Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!
Chương 27
G
24/10/2021
Bụng của Khổng Di lớn lên từng ngày. Đến giờ phải mặc áo rộng mới che mắt được chung quanh.
Thi Thi đôi khi trêu chọc "bị dưỡng béo rồi cưng ơi~".
Khổng Di đảo mắt chối bay chối biến "này là do ngày trước đi nhậu với cậu nhiều nên mới có bụng bia ấy".
"Xì, chắc tôi tin. Mà... từ lúc họp lớp về tới giờ chưa có chuyện gì xảy ra cả, thật may mắn", cô nhấp ngụm cà phê, thỏa mãn vươn vai.
Khuấy nhẹ ly sữa ấm, sáng nay trời dần chuyển lạnh, mọi người bắt đầu diện quần áo mùa đông, Khổng Di không ngoại lệ, cậu rúc trong áo lông trắng muốt, thưởng thức sữa ấm vào giờ giải lao với Thi Thi.
"Tôi nói, có khi Phong đại ca và cậu dắt nhau qua nước ngoài kết hôn lúc nào tôi cũng không biết luôn ấy", Thi Thi chống cằm, thở dài thở dài.
"Chắc gì sẽ kết hôn, tôi còn được ôm đùi ổng là mừng rồi..", Khổng Di nhìn quanh, hình như hôm nay công ty đối tác đến tham quan?
Những nhân viên chung phòng ban thấy Khổng Di và Thi Thi ngồi trong phòng nghỉ thì bước đến ngồi chung.
Cô thư ký nhỏ nhắn lên tiếng đầu tiên "uầy, đối tác của chúng ta kì lắm, cứ ỷ công ty nước ngoài mà cứ hất hàm sai nhân viên cấp thấp công ty mình".
"Đúng rồi đó! Không chỉ cấp thấp nha! Cấp cao còn không tha nữa! Trưởng phòng bên đối diện cũng bị sai như culi kìa"
"Giờ còn đầu trưởng phòng mình với đầu tổng tài thôi! Họ mà dám leo chắc khỏi hợp tác gì nữa đâu", một chị nhân viên có tuổi nhếch môi.
"Đầu trưởng phòng không leo được nhưng đầu tổng tài thì còn xem lại. Chị không biết người hợp tác với công ty chúng ta là bạn học cũ của tổng tài sao? Hình như nghe đâu là cặp song sinh"
Thi Thi phun hết cà phê trong miệng, quay ngoắt nhìn về phía cô gái vừa nói xong, khiến cô gái sợ hãi mà lắp bắp hỏi "sao... sao vậy... Thi Thi?".
"Song sinh?", Thi Thi tỏ ra khó hiểu.
Cô gái gật đầu lia lịa "nguồn tin từ cấp thấp sau vài lần bị sai như culi ấy, lần đó Khuê bị sai đi mua bánh kẹp cho sếp bên đó, mua hẳn hai phần, người nhận bánh là một người tóc vàng mắt xanh..."
Thi Thi trợn to mắt, không tin vào tai mình, cô vội kéo Khổng Di ra khỏi phòng nghỉ, trước khi đóng cửa thì vẫy tay với mọi người.
"Sao Thi Thi có vẻ lo lắng vậy?", thư ký nhỏ khó hiểu hỏi.
"Chắc tình địch cũ?", chị gái có tuổi suy đoán.
Vài người bắt đầu bổ não cảnh Thi Thi đi đánh ghen...
[...]
Thang máy mở ra ở tầng cao nhất. Thư ký tổng tài đang chặn ở cửa không cho người nào đó đi vào phòng.
"Chị Nghi~", Thi Thi ngọt ngào gọi. Khổng Di cảm giác da gà rụng rời hết.
"Dừng, đứng đó đợi chị", cô gái với mái tóc vấn cao, khuôn mặt nghiêm nghị sắc bén nhìn qua Thi Thi.
Thi Thi và Khổng Di bất đắc dĩ thu mình đứng đợi.
"Và bây giờ, mời cậu đi xuống tiếp tân, đặt hẹn rồi trở lại nhé!", thư ký mỉm cười nụ cười tiêu chuẩn.
Người bị đuổi khéo hậm hực rời đi, bịt kín mặt mũi nên không ai nhìn được mặt người đó.
"Idol à?", Thi Thi khó hiểu nhìn theo.
"Âm hồn thì có", thư ký đảo mắt, gõ cửa phòng làm việc, đi vào hỏi ý Phong Triệu rồi dắt hai người vào trong.
Thư ký đi pha trà.
"Phong tổng, anh có nghe tin gì về chuyện đối tác của chúng ta có song sinh chưa?"
Phong Triệu, đóng tài liệu, đến ngồi cạnh Khổng Di, anh trầm ngâm "biết, ngày hôm nay tôi vừa biết".
"Chồng em có nói anh nghe về người giống người chưa?"
"Tôi nghe rồi. Tôi còn tính... chuyển Triệu Nghi về làm thư ký cho Phong Đình còn Khổng Di thì lên đây làm thư ký để tôi bảo vệ dễ hơn. Nhưng là.. tôi sợ em ấy không cường như Triệu Nghi"
Khổng Di không hiểu cuộc trò chuyện này nhưng cậu biết nó có liên quan đến tính mạng cậu. Sau khi chuyện mụ điên kết thúc, Phong Triệu và Thi Thi luôn giúp cậu quan sát chung quanh, cảm giác được bảo vệ nhưng không ngột ngạt chán ngán, cậu thích cảm giác bình yên.
"Khi nào không có Thi Thi bên cạnh, em sẽ lên với thư ký ở trên tầng này", cậu đưa ra gợi ý, "anh cũng phải làm việc nên em ở với thư ký có lẽ ổn hơn".
Thi Thi đồng ý, Phong Triệu chần chừ một chút rồi đành đồng ý.
Thư ký tổng tài, nhân vật quyền lực tài ba nhất trong những tiểu thuyết văn phòng- Triệu Nghi, bà mẹ đơn thân một con, hội phó hội học sinh cùng thời với Phong Triệu và Thi Thi.
Và rồi Khổng Di thành thư ký "hờ" vào thời gian rãnh rỗi hoặc không có Thi Thi.
Cậu nhận ra cậu giáp mặt với kẻ bịt kín kia nhiều hơn và nhìn thấy được cách cứng rắn của Triệu Nghi.
"Tôi đã hẹn nhưng tiếp tân không có ghi vào sổ!", kẻ kia gào lên.
"Tôi không cần biết! Tiếp tân nói cậu chưa đặt hẹn là chưa đặt hẹn!", thư ký gân cổ.
"Nhưng tôi là song sinh của Quân! Tôi có quyền đi gặp mặt đối tác thay chứ!"
"Cậu tự cho cậu quyền đấy thì có, tôi không cho cậu thì cậu tính sao? Đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi màu mắt, màu tóc còn may ra tôi không biết đó là cậu!".
"Khốn nạn! Cô là cái thá gì?! Cả cậu ta nữa! Rặt một lũ nghèo hèn hiếp đáp kẻ yếu!", kẻ bịt kín mặt mũi tức giận xô mạnh Khổng Di. Ngay lúc cậu bị phân tán khi thấy thang máy mở ra, hẳn là đối tác khác có hẹn lúc chín giờ.
Phần đầu va mạnh vào cạnh bàn, Khổng Di thấy đầu mình muốn nứt ra, ôm chặt bụng và dùng lưng tiếp đất, ông trời ạ con chưa muốn chết lần nữa đâu!
Có tiếng thét và tiếng lao xao, một người xa lạ ôm lấy cậu.
Giọng nói đó giống của người đàn ông từng phát hiện cậu xuyên không thì phải...?
Phong Triệu... cậu muốn mấp máy môi nhưng màn đêm đã kịp bao bọc cậu trước.
Mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí. Khổng Di lại chết nữa hả? Trong đầu vụt qua câu tự hỏi xong thì cậu chậm rãi mở mắt, bóng dáng quen thuộc ập vào tầm mắt.
Vương gia. Lại gặp nhau rồi.
"Khổng Di! Cuối cùng em cũng chịu tỉnh... ta đã lo lắng rất nhiều!", khung cảnh quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cậu nghĩ rằng bản thân đã ngủ thật lâu.
Tất cả đều là mộng... sờ tay xuống bụng. Này...
Thật sự là xuyên về?! 囧
"Ngự y nói em không còn sống nữa nhưng ta không tin! Ta đã nhờ một cao nhân giúp ta quản xác của em... chờ ngày phép màu xuất hiện, thật may mắn, cuối cùng cũng đến ngày này"
Ngồi tựa lưng vào gối, hé miệng đớp muỗng cháo Bắc thảo, cậu vẫn không tin lắm chuyện cậu đã trở về. Tự ngắt tay của mình, trừ đau thì đổi lại vương gia xoa xoa vết đau và mắng cậu ngốc.
Khổng Di quả thật bị ngốc lăng, cậu còn đứa nhỏ ở bên kia thời không mà... đứa trẻ trong bụng cậu ở thời nay đâu còn nữa.
"Tôi... ta... tôi không muốn về đây! Tôi phải trở lại với daddy!!", cậu giật mình, vội vã vùng dậy tránh thoát cái ôm của vương gia, chạy ra ngoài sân và hướng đến hồ nước, thị vệ ngăn việc nhảy xuống hồ của Khổng Di.
"Mẹ nó! Buông ra! Tôi phải đi khỏi đây!", vùng vẫy gào thét, Khổng Di tức đến oà khóc, cậu không muốn về lại, làm một nam sủng trong dàn hậu cung còn đau khổ hơn một thân một mình ôm đùi vàng! Ít ra một mình thì người kia còn quan tâm cậu.
"Khổng Di! bình tĩnh, ta xin lỗi vì phát hiện trễ, ta biết ngươi đau lòng chuyện thai nhi nhưng mất đi sẽ có lại..."
Khổng Di vung tay đấm lên mặt vương gia "ta đến chết cũng không muốn có thai lại với ngươi!".
"Hảo! Ta còn nghĩ những quý phi kia hại chết ngươi, hoá ra là ta làm chuyện dư thừa rồi! Thị vệ! Tống y vào phòng! Khoá trái và trông cửa cẩn thận không để y tiến về phía cái hồ kia! Ta sẽ xử y sau!". Nói rồi vương gia phất tay áo bỏ đi.
Đập cửa đòi thả, dùng ghế gỗ ném vào cửa sổ cũng vô dụng, Khổng Di khủng hoảng ôm đầu gào to.
Nhung lụa trên người gì đó, đàn hương gì đó, cậu thật sự không muốn làm quen lại lần nữa đâu.
"Aizz... không biết cái xác ở hiện đại còn tồn tại để mình xuyên lại không... một xác hai mạng lận mà...", cậu vò vò mái tóc dài rối tung, lầm bầm tự hỏi.
[...]
"Cậu quản song sinh cậu cho kĩ! Khổng Di mà không tỉnh, đợi cảnh sát đến hốt song sinh của cậu đi Quân!", Thi Thi tức giận nói.
Quân mím môi dẫn người gây tội đi. Quan là song sinh của y, người đáng ra đã chết từ mấy năm trước vì bệnh tật.
"Tôi sẽ cho anh đi theo cảnh sát Quan ạ, mặc kệ mụ già van xin, tôi không muốn bênh anh, giấu giếm và nuôi anh không công nữa đâu!"
"Tao là anh mày!"
"Đúng vậy nhưng từ sau khi anh "chết" tôi đã không còn anh trai nữa".
[...]
Phong Triệu nhìn vào phòng bệnh đặc biệt, Khổng Di đầu quấn băng trắng, mặt tái nhợt, nhịp tim yếu ớt, ống thở nơi miệng... vị bác sĩ riêng cũng nhìn vào phòng theo anh.
"Tôi đã nói cậu ấy cần cẩn thận bảo vệ bụng và tôi phải gặp lại cậu ấy trong tình trạng đầu và chạm mạnh"
"Cậu ấy liệu có mất trí nhớ không...?", Phong Triệu đưa mắt nhìn vị bác sĩ.
"Tôi không chắc đây có phải mô tuýp phim truyền hình không. Tôi chỉ sợ cậu ấy không chịu dậy, mất trí nhớ sẽ không phục nhưng ngủ không chịu dậy lại là chuyện khác"
"...Hoặc muốn tỉnh nhưng không thể tỉnh dậy được", giọng nói người thứ ba vang lên.
Vị bác sĩ cau mày nhìn nam nhân da ngăm đen đến ôm thắt lưng mình "anh đến đây làm con mẹ gì?".
"Tôi chưa kể em nghe tôi là người cùng Phong Triệu đưa người yêu cậu ta vào bệnh viện à cục cưng?", nheo mắt nhìn bác sĩ tạc mao, lại nhìn qua Phong Triệu, "em ấy chưa tỉnh?".
"Nếu em ấy tỉnh tôi còn đứng đây là gì?", Phong Triệu khinh bỉ nhìn nam nhân kia. Đúng rồi, nam nhân da đen là anh trai giàu có người Ấn, đồng thời là nam nhân xuyên không mà Khổng Di gặp trong wc.
"Thước, tôi có chuyện cần bàn với em", nam nhân da đen lôi kéo bác sĩ rời khỏi cửa phòng bệnh.
Để lại Phong Triệu một mình không rời mắt khỏi Khổng Di.
_________
( ' ▽ ' ) mình sẽ cho mọi khuôn mặt lên hết luôn vì mình còn tình tiết máu tró khác phải thực hiện khi Khổng Di sinh em bé. Ahihihi.
Như vậy là truyện có thêm hai người xuyên không rồi. Anh da đen Ấn Độ là từ mạt thế, còn bồ ổng là vị bác sĩ riêng của Khổng Di thì xuyên cùng thời của Khổng Di luôn. ( ' ▽ ' ) đừng hỏi sao xì poi, tại chương sau cũng biết à, nói trước cho vui.
٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ mình nhận ra là công càng ngày càng yêu thụ trứ hơm có ngược thụ nổi... còn nhận ra công của truyện mình viết không phải bàn tay vàng, toàn có người bên ngoài hộ trợ thôi...
Xì poi:
"Khổng Di giống em, cũng xuyên không đến đấy cục cưng", nam nhân rít một hơi thuốc lá.
"Hả?! Lại đùa giỡn cái gì vậy chứ? Không vui đâu!", Thước tức giận giật thuốc lá từ tay người kia, đặt lên môi rít nhẹ.
Ôm bác sĩ vào lòng, nam nhân cọ mặt vào lưng y "anh nói thật, em biết nhiệm vụ tiếp theo của anh là gì không? Giúp Khổng Di trở về, đổi lấy một hợp đồng quản lý đảo Hawaii"
"Phụt, tôi đi cho! Anh mau hỏi hệ thống làm sao để tôi xuyên về thời đại của Khổng Di đi!"
"Cục cưng... thời đại của Khổng Di giống em, chỉ là hai người khác vùng thôi... tôi sẽ theo em về", nam nhân cười mỉm.
Thông báo trong đầu vang lên [ Chỉ được đi một người, trở lại hai người, con sông ở cầu Ô Thước quận Huyền Khê là lối ra].
Nam nhân nghĩ trong lòng ... tôi sẽ đòi thêm tiền phụ phí cứu chữa cho Khổng Di từ Phong Triệu. Đệt mợ hệ thống!
Thi Thi đôi khi trêu chọc "bị dưỡng béo rồi cưng ơi~".
Khổng Di đảo mắt chối bay chối biến "này là do ngày trước đi nhậu với cậu nhiều nên mới có bụng bia ấy".
"Xì, chắc tôi tin. Mà... từ lúc họp lớp về tới giờ chưa có chuyện gì xảy ra cả, thật may mắn", cô nhấp ngụm cà phê, thỏa mãn vươn vai.
Khuấy nhẹ ly sữa ấm, sáng nay trời dần chuyển lạnh, mọi người bắt đầu diện quần áo mùa đông, Khổng Di không ngoại lệ, cậu rúc trong áo lông trắng muốt, thưởng thức sữa ấm vào giờ giải lao với Thi Thi.
"Tôi nói, có khi Phong đại ca và cậu dắt nhau qua nước ngoài kết hôn lúc nào tôi cũng không biết luôn ấy", Thi Thi chống cằm, thở dài thở dài.
"Chắc gì sẽ kết hôn, tôi còn được ôm đùi ổng là mừng rồi..", Khổng Di nhìn quanh, hình như hôm nay công ty đối tác đến tham quan?
Những nhân viên chung phòng ban thấy Khổng Di và Thi Thi ngồi trong phòng nghỉ thì bước đến ngồi chung.
Cô thư ký nhỏ nhắn lên tiếng đầu tiên "uầy, đối tác của chúng ta kì lắm, cứ ỷ công ty nước ngoài mà cứ hất hàm sai nhân viên cấp thấp công ty mình".
"Đúng rồi đó! Không chỉ cấp thấp nha! Cấp cao còn không tha nữa! Trưởng phòng bên đối diện cũng bị sai như culi kìa"
"Giờ còn đầu trưởng phòng mình với đầu tổng tài thôi! Họ mà dám leo chắc khỏi hợp tác gì nữa đâu", một chị nhân viên có tuổi nhếch môi.
"Đầu trưởng phòng không leo được nhưng đầu tổng tài thì còn xem lại. Chị không biết người hợp tác với công ty chúng ta là bạn học cũ của tổng tài sao? Hình như nghe đâu là cặp song sinh"
Thi Thi phun hết cà phê trong miệng, quay ngoắt nhìn về phía cô gái vừa nói xong, khiến cô gái sợ hãi mà lắp bắp hỏi "sao... sao vậy... Thi Thi?".
"Song sinh?", Thi Thi tỏ ra khó hiểu.
Cô gái gật đầu lia lịa "nguồn tin từ cấp thấp sau vài lần bị sai như culi ấy, lần đó Khuê bị sai đi mua bánh kẹp cho sếp bên đó, mua hẳn hai phần, người nhận bánh là một người tóc vàng mắt xanh..."
Thi Thi trợn to mắt, không tin vào tai mình, cô vội kéo Khổng Di ra khỏi phòng nghỉ, trước khi đóng cửa thì vẫy tay với mọi người.
"Sao Thi Thi có vẻ lo lắng vậy?", thư ký nhỏ khó hiểu hỏi.
"Chắc tình địch cũ?", chị gái có tuổi suy đoán.
Vài người bắt đầu bổ não cảnh Thi Thi đi đánh ghen...
[...]
Thang máy mở ra ở tầng cao nhất. Thư ký tổng tài đang chặn ở cửa không cho người nào đó đi vào phòng.
"Chị Nghi~", Thi Thi ngọt ngào gọi. Khổng Di cảm giác da gà rụng rời hết.
"Dừng, đứng đó đợi chị", cô gái với mái tóc vấn cao, khuôn mặt nghiêm nghị sắc bén nhìn qua Thi Thi.
Thi Thi và Khổng Di bất đắc dĩ thu mình đứng đợi.
"Và bây giờ, mời cậu đi xuống tiếp tân, đặt hẹn rồi trở lại nhé!", thư ký mỉm cười nụ cười tiêu chuẩn.
Người bị đuổi khéo hậm hực rời đi, bịt kín mặt mũi nên không ai nhìn được mặt người đó.
"Idol à?", Thi Thi khó hiểu nhìn theo.
"Âm hồn thì có", thư ký đảo mắt, gõ cửa phòng làm việc, đi vào hỏi ý Phong Triệu rồi dắt hai người vào trong.
Thư ký đi pha trà.
"Phong tổng, anh có nghe tin gì về chuyện đối tác của chúng ta có song sinh chưa?"
Phong Triệu, đóng tài liệu, đến ngồi cạnh Khổng Di, anh trầm ngâm "biết, ngày hôm nay tôi vừa biết".
"Chồng em có nói anh nghe về người giống người chưa?"
"Tôi nghe rồi. Tôi còn tính... chuyển Triệu Nghi về làm thư ký cho Phong Đình còn Khổng Di thì lên đây làm thư ký để tôi bảo vệ dễ hơn. Nhưng là.. tôi sợ em ấy không cường như Triệu Nghi"
Khổng Di không hiểu cuộc trò chuyện này nhưng cậu biết nó có liên quan đến tính mạng cậu. Sau khi chuyện mụ điên kết thúc, Phong Triệu và Thi Thi luôn giúp cậu quan sát chung quanh, cảm giác được bảo vệ nhưng không ngột ngạt chán ngán, cậu thích cảm giác bình yên.
"Khi nào không có Thi Thi bên cạnh, em sẽ lên với thư ký ở trên tầng này", cậu đưa ra gợi ý, "anh cũng phải làm việc nên em ở với thư ký có lẽ ổn hơn".
Thi Thi đồng ý, Phong Triệu chần chừ một chút rồi đành đồng ý.
Thư ký tổng tài, nhân vật quyền lực tài ba nhất trong những tiểu thuyết văn phòng- Triệu Nghi, bà mẹ đơn thân một con, hội phó hội học sinh cùng thời với Phong Triệu và Thi Thi.
Và rồi Khổng Di thành thư ký "hờ" vào thời gian rãnh rỗi hoặc không có Thi Thi.
Cậu nhận ra cậu giáp mặt với kẻ bịt kín kia nhiều hơn và nhìn thấy được cách cứng rắn của Triệu Nghi.
"Tôi đã hẹn nhưng tiếp tân không có ghi vào sổ!", kẻ kia gào lên.
"Tôi không cần biết! Tiếp tân nói cậu chưa đặt hẹn là chưa đặt hẹn!", thư ký gân cổ.
"Nhưng tôi là song sinh của Quân! Tôi có quyền đi gặp mặt đối tác thay chứ!"
"Cậu tự cho cậu quyền đấy thì có, tôi không cho cậu thì cậu tính sao? Đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi màu mắt, màu tóc còn may ra tôi không biết đó là cậu!".
"Khốn nạn! Cô là cái thá gì?! Cả cậu ta nữa! Rặt một lũ nghèo hèn hiếp đáp kẻ yếu!", kẻ bịt kín mặt mũi tức giận xô mạnh Khổng Di. Ngay lúc cậu bị phân tán khi thấy thang máy mở ra, hẳn là đối tác khác có hẹn lúc chín giờ.
Phần đầu va mạnh vào cạnh bàn, Khổng Di thấy đầu mình muốn nứt ra, ôm chặt bụng và dùng lưng tiếp đất, ông trời ạ con chưa muốn chết lần nữa đâu!
Có tiếng thét và tiếng lao xao, một người xa lạ ôm lấy cậu.
Giọng nói đó giống của người đàn ông từng phát hiện cậu xuyên không thì phải...?
Phong Triệu... cậu muốn mấp máy môi nhưng màn đêm đã kịp bao bọc cậu trước.
Mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí. Khổng Di lại chết nữa hả? Trong đầu vụt qua câu tự hỏi xong thì cậu chậm rãi mở mắt, bóng dáng quen thuộc ập vào tầm mắt.
Vương gia. Lại gặp nhau rồi.
"Khổng Di! Cuối cùng em cũng chịu tỉnh... ta đã lo lắng rất nhiều!", khung cảnh quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cái ôm quen thuộc khiến cậu nghĩ rằng bản thân đã ngủ thật lâu.
Tất cả đều là mộng... sờ tay xuống bụng. Này...
Thật sự là xuyên về?! 囧
"Ngự y nói em không còn sống nữa nhưng ta không tin! Ta đã nhờ một cao nhân giúp ta quản xác của em... chờ ngày phép màu xuất hiện, thật may mắn, cuối cùng cũng đến ngày này"
Ngồi tựa lưng vào gối, hé miệng đớp muỗng cháo Bắc thảo, cậu vẫn không tin lắm chuyện cậu đã trở về. Tự ngắt tay của mình, trừ đau thì đổi lại vương gia xoa xoa vết đau và mắng cậu ngốc.
Khổng Di quả thật bị ngốc lăng, cậu còn đứa nhỏ ở bên kia thời không mà... đứa trẻ trong bụng cậu ở thời nay đâu còn nữa.
"Tôi... ta... tôi không muốn về đây! Tôi phải trở lại với daddy!!", cậu giật mình, vội vã vùng dậy tránh thoát cái ôm của vương gia, chạy ra ngoài sân và hướng đến hồ nước, thị vệ ngăn việc nhảy xuống hồ của Khổng Di.
"Mẹ nó! Buông ra! Tôi phải đi khỏi đây!", vùng vẫy gào thét, Khổng Di tức đến oà khóc, cậu không muốn về lại, làm một nam sủng trong dàn hậu cung còn đau khổ hơn một thân một mình ôm đùi vàng! Ít ra một mình thì người kia còn quan tâm cậu.
"Khổng Di! bình tĩnh, ta xin lỗi vì phát hiện trễ, ta biết ngươi đau lòng chuyện thai nhi nhưng mất đi sẽ có lại..."
Khổng Di vung tay đấm lên mặt vương gia "ta đến chết cũng không muốn có thai lại với ngươi!".
"Hảo! Ta còn nghĩ những quý phi kia hại chết ngươi, hoá ra là ta làm chuyện dư thừa rồi! Thị vệ! Tống y vào phòng! Khoá trái và trông cửa cẩn thận không để y tiến về phía cái hồ kia! Ta sẽ xử y sau!". Nói rồi vương gia phất tay áo bỏ đi.
Đập cửa đòi thả, dùng ghế gỗ ném vào cửa sổ cũng vô dụng, Khổng Di khủng hoảng ôm đầu gào to.
Nhung lụa trên người gì đó, đàn hương gì đó, cậu thật sự không muốn làm quen lại lần nữa đâu.
"Aizz... không biết cái xác ở hiện đại còn tồn tại để mình xuyên lại không... một xác hai mạng lận mà...", cậu vò vò mái tóc dài rối tung, lầm bầm tự hỏi.
[...]
"Cậu quản song sinh cậu cho kĩ! Khổng Di mà không tỉnh, đợi cảnh sát đến hốt song sinh của cậu đi Quân!", Thi Thi tức giận nói.
Quân mím môi dẫn người gây tội đi. Quan là song sinh của y, người đáng ra đã chết từ mấy năm trước vì bệnh tật.
"Tôi sẽ cho anh đi theo cảnh sát Quan ạ, mặc kệ mụ già van xin, tôi không muốn bênh anh, giấu giếm và nuôi anh không công nữa đâu!"
"Tao là anh mày!"
"Đúng vậy nhưng từ sau khi anh "chết" tôi đã không còn anh trai nữa".
[...]
Phong Triệu nhìn vào phòng bệnh đặc biệt, Khổng Di đầu quấn băng trắng, mặt tái nhợt, nhịp tim yếu ớt, ống thở nơi miệng... vị bác sĩ riêng cũng nhìn vào phòng theo anh.
"Tôi đã nói cậu ấy cần cẩn thận bảo vệ bụng và tôi phải gặp lại cậu ấy trong tình trạng đầu và chạm mạnh"
"Cậu ấy liệu có mất trí nhớ không...?", Phong Triệu đưa mắt nhìn vị bác sĩ.
"Tôi không chắc đây có phải mô tuýp phim truyền hình không. Tôi chỉ sợ cậu ấy không chịu dậy, mất trí nhớ sẽ không phục nhưng ngủ không chịu dậy lại là chuyện khác"
"...Hoặc muốn tỉnh nhưng không thể tỉnh dậy được", giọng nói người thứ ba vang lên.
Vị bác sĩ cau mày nhìn nam nhân da ngăm đen đến ôm thắt lưng mình "anh đến đây làm con mẹ gì?".
"Tôi chưa kể em nghe tôi là người cùng Phong Triệu đưa người yêu cậu ta vào bệnh viện à cục cưng?", nheo mắt nhìn bác sĩ tạc mao, lại nhìn qua Phong Triệu, "em ấy chưa tỉnh?".
"Nếu em ấy tỉnh tôi còn đứng đây là gì?", Phong Triệu khinh bỉ nhìn nam nhân kia. Đúng rồi, nam nhân da đen là anh trai giàu có người Ấn, đồng thời là nam nhân xuyên không mà Khổng Di gặp trong wc.
"Thước, tôi có chuyện cần bàn với em", nam nhân da đen lôi kéo bác sĩ rời khỏi cửa phòng bệnh.
Để lại Phong Triệu một mình không rời mắt khỏi Khổng Di.
_________
( ' ▽ ' ) mình sẽ cho mọi khuôn mặt lên hết luôn vì mình còn tình tiết máu tró khác phải thực hiện khi Khổng Di sinh em bé. Ahihihi.
Như vậy là truyện có thêm hai người xuyên không rồi. Anh da đen Ấn Độ là từ mạt thế, còn bồ ổng là vị bác sĩ riêng của Khổng Di thì xuyên cùng thời của Khổng Di luôn. ( ' ▽ ' ) đừng hỏi sao xì poi, tại chương sau cũng biết à, nói trước cho vui.
٩(๑❛ᴗ❛๑)۶ mình nhận ra là công càng ngày càng yêu thụ trứ hơm có ngược thụ nổi... còn nhận ra công của truyện mình viết không phải bàn tay vàng, toàn có người bên ngoài hộ trợ thôi...
Xì poi:
"Khổng Di giống em, cũng xuyên không đến đấy cục cưng", nam nhân rít một hơi thuốc lá.
"Hả?! Lại đùa giỡn cái gì vậy chứ? Không vui đâu!", Thước tức giận giật thuốc lá từ tay người kia, đặt lên môi rít nhẹ.
Ôm bác sĩ vào lòng, nam nhân cọ mặt vào lưng y "anh nói thật, em biết nhiệm vụ tiếp theo của anh là gì không? Giúp Khổng Di trở về, đổi lấy một hợp đồng quản lý đảo Hawaii"
"Phụt, tôi đi cho! Anh mau hỏi hệ thống làm sao để tôi xuyên về thời đại của Khổng Di đi!"
"Cục cưng... thời đại của Khổng Di giống em, chỉ là hai người khác vùng thôi... tôi sẽ theo em về", nam nhân cười mỉm.
Thông báo trong đầu vang lên [ Chỉ được đi một người, trở lại hai người, con sông ở cầu Ô Thước quận Huyền Khê là lối ra].
Nam nhân nghĩ trong lòng ... tôi sẽ đòi thêm tiền phụ phí cứu chữa cho Khổng Di từ Phong Triệu. Đệt mợ hệ thống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.