Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 6: Buổi đấu giá

Nam Phái Tam Thúc

20/02/2017

Tôi ở tận đầu tỉnh Giang Chiết, nói thật là trong thành Bắc Kinh này cơ hội chạm mặt người quen không lớn, nghĩ mãi cũng chẳng ra kia là ai. Chỉ là phản xạ tự nhiên nở một nụ cười. Người kia cũng như tôi, ngừng chân, mặt có vẻ rất bất ngờ, nhìn lại tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, sau cũng cười cười.

Bàn Tử kinh ngạc nhìn hai người, từ lúc tới đây anh ta đều tự xưng đây là địa bàn của mình, dáng vẻ của chúng tôi cũng khác anh ta, rõ ràng không ngờ lại có người nhận ra tôi ở đây.

Nhưng hai bên cứ nhìn nhau cười ngây ngốc một lúc, cũng chẳng ai nhận ra ai, nói thật tôi chỉ thấy hắn quen mặt, chắc là gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng ra, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hắn quen quen thôi.

Chuyện thế này trước đây tôi cũng gặp đầy rồi, trước đây trong giới tôi có một người gọi là Lục tỷ, thường làm về chuyên mục giám định bảo vật và đồ cổ trên báo, tôi cũng không nhận ra cô ấy, chỉ thấy ảnh ở trên mạng sau đó tới lúc được gặp mắt trực tiếp, còn tưởng là đã đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng khiến cho chồng cô ấy giận tím mặt.

Có điều vị huynh đài này nhìn thế nào cũng không giống như từng thấy trên báo, cảm giác quen quen như có như không, tôi thậm chí còn không thể khẳng định được.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, nghĩ mãi cũng chẳng ra nên có chút lúng túng, lão tiểu nhị bỗng cảm thấy buồn cười, có vẻ như ông ta thường xuyên gặp người này, đành lên tiếng phân giải: “Hai vị thiếu gia đã quên chuyện gì sao? Hay là từng gặp mặt ở đây rồi, cũng không đi đâu mà vội, thế này sẽ cản trở cửa thang máy, mời vào trong bàn kia dùng trà, không chừng hai vị lại thấy vài người quen mà nhớ ra cũng nên.”

Nói rồi mời người kia vào trong, hắn lắc đầu như cảm thấy rất khó tin, hình như là chưa chán nên vẫn liếc mắt nhìn tôi, sau liền xoay người đi vào nội sảnh, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn.

Tiếp theo ông già kia tới tiếp chúng tôi, đưa ba người sang một hướng khác, lão cũng là người từng trải, muốn để cho chúng tôi ngồi xa vị trí của tên kia. Vừa dẫn tôi tới chỗ ngồi vừa nói cái gì mà cấm kỵ, cái gì mà lễ độ, cái gì cũng đem ra nói hết. Đã không nhớ ra thì thôi, nếu nhớ ra thì dù có là chủ nợ hay là kẻ giết cha mình cũng không được gây gổ đánh nhau.

Trong phạm vi bốn mươi chín bước hoàng thành, phải ngầm hiểu là bao nhiêu quy củ đều làm cho đúng, vì nhìn người không thể chỉ nhìn vào tướng mạo, ai biết được lòng dạ đối phương nghĩ gì, làm gì cũng cần bảy phần nịnh hót, ba phần nguyên tắc mới có thể chiếm được vị thế bất bại. Làm quan cũng thế, mà làm người phục vụ cũng vậy thôi.

Tôi bước vào nội sảnh, liền phát hiện quả nhiên là nó giống khu vui chơi hơn là khách sạn, phòng chia làm hai tầng, bên dưới là hàng ghế thường, bên trên là hàng ghế danh dự, trung gian hai tầng để trống, có một sân khấu đặt chính giữa, nhìn cũng biết là không chỉ để hát kinh kịch, bình thường cũng có thể làm nơi biểu diễn khúc nghệ (nghệ thuật hát nói cổ truyền). Nơi này có nhiều cụ thích nghe mấy nghệ thuật truyền thống, năm xưa thì còn biểu diễn đầy đường chỉ cần đặt vài đồng là được nghe, giờ lại hóa ra chỉ có tầng lớp quý tộc có tiền mới được hưởng thụ cái thú vui xa xỉ này.



Sân khấu hôm nay đang được trang trí, bên trên treo cái gì đó, Bàn Tử liếc mắt nhìn qua, lập tức thốt lên: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem ra hôm nay có tổ chức bán đấu giá”.

“Bán đấu giá? Bán đấu giá cái gì?” tôi hiếu kỳ hỏi.

“Ở đây thì còn có thể là cái gì nữa, đây là chỗ thưởng ngoạn đồ cổ bậc nhất thành Bắc Kinh, nơi này được ví như chợ trời của Hong Kong vậy!” Bàn Tử toét miệng cười, “Có điều là nhìn từ đây khó thấy được, chúng ta chỉ có thể nghe ngóng được chút đỉnh thôi, tôi đoán là Hoắc lão bà bà kia cũng tới sự phiên đấu giá hôm nay, tiện thể tới gặp chúng ta, tránh để lỡ việc khác của bà ấy.”

Tôi nghe anh ta nói giọng điệu cũng đã thay đổi, nói đặc giọng Bắc Kinh, lúc vào cửa còn chưa thấy, bản thân cũng líu cả vào, không còn lanh lẹ được. Thầm nghĩ con mẹ nó chứ, tiểu nhị ở đây khí thế cũng thực mạnh mẽ, chủ yếu là khi vừa bước chân vào đã ngửi được thấy toàn mùi Bắc Kinh xưa kia, khiến bản thân không thể nghĩ ra trò gì để đùa giỡn, được người đời tâng bốc chút liền nghĩ mình giống như dân chơi thành Bắc Kinh những năm về trước. Đây có lẽ cũng là một thứ phải học, chờ tới khi buổi bán đấu giá bắt đầu, thấy người chủ trì nhấc tấm bảng lên, dù không nghĩ tới giơ tay nhưng lúc đó chắc khó mà nhịn lại được.

Ba người được dẫn tới vị trí trước cửa sổ, theo bản năng tôi nhìn quanh một chút, thấy tên sơ mi hồng phấn kia đi thẳng lên tầng trên, xem ra hắn với chúng tôi đẳng cấp khác biệt, Bàn Tử thấy thế liền hỏi: “Cậu và hắn có chuyện gì vậy? Hay vừa gặp đã yêu rồi*?”

(Thực tình là tác giả viết “nhất kiến chung tình” như kiểu tình yêu sét đánh ấy mà cũng gần giống rồi, há há)

Tôi lắc đầu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, con mẹ nó chứ, người kia rốt cuộc tôi đã gặp ở đâu rồi? Lát nữa về sẽ từ từ cần nhắc sau. Bàn Tử bên cạnh tự nhiên gọi trà, cũng mất tám trăm đồng một bình mà kèm theo 10% tiền phục vụ, Bàn Tử nâng chén hướng lên trời, nói ở cái giá này thì cơ bản chẳng phải trà, dễ cũng phải cỡ nước miếng Dương Quý Phi rồi. Mợ nó, bã trà lát nữa phải đóng gói mang về ngâm bình rượu mới được.

Muộn Du Bình trước sau vẫn lạnh lùng, y như một bảo kê thực sự, nhưng không hiểu sao tôi càng nhìn càng thấy ba chúng tôi giống ba ông chủ bán ngựa.

Bên kia cũng có một bàn đang vừa trò chuyện vừa chờ, bất giác tôi lại nhặt hạt dưa lên cắn, may mà hạt dưa này là đồ miễn phí. Mắt thấy từ cửa mỗi lúc lại có một đoàn người tiến vào, nhìn một lát, tôi thấy mặt Bàn Tử không được tự nhiên, ánh mắt cứ liếc qua những chỗ khác, tôi kỳ quái hỏi anh ta sao vậy. Bàn Tử đáp:

“Sao cái khỉ, vụ này cũng thú vị đấy”



“Thú vị cái gì, thấy cô nào xinh xinh à?” tôi hỏi. Thầm nghĩ chỉ thấy quanh đó có vài cô trung niên, tuy là đã chăm sóc nhan sắc hết mức có thể rồi.

Bàn Tử đánh mắt vài cái lên trên ghế lô (loại ghế ngồi đặc biệt trong nhà hát kịch, một gian có vài chỗ ngồi), rồi cả mấy vị ngồi bên hàng ghế dưới nói: “Cậu biết tôi vừa mới thấy ai không?”

“Ai vậy?”

“Lưu Ly Tôn”. Bàn Tử nhẹ giọng đáp.

“Lưu Ly Tôn là ai?” tôi không tưởng tượng ra.

” Là cậu không ở Bắc Kinh này nên không biết, đó là cả một gia tộc, có người ở nước ngoài đầu tư vào, trước kia chuyên buôn bán ngọc lưu ly, sau đó không biết làm ăn lớn thế nào mà thành đại gia, trong nhà toàn là bảo bối, những thứ bình thường không bao giờ lọt mắt, phải là hàng cực phẩm mới thấy góp mặt, ở Bắc Kinh này, hắn được ví như chong chóng đo gió, chỉ cần hắn xuất hiện trong buổi đấu giá nào thì hẳn là nó phải có hàng tốt. Thế quái nào, phải tới hai ba năm nay hắn không thấy xuất hiện, sao lại có mặt ở đây chứ?” Bàn Tử nhấp nhổm không yên.

Tôi thấy Bàn Tử nói trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Ly Tôn kia khoảng hơn 60, bước như bay lên tầng hai. Bản thân không khỏi có chút hóng lên trên đó.

Bàn Tử tiếp tục nói: “Cậu đừng nói gì cả, vừa rồi tôi nhìn qua thấy đều thuộc hàng chuyên gia cả, chúng ta tới đúng lúc rồi, hôm nay dự là có trò hay để xem đây, không biết chừng cả trăm năm mới có một lần, không được, Bàn Tử tôi chịu không được, phải lấy sổ tay ra xem hôm nay rốt cuộc sẽ được nhìn đến những bảo bối gì.” anh ta nói rồi muốn đứng dậy.

Tôi vừa mới nhắc anh ta về việc chính của chúng ta tới đây không phải là để xem náo nhiệt, vừa nói xong thì tiểu nhị bước tới, nhẹ giọng nói:

“Ba vị, Hoắc lão bà đã tới, mời các vị lên tầng trên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Mộ Bút Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook