Quyển 5 - Chương 105: Đêm thứ ba: Tiếng rắn.
Nam Phái Tam Thúc
07/04/2016
Nghe thấy tiếng rắn nói, tôi đầu tiên là sửng sốt ngẩn ra, sau đó là
ngơ ngác, gần như không thể tin nổi vào đôi tai của mình, liền đứng chết sững ở đó, mắt chữ O mồm chữ A.
Sao có thể?
Rắn mào gà có tà tính, điều này tôi đã sớm biết trước, nhưng dù chúng có thông minh cỡ nào đi nữa thì cũng không thể biết nói tiếng người được, nhưng câu nói vừa nãy lại vô cùng rõ ràng, tôi chắc chắn không thể nghe lầm được.
Tôi cũng có cảm giác mình nhất định là ảo giác rồi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, chắc do thần kinh tôi quá căng thẳng nên xuất hiện rối loạn thôi, tôi cắn răng, tiếp tục lặn xuống phía dưới.
Con rắn kia vẫn ở trên cao nhìn xuống tôi, thấy tôi lặn xuống, đột nhiên nó vặn cổ, hình như đang quan sát tôi, sau đó lộn một cái, treo mình xuống ngay trước mặt tôi, cái mào gà rung lên, lại vang lên một tiếng: “Cậu Ba?”
Lần này lại càng rõ ràng hơn, hơn nữa, động tác kia trông giống hệt như một con người đang nói chuyện với tôi. Mồ hôi lạnh tôi không ngừng túa ra, không dám động đậy một chút nào, nghĩ thầm, đệch mợ lần này đúng là đụng phải rắn thành tinh thật rồi, đúng là rắn đang nói chuyện!
Đầu óc tôi hoàn toàn rối tung hết cả lên, vô số suy nghĩ ập lên trong óc chỉ trong có một giây. Đây là rắn thần đó ư? Là rắn có bằng tiếng người cấp 6, vừa tốt nghiệp cao học đó hả? Mẹ kiếp loài rắn mào gà này là có tính người thật, hay chính là rắn đã tiến hóa đến mức có tư duy rồi?
Trong một khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra mình đang ở trong phạm vi thế lực của Tây Vương Mẫu, vào thời cổ đại, đây chính là tiên cảnh… Rắn biết nói có lẽ cũng không đáng ngạc nhiên.
Con rắn kia cứ thế nhìn vẻ mặt tôi biến đổi mấy lần, chắc là cũng cảm thấy hết sức hứng thú, nó lúc lắc cái đầu, cái mào gà lại rung lên một cái: “Cậu Ba?”
Lần này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên lần này nghe hai tiếng kia lại càng rõ ràng hơn trước, vừa nghe, tôi đột nhiên nhận ra một điểm không hợp lý. Ô kìa, sao con rắn này nói chuyện lại có khẩu âm Trường Sa thế này?
Lẽ nào đây là một con rắn mào gà quê ở Trường Sa, đến nước Tây Vương Mẫu giúp đỡ xây dựng cuộc sống mới ở miền Tây?
Ngay lúc ấy trong đầu tiên chợt hiện lên một suy nghĩ vô cùng quái gở, tôi tự dưng muốn hỏi nói: “Có phải chú em do đài truyền hình Hồ Nam phái đến phải không?” Nhưng ngay tức khắc, trong đầu tôi ánh sáng chợt lóe, mồ hôi lạnh đổ xuống, dần dần nhận ra được rốt cuộc chuyện đó là như thế nào.
Nếu như loài rắn này quả thực có tính người, vậy nó có biết nói thì cũng phải nói thứ ngôn ngữ của nước Tây Vương Mẫu thời đó chứ, thế nhưng con rắn này nó lại đang nói tiếng phổ thông, hơn nữa lại còn có khẩu âm Trường Sa, điều này rõ ràng không bình thường. Tiếng phổ thông vào khoảng thập niên 50 mới bắt đầu phổ biến rộng rãi, từ thế hệ 7x mới hay sử dụng thứtiếng phổ thông mang khẩu âm Trường Sa này, đây hoàn toàn là sản phẩm thời hiện đại, loài rắn này cho dù có trí tuệ siêu việt thì cũng không thể nói tiếng hiện đại được.
Vậy chỉ còn một khả năng thôi. Nếu như không phải nó “nói”, vậy thì là nó “học nói”. Loài rắn này ấy vậy mà lại giống như loài vẹt, bắt chước người ta học nói!
Tôi lập tức bình tĩnh lại, nhất định là như vậy rồi, nhớ lại những tiếng gọi nghe thấy suốt dọc đường đi cũng chỉ toàn là “Cậu Ba?”, không có câu nào khác nước, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng giống y hệt nhau, như vậy rõ ràng đây không phải là hành vi có ý thức. Tiếng phổ thông mang khẩu âm Trường Sa, chính là khẩu âm của Phan Tử, mà Phan Tử cũng hay gọi tôi là “cậu Ba”, “cậu Ba”, hai chữ này anh ấy lặp đi lặp lại nhiều nhất, lũ rắn này chắc chắn vẫn bám theo chúng tôi suốt dọc đường, cho nên mới học được câu này.
Có điều, vẹt học nói cũng là do có người huấn luyện, còn rắn học tiếng chúng tôi nói thì thực là kỳ quái, điều này rõ ràng không phải là hành vi nghịch ngợm đơn thuần. Chúng học theo câu nói này chắc chắn là có lý do.
Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh tôi ứa ra. Nghĩ đến rắn đuôi chuông, loài rắn này cũng phỏng theo tiếng động của dòng nước để thu hút con mồi, loài rắn này, lẽ nào cũng có mục đích như vậy?
Vừa nghĩ ra liền thấy chó thật, ông mày đây không phải chính là bị chúng nó dụ tới đây hay sao? Đệt mợ, bị rắn lừa đẹp một vố, đúng là mất mặt.
Con rắn kia vẫn đang quan sát tôi, cái đầu rắn hình tam giác đỏ tươi như máu gần như cách chóp mũi tôi chỉ một bàn tay, tôi còn có thể ngửi thấy một mùi cay độc trên mình nó. Những suy nghĩ này xẹt qua đầu tôi, tôi không tiếp tục suy tư nữa, bất kể thế nào, trước mặt tôi vẫn là một con rắn cực độc.
Tôi từ tốn lùi về phía sau, cố gắng tránh xa nó, ít nhất phải tránh đủ xa để có cơ hội né đòn tấn công của nó, sau đó tìm cách lặn xuống nước.
Nhưng mà, tôi chỉ hơi chút dịch chuyển một tí, con rắn kia lại càng tiến sát gần tôi hơn, nó nhìn chòng chọc vào mắt tôi, như thể đã biết thóp ý đồ của tôi vậy. Tôi lùi vài bước, nó lại đến gần vài phần, nhưng không tấn công tôi, chỉ giữ vững một khoảng cách với tôi, cái đầu rắn treo xuống làm toàn thân tôi cứng ngắc, không dám có bất cứ động tác nào lớn.
Tôi cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, hình như nó chỉ muốn không chế tôi, nhưng hành vi này vốn rất cổ quái, bởi rắn là loài bò sát, tất cả các hành vi của nó đều là phản xạ có điều kiện, nó làm như vậy thật vô nghĩa, nó muốn làm gì nhỉ?
Khi tôi đang buồn bực không có cách nào thoát thân, đột nhiên tôi cảm thấy mắt cá chân mình bị cái gì đụng phải, hình như có thứ gì đó đang lặn dưới đáy nước.
Sao có thể?
Rắn mào gà có tà tính, điều này tôi đã sớm biết trước, nhưng dù chúng có thông minh cỡ nào đi nữa thì cũng không thể biết nói tiếng người được, nhưng câu nói vừa nãy lại vô cùng rõ ràng, tôi chắc chắn không thể nghe lầm được.
Tôi cũng có cảm giác mình nhất định là ảo giác rồi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, chắc do thần kinh tôi quá căng thẳng nên xuất hiện rối loạn thôi, tôi cắn răng, tiếp tục lặn xuống phía dưới.
Con rắn kia vẫn ở trên cao nhìn xuống tôi, thấy tôi lặn xuống, đột nhiên nó vặn cổ, hình như đang quan sát tôi, sau đó lộn một cái, treo mình xuống ngay trước mặt tôi, cái mào gà rung lên, lại vang lên một tiếng: “Cậu Ba?”
Lần này lại càng rõ ràng hơn, hơn nữa, động tác kia trông giống hệt như một con người đang nói chuyện với tôi. Mồ hôi lạnh tôi không ngừng túa ra, không dám động đậy một chút nào, nghĩ thầm, đệch mợ lần này đúng là đụng phải rắn thành tinh thật rồi, đúng là rắn đang nói chuyện!
Đầu óc tôi hoàn toàn rối tung hết cả lên, vô số suy nghĩ ập lên trong óc chỉ trong có một giây. Đây là rắn thần đó ư? Là rắn có bằng tiếng người cấp 6, vừa tốt nghiệp cao học đó hả? Mẹ kiếp loài rắn mào gà này là có tính người thật, hay chính là rắn đã tiến hóa đến mức có tư duy rồi?
Trong một khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra mình đang ở trong phạm vi thế lực của Tây Vương Mẫu, vào thời cổ đại, đây chính là tiên cảnh… Rắn biết nói có lẽ cũng không đáng ngạc nhiên.
Con rắn kia cứ thế nhìn vẻ mặt tôi biến đổi mấy lần, chắc là cũng cảm thấy hết sức hứng thú, nó lúc lắc cái đầu, cái mào gà lại rung lên một cái: “Cậu Ba?”
Lần này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên lần này nghe hai tiếng kia lại càng rõ ràng hơn trước, vừa nghe, tôi đột nhiên nhận ra một điểm không hợp lý. Ô kìa, sao con rắn này nói chuyện lại có khẩu âm Trường Sa thế này?
Lẽ nào đây là một con rắn mào gà quê ở Trường Sa, đến nước Tây Vương Mẫu giúp đỡ xây dựng cuộc sống mới ở miền Tây?
Ngay lúc ấy trong đầu tiên chợt hiện lên một suy nghĩ vô cùng quái gở, tôi tự dưng muốn hỏi nói: “Có phải chú em do đài truyền hình Hồ Nam phái đến phải không?” Nhưng ngay tức khắc, trong đầu tôi ánh sáng chợt lóe, mồ hôi lạnh đổ xuống, dần dần nhận ra được rốt cuộc chuyện đó là như thế nào.
Nếu như loài rắn này quả thực có tính người, vậy nó có biết nói thì cũng phải nói thứ ngôn ngữ của nước Tây Vương Mẫu thời đó chứ, thế nhưng con rắn này nó lại đang nói tiếng phổ thông, hơn nữa lại còn có khẩu âm Trường Sa, điều này rõ ràng không bình thường. Tiếng phổ thông vào khoảng thập niên 50 mới bắt đầu phổ biến rộng rãi, từ thế hệ 7x mới hay sử dụng thứtiếng phổ thông mang khẩu âm Trường Sa này, đây hoàn toàn là sản phẩm thời hiện đại, loài rắn này cho dù có trí tuệ siêu việt thì cũng không thể nói tiếng hiện đại được.
Vậy chỉ còn một khả năng thôi. Nếu như không phải nó “nói”, vậy thì là nó “học nói”. Loài rắn này ấy vậy mà lại giống như loài vẹt, bắt chước người ta học nói!
Tôi lập tức bình tĩnh lại, nhất định là như vậy rồi, nhớ lại những tiếng gọi nghe thấy suốt dọc đường đi cũng chỉ toàn là “Cậu Ba?”, không có câu nào khác nước, hơn nữa ngay cả giọng nói cũng giống y hệt nhau, như vậy rõ ràng đây không phải là hành vi có ý thức. Tiếng phổ thông mang khẩu âm Trường Sa, chính là khẩu âm của Phan Tử, mà Phan Tử cũng hay gọi tôi là “cậu Ba”, “cậu Ba”, hai chữ này anh ấy lặp đi lặp lại nhiều nhất, lũ rắn này chắc chắn vẫn bám theo chúng tôi suốt dọc đường, cho nên mới học được câu này.
Có điều, vẹt học nói cũng là do có người huấn luyện, còn rắn học tiếng chúng tôi nói thì thực là kỳ quái, điều này rõ ràng không phải là hành vi nghịch ngợm đơn thuần. Chúng học theo câu nói này chắc chắn là có lý do.
Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh tôi ứa ra. Nghĩ đến rắn đuôi chuông, loài rắn này cũng phỏng theo tiếng động của dòng nước để thu hút con mồi, loài rắn này, lẽ nào cũng có mục đích như vậy?
Vừa nghĩ ra liền thấy chó thật, ông mày đây không phải chính là bị chúng nó dụ tới đây hay sao? Đệt mợ, bị rắn lừa đẹp một vố, đúng là mất mặt.
Con rắn kia vẫn đang quan sát tôi, cái đầu rắn hình tam giác đỏ tươi như máu gần như cách chóp mũi tôi chỉ một bàn tay, tôi còn có thể ngửi thấy một mùi cay độc trên mình nó. Những suy nghĩ này xẹt qua đầu tôi, tôi không tiếp tục suy tư nữa, bất kể thế nào, trước mặt tôi vẫn là một con rắn cực độc.
Tôi từ tốn lùi về phía sau, cố gắng tránh xa nó, ít nhất phải tránh đủ xa để có cơ hội né đòn tấn công của nó, sau đó tìm cách lặn xuống nước.
Nhưng mà, tôi chỉ hơi chút dịch chuyển một tí, con rắn kia lại càng tiến sát gần tôi hơn, nó nhìn chòng chọc vào mắt tôi, như thể đã biết thóp ý đồ của tôi vậy. Tôi lùi vài bước, nó lại đến gần vài phần, nhưng không tấn công tôi, chỉ giữ vững một khoảng cách với tôi, cái đầu rắn treo xuống làm toàn thân tôi cứng ngắc, không dám có bất cứ động tác nào lớn.
Tôi cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ, hình như nó chỉ muốn không chế tôi, nhưng hành vi này vốn rất cổ quái, bởi rắn là loài bò sát, tất cả các hành vi của nó đều là phản xạ có điều kiện, nó làm như vậy thật vô nghĩa, nó muốn làm gì nhỉ?
Khi tôi đang buồn bực không có cách nào thoát thân, đột nhiên tôi cảm thấy mắt cá chân mình bị cái gì đụng phải, hình như có thứ gì đó đang lặn dưới đáy nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.