Quyển 2 - Chương 59
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Trời đã sáng, ánh nắng chiếu sáng tất cả vạn vật bên ngoài, nhưng
trong phòng chỉ toàn là cảnh cảnh u ám, giống như một chổ đã bị ánh
nắng bỏ quên.
Mạc Tầm Hoan ngồi trong bóng đêm, hai tay đan vào nhau, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông thật mi dài rũ xuống, khuôn mặt trắng trẻo, sắc mặt lạnh lùng. Quanh thân hắn tản ra hơi thở lạnh như băng, dường như có thể làm cho tất cả những thứ chung quanh đông cứng lại.
Hắn âm thầm nặng nề ngồi ở chỗ kia, nhìn giống như một cái bóng.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ, Mạc Tầm Hoan lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Anh Tử đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi vào.
Nàng nhìn Mạc Tầm Hoan chăm chú, cúi đầu nói: “Tiểu vương tử, vật kia đúng là đang ở trên tay nàng, người có muốn đoạt nó từ trong tay nàng không?”
Mạc Tầm Hoan nghe vậy, đôi mắt đẹp từ từ mở ra, bên trong u ám, ánh mắt lạnh như dòng sông băng.
“Ngươi đến sau viện huh?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Anh Tử cúi đầu.
“Ngươi đã quên lời dặn của ta rồi sao?” Mạc Tầm Hoan hừ lạnh hỏi, ánh mắt lạnh băng dừng lại trên người nàng, giống như cây châm bằng băng, trong nháy mắt có thể xuyên thấu trái tim của người khác.
“Thuộc hạ biết sai rồi!” Anh Tử cụp mắt xuống, cúi đầu nói.
“Ta không phân phó, không được đi ra sau viện.” Mạc Tầm Hoan lạnh giọng gằn từng tiếng.
Anh Tử giật mình, cúi đầu nói: “Vâng! Nhưng mà tiểu vương tử, lệnh bài kia…”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ngươi ra ngoài trước đi!” Mạc Tầm Hoan lạnh giọng phân phó.
Anh Tử cúi đầu, trả lời cung kính : “Vâng!”
Nàng cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, bên trong vừa nặng nề vừa yên tĩnh, yên tĩnh có vẻ chết chóc.
Trong bóng tối, cặp mắt xinh đẹp của Mạc Tầm Hoan với thần sắc thay đổi liên tục, khi thì sắc bén, khi thì lạnh như băng.
***
Sắt Sắt vùi thân thể mềm mại của mình vào trong bồn tắm, trút hết mỏi mệt sau một đêm tập võ.
Nâng cánh tay, dùng gáo gỗ múc nước đổ xuống bờ vai trắng nõn, hạ thấp ánh mắt nhìn những giọt nước trong suốt theo bờ vai chậm rãi trượt xuống, lông mi run rẩy cảnh giác, tay cũng lặng lẽ hướng ra ngoài bồn tắm, nhẹ nhàng bắt lấy một bộ y phục bằng lụa trắng.
Cửa sổ đột nhiên mở ra, có hai bóng người quỷ dị tiến vào, một bóng đen đánh úp về phía Sắt Sắt, một bóng dáng khác lập tức đánh về phía bình phong, nơi để quần áo của Sắt Sắt.
Sắt Sắt đứng bật dậy, kéo bộ y phục lụa trắng kia lại, nhanh chóng che lên thân thể mềm mại, thả người nhảy ra khỏi bồn tắm.
Nữ tử che mặt đánh về phía Sắt Sắt, một tay cầm đao, đâm thẳng về phía Sắt Sắt, lúc này, đao kia cũng bổ thẳng về phía bồn tắm, chỉ nghe một tiếng bồn tắm gỗ vỡ tan, bọt nước văng tung tóe, những cánh hoa theo dòng nước tuôn ra.
Nàng sửng sốt trong chớp mắt, quay đầu nhìn Sắt Sắt đang đứng giữa những tấm màn che bình tĩnh thản nhiên cười nhạt, đôi mắt đẹp nhíu lại, thanh đao trong tay lại bổ tới.
Nữ tử kia đánh về phía bình phong, tìm kiếm trên quần áo của Sắt Sắt nhưng không tìm được thứ mình muốn, ánh mắt trở nên phức tạp, mím môi hô lên một tiếng. Nữ tử đang muốn đâm về phía Sắt Sắt nghe được đột nhiên dừng đao lại.
Hai người nhìn nhau, nhảy song song ra khỏi cửa sổ chạy đi.
“Các ngươi muốn tìm thứ này sao?” Một âm thanh ôn hòa trong trẻo truyền đến.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn ngón tay của Sắt Sắt cầm chặt tấm kim bài, , đó là một Kim lệnh bài giống như một đồng tiền lớn.
Ánh mắt của hai người trở nên sáng ngời, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Bắt lấy nó!” Sắt Sắt vung ngón tay, kim bài lóe lên một tia sáng tạo thành hình vòng cung, bay thẳng về phía hai người kia. Từ sáng nay khi Anh Tử đi rồi, nàng liền đoán được nàng ta đã có chủ ý đến cướp miếng kim bài này. Vậy nên nàng đuổi cả Thanh Mai và Tử Mê ra ngoài, muốn nhìn xem nàng ta sẽ đến cướp tấm kim bài này như thế nào.
Cũng không ngờ các nàng lại trực tiếp đến cướp nó, nàng cũng không tưởng tượng được một nữ tử ngày thường dịu dàng nhưng khi tấn công người khác thì lại tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì báo thù cứu quốc mà có thể hy sinh người vô tội? Hay các nàng thấy nàng có kim bài này thì liền nghĩ nàng là cướp biển?
Nữ tử che mặt lấy tay nhận lấy kim bài, ánh mắt sắc bén kinh ngạc vô cùng, giống như không nghĩ tới lại có thể dễ dàng lấy được như vậy.
“Nếu như muốn cái gì thì cứ trực tiếp đến nói với ta, làm gì phải tự làm khó mình như vậy, Anh Tử, Nhã Tử.” Sắt Sắt nói lạnh lùng . Nếu như tấm kim bài này thật sự có thể giúp các nàng thì nàng tất nhiên sẽ không keo kiệt, nhưng mà sự việc sợ rằng không chỉ có tấm kim bài này thì có thể giải quyết được.
Bị nhìn rõ thân phận, Anh Tử cùng Nhã Tử tháo khăn che mặt xuống.
“Xin lỗi Giang cô nương, thứ này đối với chúng ta rất quan trọng, chúng ta phải có nó!” Anh Tử cúi đầu nói.
“Một khi đã quan trọng như vậy thì các như cứ mượn dùng đi!” Sắt Sắt không cho là đúng nói, gió mát xuyên qua ô cửa sổ, thổi nhẹ trên mái tóc ướt đẫm của nàng.
“Hai nha đầu ngu xuẩn các ngươi, còn không đem lệnh bài trả lại cho Giang tiểu thư!” Cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Tầm Hoan đi vòng qua bình phong, nhanh chóng xuất hiện trước mắt họ.
Áo quần lụa trắng làm nổi bật dung mạo tuyệt thế của hắn, toát ra khí chất sáng ngời.
“Tiểu vương tử, Giang cô nương đã đồng ý cho chúng ta mượn kim lệnh bài rồi.” Anh Tử không cam lòng nói.
“Làm càn, hai người các ngươi còn không biết mình sai ở đâu sao?” Mạc Tầm Hoan nói lạnh lùng .
Hai người đồng loạt quỳ xuống, hai tròng mắt đều rưng rưng.
Mạc Tầm Hoan đi đến phía trước, chỉ nghe “bốp” hai tiếng, mặt Anh Tử cùng Nhã Tử đều bị trúng một bạt tai: “Mạo phạm Giang tiểu thư còn không mau xin lỗi Giang tiểu thư.”
Anh Tử cùng Nhã Tử đứng dậy, đồng loạt cung kính hướng Sắt Sắt, ánh mắt đầy hổ thẹn.
“Xin Giang tiểu thư thứ tội!” Anh Tử cùng Nhã Tử đồng thanh nói.
Anh Tử giơ hai tay đem lệnh bài đưa đến trước mặt Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Không sao.” Nàng duỗi tay cầm lấy lệnh bài.
“Trở về Diện Bích Tư đi!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu nói, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không kém phầm uy nghiêm.
Anh Tử cùng Nhã Tử cúi đầu lui ra ngoài.
Trong nháy mắt chỉ còn lại hai người là Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan.
Sắt Sắt lấy tay vén mái tóc ướt sũng, cười nhẹ : “Xin Mạc vương tử chờ một lát để ta vào thay quần áo.”
Mạc Tầm Hoan lúc này mới ý thức được mình đã xâm phạm phòng của Sắt sắt, hai tròng mắt đảo qua, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.
Lúc này, trên người Sắt Sắt chỉ có một lớp vải lụa mỏng, ướt sũng che lại thân mình nhưng cũng không dấu được thân mình thon thả, hai cánh tay lộ ra ngoài, trên bờ vai còn dính một cánh hoa đào hồng hồng, làm nổi bật da thịt trắng nõn của nàng, nở rộ cùng một phong thái say lòng người không nói nên lời.
“Được!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu rời khỏi phòng, đến khi ra đến cửa phòng hắn mới ổn định được sự hỗn loạn trong lòng.
Hé mắt nhìn những phiến lá chuối tây xanh ngắt trong vườn, trước mắt hắn hiện ra gió lửa khuynh thành ngày đó, nhớ tới cảm giác máu của người thân bắn lên mặt mình, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Gió nhè nhẹ thổi đến, như nhiễm vẻ u sầu trên người hắn, không một bóng dáng , nắm bắt không được, cũng không tiêu tan, lại có thể xuyên qua quần áo, thấm vào lòng người.
Sắt Sắt mặc một bộ quần áo bằng tơ mỏng, mái tóc ẩm ướt rơi trên bờ vai.
Nàng từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạc Tầm Hoan đứng bất động trước cửa, bóng dáng vô cùng cô đơn tiêu điều.
Trước kia nàng nghĩ hắn vốn là người hời hợt, đối với những lời khinh thường nhục nhã chửi rủa của người khác đều chỉ cười trừ.
Cho đến hôm nay nàng mới biết khinh thường, nhục nhã chửi rủa so với những đau đớn hắn mang trên lưng quả thực là nhẹ như lông hồng, không đáng nhắc tới. Trách không được hắn một chút cũng không thèm để ý đến tất cả, đã trải qua kiếp nạn trên đời kinh khủng này còn có thể để ý đến những lời khinh thường nhục nhã kia sao?
“Mạc vương tử, mời ngồi.” Sắt Sắt cười trong trẻo nói, tự mình rót một ly trà đưa tới trước mặt Mạc Tầm Hoan, lá trà xanh biếc đang trôi bồng bềnh trên mặt nước trong veo.
“Mới vừa rồi thuộc hạ của ta đã lỗ mãng, quấy nhiễu Giang cô nương, xin Giang cô nương thứ tội.” Mạc Tầm Hoan cầm chén trà, nhẹ nhàng nói. Khí trời trong lành, đôi con ngươi đen của hắn sâu thẳm và âm u, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Mạc vương tử, ta nghĩ người có chuyện gì cần ta hỗ trợ phải không?” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
Có lẽ trước ngày hôm nay nàng còn tin tưởng chuyện nàng và Mạc Tầm Hoan gặp nhau là do duyên phận, nhưng mà sau khi trải qua sự tình hôm nay, nếu như nàng còn tin tưởng như vậy thì đã quá đỗi ngu ngốc.
Gặp nhau ở đổ phường có lẽ là ngẫu nhiên.
Nhưng nhạc khúc “U lan” kia khơi dậy những tích tụ trong lòng nàng thì không phải là do hắn theo cảm tính mà đàn ra. Hắn nói là vì người tri âm mà đánh đàn, rõ ràng là nói nàng. Mời các nàng đến ở tạm qua đêm ở chỗ hắn, thậm chí còn mang nàng đến phủ đệ của Dạ Vô Nhai cũng đều là giả. Sáng nay, Dạ Vô Nhai kể cho nàng nghe về việc hắn bị mất nước, chỉ sợ đều là do hắn đã sớm cố ý làm như vô tình sớm an bày tất cả.
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan lóe lên, nói nhàn nhạt: “Không sai, Giang cô nương quả nhiên trí tuệ hơn người, ta quả thật có việc muốn nhờ Giang cô nương giúp đỡ.”
“Cứ nói đừng ngại!” Sắt Sắt nói nghiêm túc.
Nàng không thích cảm giác bị lợi dụng, nhưng nếu trong tay nàng có lệnh bài của mẹ thì chuyện của bọn cướp biển nàng cũng phải có một chút trách nhiệm.
“Ta hy vọng Giang cô nương có thể cùng ta đi đến Đông Hải một chuyến.” Mạc Tầm Hoan nhìn nàng, trầm giọng nói.
“Vì sao ngươi cảm thấy ta có thể giúp đỡ việc của ngươi? Chỉ bằng việc trong tay ta có lệnh bài thôi sao? Ngươi có biết mẹ của ta đã mất, lệnh bài này có lẽ đã không còn ý nghĩa.” Sắt Sắt nói lạnh lùng .
“Không, ta đã nghe ngóng được trong những tên cướp biển đó vẫn có hơn phân nửa đều không chân chính thuần phục tên thủ lĩnh cướp biển hiện tại, nhất là tứ đại long vương.” Mạc Tầm Hoan không chớp mi nói.
Nói như vậy là uy tín của mẹ vẫn còn? Sắt Sắt cười cười, nhưng mặc kệ thế nào nàng đều phải đến Đông Hải xem một chuyến.
“Ta đã nhờ Dạ Vô Nhai chuẩn bị sẵn một con thuyền, ít ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.” Sắt Sắt nói thản nhiên.
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan sáng ngời,thì ra nàng đã sớm chuẩn bị thuyền.
Thì ra, nàng đã sớm nguyện ý giúp hắn.
“Nhưng mà…” Sắt Sắt mở miệng, hé mắt cười nói: “Ta không muốn bọn họ biết được mục đích chuyến đi này của ta, cho nên nếu ngươi cùng ta đi thì tốt nhất nên cẩn thận cải trang, đừng để cho họ nhận ra ngươi là hoàng tử Y Mạch quốc, sự tình vẫn chưa được giải quyết tốt, ta không muốn tự tìm phiền toái.”
Nàng không quên chuyện bị ám sát ở đầu đường ngày ấy,nếu như Mạc Tầm Hoan lấy thân phận là hoàng tử Y Mạch quốc đến đó, nếu bị bọn cướp biển phát hiện nàng giúp người của Y Mạch quốc thì sự việc thật sự phiền toái.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Tầm Hoan hơi nhíu mày, dường như đang lo lắng về việc cải trang.
Sắt Sắt không cho là đúng, cứ để việc này khiến hắn lo lắng đi, ai bảo hắn không thẳng thắn thành khẩn với nàng, đây coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ.
Ở lại trong quý phủ của Dạ Vô Nhai được mấy ngày, Dạ Vô Nhai liền chuẩn bị tốt cho Sắt Sắt một con thuyền để ra biển, nước ngọt cùng với đồ ăn cũng được chuẩn bị. Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan đều có ý gạt Dạ Vô Nhai nên không cho hắn biết mục đích thật sự ra biển lần này của Sắt Sắt, càng không cho hắn biết Mạc Tầm Hoan cũng sẽ đi cùng.
Sáng sớm hôm nay, Sắt Sắt thức dậy sớm, cùng Thanh Mai và Tử Mê thu thập hành lý, nhất là mang theo những thứ bảo vật trộm được ở Tuyền Ki phủ, “Thiên lý nhãn” cùng la bàn kia là những thứ không thể thiếu khi đi trên biển.
Sáng sớm, Dạ Vô Nhai phái xe ngựa đưa các nàng đến bến đò lên thuyền.
Tại bến đò, mặt biển yên tĩnh, sáng sớm gió hiu hiu thổi , mang theo hơi thở lành lạnh trong lành của biển. Có vài chiếc thuyền đang cập bến tại bến đò đang từ từ trôi giạt.
Ở lâu trong phủ, nhìn quen cảnh đình đài lầu các, mái ngói tường cao, bốn phía đều là vách tường cao cùng một khoảng trời vuông vứt, nhưng thế giới bên ngoài lại rộng lớn như vậy.
Nhưng giờ khắc này, tuy rằng đang ở gần bến đò nhưng vẫn chưa từng ra đến biển, nhìn mặt biển xanh thẳm yên tĩnh trước mắt, Sắt Sắt đột nhiên phát hiện thì ra thế giớ này lại rộng lớn như vậy.
Trước mặt là chiếc thuyền Dạ Vô Nhai đã chuẩn bị cho nàng, tên là “Ngân Giao Hào”, cũng không tính là lớn, có thể chứa được khoảng hai ba mươi người. Những thủy thủ trên thuyền do Dạ Vô Nhai điều đến từ thủy binh, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Cha mẹ của Thanh Mai cùng Tử Mê tuy rằng đều là thuộc hạ của mẫu thân nhưng cũng là đời sau của cướp biển, từ nhỏ theo hầu Sắt Sắt trong phủ nên nhìn thấy “Ngân Giao Hào” thì vô cùng cao hứng.
Nhưng chỉ mới vui vẻ la lên một tiếng liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền khác rất lớn, đang thong thả chạy đến.
Chiếc thuyền kia lớn gấp năm lần chiếc thuyền này, bản thuyền màu nâu sậm, thân thuyền thon dài hình giọt nước, cột buồm thẳng đứng hướng lên trời, buồm trắng lớp lớp trùng điệp, nhìn qua oai nghiêm một cách thần thánh nói không nên lời.
“Chiếc thuyền lớn này là của nhà nào vậy? Oai phong quá nha!” Thanh Mai lập tức lưu luyến, hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc thuyền lớn kia .
Sắt Sắt để ý thấy trên phía đầu chiếc thuyền lớn kia có cắm một cây cờ lớn, trên mặt cờ có hình con chim ưng mạnh mẽ đang giương cánh.
“Chủ chiếc thuyền lớn này là hải thương lớn nhất NamViệt quốc Âu Dương Cái!” Dạ Vô Nhai cúi đầu nói,con chim ưng mạnh mẽ trên lá cờ kia chính là dấu hiệu nhận biết hắn.
“Âu Dương Cái? Chính là người giàu ngang một nước hải thương Cô Tô Âu Dương Cái?” Sắt Sắt không chớp mắt hỏi.
Dạ Vô Nhai gật đầu.
“Nàng cũng đã nghe qua danh tiếng của hắn sao?” Dạ Vô Nhai kinh ngạc hỏi, nhưng nhớ tới trước kia Sắt Sắt thường xuyên cải nam trang đi lưu lạc hắn cũng không cảm thấy quá kì lạ.
Danh tiếng của Âu Dương Cái Sắt Sắt thật sự cũng đã từng nghe qua.
Từ khi quen biết Bắc Đẩu cùng Nam Tinh, đối với những chuyện đồn đãi trên giang hồ nàng thường xuyên nghe thấy.
Nghe nói Âu Dương Cái trước kia là một tên ăn mày, ngày ngày ngồi ở đầu đường xin ăn, cũng không biết gặp được vận may gì hay được cao nhân nào chỉ điểm mà vài năn trước, nghe nói có một chút bạc lại bắt đầu ra biển buôn bán. Hắn buôn bán rất giỏi, đem tơ lụa cùng lá trà vốn không đáng tiền ở Nam Việt ra nước ngoài buôn bán. Khi trở về, lại mang từ nước ngoài vài thứ vật trang trí cổ quái gây ngạc nhiên. Những thứ từ nước ngoài này được dân chúng Nam Việt yêu thích, giá cả tự nhiên cũng trở nên vô giá. Vậy nên không đến ba năm Âu Dương Cái đã trở thành hải thương lớn nhất Nam Việt, nghe nói tài lực của hắn giàu có ngang với một nước.
Thật ra hải thương không chỉ một mình hắn, nhưng không phải mỗi người làm như hắn đều có thể thành công như vậy.
Thương trường như chiến trường, một người cần phải mưu lược cùng gan dạ sáng suốt. Có thể thấy được, Âu Dương Cái không phải người bình thường nào cũng có thể sánh bằng, cũng không biết là ai đã phát hiện ra một nhân tài từ một tên ăn mày như hắn.
“Xem ra hôm nay bọn họ cũng muốn ra biển, nay cướp biển lại bắt đầu hoạt động thường xuyên , chỉ sợ cũng chỉ có Cô Tô Âu Dương phủ mới có gan lớn như vậy, còn dám ra biển buôn bán lúc này.” Dạ Vô Nhai chỉ về phía chiếc thuyền lớn kia, nói thong thả .
“Đúng vậy!” Sắt Sắt gật đầu, xem ra Âu Dương Cái này thật đúng là không phải người bình thường.
“Đừng nhìn bọn họ nữa, chúng ta lên thuyền đi!” Dạ Vô Nhai cúi đầu nói.
“Vô Nhai, ta không hy vọng ngươi đi cùng, ta chỉ muốn lặng lẽ tiễn mẫu thân ta đi, ta đi không xa, chỉ quanh quẩn trên vùng phụ cận, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.” Sắt Sắt cười nhẹ nói .
Nàng biết Dạ Vô Nhai sẽ không chết lòng, đành phải nghĩ ra lí do như vậy để đối phó qua loa .
Không ngờ Dạ Vô Nhai cũng không dễ bị dụ như vậy, ánh mắt hắn u oán nhìn Sắt Sắt chằm chằm nói: “Ta biết nàng đang tìm lí do để để đá ta qua một bên, nhưng ta sẽ không cho phép các nàng đi một mình, ta nhất định phải theo nàng đi.”
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên trầm trọng, nghiêm mặt nói: “Vô Nhai, ngươi không thể đi!”
“Ta nhất định phải đi!” Dạ Vô Nhai nói xong dẫn đầu mọi người đi lên thuyền.
Sắt Sắt không ngờ một Dạ Vô Nhai luôn ôn hòa nho nhã khi trở nên bướng bỉnh cũng khiến người đau đầu. Nhưng nàng đến Đông Hải làm sao có thể mang theo hắn. Hắn là ngũ hoàng tử hoàng triều, cho dù không phải nàng cũng không muốn để hắn mạo hiểm đi theo màng.
“Được rồi, nếu ngươi muốn đi thì ta chỉ có thể không đi nữa. Thanh Mai, Tử Mê, chúng ta trở về đi.” Sắt Sắt nói xong liền đi lên bờ.
Dạ Vô Nhai bất đắc dĩ nhìn Sắt Sắt, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, ngực hắn bỗng cảm thấy đau đớn.
Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi, chẳng lẽ nàng lại chán ghét hắn như vậy sao?
Hắn xoay người đuổi theo Sắt Sắt, đứng trước mặt ngăn nàng lại, nhìn con ngươi đen giận dữ của nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta không đi, các nàng phải cẩn thận, ta chờ các nàng trở về.”
Những lời này hắn cỡ nào không cam lòng cũng chỉ trong lòng hắn biết.
Sắt Sắt nhoẻn miệng cười cười nói: “Vô Nhai, ngươi cứ ở trong phủ chờ ta, ta nhất định sẽ trở về.”
Sắt Sắt mang theo Tử Mê cùng Thanh Mai đi lên thuyền, đứng ở trên thuyền vẫy vậy tay cùng Dạ Vô Nhai rồi phân phó thuyền thủ căng buồm.
Một tấm buồn lớn từ từ giương lên, thuyền nhổ neo rời biến, chậm rãi hướng ra biển. Không đến một nén nhang, thuyền liền nhanh chóng rời bến, đi đến giữa biển.
Ít người thuyền nhẹ nên xuôi dòng đi thẳng về phía trước, lướt trên mặt biển theo gió vượt sóng, từ trước tới nay chưa từng có.
Vì để tiện cho việc ra biển, hôm nay Sắt Sắt cố ý mặc quần áo nam trang màu xanh, mái tóc dùng trâm ngọc đen búi cao lên, thanh lệ phong nhã nói không nên lời.
Nàng đứng ở đầu thuyền, đón gió, tiếng gió thổi bay áo quần của nàng phần phật , tay áo bay bay , nhìn giống như một tiên tử đang bay trong gió.
“Tiểu thư, sao mấy người Mạc Tầm Hoan còn chưa đến?” Thanh Mai hỏi “Không phải hắn đã nói sau khi rời bến bọn họ sẽ tụ họp cùng chúng ta sao?”
“Chắc sẽ đến nhanh thôi.” Sắt Sắt không chớp mắt nói, trong lòng cũng đang rất nghi hoặc.
Vì không muốn để Dạ Vô Nhai nghi ngờ nên Sắt Sắt cùng Mạc Tầm Hoan đã chia thời gian xuất phát ra, lúc này hắn phải nên đến rồi chứ. Đang nghĩ đến đó thì liền nhìn thấy phía sau “Ngân Giao Hào” có một chiếc thuyền nhỏ giống như một mũi tên lao đến.
Chiếc thuyền kia đích thực là chiếc thuyền nhỏ, chỉ có thể chứa năm ba người. Hai đầu thuyền rất đơn giản, chỉ có một khoang thuyền đơn sơ nho nhỏ. Trên đầu thuyền có một nữ tử đang đứng đón gió, còn có một nữ tử ngồi ở đuôi thuyền đang cúi đầu chèo thuyền.
Khó có thể tưởng tượng được chỉ có một nữ tử chèo thuyền mà chiếc thuyền lại lướt nhanh như vậy, chỉ trong chốc lát đã vượt qua các nàng, cùng chạy song song với thuyền của các nàng rồi vượt lên. Có thể thấy được nữ tử đang chèo thuyền ở phía sau có tài nghệ cao siêu vô cùng.
Thanh Mai thấy thế thì lòng hiếu thắng nổi lên. Một chiếc thuyền nhỏ như vậy mà lại có thể nhanh như thuyền của các nàng, nàng lớn tiếng phân phó nhóm thuyền thủ: “Chèo mau một chút, vượt qua chiếc thuyền nhỏ kia cho ta.”
Đầu thuyền bên kia, nàng kia nghe được Thanh Mai nói thì khẽ cười cười.
Lúc này mặt trời vừa mới nhú lên, nàng kia đứng ở đầu thuyền, một thân váy hồng bay bay, trên váy thêu một đóa hoa lan trắng lớn. Gió biển thổi bay quần áo của nàng, quần áo khẽ bay lên, giống như một đóa hoa đang nở rộ trên mặt biển, nhìn mê hoặc khôn tả.
Nàng kia cũng cực kì xinh đẹp, mắt ngọc mày ngà, khí phách động lòng người.
Sắt Sắt có cảm giác như đã gặp mặt nàng kia ở đâu nhưng nhất thời lại nhớ không ra. Nhìn kĩ lại, chiếc thuyền nhỏ kia cũng đang tiến về phía các nàng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thanh tú động lòng người của nàng.
Một nữ tử như vậy, nếu nàng đã gặp qua thì hẳn là không thể quên mới đúng, vì sao lại cảm thấy rất quen thuộc nhưng cho dù thế nào cũng không thể nhớ ra?
“Tên Mạc Tầm Hoan kia sao còn chưa đến?” Thanh Mai lại oán giận lên tiếng.
Giống như một tia sáng xẹt qua, khiến cho trong lòng Sắt Sắt có chút mơ hồ, nàng nhếch môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mạc Tầm Hoan ơi Mạc Tầm Hoan, ngươi cải trang thật quá giống nha. Nếu như Sắt Sắt không nhớ tới nàng từng bảo Mạc Tầm Hoan cải trang thì có lẽ đến bây giờ nàng cũng không thể nhận ra nữ tử tuyệt sắc đứng trên đầu thuyền kia chính là Mạc Tầm Hoan cải trang thành.
“Thanh Mai, ngươi đi mời hai vị cô nương trên chiếc thuyền nhỏ kia lại đây.” Sắt Sắt nhẹ giọng phân phó.
“Tiểu thư, sao lại mời các nàng đến, không phải là người cải trang thành nam tử nên cũng thích nữ nhân đó chứ, nhìn cô nương kia xinh đẹp cũng có ý định muốn đùa giỡn sao?” Thanh Mai nói giọng nghi hoặc .
Đối với lời nói của Thanh Mai, Sắt Sắt cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng âm thầm cười cười, nói nhàn nhạt : “Thanh Mai, ngươi lại nói sai rồi, phải gọi ta là công tử chứ. Sau này ta sẽ không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân thôi, ngươi mau mời hai vị cô nương kia lên thuyền.”
Tử Mê nghe vậy thì bất động nhìn chằm chằm vào nữ tử trên chiếc thuyền nhỏ kia, cũng mím môi cười khẽ.
Thanh Mai nghĩ Sắt Sắt nói thật nên sợ tới mức mở to hai mắt nói: “Tiểu thư chẳng lẽ người bị Tuyền vương làm tổn thương nên bị kích thích đến đầu óc sao? Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự thích nữ tử , vậy xin người chớ có thích em nha.”
Tử Mê thật sự nhịn không được giơ tay gõ đầu Thanh Mai một cái, cười nhẹ nói: Đúng là mắt heo.”
Sắt Sắt đã theo thân thuyền cúi xuống, nói với hai nữ tử trên chiếc thuyền nhỏ: “Hai vị cô nương, chèo thuyền rất vất vả, không bằng hãy lên thuyền của bản công tử đi, chúng ta cũng tiện đường, ta sẽ đưa hai vị cô nương đi một đoạn.”
Trên đầu thuyền nàng kia cũng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Sắt Sắt phân phó thuyển thủ thả chậm tốc độ của thuyền lại, từ trên thuyền thả một chiếc thang xuống thuyền nhỏ, hai nữ tử kia theo chiếc thang trèo lên.
“Cái gì mà mắt heo, sao lại là mắt heo?” Thanh Mai đứng tại chỗ không phục kêu to.
Đến khi thấy rõ ràng thì ra nữ tử cúi đầu chèo thuyền kia là Nhã Tử thì mới tỉnh ngộ, người mới vừa rồi đứng trên đầu thuyền chính là Mạc Tầm Hoan cải trang thành nữ tử, liên tục đi vòng quanh người đó mới giật mình là hô to: “Thì ra là ngươi?!”
Trong giọng nói của nàng cực kì ngạc nhiên, cũng có chút mất mát.
Không ngờ nam tử cải tranh thành nữ tử lại còn đẹp hơn cả nữ tử, làm sao có thể không mất mát chứ?
Hôm đó Sắt Sắt đúng là muốn Mạc Tầm Hoan cải trang một chút, nhưng cũng không ngờ tới hắn lại cải trang thành nữ tử. Nhưng hắn cải trang thành nữ tử cũng rất giống , bởi vì hắn vốn xinh đẹp như một đóa hoa.
“Đem chiếc thuyền nhỏ kia lên luôn đi.” Hàng mi dài của Mạc Tầm Hoan chớp chớp, nói nhàn nhạt.
Đôi hàng mi vốn đen rậm bị hắn sửa trông rất khéo, nhìn vào cũng có chút hương vị dịu dàng của nữ tử.
Sắt Sắt nhịn không đươc hé mắt cười cười, liền ra lệnh cho thủy thuyền kéo chiếc thuyền nhỏ kia lên.
“Sao Anh Tử còn chưa tới?” Thanh Mai nghi hoặc hỏi.
“Trên mặt nàng có vết dẹo, rất dễ bị người ta nhận ra.” Nhã Tử nói.
“Tiểu thư, người nhìn xem chiếc thuyền lớn phía sau cũng đang đuổi đến đây.” Thanh Mai nhìn chiếc thuyền lớn mới vừa rồi đậu ở bến đò, hâm mộ nói.
Chiếc thuyền lớn kia đúng là thuyền của hải thương Âu Dương Cái.
“Thanh Mai ngươi ta không phải đang đuổi theo chúng ta, người ta là ra biển buôn bán, chẳng qua cùng đường với chúng ta mà thôi.” Sắt Sắt nói thản nhiên.
***
(Lời tác giả: Lúc trước từng nhắc tới lâu chủ Xuân Thủy lâu Minh Xuân Thủy, thủ hạ có tứ đại công tử, hiện đã xuất hiện được ba vị, không biết mọi người có thể đoán được đó là ai không?)
Mạc Tầm Hoan ngồi trong bóng đêm, hai tay đan vào nhau, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông thật mi dài rũ xuống, khuôn mặt trắng trẻo, sắc mặt lạnh lùng. Quanh thân hắn tản ra hơi thở lạnh như băng, dường như có thể làm cho tất cả những thứ chung quanh đông cứng lại.
Hắn âm thầm nặng nề ngồi ở chỗ kia, nhìn giống như một cái bóng.
Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên hai tiếng gõ, Mạc Tầm Hoan lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Anh Tử đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi vào.
Nàng nhìn Mạc Tầm Hoan chăm chú, cúi đầu nói: “Tiểu vương tử, vật kia đúng là đang ở trên tay nàng, người có muốn đoạt nó từ trong tay nàng không?”
Mạc Tầm Hoan nghe vậy, đôi mắt đẹp từ từ mở ra, bên trong u ám, ánh mắt lạnh như dòng sông băng.
“Ngươi đến sau viện huh?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Vâng!” Anh Tử cúi đầu.
“Ngươi đã quên lời dặn của ta rồi sao?” Mạc Tầm Hoan hừ lạnh hỏi, ánh mắt lạnh băng dừng lại trên người nàng, giống như cây châm bằng băng, trong nháy mắt có thể xuyên thấu trái tim của người khác.
“Thuộc hạ biết sai rồi!” Anh Tử cụp mắt xuống, cúi đầu nói.
“Ta không phân phó, không được đi ra sau viện.” Mạc Tầm Hoan lạnh giọng gằn từng tiếng.
Anh Tử giật mình, cúi đầu nói: “Vâng! Nhưng mà tiểu vương tử, lệnh bài kia…”
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ngươi ra ngoài trước đi!” Mạc Tầm Hoan lạnh giọng phân phó.
Anh Tử cúi đầu, trả lời cung kính : “Vâng!”
Nàng cúi đầu, chậm rãi lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, bên trong vừa nặng nề vừa yên tĩnh, yên tĩnh có vẻ chết chóc.
Trong bóng tối, cặp mắt xinh đẹp của Mạc Tầm Hoan với thần sắc thay đổi liên tục, khi thì sắc bén, khi thì lạnh như băng.
***
Sắt Sắt vùi thân thể mềm mại của mình vào trong bồn tắm, trút hết mỏi mệt sau một đêm tập võ.
Nâng cánh tay, dùng gáo gỗ múc nước đổ xuống bờ vai trắng nõn, hạ thấp ánh mắt nhìn những giọt nước trong suốt theo bờ vai chậm rãi trượt xuống, lông mi run rẩy cảnh giác, tay cũng lặng lẽ hướng ra ngoài bồn tắm, nhẹ nhàng bắt lấy một bộ y phục bằng lụa trắng.
Cửa sổ đột nhiên mở ra, có hai bóng người quỷ dị tiến vào, một bóng đen đánh úp về phía Sắt Sắt, một bóng dáng khác lập tức đánh về phía bình phong, nơi để quần áo của Sắt Sắt.
Sắt Sắt đứng bật dậy, kéo bộ y phục lụa trắng kia lại, nhanh chóng che lên thân thể mềm mại, thả người nhảy ra khỏi bồn tắm.
Nữ tử che mặt đánh về phía Sắt Sắt, một tay cầm đao, đâm thẳng về phía Sắt Sắt, lúc này, đao kia cũng bổ thẳng về phía bồn tắm, chỉ nghe một tiếng bồn tắm gỗ vỡ tan, bọt nước văng tung tóe, những cánh hoa theo dòng nước tuôn ra.
Nàng sửng sốt trong chớp mắt, quay đầu nhìn Sắt Sắt đang đứng giữa những tấm màn che bình tĩnh thản nhiên cười nhạt, đôi mắt đẹp nhíu lại, thanh đao trong tay lại bổ tới.
Nữ tử kia đánh về phía bình phong, tìm kiếm trên quần áo của Sắt Sắt nhưng không tìm được thứ mình muốn, ánh mắt trở nên phức tạp, mím môi hô lên một tiếng. Nữ tử đang muốn đâm về phía Sắt Sắt nghe được đột nhiên dừng đao lại.
Hai người nhìn nhau, nhảy song song ra khỏi cửa sổ chạy đi.
“Các ngươi muốn tìm thứ này sao?” Một âm thanh ôn hòa trong trẻo truyền đến.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, nhìn ngón tay của Sắt Sắt cầm chặt tấm kim bài, , đó là một Kim lệnh bài giống như một đồng tiền lớn.
Ánh mắt của hai người trở nên sáng ngời, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Bắt lấy nó!” Sắt Sắt vung ngón tay, kim bài lóe lên một tia sáng tạo thành hình vòng cung, bay thẳng về phía hai người kia. Từ sáng nay khi Anh Tử đi rồi, nàng liền đoán được nàng ta đã có chủ ý đến cướp miếng kim bài này. Vậy nên nàng đuổi cả Thanh Mai và Tử Mê ra ngoài, muốn nhìn xem nàng ta sẽ đến cướp tấm kim bài này như thế nào.
Cũng không ngờ các nàng lại trực tiếp đến cướp nó, nàng cũng không tưởng tượng được một nữ tử ngày thường dịu dàng nhưng khi tấn công người khác thì lại tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì báo thù cứu quốc mà có thể hy sinh người vô tội? Hay các nàng thấy nàng có kim bài này thì liền nghĩ nàng là cướp biển?
Nữ tử che mặt lấy tay nhận lấy kim bài, ánh mắt sắc bén kinh ngạc vô cùng, giống như không nghĩ tới lại có thể dễ dàng lấy được như vậy.
“Nếu như muốn cái gì thì cứ trực tiếp đến nói với ta, làm gì phải tự làm khó mình như vậy, Anh Tử, Nhã Tử.” Sắt Sắt nói lạnh lùng . Nếu như tấm kim bài này thật sự có thể giúp các nàng thì nàng tất nhiên sẽ không keo kiệt, nhưng mà sự việc sợ rằng không chỉ có tấm kim bài này thì có thể giải quyết được.
Bị nhìn rõ thân phận, Anh Tử cùng Nhã Tử tháo khăn che mặt xuống.
“Xin lỗi Giang cô nương, thứ này đối với chúng ta rất quan trọng, chúng ta phải có nó!” Anh Tử cúi đầu nói.
“Một khi đã quan trọng như vậy thì các như cứ mượn dùng đi!” Sắt Sắt không cho là đúng nói, gió mát xuyên qua ô cửa sổ, thổi nhẹ trên mái tóc ướt đẫm của nàng.
“Hai nha đầu ngu xuẩn các ngươi, còn không đem lệnh bài trả lại cho Giang tiểu thư!” Cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Tầm Hoan đi vòng qua bình phong, nhanh chóng xuất hiện trước mắt họ.
Áo quần lụa trắng làm nổi bật dung mạo tuyệt thế của hắn, toát ra khí chất sáng ngời.
“Tiểu vương tử, Giang cô nương đã đồng ý cho chúng ta mượn kim lệnh bài rồi.” Anh Tử không cam lòng nói.
“Làm càn, hai người các ngươi còn không biết mình sai ở đâu sao?” Mạc Tầm Hoan nói lạnh lùng .
Hai người đồng loạt quỳ xuống, hai tròng mắt đều rưng rưng.
Mạc Tầm Hoan đi đến phía trước, chỉ nghe “bốp” hai tiếng, mặt Anh Tử cùng Nhã Tử đều bị trúng một bạt tai: “Mạo phạm Giang tiểu thư còn không mau xin lỗi Giang tiểu thư.”
Anh Tử cùng Nhã Tử đứng dậy, đồng loạt cung kính hướng Sắt Sắt, ánh mắt đầy hổ thẹn.
“Xin Giang tiểu thư thứ tội!” Anh Tử cùng Nhã Tử đồng thanh nói.
Anh Tử giơ hai tay đem lệnh bài đưa đến trước mặt Sắt Sắt.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, nhẹ giọng nói: “Không sao.” Nàng duỗi tay cầm lấy lệnh bài.
“Trở về Diện Bích Tư đi!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu nói, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng không kém phầm uy nghiêm.
Anh Tử cùng Nhã Tử cúi đầu lui ra ngoài.
Trong nháy mắt chỉ còn lại hai người là Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan.
Sắt Sắt lấy tay vén mái tóc ướt sũng, cười nhẹ : “Xin Mạc vương tử chờ một lát để ta vào thay quần áo.”
Mạc Tầm Hoan lúc này mới ý thức được mình đã xâm phạm phòng của Sắt sắt, hai tròng mắt đảo qua, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.
Lúc này, trên người Sắt Sắt chỉ có một lớp vải lụa mỏng, ướt sũng che lại thân mình nhưng cũng không dấu được thân mình thon thả, hai cánh tay lộ ra ngoài, trên bờ vai còn dính một cánh hoa đào hồng hồng, làm nổi bật da thịt trắng nõn của nàng, nở rộ cùng một phong thái say lòng người không nói nên lời.
“Được!” Mạc Tầm Hoan cúi đầu rời khỏi phòng, đến khi ra đến cửa phòng hắn mới ổn định được sự hỗn loạn trong lòng.
Hé mắt nhìn những phiến lá chuối tây xanh ngắt trong vườn, trước mắt hắn hiện ra gió lửa khuynh thành ngày đó, nhớ tới cảm giác máu của người thân bắn lên mặt mình, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Gió nhè nhẹ thổi đến, như nhiễm vẻ u sầu trên người hắn, không một bóng dáng , nắm bắt không được, cũng không tiêu tan, lại có thể xuyên qua quần áo, thấm vào lòng người.
Sắt Sắt mặc một bộ quần áo bằng tơ mỏng, mái tóc ẩm ướt rơi trên bờ vai.
Nàng từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạc Tầm Hoan đứng bất động trước cửa, bóng dáng vô cùng cô đơn tiêu điều.
Trước kia nàng nghĩ hắn vốn là người hời hợt, đối với những lời khinh thường nhục nhã chửi rủa của người khác đều chỉ cười trừ.
Cho đến hôm nay nàng mới biết khinh thường, nhục nhã chửi rủa so với những đau đớn hắn mang trên lưng quả thực là nhẹ như lông hồng, không đáng nhắc tới. Trách không được hắn một chút cũng không thèm để ý đến tất cả, đã trải qua kiếp nạn trên đời kinh khủng này còn có thể để ý đến những lời khinh thường nhục nhã kia sao?
“Mạc vương tử, mời ngồi.” Sắt Sắt cười trong trẻo nói, tự mình rót một ly trà đưa tới trước mặt Mạc Tầm Hoan, lá trà xanh biếc đang trôi bồng bềnh trên mặt nước trong veo.
“Mới vừa rồi thuộc hạ của ta đã lỗ mãng, quấy nhiễu Giang cô nương, xin Giang cô nương thứ tội.” Mạc Tầm Hoan cầm chén trà, nhẹ nhàng nói. Khí trời trong lành, đôi con ngươi đen của hắn sâu thẳm và âm u, nhìn không ra cảm xúc gì.
“Mạc vương tử, ta nghĩ người có chuyện gì cần ta hỗ trợ phải không?” Sắt Sắt cười nhẹ nói.
Có lẽ trước ngày hôm nay nàng còn tin tưởng chuyện nàng và Mạc Tầm Hoan gặp nhau là do duyên phận, nhưng mà sau khi trải qua sự tình hôm nay, nếu như nàng còn tin tưởng như vậy thì đã quá đỗi ngu ngốc.
Gặp nhau ở đổ phường có lẽ là ngẫu nhiên.
Nhưng nhạc khúc “U lan” kia khơi dậy những tích tụ trong lòng nàng thì không phải là do hắn theo cảm tính mà đàn ra. Hắn nói là vì người tri âm mà đánh đàn, rõ ràng là nói nàng. Mời các nàng đến ở tạm qua đêm ở chỗ hắn, thậm chí còn mang nàng đến phủ đệ của Dạ Vô Nhai cũng đều là giả. Sáng nay, Dạ Vô Nhai kể cho nàng nghe về việc hắn bị mất nước, chỉ sợ đều là do hắn đã sớm cố ý làm như vô tình sớm an bày tất cả.
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan lóe lên, nói nhàn nhạt: “Không sai, Giang cô nương quả nhiên trí tuệ hơn người, ta quả thật có việc muốn nhờ Giang cô nương giúp đỡ.”
“Cứ nói đừng ngại!” Sắt Sắt nói nghiêm túc.
Nàng không thích cảm giác bị lợi dụng, nhưng nếu trong tay nàng có lệnh bài của mẹ thì chuyện của bọn cướp biển nàng cũng phải có một chút trách nhiệm.
“Ta hy vọng Giang cô nương có thể cùng ta đi đến Đông Hải một chuyến.” Mạc Tầm Hoan nhìn nàng, trầm giọng nói.
“Vì sao ngươi cảm thấy ta có thể giúp đỡ việc của ngươi? Chỉ bằng việc trong tay ta có lệnh bài thôi sao? Ngươi có biết mẹ của ta đã mất, lệnh bài này có lẽ đã không còn ý nghĩa.” Sắt Sắt nói lạnh lùng .
“Không, ta đã nghe ngóng được trong những tên cướp biển đó vẫn có hơn phân nửa đều không chân chính thuần phục tên thủ lĩnh cướp biển hiện tại, nhất là tứ đại long vương.” Mạc Tầm Hoan không chớp mi nói.
Nói như vậy là uy tín của mẹ vẫn còn? Sắt Sắt cười cười, nhưng mặc kệ thế nào nàng đều phải đến Đông Hải xem một chuyến.
“Ta đã nhờ Dạ Vô Nhai chuẩn bị sẵn một con thuyền, ít ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành.” Sắt Sắt nói thản nhiên.
Ánh mắt Mạc Tầm Hoan sáng ngời,thì ra nàng đã sớm chuẩn bị thuyền.
Thì ra, nàng đã sớm nguyện ý giúp hắn.
“Nhưng mà…” Sắt Sắt mở miệng, hé mắt cười nói: “Ta không muốn bọn họ biết được mục đích chuyến đi này của ta, cho nên nếu ngươi cùng ta đi thì tốt nhất nên cẩn thận cải trang, đừng để cho họ nhận ra ngươi là hoàng tử Y Mạch quốc, sự tình vẫn chưa được giải quyết tốt, ta không muốn tự tìm phiền toái.”
Nàng không quên chuyện bị ám sát ở đầu đường ngày ấy,nếu như Mạc Tầm Hoan lấy thân phận là hoàng tử Y Mạch quốc đến đó, nếu bị bọn cướp biển phát hiện nàng giúp người của Y Mạch quốc thì sự việc thật sự phiền toái.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Tầm Hoan hơi nhíu mày, dường như đang lo lắng về việc cải trang.
Sắt Sắt không cho là đúng, cứ để việc này khiến hắn lo lắng đi, ai bảo hắn không thẳng thắn thành khẩn với nàng, đây coi như là một sự trừng phạt nho nhỏ.
Ở lại trong quý phủ của Dạ Vô Nhai được mấy ngày, Dạ Vô Nhai liền chuẩn bị tốt cho Sắt Sắt một con thuyền để ra biển, nước ngọt cùng với đồ ăn cũng được chuẩn bị. Sắt Sắt và Mạc Tầm Hoan đều có ý gạt Dạ Vô Nhai nên không cho hắn biết mục đích thật sự ra biển lần này của Sắt Sắt, càng không cho hắn biết Mạc Tầm Hoan cũng sẽ đi cùng.
Sáng sớm hôm nay, Sắt Sắt thức dậy sớm, cùng Thanh Mai và Tử Mê thu thập hành lý, nhất là mang theo những thứ bảo vật trộm được ở Tuyền Ki phủ, “Thiên lý nhãn” cùng la bàn kia là những thứ không thể thiếu khi đi trên biển.
Sáng sớm, Dạ Vô Nhai phái xe ngựa đưa các nàng đến bến đò lên thuyền.
Tại bến đò, mặt biển yên tĩnh, sáng sớm gió hiu hiu thổi , mang theo hơi thở lành lạnh trong lành của biển. Có vài chiếc thuyền đang cập bến tại bến đò đang từ từ trôi giạt.
Ở lâu trong phủ, nhìn quen cảnh đình đài lầu các, mái ngói tường cao, bốn phía đều là vách tường cao cùng một khoảng trời vuông vứt, nhưng thế giới bên ngoài lại rộng lớn như vậy.
Nhưng giờ khắc này, tuy rằng đang ở gần bến đò nhưng vẫn chưa từng ra đến biển, nhìn mặt biển xanh thẳm yên tĩnh trước mắt, Sắt Sắt đột nhiên phát hiện thì ra thế giớ này lại rộng lớn như vậy.
Trước mặt là chiếc thuyền Dạ Vô Nhai đã chuẩn bị cho nàng, tên là “Ngân Giao Hào”, cũng không tính là lớn, có thể chứa được khoảng hai ba mươi người. Những thủy thủ trên thuyền do Dạ Vô Nhai điều đến từ thủy binh, đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Cha mẹ của Thanh Mai cùng Tử Mê tuy rằng đều là thuộc hạ của mẫu thân nhưng cũng là đời sau của cướp biển, từ nhỏ theo hầu Sắt Sắt trong phủ nên nhìn thấy “Ngân Giao Hào” thì vô cùng cao hứng.
Nhưng chỉ mới vui vẻ la lên một tiếng liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền khác rất lớn, đang thong thả chạy đến.
Chiếc thuyền kia lớn gấp năm lần chiếc thuyền này, bản thuyền màu nâu sậm, thân thuyền thon dài hình giọt nước, cột buồm thẳng đứng hướng lên trời, buồm trắng lớp lớp trùng điệp, nhìn qua oai nghiêm một cách thần thánh nói không nên lời.
“Chiếc thuyền lớn này là của nhà nào vậy? Oai phong quá nha!” Thanh Mai lập tức lưu luyến, hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc thuyền lớn kia .
Sắt Sắt để ý thấy trên phía đầu chiếc thuyền lớn kia có cắm một cây cờ lớn, trên mặt cờ có hình con chim ưng mạnh mẽ đang giương cánh.
“Chủ chiếc thuyền lớn này là hải thương lớn nhất NamViệt quốc Âu Dương Cái!” Dạ Vô Nhai cúi đầu nói,con chim ưng mạnh mẽ trên lá cờ kia chính là dấu hiệu nhận biết hắn.
“Âu Dương Cái? Chính là người giàu ngang một nước hải thương Cô Tô Âu Dương Cái?” Sắt Sắt không chớp mắt hỏi.
Dạ Vô Nhai gật đầu.
“Nàng cũng đã nghe qua danh tiếng của hắn sao?” Dạ Vô Nhai kinh ngạc hỏi, nhưng nhớ tới trước kia Sắt Sắt thường xuyên cải nam trang đi lưu lạc hắn cũng không cảm thấy quá kì lạ.
Danh tiếng của Âu Dương Cái Sắt Sắt thật sự cũng đã từng nghe qua.
Từ khi quen biết Bắc Đẩu cùng Nam Tinh, đối với những chuyện đồn đãi trên giang hồ nàng thường xuyên nghe thấy.
Nghe nói Âu Dương Cái trước kia là một tên ăn mày, ngày ngày ngồi ở đầu đường xin ăn, cũng không biết gặp được vận may gì hay được cao nhân nào chỉ điểm mà vài năn trước, nghe nói có một chút bạc lại bắt đầu ra biển buôn bán. Hắn buôn bán rất giỏi, đem tơ lụa cùng lá trà vốn không đáng tiền ở Nam Việt ra nước ngoài buôn bán. Khi trở về, lại mang từ nước ngoài vài thứ vật trang trí cổ quái gây ngạc nhiên. Những thứ từ nước ngoài này được dân chúng Nam Việt yêu thích, giá cả tự nhiên cũng trở nên vô giá. Vậy nên không đến ba năm Âu Dương Cái đã trở thành hải thương lớn nhất Nam Việt, nghe nói tài lực của hắn giàu có ngang với một nước.
Thật ra hải thương không chỉ một mình hắn, nhưng không phải mỗi người làm như hắn đều có thể thành công như vậy.
Thương trường như chiến trường, một người cần phải mưu lược cùng gan dạ sáng suốt. Có thể thấy được, Âu Dương Cái không phải người bình thường nào cũng có thể sánh bằng, cũng không biết là ai đã phát hiện ra một nhân tài từ một tên ăn mày như hắn.
“Xem ra hôm nay bọn họ cũng muốn ra biển, nay cướp biển lại bắt đầu hoạt động thường xuyên , chỉ sợ cũng chỉ có Cô Tô Âu Dương phủ mới có gan lớn như vậy, còn dám ra biển buôn bán lúc này.” Dạ Vô Nhai chỉ về phía chiếc thuyền lớn kia, nói thong thả .
“Đúng vậy!” Sắt Sắt gật đầu, xem ra Âu Dương Cái này thật đúng là không phải người bình thường.
“Đừng nhìn bọn họ nữa, chúng ta lên thuyền đi!” Dạ Vô Nhai cúi đầu nói.
“Vô Nhai, ta không hy vọng ngươi đi cùng, ta chỉ muốn lặng lẽ tiễn mẫu thân ta đi, ta đi không xa, chỉ quanh quẩn trên vùng phụ cận, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.” Sắt Sắt cười nhẹ nói .
Nàng biết Dạ Vô Nhai sẽ không chết lòng, đành phải nghĩ ra lí do như vậy để đối phó qua loa .
Không ngờ Dạ Vô Nhai cũng không dễ bị dụ như vậy, ánh mắt hắn u oán nhìn Sắt Sắt chằm chằm nói: “Ta biết nàng đang tìm lí do để để đá ta qua một bên, nhưng ta sẽ không cho phép các nàng đi một mình, ta nhất định phải theo nàng đi.”
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên trầm trọng, nghiêm mặt nói: “Vô Nhai, ngươi không thể đi!”
“Ta nhất định phải đi!” Dạ Vô Nhai nói xong dẫn đầu mọi người đi lên thuyền.
Sắt Sắt không ngờ một Dạ Vô Nhai luôn ôn hòa nho nhã khi trở nên bướng bỉnh cũng khiến người đau đầu. Nhưng nàng đến Đông Hải làm sao có thể mang theo hắn. Hắn là ngũ hoàng tử hoàng triều, cho dù không phải nàng cũng không muốn để hắn mạo hiểm đi theo màng.
“Được rồi, nếu ngươi muốn đi thì ta chỉ có thể không đi nữa. Thanh Mai, Tử Mê, chúng ta trở về đi.” Sắt Sắt nói xong liền đi lên bờ.
Dạ Vô Nhai bất đắc dĩ nhìn Sắt Sắt, nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, ngực hắn bỗng cảm thấy đau đớn.
Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng mà thôi, chẳng lẽ nàng lại chán ghét hắn như vậy sao?
Hắn xoay người đuổi theo Sắt Sắt, đứng trước mặt ngăn nàng lại, nhìn con ngươi đen giận dữ của nàng, hắn nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta không đi, các nàng phải cẩn thận, ta chờ các nàng trở về.”
Những lời này hắn cỡ nào không cam lòng cũng chỉ trong lòng hắn biết.
Sắt Sắt nhoẻn miệng cười cười nói: “Vô Nhai, ngươi cứ ở trong phủ chờ ta, ta nhất định sẽ trở về.”
Sắt Sắt mang theo Tử Mê cùng Thanh Mai đi lên thuyền, đứng ở trên thuyền vẫy vậy tay cùng Dạ Vô Nhai rồi phân phó thuyền thủ căng buồm.
Một tấm buồn lớn từ từ giương lên, thuyền nhổ neo rời biến, chậm rãi hướng ra biển. Không đến một nén nhang, thuyền liền nhanh chóng rời bến, đi đến giữa biển.
Ít người thuyền nhẹ nên xuôi dòng đi thẳng về phía trước, lướt trên mặt biển theo gió vượt sóng, từ trước tới nay chưa từng có.
Vì để tiện cho việc ra biển, hôm nay Sắt Sắt cố ý mặc quần áo nam trang màu xanh, mái tóc dùng trâm ngọc đen búi cao lên, thanh lệ phong nhã nói không nên lời.
Nàng đứng ở đầu thuyền, đón gió, tiếng gió thổi bay áo quần của nàng phần phật , tay áo bay bay , nhìn giống như một tiên tử đang bay trong gió.
“Tiểu thư, sao mấy người Mạc Tầm Hoan còn chưa đến?” Thanh Mai hỏi “Không phải hắn đã nói sau khi rời bến bọn họ sẽ tụ họp cùng chúng ta sao?”
“Chắc sẽ đến nhanh thôi.” Sắt Sắt không chớp mắt nói, trong lòng cũng đang rất nghi hoặc.
Vì không muốn để Dạ Vô Nhai nghi ngờ nên Sắt Sắt cùng Mạc Tầm Hoan đã chia thời gian xuất phát ra, lúc này hắn phải nên đến rồi chứ. Đang nghĩ đến đó thì liền nhìn thấy phía sau “Ngân Giao Hào” có một chiếc thuyền nhỏ giống như một mũi tên lao đến.
Chiếc thuyền kia đích thực là chiếc thuyền nhỏ, chỉ có thể chứa năm ba người. Hai đầu thuyền rất đơn giản, chỉ có một khoang thuyền đơn sơ nho nhỏ. Trên đầu thuyền có một nữ tử đang đứng đón gió, còn có một nữ tử ngồi ở đuôi thuyền đang cúi đầu chèo thuyền.
Khó có thể tưởng tượng được chỉ có một nữ tử chèo thuyền mà chiếc thuyền lại lướt nhanh như vậy, chỉ trong chốc lát đã vượt qua các nàng, cùng chạy song song với thuyền của các nàng rồi vượt lên. Có thể thấy được nữ tử đang chèo thuyền ở phía sau có tài nghệ cao siêu vô cùng.
Thanh Mai thấy thế thì lòng hiếu thắng nổi lên. Một chiếc thuyền nhỏ như vậy mà lại có thể nhanh như thuyền của các nàng, nàng lớn tiếng phân phó nhóm thuyền thủ: “Chèo mau một chút, vượt qua chiếc thuyền nhỏ kia cho ta.”
Đầu thuyền bên kia, nàng kia nghe được Thanh Mai nói thì khẽ cười cười.
Lúc này mặt trời vừa mới nhú lên, nàng kia đứng ở đầu thuyền, một thân váy hồng bay bay, trên váy thêu một đóa hoa lan trắng lớn. Gió biển thổi bay quần áo của nàng, quần áo khẽ bay lên, giống như một đóa hoa đang nở rộ trên mặt biển, nhìn mê hoặc khôn tả.
Nàng kia cũng cực kì xinh đẹp, mắt ngọc mày ngà, khí phách động lòng người.
Sắt Sắt có cảm giác như đã gặp mặt nàng kia ở đâu nhưng nhất thời lại nhớ không ra. Nhìn kĩ lại, chiếc thuyền nhỏ kia cũng đang tiến về phía các nàng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thanh tú động lòng người của nàng.
Một nữ tử như vậy, nếu nàng đã gặp qua thì hẳn là không thể quên mới đúng, vì sao lại cảm thấy rất quen thuộc nhưng cho dù thế nào cũng không thể nhớ ra?
“Tên Mạc Tầm Hoan kia sao còn chưa đến?” Thanh Mai lại oán giận lên tiếng.
Giống như một tia sáng xẹt qua, khiến cho trong lòng Sắt Sắt có chút mơ hồ, nàng nhếch môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Mạc Tầm Hoan ơi Mạc Tầm Hoan, ngươi cải trang thật quá giống nha. Nếu như Sắt Sắt không nhớ tới nàng từng bảo Mạc Tầm Hoan cải trang thì có lẽ đến bây giờ nàng cũng không thể nhận ra nữ tử tuyệt sắc đứng trên đầu thuyền kia chính là Mạc Tầm Hoan cải trang thành.
“Thanh Mai, ngươi đi mời hai vị cô nương trên chiếc thuyền nhỏ kia lại đây.” Sắt Sắt nhẹ giọng phân phó.
“Tiểu thư, sao lại mời các nàng đến, không phải là người cải trang thành nam tử nên cũng thích nữ nhân đó chứ, nhìn cô nương kia xinh đẹp cũng có ý định muốn đùa giỡn sao?” Thanh Mai nói giọng nghi hoặc .
Đối với lời nói của Thanh Mai, Sắt Sắt cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng âm thầm cười cười, nói nhàn nhạt : “Thanh Mai, ngươi lại nói sai rồi, phải gọi ta là công tử chứ. Sau này ta sẽ không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân thôi, ngươi mau mời hai vị cô nương kia lên thuyền.”
Tử Mê nghe vậy thì bất động nhìn chằm chằm vào nữ tử trên chiếc thuyền nhỏ kia, cũng mím môi cười khẽ.
Thanh Mai nghĩ Sắt Sắt nói thật nên sợ tới mức mở to hai mắt nói: “Tiểu thư chẳng lẽ người bị Tuyền vương làm tổn thương nên bị kích thích đến đầu óc sao? Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự thích nữ tử , vậy xin người chớ có thích em nha.”
Tử Mê thật sự nhịn không được giơ tay gõ đầu Thanh Mai một cái, cười nhẹ nói: Đúng là mắt heo.”
Sắt Sắt đã theo thân thuyền cúi xuống, nói với hai nữ tử trên chiếc thuyền nhỏ: “Hai vị cô nương, chèo thuyền rất vất vả, không bằng hãy lên thuyền của bản công tử đi, chúng ta cũng tiện đường, ta sẽ đưa hai vị cô nương đi một đoạn.”
Trên đầu thuyền nàng kia cũng nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Sắt Sắt phân phó thuyển thủ thả chậm tốc độ của thuyền lại, từ trên thuyền thả một chiếc thang xuống thuyền nhỏ, hai nữ tử kia theo chiếc thang trèo lên.
“Cái gì mà mắt heo, sao lại là mắt heo?” Thanh Mai đứng tại chỗ không phục kêu to.
Đến khi thấy rõ ràng thì ra nữ tử cúi đầu chèo thuyền kia là Nhã Tử thì mới tỉnh ngộ, người mới vừa rồi đứng trên đầu thuyền chính là Mạc Tầm Hoan cải trang thành nữ tử, liên tục đi vòng quanh người đó mới giật mình là hô to: “Thì ra là ngươi?!”
Trong giọng nói của nàng cực kì ngạc nhiên, cũng có chút mất mát.
Không ngờ nam tử cải tranh thành nữ tử lại còn đẹp hơn cả nữ tử, làm sao có thể không mất mát chứ?
Hôm đó Sắt Sắt đúng là muốn Mạc Tầm Hoan cải trang một chút, nhưng cũng không ngờ tới hắn lại cải trang thành nữ tử. Nhưng hắn cải trang thành nữ tử cũng rất giống , bởi vì hắn vốn xinh đẹp như một đóa hoa.
“Đem chiếc thuyền nhỏ kia lên luôn đi.” Hàng mi dài của Mạc Tầm Hoan chớp chớp, nói nhàn nhạt.
Đôi hàng mi vốn đen rậm bị hắn sửa trông rất khéo, nhìn vào cũng có chút hương vị dịu dàng của nữ tử.
Sắt Sắt nhịn không đươc hé mắt cười cười, liền ra lệnh cho thủy thuyền kéo chiếc thuyền nhỏ kia lên.
“Sao Anh Tử còn chưa tới?” Thanh Mai nghi hoặc hỏi.
“Trên mặt nàng có vết dẹo, rất dễ bị người ta nhận ra.” Nhã Tử nói.
“Tiểu thư, người nhìn xem chiếc thuyền lớn phía sau cũng đang đuổi đến đây.” Thanh Mai nhìn chiếc thuyền lớn mới vừa rồi đậu ở bến đò, hâm mộ nói.
Chiếc thuyền lớn kia đúng là thuyền của hải thương Âu Dương Cái.
“Thanh Mai ngươi ta không phải đang đuổi theo chúng ta, người ta là ra biển buôn bán, chẳng qua cùng đường với chúng ta mà thôi.” Sắt Sắt nói thản nhiên.
***
(Lời tác giả: Lúc trước từng nhắc tới lâu chủ Xuân Thủy lâu Minh Xuân Thủy, thủ hạ có tứ đại công tử, hiện đã xuất hiện được ba vị, không biết mọi người có thể đoán được đó là ai không?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.