không ở lại với anh ta?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm tiểu tử này ở một số thời điểm lại nói trúng tim đen, liền nói: "Khi đó tôi và Ngô Tà không tính là bằng hữu, ít nhất quan hệ khẳng định không thể so sánh với hiện tại, chẳng qua cậu ta là cháu trai của ông chủ tôi, cho nên tôi cuối cùng tuy vẫn rời đi, nhưng cũng giúp cậu ta nói chút lời tốt, không để cho những người khác mang tất cả thức ăn đi, coi như là giúp cậu ta một chút."
Tô Vạn nghe xong liền trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: "Nghe có vẻ như một khi vào nghề của hai người, bạn bè ý tứ liền sẽ thay đổi, trước kia tôi và Dương Hảo vừa quen nhau không lâu, điện thoại di động của tôi bị tên côn đồ cướp mất, cậu tôi vì lấy lại thiếu chút nữa bị thương, Vịt Lê cũng vậy, tôi đụng hư xe của ba cuối cùng cậu ta chịu tội thay tôi, nghe mắng gần ba tiếng đồng hồ cũng không quan tâm, tôi cảm thấy hai người bọn họ đều là bằng hữu của tôi, nhưng sau khi vào sa mạc liền trở nên rất kỳ quái, Lê Thốc không rõ tung tích, Dương Hảo cũng trốn, tôi đang nghĩ lần sau tôi nhìn thấy bọn họ, có khi nào cũng sẽ trở nên kỳ lạ như các anh. "
Tô Vạn nói một đoạn lớn, Hắc Hạt Tử nhìn ra cậu ta rất nghiêm túc, bởi vì tiểu tử này một chút giả vờ cũng không có, mà đối với vấn đề của Tô Vạn, Hắc Hạt Tử cũng không có đáp án, hắn không còn nhớ được tâm trạng của mình ở tuổi đó, đó là chuyện rất nhiều năm về trước, hắn chỉ nhớ những món điểm tâm bỗng nhiên không còn được ăn nữa, bánh phù dung, kẹo hoa quế, cuối cùng đều biến thành những loại rau củ ăn mỗi ngày trên bàn cơm, vừa ăn chính là gần hai năm.
"Nghề này của chúng tôi có một câu gọi là trước đi ba, sau đi bốn", một lát sau Hắc Hạt Tử mới nói, lúc này hai người bọn họ đi vào một vũng nước rất nông, tựa hồ là đang tiến vào một thông đạo chính trong di chỉ, đường đi cũng trở nên rộng rãi: "Ý tứ chính là làm chuyện gì cũng phải suy tính thêm một bước, cũng không khác nhiều lắm với việc cậu chơi cờ, suy nghĩ nhiều một bước luôn có lợi, hiện tại cậu có thể tưởng tượng thời điểm cậu gặp lại bạn học của cậu, bọn họ sẽ biến thành như thế nào, không cần nghĩ quá tốt, miễn cho khi đó thất vọng."
"Tôi không tưởng tượng được", Tô Vạn trả lời, "Chuyện đó quá khó, tôi còn không thể nhìn thấy bản thân mình thay đổi như thế nào, làm sao có thể tưởng tượng được người khác?"
Hắc Hạt Tử nghe xong không nói gì, hắn biết nếu như tất cả dựa theo kế hoạch của Ngô Tà mà đi, như vậy tiểu tử Lê Thốc kia, nhất định sẽ biến thành bộ dáng Tô Vạn hoàn toàn không thể nhận ra, hiện tại cho dù Tô Vạn không tưởng tượng được, chỉ cần Lê Thốc không chết, bọn họ sẽ có lúc gặp lại.
Hai người lại đi một hồi, vũng nước biến mất, đoạn đường này quá mức yên bình, đến nỗi Tô Vạn thấy có chút nhàm chán, cậu cảm thấy hình như bọn họ đang đi xuống, liền hỏi: "Con đường này hình như là một sườn dốc, có phải chúng ta đang đi xuống?"
"Đúng vậy, chỗ chúng ta muốn đi là ở chỗ sâu nhất của tháp mộc thác", Hắc Hạt Tử nói, hắn tính toán một chút, hiện tại cách lần nghỉ ngơi trước đã qua rất lâu, tuy rằng Tô Vạn cái gì cũng không nói, nhưng bọn họ rất có thể sẽ đụng phải bánh tông và huyết thi, để cho tiểu quỷ này chuẩn bị thể lực sớm một chút cũng tốt, vì thế hắn dừng bước, nói: "Nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc, có thể có thứ còn phiền toái hơn mãng xà, cậu đừng đến lúc đó ngay cả chạy trốn cũng chạy không nổi."
Tô Vạn kỳ thật đã sớm cảm giác chân giống như bị rót chì, nhưng bởi vì một loại tự tôn của học sinh quen thuộc, cậu vẫn không nói, lúc này vừa nghe Hắc Hạt Tử nói nghỉ ngơi, lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất, lấy sôcôla ra bắt đầu ăn, Hắc Hạt Tử thấy thế nhịn không được cười nói: "Cậu cũng không cần cứng rắn chống đỡ, thể lực không phải là ưu thế của cậu, cho nên nếu cậu muốn nghỉ ngơi, cậu có thể yêu cầu nghỉ ngơi."
"Anh đừng xem thường tôi", Tô Vạn nhồi nhét đầy sôcôla đầy miệng: "Tôi vẫn đảm nhận vị trí thi đấu trong đại hội thể thao, lần trước chạy tiếp sức nếu không phải là tay Vịt Lê run nắm không chặt gậy tiếp sức, dựa theo tốc độ đưa gậy đầu tiên của tôi, lớp chúng tôi đã có thể hạng nhất."
Hắc Hạt Tử không đáp lời, hắn có thể cảm giác được trong lòng Tô Vạn, Lê Thốc hẳn là một bằng hữu rất quan trọng, nhưng loại quan hệ này chỉ sợ là rốt cuộc không thể quay lại, chuyện này Tô Vạn sau này sẽ chậm rãi hiểu được, Hắc Hạt Tử muốn châm một điếu thuốc, lại trong nháy mắt ngay cả ngọn lửa bật lửa cũng không nhìn thấy, bóng tối kéo dài trong một hoặc hai giây rồi biến mất, sắc mặt Hắc Hạt Tử không thay đổi, thậm chí tay cũng không ngừng, hắn châm thuốc lá nói: "Cậu ngủ một lát đi, để tôi canh ca đầu cho."
"Hô", Tô Vạn ăn uống no đủ, người thả lỏng liền mệt mỏi, nghe Hắc Hạt Tử nói vậy giống như được ân xá, lập tức từ trong túi lấy đồ ra, mà cậu đang sờ vào trong túi, lại bỗng nhiên sờ được thứ gì đó trơn bóng lạnh lẽo, Tô Vạn còn đang suy nghĩ đây là cái gì, sau một giây sau đầu ngón tay liền bị đau, cậu kêu một tiếng, thoáng cái thu tay trở về, lại thấy trên tay cậu treo một con rắn, đầu màu đỏ rực, trên đầu còn có một cái mào gà rất lớn.
"Chó chết, sao lại là...", Tô Vạn chưa kịp nói chữ 'rắn' thì môi đã tê dại, ngay sau đó trước mắt tối sầm người liền ngã sõng xoài trên mặt đất, Hắc Hạt Tử thấy thế không ổn đi qua liền nhìn thấy con rắn đầu đỏ treo trên tay Tô Vạn, trong lòng nhất thời lạnh đi một nửa, nghĩ thầm vừa rồi còn nói tiểu tử này mạng lớn, kết quả liền mẹ nó bị rắn mào gà cắn!
"Võ công", Hắc Hạt Tử lặp lại một lần rồi bật cười, hắn phát hiện Tô Vạn tiểu tử này thật sự rất vui vẻ, không biết có phải bởi vì hắn quanh năm tiếp xúc đều là mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa, bỗng nhiên có một tiểu quỷ làm đồ đệ như vậy, cảm giác quả thực là tươi mới thoát tục, làm hắn nửa ngày muốn dừng cười cũng không dễ dàng gì, lại phát hiện Tô Vạn nhìn hắn chằm chằm vẻ mặt khó hiểu, nói: "Khiếu hài hước của anh cũng rất kỳ quái, các người một đường này đều là những người kỳ quái, nếu không làm cho người ta không rõ được kế hoạch thì cũng là ở trên xe lửa ném người ra ngoài, còn có loại lưu manh biết võ công như anh —— cũng không có gì bình thường. "
"Đó là vận khí của cậu không tốt", Hắc Hạt Tử cười nói: "Những người chúng tôi vốn rất bình thường, biến thành như bây giờ coi như là tình thế bắt buộc, có đôi khi người không bị bệnh thần kinh liền sống không nổi."
"Liệu tôi có bị bệnh thần kinh nếu tôi tiếp tục luyện theo anh không?" Tô Vạn hỏi, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Cậu vốn là một mầm mống tốt cho bệnh thần kinh, nếu không cậu cho rằng vì sao Ngô Tà lại chọn mấy người các cậu?"
"Trong mắt người bị bệnh thần kinh, người bình thường đều có bệnh thần kinh, cho nên không có gì để nói với loại người như các anh", Tô Vạn liếc mắt một cái, Hắc Hạt Tử lại vui vẻ vỗ vỗ đầu cậu nói: "Được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ nên làm gì đây?"
"Còn muốn tôi lên kế hoạch", Tô Vạn vẻ mặt đau khổ: "Vừa rồi không phải là anh dẫn đường thoát hiểm sao, bây giờ lại bảo tôi làm, hai người chúng ta nói không chừng đều chết luôn ở chỗ này."
"Không thể nói như vậy", Hắc Hạt Tử nói: "Kỳ thật vừa rồi nếu con rắn kia không có trứng, kế hoạch của cậu có thể thành công, chẳng qua kế hoạch của cậu quá mức cẩn thận, cho nên biến số có thể xảy ra quá ít, một khi xuất hiện tình huống bất ngờ gì, sẽ dẫn đến toàn bộ kế hoạch sụp đổ."
"Mà hồi nãy anh mới bảo chúng ta đến làm ngựa giống nghĩa là sao?" Tô Vạn bỗng nhiên nhớ tới, liền thấy Hắc Hạt Tử nhún vai nói: "Tôi ở trên người con mãng xà thấy được một đồng nghiệp trước kia của tôi, chúng tôi đến nơi này cũng là chuyện từ mấy năm trước, nhưng hiện tại hắn lại dính trên người Bạch Tố Trinh kia, tôi nghĩ rất có thể là chất nhầy trên người mãng xà kia có thể làm cho con người chậm rãi biến thành sinh vật nửa người nửa rắn, sau đó lại cùng Bạch Tố Trinh giao phối, sinh ra những quả trứng xà tinh kia."
"Mẹ nó, kinh tởm vậy", Tô Vạn nghe mà sắc mặt đều thay đổi: "Cưỡng gian đàn ông thật ra không tính là phạm pháp, không ngờ đầu năm nay mấy con rắn đều lưu manh như vậy, thế gian thật sự đổi thay rồi."
"Rắn cũng bị cậu gọi là lưu manh, gọi tôi cũng gọi là lưu manh, định nghĩa đối với dân lưu manh cũng quá rộng rồi", Hắc Hạt Tử cười nói, kéo Tô Vạn từ dưới mặt đất lên, lại nói: "Tôi thấy hai chúng ta tốt nhất nên đi tìm một chỗ để tắm rửa, vừa rồi cả người đều dính chất nhầy này, nhỡ đâu qua hai ngày lại mọc vảy."
Tô Vạn vừa nghe chợt nhớ tới toàn thân mình đều dính nhớp, không chỉ có chất nhầy từ trên người Bạch Tố Trinh, hơn nữa còn có nước bọt trong miệng của nó, hiện tại vừa nghĩ tới liền cảm thấy ghê tởm không chịu nổi. Tuy rằng cậu có mang theo khăn giấy ướt gì đó, nhưng không giải quyết được vấn đề toàn thân, cho nên cũng đành phải cùng Hắc Hạt Tử đi tìm nguồn nước sạch tắm rửa.
Không khó để tìm được một ao nước trong đầm rắn, hiện tại hai người lại ở dưới lòng đất, bởi vì hệ thống thoát nước của thành cổ đã sụp đổ, rất nhiều nơi tồn lại nước đọng, Hắc Hạt Tử và Tô Vạn đi được một lát thì tìm được một bể chứa nước lớn, là nước chết, Hắc Hạt Tử kiểm tra ở chỗ nông, chỉ thấy bên dưới nước có một ít cát đá cùng ít côn trùng thủy sinh, thoạt nhìn coi như sạch sẽ, liền nói: "Một nhà tắm năm ngàn năm không thay nước."
"Phía sau có vẻ cũng rất sâu, sẽ không có thứ gì ở sâu trong đó chứ" Tô Vạn cầm đèn pin soi, phát hiện bể nước này lan đến tận sâu trong hang động, chỗ sâu nhất không nhìn thấy gì ngoài màu đen, bề ngoài không có động tĩnh gì, nhưng sau trải nghiệm mới chạm vào trứng rắn trong nước, Tô Vạn luôn có chút bóng ma trong lòng, mà Hắc Hạt Tử nghe xong liền nói: "Nước này chỉ có thể rửa qua với quần áo, trong nước đầm rắn có không ít bọ, cậu sẽ không muốn có thứ gì đó bò vào trong quần đâu."
"Sao lại bò vào quần", Tô Vạn nhất thời run lên, nghĩ đến con rắn lông đen lần trước: "Là bởi vì dương khí của tôi quá thịnh nên mấy thứ này mới bò đến đó sao?"
"Cậu thật đúng là canh cánh mãi trong lòng chuyện con gà của bản thân", Hắc Hạt Tử nhịn cười nói, Tô Vạn liếc mắt một cái, lại không để ý tới hắn, từ trong túi lấy ra loại xô múc nước gấp có thể co giãn, sau đó rửa sạch chất nhầy trên người.
Hắc Hạt Tử và Tô Vạn bận rộn trong chốc lát, rửa sạch gần hết chất nhầy trên người, nhưng trên đầu vẫn còn dính dính, Hắc Hạt Tử nói loại bọ này cũng sẽ theo lỗ tai bò vào bên trong, cho nên hai người cũng không dám dùng nước trong bể gội đầu.
"Chúng ta hiện tại đại khái là đang ở đâu?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nghe vậy trả lời: "Chúng ta hiện tại ở rìa thành cổ, còn phải đi sâu vào trong, chắc còn phải đi xuống một hai tầng."
"Chúng ta đi vào mà có vớt cái gì đâu", Tô Vạn bĩu môi, Hắc Hạt Tử vừa nghe tiểu tử này vậy mà đã bắt đầu nghĩ đến minh khí, cứ như coi bản thân đã là tên trộm mộ vậy, liền cười nói: "Cậu không phải là không thiếu tiền sao, đồ của năm ngàn năm trước cậu cũng tham?"
"Đây là kho báu của nền văn minh", Tô Vạn phản bác: "Anh không thể nghĩ về hướng cao cả hơn sao, những thứ ở đây tùy tiện mang ra một hoặc hai món đem tặng bảo tàng, tên của tôi có thể được khắc trong lịch sử Trung Quốc."
"Là sẽ bị xử bắn", Hắc Hạt Tử vừa nghe liền vui vẻ: "Cậu đứng ở trên nguồn gốc văn minh của quốc gia này, vừa rồi chúng ta còn hủy một phần nền văn minh cổ đại, chỉ riêng điểm này cũng đủ để cậu bị bắn chết rồi."
"Vậy sao", Tô Vạn nghe xong vẻ mặt thất vọng, lại nói: "Vậy anh xuống đấu nhiều lần như vậy, không phải là nên bị xử bắn nhiều lần rồi sao? Quả nhiên không phải là người tốt. "
"Tôi thực sự nên sớm bị bắn chết", Hắc Hạt Tử cười nói: "Nhưng lý do không hoàn toàn là bởi vì trộm mộ, nếu một ngày nào đó tôi ra tòa, sau đó tuyên án, bản án sẽ dài đến rơi xuống đất."
"Không phải là anh giết người chứ?" Tô Vạn cả kinh, nhưng lập tức lại nói: "Không đúng, anh khẳng định đã giết người, tôi nên hỏi là anh có làm gì khác ngoài giết người, đốt phá, cướp mộ hay không, chẳng hạn như là hiếp dâm hay gì đó."
"Bộ tôi giống kẻ hiếp dâm sao?" Hắc Hạt Tử cười nói, đã thấy Tô Vạn trịnh trọng gật đầu, nhất thời khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: "Cái này cậu có thể yên tâm, người phụ nữ tôi tìm nếu không phải ngươi tình ta nguyện, chính là một tay giao tiền một tay giao hàng, tuyệt đối sẽ không có chuyện ăn chùa đâu."
"Làm lưu manh duyên số tốt thật", Tô Vạn nhỏ giọng nói, nhìn qua còn có chút hâm mộ, Hắc Hạt Tử liền vỗ vỗ hắn: "Lá gan của cậu quá nhỏ, huống chi cậu còn chưa tới mười tám tuổi, hiện tại có ra ngoài tìm nữ nhân, trên danh nghĩa đều là người ta cưỡng gian cậu, ai nguyện ý."
"Ai nhát gan chứ", Tô Vạn vội vàng nói: "Nam nhân ba mươi mới một cành hoa, hiện tại tôi còn hơn mười năm, một chút cũng không vội."
Hai người vùa đi vừa nói chuyện phiếm, đi về phía di chỉ, đi một hồi cũng không gặp bất cứ con xà tinh nào, Tô Vạn liền đoán ở thời đại Tây Vương Mẫu, xà tinh lúc đầu đều là tế phẩm được dâng lên Bạch Tố Trinh, cho nên địa vị không cao, không thể tiến vào trung tâm thành cổ.
Tuy rằng không nhìn thấy con rắn sống nào, nhưng hai người đi sâu vào trong, trên vách tường hang động lại có thể thấy được rất nhiều điêu khắc hình rắn, Tô Vạn nhìn thấy bên trong còn có một loại chim lớn rất cổ quái, liền hỏi Hắc Hạt Tử là cái gì, mà Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua liền nói: "Chính là nguyên mẫu của Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương trong thần thoại, thủ hộ giả của Tây Vương Mẫu, lần trước chúng tôi tới không gặp, có thể là bị diệt sạch, nhưng thứ này ở một chỗ khác vẫn tồn tại, cho nên lát nữa đụng phải cậu cũng đừng sợ."
"Không phải rắn là được", Tô Vạn nói, "Lần trước anh đi thì cuối cùng tìm được cái gì?"
"Cuối cùng chúng tôi tìm được thiên thạch của Tây Vương Mẫu, cũng chính là một khối thiên thạch rất lớn", Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút nói: "Còn xảy ra một số chuyện, cậu chưa từng trải qua cùng rất nhiều người xuống đất, cho nên cậu hẳn là không rõ trong nghề này, phiền toái lớn nhất dưới đất vĩnh viễn đều là người một nhà."
"Người một nhà?", Tô Vạn nghi hoặc nói, mà Hắc Hạt Tử lắc đầu cười nói: "Lần trước ông chủ thuê của tôi mang theo một đống đầu trâu mặt ngựa, vì tiền cái gì cũng làm được, giống như những người ở sa mạc, cuối cùng xảy ra sự cố, những người này liền bỏ Ngô Tà cùng một người khác ở lại chỗ này."
"Nghe như vậy không phải anh cũng đi sao? Anh và Ngô Tà không phải bằng hữu sao, không ở lại với anh ta?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm tiểu tử này ở một số thời điểm lại nói trúng tim đen, liền nói: "Khi đó tôi và Ngô Tà không tính là bằng hữu, ít nhất quan hệ khẳng định không thể so sánh với hiện tại, chẳng qua cậu ta là cháu trai của ông chủ tôi, cho nên tôi cuối cùng tuy vẫn rời đi, nhưng cũng giúp cậu ta nói chút lời tốt, không để cho những người khác mang tất cả thức ăn đi, coi như là giúp cậu ta một chút."
Tô Vạn nghe xong liền trầm mặc, nửa ngày sau mới nói: "Nghe có vẻ như một khi vào nghề của hai người, bạn bè ý tứ liền sẽ thay đổi, trước kia tôi và Dương Hảo vừa quen nhau không lâu, điện thoại di động của tôi bị tên côn đồ cướp mất, cậu tôi vì lấy lại thiếu chút nữa bị thương, Vịt Lê cũng vậy, tôi đụng hư xe của ba cuối cùng cậu ta chịu tội thay tôi, nghe mắng gần ba tiếng đồng hồ cũng không quan tâm, tôi cảm thấy hai người bọn họ đều là bằng hữu của tôi, nhưng sau khi vào sa mạc liền trở nên rất kỳ quái, Lê Thốc không rõ tung tích, Dương Hảo cũng trốn, tôi đang nghĩ lần sau tôi nhìn thấy bọn họ, có khi nào cũng sẽ trở nên kỳ lạ như các anh. "
Tô Vạn nói một đoạn lớn, Hắc Hạt Tử nhìn ra cậu ta rất nghiêm túc, bởi vì tiểu tử này một chút giả vờ cũng không có, mà đối với vấn đề của Tô Vạn, Hắc Hạt Tử cũng không có đáp án, hắn không còn nhớ được tâm trạng của mình ở tuổi đó, đó là chuyện rất nhiều năm về trước, hắn chỉ nhớ những món điểm tâm bỗng nhiên không còn được ăn nữa, bánh phù dung, kẹo hoa quế, cuối cùng đều biến thành những loại rau củ ăn mỗi ngày trên bàn cơm, vừa ăn chính là gần hai năm.
"Nghề này của chúng tôi có một câu gọi là trước đi ba, sau đi bốn", một lát sau Hắc Hạt Tử mới nói, lúc này hai người bọn họ đi vào một vũng nước rất nông, tựa hồ là đang tiến vào một thông đạo chính trong di chỉ, đường đi cũng trở nên rộng rãi: "Ý tứ chính là làm chuyện gì cũng phải suy tính thêm một bước, cũng không khác nhiều lắm với việc cậu chơi cờ, suy nghĩ nhiều một bước luôn có lợi, hiện tại cậu có thể tưởng tượng thời điểm cậu gặp lại bạn học của cậu, bọn họ sẽ biến thành như thế nào, không cần nghĩ quá tốt, miễn cho khi đó thất vọng."
"Tôi không tưởng tượng được", Tô Vạn trả lời, "Chuyện đó quá khó, tôi còn không thể nhìn thấy bản thân mình thay đổi như thế nào, làm sao có thể tưởng tượng được người khác?"
Hắc Hạt Tử nghe xong không nói gì, hắn biết nếu như tất cả dựa theo kế hoạch của Ngô Tà mà đi, như vậy tiểu tử Lê Thốc kia, nhất định sẽ biến thành bộ dáng Tô Vạn hoàn toàn không thể nhận ra, hiện tại cho dù Tô Vạn không tưởng tượng được, chỉ cần Lê Thốc không chết, bọn họ sẽ có lúc gặp lại.
Hai người lại đi một hồi, vũng nước biến mất, đoạn đường này quá mức yên bình, đến nỗi Tô Vạn thấy có chút nhàm chán, cậu cảm thấy hình như bọn họ đang đi xuống, liền hỏi: "Con đường này hình như là một sườn dốc, có phải chúng ta đang đi xuống?"
"Đúng vậy, chỗ chúng ta muốn đi là ở chỗ sâu nhất của tháp mộc thác", Hắc Hạt Tử nói, hắn tính toán một chút, hiện tại cách lần nghỉ ngơi trước đã qua rất lâu, tuy rằng Tô Vạn cái gì cũng không nói, nhưng bọn họ rất có thể sẽ đụng phải bánh tông và huyết thi, để cho tiểu quỷ này chuẩn bị thể lực sớm một chút cũng tốt, vì thế hắn dừng bước, nói: "Nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc, có thể có thứ còn phiền toái hơn mãng xà, cậu đừng đến lúc đó ngay cả chạy trốn cũng chạy không nổi."
Tô Vạn kỳ thật đã sớm cảm giác chân giống như bị rót chì, nhưng bởi vì một loại tự tôn của học sinh quen thuộc, cậu vẫn không nói, lúc này vừa nghe Hắc Hạt Tử nói nghỉ ngơi, lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất, lấy sôcôla ra bắt đầu ăn, Hắc Hạt Tử thấy thế nhịn không được cười nói: "Cậu cũng không cần cứng rắn chống đỡ, thể lực không phải là ưu thế của cậu, cho nên nếu cậu muốn nghỉ ngơi, cậu có thể yêu cầu nghỉ ngơi."
"Anh đừng xem thường tôi", Tô Vạn nhồi nhét đầy sôcôla đầy miệng: "Tôi vẫn đảm nhận vị trí thi đấu trong đại hội thể thao, lần trước chạy tiếp sức nếu không phải là tay Vịt Lê run nắm không chặt gậy tiếp sức, dựa theo tốc độ đưa gậy đầu tiên của tôi, lớp chúng tôi đã có thể hạng nhất."
Hắc Hạt Tử không đáp lời, hắn có thể cảm giác được trong lòng Tô Vạn, Lê Thốc hẳn là một bằng hữu rất quan trọng, nhưng loại quan hệ này chỉ sợ là rốt cuộc không thể quay lại, chuyện này Tô Vạn sau này sẽ chậm rãi hiểu được, Hắc Hạt Tử muốn châm một điếu thuốc, lại trong nháy mắt ngay cả ngọn lửa bật lửa cũng không nhìn thấy, bóng tối kéo dài trong một hoặc hai giây rồi biến mất, sắc mặt Hắc Hạt Tử không thay đổi, thậm chí tay cũng không ngừng, hắn châm thuốc lá nói: "Cậu ngủ một lát đi, để tôi canh ca đầu cho."
"Hô", Tô Vạn ăn uống no đủ, người thả lỏng liền mệt mỏi, nghe Hắc Hạt Tử nói vậy giống như được ân xá, lập tức từ trong túi lấy đồ ra, mà cậu đang sờ vào trong túi, lại bỗng nhiên sờ được thứ gì đó trơn bóng lạnh lẽo, Tô Vạn còn đang suy nghĩ đây là cái gì, sau một giây sau đầu ngón tay liền bị đau, cậu kêu một tiếng, thoáng cái thu tay trở về, lại thấy trên tay cậu treo một con rắn, đầu màu đỏ rực, trên đầu còn có một cái mào gà rất lớn.
"Chó chết, sao lại là...", Tô Vạn chưa kịp nói chữ 'rắn' thì môi đã tê dại, ngay sau đó trước mắt tối sầm người liền ngã sõng xoài trên mặt đất, Hắc Hạt Tử thấy thế không ổn đi qua liền nhìn thấy con rắn đầu đỏ treo trên tay Tô Vạn, trong lòng nhất thời lạnh đi một nửa, nghĩ thầm vừa rồi còn nói tiểu tử này mạng lớn, kết quả liền mẹ nó bị rắn mào gà cắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.