Chương 70
Quái Đản Giang Dương
21/08/2020
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đột nhiên bị đẩy mạnh, Đàm Trình vốn cao, nên thẳng tắp ngã xuống đất, không chỉ toàn bộ thân thể bị va chạm với sàn đá đau đớn, ngay cả đầu cũng đập xuống một cái, phát ra một tiếng ‘cạch’ rất vang.
Va chạm khiến cho đầu óc choáng váng, hình ảnh trước mắt như méo mó đi, vết thương trên eo lại rách miệng tiếp tục chảy máu, nhưng đau đớn như vậy lại giúp Đàm Trình không bị ngất xỉu vì va đập phần đầu. Cho đến khi được đỡ lên, Đàm Trình mới chậm rãi nhận ra tình hình là như thế nào.
Đàm Trình nhẹ nhõm, may quá, cứu viện tới rồi sao?
Khúc Chí Văn cũng biết Đàm Trình bị đẩy quá mạnh, nhưng lúc đó gấp quá cũng không còn cách nào khác.
Vốn đang bị ba bán tiên truy bắt, cậu còn tưởng vào mộ sẽ tương đối dễ dàng hơn, nào ngờ, mộ này tuy không có trận pháp hạn chế phép thuật như trong mộ Túc Cảnh Mặc, nhưng những cái bẫy rập kia cũng hành cậu không ít. Cậu ta tuy là thiên sư, nhưng thứ thiên sư thông hiểu nhất là cách trị quỷ trị yêu ma, còn mấy cái bẫy rập trong mộ rồi bắn lén này nọ cậu chẳng biết gì. Lúc vừa vào đại mộ không có chút cảnh giác nào suýt chút nữa đã rơi vào cái hầm chông kia, nếu không phải biết một chút tiên pháp thì Khúc Chí Văn đã thành vong hồn từ lâu rồi.
Khúc Chí Văn giỏi thế nào, Đàm Trình biết rõ, lần đại mộ của Túc Cảnh Mặc bị một đám trộm mộ biết đạo pháp tấn công, dùng cấm thuật triệu hồi ác quỷ, suýt nữa đã kéo Túc Cảnh Mặc và cậu vào địa ngục, lúc ấy cũng nhờ Khúc Chí Văn giúp, mới có thể tránh được ác quỷ kia.
Những tình huống như thế này Khúc Chí Văn biết cách ứng phó hơn những nhà khảo cổ học bọn cậu.
Tướng quân kia chỉ tấn công Đàm Trình, nên Ngô Hải vẫn bình yên vô sự. Chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này nên một lúc sau Ngô Hải mới hoàn hồn, vội vàng chạy lại đỡ Đàm Trình lên.
Ngô Hải không biết nên nói gì, chi đành phức tạp nhìn Đàm Trình, thở dài: “Cậu…… Mẹ nó cậu chán sống thật rồi à?”
Đàm Trình giơ một tay lên eo ôm chặt miệng vết thương, nhăn chặt mày, “Xin lỗi, do tôi quá khích……”
Ngô Hải không quen biết Khúc Chí Văn, tự nhiên trong mộ lại xuất hiện thêm một người, đã trải qua nhiều biến cố nên việc đầu tiên Ngô Hải nghĩ đến là nên trốn đi, ai biết người này muốn làm cái gì.
“Cậu ta tên là Khúc Chí Văn, là đạo sĩ, hẳn là đến đây với Khương Bình.”
Bị gọi là đạo sĩ, Khúc Chí Văn cũng chỉ lườm Đàm Trình một cái, không giải thích dài dòng, rồi chăm chú nhìn bộ giáp bạc có thể tự cử động trước mặt.
“Đàm Trình, anh có thể thấy hồn phách trong bộ giáp này không?”
“Không,” lắc lắc đầu, Đàm Trình nhìn quanh quất xung quanh, “Không thể, cái này rốt cuộc là gì vậy? Tôi vừa tiến lại thì bị rơi vào ảo giác. Túm lại là khu mộ này không giống mộ bình thường. Người xưa luôn quan niệm lăng mộ là nơi người chết sẽ ở. Người chết không giống người sống, họ sợ nhất là âm dương bát quái, nhưng trong mộ thất này lại để bát quái, sẽ không sợ người an táng trong đây bị ảnh hưởng sao?”
Khúc Chí Văn đã phát hiện ra điều này từ nãy, nhìn bộ áo giáp trước mặt không biết vì sao đứng nghiêm lại không cử động nữa, Khúc Chí Văn nói: “Đúng là bát quái chỉ gây hại cho hồn phách, không hề có ích lợi gì, nhưng tiền đề phải là mộ thất này có hồn phách cơ.”
“Ý cậu là gì? Nếu không có quỷ hồn vậy sao bộ giáp kia lại cử động được?” Ngô Hải cảm thấy cái cậu đạo sĩ thật sự chẳng có chuyên nghiệp chút nào, nếu không phải ma quỷ thi nãy ai nói chuyện, bên trong áo giáp là ai, không có lý do gì thứ này lại có thể tự cử động!
Khúc Chí Văn phớt lờ Ngô Hải đang tỏ rõ không tin tưởng mình, cười cười: “Trong mộ thất này thật sự không có hồn phách, nói chung bát quái trận đều là trận pháp dùng để trói buộc hồn phách, nhưng trận pháp của khu mộ này thì hơi khác biệt một chút. Trận pháp trong mộ Túc Cảnh Mặc là trận pháp ác ý, là thúc hồn trận (trói buộc linh hồn), nó không tạo thành từ bát quái, mà là từ Ngột…… Từ một loại đá linh thiên. Toàn bộ kiến trúc Đại Mộ đều là một trận pháp, ngay cả vị trí của nó, thôn Ninh Hóa, cũng là một trong những nơi có âm khí lớn nhất trên trái đất. Mộ của Túc Cảnh Mặc là thúc hồn trận, còn ở đây, trận pháp cẩn thận xây dựng không một chút ác ý nào, loại trận pháp này gọi là thủ hồn trận (giữ lại linh hồn).”
“Vậy sao cậu bảo trong đây không có hồn phách.” Đàm Trình cất giọng hỏi, mắt vẫn đăm đăm nhìn bộ giáp: “Không có hồn phách thì còn giữ cái gì?”
“Cũng không phải là hoàn toàn không có hồn phách. Bộ áo giáp này ngoài việc còn giữ lại hơi thở của chủ nhân, còn có một mảnh hồn không hoàn chỉnh. Có lẽ hồn phách người này đã từng bị tan biến, rồi sau đó lại bị người nào đó dùng một loại phương pháp mạnh tay để níu lại một phần linh hồn, những phần khác có lẽ đã tan biến thành tro bụi rồi.”
Khúc Chí Văn chỉ biết một thứ có thể kéo một linh hồn đã bị tan biến về, đó chính là Ngột Cốt……
Cho nên có lẽ hơi thở quen thuộc cậu cảm nhận được bên ngoài đại mộ hẳn là Ngột Cốt bị trận pháp này che giấu…..
Ninh Khanh nãy giờ vẫn đứng im, rốt cuộc lên tiếng: “Ngươi có vẻ rất rõ ràng…… Đúng, ta chỉ là một mảnh hồn phách, không thể tạo thành hình dáng, quanh quẩn trong mộ thất này cũng đã hơn ngàn năm, chỉ cần bước ra mộ thất này nửa bước, ta sẽ ngay lập tức tan biến. Có lẽ Hoàng Thượng giữ lại mảnh linh hồn của ta, là muốn cho ta trông coi lăng mộ này…….”
“So với việc ra khỏi đây và hồn phi phách tán, chi bằng cứ ở đây giữ lăng mộ này……” Ninh Khanh suy tư một lát, mới thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ rời khỏi mộ thất này, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, hồn phách này của ta cũng không biết là từ khi nào có ý thức, ta…… Đến bây giờ ta cũng không biết, ngôi mộ nay là an táng ai…..”
Giọng vị tướng quân mang theo một chút run rẩy rất khẽ. Khẽ nhìn nhau với Ngô Hải, Đàm Trình nhớ tới những chữ khắc trên vách đá ngôi mộ. Nghĩ đến phỏng đoán lúc đó, Đàm Trình lựa lời chậm rãi nói: “Mộ này, dựa theo kết cấu lớn nhỏ, thì nó là một ngôi mộ hợp táng, chủ nhân ngôi mộ này có lẽ là Túc Cảnh Nghiên.”
Đàm Trình dứt lời đã lâu, nhưng vị tướng quân lại im lặng không đáp lời.
Đàm Trình không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết vị tướng quân này trông ra sao, nhưng hắn nói chuyện rất rắn rỏi rõ ràng, chính khí nghiêm nghị, Đàm Trình cũng đoán được sinh thời hắn cũng không phải là một người mưu mô xảo trá.
“Mộ hợp táng sao….. Đúng vậy, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là phu thê nghĩa nặng tình thâm, Hoàng Thượng càng có ước định cùng với Hoàng Hậu nhất sinh nhất thế…… Hợp táng một chỗ cũng là tất nhiên. Ta cũng chỉ là một tướng ngũ phẩm, có thể sau khi chết canh giữ lăng cho Đế hậu, cũng coi như là phúc phận của ta……”
Tướng quân tuy nói là phúc phận, nhưng sao Đàm Trình có thể không nhận ra, sự đau khổ ẫn nhẫn trong giọng nói?
“Đây thật sự là mộ hợp táng, nhưng lại chỉ có hai phòng mộ, một cái, là một mộ thất này, và một gian một thất khác chỉ cách đây một bức tường.” Nói đoạn, Đàm Trình nâng ngón tay lên chỉ về phía vách tường phía Đông Bắc, nói: “Tường bên kia, hẳn là mộ thất đặt linh cữu Túc Cảnh Nghiên.”
Vừa dứt lời, bộ giáp vị tướng quân kia chợt run rẩy rất nhiều. Sau đó hắn chậm rãi xoay người, hướng về nơi Đàm Trình chỉ:
“Ngươi nói…… Đại mộ này chỉ có ta và….. và Hoàng Thượng? Mà hắn…… hắn ở nơi đó?”
“Đúng vậy.”
“Ha…… Ha ha ha ha ha ha…….” Đàm Trình vừa nói xong, vị tướng quân chợt cười to, nhưng tiếng cười lại chẳng phải vui sướng, mà là sự đau khổ đến thấm cả vào xương, không biết qua bao lâu, tiếng cười biến thành tiếng gào rống thê lương, sự bất lực, sự chẳng đành lòng, đó là đau đớn khi biết được thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình đang bên cạnh mà mình chẳng hề hay. Sự thống khổ phát ra từ đáy lòng, khiến cả ba người đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn theo.
Không cần Đàm Trình nói, Khúc Chí Văn và Ngô Hải cũng đoán được câu chuyện, nhưng mà, có biết rồi cũng vô dụng, vị tướng quân này đã hồn phi phách tán, chỉ còn một mảnh hồn được níu giữ lại trong trận pháp, không thể chuyển thế không thể rời đi, vĩnh viễn phải ở lại mộ thất này. Dù cách nhau chỉ một bức tường, nhưng nó lại chẳng khác nào thiên sơn vạn thủy.
Tiếng gào bi thương như ngấm vào tim Đàm Trình, tựa hồ như vẽ ra cậu thấy kết cục của cậu và Túc Cảnh Mặc.Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi đại mộ kia, dù có rời đi thì cũng sẽ bị hồn phi phách tán. Hơn một ngàn năm đủ lâu rồi, cậu không muốn Túc Cảnh Mặc phải ở trong cái nơi lạnh lẽo kia mấy ngàn năm, thời gian quá dài, cô đơn như thế, Đàm Trình không muốn Túc Cảnh Mặc lại phải trải qua nữa……
“Các ngươi tới đại mộ này, hẳn là sẽ không chỉ vì châu báu trong mộ, phải không?”
Giọng Ninh Khanh đánh vỡ dòng suy nghĩ của Đàm Trình.
“Không phải vì trân bảo, mà là muốn biết nguyên nhân vương triều Đại Tự biến mất trong lịch sử, là một vương triều cực thịnh, nhưng trong lịch sử không hề nhắc đến. Chúng tôi đến đây, là muốn biết lúc đó chuyện gì đã làm cho mấy trăm năm lịch sử sông dài bị hủy diệt.”
“Không có ghi lại sao?”
Ninh Khanh trả lời rất bình thản làm Đàm Trình phải nhíu mày: “Ngài có vẻ không kinh ngạc?”
“Không, không phải không kinh ngạc,” nói, Ninh Khanh lắc đầu: “Ta biết gì nhiều về chuyện này. Đối với tướng sĩ, triều đại thay đổi, vương triều thay đổi, là chuyện tất nhiên, cho dù biến mất trong lịch sử thì sao, luôn sẽ có vương triều mới thay thế. Chuyện quá khứ có miệt mài theo đuổi thế nào cũng không thay đổi được, đã hơn ngàn năm, lại muốn biết thì cũng có ích lợi gì, huống chi đối với ta…… Thôi, nói cái này cũng vô dụng, ta chỉ nhờ các ngươi có thể giúp ta hoàn thành một chuyện.”
“Vì sao chúng tôi phải giúp ngài?” Không biết suy nghĩ gì, Khúc Chí Văn nhìn Ninh Khanh, hỏi: “Có lý do gì không?”
Ninh Khanh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Các ngươi đi vào đây tất nhiên thấy những hài cốt đó, cũng nghe mấy lời đồn bên ngoài rồi phải không, những kẻ vào đây, có ra ngoài được không? Mà dù có may mắn ra ngoài được cũng có sống được không?”
Ninh Khanh vừa dứt lời, sắc mặt cả ba chợt tối lại. Đàm Trình nghĩ đến mấy lời bọn trộm mộ ép cậu và Ngô Hải đến đây nói, bén dò xét nói một câu: “Tôi biết có người đã từng vào đây, và ông ta vẫn còn sống.”
Người Đàm Trình chính là Lý Quốc Hiền, cậu cũng chỉ biết một chút thông tin từ bọn trộm mộ, nhưng cũng xác định Lý Quốc Hiền biết ngôi mộ này, nhưng cậu không thể hoàn toàn khẳng định Lý Quốc Hiền thật sự từng bước vào đây. Nói như thế. cậu cũng muốn thử xem có thể thêm thông tin gì từ vị tướng quân này không.
“Ngươi nói, là nhóm người mười năm trước đã vào đến được đây?”
Nghe Ninh Khanh vừa nói thế, Đàm Trình đánh mắt sang Ngô Hải, gật đầu một cái, rồi tiếp tục nói: “Đúng vậy, người này họ Lý, lúc ấy ông ta đã tới đây, cụ thể thời gian thì tôi không rõ. Ngài nói không ai tồn tại, nhưng vì sao ông ta lại không chết?”
“Đó là vì lúc đó ta đã gửi gắm sai người.” Ninh Khanh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta nhớ người này họ Lý, hắn thật sự cũng là một người có tài năng, hiểu biết về những lăng mộ, khả năng tìm kiếm huyệt mộ chắc là cũng rất xuất sắc. Lúc đó ta cũng không biết lăng mộ Hoàng Thượng…… lại là nơi này, nên nhờ hắn giúp ta tìm huyệt mộ Hoàng Thượng, ta sẽ giúp hắn không chết, hắn miệng thì đồng ý, nhưng mà từ đó về sau hắn chưa từng xuất hiện trở lại.”
Lời của Ninh Khanh đã chứng thực Lý Quốc Hiền có dã tâm, nhưng Đàm Trình vẫn cảm giác khó tin, dù gì Lý Quốc Hiền cũng là giảng viên của cậu, dạy học cũng có tâm, Đàm Trình đã từng rất tôn trọng vị giảng viên có kiến thức uyên thâm này, nên mới vào trong nhóm nghiên cứu sinh ông ta hướng dẫn, nhưng, giờ không thể không tin, Lý Quốc Hiền đã vì lợi ích của mình mà tính mạng sinh viên cũng chẳng quan tâm, xem sinh viên như những con chuột thí nghiệm, dù chết đi, cũng coi như cống hiến cho khoa học……..
“Vậy vì sao ông ta không chết? A, ngài cũng chẳng thể rời khỏi đây, mà đúng không, sao có thể giúp ông ta không chết?” Cảm xúc của Ngô Hải cũng đang giống y như Đàm Trình, cậu ta tức giận hỏi.
“Chuyện đó….. sau khi ba ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ nói cách.”
Nghe Ninh Khanh nói như vậy, Đàm Trình nhìn Khúc Chí Văn bên cạnh, thấy cậu ta lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết nguyên nhân.
“Chúng tôi có thể giúp như thế nào?” Đàm Trình nói như vậy cũng coi như gián tiếp đồng ý. Cậu cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa. Đàm Trình chảy quá nhiều máu, nếu không đi bệnh viện xử lý, sợ sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Huống chi…… Rời Tây An lâu như vậy rồi, cậu muốn về nhanh, để nói cho Túc Cảnh Mặc cậu đã còn sống trở về, nói cho y biết đã tìm tìm được lăng mộ của Túc Cảnh Nghiên.
Còn những chuyện khác……. Khảo cổ xưa giờ đều không phải chuyện chỉ ngày một ngày hai là xong, tìm đúng nơi là bước đầu, sau đó làm công tác khai quật tiếp theo mới đúng quy trình.
“Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi phá trận bát quái này là được.”
“Phá trận?” Ngô Hải kinh ngạc nói “Phá trận pháp này thì mảnh hồn của ngài sẽ tan biến đó. Ngài đang định làm gì vậy?!”
Phá trận này hồn phách cũng không biến mất ngay lập tức, nhưng mà, cũng chỉ khoảng 10 phút thôi.” Khúc Chí Văn nhìn chăm chú bộ giáp tướng quân đang đưa lưng về phía mình, nhíu mày, “Ngài suy nghĩ kỹ chưa?”
“Còn trận pháp này thì ta không thể rời khỏi mộ thất, ở đây hơn ngàn năm, vậy mà ta lại không biết hắn cũng ở đây…… Hồn phách đã tan mất rồi, giữ lại làm chi? Chi bằng đi đến đó nhìn mặt hắn lần cuối.”
“Đã ngàn năm, xác của Túc Cảnh Nghiên đã tan thành đất bùn từ lâu rồi, ngài không còn thấy được gì đâu,” Khúc Chí Văn nói: “Hồn phách Túc Cảnh Nghiên chắc đã luân hồi chuyển thế, có lẽ ngài cứ giữ lại mảnh hồn phách này ở đây, còn có thể có duyên gặp lại hắn một lần nữa.”
“Chuyển thế rồi hắn sẽ chẳng còn nhớ ta nữa, mà dù có gặp lại thì cũng làm được gì? Ta không có hồn phách, không thể chuyển thế, duyên phận với hắn đã đứt từ lâu, ngay cả hình dáng ta cũng không có…… Vậy là đã đủ rồi.” ( huhuhu Ninh Khanh ơi..)
Không tiếp tục nói nữa, Đàm Trình thở dài một hơi, quay sang Khúc Chí Văn hỏi: “Giải trận pháp này có khó không?”
“Không khó, trận này đơn giản hơn rất nhiều so với trận ở thôn Ninh Hóa, chỉ cần chủ nhân ngôi mộ đồng ý, chỉ cần nửa giờ là có thể giải trận được. Đương nhiên nếu chủ nhân mộ không đồng ý phá trận thì thần tiên cũng không làm gì được. Đây là trận pháp thành lập từ ý nguyện của chủ nhân.”
“Vậy bắt đầu đi.” Ninh Khanh nói, “Ngươi bắt đầu làm, ta nói cho các ngươi biết cách để rời khỏi đây.”
Khúc Chí Văn gật gật đầu, “Ngài đến giữa bát quái đứng, thả lỏng lại, hồn phách của ngài chắc sẽ khó chịu đựng được đau đớn như thế, nhưng chỉ cần kiên trì ba mươi phút là xong thôi.”
Dứt lời, Khúc Chí Văn dán bốn tấm bùa máu ở bốn cửa Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, nháy mắt sàn nhà rung lên như động đất, toàn bộ mộ thất lắc lư, Khúc Chí Văn thấy thế bước nhanh đến bên cạnh Ninh Khanh:
“Mảnh hồn của ngài quá nhỏ, tôi chỉ có thể dùng hồn của tôi bao bọc lấy mảnh hồn của ngài, mới không bị chấn động làm tan biến,” Dứt lời, Khúc Chí Văn không chút do dự nào vươn tay bắt lấy hồn phách tàn lưu của Ninh Khanh trong áo giáp ra, nhanh chóng chét vào ngực mình. Mà khoảnh khắc đó ngay cả Khúc Chí Văn cũng phải tái mặt lại.
Mộ thất rung chuyển khoảng hai phút thì ngừng lại, Đàm Trình lấy lại thăng bằng, nhìn sang hướng giữa trận bát quái, thấy giữa ngực Khúc Chí Văn lóe lên chút ánh sáng, còn cậu ta nhíu chặt mày, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống, giống như đang chịu một sự đau đớn rất lớn.
Giằng co như thế khoảng hai mươi phút, khi ánh sáng kia bay ra khỏi lồng ngực Khúc Chí Văn, bốn cánh cửa nổ vang lên một tiếng.
Sau đó tất cả lại chìm về yên lặng.
“Ổn không?” Vừa hỏi Khúc Chí Văn, Đàm Trình nhìn đốm sáng lập lòe đang bay lơ lửng: “Đây là hồn phách còn lại của vị tướng quân kia?
“Đúng vậy, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được mười phút.”
Lúc Khúc Chí Văn nói chuyện, hồn phách kia đã bay lại vào bộ giáp bạc.
Áo giáp bạc gõ hai lần lên mảnh giáp bao lấy yết hầu, chậm rãi lấy ra ba viên ‘ngọc thạch’ màu trắng gạo nhỏ bằng hạt đậu nành phát ra ánh sáng trắng nhẹ.
“Cầm cái này, nó sẽ đảm bảo cho các ngươi còn sống ra khỏi đây.”
Đàm Trình vừa thấy thứ này liền biết nó hẳn là thứ gọi là Ngột Cốt kia……
Giả vờ lơ đãng liếc mắt qua Khúc Chí Văn đang đứng gần Ninh Khanh nhất, Đàm Trình phát hiện vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, không có phản ứng nào khác.
Đàm Trình không tin Khúc Chí Văn này không biết đây là Ngột Cốt, ngay cả Ngô Hải không biết nó là gì cũng mở to mắt trầm trồ, Khúc Chí Văn càng ra vẻ bình tĩnh, càng chứng minh cậu ta có toan tính.
Có lẽ cậu ta đến đây vì Ngột Cốt này, bằng không, tại sao lại mạo hiểm như thế.
Như biết Đàm Trình đang nghĩ gì, Khúc Chí Văn quay đầu lại nói: “Anh không cần lo lắng, là Túc Cảnh Mặc nhờ tôi đến đây. Túc Cảnh Mặc giúp tôi một chuyện nên tôi trả lễ.”
“Cảnh Mặc nhờ cậu đến đây?!”
Vừa nhắc đến Túc Cảnh Mặc, toàn bộ biểu cảm của Đàm Trình đều thay đổi toàn bộ. Khúc Chí Văn nhìn sự thay đổi chóng mặt này, lắc đầu, không biết một người một quỷ rồi sẽ đi đến đâu nữa.
Nhớ tới Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn giật giật khóe miệng, đang định nói tiếp gì đó, nhưng Ninh Khanh đứng bên cạnh đã ném Ngột Cốt cho cả ba.
“Các ngươi phải ra khỏi đây nhanh lên, không đi sẽ chết ở đây, vì mô thất này sắp sụp đổ rồi.” Ninh Khanh chỉ về phía tây nam: “Bên kia có một đường hầm do bọn trộm mộ địa phương đào, các ngươi có thể theo lối đó, ta nghĩ là an toàn.”
Dứt lời, hắn phất phất tay, một trận gió nổi lên, đem cả ba đến cửa đường hầm, mà cùng lúc đó một tảng đá rất lớn từ trên cao rơi xuống, cả ba không kịp nói gì phải vội vàng chui vào đường hầm.
Hòn đá chắn trước cửa hầm……. Bọn cậu chỉ có thể đi tiếp.
Đường hầm rất hẹp, vì mộ thất sụp xuống sinh ra chấn động làm nóc hầm cũng rơi xuống đất đá, Khúc Chí Văn đã dùng hết sức lực để phá trận pháp, nên không thể sử dụng pháp thuật nổi nữa, chỉ đành thở dốc theo Đàm Trình và Ngô Hải chật vật né tránh.
Cũng may đường hầm này cũng không dài lắm, rất nhanh đã thông ra mặt khác của ngón núi. Cả ba vừa mới bò được ra ngoài, bên trong ngọn núi liền phát ra một luồng ánh sáng.
“Đây là…….”
Ngô Hải hoảng hốt.
Đàm Trình và Khúc Chí Văn không nói gì, vừa mới qua mười phút, ánh sáng này chỉ có thể là Ninh Khanh……
—
Tác giả rằng: Mùa hè là mùa thích hợp để yêu đương, chương sau, cũng vậy.
—
Lảm nhảm một tý.
Tới đây thì chắc cũng rõ chuyện của Cảnh Nghiên với Ninh Khanh rồi ha. Không biết có ai để ý không, cái ảo giác mà Đàm Trình với Ngô Hải thấy được á, nó là sự dằn vặt nuối tiếc nhất, là chấp niệm về tình yêu, như Ngô Hải thì dằn vặt vì đã bỏ bê bạn gái dẫn đến cái chết của cổ, còn Đàm Trình, cái cậu sợ nhất là chết trước khi giải thoát được cho Mặc và biết được sự thật của Đại Tự, cái thứ hai là sau khi chết rồi lại quên đi những điều đó. Ảo giác đó do Ninh Khanh tạo ra, có lẽ là từ chấp niệm mà ổng mang theo lúc chết. Cả đời Ninh Khanh chỉ yêu mỗi Cảnh Nghiên, mà cho đến lúc tắt thở ổng vẫn không biết Cảnh Nghiên cũng yêu mình. Quanh đi quẩn lại trong mộ đó hơn 1600 năm với nguyện vọng duy nhất là muốn nhìn lại người mình yêu lần cuối, rồi mới biết được sự thật đã quá muộn màng.
Cảnh Nghiên giấu chuyện hắn yêu Ninh Khanh là vì không muốn bị người khác nắm lấy điểm yếu, và để bảo vệ Ninh Khanh nữa. Thậm chí còn không dám phong tước cao vì sợ nghi ngờ. Vì thật sự nếu Mặc mà biết Nghiên yêu Ninh Khanh thì dám pi sà lôi đầu Ninh Khanh ra chém trước mặt Nghiên luôn ấy. Có ông anh trai hắc ám đâu phải chuyện đùa. Chưa kể mấy phe cánh trong triều nữa. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, là do Cảnh Nghiên ham quyền lực thôi, vì Mặc đã lên ngôi rồi, nếu Nghiên cứ an phận không cố gắng giành ngôi thì cũng có thể công khai quan hệ rồi bình phàm mà sống. Nhưng không, vì muốn tranh đoạn quyền lực nên Nghiên đành cắn răng giấu đi điểm yếu của mình, là Ninh Khanh hắn yêu thương nhất, giấu đến mức thậm chí cả Ninh Khanh cũng không nhận ra tình cảm của mình được đáp lại. Tham lợi ích, Cảnh Nghiên tự gây nên bi kịch cho bản thân. Và Nghiên kéo thêm một người vào cái vòng xoáy này nữa là chị Lâm Thanh, (hế lô có ai nhớ chị không). Theo lời Cảnh Mặc thì cũng có thể đoán chị này yêu Nghiên thật, và Nghiên cũng giả vờ như yêu chị, phong làm hoàng hậu sủng ái các kiểu. Dĩ nhiên chị cũng không biết người Nghiên yêu thật sự là Ninh Khanh đâu, có lẽ mọi chuyện chỉ ngã ngũ khi Ninh Khanh chết trận, Nghiên không còn gì để phải giả vờ nữa cả, phát khùng lên đồ sát cả cái tộc Hồ Man gì đó luôn, nên chắc chị sốc lắm. Đến cả cái chỗ để mai táng sau này của chị là lăng hoàng hậu cũng được dành lại cho Ninh Khanh, chị không biết chôn đi đâu luôn (không có trong lăng hh của Mặc đâu nha). Phận nữ phụ đam mỹ thì chỉ có thảm và thảm hơn.
Mặc với Đàm Trình tác giả có nói không phải kiếp trước kiếp này, Mặc yêu Đàm Trình từ đoạn thời gian này thôi chứ lúc ổng còn sống thì ổng cũng chẳng biết Đàm Trình là ai đâu dù kiếp trước của Đàm Trình cũng sống thời Đại Tự (oops spoil), nhưng mà vậy lại thoát được một mạng, nếu Cảnh Mặc yêu Đàm Trình ở thời gian đó thì chắc chắn cũng sẽ bị bên Cảnh Nghiên tóm được, rồi có khi Đàm Trình bị Ninh Khanh chém chết luôn cũng nên.
Túm lại, chuyện của Mặc và Đàm Trình lúc đó là ‘thời cơ chưa chín muồi’, đợi thêm 1600 năm nữa đã. Còn chuyện của Nghiên và Khanh thì là tự Nghiên chọn sai và tự chuốc lấy đau khổ cho mình cũng như liên lụy người khác thôi.
p/s: Gien nằm dưới nhà họ Túc cũng mạnh thật.
./.
Đột nhiên bị đẩy mạnh, Đàm Trình vốn cao, nên thẳng tắp ngã xuống đất, không chỉ toàn bộ thân thể bị va chạm với sàn đá đau đớn, ngay cả đầu cũng đập xuống một cái, phát ra một tiếng ‘cạch’ rất vang.
Va chạm khiến cho đầu óc choáng váng, hình ảnh trước mắt như méo mó đi, vết thương trên eo lại rách miệng tiếp tục chảy máu, nhưng đau đớn như vậy lại giúp Đàm Trình không bị ngất xỉu vì va đập phần đầu. Cho đến khi được đỡ lên, Đàm Trình mới chậm rãi nhận ra tình hình là như thế nào.
Đàm Trình nhẹ nhõm, may quá, cứu viện tới rồi sao?
Khúc Chí Văn cũng biết Đàm Trình bị đẩy quá mạnh, nhưng lúc đó gấp quá cũng không còn cách nào khác.
Vốn đang bị ba bán tiên truy bắt, cậu còn tưởng vào mộ sẽ tương đối dễ dàng hơn, nào ngờ, mộ này tuy không có trận pháp hạn chế phép thuật như trong mộ Túc Cảnh Mặc, nhưng những cái bẫy rập kia cũng hành cậu không ít. Cậu ta tuy là thiên sư, nhưng thứ thiên sư thông hiểu nhất là cách trị quỷ trị yêu ma, còn mấy cái bẫy rập trong mộ rồi bắn lén này nọ cậu chẳng biết gì. Lúc vừa vào đại mộ không có chút cảnh giác nào suýt chút nữa đã rơi vào cái hầm chông kia, nếu không phải biết một chút tiên pháp thì Khúc Chí Văn đã thành vong hồn từ lâu rồi.
Khúc Chí Văn giỏi thế nào, Đàm Trình biết rõ, lần đại mộ của Túc Cảnh Mặc bị một đám trộm mộ biết đạo pháp tấn công, dùng cấm thuật triệu hồi ác quỷ, suýt nữa đã kéo Túc Cảnh Mặc và cậu vào địa ngục, lúc ấy cũng nhờ Khúc Chí Văn giúp, mới có thể tránh được ác quỷ kia.
Những tình huống như thế này Khúc Chí Văn biết cách ứng phó hơn những nhà khảo cổ học bọn cậu.
Tướng quân kia chỉ tấn công Đàm Trình, nên Ngô Hải vẫn bình yên vô sự. Chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này nên một lúc sau Ngô Hải mới hoàn hồn, vội vàng chạy lại đỡ Đàm Trình lên.
Ngô Hải không biết nên nói gì, chi đành phức tạp nhìn Đàm Trình, thở dài: “Cậu…… Mẹ nó cậu chán sống thật rồi à?”
Đàm Trình giơ một tay lên eo ôm chặt miệng vết thương, nhăn chặt mày, “Xin lỗi, do tôi quá khích……”
Ngô Hải không quen biết Khúc Chí Văn, tự nhiên trong mộ lại xuất hiện thêm một người, đã trải qua nhiều biến cố nên việc đầu tiên Ngô Hải nghĩ đến là nên trốn đi, ai biết người này muốn làm cái gì.
“Cậu ta tên là Khúc Chí Văn, là đạo sĩ, hẳn là đến đây với Khương Bình.”
Bị gọi là đạo sĩ, Khúc Chí Văn cũng chỉ lườm Đàm Trình một cái, không giải thích dài dòng, rồi chăm chú nhìn bộ giáp bạc có thể tự cử động trước mặt.
“Đàm Trình, anh có thể thấy hồn phách trong bộ giáp này không?”
“Không,” lắc lắc đầu, Đàm Trình nhìn quanh quất xung quanh, “Không thể, cái này rốt cuộc là gì vậy? Tôi vừa tiến lại thì bị rơi vào ảo giác. Túm lại là khu mộ này không giống mộ bình thường. Người xưa luôn quan niệm lăng mộ là nơi người chết sẽ ở. Người chết không giống người sống, họ sợ nhất là âm dương bát quái, nhưng trong mộ thất này lại để bát quái, sẽ không sợ người an táng trong đây bị ảnh hưởng sao?”
Khúc Chí Văn đã phát hiện ra điều này từ nãy, nhìn bộ áo giáp trước mặt không biết vì sao đứng nghiêm lại không cử động nữa, Khúc Chí Văn nói: “Đúng là bát quái chỉ gây hại cho hồn phách, không hề có ích lợi gì, nhưng tiền đề phải là mộ thất này có hồn phách cơ.”
“Ý cậu là gì? Nếu không có quỷ hồn vậy sao bộ giáp kia lại cử động được?” Ngô Hải cảm thấy cái cậu đạo sĩ thật sự chẳng có chuyên nghiệp chút nào, nếu không phải ma quỷ thi nãy ai nói chuyện, bên trong áo giáp là ai, không có lý do gì thứ này lại có thể tự cử động!
Khúc Chí Văn phớt lờ Ngô Hải đang tỏ rõ không tin tưởng mình, cười cười: “Trong mộ thất này thật sự không có hồn phách, nói chung bát quái trận đều là trận pháp dùng để trói buộc hồn phách, nhưng trận pháp của khu mộ này thì hơi khác biệt một chút. Trận pháp trong mộ Túc Cảnh Mặc là trận pháp ác ý, là thúc hồn trận (trói buộc linh hồn), nó không tạo thành từ bát quái, mà là từ Ngột…… Từ một loại đá linh thiên. Toàn bộ kiến trúc Đại Mộ đều là một trận pháp, ngay cả vị trí của nó, thôn Ninh Hóa, cũng là một trong những nơi có âm khí lớn nhất trên trái đất. Mộ của Túc Cảnh Mặc là thúc hồn trận, còn ở đây, trận pháp cẩn thận xây dựng không một chút ác ý nào, loại trận pháp này gọi là thủ hồn trận (giữ lại linh hồn).”
“Vậy sao cậu bảo trong đây không có hồn phách.” Đàm Trình cất giọng hỏi, mắt vẫn đăm đăm nhìn bộ giáp: “Không có hồn phách thì còn giữ cái gì?”
“Cũng không phải là hoàn toàn không có hồn phách. Bộ áo giáp này ngoài việc còn giữ lại hơi thở của chủ nhân, còn có một mảnh hồn không hoàn chỉnh. Có lẽ hồn phách người này đã từng bị tan biến, rồi sau đó lại bị người nào đó dùng một loại phương pháp mạnh tay để níu lại một phần linh hồn, những phần khác có lẽ đã tan biến thành tro bụi rồi.”
Khúc Chí Văn chỉ biết một thứ có thể kéo một linh hồn đã bị tan biến về, đó chính là Ngột Cốt……
Cho nên có lẽ hơi thở quen thuộc cậu cảm nhận được bên ngoài đại mộ hẳn là Ngột Cốt bị trận pháp này che giấu…..
Ninh Khanh nãy giờ vẫn đứng im, rốt cuộc lên tiếng: “Ngươi có vẻ rất rõ ràng…… Đúng, ta chỉ là một mảnh hồn phách, không thể tạo thành hình dáng, quanh quẩn trong mộ thất này cũng đã hơn ngàn năm, chỉ cần bước ra mộ thất này nửa bước, ta sẽ ngay lập tức tan biến. Có lẽ Hoàng Thượng giữ lại mảnh linh hồn của ta, là muốn cho ta trông coi lăng mộ này…….”
“So với việc ra khỏi đây và hồn phi phách tán, chi bằng cứ ở đây giữ lăng mộ này……” Ninh Khanh suy tư một lát, mới thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ rời khỏi mộ thất này, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài, hồn phách này của ta cũng không biết là từ khi nào có ý thức, ta…… Đến bây giờ ta cũng không biết, ngôi mộ nay là an táng ai…..”
Giọng vị tướng quân mang theo một chút run rẩy rất khẽ. Khẽ nhìn nhau với Ngô Hải, Đàm Trình nhớ tới những chữ khắc trên vách đá ngôi mộ. Nghĩ đến phỏng đoán lúc đó, Đàm Trình lựa lời chậm rãi nói: “Mộ này, dựa theo kết cấu lớn nhỏ, thì nó là một ngôi mộ hợp táng, chủ nhân ngôi mộ này có lẽ là Túc Cảnh Nghiên.”
Đàm Trình dứt lời đã lâu, nhưng vị tướng quân lại im lặng không đáp lời.
Đàm Trình không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết vị tướng quân này trông ra sao, nhưng hắn nói chuyện rất rắn rỏi rõ ràng, chính khí nghiêm nghị, Đàm Trình cũng đoán được sinh thời hắn cũng không phải là một người mưu mô xảo trá.
“Mộ hợp táng sao….. Đúng vậy, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu là phu thê nghĩa nặng tình thâm, Hoàng Thượng càng có ước định cùng với Hoàng Hậu nhất sinh nhất thế…… Hợp táng một chỗ cũng là tất nhiên. Ta cũng chỉ là một tướng ngũ phẩm, có thể sau khi chết canh giữ lăng cho Đế hậu, cũng coi như là phúc phận của ta……”
Tướng quân tuy nói là phúc phận, nhưng sao Đàm Trình có thể không nhận ra, sự đau khổ ẫn nhẫn trong giọng nói?
“Đây thật sự là mộ hợp táng, nhưng lại chỉ có hai phòng mộ, một cái, là một mộ thất này, và một gian một thất khác chỉ cách đây một bức tường.” Nói đoạn, Đàm Trình nâng ngón tay lên chỉ về phía vách tường phía Đông Bắc, nói: “Tường bên kia, hẳn là mộ thất đặt linh cữu Túc Cảnh Nghiên.”
Vừa dứt lời, bộ giáp vị tướng quân kia chợt run rẩy rất nhiều. Sau đó hắn chậm rãi xoay người, hướng về nơi Đàm Trình chỉ:
“Ngươi nói…… Đại mộ này chỉ có ta và….. và Hoàng Thượng? Mà hắn…… hắn ở nơi đó?”
“Đúng vậy.”
“Ha…… Ha ha ha ha ha ha…….” Đàm Trình vừa nói xong, vị tướng quân chợt cười to, nhưng tiếng cười lại chẳng phải vui sướng, mà là sự đau khổ đến thấm cả vào xương, không biết qua bao lâu, tiếng cười biến thành tiếng gào rống thê lương, sự bất lực, sự chẳng đành lòng, đó là đau đớn khi biết được thứ quan trọng nhất của cuộc đời mình đang bên cạnh mà mình chẳng hề hay. Sự thống khổ phát ra từ đáy lòng, khiến cả ba người đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn theo.
Không cần Đàm Trình nói, Khúc Chí Văn và Ngô Hải cũng đoán được câu chuyện, nhưng mà, có biết rồi cũng vô dụng, vị tướng quân này đã hồn phi phách tán, chỉ còn một mảnh hồn được níu giữ lại trong trận pháp, không thể chuyển thế không thể rời đi, vĩnh viễn phải ở lại mộ thất này. Dù cách nhau chỉ một bức tường, nhưng nó lại chẳng khác nào thiên sơn vạn thủy.
Tiếng gào bi thương như ngấm vào tim Đàm Trình, tựa hồ như vẽ ra cậu thấy kết cục của cậu và Túc Cảnh Mặc.Túc Cảnh Mặc không thể ra khỏi đại mộ kia, dù có rời đi thì cũng sẽ bị hồn phi phách tán. Hơn một ngàn năm đủ lâu rồi, cậu không muốn Túc Cảnh Mặc phải ở trong cái nơi lạnh lẽo kia mấy ngàn năm, thời gian quá dài, cô đơn như thế, Đàm Trình không muốn Túc Cảnh Mặc lại phải trải qua nữa……
“Các ngươi tới đại mộ này, hẳn là sẽ không chỉ vì châu báu trong mộ, phải không?”
Giọng Ninh Khanh đánh vỡ dòng suy nghĩ của Đàm Trình.
“Không phải vì trân bảo, mà là muốn biết nguyên nhân vương triều Đại Tự biến mất trong lịch sử, là một vương triều cực thịnh, nhưng trong lịch sử không hề nhắc đến. Chúng tôi đến đây, là muốn biết lúc đó chuyện gì đã làm cho mấy trăm năm lịch sử sông dài bị hủy diệt.”
“Không có ghi lại sao?”
Ninh Khanh trả lời rất bình thản làm Đàm Trình phải nhíu mày: “Ngài có vẻ không kinh ngạc?”
“Không, không phải không kinh ngạc,” nói, Ninh Khanh lắc đầu: “Ta biết gì nhiều về chuyện này. Đối với tướng sĩ, triều đại thay đổi, vương triều thay đổi, là chuyện tất nhiên, cho dù biến mất trong lịch sử thì sao, luôn sẽ có vương triều mới thay thế. Chuyện quá khứ có miệt mài theo đuổi thế nào cũng không thay đổi được, đã hơn ngàn năm, lại muốn biết thì cũng có ích lợi gì, huống chi đối với ta…… Thôi, nói cái này cũng vô dụng, ta chỉ nhờ các ngươi có thể giúp ta hoàn thành một chuyện.”
“Vì sao chúng tôi phải giúp ngài?” Không biết suy nghĩ gì, Khúc Chí Văn nhìn Ninh Khanh, hỏi: “Có lý do gì không?”
Ninh Khanh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Các ngươi đi vào đây tất nhiên thấy những hài cốt đó, cũng nghe mấy lời đồn bên ngoài rồi phải không, những kẻ vào đây, có ra ngoài được không? Mà dù có may mắn ra ngoài được cũng có sống được không?”
Ninh Khanh vừa dứt lời, sắc mặt cả ba chợt tối lại. Đàm Trình nghĩ đến mấy lời bọn trộm mộ ép cậu và Ngô Hải đến đây nói, bén dò xét nói một câu: “Tôi biết có người đã từng vào đây, và ông ta vẫn còn sống.”
Người Đàm Trình chính là Lý Quốc Hiền, cậu cũng chỉ biết một chút thông tin từ bọn trộm mộ, nhưng cũng xác định Lý Quốc Hiền biết ngôi mộ này, nhưng cậu không thể hoàn toàn khẳng định Lý Quốc Hiền thật sự từng bước vào đây. Nói như thế. cậu cũng muốn thử xem có thể thêm thông tin gì từ vị tướng quân này không.
“Ngươi nói, là nhóm người mười năm trước đã vào đến được đây?”
Nghe Ninh Khanh vừa nói thế, Đàm Trình đánh mắt sang Ngô Hải, gật đầu một cái, rồi tiếp tục nói: “Đúng vậy, người này họ Lý, lúc ấy ông ta đã tới đây, cụ thể thời gian thì tôi không rõ. Ngài nói không ai tồn tại, nhưng vì sao ông ta lại không chết?”
“Đó là vì lúc đó ta đã gửi gắm sai người.” Ninh Khanh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Ta nhớ người này họ Lý, hắn thật sự cũng là một người có tài năng, hiểu biết về những lăng mộ, khả năng tìm kiếm huyệt mộ chắc là cũng rất xuất sắc. Lúc đó ta cũng không biết lăng mộ Hoàng Thượng…… lại là nơi này, nên nhờ hắn giúp ta tìm huyệt mộ Hoàng Thượng, ta sẽ giúp hắn không chết, hắn miệng thì đồng ý, nhưng mà từ đó về sau hắn chưa từng xuất hiện trở lại.”
Lời của Ninh Khanh đã chứng thực Lý Quốc Hiền có dã tâm, nhưng Đàm Trình vẫn cảm giác khó tin, dù gì Lý Quốc Hiền cũng là giảng viên của cậu, dạy học cũng có tâm, Đàm Trình đã từng rất tôn trọng vị giảng viên có kiến thức uyên thâm này, nên mới vào trong nhóm nghiên cứu sinh ông ta hướng dẫn, nhưng, giờ không thể không tin, Lý Quốc Hiền đã vì lợi ích của mình mà tính mạng sinh viên cũng chẳng quan tâm, xem sinh viên như những con chuột thí nghiệm, dù chết đi, cũng coi như cống hiến cho khoa học……..
“Vậy vì sao ông ta không chết? A, ngài cũng chẳng thể rời khỏi đây, mà đúng không, sao có thể giúp ông ta không chết?” Cảm xúc của Ngô Hải cũng đang giống y như Đàm Trình, cậu ta tức giận hỏi.
“Chuyện đó….. sau khi ba ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ nói cách.”
Nghe Ninh Khanh nói như vậy, Đàm Trình nhìn Khúc Chí Văn bên cạnh, thấy cậu ta lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết nguyên nhân.
“Chúng tôi có thể giúp như thế nào?” Đàm Trình nói như vậy cũng coi như gián tiếp đồng ý. Cậu cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa. Đàm Trình chảy quá nhiều máu, nếu không đi bệnh viện xử lý, sợ sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Huống chi…… Rời Tây An lâu như vậy rồi, cậu muốn về nhanh, để nói cho Túc Cảnh Mặc cậu đã còn sống trở về, nói cho y biết đã tìm tìm được lăng mộ của Túc Cảnh Nghiên.
Còn những chuyện khác……. Khảo cổ xưa giờ đều không phải chuyện chỉ ngày một ngày hai là xong, tìm đúng nơi là bước đầu, sau đó làm công tác khai quật tiếp theo mới đúng quy trình.
“Rất đơn giản, chỉ cần các ngươi phá trận bát quái này là được.”
“Phá trận?” Ngô Hải kinh ngạc nói “Phá trận pháp này thì mảnh hồn của ngài sẽ tan biến đó. Ngài đang định làm gì vậy?!”
Phá trận này hồn phách cũng không biến mất ngay lập tức, nhưng mà, cũng chỉ khoảng 10 phút thôi.” Khúc Chí Văn nhìn chăm chú bộ giáp tướng quân đang đưa lưng về phía mình, nhíu mày, “Ngài suy nghĩ kỹ chưa?”
“Còn trận pháp này thì ta không thể rời khỏi mộ thất, ở đây hơn ngàn năm, vậy mà ta lại không biết hắn cũng ở đây…… Hồn phách đã tan mất rồi, giữ lại làm chi? Chi bằng đi đến đó nhìn mặt hắn lần cuối.”
“Đã ngàn năm, xác của Túc Cảnh Nghiên đã tan thành đất bùn từ lâu rồi, ngài không còn thấy được gì đâu,” Khúc Chí Văn nói: “Hồn phách Túc Cảnh Nghiên chắc đã luân hồi chuyển thế, có lẽ ngài cứ giữ lại mảnh hồn phách này ở đây, còn có thể có duyên gặp lại hắn một lần nữa.”
“Chuyển thế rồi hắn sẽ chẳng còn nhớ ta nữa, mà dù có gặp lại thì cũng làm được gì? Ta không có hồn phách, không thể chuyển thế, duyên phận với hắn đã đứt từ lâu, ngay cả hình dáng ta cũng không có…… Vậy là đã đủ rồi.” ( huhuhu Ninh Khanh ơi..)
Không tiếp tục nói nữa, Đàm Trình thở dài một hơi, quay sang Khúc Chí Văn hỏi: “Giải trận pháp này có khó không?”
“Không khó, trận này đơn giản hơn rất nhiều so với trận ở thôn Ninh Hóa, chỉ cần chủ nhân ngôi mộ đồng ý, chỉ cần nửa giờ là có thể giải trận được. Đương nhiên nếu chủ nhân mộ không đồng ý phá trận thì thần tiên cũng không làm gì được. Đây là trận pháp thành lập từ ý nguyện của chủ nhân.”
“Vậy bắt đầu đi.” Ninh Khanh nói, “Ngươi bắt đầu làm, ta nói cho các ngươi biết cách để rời khỏi đây.”
Khúc Chí Văn gật gật đầu, “Ngài đến giữa bát quái đứng, thả lỏng lại, hồn phách của ngài chắc sẽ khó chịu đựng được đau đớn như thế, nhưng chỉ cần kiên trì ba mươi phút là xong thôi.”
Dứt lời, Khúc Chí Văn dán bốn tấm bùa máu ở bốn cửa Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, nháy mắt sàn nhà rung lên như động đất, toàn bộ mộ thất lắc lư, Khúc Chí Văn thấy thế bước nhanh đến bên cạnh Ninh Khanh:
“Mảnh hồn của ngài quá nhỏ, tôi chỉ có thể dùng hồn của tôi bao bọc lấy mảnh hồn của ngài, mới không bị chấn động làm tan biến,” Dứt lời, Khúc Chí Văn không chút do dự nào vươn tay bắt lấy hồn phách tàn lưu của Ninh Khanh trong áo giáp ra, nhanh chóng chét vào ngực mình. Mà khoảnh khắc đó ngay cả Khúc Chí Văn cũng phải tái mặt lại.
Mộ thất rung chuyển khoảng hai phút thì ngừng lại, Đàm Trình lấy lại thăng bằng, nhìn sang hướng giữa trận bát quái, thấy giữa ngực Khúc Chí Văn lóe lên chút ánh sáng, còn cậu ta nhíu chặt mày, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống, giống như đang chịu một sự đau đớn rất lớn.
Giằng co như thế khoảng hai mươi phút, khi ánh sáng kia bay ra khỏi lồng ngực Khúc Chí Văn, bốn cánh cửa nổ vang lên một tiếng.
Sau đó tất cả lại chìm về yên lặng.
“Ổn không?” Vừa hỏi Khúc Chí Văn, Đàm Trình nhìn đốm sáng lập lòe đang bay lơ lửng: “Đây là hồn phách còn lại của vị tướng quân kia?
“Đúng vậy, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được mười phút.”
Lúc Khúc Chí Văn nói chuyện, hồn phách kia đã bay lại vào bộ giáp bạc.
Áo giáp bạc gõ hai lần lên mảnh giáp bao lấy yết hầu, chậm rãi lấy ra ba viên ‘ngọc thạch’ màu trắng gạo nhỏ bằng hạt đậu nành phát ra ánh sáng trắng nhẹ.
“Cầm cái này, nó sẽ đảm bảo cho các ngươi còn sống ra khỏi đây.”
Đàm Trình vừa thấy thứ này liền biết nó hẳn là thứ gọi là Ngột Cốt kia……
Giả vờ lơ đãng liếc mắt qua Khúc Chí Văn đang đứng gần Ninh Khanh nhất, Đàm Trình phát hiện vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, không có phản ứng nào khác.
Đàm Trình không tin Khúc Chí Văn này không biết đây là Ngột Cốt, ngay cả Ngô Hải không biết nó là gì cũng mở to mắt trầm trồ, Khúc Chí Văn càng ra vẻ bình tĩnh, càng chứng minh cậu ta có toan tính.
Có lẽ cậu ta đến đây vì Ngột Cốt này, bằng không, tại sao lại mạo hiểm như thế.
Như biết Đàm Trình đang nghĩ gì, Khúc Chí Văn quay đầu lại nói: “Anh không cần lo lắng, là Túc Cảnh Mặc nhờ tôi đến đây. Túc Cảnh Mặc giúp tôi một chuyện nên tôi trả lễ.”
“Cảnh Mặc nhờ cậu đến đây?!”
Vừa nhắc đến Túc Cảnh Mặc, toàn bộ biểu cảm của Đàm Trình đều thay đổi toàn bộ. Khúc Chí Văn nhìn sự thay đổi chóng mặt này, lắc đầu, không biết một người một quỷ rồi sẽ đi đến đâu nữa.
Nhớ tới Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn giật giật khóe miệng, đang định nói tiếp gì đó, nhưng Ninh Khanh đứng bên cạnh đã ném Ngột Cốt cho cả ba.
“Các ngươi phải ra khỏi đây nhanh lên, không đi sẽ chết ở đây, vì mô thất này sắp sụp đổ rồi.” Ninh Khanh chỉ về phía tây nam: “Bên kia có một đường hầm do bọn trộm mộ địa phương đào, các ngươi có thể theo lối đó, ta nghĩ là an toàn.”
Dứt lời, hắn phất phất tay, một trận gió nổi lên, đem cả ba đến cửa đường hầm, mà cùng lúc đó một tảng đá rất lớn từ trên cao rơi xuống, cả ba không kịp nói gì phải vội vàng chui vào đường hầm.
Hòn đá chắn trước cửa hầm……. Bọn cậu chỉ có thể đi tiếp.
Đường hầm rất hẹp, vì mộ thất sụp xuống sinh ra chấn động làm nóc hầm cũng rơi xuống đất đá, Khúc Chí Văn đã dùng hết sức lực để phá trận pháp, nên không thể sử dụng pháp thuật nổi nữa, chỉ đành thở dốc theo Đàm Trình và Ngô Hải chật vật né tránh.
Cũng may đường hầm này cũng không dài lắm, rất nhanh đã thông ra mặt khác của ngón núi. Cả ba vừa mới bò được ra ngoài, bên trong ngọn núi liền phát ra một luồng ánh sáng.
“Đây là…….”
Ngô Hải hoảng hốt.
Đàm Trình và Khúc Chí Văn không nói gì, vừa mới qua mười phút, ánh sáng này chỉ có thể là Ninh Khanh……
—
Tác giả rằng: Mùa hè là mùa thích hợp để yêu đương, chương sau, cũng vậy.
—
Lảm nhảm một tý.
Tới đây thì chắc cũng rõ chuyện của Cảnh Nghiên với Ninh Khanh rồi ha. Không biết có ai để ý không, cái ảo giác mà Đàm Trình với Ngô Hải thấy được á, nó là sự dằn vặt nuối tiếc nhất, là chấp niệm về tình yêu, như Ngô Hải thì dằn vặt vì đã bỏ bê bạn gái dẫn đến cái chết của cổ, còn Đàm Trình, cái cậu sợ nhất là chết trước khi giải thoát được cho Mặc và biết được sự thật của Đại Tự, cái thứ hai là sau khi chết rồi lại quên đi những điều đó. Ảo giác đó do Ninh Khanh tạo ra, có lẽ là từ chấp niệm mà ổng mang theo lúc chết. Cả đời Ninh Khanh chỉ yêu mỗi Cảnh Nghiên, mà cho đến lúc tắt thở ổng vẫn không biết Cảnh Nghiên cũng yêu mình. Quanh đi quẩn lại trong mộ đó hơn 1600 năm với nguyện vọng duy nhất là muốn nhìn lại người mình yêu lần cuối, rồi mới biết được sự thật đã quá muộn màng.
Cảnh Nghiên giấu chuyện hắn yêu Ninh Khanh là vì không muốn bị người khác nắm lấy điểm yếu, và để bảo vệ Ninh Khanh nữa. Thậm chí còn không dám phong tước cao vì sợ nghi ngờ. Vì thật sự nếu Mặc mà biết Nghiên yêu Ninh Khanh thì dám pi sà lôi đầu Ninh Khanh ra chém trước mặt Nghiên luôn ấy. Có ông anh trai hắc ám đâu phải chuyện đùa. Chưa kể mấy phe cánh trong triều nữa. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, là do Cảnh Nghiên ham quyền lực thôi, vì Mặc đã lên ngôi rồi, nếu Nghiên cứ an phận không cố gắng giành ngôi thì cũng có thể công khai quan hệ rồi bình phàm mà sống. Nhưng không, vì muốn tranh đoạn quyền lực nên Nghiên đành cắn răng giấu đi điểm yếu của mình, là Ninh Khanh hắn yêu thương nhất, giấu đến mức thậm chí cả Ninh Khanh cũng không nhận ra tình cảm của mình được đáp lại. Tham lợi ích, Cảnh Nghiên tự gây nên bi kịch cho bản thân. Và Nghiên kéo thêm một người vào cái vòng xoáy này nữa là chị Lâm Thanh, (hế lô có ai nhớ chị không). Theo lời Cảnh Mặc thì cũng có thể đoán chị này yêu Nghiên thật, và Nghiên cũng giả vờ như yêu chị, phong làm hoàng hậu sủng ái các kiểu. Dĩ nhiên chị cũng không biết người Nghiên yêu thật sự là Ninh Khanh đâu, có lẽ mọi chuyện chỉ ngã ngũ khi Ninh Khanh chết trận, Nghiên không còn gì để phải giả vờ nữa cả, phát khùng lên đồ sát cả cái tộc Hồ Man gì đó luôn, nên chắc chị sốc lắm. Đến cả cái chỗ để mai táng sau này của chị là lăng hoàng hậu cũng được dành lại cho Ninh Khanh, chị không biết chôn đi đâu luôn (không có trong lăng hh của Mặc đâu nha). Phận nữ phụ đam mỹ thì chỉ có thảm và thảm hơn.
Mặc với Đàm Trình tác giả có nói không phải kiếp trước kiếp này, Mặc yêu Đàm Trình từ đoạn thời gian này thôi chứ lúc ổng còn sống thì ổng cũng chẳng biết Đàm Trình là ai đâu dù kiếp trước của Đàm Trình cũng sống thời Đại Tự (oops spoil), nhưng mà vậy lại thoát được một mạng, nếu Cảnh Mặc yêu Đàm Trình ở thời gian đó thì chắc chắn cũng sẽ bị bên Cảnh Nghiên tóm được, rồi có khi Đàm Trình bị Ninh Khanh chém chết luôn cũng nên.
Túm lại, chuyện của Mặc và Đàm Trình lúc đó là ‘thời cơ chưa chín muồi’, đợi thêm 1600 năm nữa đã. Còn chuyện của Nghiên và Khanh thì là tự Nghiên chọn sai và tự chuốc lấy đau khổ cho mình cũng như liên lụy người khác thôi.
p/s: Gien nằm dưới nhà họ Túc cũng mạnh thật.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.