Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Chương 4

Tâm Lam

19/07/2013

Sở Mộng Sanh giãy dụa vặn vẹo như con kiến với cây cổ thụ , chẳng có chút lực tác động nào. Trường Tôn Kiệt đem nàng đẩy ngã trên giường, bàn tay to chiếm lấy tay nhỏ bé của nàng, chặt chẽ ghim trên đỉnh đầu, thân hình khôi ngô rắn chắc gắt gao ngăn chặn thân thể nàng mềm mại, hôn càng nặng càng sâu.

Nụ hôn của hắn mang theo ý vị trừng phạt, không chút nào thương hương tiếc ngọc, mạnh mẽ hôn nàng, hắn đột nhiên cạy mở đôi môi cánh hoa,cái lưỡi cường thế cực nóng chui vào trong không gian tư mật của nàng, mềm mại trở mình như trộn mật.

Sở Mộng Sanh chưa từng bị hôn qua chỉ cảm thấy cả người khô nóng,môi lưỡi hắn điên cuồng dây dưa, xa lạ mà hữu lực lung lay thần trí của nàng, làm đầu óc nàng cháng váng phi thường lợi hại, ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Theo cái hôn càng ngày càng sâu, thân thể nàng cũng không tự chủ mềm yếu vô lực, dị thường khó chịu, nàng không còn vặn vẹo kháng cự, chỉ hy vọng hắn mau chóng thả nàng, phản ứng xa lạ dậy sóng trong cơ thể này khiến nàng sợ hãi.

Giờ phút này Trường Tôn Kiệt căn bản dừng không được . Hắn vốn chỉ muốn che miệng của nàng lại, trừng phạt nàng bướng bỉnh, không nghĩ tới nàng rất ngọt ngào, hắn muốn ngừng mà không được.

Hắn từ trước đến nay lấy chính mình tự chủ cùng định lực hơn người mà kiêu ngạo, đối với sắc dục chưa bao giờ mất khống chế. Thế mà hôm nay tiểu nữ tử trong lòng nhanh mồm nhanh miệng, ngoan cố quật cường , lại dễ dàng làm hắn mất tự chủ, làm cho hắn mất đi trầm ổn ngày thường .

Hắn nhanh nhẹn chiếm lấy cánh môi non mềm , cho đến khi môi phấn anh đào tươi đẹp bị hắn cường thế hôn tới sưng đỏ, hắn mới buông nàng ra.

Sở Mộng Sanh cấp bách hít một ngụm khí lớn, hai tròng mắt nhộn nhạo một mảnh thủy quang, vẻ mặt sợ hãi nhìn Trường Tôn Kiệt.

Vì bình ổn thân thể kích động ham muốn tăng vọt của mình, Trường Tôn Kiệt giơ mày kiếm, bĩu môi, gợi lên một chút ăn no tươi cười, “Sớm nên có người che lại miệng của nàng như vậy, nhìn nàng bây giờ thật giống mèo con ngoan thuần bị cắn đứt đầu lưỡi .”

Hắn lời nói trêu tức đã thành công chọc giận Sở Mộng Sanh, kéo nàng từ kinh hãi phục hồi thần thái, dung nhan xinh đẹp trắng trẻo nháy mắt trướng hồng như quả táo, nàng giương mắt căm giận nhìn hắn, đang chuẩn bị mở miệng mắng lần nữa thì Trường Tôn Kiệt đã đi trước một bước, nhếch cao lông mày, mang theo ý tứ cảnh cáo mở miệng:

“Như thế nào,thích thêm một lần sao? Ta không ngại hôn nàng thêm một lần nha, dù sao cái miệng nhỏ nhắn phun ra lời mắng chửi người thật sự khó nghe , nó hẳn là có cách sử dụng khác tốt hơn.”

Những lời này lập tức có hiệu quả, Sở Mộng Sanh kinh hoảng mở to mắt, theo bản năng vươn tay che miệng, đem toàn bộ lời mắng chửi nuốt vào trong bụng.

“Như vậy là tốt rồi, con dâu Trường Tôn không cho ác miệng, lần sau nếu để ta nghe thấy miệng nàng mắng chửi người khác, ta liền dùng loại phương pháp này trừng phạt nàng, biết không?” Trường Tôn Kiệt mỉm cười, cặp đen đồng sâu thẳm kia không có nửa điểm nói giỡn làm cho người ta không dám hoài nghi những lời này.

Sở Mộng Sanh đầu tiên là ngoan ngoãn gật đầu, nhưng sau đó như nhớ tới chuyện gì liền nhíu đôi mi thanh tú, căm tức nhìn chằm chằm hắn, thấp kêu: “Ngươi dựa vào cái gì mà quản lý ta? Ta không đáp ứng gả cho ngươi, bổn cô nương nói gì thì nói, ai cũng không thể xen vào! Ta cho ngươi biết, ta không sợ ngươi đâu!”

Câu nói sau cùng Sở Mộng Sanh tựa như muốn thuyết phục chính mình, thanh âm đặc biệt lớn, hai tay chống nạnh phô trương thanh thế . Mà khi nàng vừa tiếp xúc với cặp mắt sâu thẳm kia lại không tự chủ được nuốt nước miếng, khí thế nhất thời suy yếu đi nhiều.

Trường Tôn Kiệt chau mày, khuôn mặt cương nghị chậm rãi ép gần Sở Mộng Sanh, cho đến khi mặt hai người cách nhau không đến một tấc mới ngừng lại, con ngươi nghiêm khắc lạnh lùng nhìn thẳng nàng :

“Nếu không phải gia gia chọn nàng, ta căn bản không có khả năng thú nàng làm thê tử, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho ta, vì để cho nàng phù hợp với tư chất con dâu nhà Trường Tôn, từ hôm nay trở đi, nàng phải hảo hảo bỏ những cử chỉ ngôn hành lỗ mãng này cho ta, nếu không nghe lời. . . . . .”

Hắn không nói hết, chính là gợi lên một chút ý cười sâu xa khó hiểu kỳ lạ.

Sở Mộng Sanh nhất thời sợ hãi, bị bộ dáng hắn thần thần bí bí âm trầm làm giật mình, nhưng nàng vẫn không cam lòng yếu thế: “Nếu không. . . . . . Ngươi nghĩ thế nào? Đánh ta sao? Hừ! Ta không tin ngươi có thể làm gì ta!”

Trường Tôn Kiệt sắc mặt trầm xuống, mày kiếm nhíu chặt. Nàng rõ ràng là khiêu khích hắn, chưa từng có ai giống nàng dám công khai khiêu chiến uy nghiêm của hắn như vậy, từ trước đến nay chỉ cần hắn nhướng mày, trợn trừng mắt, mọi người ai cũng không dám lên tiếng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, còn nàng năm lần bảy lượt tranh luận cùng hắn, hắn không cho phép tiểu thê tử tương lai làm càn với hắn thế này!

“Nếu không…, ta quả thật sẽ hảo hảo giáo huấn nàng.” Hắn lạnh giọng: “Nàng nếu không muốn cái mông nhỏ đáng yêu gặp nạn, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn học tập hết thảy lễ nghi mà một thê tử nên có, hiểu chưa?”

“Ngươi. . . . . .”

Sở Mộng Sanh không dám tin nhìn hắn, tên nam nhân trước mắt này thái độ cường hãn mà kiên quyết, nàng biết hắn là nghiêm túc, tuyệt đối nói là làm, dù nàng trong lòng không phục nhưng cũng không bật ra nổi một câu phản bác nào.

Trời ạ!

Nàng như thế nào lại xui xẻo gặp phải hắn. Hắn bá đạo, cường thế, gả cho hắn, nàng nhất định sẽ chịu khổ, nàng cơ hồ có thể đoán được tình huống bi thảm đó rồi. (S : Xin lỗi tềnh yêu đê , cho tềnh yêu nghĩ lại đấy)

Ai tới cứu nàng! Sở Mộng Sanh ở trong lòng không tiếng động khóc thét, người nàng muốn gả là Trầm đại ca, chứ không phải đại khối đầu trước mắt chỉ biết uy hiếp nàng, hù dọa nàng nha. . . . . .

Trường Tôn Kiệt cùng Liễu Trí Khiêm ở lại Sở gia trang.

Kế hoạch của Trường Tôn Kiệt là ở Sở gia trang nghỉ ngơi một thời gian, thẳng đến khi Sở Mộng Sanh biến thành thê tử theo ý hắn, mới mang nàng quay về Lạc Dương làm lễ bái đường thành thân.

Mỗi sáng sớm, hắn kiên trì bắt Sở Mộng Sanh bồi hắn thỉnh an Sở lão gia cùng Sở phu nhân, sau đó cùng nàng dùng bữa sáng, thủy chung chú ý mỗi lời nói cử chỉ của nàng, nếu hơi có hành động bất nhã , liền bị hắn chỉnh đến nơi đến chốn.

Thảm hại hơn là, hắn không biết lấy đâu ra Hán triều ban chiêu “Nữ nhân”, muốn nàng thường xuyên xem, thậm chí ngâm nga, cái gì tam tòng tứ đức, cái gì mà công dung ngôn hạnh đều phải ghi nhớ trong lòng, rồi nỗ lực thực hiện.

Sở Mộng Sanh cảm giác mình sắp nổi điên . Từ sau khi Trường Tôn Kiệt vào ở Sở gia trang, nàng không có lấy một ngày an bình, mỗi lời nói hành vi tất cả đều nằm bên trong ánh mắt theo dõi của hắn, căn bản không thể có “sai lầm” , quả thực cứ động một tí là phạm lỗi , hoàn cảnh rất bi thảm, hắn mới ở có sáu, bảy ngày, nàng lại cảm giác giống như sáu, bảy năm trời, cuộc sống ngày càng khó chịu.

Bị người “Ngược đãi” như thế còn không nói, chán ghét hơn ở chỗ cha và nương luôn yêu thương nàng lại cũng đứng ở bên hắn, tùy ý hắn đối với nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, bọn họ nhìn thấy cũng coi như không; ngay cả tổng quản trong phủ cùng nha hoàn bên người Tiểu Tước,cả biểu tỷ, mọi người đối với tình trạng khổ sở của nàng đều mắt điếc tai ngơ, tuyệt không ai đồng tình với nàng, nàng thật sâu cảm giác mình bị ruồng bỏ, bị cô lập, phẫn hận trong lòng với đại khối đầu càng dâng lên nồng đậm hơn.

Một ngày nọ, Trường Tôn Kiệt thương thảo chuyện làm ăn với Sở lão gia, liền ra lệnh Sở Mộng Sanh đến đây hảo hảo đem tam tòng tứ đức bên trong “Nữ giới” học thuộc, hắn sẽ chờ nghiệm thu thành quả.

Sở Mộng Sanh cầm sách ngồi trước bàn, tâm không cam tình không muốn lật xem, hai cánh môi thủy nộn không vui nhếch lên, “Tam tòng, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, cái gì tòng cái gì a! Tòng phụ, tòng phu, tòng tử, vì sao nữ nhân cả đời đều nghe theo nam nhân?”(S : câu này là câu hay nhất trong ngày =]]])

Nàng khinh thường phiết môi, bày ra vẻ mặt chán ghét . Trường Tôn Kiệt cho nàng xem thứ này, rõ ràng là rắp tâm bất lương, cứ cho nàng không thể không gả hắn, nhưng lại toàn bộ phục tùng hắn. Trong quyển sách dạy nữ nhân như thế nào phụng dưỡng trượng phu, nuôi dạy con cái, hừ! Muốn nàng cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn, không có cửa đâu! Bất quá, nếu như là Trầm đại ca thì…,nàng sẽ đồng ý không cần suy xét….

Kiềm chế cảm xúc hờn giận, Sở Mộng Sanh tiếp tục đọc, “Ngôn, không nên biện khẩu lợi từ; dung, phải có nhan sắc; công, phải sắc sảo hơn người. . . . . . Trời ạ! Đây quả thực là áp chế nữ nhân thôi!” Sở Mộng Sanh đột nhiên nhíu lông mày, giương giọng kêu la.

Tiểu Tước ở một bên hầu hạ không cho là đúng trả lời: “Tiểu thư, người nói như vậy là ô nhục nghiêm trọng quyển sách này a! Nô tỳ nghe nói, tác giả ban chiêu nãi Hán triều cực kỳ nổi danh là một nữ tử hiền thục, nàng viết bản ‘ nữ nhân ’ này đến nay vẫn được tôn sùng là khuê trung nữ tử tất biết chi ‘ thánh thư ’ ,cô gia muốn người cẩn thận học hỏi là vì tốt cho người nha!”

“Cái này mà là tốt cho ta!” Sở Mộng Sanh nhe răng trợn mắt gầm nhẹ: “Quyển sách này gọi là ‘nữ tử thực’ thì nói toạc ra, chính là dạy nữ nhân không cần dùng đầu óc ‘ không cần nghĩ ’, chỉ cần câm điếc, mỗi ngày hầu hạ nam nhân! Làm đến lúc chết mới thôi, này sao có thể là ‘ thánh thư ’?”

Một bên gào thét, Sở Mộng Sanh lật sách xem cực kỳ nhanh, thanh âm lật giấy thể hiện bất mãn cùng phiền chán trong lòng nàng.

“Hắn muốn ta xem loại sách này! Còn muốn học thuộc rồi thực hiện!” Nàng không vui hừ một tiếng, khinh thường nói: “Lúc trước, cha và phu tử muốn ta hảo hảo học tập quyển sách này, còn có cái gì ‘ nữ tắc ’, ‘ nữ luận ngữ ’ , ta cũng không học , dựa vào cái gì mà bảo ta làm như vậy?”

Dường như không nhịn được nữa, theo thanh âm đập bàn thật mạnh , Sở Mộng Sanh dùng sức khép sách lại, tiếp theo nắm sách ra sức ném về phía trước.

“Quyển sách này căn bản rắm chó không kêu(văn bế tắc,…buồn chán), buồn chết người, ta tình nguyện thêu tranh chứ không muốn ngắm nó a!”

Thấy quyển sách ‘ba’ một tiếng rơi trên mặt đất, Tiểu Tước xanh mắt kinh hô , cúi người nhặt đem về đưa Sở Mộng Sanh, tận tình khuyên nhủ:

“Tiểu thư, thân là nữ nhân, nữ tắc này không thể không biết, người lại bướng bỉnh như vậy, thích làm gì thì làm, chẳng lẽ không sợ Trường Tôn công tử thay đổi chủ ý, không muốn thú người vào cửa nữa?”

“Thế thì rất tốt!” Sở Mộng Sanh hất cằm mở miệng: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa đáp ứng gả cho hắn, hắn sớm hết hy vọng, ta còn mừng rỡ thoải mái nha.”

Tiểu Tước nghe vậy, nhất thời suy sụp, đáng thương hề hề nói: “Tiểu thư, ta sợ trừ bỏ Trường Tôn công tử ra, không còn ai dám thú tiểu thư .”

“Lời này của ngươi là có ý gì?” Sở Mộng Sanh chu miệng, phút chốc đứng dậy, “Ta làm sao? Vì sao ngươi cùng cha mẹ , còn có người trong phủ từ trên xuống dưới mọi người sợ ta không ai thèm thành thân?”

Tiểu Tước khẽ thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như hoa, lại có một tay hảo thêu nghệ, toàn bộ Nhạc Châu căn bản không ai có thể địch nổi, chẳng qua. . . . . .” Nàng nói quanh co , không biết nên hay không nên nói tiếp.

“Chẳng qua cái gì? Ngươi nói tiếp.” Sở Mộng Sanh hiếm khi nghiêm túc hỏi.



Tiểu Tước nhíu mi vẻ mặt thân thiết nói tiếp: “Trong thiên hạ, yêu cầu của nam nhân đối với thê tử ai cũng thích hiền thục là chính, dung mạo thứ hai, tiểu thư cá tính cùng hành vi khác xa các tiểu thư khuê các bình thường, khiến cho mấy nam tử đến cửa cầu hôn đều bị dọa chạy, tiểu thư nếu không thay đổi tính tình một chút, chỉ sợ ngay cả Trường Tôn công tử duy nhất còn sót cũng sẽ bị kinh hách mà trốn chạy.”

Sở Mộng Sanh trầm mặc sau một lúc, lập tức không phục nhếch miệng, quật cường nói: “Như ta có cái gì không tốt? Đây mới thực sự là ta a! Vì sao ta nhất định phải cùng nữ nhân khác giống nhau, chỉ biết phục tùng, không có tiếng nói của riêng mình, ý nghĩ của chính mình? Ta tin tưởng sẽ có người thích con người thực của ta, đó mới là chân thành.”

Tiểu Tước tuổi dù sao hơi lớn, đạo lí đối nhân xử thế cũng biết hơn chút, không khỏi lắc lắc đầu, ngữ khí mang yêu thương nói: “Tiểu Tước vẫn là hi vọng tiểu thư có thể như nữ nhân khác, tìm được một mối duyên lành an phận.”

“Không!” Sở Mộng Sanh lắc đầu, “Ta không tin tất cả nam nhân đều như vậy, ít nhất Trầm đại ca cũng không. . . . . .”

“Hắn?” Tiểu Tước khinh xuy thanh âm, đánh gãy lời nàng, “Theo ta thấy, Trầm công tử căn bản vô tâm trên người tiểu thư, nếu không, hắn đã tới cửa cầu hôn, nghe nói, hắn vì muốn kế chưởng Dương Oai võ quán, rất có thể thú Lục Phượng Nghi,để trở thanh tân nhiệm quán chủ.”

“Sẽ không !” Sở Mộng Sanh cắn răng phản bác: “Trầm đại ca không phải loại người như vậy, ta nghĩ hắn là yêu thích ta !”

“Đó là bởi vì tiểu thư xinh đẹp.” Tiểu Tước trực tiếp tàn nhẫn nói: “Nam nhân nào thấy tiểu thư lại không thích ? Chẳng qua, muốn bọn họ thú tiểu thư làm thê tử thì không có dũng khí đó, càng khỏi nói bên cạnh Trầm công tử còn có tiểu sư muội Lục Phượng Nghi mỗi ngày quấn quít lấy hắn, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội hòn ngọc quý trên tay sư phụ hắn , làm hỏng hết tiền đồ của mình. . . . . .”

“Đừng nói nữa!” Sở Mộng Sanh cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, gương mặt luôn luôn sáng sủa lạc quan nhất thời bịt kín một mảnh mây đen, hốc mắt phiếm đỏ.

Tiểu Tước nhìn thật sự không đành lòng, nhưng mà dù sao đều là sự thật, nếu không làm tiểu thư sớm ngày tỉnh ngộ, chỉ sợ nàng về sau sẽ bị thương tâm càng nặng nề.

Tiểu Tước lại lần nữa cầm lấy”Nữ nhân”, đẩy lên trước mặt Sở Mộng Sanh, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, người nghe Tiểu Tước nói…, vâng theo huấn thị cô gia tương lai, đem bản ‘ nữ nhân ’ này đọc thuộc đi! Trường Tôn công tử mặc dù là người nghiêm cẩn , nhưng ta tin tưởng hắn sẽ là trượng phu đáng tin cậy để dựa vào.”

Sở Mộng Sanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Tước liếc mắt một cái, lại liếc mắt quyển sách trên bàn , chợt nàng mân nhanh đôi môi, bằng tốc độ nhanh nhất dùng hết toàn thân khí lực,lại lần nữa đem quyển sách ném ra xa ——

“Không nhìn! Không nhìn! Ta không nhìn! Các ngươi căn bản chỉ giúp tên xú nam nhân Trường Tôn Kiệt kia, ta tuyệt không gả cho hắn , hắn đừng mơ tưởng ra lệnh cho ta làm chuyện gì, ta mới không sợ hắn đâu!” Nàng giương cao giọng hô to.

Đúng lúc này,cửa thêu các mở ra, một đôi chân tiến vào, bản”Nữ nhân” kia rơi tại bên cạnh chân người đó.

Tiểu Tước kinh hoảng quay đầu nhìn lại, vừa thấy liền biết không xong, muốn chết cũng không chết được,bởi người vừa đẩy cửa đi vào, không ngờ chính là . . . . . . Trường Tôn Kiệt!

Cô. . . . . . Cô gia.” Tiểu Tước sắc mặt tái nhợt, vội vàng phúc thân lui sang một bên, ánh mắt thủy chung không dám nhìn Trường Tôn Kiệt.

Tiểu Tước không chán ghét vị cô gia tương lai này, ngược lại còn rất có hảo cảm với hắn, cũng rất thích cách làm của hắn, chẳng qua, cả người Trường Tôn Kiệt tản ra một cỗ khí thế uy nghiêm , hai tròng mắt quýnh lượng có thể nhìn thấu lòng người làm cho người ta không dám giấu diếm chuyện gì. Cái loại trạng thái trầm ổn này khiến xung quanh ai cũng không tự chủ tôn kính hắn, phục tùng hắn, không dám có một tia khinh thường.

Tiểu Tước kêu lên , Sở Mộng Sanh còn bị vây trong tức giận bỗng dưng ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu không đáy che kín phẫn uất mãnh liệt trộn lẫn u quang oán hận .

Trường Tôn Kiệt mặt không thay đổi nhìn nàng, sau đó cúi người nhặt sách, chau lông mày, mâu quang chợt lóe, thản nhiên nhìn phía Tiểu Tước một bên đứng ngây người, nói : “Ngươi đi xuống trước đi!”

Tiểu Tước do dự trong chốc lát, lo lắng nhìn Sở Mộng Sanh liếc mắt một cái. Chỉ sợ tiểu thư toàn bộ lời nói tức giận vừa rồi đã bị cô gia tương lai nghe được , nàng thật sự lo lắng cô gia tức giận.

Đang chần chừ, Trường Tôn Kiệt lại mở miệng lần nữa: “Ngươi trước đi xuống đi! Nơi này giao cho ta.” Ngữ khí tuy mềm nhẹ, nhưng ý tứ cực kỳ kiên định, người khác không thể không tuân theo.

“Vâng” không kéo dài , Tiểu Tước hơi phúc thân, lui xuống, cũng đem cửa phòng đóng lại.

Tiểu Tước đi rồi, trong thêu các nhất thời lâm vào một trận yên lặng.

Trường Tôn Kiệt một tay cầm sách, một tay thả lỏng phía sau, thần thái lạnh nhạt đi tới chỗ Sở Mộng Sanh, hắn đem sách đặt trên bàn, thản nhiên hỏi: “Quyển sách này nàng đã xem xong rồi? Cũng thuộc lòng?”

Sở Mộng Sanh căm giận ngẩng đầu nhìn hắn, cho dù nàng cố gắng đứng thẳng lưng, duỗi thẳng cổ, vẫn không có biện pháp cùng hắn nhìn thẳng nhau, hắn vẫn cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, thân thể cao lớn vững chắc như núi gây cho người ta một loại cảm giác áp bách gần như hít thở không thông .

Thần thái uy nghiêm trầm lặng kia làm nàng hoảng sợ, mắt đẹp xẹt qua một chút kinh hoàng không dễ phát hiện, đúng , nàng quả thật có chút sợ hắn.

Lập tức, nàng định thần, đuổi đi cảm giác sợ sệt trong lòng, rồi sau đó giương cao đầu, thẳng tắp nghênh đón ánh mắt của hắn.

“Ta không xem xong, đương nhiên càng không thể thuộc.” Nàng không sợ nói,cái mũi đáng yêu cau lại khinh thường , “Hơn nữa, ta không tính muốn nhìn nó, quyển sách này ngươi liền chính mình giữ đi!”

Xem bộ dáng nàng xinh đẹp bướng bỉnh, Trường Tôn Kiệt trong lòng vừa tán thưởng vừa tức giận, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng, chưa từng có người dám nhìn thẳng hắn nói chuyện như vậy, lại còn phản kháng mệnh lệnh của hắn.

Dũng khí của nàng , hắn không khỏi bội phục, nàng chứng tỏ với hắn nàng khác những nữ tử khuê các bình thường. Nàng luôn tức giận bừng bừng, trực tiếp lại thẳng thắn; bất tuân cùng phản nghịch của nàng, lại khiến hắn tức giận không thôi, trải qua vài ngày dạy dỗ tới nay , nàng không thay đổi một chút gì, càng không nói đến có điểm tiến bộ, vẫn cứ theo ý mình, những lời nói lúc nãy của nàng cho thấy nàng không nghe lọt tai những gì hắn nói.

Đến bây giờ, nàng luôn miệng nói không muốn gả cho hắn, điều này làm trong lòng hắn thực không thoải mái. Hắn thân là thiếu chủ đứng hàng thứ ba của Trường Tôn gia, tự nhận dung mạo không kém, dáng vẻ phi phàm, trong thành Lạc Dương không biết có bao nhiêu danh viện thục nữ khát vọng được hắn ưu ái, rất nhiều vương tôn hậu duệ quý tộc ước mong đem nữ nhi của mình gả cho hắn.

Mà nàng, càng không biết tốt xấu, hết lần này đến lần khác la hét tuyệt không gả cho hắn, thậm chí còn khinh bỉ, hắn chưa từng gặp qua tình huống này!

Nghĩ vậy, thần sắc hắn lạnh lùng, con mắt hơi hơi nheo lại, trầm giọng hỏi Sở Mộng Sanh: “Vì sao ném sách xuống?”

Sở Mộng Sanh hậm hực liếc hắn một cái, tức giận nói: “Bởi vì ta không muốn xem cũng không thích xem, đây căn bản là lý do nam nhân các ngươi lấy ra ức hiếp nữ nhân , cái gì mà ‘ nữ giới ’, ta tuyệt không thuận theo!”

Trường Tôn Kiệt mân môi mỏng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, “Từ xưa đến nay, phu vi thê cương, nữ nhân đều phải coi trượng phu là trời, tuân thủ nữ tắc, nàng sắp trở thành thê tử của ta, càng không thể không biết!”

Nhìn hắn bộ dáng đương nhiên ngạo nghễ không ai bì nổi , Sở Mộng Sanh chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng tăng vọt lên, nhịn không được phồng hai gò má, một tay chống nạnh, một tay vươn ngón trỏ, không khách khí hùng hậu chỉ vào ngực hắn, mắng: “Thả rắm chó! Ai nói làm thê tử người ta liền mù quáng phục tùng như vậy, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Nam nhân nữ nhân đều là người, vì sao phải nam tôn nữ ti? Quả thực cổ hủ, gian ngoan bất hóa(hồ đồ ngu xuẩn không thay đổi) ! Còn có, ta không đáp ứng gả cho ngươi, từ đầu đến cuối, chính là ngươi một mình tình nguyện, không quan hệ tới ta!”

Liên tiếp chọc mấy cái, mắng đến sướng cả mồm, Sở Mộng Sanh khoan khoái thở ra một hơi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn nàng liền ngây ngẩn cả người ——

Hiện tại, sắc mặt Trường Tôn Kiệt âm u đáng sợ, đôi môi mân chặt chẽ , con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, thật bất đồng với trầm ổn lạnh nhạt ngày thường.

Sở Mộng Sanh không tự chủ nuốt nước miếng, nhanh chóng rút ngón tay về, theo bản năng xoay người muốn né tránh hắn, thoát khỏi gian phòng này.

Trường Tôn Kiệt động tác so với nàng còn nhanh hơn, duỗi tay đem nàng kéo vào lồng ngực của hắn, chế trụ eo nhỏ của nàng, làm nàng không thể động đậy.

“Nàng có vẻ quên ta từng nói gì.” Thanh âm của hắn mềm mỏng như tơ, lại ẩn chứa tia nguy hiểm , ngay cả khuôn mặt nghiêm nghị từ trước đến giờ cũng tức giận.

Sở Mộng Sanh chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, sững sờ không nói nổi một câu.

“Ta nói rồi, chỉ cần nàng ác miệng, ta sẽ hảo hảo trừng phạt nàng.”

Mặc dù trong lòng sợ hãi đến đòi mạng, Sở Mộng Sanh vẫn kiên trì trả lời một câu: “Kia. . . . . . Ngươi muốn thế nào?” Nàng vừa rồi quả thật mắng hắn thả rắm chó,nhưng đã nói ra khỏi miệng rồi sao có thể thu hồi?

“Chỉ cần nàng hướng ta nhận sai, ta liền tha thứ nàng.” Trường Tôn Kiệt kiềm chế tức giận, bình tĩnh xử lý.

Hướng hắn xin lỗi? Đùa ư, nàng tự nhận không có làm chuyện gì sai, là chính bản thân hắn đem những quy củ kia áp lên người nàng, nàng đương nhiên mất hứng thôi.

“Ta không có sai, tại sao phải nhận sai?” Nàng quật cường trả lời.

“Nàng thật sự không chịu xin lỗi?” Trường Tôn Kiệt trầm giọng hỏi lại một lần.

“Không nhận!” Sở Mộng Sanh nhếch cằm, vẫn là bướng bỉnh kiêu ngạo.



“Hảo, tốt lắm!” Hắn con ngươi đen thâm thúy dấy lên hai đám tinh hỏa, “Cũng đừng nói ta không cảnh cáo nàng, đây là nàng chính mình tự chuốc lấy cực khổ.” Ngữ điệu của hắn làm nàng bất giác run sợ.

Vừa nói xong, Sở Mộng Sanh còn không kịp phản ứng, liền bị hắn bế ngửa.

Trường Tôn Kiệt ôm nàng ngồi xuống giường, để nàng nằm sấp trên đùi hắn , một bàn tay chế trụ bả vai nàng, một tay kia đặt lên cái mông tròn yêu kiều .

“Buông! Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm cái gì?” Sở Mộng Sanh không thể động đậy, chỉ có thể kinh hoảng la lên, cái tư thế này nàng vừa sợ hãi vừa nhục nhã.

“Ta cho nàng thêm một cơ hội cuối cùng, nếu nàng không hảo hảo nhận sai xin lỗi, ta thề ta sẽ đánh mông nàng!” Ngữ khí của hắn nghiêm khắc cho thấy hắn là làm thật chứ không phải phô trương thanh thế đe doạ nàng.

Sở Mộng Sanh kinh hoàng ngẩng đầu, hắn thật sự muốn đánh nàng? Bất quá trong nội tâm nàng lập tức dâng lên một cỗ phẫn nộ, hắn dựa vào cái gì mà giáo huấn nàng? Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chưa từng đánh nàng một cái, nhiều lắm chính là cấm túc, phạt nàng đóng cửa tự suy nghĩ; mà hắn, chỉ là người ngoài, có quyền gì trừng phạt nàng? Nghĩ vậy, nàng nhịn không được căm giận hô:

“Ta không có sai, ngươi uy hiếp ta! Ngươi dám đánh ta, ta liền không để yên cho ngươi, không có. . . . . .”

Còn chưa nói xong, bàn tay Trường Tôn Kiệt đã giơ lên cao, phát xuống cái mông tròn trịa xinh đẹp của nàng——

“A!” Sở Mộng Sanh kinh hô một tiếng, thân thể nhất thời căng thẳng, trên cái mông truyền đến cảm nhận sâu sắc, làm nàng vừa thẹn vừa giận.

Hắn thật sự đánh nàng!

“Chỉ cần nàng xin lỗi, ta sẽ dừng tay.” Trường Tôn Kiệt mặt không chút thay đổi nói, sau đó lại giơ tay lên, ba một tiếng đánh vào mông nàng.

Sở Mộng Sanh đau đến cơ hồ muốn rớt nước mắt, chưởng kình của hắn thật lớn, xấu hổ trong cơn tức giận, nàng nhịn không được lại mở miệng: “Ngươi là tên giết người, quỷ đoản mệnh không lương tâm , buông!” Này đó lời mắng người là nàng nghe được ở ngoài đường(S: chẹp chẹp,xã hội đầy rẫy các tệ nạn..) , nàng căn bản không rảnh bận tâm thô tục có khó nghe hay không, chỉ muốn tận tình phát tiết tức giận cùng xấu hổ trong lòng mình .

Không nghĩ tới nói vừa nói ra khỏi miệng, lại rước lấy thêm một cái đánh.

Sở Mộng Sanh nhất thời ngừng thanh âm, nàng oán hận cắn chặt răng, cho dù hắn đem nàng đánh bất tỉnh, nàng cũng sẽ không xin lỗi, tuyệt đối không!

Trường Tôn Kiệt lại giơ cánh tay lên lần nữa, vô tình đánh lên cặp mông nàng, sau đó ngừng trong chốc lát để nàng có cơ hội mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà, Sở Mộng Sanh chính là quật cường cắn chặt cánh môi, thống khổ đếm: năm , sáu , bảy , lúc này, nàng đã muốn khóc nức nở , đánh tới cái thứ tám , nàng nhịn không được oa một tiếng bật khóc.

Khi hắn lại giơ cánh tay lên thì nàng kêu to: “Đừng đánh!”

Trường Tôn Kiệt dừng lại động tác, trong lòng tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn lãnh thanh nói : “Nàng không có những lời khác muốn nói với ta sao?” Kỳ thật, khi hắn đánh nàng thì trong lòng đã nổi lên một trận thương xót không hiểu từ đâu tới , hơn nữa vừa nghe đến tiếng khóc lóc nghẹn ngào của nàng, hắn cơ hồ nhịn không được muốn lật người nàng, kéo vào trong lòng, hảo hảo mà yêu thương một phen.

“Ta. . . . . . Ta về sau tuyệt đối không nói lời thô tục .” Nàng thút thít nói, này đã là cực hạn lớn nhất rồi.

Trường Tôn Kiệt bắt lấy bả vai của nàng! Xoay nàng lại, để nàng nửa nằm trên đùi, Sở Mộng Sanh muốn bứt ra rời đi, nhưng là hắn ôm nàng thật chặt, đem nàng làm như đứa nhỏ, ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng.

Sở Mộng Sanh muốn đẩy tay hắn ra, hắn lại thờ ơ, tiếp tục vuốt ve nàng, trấn an nàng đang khóc nức nở mà thân thể mềm mại phát run .

Thời gian chậm rãi trôi qua, Sở Mộng Sanh miễn cưỡng khắc chế chính mình ngừng khóc, Trường Tôn Kiệt lại nâng người nàng lên, muốn nàng nhìn hắn.

“Ta hận ngươi!” Nàng hốc mắt tràn ngập nước mắt phẫn nộ . Hắn là người đầu tiên dám đánh nàng.

“Ta biết.” Hắn bình tĩnh nói, trong thanh âm có ý vị thắng lợi, nhưng không có vẻ mặt thỏa mãn cao ngạo.

Sở Mộng Sanh có chút kinh ngạc, nàng tìm không thấy lửa giận trên mặt hắn do nàng châm nhóm, đành phải hậm hực quay mặt, cúi đầu thất vọng .

“Nhìn ta .” Trường Tôn Kiệt ôn hòa ra lệnh.

“Không muốn!” Sở Mộng Sanh lớn tiếng kêu la.”Nếu ta nhìn ngươi, nhất định sẽ nhịn không được muốn đem mắt của ngươi đào ra, ta hận ngươi chết đi được.”

Trường Tôn Kiệt im lặng, vươn tay ôm người nàng, kiên định nâng mặt nàng lên, bắt nàng đối mặt nhìn hắn.

Thấy nàng nước mắt loang lổ, lại vẫn mang phù nhan bướng bỉnh kiêu ngạo tươi đẹp, nước mắt trong suốt rủ xuống lông mi vừa dài vừa cong, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta không đành lòng, hắn cảm thấy trong lòng tỏa ra một cỗ nhu tình chưa từng có .

“Từ nay về sau, ta sẽ không đánh nàng, nhưng nàng cũng phải đáp ứng ta, đừng nói lời thô tục bất nhã nữa, nàng là một nữ hài tử, không nên luôn miệng nói tục.” Hắn cực kỳ mềm nhẹ khuyên bảo, một bên vươn tay lau đi nước mắt trên má nàng.

Hắn thay đổi bất ngờ khiến Sở Mộng Sanh giật mình, không rõ hắn vì cái gì trở nên ôn nhu như thế, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu đáp ứng hắn.

Trường Tôn Kiệt nở nụ cười,lần đầu tiên dục vọng muốn che chở cho một nữ nhân lại mãnh liệt như thế, càng không ngờ đến chính mình lại có một mặt ôn nhu tới mức này. Xem ra, ảnh hưởng của nàng đối với hắn thật sự không nhỏ.

Khi tầm mắt hắn tiếp xúc đến cái miệng anh đào nhỏ nhắn bị nàng cắn đỏ sẫm thì đau lòng vươn tay, lấy ngón cái khẽ vuốt cánh môi non mềm .

Hắn đột ngột vô cùng thân thiết , hành động này làm Sở Mộng Sanh vốn đang mơ màng kinh ngạc nhất thời hồi phục, tay hắn chỉ chạm nhẹ nhưng lại tạo cho nàng cảm giác tê dại , cả người không tự chủ run lên.

Loại cảm giác xa lạ này, lại lần nữa làm nàng mê hoặc, đã quên muốn tránh đi xúc giác của hắn.

Trường Tôn Kiệt chậm rãi cúi đầu tới gần nàng, cặp mắt sâu u mâu quang lóng lánh cực nóng, trong nháy mắt sau đó, môi hắn đã tinh chuẩn dán lên môi nàng, thật sâu, ôn nhu. . . . . . .

Nụ hôn của hắn mềm nhẹ như thế, hoàn toàn không giống cuồng bạo lần trước, Sở Mộng Sanh mơ hồ nghĩ . Hắn hôn sâu như vậy, nàng liền không tự chủ mê say, nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, đã quên mình đang ở chỗ nào, cũng đã quên hắn mới vừa rồi đối với nàng trừng phạt như thế nào. Giờ phút này, nàng thế nhưng tuyệt không chán ghét nụ hôn của hắn, thậm chí không có…chút ý nghĩ kháng cự hắn.

Đầu lưỡi của hắn lướt qua môi nàng, đầu tiên là khẽ liếm, đùa nghịch, sau đó kiên định thúc giục nó tách ra vì hắn.

Sở Mộng Sanh bất tri bất giác hé mở môi anh đào, hắn lập tức đem đầu lưỡi trượt vào bên trong, vô cùng thân thiết tìm kiếm, bàn tay to của hắn ôm chặt nàng, ma chưởng ôn nhu xoa xoa sống lưng nàng.

Trường Tôn Kiệt ngẩng đầu, giơ lên một tay khẽ vuốt đôi lông mày như vẽ , sau đó nâng mặt nàng, nhìn thủy mâu nàng phủ một tầng sương mù , thấp giọng nói: “Trời ạ! Nàng rất ngọt.”

Thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn, phi thường ma lực làm cho Sở Mộng Sanh tim đập tựa hồ chậm nửa nhịp, nhưng mà, khi môi hắn một lần nữa chụp lên nàng thì lòng nàng lập tức nhảy dựng lên.

Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng hoa mắt nghĩ , nàng hẳn là phải chán ghét hắn, hận hắn, đẩy hắn ra mới đúng, bất quá nàng toàn thân vô lực, cả người run run, thân mình mềm nhũn rúc vào lòng hắn, để cánh tay rắn chắc hữu lực ấy đỡ lấy nàng.

Thoáng tỉnh lại hồn phách, nàng suy yếu lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng như vậy, ta không thể để cho ngươi. . . . . .”

Môi của hắn phút chốc chiếm nàng cấp bách hơn, nuốt hết thanh âm kháng nghị của nàng, tham lam nhấm nháp ngọt ngào của nàng.

Đáy lòng Sở Mộng Sanh dấy lên một cỗ khát vọng kỳ lạ, không tự chủ thân nghênh hướng hắn.

Hành động của nàng dẫn tới hắn một tiếng thân ngâm, hắn đem thân thể mềm mại của nàng ôm nhiệt tình hơn, môi lưỡi hắn nhiệt liệt cùng nàng lưu luyến quấn quýt, muốn hấp thu hơi thở thơm mát trong cái miệng đỏ của nàng; lưỡi nóng chậm rãi dao động, khẽ cắn lên vành tai mẫn cảm non mịn .

Khi ngón tay hắn đụng tới da thịt trần trụi của Sở Mộng Sanh thì nàng – đang trong ý loạn tình mê , lập tức hoàn toàn thanh tỉnh.

Trời ạ! Nàng thế nhưng tùy ý xú nam nhân kia chỉ biết khi dễ nàng, ra lệnh cho nàng, thậm chí còn bừa bãi khinh bạc nàng? Nàng là trúng tà ư?

Nàng bắt đầu liều mạng lắc đầu, muốn đem tay hắn đẩy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Nguyệt Mỹ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook