Quyển 8 - Chương 6
Nam Phái Tam Thúc
21/02/2017
Bốn người này nắm trong tay mắc xích đầu tiên trong đường dây sản xuất: đồ tuẫn táng (đồ chôn theo người chết). Vì tính
chất đặc thù của nghề trộm mộ mà mỗi bảo vật này không thể sao chép ra
được, cực kỳ giá trị, tất cả những kẻ muốn mang được hàng tốt đi tiêu
thụ đều phải nịnh nọt ít nhiều mới có được. Những người này có lẽ không
phải hạng giàu có nhất nhưng nếu không có bọn họ thì nghề này cũng không tồn tại.
Trừ cái đó ra thì người của bốn đầu lĩnh này đều là lũ liều mạng, ai cũng hung hăng không phân rõ phải quấy như Phan Tử. Kẻ nào dám xù nợ hay giở trò vô lại với bọn họ, khả năng ngày hôm sau kẻ đó sẽ biến mất dạng, phải tới tám trăm năm sau, hài cốt của hắn mới được đào ra từ trong một cổ mộ nào đó, khi đó xương cốt đã vụn như cám hết rồi. Người có tiền còn phải sợ thằng liều mạng, tất cả mọi người đều phải kiêng dè bọn chúng.
Quan hệ giữa chú Ba với nhóm người này vô cùng mập mờ, một mặt thì bọn họ trông cậy vào những lần gắp lạt ma của chú Ba, cung cấp cho mình những tin tức về cổ mộ. Mặt khác, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của chú Ba. Vì chú Ba giữ vị trí đầu não, tám mươi phần trăm những gì thu được đều giao vào trong tay chú. Chú Ba đột nhiên mất tích, bọn họ thực tình vừa sợ vừa mừng, mừng là về sau xuống đấu có thể tự mình phân chia tiền bạc, sợ là chú Ba không cớ ở đây, biết phải đào đâu ra được tin tức cổ mộ. Cho nên một khi tin tức chú Ba gặp chuyện không may lọt ra ngoài, bọn họ chắc chắn đã âm thầm liên hệ với “thiết khoái tử” khác, khi đó Trần Bí A Tứ cũng lợi dụng được không ít chuyện, tiếc rằng lão về sau cũng xảy ra chuyện. Những “thiết khoái tử” khác so với Trần Bì A Tứ và chú Ba còn kém nhiều, nếu không bốn người này đã sớm không thèm ngồi lại đây rồi.
Đây là lần họp mặt lớn nhất, Phan Tử và Tiểu Hoa nói thực thì không sợ lắm, vì bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến chuyển. Mối lo duy nhất là về bọn họ thừa lúc hỗn loạn mà đòi chia lại số tỉ lệ hoa hồng, nhưng tiền giờ không phải là vấn đề.
Ngược lại phiền toái hơn lại là về những tên phân phối hàng, cũng chính là những người đang đứng kia, lão tặc Khâu là kẻ có tiền nhất trong số đó. Những người này vẫn luôn đặt ở tuyến tiêu thụ bên dưới hệ thống, mặc dù giàu có, nhưng lúc nào cũng bị khinh thường, nên rất muốn thay đổi hiện trạng của mình. Hơn nữa, bọn họ không biết đổ đấu thực chất là làm chuyện như thế nào, nghĩ tới chỉ cần có tiền là có thể tổ chức một đội, có thể vượt mặt chú Ba mà thu lấy tiền bạc. Cho nên chú Ba vừa đi, rất nhiều người đã bắt đầu chiêu binh mãi mã. Tuy rằng chắc chắn không bằng thời điểm chú Ba còn ở đây, nhưng tốt xấu gì cũng là sản nghiệp của nhà mình, lỗ lãi gì cũng là của mình, bọn họ cũng không đi đâu mà phải vội.
Một thời gian trước khi chú Ba vắng mặt, “mã bàn” đã sớm không còn giao tiền ra nữa, giờ chú Ba trở về, mắt thấy tiền đang nằm yên trong hầu bao bỗng chốc lại bị lột ra, người không muốn nhất chính là bọn họ.
Bốn đầu lĩnh theo thứ tự ngồi xuống, diện mạo và phong thái tôi không muốn nhắc tới, vì chuyện sau đó không liên quan quá nhiều tới bọn họ, Tiểu Hoa lúc sắp xếp ghế đã chuẩn bị trình tự hết cả rồi, tôi chỉ cần nhất nhất nhớ kỹ tên của bọn họ. Sau đó có bảy người phân phối hàng bị Tiểu Hoa lôi vào đứng bên trong.
Tôi liếc mắt nhìn mỗi người một cái, trong lòng bắt đầu nhẩm qua thứ tự tên từng người mà tối qua Phan Tử đã bổ túc cho tôi đối chiếu một lượt. Ngoài bốn người ngồi kia, còn có mấy người Phan Tử bảo tôi phải đặc biệt chú ý, một người cao to nhất đứng bên trái, mặc áo phông màu vàng, quần tây và đi ủng, nhìn như tên bán cá ngoài chợ, ngoài cùng bên phải là một người phụ nữ trung niên, hơi béo, nhưng ăn mặc lại vô cùng bắt mắt, nhìn ra hồi còn trẻ chắc cũng là người có nhan sắc. Còn có một thiếu phụ nhìn như gái chưa chồng, nhìn phong thái thì chắc ngoài ba mươi, nhưng chăm sóc nhan sắc rất tốt, từ vóc người tới da dẻ đều đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn ra dáng rất có kinh nghiệm.
Trong ba người này, người buôn cá kia là bạn bè với con rùa Khâu, hai người bọn hắn cùng nhau dốc sức tuồn hàng ra bên ngoài, sau đó cùng bị chú Ba bắt, tuyệt đối cùng tiến cùng lùi, người này ở đây nhất định là để làm nội ứng cho tên tặc Khâu kia. Đối với hắn, Phan Tử nói có giở thủ đoạn gì cũng vô dụng, cứ thế mà cho qua thôi.
Người phụ nữ trung niên kia là nhân tình của Vương Bát Khâu, đương nhiên Phan Tử cũng không biết giữa bọn họ có tình cảm thật hay không, chỉ biết bà béo này vô cùng chua ngoa, ngoài kiểu mềm nắn rắn buông ăn người của chú Ba thì cả Trường Sa này không ai chịu nổi bà ta. Vương Bát Khâu ở cùng với bà ấy, hẳn là còn nghĩ trên phương diện thông gia, vì con rùa Khâu kia quản lý địa bàn cùng với địa bàn của người phụ nữ này gần như liền kề nhau, năng lực kinh doanh của Vương Bát Khâu rất mạnh, mà người phụ nữ này lại am hiểu việc gây dựng các mối quan hệ, hai người ở cùng nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân tên tặc già đó dám dẫn đầu tạo phản chú Ba. Trong mấy năm hai người bọn họ ở cùng nhau, hẳn đã âm thầm tuồn hàng đi ăn không ít lời.
Đối với người phụ nữ trung niên đó, Phan Tử nhấn mạnh cần cẩn thận hơn hết, yên lặng quan sát tình hình. Cô ấy so với đàn ông tuyệt đối khôn khéo hơn, chỉ cần không phải thực lòng yêu Vương Bát Khâu thì việc rốt cuộc cô ấy đứng đó làm gì cũng rất khó nói.
Còn người phụ nữ trẻ tuổi kia, tôi thấy vô cùng vừa mắt, cũng là một mối lo khá lớn. Vì cô ấy trước đây từng một thời gian có quan hệ giống thế với chú Ba. (Từng là giai nhân của chú Ba )
Phan Tử cũng không dám khẳng định, chỉ nói sau khi cô gái này ra nhập thì phát triển nhanh chóng, trở thành một chủ cửa hàng trên phố đồ cổ Trường Sa, mà từ khi hợp tác làm ăn với chú Ba mới chỉ được vỏn vẹn một năm. Nếu không phải có đại gia trong nghề nào chống lưng cho thì chắc chắn không được vậy, mà cô ấy làm ăn cũng vô cùng nhỏ, nhìn không thấy có chỗ nào hơn người. Cho nên nhiều người đoán rằng, cô gái kia rất có thể là vợ chú Ba.
Tôi nhìn cô ấy, rất khó mà đoán ra được vì trước giờ tôi vẫn nghĩ chú Ba thích Văn Cẩm, nhưng Văn Cẩm lại nói chú Ba là Giải Liên Hoàn giải trang thành, vậy có thể thích Văn Cẩm cũng là giả bộ thôi. Nếu như vậy, nhiều năm qua chú có qua lại với cô ấy cũng là điều bình thường, thứ nhất là vì có nhiều chuyện đàn ông sống một mình làm không được, thứ hai là diện mạo chú Ba vốn đã rất kiêu hùng, con nhà nòi lại có tiền, tự chú không tìm thì cũng sẽ có người bám lấy mà thôi.
Giả như cô gái này là vợ chú Ba thật, chuyện này sẽ nghiêm trọng. Trong lúc sinh hoạt giường chiếu chẳng còn khoảng cách, những chi tiết trên người chú Ba đều không thể qua được mắt cô ấy, mà mỗi thói quen tư thế giơ tay nhấc chân thế nào cô ấy cũng đều quen hết. Nếu lộ ra sơ hở, cô ấy hẳn sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa cho dù cô ấy không phát hiện được thì chuyện giữa cô ấy và chú Ba tôi cũng không biết, khi ở cùng với cô ấy, chỉ cần hỏi một hai câu, giọng tôi lại không giống, trả lời cũng không trả lời được, lại càng không thể che giấu thân phận này.
Sau khi vào cửa, tôi liền thấy ánh mắt của cô ta đang chăm chú quan sát tôi, quả thực có cảm giác rất khác so với mọi người xung quanh, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay gì mà tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào tên buôn cá kia, cố gắng thể hiện ra cái cảm giác kiềm chế sát khí, để cô ấy nghĩ là tôi không hề quan tâm tới mình, trong lòng chỉ thầm nhủ giết chết tên buôn cá này.
Trong số đó còn có mấy người trước cùng đi với Vương Bát Khâu tới dùng bữa, tôi nhất nhất đối chiếu một lượt, cảm giác không khác lắm, sau nhấp một ngụm trà ra hiệu, bảo Tiểu Hoa tiếp tục đi.
Tiểu Hoa liếc nhìn tôi một cái, lại quay ra nói với những người khác:” các vị, tin là trong khoảng thời gian qua các vị đều rất hoang mang, vì sao Tam Gia đã lâu mà không thấy xuất hiện, trên thị trường cũng tung ra rất nhiều tin đồn, xin thông báo với tất cả mọi người ở đây một tiếng rằng đó đều là những tin đồn thất thiệt. Tam Gia năm vừa qua bị ốm nhẹ, vừa trải qua một ca phẫu thuật vòm họng, cần thời gian để tĩnh dưỡng mà thôi. Trong thời gian đó không ít người có ý xấu đã đặt điều nói càn, giờ Tam Gia đã xuất hiện ở đây cho mọi người chứng thực, đừng nghe lời đàm tiếu.”
“Ôi, vậy Tam Gia giờ không sao chứ?” bên dưới có một người dáng vẻ đặc biệt trung thực, người trông thật thà đó còn được gọi với tên “Địa Trung Hải” liền nói, “nếu tôi nói ngoài kia đều là do hàng tiểu nhân loan tin, các huynh đệ ở đây không ai tin tưởng cả, phải không?” hắn liền nhìn về người đối diện.
Bên cạnh có người lúng túng gật đầu.
Tôi biết tên Địa Trung Hải đó, lão là người ổn nhất trong bốn lạt ma bàn của chú Ba, chú Ba mất tích một thời gian dài như vậy, duy chỉ có số sách của bọn họ là không vấn đề gì. Tuy rằng cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng lúc này tôi lại thấy lão ta là người có thiện cảm nhất.
Tiểu Hoa nói tiếp:” thân thể Tam Gia không thành vấn đề, cái chính là nói chưa được, anh Phan đây cũng đang bị thương cho nên mọi người thứ lỗi, lúc này cho phép tôi thay Tam Gia nói chuyện, chúng ta quen biết nhau cả nên không cần phải tự giới thiệu gì nữa, các vị nếu không còn ý kiến gì thì chúng ta sẽ bắt đầu. Đừng làm mất thời gian nghỉ ngơi của Tam Gia, tốc chiến tốc thắng thôi.”
Nói xong liền quay qua tên buôn cá nói:” lão Lục, kế tiếp phải làm sao? Theo quy định, lão tới trước đi.”
“Tới cái gì mà tới chứ? Sợ là Tam Gia sớm đã quên đám anh em chúng tôi rồi, bệnh sao? Bệnh cũng không nói nhau một tiếng, nói đi liền đi, huynh đệ bên dưới hỏi đến, tôi đây biết phải nói thế nào đây.” Gã bán cá nói, thanh âm hắn vô cùng nhỏ nhẹ, so với hình dáng hắn thực là quá chênh lệch. “Được thôi, giờ Tam Gia đã trở lại, tới một câu nói cũng không thốt ra, trước vẫn là kiểm tra sổ sách, nhưng ngài cũng biết đấy, lão Lục tôi lúc nào cũng ngoài bãi, vừa hôm qua mới trở về đầy người bùn đất, chưa xem được sổ sách, Tam Gia thứ lỗi, ngài gọi người tiếp theo đi, hôm nay tôi khất.”
Đánh phủ đầu ra oai sao! Tôi thầm nói. Quả nhiên là Phan Tử đặt người này đứng thứ nhất chính là muốn cho tôi xem cái thái độ của hắn như thế nào, từ thái độ này có thể biết được thái độ của tên Vương Bát Khâu kia, cũng có thể biết bọn chúng rốt cuộc đã chuẩn bị những gì rồi.
Có điều, trong khẩu khí vừa rồi có xen lẫn giữa kiêu ngạo và oán thán, tôi nghe liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là con rùa đen họ Khâu kia đang muốn thăm dò tôi.
Hắn vừa nói, những người khác liền nhìn nhau, cũng không ai dám đồng ý hay phản bác gì. Tiểu Hoa nói:” lão Lục, nhiều ngày không gặp, vẫn ẻo lả như trước, hơn nữa có vẻ còn tăng thêm. Kiểu như vợ giận chồng lâu ngày không về nhà, con mẹ nó chứ, anh không thấy hổ thẹn sao.”
Nói xong người bên dưới rộ lên một tràng cười, gã buôn cá cũng không vì thế mà lung lay, nói:” cười, cười các người cứ cười tiếp đi, lão tử sẽ không giao sổ sách!” Nói xong lại nhìn Tiểu Hoa:” Hoa gia, muốn so về phong thái kia thì vẫn còn kém ngài đó, ẻo lả là tôi từ trong bụng mẹ đã thế rồi, đâu được luyện tập như ngài. Mà ngài cũng đừng quản chuyện nhà người khác, đây là địa phận Ngô gia, ngài đứng bên cạnh làm tôi phải suy nghĩ xem có phải ngài đã đổi họ rồi không. Nhanh đi, người tiếp theo.”
Nghe xong Tiểu Hoa liền bật cười, rõ ràng là vẫn muốn nói lại người này. Tiểu Hoa dựa lên bàn đáp:” Ngô gia Giải gia là thông gia thân thích, giờ Tam Gia đây lại lâm trọng bệnh, muốn nói ngoài Trường Sa này ai ai chẳng biết, ồn ào chút là có thể vào được. Tam Gia không nói gì, thì còn vấn đề sao? Đó cùng là vì tốt cho anh thôi!”
Tên buôn cá quả nhiên cũng cười, nhưng một chút cũng không sợ hãi:” Tam Gia không nói những người đó lại không làm càn nữa sao? Lão già Trần Bì kia năm ngoái đã giết chết sáu anh em, sao tôi không thấy ai đứng ra giải quyết chuyện này! Tam Gia, đó cũng là huynh đệ! Không có lời của ngài tôi nào đâu dám đối đầu với Trần Bì kia, huynh đệ lại thành chết vô ích sao? Tôi nói ngắn gọn thế này, Tam Gia, ngài ép buộc như vậy, thần long kiến thủ bất khiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi), các huynh đệ có thể chịu không được đâu. Ngài hiểu cho, thân thể không khỏe không muốn quản bọn tôi, vậy thì đừng can hệ, nếu không, các huynh đệ khác không cách nào làm ăn được.”
Dứt lời, Tiểu Hoa vừa định nói tiếp thì người phụ nữ trung niên cũng xen vào:” đúng đó, Tam Gia, lão Lục nói phải, mấy tháng nay ngài không ở đây, ngài có biết các huynh đệ thảm thế nào không, địa bàn của tôi suýt chút nữa bị san bằng. Nếu không có bốn vị đang ngồi đây ra tay gánh giúp, Trường Sa coi như không còn là chuyện của Tam Gia ngài rồi. Ngài trở về cũng phải nói cho chúng tôi rõ, huynh đệ bên dưới nghe xong sẽ yên tâm.”
Nói rồi người bên dưới cũng gật đầu, một trong bốn vị ngồi đây liền nói:” Tam Gia, tâm tư hai người bọn họ tôi hiểu, có điều là chị A Hồng đây nói rất đúng, trong thời gian này quả thực huynh đệ đã chịu nhiều tổn thất, lời này nói với anh em ngài phải nghĩ thực kỹ. Cá nhân tôi không tin Tam Gia ngài lại chỉ vì chút bệnh mà sợ tới mức ngay cả báo cho bọn tôi một tiếng ngài cũng không làm được.”
Tôi liếc về phía người phụ nữ trung niên gọi là A Hồng kia, thầm nghĩ nơi này kẻ xướng người họa, nói câu nào cũng rất đúng chỗ. Trong khoảng thời gian chú Ba bận … tìm kiếm đáp án, chắc chắn đã sơ suất rất nhiều mối làm ăn, những oán hận này hẳn là đã hình thành từ lâu rồi, giờ mới được thể mà bộc phát thôi.
Hơn nữa nhưng lời này cũng có lý, ở Trung Quốc thì lý lẽ nặng như trời, tôi lại không thể coi thường được, đành phải nhếch miệng cười, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên ý thức được bản thân mình phải trả lời thế nào đây, liền cúi đầu viết một hàng chữ lên giấy.
Trừ cái đó ra thì người của bốn đầu lĩnh này đều là lũ liều mạng, ai cũng hung hăng không phân rõ phải quấy như Phan Tử. Kẻ nào dám xù nợ hay giở trò vô lại với bọn họ, khả năng ngày hôm sau kẻ đó sẽ biến mất dạng, phải tới tám trăm năm sau, hài cốt của hắn mới được đào ra từ trong một cổ mộ nào đó, khi đó xương cốt đã vụn như cám hết rồi. Người có tiền còn phải sợ thằng liều mạng, tất cả mọi người đều phải kiêng dè bọn chúng.
Quan hệ giữa chú Ba với nhóm người này vô cùng mập mờ, một mặt thì bọn họ trông cậy vào những lần gắp lạt ma của chú Ba, cung cấp cho mình những tin tức về cổ mộ. Mặt khác, lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của chú Ba. Vì chú Ba giữ vị trí đầu não, tám mươi phần trăm những gì thu được đều giao vào trong tay chú. Chú Ba đột nhiên mất tích, bọn họ thực tình vừa sợ vừa mừng, mừng là về sau xuống đấu có thể tự mình phân chia tiền bạc, sợ là chú Ba không cớ ở đây, biết phải đào đâu ra được tin tức cổ mộ. Cho nên một khi tin tức chú Ba gặp chuyện không may lọt ra ngoài, bọn họ chắc chắn đã âm thầm liên hệ với “thiết khoái tử” khác, khi đó Trần Bí A Tứ cũng lợi dụng được không ít chuyện, tiếc rằng lão về sau cũng xảy ra chuyện. Những “thiết khoái tử” khác so với Trần Bì A Tứ và chú Ba còn kém nhiều, nếu không bốn người này đã sớm không thèm ngồi lại đây rồi.
Đây là lần họp mặt lớn nhất, Phan Tử và Tiểu Hoa nói thực thì không sợ lắm, vì bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến chuyển. Mối lo duy nhất là về bọn họ thừa lúc hỗn loạn mà đòi chia lại số tỉ lệ hoa hồng, nhưng tiền giờ không phải là vấn đề.
Ngược lại phiền toái hơn lại là về những tên phân phối hàng, cũng chính là những người đang đứng kia, lão tặc Khâu là kẻ có tiền nhất trong số đó. Những người này vẫn luôn đặt ở tuyến tiêu thụ bên dưới hệ thống, mặc dù giàu có, nhưng lúc nào cũng bị khinh thường, nên rất muốn thay đổi hiện trạng của mình. Hơn nữa, bọn họ không biết đổ đấu thực chất là làm chuyện như thế nào, nghĩ tới chỉ cần có tiền là có thể tổ chức một đội, có thể vượt mặt chú Ba mà thu lấy tiền bạc. Cho nên chú Ba vừa đi, rất nhiều người đã bắt đầu chiêu binh mãi mã. Tuy rằng chắc chắn không bằng thời điểm chú Ba còn ở đây, nhưng tốt xấu gì cũng là sản nghiệp của nhà mình, lỗ lãi gì cũng là của mình, bọn họ cũng không đi đâu mà phải vội.
Một thời gian trước khi chú Ba vắng mặt, “mã bàn” đã sớm không còn giao tiền ra nữa, giờ chú Ba trở về, mắt thấy tiền đang nằm yên trong hầu bao bỗng chốc lại bị lột ra, người không muốn nhất chính là bọn họ.
Bốn đầu lĩnh theo thứ tự ngồi xuống, diện mạo và phong thái tôi không muốn nhắc tới, vì chuyện sau đó không liên quan quá nhiều tới bọn họ, Tiểu Hoa lúc sắp xếp ghế đã chuẩn bị trình tự hết cả rồi, tôi chỉ cần nhất nhất nhớ kỹ tên của bọn họ. Sau đó có bảy người phân phối hàng bị Tiểu Hoa lôi vào đứng bên trong.
Tôi liếc mắt nhìn mỗi người một cái, trong lòng bắt đầu nhẩm qua thứ tự tên từng người mà tối qua Phan Tử đã bổ túc cho tôi đối chiếu một lượt. Ngoài bốn người ngồi kia, còn có mấy người Phan Tử bảo tôi phải đặc biệt chú ý, một người cao to nhất đứng bên trái, mặc áo phông màu vàng, quần tây và đi ủng, nhìn như tên bán cá ngoài chợ, ngoài cùng bên phải là một người phụ nữ trung niên, hơi béo, nhưng ăn mặc lại vô cùng bắt mắt, nhìn ra hồi còn trẻ chắc cũng là người có nhan sắc. Còn có một thiếu phụ nhìn như gái chưa chồng, nhìn phong thái thì chắc ngoài ba mươi, nhưng chăm sóc nhan sắc rất tốt, từ vóc người tới da dẻ đều đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn ra dáng rất có kinh nghiệm.
Trong ba người này, người buôn cá kia là bạn bè với con rùa Khâu, hai người bọn hắn cùng nhau dốc sức tuồn hàng ra bên ngoài, sau đó cùng bị chú Ba bắt, tuyệt đối cùng tiến cùng lùi, người này ở đây nhất định là để làm nội ứng cho tên tặc Khâu kia. Đối với hắn, Phan Tử nói có giở thủ đoạn gì cũng vô dụng, cứ thế mà cho qua thôi.
Người phụ nữ trung niên kia là nhân tình của Vương Bát Khâu, đương nhiên Phan Tử cũng không biết giữa bọn họ có tình cảm thật hay không, chỉ biết bà béo này vô cùng chua ngoa, ngoài kiểu mềm nắn rắn buông ăn người của chú Ba thì cả Trường Sa này không ai chịu nổi bà ta. Vương Bát Khâu ở cùng với bà ấy, hẳn là còn nghĩ trên phương diện thông gia, vì con rùa Khâu kia quản lý địa bàn cùng với địa bàn của người phụ nữ này gần như liền kề nhau, năng lực kinh doanh của Vương Bát Khâu rất mạnh, mà người phụ nữ này lại am hiểu việc gây dựng các mối quan hệ, hai người ở cùng nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau, đây cũng là nguyên nhân tên tặc già đó dám dẫn đầu tạo phản chú Ba. Trong mấy năm hai người bọn họ ở cùng nhau, hẳn đã âm thầm tuồn hàng đi ăn không ít lời.
Đối với người phụ nữ trung niên đó, Phan Tử nhấn mạnh cần cẩn thận hơn hết, yên lặng quan sát tình hình. Cô ấy so với đàn ông tuyệt đối khôn khéo hơn, chỉ cần không phải thực lòng yêu Vương Bát Khâu thì việc rốt cuộc cô ấy đứng đó làm gì cũng rất khó nói.
Còn người phụ nữ trẻ tuổi kia, tôi thấy vô cùng vừa mắt, cũng là một mối lo khá lớn. Vì cô ấy trước đây từng một thời gian có quan hệ giống thế với chú Ba. (Từng là giai nhân của chú Ba )
Phan Tử cũng không dám khẳng định, chỉ nói sau khi cô gái này ra nhập thì phát triển nhanh chóng, trở thành một chủ cửa hàng trên phố đồ cổ Trường Sa, mà từ khi hợp tác làm ăn với chú Ba mới chỉ được vỏn vẹn một năm. Nếu không phải có đại gia trong nghề nào chống lưng cho thì chắc chắn không được vậy, mà cô ấy làm ăn cũng vô cùng nhỏ, nhìn không thấy có chỗ nào hơn người. Cho nên nhiều người đoán rằng, cô gái kia rất có thể là vợ chú Ba.
Tôi nhìn cô ấy, rất khó mà đoán ra được vì trước giờ tôi vẫn nghĩ chú Ba thích Văn Cẩm, nhưng Văn Cẩm lại nói chú Ba là Giải Liên Hoàn giải trang thành, vậy có thể thích Văn Cẩm cũng là giả bộ thôi. Nếu như vậy, nhiều năm qua chú có qua lại với cô ấy cũng là điều bình thường, thứ nhất là vì có nhiều chuyện đàn ông sống một mình làm không được, thứ hai là diện mạo chú Ba vốn đã rất kiêu hùng, con nhà nòi lại có tiền, tự chú không tìm thì cũng sẽ có người bám lấy mà thôi.
Giả như cô gái này là vợ chú Ba thật, chuyện này sẽ nghiêm trọng. Trong lúc sinh hoạt giường chiếu chẳng còn khoảng cách, những chi tiết trên người chú Ba đều không thể qua được mắt cô ấy, mà mỗi thói quen tư thế giơ tay nhấc chân thế nào cô ấy cũng đều quen hết. Nếu lộ ra sơ hở, cô ấy hẳn sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa cho dù cô ấy không phát hiện được thì chuyện giữa cô ấy và chú Ba tôi cũng không biết, khi ở cùng với cô ấy, chỉ cần hỏi một hai câu, giọng tôi lại không giống, trả lời cũng không trả lời được, lại càng không thể che giấu thân phận này.
Sau khi vào cửa, tôi liền thấy ánh mắt của cô ta đang chăm chú quan sát tôi, quả thực có cảm giác rất khác so với mọi người xung quanh, không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay gì mà tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào tên buôn cá kia, cố gắng thể hiện ra cái cảm giác kiềm chế sát khí, để cô ấy nghĩ là tôi không hề quan tâm tới mình, trong lòng chỉ thầm nhủ giết chết tên buôn cá này.
Trong số đó còn có mấy người trước cùng đi với Vương Bát Khâu tới dùng bữa, tôi nhất nhất đối chiếu một lượt, cảm giác không khác lắm, sau nhấp một ngụm trà ra hiệu, bảo Tiểu Hoa tiếp tục đi.
Tiểu Hoa liếc nhìn tôi một cái, lại quay ra nói với những người khác:” các vị, tin là trong khoảng thời gian qua các vị đều rất hoang mang, vì sao Tam Gia đã lâu mà không thấy xuất hiện, trên thị trường cũng tung ra rất nhiều tin đồn, xin thông báo với tất cả mọi người ở đây một tiếng rằng đó đều là những tin đồn thất thiệt. Tam Gia năm vừa qua bị ốm nhẹ, vừa trải qua một ca phẫu thuật vòm họng, cần thời gian để tĩnh dưỡng mà thôi. Trong thời gian đó không ít người có ý xấu đã đặt điều nói càn, giờ Tam Gia đã xuất hiện ở đây cho mọi người chứng thực, đừng nghe lời đàm tiếu.”
“Ôi, vậy Tam Gia giờ không sao chứ?” bên dưới có một người dáng vẻ đặc biệt trung thực, người trông thật thà đó còn được gọi với tên “Địa Trung Hải” liền nói, “nếu tôi nói ngoài kia đều là do hàng tiểu nhân loan tin, các huynh đệ ở đây không ai tin tưởng cả, phải không?” hắn liền nhìn về người đối diện.
Bên cạnh có người lúng túng gật đầu.
Tôi biết tên Địa Trung Hải đó, lão là người ổn nhất trong bốn lạt ma bàn của chú Ba, chú Ba mất tích một thời gian dài như vậy, duy chỉ có số sách của bọn họ là không vấn đề gì. Tuy rằng cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng lúc này tôi lại thấy lão ta là người có thiện cảm nhất.
Tiểu Hoa nói tiếp:” thân thể Tam Gia không thành vấn đề, cái chính là nói chưa được, anh Phan đây cũng đang bị thương cho nên mọi người thứ lỗi, lúc này cho phép tôi thay Tam Gia nói chuyện, chúng ta quen biết nhau cả nên không cần phải tự giới thiệu gì nữa, các vị nếu không còn ý kiến gì thì chúng ta sẽ bắt đầu. Đừng làm mất thời gian nghỉ ngơi của Tam Gia, tốc chiến tốc thắng thôi.”
Nói xong liền quay qua tên buôn cá nói:” lão Lục, kế tiếp phải làm sao? Theo quy định, lão tới trước đi.”
“Tới cái gì mà tới chứ? Sợ là Tam Gia sớm đã quên đám anh em chúng tôi rồi, bệnh sao? Bệnh cũng không nói nhau một tiếng, nói đi liền đi, huynh đệ bên dưới hỏi đến, tôi đây biết phải nói thế nào đây.” Gã bán cá nói, thanh âm hắn vô cùng nhỏ nhẹ, so với hình dáng hắn thực là quá chênh lệch. “Được thôi, giờ Tam Gia đã trở lại, tới một câu nói cũng không thốt ra, trước vẫn là kiểm tra sổ sách, nhưng ngài cũng biết đấy, lão Lục tôi lúc nào cũng ngoài bãi, vừa hôm qua mới trở về đầy người bùn đất, chưa xem được sổ sách, Tam Gia thứ lỗi, ngài gọi người tiếp theo đi, hôm nay tôi khất.”
Đánh phủ đầu ra oai sao! Tôi thầm nói. Quả nhiên là Phan Tử đặt người này đứng thứ nhất chính là muốn cho tôi xem cái thái độ của hắn như thế nào, từ thái độ này có thể biết được thái độ của tên Vương Bát Khâu kia, cũng có thể biết bọn chúng rốt cuộc đã chuẩn bị những gì rồi.
Có điều, trong khẩu khí vừa rồi có xen lẫn giữa kiêu ngạo và oán thán, tôi nghe liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là con rùa đen họ Khâu kia đang muốn thăm dò tôi.
Hắn vừa nói, những người khác liền nhìn nhau, cũng không ai dám đồng ý hay phản bác gì. Tiểu Hoa nói:” lão Lục, nhiều ngày không gặp, vẫn ẻo lả như trước, hơn nữa có vẻ còn tăng thêm. Kiểu như vợ giận chồng lâu ngày không về nhà, con mẹ nó chứ, anh không thấy hổ thẹn sao.”
Nói xong người bên dưới rộ lên một tràng cười, gã buôn cá cũng không vì thế mà lung lay, nói:” cười, cười các người cứ cười tiếp đi, lão tử sẽ không giao sổ sách!” Nói xong lại nhìn Tiểu Hoa:” Hoa gia, muốn so về phong thái kia thì vẫn còn kém ngài đó, ẻo lả là tôi từ trong bụng mẹ đã thế rồi, đâu được luyện tập như ngài. Mà ngài cũng đừng quản chuyện nhà người khác, đây là địa phận Ngô gia, ngài đứng bên cạnh làm tôi phải suy nghĩ xem có phải ngài đã đổi họ rồi không. Nhanh đi, người tiếp theo.”
Nghe xong Tiểu Hoa liền bật cười, rõ ràng là vẫn muốn nói lại người này. Tiểu Hoa dựa lên bàn đáp:” Ngô gia Giải gia là thông gia thân thích, giờ Tam Gia đây lại lâm trọng bệnh, muốn nói ngoài Trường Sa này ai ai chẳng biết, ồn ào chút là có thể vào được. Tam Gia không nói gì, thì còn vấn đề sao? Đó cùng là vì tốt cho anh thôi!”
Tên buôn cá quả nhiên cũng cười, nhưng một chút cũng không sợ hãi:” Tam Gia không nói những người đó lại không làm càn nữa sao? Lão già Trần Bì kia năm ngoái đã giết chết sáu anh em, sao tôi không thấy ai đứng ra giải quyết chuyện này! Tam Gia, đó cũng là huynh đệ! Không có lời của ngài tôi nào đâu dám đối đầu với Trần Bì kia, huynh đệ lại thành chết vô ích sao? Tôi nói ngắn gọn thế này, Tam Gia, ngài ép buộc như vậy, thần long kiến thủ bất khiến vĩ (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi), các huynh đệ có thể chịu không được đâu. Ngài hiểu cho, thân thể không khỏe không muốn quản bọn tôi, vậy thì đừng can hệ, nếu không, các huynh đệ khác không cách nào làm ăn được.”
Dứt lời, Tiểu Hoa vừa định nói tiếp thì người phụ nữ trung niên cũng xen vào:” đúng đó, Tam Gia, lão Lục nói phải, mấy tháng nay ngài không ở đây, ngài có biết các huynh đệ thảm thế nào không, địa bàn của tôi suýt chút nữa bị san bằng. Nếu không có bốn vị đang ngồi đây ra tay gánh giúp, Trường Sa coi như không còn là chuyện của Tam Gia ngài rồi. Ngài trở về cũng phải nói cho chúng tôi rõ, huynh đệ bên dưới nghe xong sẽ yên tâm.”
Nói rồi người bên dưới cũng gật đầu, một trong bốn vị ngồi đây liền nói:” Tam Gia, tâm tư hai người bọn họ tôi hiểu, có điều là chị A Hồng đây nói rất đúng, trong thời gian này quả thực huynh đệ đã chịu nhiều tổn thất, lời này nói với anh em ngài phải nghĩ thực kỹ. Cá nhân tôi không tin Tam Gia ngài lại chỉ vì chút bệnh mà sợ tới mức ngay cả báo cho bọn tôi một tiếng ngài cũng không làm được.”
Tôi liếc về phía người phụ nữ trung niên gọi là A Hồng kia, thầm nghĩ nơi này kẻ xướng người họa, nói câu nào cũng rất đúng chỗ. Trong khoảng thời gian chú Ba bận … tìm kiếm đáp án, chắc chắn đã sơ suất rất nhiều mối làm ăn, những oán hận này hẳn là đã hình thành từ lâu rồi, giờ mới được thể mà bộc phát thôi.
Hơn nữa nhưng lời này cũng có lý, ở Trung Quốc thì lý lẽ nặng như trời, tôi lại không thể coi thường được, đành phải nhếch miệng cười, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên ý thức được bản thân mình phải trả lời thế nào đây, liền cúi đầu viết một hàng chữ lên giấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.