Chương 2: Chương 2
Nam Phái Tam Thúc
12/11/2016
Đoạn đường ra khỏi Hàng Châu đã quá quen thuộc, chẳng mấy chốc tôi liền mơ màng ngủ. Cảm giác mệt mỏi của tôi bây giờ đã không còn giống năm xưa, trào dâng như nước triều, chỉ muốn quỵ xuống không đứng lên nữa, mà giống một căn bệnh mãn tính hơn. Anh nhớ hắn ta ở nơi này, rồi lại không muốn nhớ đến hắn nữa, như thể hắn ta chẳng quan trọng đến thế.
Toàn bộ sự việc, tôi vẫn đang làm phép loại trừ. Từ một kẻ không ngừng phức tạp hóa mọi việc ngày nào, đến bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích chính của mình. Tôi đã không biết bao lần tự hỏi bản thân, rốt cuộc mày muốn gì, mày muốn câu trả lời, hay muốn những người bên cạnh mày bình an.
Hiện giờ, tôi muốn kết thúc chuyện này. Triệt để kết thúc cái âm mưu lẩn quẩn vô hạn bắt đầu từ hàng ngàn năm trước này. Vì thế, suốt bao năm qua, tôi đã đem những tổn thương này đẩy sang những người vô tội.
Chỉ cần có kết quả tốt, tôi sẵn lòng trở thành người cuối cùng như chú Ba vậy. Dù rằng điều đó khiến ngay cả bản thân tôi cũng thấy ghê tởm. Tốt là được rồi, chỉ cần đối mặt trực diện với nó, những chuyện này, trần ai rồi cũng sẽ lạc định. Tài xế xe bus vòng một vòng cuối cùng, đến bến cuối thì tan ca, ngược lại có thể tranh thủ ngắm phong cảnh, nghe nhạc.
Đến Nhị Đạo Bạch Hà thì đã là một tuần sau. Tôi sắp xếp thời gian rất thoải mái, như vậy tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng có thể giảm bớt được những ham muốn, dục vọng trong lòng.
Nhị Đạo Bạch Hà rất náo nhiệt, có nhiều thanh niên tụ tập ở đây, hình như là điểm du lịch núi Trường Bạch đang có hoạt động gì đó. So với hồi tôi mới vào nghề thì bây giờ những khu không người ở Trung Quốc ngày càng ít hơn, đường cái càng sửa càng nhiều, tất cả mọi người giờ ai cũng thích chạy ra những vùng hoang dã. Cứ thế một thời gian dài sau, chỉ e những thứ mà Uông Tàng Hải năm xưa muốn giấu kín sẽ không còn giữ được bao lâu nữa.
Đội tiên phong nghỉ ngơi một ngày đêm, sau đó mới xuất phát đi về phía ngọn núi. Có một nhà nghỉ tên là Trường Bạch Tùng, quản lý ở đó có quan hệ khá tốt với chúng tôi, Bàn Tử liền thu xếp lập luôn ở đó một trụ sở đầu não tạm thời. Bởi vì chúng tôi có rất nhiều người, còn có đám người của Tiểu Hoa tản mát ở những nhà nghỉ gần đó nữa. Tối hôm đó đem hết dê ra nướng, ăn được những hơn 30 con lận.
Mùa hè ở phương Bắc tương đối mát mẻ, ở hộ nhà nông Lạc Lộ Thiên, chủ nhà giới thiệu mấy loại rau gai nụ cũ và rau vi chỉ mùa hè mới có. Bàn Tử lấy làm lạ hỏi: “Đây không phải là cỏ dại ở sân sau của cửa hàng nhà mình sao? Cái này mà ăn được à?”
“Sao mà là cỏ dại được. Đây là trồng, ngon lắm đấy.” Chủ nhà là một đại tỷ, “Đợi tí anh cậu về đừng có nói lung tung, kẻo ảnh đánh. Đây là ảnh trồng đó.”
“Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường rồi, sao lại đánh khách hàng được?” Bàn Tử không bằng lòng. Nghĩ một hồi vẫn là không ăn nữa, xé một cái đùi dê đưa đến. Trên thịt ướp thìa là Ai Cập với hạt tiêu cùng da nướng thơm lừng giòn rộm, tôi nhìn anh ta ăn mà chảy nước miếng.
“Đánh khách hàng là đặc sắc của Lạc nông gia nhà chúng tôi.” Đại tỷ vui vẻ nói. Nếu không phải vì hơi mập thì chị gái này có khi còn đẹp hơn chị Câm. Bàn Tử lau mép đầy dầu mỡ, liền nói với tôi: “Bà chị này lấy chồng rồi, sau này bọn mình đừng đến nhà này ăn nữa, đổi sang nhà nào có con gái nhỏ xinh đi.”
“Thịt dê hỏa khí vượng lắm hử, chỉ chăm chăm nhìn con gái nhà người ta, anh đây phải đập chú một trận mới được.” Tôi xem cũng thấy vui. Tiểu Hoa từ ngoài cửa đi vào, mặc áo khoác da màu đen, cầm theo hai chai rượu vang. Hỏi tôi sao lại bắt đầu nói giọng Đông Bắc rồi. Kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Tiên phong có phát hiện.”
Nói rồi liền đặt một món đồ lên bàn.
Bàn là loại bàn có chân bằng sắt, mặt bàn được đóng bằng loại gỗ sam bỏ đi khá thô sơ. Ghế thì là loại ghế nhựa có dựa lưng, thường thấy ở mấy hàng quán lề đường. Bàn Tử phải dùng hai cái ghế chồng lên nhau mới an tâm mà đặt mông được.
Đồ vật đó là một đầu mũi tên hình thù kỳ lạ, giống y đúc cái đầu mũi tên được tìm thấy trong tro cốt của ông nội tôi. Đầu mũi tên này đã được chôn giấu trong cơ thể ông nội qua nhiều năm đến vậy, thế mà ông chưa từng kể với bất kỳ người nào. Chúng tôi ngờ rằng những đầu mũi tên này đến từ một ngôi mộ cổ vô danh nào đó. Mà ngôi mộ cổ này, nhất định là có liên quan đến bí mật cốt lõi nhất.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khi mở quan tài thấy bình tro cốt của ông nội, trạng thái tinh thần của tôi cũng dồn nén, áp lực y như ngày hôm nay nhìn thấy đầu mũi tên này vậy. Đầu mũi tên gỉ sét rất nhiều, phía trên còn có nhiều vỏ cây mục rữa, chắc là được rút ra từ một vật liệu gỗ nào đó.
Tôi nhìn Tiểu Hoa, muốn nghe cậu ta kể rõ ngọn nguồn.
Đầu mũi tên này, là lấy từ đâu ra?
Toàn bộ sự việc, tôi vẫn đang làm phép loại trừ. Từ một kẻ không ngừng phức tạp hóa mọi việc ngày nào, đến bây giờ, tôi chỉ chuyên tâm vào mục đích chính của mình. Tôi đã không biết bao lần tự hỏi bản thân, rốt cuộc mày muốn gì, mày muốn câu trả lời, hay muốn những người bên cạnh mày bình an.
Hiện giờ, tôi muốn kết thúc chuyện này. Triệt để kết thúc cái âm mưu lẩn quẩn vô hạn bắt đầu từ hàng ngàn năm trước này. Vì thế, suốt bao năm qua, tôi đã đem những tổn thương này đẩy sang những người vô tội.
Chỉ cần có kết quả tốt, tôi sẵn lòng trở thành người cuối cùng như chú Ba vậy. Dù rằng điều đó khiến ngay cả bản thân tôi cũng thấy ghê tởm. Tốt là được rồi, chỉ cần đối mặt trực diện với nó, những chuyện này, trần ai rồi cũng sẽ lạc định. Tài xế xe bus vòng một vòng cuối cùng, đến bến cuối thì tan ca, ngược lại có thể tranh thủ ngắm phong cảnh, nghe nhạc.
Đến Nhị Đạo Bạch Hà thì đã là một tuần sau. Tôi sắp xếp thời gian rất thoải mái, như vậy tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ, cũng có thể giảm bớt được những ham muốn, dục vọng trong lòng.
Nhị Đạo Bạch Hà rất náo nhiệt, có nhiều thanh niên tụ tập ở đây, hình như là điểm du lịch núi Trường Bạch đang có hoạt động gì đó. So với hồi tôi mới vào nghề thì bây giờ những khu không người ở Trung Quốc ngày càng ít hơn, đường cái càng sửa càng nhiều, tất cả mọi người giờ ai cũng thích chạy ra những vùng hoang dã. Cứ thế một thời gian dài sau, chỉ e những thứ mà Uông Tàng Hải năm xưa muốn giấu kín sẽ không còn giữ được bao lâu nữa.
Đội tiên phong nghỉ ngơi một ngày đêm, sau đó mới xuất phát đi về phía ngọn núi. Có một nhà nghỉ tên là Trường Bạch Tùng, quản lý ở đó có quan hệ khá tốt với chúng tôi, Bàn Tử liền thu xếp lập luôn ở đó một trụ sở đầu não tạm thời. Bởi vì chúng tôi có rất nhiều người, còn có đám người của Tiểu Hoa tản mát ở những nhà nghỉ gần đó nữa. Tối hôm đó đem hết dê ra nướng, ăn được những hơn 30 con lận.
Mùa hè ở phương Bắc tương đối mát mẻ, ở hộ nhà nông Lạc Lộ Thiên, chủ nhà giới thiệu mấy loại rau gai nụ cũ và rau vi chỉ mùa hè mới có. Bàn Tử lấy làm lạ hỏi: “Đây không phải là cỏ dại ở sân sau của cửa hàng nhà mình sao? Cái này mà ăn được à?”
“Sao mà là cỏ dại được. Đây là trồng, ngon lắm đấy.” Chủ nhà là một đại tỷ, “Đợi tí anh cậu về đừng có nói lung tung, kẻo ảnh đánh. Đây là ảnh trồng đó.”
“Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường rồi, sao lại đánh khách hàng được?” Bàn Tử không bằng lòng. Nghĩ một hồi vẫn là không ăn nữa, xé một cái đùi dê đưa đến. Trên thịt ướp thìa là Ai Cập với hạt tiêu cùng da nướng thơm lừng giòn rộm, tôi nhìn anh ta ăn mà chảy nước miếng.
“Đánh khách hàng là đặc sắc của Lạc nông gia nhà chúng tôi.” Đại tỷ vui vẻ nói. Nếu không phải vì hơi mập thì chị gái này có khi còn đẹp hơn chị Câm. Bàn Tử lau mép đầy dầu mỡ, liền nói với tôi: “Bà chị này lấy chồng rồi, sau này bọn mình đừng đến nhà này ăn nữa, đổi sang nhà nào có con gái nhỏ xinh đi.”
“Thịt dê hỏa khí vượng lắm hử, chỉ chăm chăm nhìn con gái nhà người ta, anh đây phải đập chú một trận mới được.” Tôi xem cũng thấy vui. Tiểu Hoa từ ngoài cửa đi vào, mặc áo khoác da màu đen, cầm theo hai chai rượu vang. Hỏi tôi sao lại bắt đầu nói giọng Đông Bắc rồi. Kéo ghế ngồi xuống, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Tiên phong có phát hiện.”
Nói rồi liền đặt một món đồ lên bàn.
Bàn là loại bàn có chân bằng sắt, mặt bàn được đóng bằng loại gỗ sam bỏ đi khá thô sơ. Ghế thì là loại ghế nhựa có dựa lưng, thường thấy ở mấy hàng quán lề đường. Bàn Tử phải dùng hai cái ghế chồng lên nhau mới an tâm mà đặt mông được.
Đồ vật đó là một đầu mũi tên hình thù kỳ lạ, giống y đúc cái đầu mũi tên được tìm thấy trong tro cốt của ông nội tôi. Đầu mũi tên này đã được chôn giấu trong cơ thể ông nội qua nhiều năm đến vậy, thế mà ông chưa từng kể với bất kỳ người nào. Chúng tôi ngờ rằng những đầu mũi tên này đến từ một ngôi mộ cổ vô danh nào đó. Mà ngôi mộ cổ này, nhất định là có liên quan đến bí mật cốt lõi nhất.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khi mở quan tài thấy bình tro cốt của ông nội, trạng thái tinh thần của tôi cũng dồn nén, áp lực y như ngày hôm nay nhìn thấy đầu mũi tên này vậy. Đầu mũi tên gỉ sét rất nhiều, phía trên còn có nhiều vỏ cây mục rữa, chắc là được rút ra từ một vật liệu gỗ nào đó.
Tôi nhìn Tiểu Hoa, muốn nghe cậu ta kể rõ ngọn nguồn.
Đầu mũi tên này, là lấy từ đâu ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.