Chương 4: Mất
thỏ đáng yêu
09/03/2015
- BỐ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Nó gào thét trong điên dại. Tên đàn ông kia quay lại nhìn nó, ánh mắt ông hiện lên chút gì đó sợ hãi nhưng nếu ông đến đó, nhất định sẽ bị bỏ tù bất chất tất cả, ông quay đầu, bỏ đi.
Nó, nước mắt lăn dài trên khoé mi, hoà đẫm vào nước mưa lẫn máu chảy dài ra biển. Mới lúc đó, nó còn thấy họ đứng đó, thấy ông nói chuyện với nó mà giờ chỉ còn lại những cái xác không hồn. Trời đã tối, màn đêm bao vây quanh nó, mưa vẫn không ngớt. Nó lạnh...nó đau...nó sợ...Nó bước xuống biển vùng vẫy, tìm bố trong tuyệt vọng, nó luôn gọi ông nhưng ông nào có nghe thấy. Nó muốn nhìn thấy ông, muốn được ông ôm chặt trong vòng tay, muốn mãi là một nàng công chúa trong mắt ông ấy...nhưng ông không còn bên nó nữa. Bước lên bờ, nó như người vô hồn ngồi lặng lẽ trên bờ biển, cả người ướt đẫm. Nó bước đến chỗ Hoàng đang nằm, cả người anh lạnh ngắt, nó ôm anh vào lòng
- Này, cậu tỉnh lại đi, cậu không được bỏ tớ mà. Cậu đã hứa với tớ sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ tớ mà, sao cậu hứa mà không giữ lời vậy? Tớ không muốn mất cậu đâu, cậu là người bạn tốt nhất và là người bạn duy nhất của tớ. Câu đi rồi, sau này ai chơi với tớ, ai an ủi tớ khi tớ buồn, ai chọc cho tớ cười đây? Tớ hứa với cậu, chỉ cần cậu tỉnh dậy thì tớ sẽ ngoan, sẽ nghe lời cậu mà. Tớ sẽ không bao giờ bướng bỉnh với cậu, cũng không bắt cậu làm gì cho tớ cả, tớ sẽ nghe lời cậu mà, tớ sẽ không ca lại cậu nữa đâu, tớ hứa, tớ hứa đấy, chỉ cần cậu không sao thì cậu muốn gì tớ cũng chịu cả, cậu đừng bỏ tớ nha cậu.
Nước mắt nó nhỏ từng giọt, từng giọt lên khuôn mặt anh. Tay vẫn cứ lay người anh, nó hy vọng nhiều, rất nhiều. Bây giờ nó chỉ sợ mất đi anh thôi. Bỗng 1 bàn tay ấm áp sợ lên khuôn mặt nó, nó ngước mặt lên, là Hoàng:
- Tớ...tớ xin lỗi cậu nhé...tớ biết mình... không qua được lần này đâu...tớ thất hứa với cậu rồi...Cậu đừng buồn....cũng...đừng có khóc...chỉ cần cậu vui...là tớ cũng sẽ vui thôi. Sau này, khi không có tớ bên cạnh, cậu...hãy từ lo cho...bản thân mình nhé...tớ tin...tiểu my my của tớ...sẽ làm được mà...vĩnh biệt cậu...nếu đến kiếp sau...chúng ta gặp lại nhau...tớ vẫn muốn...được làm bạn với cậu....khi cậu buồn...cứ nghĩ đến tớ...thì...thì cậu sẽ hết buồn ngay thôi...
Hoàng lạnh ngắt trên đôi tay bé bỏng của nó...anh bỏ nó đi thật rồi...bố nó cũng chẳng biết ở nơi nào. Tim nó nhói lên vì đau rồi ngất đi.
Trong giấc mơ, nó vẫn nhìn thấy anh và nó đang vui đùa cùng nhau trên bờ biển, môi nó cong lên nhưng nhanh chóng vụt tắt, trời vẫn mưa, gió vẫn lạnh... rồi một ngày mai nó sẽ như thế nào đây...
Nó, nước mắt lăn dài trên khoé mi, hoà đẫm vào nước mưa lẫn máu chảy dài ra biển. Mới lúc đó, nó còn thấy họ đứng đó, thấy ông nói chuyện với nó mà giờ chỉ còn lại những cái xác không hồn. Trời đã tối, màn đêm bao vây quanh nó, mưa vẫn không ngớt. Nó lạnh...nó đau...nó sợ...Nó bước xuống biển vùng vẫy, tìm bố trong tuyệt vọng, nó luôn gọi ông nhưng ông nào có nghe thấy. Nó muốn nhìn thấy ông, muốn được ông ôm chặt trong vòng tay, muốn mãi là một nàng công chúa trong mắt ông ấy...nhưng ông không còn bên nó nữa. Bước lên bờ, nó như người vô hồn ngồi lặng lẽ trên bờ biển, cả người ướt đẫm. Nó bước đến chỗ Hoàng đang nằm, cả người anh lạnh ngắt, nó ôm anh vào lòng
- Này, cậu tỉnh lại đi, cậu không được bỏ tớ mà. Cậu đã hứa với tớ sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ tớ mà, sao cậu hứa mà không giữ lời vậy? Tớ không muốn mất cậu đâu, cậu là người bạn tốt nhất và là người bạn duy nhất của tớ. Câu đi rồi, sau này ai chơi với tớ, ai an ủi tớ khi tớ buồn, ai chọc cho tớ cười đây? Tớ hứa với cậu, chỉ cần cậu tỉnh dậy thì tớ sẽ ngoan, sẽ nghe lời cậu mà. Tớ sẽ không bao giờ bướng bỉnh với cậu, cũng không bắt cậu làm gì cho tớ cả, tớ sẽ nghe lời cậu mà, tớ sẽ không ca lại cậu nữa đâu, tớ hứa, tớ hứa đấy, chỉ cần cậu không sao thì cậu muốn gì tớ cũng chịu cả, cậu đừng bỏ tớ nha cậu.
Nước mắt nó nhỏ từng giọt, từng giọt lên khuôn mặt anh. Tay vẫn cứ lay người anh, nó hy vọng nhiều, rất nhiều. Bây giờ nó chỉ sợ mất đi anh thôi. Bỗng 1 bàn tay ấm áp sợ lên khuôn mặt nó, nó ngước mặt lên, là Hoàng:
- Tớ...tớ xin lỗi cậu nhé...tớ biết mình... không qua được lần này đâu...tớ thất hứa với cậu rồi...Cậu đừng buồn....cũng...đừng có khóc...chỉ cần cậu vui...là tớ cũng sẽ vui thôi. Sau này, khi không có tớ bên cạnh, cậu...hãy từ lo cho...bản thân mình nhé...tớ tin...tiểu my my của tớ...sẽ làm được mà...vĩnh biệt cậu...nếu đến kiếp sau...chúng ta gặp lại nhau...tớ vẫn muốn...được làm bạn với cậu....khi cậu buồn...cứ nghĩ đến tớ...thì...thì cậu sẽ hết buồn ngay thôi...
Hoàng lạnh ngắt trên đôi tay bé bỏng của nó...anh bỏ nó đi thật rồi...bố nó cũng chẳng biết ở nơi nào. Tim nó nhói lên vì đau rồi ngất đi.
Trong giấc mơ, nó vẫn nhìn thấy anh và nó đang vui đùa cùng nhau trên bờ biển, môi nó cong lên nhưng nhanh chóng vụt tắt, trời vẫn mưa, gió vẫn lạnh... rồi một ngày mai nó sẽ như thế nào đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.