[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên

Chương 27

Bất Minh Nhãn

13/11/2021

Tại thời điểm hiện tại, Tô Vạn không dám chắc đó là Hoàng Kê, nhưng quần áo trên người lại y hệt như của hắn, vì thế gọi thử một tiếng, bên kia không có phản ứng gì, cậu quyết định hít một hơi thật sâu, mạnh dạn bước về phía trước lật người lại.

Vừa chạm vào Tô Vạn phát hiện cơ thể Hoàng Kê đã lạnh, cổ họng hắn bị cắt mở rộng, máu chảy khắp nơi, theo ước tính của Tô Vạn, hắn đã chết được ít nhất một hoặc hai giờ.

Ai đã làm chuyện này? Tô Vạn nhìn thi thể Hoàng Kê mà cả người rét run, bánh tông dĩ nhiên sẽ không dùng dao, chứ đừng nói đến thứ nửa người nửa chim kia, làm ra một đường cắt dứt khoát như vậy, nhất định là do con người, hơn nữa còn xuống tay lúc Hoàng Kê không có chút phòng bị nào.

Trong đội chỉ còn lại vài gương mặt Tô Vạn có ấn tượng, nhưng cậu không hiểu vì sao lại muốn giết Hoàng Kê, muốn dùng hắn làm mồi nhử dẫn bánh tông ra, hay là muốn giết người diệt khẩu để độc chiếm minh khí?

Đầu óc Tô Vạn tê dại, sau khi trải qua chuyện của Bốn Mắt, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy thi thể của Hoàng Kê, người này từng hút thuốc của cậu, từng ở cùng một chỗ với cậu, bây giờ cứ như vậy biến thành cái xác lạnh như băng, Tô Vạn cảm thấy buồn nôn khó hiểu khi nhìn thi thể.

Cậu không thể ở lại đây quá lâu, Tô Vạn biết rõ phía sau còn có ba thứ đáng chết đi theo, vậy nên việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là khép mắt Hoàng Kê lại, sau đó châm một điếu thuốc đặt ở bên cạnh hắn, người đàn ông gầy gò này rất thích Hoàng Hạc Lâu cậu mang theo, Tô Vạn chỉ biết mỗi điều này, cho nên cũng chỉ có thể cho hắn mỗi thứ này.

"Bằng hữu, kiếp sau đầu thai vào nhà nào tốt một chút", Tô Vạn chắp tay nói lung tung một trận rồi xách ba lô lên, đi về phía trước, không hiểu sao cậu cảm thấy có chút chết lặng, giống như đang ép buộc bản thân coi Hoàng Kê như một người không quen biết, như vậy cậu có thể bỏ thi thể hắn lại chỗ này mà không có cảm giác tội lỗi.

Vòng qua thi thể Hoàng Kê, Tô Vạn có thêm súng trong tay, cái chết của Hoàng Kê là một lời cảnh báo, cậu ý thức được ở nơi này, cậu đang đối mặt với không chỉ là thứ vừa mới sống dậy hơn hai ngàn năm, còn có thể là một số người cậu mới gặp qua, bây giờ cậu còn chưa rõ mục đích của đối phương là gì, nhưng trong hoàn cảnh bị cô lập và bất lực này, cậu nhất định phải có chuẩn bị trước.

Tô Vạn nghĩ vậy, nhưng ngay sau đó, cậu liền nhìn thấy một số xác chết khác.

Đều là người của họ, toàn bộ đều bị cắt cổ họng, xác chết chất thành đống ngổn ngang ở cùng một chỗ, trong đó còn có cả lão Thương.

Tô Vạn không thở nổi, cậu sững sờ nhìn những cái xác, nghĩ đến mấy giờ trước những người này vẫn còn đang nói chuyện và cười đùa với nhau, một trận nước axit lại dâng lên cổ họng của cậu, nếu không phải cậu lập tức che miệng lại, chắc chắn sẽ nôn sạch đống sôcôla cậu vừa ăn lúc nãy.

Những người này chết quá thảm, không khác gì súc vật bị giết mổ rồi ném ở chỗ này, ngay cả mắt cũng không kịp nhắm lại.

Tô Vạn bịt miệng đi đến chỗ từng người một khép mắt lại cho bọn họ, sau đó quay đầu đi nhưng vẫn nôn ra, cậu nhìn thấy trong mắt lão Thương đều là tơ máu, giống như là trước khi chết còn cố giãy dụa một lúc, cho nên trên tay hắn đều là máu, ngay cả trong móng tay cũng là máu.

Chó chết, rốt cuộc là ai làm! Tô Vạn nôn một hồi, trong lòng không biết vì sao bỗng nhiên phẫn nộ, cậu nghĩ đến khi đó giúp Lê Thốc ráp những thi thể bị cắt thành nhiều phần, khi nhìn thấy thi thể của Thẩm Quỳnh, cậu cũng từng có loại cảm xúc này trong nháy mắt, nhưng không mãnh liệt bằng lúc này, cậu thích Thẩm Quỳnh, bởi vì cô ấy xinh đẹp, nhưng Tô Vạn không biết cô gái kia, cậu chưa từng ăn cơm với cô, cũng không nói chuyện với cô —— nhưng những người này lại khác, bọn họ có thể không tính là người tốt, nhưng không lâu trước đây mẹ nó còn đang cùng Tô Vạn ăn điểm tâm trên xe buýt, bây giờ đã bị người ta rút sạch máu phơi ở chỗ này.

"Mẹ nó", Tô Vạn lau nước mắt nước mũi, nghiến răng nghiến lợi lấy dao găm ra, cậu nghĩ bây giờ chết cũng không còn bao nhiêu người, nói không chừng ở phía trước còn có nhiều thi thể khác đang chờ cậu, nếu như chỉ còn lại cậu và tên hung thủ ở nơi này, vậy lát nữa cậu nhất định sẽ đụng phải tên súc sinh đó.



Tô Vạn ở đó để chuẩn bị một lúc, gần như tất cả vũ khí có thể dùng được cậu đều đặt ở nơi tay có thể dễ dàng sờ đến, để cho an toàn, cậu còn vô cùng kiên nhẫn lấy chai nước khoáng cậu mang theo ra cưa, mất nửa ngày mới cắt được phần đầu nhựa xuống, rồi mài phẳng phần răng cưa hai đầu, dùng băng dính buộc lại, cuối cùng giống như một cái vòng để đeo quanh cổ, tuy rằng như vậy khiến cậu không thể thoải mái cúi đầu, nhưng loại nhựa này khá cứng, có thể chịu được một đao đột ngột, nhưng lần thứ hai thì không chắc, Tô Vạn nghĩ trong trường hợp tên khốn kia chơi trò đánh lén, ít nhất coi như cậu có mặc trang bị.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Vạn cũng niệm loạn một trận để siêu độ cho lão Thương, sau đó nói: "Chờ lát nữa tôi nhìn thấy tên súc sinh kia, khả năng cao không phải tôi chết thì sẽ là hắn chết, cho nên các người cứ chờ ở dưới, lát nữa nếu hắn xuống, muốn cưỡng gian muốn hấp nấu chiên đều tùy các ngươi, còn nếu là tôi xuống, vậy chúng ta liền mẹ nó đều trở thành lệ quỷ với bánh tông, trở về giết chết tên khốn đấy."

Tô Vạn nói đến chính mình cũng tràn đầy nhiệt huyết sôi trào, cả người như có khí thế của lính Spartan xông ra chiến trường, cậu hít sâu một hơi, nghĩ thầm mẹ nó là người hay quỷ cứ việc đến mà chào hỏi, vạn tuế gia cậu không sợ rắn cắn, chạy được bánh tông, đương nhiên mẹ nó sẽ không thua ở trên tay con người.

Nghĩ như vậy, bước chân của Tô Vạn so với trước kia lớn hơn, khi cậu đi vào mộ thất tiếp theo, những gì hiện ra trước mắt càng làm cho cậu ý thức được rằng bây giờ cậu nhất định không thể chết ở đây.

"Bao lâu rồi?", Hắc Hạt Tử thở hổn hển hỏi, trong hoàn cảnh không nhìn thấy đường mà leo lên đoạn long bình vẫn là có chút khó khăn, mà trong miệng hắn tràn đầy vị đắng, liền nghe được giọng nữ trong tai nghe nói bọn họ đã đến đích.

"Lúc bọn họ đi xuống vẫn là ban ngày, không có đốt lửa, cho nên rất khó nhận biết." Giải Vũ Thần cầm đèn pin soi vào cái đạo động, phát hiện xung quanh còn vương vãi không ít tàn thuốc lá, bây giờ đã gần bốn giờ sáng, trong núi sâu như vậy một mảnh đen kịt, dương như chỉ có bọn họ thắp lên được chút ánh sáng nhỏ.

"Xem ra là tình huống xấu nhất, bọn họ đã đi xuống rồi." Khi đèn pin của Giải Vũ Thần chiếu tới hai thi thể bị ném ở cách đó không xa, sắc mặt của hắn và Ngô Tà đều trở nên khó coi, Hắc Hạt Tử cũng tháo tai nghe ra —— thứ này không còn khả năng cung cấp cho anh ta bất kỳ thông tin hữu ích nào nữa, bởi vì mặc dù trang bị Tô Vạn mang theo có máy phát tín hiệu Hắc Hạt Tử lắp đặt lên, nhưng từ sau khi cậu ta đi xuống dưới lòng đất, tín hiệu kia vì chịu ảnh hưởng của tầng mỏ ngầm nơi này mà trở nên cực kỳ không ổn định, cho nên bây giờ Hắc Hạt Tử căn bản không có cách nào để biết tiểu tử kia đang ở đâu.

"Đốt lửa đi", một lát sau Hắc Hạt Tử bình tĩnh nói, thành thật mà nói, đến thời điểm này, đối với loại người mỗi thời khắc đều đối mặt với tình huống xấu nhất như ba người bọn họ, sớm đã không coi đây là chuyện gì đáng kể. Sau đó Ngô Tà đi nhặt một ít cành cây châm lửa, Hắc Hạt Tử liền gọi Giải Vũ Thần lại, mở miệng nói: "Giúp tôi tiêm một mũi."

Nói xong, Hắc Hạt Tử lấy ra một bình thuốc từ trong túi, bên trong chứa một ít chất lỏng trong suốt, giống như một loại thần dược, Giải Vũ Thần làm sao có thể không biết thứ này, cũng chính là hắn giúp Hắc Hạt Tử làm ra, chức năng cũng tương tự như Adrenaline, nhưng có nguồn gốc từ một loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, có thể giúp người ta giữ mạng một thời gian, hiệu quả cũng không khác hồi quang phản chiếu lắm, nhưng thời gian dài hơn, có công hiệu trong vòng ba đến bốn giờ đồng hồ.

"Anh thật sự muốn dùng thứ này?", Giải Vũ Thần cau mày không nhận cái bình kia, hắn biết thứ này cũng không phải là không có tác dụng phụ, thay vì nói là giữ mạng, không bằng nói hiệu quả thực tế của nó là tăng tốc đốt cháy những gì còn sót lại, mà Hắc Hạt Tử nghe vậy cười nói: "Nhiều năm như vậy, đừng nói là cậu còn không tìm được tĩnh mạch chứ, hồi trước bảo cậu tiêm giống như bị tra tấn vậy."

"Nhưng dùng thứ này, mẹ nó anh có thể sẽ —— hay là để tôi và Ngô Tà xuống, anh chờ ở đây đi." Giải Vũ Thần nói xong, chỉ thấy Hắc Hạt Tử lắc đầu, bừa bãi ấn bình thuốc lên ngực của Giải Vũ Thần, giống như là cương quyết muốn hắn làm, nói: "Chuyện của cậu còn chưa xong, Ngô Tà cũng mới nhặt được cái mạng về, chưa kể tiểu quỷ kia là thay tôi đi, vì thế người đi xuống nhất định phải là tôi."

Giải Vũ Thần nghe xong liền trầm mặc, một lát sau Ngô Tà trở về, hắn liếc mắt nhìn Ngô Tà lắc đầu, sắc mặt người sau khẽ biến, nhưng vẫn yên lặng châm lửa.

"Hạt Tử anh rõ ràng là đang liều mạng", rất lâu sau Giải Vũ Thần mới mở miệng, nương theo ánh lửa hắn nhìn cái bình nhỏ kia lắc đầu cười thẳng: "Còn mẹ nó ép tôi và Ngô Tà đứng xem."

"Đáng đời hai người các cậu", Hắc Hạt Tử nghe xong cười ha ha, không khí ban đêm rất lạnh, hắn hít hai hơi, bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, sau đó hắn kéo ống tay áo đưa cánh tay ra trước mặt Giải Vũ Thần: "Ai bảo kế hoạch lần trước các cậu để chừa tôi ra."

Tô Vạn trợn mắt há mồm, cậu cảm thấy nữ thần may mắn không chỉ hôn lên đầu của mình mà còn cho cậu một nụ hôn sâu kiểu Pháp, vì cậu ngay lập tức tìm được thứ cậu muốn tìm.



Toàn bộ gian mộ thất chứa đầy Trùng Bàn.

Tô Vạn lúc đầu còn không tin nổi nên đi tới trước khối lớn nhất, sau đó cẩn thận quan sát, phát hiện khối đá cao gần bằng cậu thật sự là Trùng Bàn hàng thật giá thật, thông qua áng sáng đèn pin, Tô Vạn có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong những lỗ nhỏ trên đá có thứ nhỏ dài, hơi giống tôm, có lẽ là mật đá.

Mẹ nó, thật sự là quá may mắn, Tô Vạn nhìn quanh bốn phía, toàn bộ mộ thất đều chất đầy loại đá này, cậu tùy tiện nhìn mấy khối, bên trong đều có mật đá, mà kích thước cũng không nhỏ, làm cho cậu cũng không biết nên mang cái nào đi, đi một vòng chỉ biết nhếch mép cười ngây ngô.

"Đây còn không phải là nhà thuốc chuẩn bị riêng cho Hắc Hạt Tử?" Tô Vạn nghĩ, sau đó nhặt mấy miếng nhỏ bỏ vào trong ba lô, khi cậu kiểm tra đến khối thứ tư, cậu chợt nghe thấy phía sau có người phát ra một tiếng cười lạnh: "Cậu thật sự cho rằng có thể mang theo những thứ này?"

m thanh cực kỳ gần, Tô Vạn vừa nghe da đầu như muốn nổ tung,tay run lên ném đi khối Trùng Bàn vừa kiểm tra, cậu cho rằng sẽ bị cắt cổ, nên theo bản năng làm động tác bảo vệ cổ, không ngờ một giây sau lại không phải là dao mà là bị người ta túm gáy cổ áo nâng lên, sau đó giống như là bị Hắc Hạt Tử ném ở trong sa mạc, xoay 360 độ trong không trung, trực tiếp bị ném ra ngoài.

Đầu óc Tô Vạn trống rỗng, cậu biết thời gian dừng lại trên không trung sẽ rất ngắn, mà tiếng gió rít vừa qua, ngay sau đó chính là đau nhức, cậu bị ném thẳng vào một cái bình trong góc, bởi vì lực đạo quá lớn, cậu đụng nát cái bình, lúc ngã xuống liền bị một cái sừng hươu đâm vào người, Tô Vạn đau đến trước mắt tối sầm, không kiềm chế được mà kêu thảm thiết một tiếng, cúi đầu nhìn thấy sừng hươu đã cắm vào bên phải, cũng không biết là sâu bao nhiêu, chỉ biết vừa hít vào liền đau đến chảy nước mắt.

"Ngươi đừng làm bậy, lỡ thằng nhóc chết mất thì làm sao", trước khi hoàn toàn ngất xỉu, Tô Vạn mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, sau đó gọi người đào từ trong đống sừng hươu ra, trước tiên bóp mặt cậu cho hai cái tát, Tô Vạn vẫn còn mơ màng, cuối cùng nghe người kia chửi thề một câu, sau đó cơn đau ở thắt lưng khiến Tô Vạn tỉnh táo lại một chút, thị lực cũng quay về, trong loại cảm giác đau đớn khiến người ta run rẩy, Tô Vạn ý thức được có người đang vặn sừng hươu bị cắm vào thắt lưng cậu ra, hai mắt mở ra đung đưa một hồi, cuối cùng rơi vào hai khuôn mặt xuất hiện phía trên cậu.

Đó là khuôn mặt của Lại Đầu và Tam Tử.

"Cậu chưa thể chết", Lại Đầu lạnh lùng nhìn Tô Vạn, sau đó không biết từ đâu lấy ra một con rắn, tầm nhìn của Tô Vạn một sáng một tối, nhưng vẫn nhìn thấy con rắn kia khè lưỡi ra, cậu nghĩ thầm mẹ nó lại nữa, Lại Đầu liền đem con rắn kia đè lên cổ cậu, cảm giác đau do rắn cắn căn bản không là gì so với cảm giác ở thắt lưng, Tô Vạn chỉ cảm thấy như bị muỗi đốt một cái.

"Cậu có thể nhìn thấy cái gì?", Tam Tử nắm lấy mặt Tô Vạn, muốn giữ cho cậu tỉnh táo, nhưng thật ra Tô Vạn không còn bao nhiêu ý thức, môi run rẩy hai cái, cuối cùng trầm giọng nói: "Tôi sắp nhìn thấy Chúa Trời rồi."

Tô Vạn không nói dối, cậu biết trước khi con người chết sẽ có một khoảng thời gian nhìn mọi thứ đặc biệt rõ ràng, bây giờ cậu cũng có loại cảm giác này, nọc rắn đối với cậu không có tác dụng, nhưng cái lỗ trên thắt lưng vẫn còn đang chảy máu, vừa rồi bị người ta kéo cái sừng từ bên trong ra giống như kéo một xiên thịt nướng, cả người Tô Vạn đau đến mất hết sức lực.

"Thằng nhóc này không thể nhìn ra được", sau một hồi Lại Đầu lắc đầu, Tam Tử nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ buông lỏng mặt Tô Vạn ra, nói: "Vậy thì không cần phải giữ lại, cho nổ tung chỗ này đi."

Nói xong, hai người đều rời khỏi tầm nhìn của Tô Vạn, mà Tô Vạn nghe được bọn họ đang lục lọi đồ đạc, một lát sau quay trở lại, đặt một cái ống lên ngực Tô Vạn, nói: "Thứ này chỉ có thể nổ quy mô nhỏ, nổ không hết cái đấu này, chỉ có thể nổ chết cậu và tất cả Trùng Bàn ở đây, cậu cũng biết mà, Trùng Bàn chỉ cần hỏng phần mật đá là không dùng được.

Lời của Lại Đầu nghe giống như là cách một miếng vải, nhưng tốt xấu gì cũng nghe rõ, cậu rất muốn bày ra ra khí thế của liệt sĩ, đáng tiếc cậu đau đến không nhúc nhích nổi, chỉ có thể mặc cho Lại Đầu đặt đồ lên người, sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân, có lẽ là hai người kia rời đi.

Cậu sắp chết ở đây sao? Môi Tô Vạn giật giật, cậu mơ hồ muốn kêu cứu, nhưng bây giờ chính cậu cũng không biết rốt cuộc là có thể kêu cứu với ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook