Quyển 7 - Chương 22: Bí mật tiến quân thần tốc
Nam Phái Tam Thúc
20/02/2017
Nhưng tôi lại không tỏ thái độ gì lúc đó, rõ ràng
là mình chẳng thể tin tưởng ngay được, nhưng tôi biết trong lòng mình
gần như đã chấp nhận rồi.
“Nói thật thì những lời anh vừa nói khiến em nghĩ tới người thân của mình, anh biết không, khi một người bắt tay vào điều tra việc gì đó, mà càng điều tra càng thấy sự việc trở lên hỗn loạn, cảm giác như mình muốn phát điên lên được. Nghe anh nói, em mới thấy rõ ràng chúng ta là giống như những kẻ ngốc, điều đó cũng thật đáng mừng.”
Tú Tú làm ra vẻ người lớn, “Anh nói xem chúng ta có nên nâng ly vì chuyện đó không?”
“Vì sao em lại có hứng thú với chuyện đó?”
Bàn Tử là người ngoài cuộc nên đầu óc tỉnh táo hơn những kẻ trong cuộc như chúng tôi, còn không muốn chấp nhận:
“Sao em biết về băng ghi hình kia?”
Hoắc Tú Tú gật đầu nói: “Đối với một tiểu thư đài các như em, khi xem băng ghi hình đó, quả thực thế giới quan lập tức sụp đổ.”
Bàn Tử liền rướn mày lên nhìn tôi : “Thấy chưa, tôi đã nói mà, người lớn thì còn xem được, đã xem xong những băng ghi hình đó thì phải cất đi, nếu không lũ trẻ chúng nó nhìn thấy thì chính là đầu độc thanh thiếu niên.”
Hoắc Tú Tú đập vai Bàn Tử một cái: “Em biết ngay Bàn Tử nhà anh giỏi tưởng tượng mà, hoang tưởng vừa thôi, không phải ai cũng xấu xa như anh đâu.”
“Em nói như vậy sẽ làm mất lòng Phật Di Lặc đó.” Bàn Tử nói.
( Phật Di Lặc là thần mỡ của Bàn Tử, Bàn Tử luôn coi mình được thần mỡ phù hộ )
Tôi cắt ngang câu chuyện luyên thuyên của hai người bọn họ, bản thân hiểu ra những gì cô ấy nói:
“Thực tình cô đã điều tra chuyện về bọn họ? Là vì băng ghi hình kia phải không?”
Tú Tú gật đầu: “Hơn nữa còn có một ít thu hoạch, tuy là em điều tra ít hơn so với các anh, không trải qua nhiều sinh ly tử biệt như các anh, nhưng em có cái mà các anh không có. Thứ nhất là bà nội em chưa mất, thứ hai là em có thể đi tới những nơi mà người bình thường không thể vào, em còn nắm trong tay rất nhiều hồ sơ mà các anh không có. Vì thế mà e không dám nói là những gì mình điều tra được nhiều hơn, nhưng nhất định phần lớn những thứ đó các anh đều không biết.”
Tôi hứng thú: “Ai da, vì thế mà cô muốn trao đổi thông tin với tôi?”
“Đối với em thì không vấn đề, nhưng đối với các anh thì như những gì các anh đề cập, chúng có vẻ rất quan trọng. Vì thế nên em cảm thấy anh không có lý do gì để cự tuyệt cả.”
Tú Tú cười gian một tiếng, khóe miệng lộ ra chiếc răng nanh: “Nếu anh nói cho em biết thứ mà em cần, em còn khuyến mại thêm cho anh một cái thơm nữa “. Nói xong liền cười khúc khích nhìn tôi, ánh mắt long lanh mê hoặc kinh người.
Tôi nhìn cô ấy, cảm giác con bé này tuy điên điên khùng khùng, còn rất tinh quái, nhưng nói chuyện có trật tự, suy nghĩ cũng rõ ràng. Trong lòng thầm than, trẻ con của Hoắc gia hình như đứa nào là gái cũng đều rất lợi hại, đàn ông làm sao mà người ta chiều nổi, khó trách sao ông nội tôi cuối cùng lại chọn lấy bà nội. Còn ít tuổi như vậy mà đã ra dáng một cô gái có sức quyến rũ chết người, cái khí chất đó đã khiến tôi cũng phải thuận theo ý muốn của cô ấy, lớn đầu rồi mà còn bị một cô bé đùa giỡn.
Uống một hớp rượu xái lấy lại tinh thần, thầm nhủ phải cẩn thận, chưa thể lập tức đáp ứng cô ấy được, lại nói:
“Tôi chưa tin cô, thứ trong băng ghi hình đó, có thể khiến cho một đứa bé gái cảm thấy thích thú như vậy. Cô có thể nói trước cho tôi biết, bên trong quay cái gì.” Tôi nghĩ thử xem động cơ của cô ấy có thật hay không.
Tú Tú không chút phật lòng, thẳng thắn trả lời:
“Là dì của em, hay chính là người mà anh nói, Hoắc Linh.”
“Cậu ta điều tra chú của cậu ta, em lại điều tra dì của em sao? Lão Cửu Môn mấy người đều như vậy à, không có tí riêng tư trong gia đình nào hết vậy?” Bàn Tử bực mình nói.
Tôi cũng giật mình, xua tay bảo Bàn Tử đừng xen lời vào đây: “Chẳng lẽ là dì cô đang chải đầu?”
Tú Tú lắc đầu: “Không phải, băng ghi hình đó đã bị bà nội em tịch thu, có điều là nội dung bên trong có đánh chết em cũng không nhầm được. Hơn nữa nếu nói ra, các anh chắc chắn sẽ biết đó là thật. Thế nào, thông tin của em không được miễn phí đâu, Ngô Tà ca ca, anh có đổi không?”
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử gật đầu, rồi liếc Tú Tú nói:
” Một chút nữa đã, em gái, nếu như em nói ra điều quan trọng, Bàn gia anh đây sẽ tặng em một cái thơm, trong băng ghi hình đó có nội dung gì?”
Hoắc Tú Tú chớp chớp đôi mắt quyến rũ:
“Là dì em, còn có vài người nữa, bọn họ đang bò trên mặt đất.”
“Nói thật thì những lời anh vừa nói khiến em nghĩ tới người thân của mình, anh biết không, khi một người bắt tay vào điều tra việc gì đó, mà càng điều tra càng thấy sự việc trở lên hỗn loạn, cảm giác như mình muốn phát điên lên được. Nghe anh nói, em mới thấy rõ ràng chúng ta là giống như những kẻ ngốc, điều đó cũng thật đáng mừng.”
Tú Tú làm ra vẻ người lớn, “Anh nói xem chúng ta có nên nâng ly vì chuyện đó không?”
“Vì sao em lại có hứng thú với chuyện đó?”
Bàn Tử là người ngoài cuộc nên đầu óc tỉnh táo hơn những kẻ trong cuộc như chúng tôi, còn không muốn chấp nhận:
“Sao em biết về băng ghi hình kia?”
Hoắc Tú Tú gật đầu nói: “Đối với một tiểu thư đài các như em, khi xem băng ghi hình đó, quả thực thế giới quan lập tức sụp đổ.”
Bàn Tử liền rướn mày lên nhìn tôi : “Thấy chưa, tôi đã nói mà, người lớn thì còn xem được, đã xem xong những băng ghi hình đó thì phải cất đi, nếu không lũ trẻ chúng nó nhìn thấy thì chính là đầu độc thanh thiếu niên.”
Hoắc Tú Tú đập vai Bàn Tử một cái: “Em biết ngay Bàn Tử nhà anh giỏi tưởng tượng mà, hoang tưởng vừa thôi, không phải ai cũng xấu xa như anh đâu.”
“Em nói như vậy sẽ làm mất lòng Phật Di Lặc đó.” Bàn Tử nói.
( Phật Di Lặc là thần mỡ của Bàn Tử, Bàn Tử luôn coi mình được thần mỡ phù hộ )
Tôi cắt ngang câu chuyện luyên thuyên của hai người bọn họ, bản thân hiểu ra những gì cô ấy nói:
“Thực tình cô đã điều tra chuyện về bọn họ? Là vì băng ghi hình kia phải không?”
Tú Tú gật đầu: “Hơn nữa còn có một ít thu hoạch, tuy là em điều tra ít hơn so với các anh, không trải qua nhiều sinh ly tử biệt như các anh, nhưng em có cái mà các anh không có. Thứ nhất là bà nội em chưa mất, thứ hai là em có thể đi tới những nơi mà người bình thường không thể vào, em còn nắm trong tay rất nhiều hồ sơ mà các anh không có. Vì thế mà e không dám nói là những gì mình điều tra được nhiều hơn, nhưng nhất định phần lớn những thứ đó các anh đều không biết.”
Tôi hứng thú: “Ai da, vì thế mà cô muốn trao đổi thông tin với tôi?”
“Đối với em thì không vấn đề, nhưng đối với các anh thì như những gì các anh đề cập, chúng có vẻ rất quan trọng. Vì thế nên em cảm thấy anh không có lý do gì để cự tuyệt cả.”
Tú Tú cười gian một tiếng, khóe miệng lộ ra chiếc răng nanh: “Nếu anh nói cho em biết thứ mà em cần, em còn khuyến mại thêm cho anh một cái thơm nữa “. Nói xong liền cười khúc khích nhìn tôi, ánh mắt long lanh mê hoặc kinh người.
Tôi nhìn cô ấy, cảm giác con bé này tuy điên điên khùng khùng, còn rất tinh quái, nhưng nói chuyện có trật tự, suy nghĩ cũng rõ ràng. Trong lòng thầm than, trẻ con của Hoắc gia hình như đứa nào là gái cũng đều rất lợi hại, đàn ông làm sao mà người ta chiều nổi, khó trách sao ông nội tôi cuối cùng lại chọn lấy bà nội. Còn ít tuổi như vậy mà đã ra dáng một cô gái có sức quyến rũ chết người, cái khí chất đó đã khiến tôi cũng phải thuận theo ý muốn của cô ấy, lớn đầu rồi mà còn bị một cô bé đùa giỡn.
Uống một hớp rượu xái lấy lại tinh thần, thầm nhủ phải cẩn thận, chưa thể lập tức đáp ứng cô ấy được, lại nói:
“Tôi chưa tin cô, thứ trong băng ghi hình đó, có thể khiến cho một đứa bé gái cảm thấy thích thú như vậy. Cô có thể nói trước cho tôi biết, bên trong quay cái gì.” Tôi nghĩ thử xem động cơ của cô ấy có thật hay không.
Tú Tú không chút phật lòng, thẳng thắn trả lời:
“Là dì của em, hay chính là người mà anh nói, Hoắc Linh.”
“Cậu ta điều tra chú của cậu ta, em lại điều tra dì của em sao? Lão Cửu Môn mấy người đều như vậy à, không có tí riêng tư trong gia đình nào hết vậy?” Bàn Tử bực mình nói.
Tôi cũng giật mình, xua tay bảo Bàn Tử đừng xen lời vào đây: “Chẳng lẽ là dì cô đang chải đầu?”
Tú Tú lắc đầu: “Không phải, băng ghi hình đó đã bị bà nội em tịch thu, có điều là nội dung bên trong có đánh chết em cũng không nhầm được. Hơn nữa nếu nói ra, các anh chắc chắn sẽ biết đó là thật. Thế nào, thông tin của em không được miễn phí đâu, Ngô Tà ca ca, anh có đổi không?”
Tôi nhìn Bàn Tử một cái, Bàn Tử gật đầu, rồi liếc Tú Tú nói:
” Một chút nữa đã, em gái, nếu như em nói ra điều quan trọng, Bàn gia anh đây sẽ tặng em một cái thơm, trong băng ghi hình đó có nội dung gì?”
Hoắc Tú Tú chớp chớp đôi mắt quyến rũ:
“Là dì em, còn có vài người nữa, bọn họ đang bò trên mặt đất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.