[Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân] Tô Vạn Thiên
Chương 35: Phiên ngoại 1
Bất Minh Nhãn
14/11/2021
Trong phòng, một người đàn ông bị trói tay vào ghế, tay chân đều không cử động được, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy nửa cánh phượng hoàng lộ ra trong ống tay áo của hắn.
"Ông đã từng thấy người này chưa?", người thanh niên giơ lên một tấm ảnh, là ảnh chụp của một nam sinh, người đàn ông bị trói trên ghế nhìn thấy khuôn mặt trên ảnh, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng không nói câu nào, một lúc lâu sau liền nghe người trẻ tuổi hỏi: "Cậu ta đang ở đâu?"
Người đàn ông không định mở miệng, câu trả lời hiện rõ trên khuôn mặt, khi người thanh niên nhìn thấy điều vẻ mặt của hắn, cậu dường như đã đoán được kết cục này, thở dài nói: "Được rồi, rất nhanh ông cũng phải khai ra thôi."
Nói xong, cậu lui sang một bên, sắc mặt của người đàn ông trên ghế lại càng kém, ánh mắt nhịn không được hướng về góc phòng, nơi đó dựa vào một người đeo kính râm, đang hút thuốc.
"Tôi đói muốn chết rồi, phần còn lại giao cho anh", người thanh niên nói xong đặt mông ngồi xuống giường mở túi McDonald's ra, người đàn ông đeo kính râm lúc này mới dập tàn thuốc, không nhanh không chậm đi tới, cũng không nói lời nào, chỉ cười.
"Thật sự không nói?", đến trước mặt ghế dựa, người đàn ông đeo kính râm nhàn nhạt mở miệng, người trên ghế thấy hắn đang đeo nắm đấm gấu trên tay, không khỏi nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Vậy thì không còn cách nào khác", người đàn ông đeo kính râm nói xong cười, hạ một quyền xuống mặt người kia.
"Ông đã từng thấy người này chưa?", người thanh niên giơ lên một tấm ảnh, là ảnh chụp của một nam sinh, người đàn ông bị trói trên ghế nhìn thấy khuôn mặt trên ảnh, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng không nói câu nào, một lúc lâu sau liền nghe người trẻ tuổi hỏi: "Cậu ta đang ở đâu?"
Người đàn ông không định mở miệng, câu trả lời hiện rõ trên khuôn mặt, khi người thanh niên nhìn thấy điều vẻ mặt của hắn, cậu dường như đã đoán được kết cục này, thở dài nói: "Được rồi, rất nhanh ông cũng phải khai ra thôi."
Nói xong, cậu lui sang một bên, sắc mặt của người đàn ông trên ghế lại càng kém, ánh mắt nhịn không được hướng về góc phòng, nơi đó dựa vào một người đeo kính râm, đang hút thuốc.
"Tôi đói muốn chết rồi, phần còn lại giao cho anh", người thanh niên nói xong đặt mông ngồi xuống giường mở túi McDonald's ra, người đàn ông đeo kính râm lúc này mới dập tàn thuốc, không nhanh không chậm đi tới, cũng không nói lời nào, chỉ cười.
"Thật sự không nói?", đến trước mặt ghế dựa, người đàn ông đeo kính râm nhàn nhạt mở miệng, người trên ghế thấy hắn đang đeo nắm đấm gấu trên tay, không khỏi nuốt nước miếng một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Vậy thì không còn cách nào khác", người đàn ông đeo kính râm nói xong cười, hạ một quyền xuống mặt người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.