Chương 104
Quái Đản Giang Dương
21/08/2020
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn từ trên xuống dưới, nheo mắt hứng thú hỏi: “Tuy lâu ngày không gặp nhưng cũng không đến mức vừa có mấy ngày đã thay đổi như thế chứ. Sao ngươi lại trông như sắp chết thế này?”
“Tôi thấy bệ hạ cũng không khỏe lắm mà phải không?”
Túc Cảnh Mặc thản nhiên nhấc cánh tay đã gần như trong suốt lên nhìn nhìn, “Cái này là nhân quả tất yếu ngươi hay nói mà?”
“……”
“Tôi tới đây là có việc muốn hỏi bệ hạ.”
Lời này làm Túc Cảnh Mặc phải cười khẽ ra tiếng: “Ồ? Giờ, ngươi lại vẫn có việc hỏi ta? Không phải ngươi nên bàn bạc với tên họ Đường kia làm thế nào để có được Ngột Cốt sao?”
Nghe Túc Cảnh Mặc nói thế, Khúc Chí Văn cũng không ngạc nhiên. Mấy ngày trước tuy cậu không xuất hiện, nhưng Đường Gia Minh lại tới đây nhiều lần, Khúc Chí Văn không biết Đường Gia Minh dùng cách cụ thể gì khiến cho nguyên khí Túc Cảnh Mặc trọng thương, nhưng trong đó đúng là có bàn tay cậu ta nhúng thêm vào.
Túc Cảnh Mặc nếu còn không nhận ra thì mới là vấn đề.
Vốn dĩ Khúc Chí Văn tới chỗ này là có thứ muốn hỏi Túc Cảnh Mặc, rất nhiều chuyện cả hai ngầm hiểu rõ ràng, Khúc Chí Văn cũng không muốn lãng phí thời gian với chúng, nhanh chóng đổi đề tài:
“Tôi muốn hỏi bệ hạ có biết Đàm Trình bị Túc Cảnh Nghiên mang đi không?”
Nhưng không biết câu hỏi này có gì buồn cười, mà Túc Cảnh Mặc lại vui vẻ cười lên khanh khách.
“Ngươi nói, ta nên trả lời ngươi thế nào đây? Muốn ta nói ta biết hắn ở đâu, hay là muốn ta nói hắn có thật đang nằm trong tay Túc Cảnh Nghiên hay không……” Túc Cảnh Mặc hơi ngước mặt, ánh mắt sâu kín nhìn Khúc Chí Văn, “Không phải chuyện này ngươi phải rõ hơn ta sao? Ngươi là thiên sư, hẳn phải rõ ràng hơn ta, chuyện…… tên đó, có thật sự là Túc Cảnh Nghiên hay không?”
Túc Cảnh Mặc có ẩn ý, nhưng Khúc Chí Văn vẫn không biết y đang ám chỉ điều gì, cứ như đang thử cậu, nhưng lại nói mơ hồ, làm Khúc Chí Văn thực sự hơi bực bội.
“Rốt cuộc ý bệ hạ là gì?”
“Chỉ muốn thử xem ngươi có đang giả vờ không biết chuyện đó hay không.” Túc Cảnh Mặc thản nhiên lắc lắc đầu: “Thôi, chuyện này gác lại đi, nửa đêm ngươi chạy đến đây chắc không phải chỉ muốn nói cho ta Đàm Trình rơi vào tay người khác đâu nhỉ?”
Đương nhiên sẽ không chỉ là nói chuyện này, không tìm thấy Đàm Trình, kế hoạch của cậu ta và Đường Gia Minh ẽ không thể thực hiện được, vốn muốn hỏi Khương Bình xem đã giấu Đàm Trình ở đâu, nào biết lại trời xui đất khiến làm Khương Bình nhìn thấy những hình ảnh kia……
“Tôi gặp một số chuyện, Khương Bình…… Chính là cái người cảnh sát thường xuyên giúp Đàm Trình, trong thân thể anh ấy có hồn phách của người khác, bệ hạ là quỷ hồn, có thể túm quỷ hồn của người khác ra khỏi cơ thể, tôi muốn nhờ bệ hạ hỗ trợ.”
“Hồn của người khác? là quỷ hồn nào nhập vào sao? Chuyện đuổi quỷ ngươi phải là am hiểu nhất chứ, sao lại tìm đến ta?”
“Nếu tự mình làm được tôi cũng sẽ không đứng đây.”
“Sao thế? Quỷ hồn đó mạnh đến mức ngươi không thể động vào?”
“Cũng không thể nói như vậy,” Khúc Chí Văn nhíu mày: “Khương Bình bị hồn phách ở Đại mộ Bình Dao kia nhập vào, chính là hồn của tướng quân Ninh Khanh sau khi tôi giải trận pháp, vốn dĩ nên biến mất, nhưng mảnh hồn phách đó lại tương đồng với hơi thở của Khương Bình mà nhập vào cơ thể anh ấy.”
Túc Cảnh Mặc nheo hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn trên đốt ngón tay. Chuyện ở Bình Dao y đã nghe Đàm Trình kể lại hết, nhưng không khờ còn có chuyện này. Mảnh quỷ hồn của Ninh Khanh không tiêu tán mà nhập vào cơ thể người khác? Liên kết đến cảnh Khúc Chí Văn nhắc Tức Cảnh Nghiên, mặt mày rất khó coi, Túc Cảnh Mặc cũng đoán được đại khái tình hình như thế nào……
Nếu Khương Bình nhận được tất cả hồi ức của Ninh Khanh, mà giờ lại xuất hiện một “Túc Cảnh Nghiên”, Túc Cảnh Mặc nhìn nhìn Khúc Chí Văn, thấy thế nào cũng sẽ có nhiều trò hay.
(pi sà cũng hóng drama lắm chứ không vừa đâu….)
“Có lẽ đây là ý trời,” Túc Cảnh Mặc cười nói: “Ngũ đệ của ta yêu thương tên tiểu tử nhà họ Ninh này đến mức chôn cùng một chỗ, liều mạng bảo vệ níu kéo một mảnh hồn cuối cùng của hắn, đời trước không thể bên nhau, đời này chẳng phải thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến thuộc(*)? Đây là chuyện tốt mà chẳng phải sao?”
(*): những người yêu nhau rồi cũng sẽ được nên đôi.
“Nhưng Khương Bình không phải là Ninh Khanh!”
Tiếng gầm vang vọng trong ngôi mộ lạnh lẽo và trống rỗng, sự tức giận bị kìm nén của Khúc Chí Văn rất giống như vẻ mặt phẫn nộ của Đàm Trình đêm hôm đó.
Một chữ ‘tình’ có thể khiến người chẳng thể làm chủ bản thân, càng làm người quên đi mất mục đích ban đầu của mình…..
Tuy cảm động, nhưng mà, tình của Khúc Chí Văn có liên quan gì đến y đâu?
Túc Cảnh Mặc y trước giờ chẳng phải một kẻ hảo tâm.
“Tạm thời cứ cho là ta có thể loại trừ tàn hồn của Ninh Khanh ra khỏi Khương Bình đi, thì ngươi nghĩ ngươi đâm ta một dao sau lưng, ta hiện tại vẫn sẽ đi giúp đỡ ngươi sao?”
“…… Tôi…..”
“Ngươi còn gì đáng giá để trao đổi với ta?” Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn cười lạnh một tiếng: “Ba tên bán tiên đó sẽ không bỏ qua ngươi, không loại bỏ được thân xác phàm trần này, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được?”
“Nói thật, Khúc Chí Văn, ngươi muốn quá nhiều, muốn cởi cái thân phàm xác thịt này ra, lại muốn có được Khương Bình, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Khúc Chí Văn nhìn Túc Cảnh Mặc, “Hoàng đế điện hạ, ngài hẳn là không tham lam như tôi, nên mới lựa chọn hy sinh Đàm Trình, chẳng phải sao.”
Túc Cảnh Mặc không giận, chỉ cười, “Hà tất phải nói những lời này, tính toán của ta sao ngươi biết được? Còn ngươi, ngươi muốn lừa mình dối người đến khi nào? Ngươi xác định tàn hồn của Ninh Khanh vì tương hợp khí tức của Khương Bình nên mới xảy ra chuyện như vậy sao?
Khương Bình ta đã gặp qua, người thường không thấy hồn phách của hắn có vấn đề gì, nhưng ngươi và ta lại có thể,” Túc Cảnh Mặc dừng một chút, “Linh hồn của hắn vốn dĩ đã bị mất một mảnh.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Khúc Chí Văn càng xấu đi, minh chứng cho việc cậu ta cũng biết những chuyện Túc Cảnh Mặc nói.
“Xem ra ngươi đã biết……. Ngươi không thể tách mảnh hồn đó ra, không phải vì mảnh hồn đó đã xâm chiếm cơ thể, mà là vì nó vốn dĩ là một, bây giờ đang chậm rãi dung hợp, nếu cưỡng chế lấy ra, Khương Bình sẽ bỏ mạng đúng không. Khương Bình, hắn đúng là Ninh Khanh chuyển thế.”
“Đây…. Đây chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp linh hồn Khương Bình có một phần bị khuyết……”
“Ngươi thật sự nghĩ như thế?” Túc Cảnh Mặc cười cười, xoay người đi đến thạch đình ở hành lang ngồi xuống, “Ngũ đệ của ta là như thế nào ta đương nhiên biết rõ. Loạn thế như vậy, mà hắn giấu Ninh Khanh khỏi ta suốt một đời, không để ta bắt được nhược điểm của hắn, càng không để quần thần bắt lấy nhược điểm đó, có lẽ hắn cũng đã tính toán vứt bỏ tình yêu, nhưng ta nghe Đàm Trình nói, hắn hợp táng Ninh Khanh vào vị trí Hoàng Hậu trong lăng của hắn, thậm chí còn cố gắng bảo vệ một mảnh tàn hồn của Ninh Khanh, có lẽ sau khi tiểu tử nhà họ Ninh đó chết hắn mới quá hối hận mà trở nên thô bạo dị thường.”
Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc nhắm nhẹ mắt, cười nói, “Tưởng niệm quá lâu sẽ trở thành chấp niệm, ngươi nghĩ, hắn sẽ chỉ che chở một mảnh tàn hồn bình thường sao? Ninh Khanh yêu hắn cả một đời, hắn sẽ không bao giờ buông tay ra khỏi Ninh Khanh.
Linh hồn tạo thành từ ba hồn bảy phách, mà trong bảy phách Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế (*), Tước Âm là để thể hiện tình yêu, linh hồn Khương Bình thiếu mất Tước Âm, nói vậy, mảnh tàn hồn lưu lại của Ninh Khanh chính là nó.”
(*) bảy phách của con người tượng trưng cho hạnh phúc, giận dữ, đau khổ, sợ hãi, tình yêu, xấu xa và dục vọng
“……”
“Linh hồn thiếu mất Tước Âm đi chuyển thế, không có tình yêu, sẽ không thể yêu người khác. Ngũ đệ của ta muốn Ninh Khanh đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mỗi một mình hắn.”
Túc Cảnh Mặc nói tới đây, nhìn Khúc Chí Văn vẫn không muốn nói gì, cảm thấy hơi buồn cười, “Dù ta có thể giúp ngươi tách Tước Âm ra, nhưng không có tình yêu Khương Bình cũng sẽ không thể đến được với ngươi. Huống chi, ta nghe nói tiên nhân luôn phải nhìn thấu tình yêu, nếu ngươi thực sự có chí hướng đó, hà tất phải chấp nhất như thế?”
“Ý của bệ hạ là, tôi nên giống như bệ hạ, buông tay tình yêu vì mục đích cuối cùng?”
Túc Cảnh Mặc cong đôi mắt, cười đến rạng rỡ, “Ta khác với ngươi, ngươi hãy hỏi chính bản thân mình thì tốt hơn.”
“Bệ hạ chỉ cần nói với tôi, người làm được hay không?”
“Trong mộ quá nhàn không có việc gì làm, ta cũng đã thử tách rời ba hồn bảy phách ra, nhưng mà là làm với người chết.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, là có thể làm được…..
“Chỉ là, mất Tước Âm, Khương Bình cũng chỉ còn là một….. ừm… cảnh sát thiết diện vô tư mà thôi. Tình cảm của ngươi sẽ vĩnh viễn không được đáp lại.”
“Bệ hạ thấy, tôi với Túc Cảnh Nghiên kia đấu, ai có thể thắng?”
Câu hỏi của Khúc Chí Văn thực sự làm Túc Cảnh Mặc phải suy ngẫm một lúc lâu.
“Ngươi và hắn, quả thật là một chín một mười.”
(huhu em thắng, em thắng Văn ơi:(()
Khúc Chí Văn không nói gì nữa, trầm mặc hồi lâu mới hừ cười: “Có lẽ bệ hạ nói đúng, nếu tên Túc Cảnh Nghiên kia để bụng đến anh ấy như thế, thì kiếp này cũng sẽ không buông tay….. Đồ của người khác mãi là của người khác, tôi cần gì phải chấp nhất như thế.”
Nghe như thế, nụ cười trên gương mặt Túc Cảnh Mặc dần nhạt đi, “Đây là quyết định tốt nhất của ngươi sao?”
“Học bệ hạ thôi.”
Túc Cảnh Mặc cười lạnh, “Chỉ mong ngươi sẽ không lại hối hận thêm một đời.”
“Tốt xấu gì cũng còn một đời, vẫn tốt hơn bệ hạ và Đàm Trình, thậm chí còn chẳng có kiếp sau!”
Vừa dứt lời, Khúc Chí Văn ngay lập tức cảm nhận được một cơn gió mạnh đang quét qua, vốn định tránh đi, nhưng không ngờ Túc Cảnh Mặc đang đứng đằng xa trong tích tắc đã áp sát, đẩy mạnh cậu ta bay ra khỏi địa cung.
Đây là lần đầu tiên, Khúc Chí Văn cảm thấy kinh hoàng khi quỷ hồn ngàn năm kia không hề áp chế quỷ khí đáng sợ nữa. Toàn bộ mộ thất trong nháy mắt như bị phủ một tầng băng mỏng, mà gương mặt kia cũng thay đổi, hai mắt đỏ thẫm, mái tóc nhợt nhạt, gò má trắng xanh, hiện nguyên hình một lệ quỷ đáng sợ có thể giết chết người khác bất cứ lúc nào.
Đến khi Khúc Chí Văn phun một ngụm máu vì cơn đau ở ngực, Túc Cảnh Mặc lại lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, vẫn mang nét cười, nhưng giọng cười xuyên qua tầng tầng lớp lớp quỷ khí truyền vào tai Khúc Chí Văn, lại như tiếng oán quỷ đòi mạng:
“Khúc Chí Văn, ta không giết ngươi là bởi vì ngươi còn một chút tác dụng, nếu ngươi nói thêm câu nữa, ta cũng không cần chút tác dụng đó của ngươi.”
Nhưng Khúc Chí Văn lại cười to nói: “Sao, chẳng lẽ tôi nói không đúng? Bệ hạ đã tính toán xong xuôi, trong lòng lại để bụng câu nói của tôi? Bệ hạ đối xử với Đàm Trình không phải còn độc ác hơn sao?”
“Cút đi!”
Chỉ một câu, cánh cửa địa cung ngay lập tức đóng sầm lại, trước mặt chỉ còn bóng tối lan tràn, Khúc Chí Văn nhìn ánh đèn điện hắt ra từ kẹt cửa địa môn, có lẽ là Đàm Trình đã làm cho y.
“Túc Cảnh Mặc, tôi và người đều là những kẻ ích kỉ như nhau thôi.”
—
Ầy, em Văn nói vậy với pi sà là không bênh được xíu nào luôn…
./.
Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn từ trên xuống dưới, nheo mắt hứng thú hỏi: “Tuy lâu ngày không gặp nhưng cũng không đến mức vừa có mấy ngày đã thay đổi như thế chứ. Sao ngươi lại trông như sắp chết thế này?”
“Tôi thấy bệ hạ cũng không khỏe lắm mà phải không?”
Túc Cảnh Mặc thản nhiên nhấc cánh tay đã gần như trong suốt lên nhìn nhìn, “Cái này là nhân quả tất yếu ngươi hay nói mà?”
“……”
“Tôi tới đây là có việc muốn hỏi bệ hạ.”
Lời này làm Túc Cảnh Mặc phải cười khẽ ra tiếng: “Ồ? Giờ, ngươi lại vẫn có việc hỏi ta? Không phải ngươi nên bàn bạc với tên họ Đường kia làm thế nào để có được Ngột Cốt sao?”
Nghe Túc Cảnh Mặc nói thế, Khúc Chí Văn cũng không ngạc nhiên. Mấy ngày trước tuy cậu không xuất hiện, nhưng Đường Gia Minh lại tới đây nhiều lần, Khúc Chí Văn không biết Đường Gia Minh dùng cách cụ thể gì khiến cho nguyên khí Túc Cảnh Mặc trọng thương, nhưng trong đó đúng là có bàn tay cậu ta nhúng thêm vào.
Túc Cảnh Mặc nếu còn không nhận ra thì mới là vấn đề.
Vốn dĩ Khúc Chí Văn tới chỗ này là có thứ muốn hỏi Túc Cảnh Mặc, rất nhiều chuyện cả hai ngầm hiểu rõ ràng, Khúc Chí Văn cũng không muốn lãng phí thời gian với chúng, nhanh chóng đổi đề tài:
“Tôi muốn hỏi bệ hạ có biết Đàm Trình bị Túc Cảnh Nghiên mang đi không?”
Nhưng không biết câu hỏi này có gì buồn cười, mà Túc Cảnh Mặc lại vui vẻ cười lên khanh khách.
“Ngươi nói, ta nên trả lời ngươi thế nào đây? Muốn ta nói ta biết hắn ở đâu, hay là muốn ta nói hắn có thật đang nằm trong tay Túc Cảnh Nghiên hay không……” Túc Cảnh Mặc hơi ngước mặt, ánh mắt sâu kín nhìn Khúc Chí Văn, “Không phải chuyện này ngươi phải rõ hơn ta sao? Ngươi là thiên sư, hẳn phải rõ ràng hơn ta, chuyện…… tên đó, có thật sự là Túc Cảnh Nghiên hay không?”
Túc Cảnh Mặc có ẩn ý, nhưng Khúc Chí Văn vẫn không biết y đang ám chỉ điều gì, cứ như đang thử cậu, nhưng lại nói mơ hồ, làm Khúc Chí Văn thực sự hơi bực bội.
“Rốt cuộc ý bệ hạ là gì?”
“Chỉ muốn thử xem ngươi có đang giả vờ không biết chuyện đó hay không.” Túc Cảnh Mặc thản nhiên lắc lắc đầu: “Thôi, chuyện này gác lại đi, nửa đêm ngươi chạy đến đây chắc không phải chỉ muốn nói cho ta Đàm Trình rơi vào tay người khác đâu nhỉ?”
Đương nhiên sẽ không chỉ là nói chuyện này, không tìm thấy Đàm Trình, kế hoạch của cậu ta và Đường Gia Minh ẽ không thể thực hiện được, vốn muốn hỏi Khương Bình xem đã giấu Đàm Trình ở đâu, nào biết lại trời xui đất khiến làm Khương Bình nhìn thấy những hình ảnh kia……
“Tôi gặp một số chuyện, Khương Bình…… Chính là cái người cảnh sát thường xuyên giúp Đàm Trình, trong thân thể anh ấy có hồn phách của người khác, bệ hạ là quỷ hồn, có thể túm quỷ hồn của người khác ra khỏi cơ thể, tôi muốn nhờ bệ hạ hỗ trợ.”
“Hồn của người khác? là quỷ hồn nào nhập vào sao? Chuyện đuổi quỷ ngươi phải là am hiểu nhất chứ, sao lại tìm đến ta?”
“Nếu tự mình làm được tôi cũng sẽ không đứng đây.”
“Sao thế? Quỷ hồn đó mạnh đến mức ngươi không thể động vào?”
“Cũng không thể nói như vậy,” Khúc Chí Văn nhíu mày: “Khương Bình bị hồn phách ở Đại mộ Bình Dao kia nhập vào, chính là hồn của tướng quân Ninh Khanh sau khi tôi giải trận pháp, vốn dĩ nên biến mất, nhưng mảnh hồn phách đó lại tương đồng với hơi thở của Khương Bình mà nhập vào cơ thể anh ấy.”
Túc Cảnh Mặc nheo hai mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn trên đốt ngón tay. Chuyện ở Bình Dao y đã nghe Đàm Trình kể lại hết, nhưng không khờ còn có chuyện này. Mảnh quỷ hồn của Ninh Khanh không tiêu tán mà nhập vào cơ thể người khác? Liên kết đến cảnh Khúc Chí Văn nhắc Tức Cảnh Nghiên, mặt mày rất khó coi, Túc Cảnh Mặc cũng đoán được đại khái tình hình như thế nào……
Nếu Khương Bình nhận được tất cả hồi ức của Ninh Khanh, mà giờ lại xuất hiện một “Túc Cảnh Nghiên”, Túc Cảnh Mặc nhìn nhìn Khúc Chí Văn, thấy thế nào cũng sẽ có nhiều trò hay.
(pi sà cũng hóng drama lắm chứ không vừa đâu….)
“Có lẽ đây là ý trời,” Túc Cảnh Mặc cười nói: “Ngũ đệ của ta yêu thương tên tiểu tử nhà họ Ninh này đến mức chôn cùng một chỗ, liều mạng bảo vệ níu kéo một mảnh hồn cuối cùng của hắn, đời trước không thể bên nhau, đời này chẳng phải thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến thuộc(*)? Đây là chuyện tốt mà chẳng phải sao?”
(*): những người yêu nhau rồi cũng sẽ được nên đôi.
“Nhưng Khương Bình không phải là Ninh Khanh!”
Tiếng gầm vang vọng trong ngôi mộ lạnh lẽo và trống rỗng, sự tức giận bị kìm nén của Khúc Chí Văn rất giống như vẻ mặt phẫn nộ của Đàm Trình đêm hôm đó.
Một chữ ‘tình’ có thể khiến người chẳng thể làm chủ bản thân, càng làm người quên đi mất mục đích ban đầu của mình…..
Tuy cảm động, nhưng mà, tình của Khúc Chí Văn có liên quan gì đến y đâu?
Túc Cảnh Mặc y trước giờ chẳng phải một kẻ hảo tâm.
“Tạm thời cứ cho là ta có thể loại trừ tàn hồn của Ninh Khanh ra khỏi Khương Bình đi, thì ngươi nghĩ ngươi đâm ta một dao sau lưng, ta hiện tại vẫn sẽ đi giúp đỡ ngươi sao?”
“…… Tôi…..”
“Ngươi còn gì đáng giá để trao đổi với ta?” Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn cười lạnh một tiếng: “Ba tên bán tiên đó sẽ không bỏ qua ngươi, không loại bỏ được thân xác phàm trần này, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được?”
“Nói thật, Khúc Chí Văn, ngươi muốn quá nhiều, muốn cởi cái thân phàm xác thịt này ra, lại muốn có được Khương Bình, trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy?”
Khúc Chí Văn nhìn Túc Cảnh Mặc, “Hoàng đế điện hạ, ngài hẳn là không tham lam như tôi, nên mới lựa chọn hy sinh Đàm Trình, chẳng phải sao.”
Túc Cảnh Mặc không giận, chỉ cười, “Hà tất phải nói những lời này, tính toán của ta sao ngươi biết được? Còn ngươi, ngươi muốn lừa mình dối người đến khi nào? Ngươi xác định tàn hồn của Ninh Khanh vì tương hợp khí tức của Khương Bình nên mới xảy ra chuyện như vậy sao?
Khương Bình ta đã gặp qua, người thường không thấy hồn phách của hắn có vấn đề gì, nhưng ngươi và ta lại có thể,” Túc Cảnh Mặc dừng một chút, “Linh hồn của hắn vốn dĩ đã bị mất một mảnh.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Khúc Chí Văn càng xấu đi, minh chứng cho việc cậu ta cũng biết những chuyện Túc Cảnh Mặc nói.
“Xem ra ngươi đã biết……. Ngươi không thể tách mảnh hồn đó ra, không phải vì mảnh hồn đó đã xâm chiếm cơ thể, mà là vì nó vốn dĩ là một, bây giờ đang chậm rãi dung hợp, nếu cưỡng chế lấy ra, Khương Bình sẽ bỏ mạng đúng không. Khương Bình, hắn đúng là Ninh Khanh chuyển thế.”
“Đây…. Đây chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp linh hồn Khương Bình có một phần bị khuyết……”
“Ngươi thật sự nghĩ như thế?” Túc Cảnh Mặc cười cười, xoay người đi đến thạch đình ở hành lang ngồi xuống, “Ngũ đệ của ta là như thế nào ta đương nhiên biết rõ. Loạn thế như vậy, mà hắn giấu Ninh Khanh khỏi ta suốt một đời, không để ta bắt được nhược điểm của hắn, càng không để quần thần bắt lấy nhược điểm đó, có lẽ hắn cũng đã tính toán vứt bỏ tình yêu, nhưng ta nghe Đàm Trình nói, hắn hợp táng Ninh Khanh vào vị trí Hoàng Hậu trong lăng của hắn, thậm chí còn cố gắng bảo vệ một mảnh tàn hồn của Ninh Khanh, có lẽ sau khi tiểu tử nhà họ Ninh đó chết hắn mới quá hối hận mà trở nên thô bạo dị thường.”
Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc nhắm nhẹ mắt, cười nói, “Tưởng niệm quá lâu sẽ trở thành chấp niệm, ngươi nghĩ, hắn sẽ chỉ che chở một mảnh tàn hồn bình thường sao? Ninh Khanh yêu hắn cả một đời, hắn sẽ không bao giờ buông tay ra khỏi Ninh Khanh.
Linh hồn tạo thành từ ba hồn bảy phách, mà trong bảy phách Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế (*), Tước Âm là để thể hiện tình yêu, linh hồn Khương Bình thiếu mất Tước Âm, nói vậy, mảnh tàn hồn lưu lại của Ninh Khanh chính là nó.”
(*) bảy phách của con người tượng trưng cho hạnh phúc, giận dữ, đau khổ, sợ hãi, tình yêu, xấu xa và dục vọng
“……”
“Linh hồn thiếu mất Tước Âm đi chuyển thế, không có tình yêu, sẽ không thể yêu người khác. Ngũ đệ của ta muốn Ninh Khanh đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mỗi một mình hắn.”
Túc Cảnh Mặc nói tới đây, nhìn Khúc Chí Văn vẫn không muốn nói gì, cảm thấy hơi buồn cười, “Dù ta có thể giúp ngươi tách Tước Âm ra, nhưng không có tình yêu Khương Bình cũng sẽ không thể đến được với ngươi. Huống chi, ta nghe nói tiên nhân luôn phải nhìn thấu tình yêu, nếu ngươi thực sự có chí hướng đó, hà tất phải chấp nhất như thế?”
“Ý của bệ hạ là, tôi nên giống như bệ hạ, buông tay tình yêu vì mục đích cuối cùng?”
Túc Cảnh Mặc cong đôi mắt, cười đến rạng rỡ, “Ta khác với ngươi, ngươi hãy hỏi chính bản thân mình thì tốt hơn.”
“Bệ hạ chỉ cần nói với tôi, người làm được hay không?”
“Trong mộ quá nhàn không có việc gì làm, ta cũng đã thử tách rời ba hồn bảy phách ra, nhưng mà là làm với người chết.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, là có thể làm được…..
“Chỉ là, mất Tước Âm, Khương Bình cũng chỉ còn là một….. ừm… cảnh sát thiết diện vô tư mà thôi. Tình cảm của ngươi sẽ vĩnh viễn không được đáp lại.”
“Bệ hạ thấy, tôi với Túc Cảnh Nghiên kia đấu, ai có thể thắng?”
Câu hỏi của Khúc Chí Văn thực sự làm Túc Cảnh Mặc phải suy ngẫm một lúc lâu.
“Ngươi và hắn, quả thật là một chín một mười.”
(huhu em thắng, em thắng Văn ơi:(()
Khúc Chí Văn không nói gì nữa, trầm mặc hồi lâu mới hừ cười: “Có lẽ bệ hạ nói đúng, nếu tên Túc Cảnh Nghiên kia để bụng đến anh ấy như thế, thì kiếp này cũng sẽ không buông tay….. Đồ của người khác mãi là của người khác, tôi cần gì phải chấp nhất như thế.”
Nghe như thế, nụ cười trên gương mặt Túc Cảnh Mặc dần nhạt đi, “Đây là quyết định tốt nhất của ngươi sao?”
“Học bệ hạ thôi.”
Túc Cảnh Mặc cười lạnh, “Chỉ mong ngươi sẽ không lại hối hận thêm một đời.”
“Tốt xấu gì cũng còn một đời, vẫn tốt hơn bệ hạ và Đàm Trình, thậm chí còn chẳng có kiếp sau!”
Vừa dứt lời, Khúc Chí Văn ngay lập tức cảm nhận được một cơn gió mạnh đang quét qua, vốn định tránh đi, nhưng không ngờ Túc Cảnh Mặc đang đứng đằng xa trong tích tắc đã áp sát, đẩy mạnh cậu ta bay ra khỏi địa cung.
Đây là lần đầu tiên, Khúc Chí Văn cảm thấy kinh hoàng khi quỷ hồn ngàn năm kia không hề áp chế quỷ khí đáng sợ nữa. Toàn bộ mộ thất trong nháy mắt như bị phủ một tầng băng mỏng, mà gương mặt kia cũng thay đổi, hai mắt đỏ thẫm, mái tóc nhợt nhạt, gò má trắng xanh, hiện nguyên hình một lệ quỷ đáng sợ có thể giết chết người khác bất cứ lúc nào.
Đến khi Khúc Chí Văn phun một ngụm máu vì cơn đau ở ngực, Túc Cảnh Mặc lại lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, vẫn mang nét cười, nhưng giọng cười xuyên qua tầng tầng lớp lớp quỷ khí truyền vào tai Khúc Chí Văn, lại như tiếng oán quỷ đòi mạng:
“Khúc Chí Văn, ta không giết ngươi là bởi vì ngươi còn một chút tác dụng, nếu ngươi nói thêm câu nữa, ta cũng không cần chút tác dụng đó của ngươi.”
Nhưng Khúc Chí Văn lại cười to nói: “Sao, chẳng lẽ tôi nói không đúng? Bệ hạ đã tính toán xong xuôi, trong lòng lại để bụng câu nói của tôi? Bệ hạ đối xử với Đàm Trình không phải còn độc ác hơn sao?”
“Cút đi!”
Chỉ một câu, cánh cửa địa cung ngay lập tức đóng sầm lại, trước mặt chỉ còn bóng tối lan tràn, Khúc Chí Văn nhìn ánh đèn điện hắt ra từ kẹt cửa địa môn, có lẽ là Đàm Trình đã làm cho y.
“Túc Cảnh Mặc, tôi và người đều là những kẻ ích kỉ như nhau thôi.”
—
Ầy, em Văn nói vậy với pi sà là không bênh được xíu nào luôn…
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.