Quyển 2 - Chương 61
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Sắt Sắt biết Âu Dương Cái không có khả năng kháng lệnh, một hải
thương khôn khéo tài năng như vậy làm sao có thể làm trái lệnh? Nhưng
mà hắn vì sao không nói lời nào cả, nàng có chút buồn bực nghĩ.
Âu Dương Cái cũng nâng tầm mắt đánh giá Sắt Sắt, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Mới vừa rồi hắn dùng “Thiên lý nhãn” xa xa quan sát Sắt Sắt, liền có cảm giác khí chất của nàng không tầm thường, nhưng dù sao lúc ấy cũng cách nhau quá xa, nên cũng không nhìn rõ khuôn mặt nàng lắm. Nay, khoảng cách vừa đủ nhìn thấy, hắn vô cùng ngạc nhiên vì vẻ tao nhã của Sắt Sắt.
Tuy nói dáng người không tính là cao, nhưng rất thanh tú, thanh y nàng mặc trên người, nhìn sơ rõ ràng là rộng thùng thình, nhưng thắt lưng bên trong rất nhỏ. Tay áo đặc biệt rộng, tà buông xuống, phiêu phiêu đãng đãng, khiến nàng nhìn qua khí chất có vài phần thoát tục.
Mày đen thanh mảnh, ẩn một chút anh khí, đang được vẽ ra trên tầng trán trắng nõn mịn màng, một đôi con ngươi đen, vừa linh hoạt như làn nước xuân, vừa thanh tĩnh như đêm sáng trăng, lại như băng tuyết không thể xuyên thấu.
Nếu như do trời sinh xinh đẹp như thế, còn thêm khí chất cao quý, nếu lẳng lặng đứng ở một nơi nào đó, sẽ như trăng lạnh lẽo treo giữa trời cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng,, lại tựa như hoa sen hé nở, hương thơm thanh nhã.
Một thân dung nhan như vậy, nếu sinh làm nữ tử, không biết khiến bao nhiêu tuyệt sắt giai nhân so ra phải cúi đầu, nhưng sinh làm nam tử, lại lộ ra một chút ôn nhu.
Âu Dương Cái nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập kinh ngạc bổng nhiên chuyển sang ảm đạm, xem ra, lâu chủ đã gặp phải một đối thủ mạnh rồi.
“Âu Dương công tử?” Sắt Sắt thấy Âu Dương Cái nãy giờ không nói gì, nhíu mày lên tiếng.
Âu Dương Cái thở dài một tiếng gật gật đầu, muốn hắn không nói lời nào thật sự là khó chịu quá, lâu chủ luôn biết cách trừng phạt hắn như thế nào.
“Âu Dương công tử vì chuyện gì lại không nói lời nào? Xin hỏi Âu Dương công tử có đưa chúng ta đến Thủy Long đảo hay không?” Sắt Sắt lại nhướng mày hỏi.
Âu Dương Cái cầm lấy bút lông trước mặt, trên mảnh giấy Tuyên Thành múa bút thành văn nói: “Đưa các ngươi đến Thủy Long đảo.” Âu Dương Cái nghĩ rằng, đến Thủy Long đảo, đem thanh y công tử này cùng với vài người thị nữ đưa đến trên đảo, tự nghĩ rằng đem người nữ tử tuyệt sắc kia lưu lại.
Sắt Sắt hơi nhíu mày, không thể không suy ghĩ, xem ra Âu Dương Cái đỉnh đỉnh đại danh, thế nhưng thật sự là câm điếc.
Nhìn đến những chữ hắn viết, Sắt Sắt trong lòng thả lỏng, mặt giãn ra cười nói: “Đa tạ Âu Dương công tử.”
Sắt Sắt cười lộ ra xoáy đồng tiền hai bên gò má, Âu Dương Cái nhìn thấy mắt choáng váng.
Một nam tử lại còn có xoáy đồng tiền mê người như vậy? Tình địch mạnh mẽ như vậy, xem ra chuyện của lâu chủ với nữ tử tuyệt sắc động lòng người kia thật không dễ dàng.
Lâu chủ rất khó có thể động tình, hắn tuyệt đối muốn thúc đẩy chuyện này, Âu Dương Cái híp mắt, trong con ngươi đen láy hiện lên tia giảo hoạt.
“Đạ tạ Âu Dương công tử thu nhận tại hạ, bất quá, còn có một việc muốn phiền toái Âu Dương công tử, chẳng biết là có thể an bài cho tại hạ cùng bọn thị nữ ở cùng một chỗ hay không?” Sắt Sắt cười nhạt nói, nàng cũng không thể cùng thuyền viên ở đây chen chúc với nhau tại khoang đáy, nói như thế nào, nàng cũng là một nữ tử.
Âu Dương Cái lắc lắc đầu, lại phất tay áo, ý bảo không thể.
“Như vậy không được sao, vậy Âu Dương công tử có thể đem tại hạ cũng an bài ở lầu hai hay không?” Cùng một gian lầu với Mạc Tầm Hoan, quá lắm là cùng một nam tử ở chung một phòng.
Lần này Âu Dương Cái càng giả vờ không nghe thấy gì.
Mặc kệ Sắt Sắt nói như thế nào, Âu Dương Cái vẫn là ngồi ở bàn trên, không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Giờ phút này, hắn coi như lãnh hội được điểm tốt của việc không nói lời nào, có thể không cần để ý xem Sắt Sắt hỏi câu gì.
Thật khéo đùa, hắn cố ý an bài nữ tữ tuyệt sắc kia đến ở lầu hai cùng lâu chủ hiện đang ở tầng trệt, tự nhiên là có dụng tâm kín đáo, làm sao có thể để Sắt Sắt đi đến quấy rầy.
Sắt Sắt thấy dù cho mình có nói như thế nào, Âu Dương Cái cũng không có chút để ý, đành phải cáo từ đi ra.
Người ta có ý tốt cứu các nàng, việc ở đâu thì có gì là quan trọng, cùng lắm thì nửa đêm đến phòng trong của Thanh Mai ngả ra đất nghỉ.
***
Mưa phùn, từng giọt tí tách rơi cả một ngày, trên mặt biển, lãng đãng mông lung màn hơi nước.
Khi màn đêm buông xuống, mưa đã ngưng, ánh trăng đi ra từ những áng mây tầng tầng lớp lớp. Ánh trăng bạc lấp lánh, đang thản nhiên chiếu rọi khắp biển trời. Tiếng sóng biển xa xa từ trong hư không truyền đến, loáng thoáng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không giống với đất liền.
Lầu hai bên trên vọng lâu, Minh Xuân Thủy đang nằm nghiêng trên chiếc giường quý phi, mặt hắn hướng về biển lớn, tư thái dường như âm trầm, giống như là đang ngủ.
Ánh trăng sáng trong bao phủ hắn, bạch y nhàn nhạt cùng ánh trăng hòa hợp phối thành cảnh sắc mê người, còn thêm mái tóc dài kia phụ trợ tựa như một dải thắt lưng đen đặc u tối. Ánh trăng chiếu vào phía trên mặt nạ hắn, tràn đầy thanh khiết nhưng sáng đẹp lạnh lùng.
Cửa nhỏ thông với vọng lâu bị đẩy ra, Âu Dương Cái một thân y phục thanh lam chậm rãi đi vào.
Âu Dương Cái biết Minh Xuân Thủy vẫn chưa ngủ, hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào chiếc ghế kế bên Minh Xuân Thủy.
“Đều sắp xếp tốt rồi?” Minh Xuân Thủy cúi đầu hỏi, thanh âm mềm mại thanh thoát như là gió đêm phất qua mặt biển.
“Sắp xếp tốt rồi!” Âu Dương Cái cúi đầu đáp.
Hắn cũng không dám đem chuyện hắn rốt cuộc sắp xếp cho công tử áo xanh kia ở tầng khoang chứa hàng nói ra , nếu không, lâu chủ nhất định sẽ thấy hắn phiền phức xen vào việc của người khác, nói hắn làm việc không chính đáng.
Có lẽ là lý lẽ của người làm ăn khôn khéo, hắn cho rằng muốn nắm bắt được tâm tình của một người nữ tử, phải giở chút thủ đoạn đùa giỡn.
Minh Xuân Thủy nhíu mày, đối với việc Âu Dương Cái đơn giản trả lời lưu loát như vậy, có chút kinh ngạc, kinh nghiệm từ trước chứng minh, một khi hắn nói ít, nhất định là có sự tình gạt hắn. Bất quá, tối nay hắn có chút phiền chán, lười để ý hắn.
“Âu Dương, ta muốn gặp người nử tử mặc chiếc váy lụa hồng kia, ngươi đi xin phép mời nàng lại đây.” Minh Xuân Thủy thản nhiên phân phó nói.
Âu Dương Cái trong lòng mừng như điên, lâu chủ quả nhiên là thích nữ tử kia mới muốn gặp nàng khẩn cấp như vậy.
Trời cao rốt cục mở mắt, hai năm gần đây, mất mát cùng đau lòng của lâu chủ hắn cùng huynh đệ khác làm việc trong lâu đều là nhìn thấy hết thảy, nhưng lại bất hạnh không thể hỗ trợ.
Lại nói, muốn quên một đoạn tình cảm, nhất định là phải bắt đầu một đoạn tình mới, hy vọng một đoạn tình cảm này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng lâu chủ.
Âu Dương Cái trên mặt lộ vẻ tươi cươi, từ trên vọng lâu đi xuống, vội vã đi tìm Mạc Tầm Hoan dẫn tới đây.
Mạc Tầm Hoan đẩy cửa nhỏ ra, trước mắt một mảnh trăng sáng thanh khiết, gió biển tĩnh lặng lạnh lùng thổi đến, mang theo hơi thở của biển.
Mạc Tầm Hoan nheo mắt, nhìn thấy một bạch y công tử đang đắm chìm trong ánh bạc lấp lánh đơn thuần giữa ánh trăng sáng tỏa, trên mặt là một mặt nạ bằng bạch ngọc với vài sợi tóc đen thấp thoáng rơi xuống, tản ra một loại ánh sáng lạnh lùng thản nhiên.
Nhìn người nọ, đôi mắt Mạc Tầm Hoan hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền trở nên tự nhiên.
Hắn chậm rãi đi đến, thần sắc thản nhiên nói: “ Không nghĩ tới ngươi đúng là Minh lâu chủ của Âu Dương Cái.”
Minh Xuân Thủy thuận tay nâng chén rượu trong khay, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, đó là một cái chén hổ phách trong suốt có thể nhìn xuyên thấu, trong chén là rượu hải đường hồng. Hắn thản nhiên nhấp một ngụm, không buông chén rượu, cầm trong tay thưởng thức.
“Quả thật là người của ta, Mạc vương tử rất kinh ngạc sao?” Hắn thản nhiên nói, con ngươi đen nhẹ nhàng tinh tế nhìn đảo qua y phục bằng lụa hồng của Mạc Tầm Hoan, bạc môi gợi lên một chút cười khẽ: “Mạc vương tử đúng như lời đồn, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
Mạc Tầm Hoan khẽ cười cười, nhưng cho dù nhìn qua nụ cười của hắn có ấm áp đến dường nào, đôi mắt kia vẫn là hồ băng rét lạnh.
“Minh chủ tìm ta đến, chẳng lẽ là có việc muốn thương lượng?” Hắn ngồi xuống cái ghế đang để trước mặt Minh Xuân Thủy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc rơi trên trán sang một bên.
Dưới ánh trăng, hắn lộ ra dung nhan tuyệt mỹ rất giống nữ tử nhưng lại là một vẻ đẹp lạnh lùng.
“Không sai, ta đồng ý xuất binh giúp ngươi đoạt lại quốc gia!” Minh Xuân Thủy thong thả nói.
Mạc Tầm Hoan ngẩn ngơ, thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Minh Xuân Thủy, khẽ cười nói: “Minh lâu chủ quả là một nghĩa sĩ khẳng khái chính trực, rốt cục cũng đồng ý giúp đỡ Mạc Xuyên?” Hai tháng trước, hắn từng cầu qua Minh Xuân Thủy hai lần, nhưng đều bị cự tuyệt. Thật ra hắn có thể giải thích chuyện Xuân Thủy lâu, dù sao bọn họ cũng là một giáo phái giang hồ, tuy rằng có thế lực lớn, nhưng cùng một lúc cả Nam Việt và Bắc Lỗ đều là hai quốc gia lớn như vậy, hiển nhiên sợ tổn hại binh lực, bọn họ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mạc vương tử, ngươi không cần cho ta mang cái mũ cao như vậy. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết nhất cử nhất động của ngươi sao?” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nhíu mày, dưới ánh trăng, mặt nạ tạo hình bằng bạch ngọc phủ lên thứ ánh sáng tinh anh lạnh lùng.
Mạc Tần Hoan vuốt vuốt váy hồng hơi bay, khóe môi gợi lên một ý cưới yêu kiều xinh đẹp: “Nói như vậy, Minh lâu chủ là vì nàng mà xuất binh?”
Chữ “Nàng” kia vừa ra khỏi miệng, trên vọng lâu không khí bổng nhiên trở nên vô cùng quái dị, ngay cả tiếng sóng biển tại nơi này một khắc cũng bổng nhiên trở nên xa xôi.
Quả nhiên, Mạc Tầm Hoan đã biết quan hệ của hắn và nàng.
Hắn đã sớm hoài nghi, Mạc Tầm Hoan sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần lấy từ nàng ấy một cái lệnh bài là có thể thu phục Y Mạch đảo, quả nhiên chỉ là vì bắt buộc hắn mới ra tay.
Minh Xuân Thủy nhíu nhíu mày, ánh trăng trên đầu rọi trên bạch y như ánh trắng của hắn, phản xạ thứ ánh sáng lạnh lùng sâu kín, âm thầm lộ ra ý tàn nhẫn.
Mạc Tầm Hoan váy hồng tung bay trong gió, cứ như đang tràn ra vẻ ám muội trong đêm của cây thuốc phiện, mị hoặc mà mê người.
Một vẻ bình tĩnh khiến lòng người run sợ, một vẻ đẹp tuyệt thế làm người ta hít thở không thông.
Minh Xuân Thủy khóe môi hơi nhếch, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ tử đàn ngay bên cạnh, hắn hơi hơi nhích lại gần, chọn một tư thế tao nhã thoải mái nhất.
“Mạc vương tử sai lầm rồi, bản lâu vừa không phải người chính nghĩa, cũng không phải là vì nàng mà xuất binh, chẳng qua là Xuân Thủy lâu gần đây có huấn luyện một đám thủy thủ, bản lâu chủ chỉ nghĩ muốn nhìn xem thực lực của bọn họ mà thôi.” Hắn nhẹ nhàng thư thái nói, tựa như một hồi chiến sự, với hắn mà nói, nhạt nhẽo như mây trời, không đáng để nói tới.
Chỉ có người một thân từng qua trăm trận chiến đấu, mới có thể đối với chiến tranh mà có thái độ bình tĩnh như vậy.
“Bất quá, bản lâu chủ cũng thật sự không hy vọng nhìn thấy người vô tội lâm vào trận chiến này!” Minh Xuân Thủy bình tĩnh nói.
Mạc Tầm Hoan ánh mắt lóe sáng, thản nhiên nói: “ Chỉ sợ rằng dù muốn vậy cũng không còn kip nữa! Theo tính tình của nàng, sợ là có khuyên cũng không quay về!”
Minh Xuân Thủy ánh mắt lắng đọng, Mạc Tầm Hoan nói thế nhưng lại là sự thật, theo như tính tình của Tiêm Tiêm công tử, một khi chuyện tình đã được quyết định, chỉ e là khó có thể lay chuyển.
“Nếu đã như vậy, Mạc vương tử mời quay trở về!” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nói.
Mạc Tần Hoan thản nhiên cười cười, xoay người bỏ đi.
Minh Xuân Thủy ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mặt Mạc Tầm Hoan, bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Mạc vương tử, nghe nói người là đệ nhất võ sĩ nhẫn thuật của Y Mạch đảo, nếu không có nhẫn thuật cao siêu, ngày đó cũng sẽ không thể bình an mà trốn ra. Nhưng là, hôm nay, ở trên thuyền, Mạc vương tử nếu đã không thể nào bảo hộ người khác, lại phải để cho một người nữ tử bảo hộ, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Mạc Tầm Hoan ngẩn người, quay đầu khẽ cười nói: “Minh lâu chủ nói rất đúng, chỉ là, Mạc Xuyên hiện tại là hoàn toàn không thể thi triển võ công, thân phận Mạc mỗ cũng không thể tiết lộ.” Nói xong hắn tự nhiên nhẹ nhàng đi mất.
Minh Xuân Thủy đứng dậy, cầm chặt chén rượu, đứng yên ở trên mép thuyền, nhìn mặt biển đen kịt.
Gió không lớn, mặt biển nhìn qua thật tĩnh lặng, nhưng, dưới đáy biển lại là những cơn song ngầm dữ dội.
Ngày đó, hắn là vì Kim lệnh bài đó mà tiếp cận nàng, hy vọng có thể dùng Kim lệnh bài kia thu phục hải tặc. Sau đó, hắn lại bỏ đi dự tính kia. Cũng không nghĩ rẳng, hắn từ bỏ, người khác thế nhưng lại không từ bỏ, nàng đúng là vẫn còn bị cuốn vào giữa trận phân tranh này.
Ánh trăng thê lương, tiếng sóng biển cũng vì vậy nghe thấy thật là cô tịch.
Tiểu sai thị nữ chậm rãi đi đến, nhẹ giọng nói: “Lâu chủ, Âu Dương Cái rốt cục đem Giang cô nương sắp xếp ở khoang thuyền cùng nhóm thủy thủ ở đây ngủ cùng nhau.”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, bổng nhiên quay đầu, không thể tin hỏi: “ Ngươi nói là sự thật?”
Tiểu sai gật gật đầu.
Trong con ngươi đen láy của Minh Xuân Thủy hiện lên một tia tức giận, Âu Dương Cái này rốt cuộc là làm việc như thế nào đây.
“Gọi Âu Dương Cái lại đây.” Hắn lạnh lùng nói.
Sắt Sắt vốn định đợi đến nửa đêm sẽ theo tầng dưới chót đi ra ngoài, lẻn xuống phòng của Thanh Mai và các nàng mà nghỉ tạm, nhưng lại không dự đoán được, Âu Dương Cái đã phái người nhanh chóng khóa cửa khoang thuyền lại.
Sắt Sắt thầm hô to không xong rồi, xem ra đêm nay nàng thật sự không ra được.
Khoang đáy là nơi gần mặt biển nhất, tất nhiên là không có cửa sổ, không khí cực kỳ ngột ngạt. Khoang đáy này ngoại trừ gian phòng lớn kia, còn là nhà kho chứa hàng hóa.
Tuy nói rằng thuyền này của Âu Dương Cái là thuyền lớn nhưng thật ra không phải là lớn bình thường, khoang đáy trữ đầy hàng hóa cùng đồ ăn mà đồ ăn này đủ để làm thức ăn cho trăm người ăn trên ba tháng.
Không có biện pháp khác, chỉ có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Sắt Sắt đành tìm một chỗ vừa phải trong nhà kho, phủ lên một lớp đệm rơm, lập tức ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Thuyền trôi giạt từ từ, Sắt Sắt ở ngay trong khoang thuyền ngột ngạt đủ thứ mùi vị, ngủ mà như không ngủ.
Tựa hồ không bao lâu sau, liền nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, dường như là có người chạy vội tới gian phòng lớn của các thủy thủ.
“Vị Giang công tử kia đâu?” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu loát truyền đến.
Đúng là có người đến tìm nàng?
Sắt Sắt đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, chậm rãi đi từ từ ra ngoài.
Bên trong khoang đáy đen kịt, một dãy đèn ngọc lưu ly tỏa ra ánh sáng. Ánh sáng mờ nhạt tỏa lên khuôn mặt tuấn dật của Âu Dương Cái, giờ phút này, thần sắc trên gương mặt đó không hề bình tĩnh, mà là ảo não cùng kinh ngạc đan xen lẫn nhau.
“Âu Dương công tử, ngươi tìm ta sao?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi nói, không biết chuyện gì, làm hắn lại nửa đêm đến khoang thuyền tìm tới nàng.
Âu Dưong Cái quay lại nhìn hướng Sắt Sắt, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỷ, hắn cũng bất chấp lệnh cấm không được nói kia của Minh Xuân Thủy, đem theo đèn ngọc lưu ly đến chào đón, trầm giọng nói: “Giang công tử, mới vừa rồi đã thiệt thòi cho ngươi, mau theo ta lên trên lầu nghỉ tạm đi.”
Sắt Sắt nhướn mày kinh ngạc nhìn hắn, thì ra người này cũng không phải bị câm điếc.
“Âu Dương công tử, thì ra ngươi có thể nói nha.” Sắt Sắt cúi đầu cười nói.
Âu Dương Cái hơi có chút ngượng ngùng, dẫn Sắt Sắt đi ngay, theo bậc thang đi lên phía trên.
“Giang công tử, mới vừa rồi làm việc quá chậm trễ, xin mời đến lầu hai của gian phòng.” Âu Dương Cái nói.
Sắt Sắt nhíu mày, Âu Dương Cái này vì sao trước sau đối đãi nàng khác biệt lớn đến vậy? Nàng nghĩ trăm đường cũng không thể lý giải.
Đẩy ra cửa phòng lầu hai, một căn phòng ấm áp đập vào mắt.
Không ngờ được, đang ở trên một thuyền lớn, lại còn có căn phòng tao nhã lịch sự như vậy, so với khoang chứa hang tầng dưới chót là khác biệt trên trời dưới đất.
Đặt phía trên chiếc bàn dài là một chân nến Thanh Đồng, quay quanh thân nến là một con phượng hoàng nhũ vàng sáu ngón đang bay lên, mỗi một ngón của phượng hoàng nhũ vàng là một quả nến đỏ. Ánh nến rực cháy, ánh sang nhu hòa ấm áp chiếu vào bên trong sáng rực.
Còn có một tháp giường lớn khắc hoa mạ vàng, tầng tầng lớp lớp gấm trắng mềm mại rũ xuống, nhìn thấy mơ hồ bên trong là giường đệm thêu hoa, tất cả đều làm từ tơ lụa tinh xảo, nhìn qua vô cùng quý báu.
Nào là chăn phủ bằng gấm và màn thêu hoa mềm mại, lại còn căn phòng tinh tế ấm áp, còn thêm hương tự nhiên thoang thoảng, nhìn thế nào cũng vẫn là căn phòng dành cho nữ tử.
“Âu Dương công tử, đây là phòng của nữ tử mà?” Sắt Sắt nhíu mày hỏi, không phải là Âu Dương Cái đã nhìn ra nàng là nữ cải nam trang chứ?
Âu Dương Cái khẽ cười nói: “Giang công tử đừng ghét bỏ, trước mắt không còn dư bao nhiêu phòng, chỉ còn biết mời Giang công tử xem qua xem có thể chấp nhận được căn phòng này không.”
Sắt Sắt gật gật đầu, cười nói: “Như thế nào lại ghét bỏ được, đạ tạ Âu Dương công tử. Âu Dương công tử đối với chúng ta quả là quá tốt, phần ân tình này, Giang mỗ ngày sau nhất định báo đáp.”
Âu Dương Cái nhẹ nhàng cười cười nói: “Giang công tử không cần khách khí, tạm nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong, hắn đóng cửa lại.
Sắt Sắt nằm trong chăn phủ gấm mềm mại, lăn qua lộn lại không ngủ được, tất cả chỉ vì cảm thấy thái độ biến chuyển quá quái dị của Âu Dương Cái, dù vậy cũng thật sự không nghĩ ra được, tột cùng là vì nguyên nhân gì. Lúc sóng triều lớn vỗ tán loạn, một đợt tiếng sáo xa xôi truyền đến.
Tiếng sáo vô cùng uyển chuyển, trầm trầm tao nhã, sầu triền miên, hòa với tiếng song biển đang hỗn loạn, cực kỳ du dương êm tai.
Sắt Sắt bất động lắng nghe, lại không thể ngờ được ở trên thuyền cũng có thể nghe được tiếng sáo triền miên êm tai như vậy. Tiếng sáo réo rắc này lại vô cùng giống với tiếng sao ngày đó của Minh Xuân Thủy.
Ngay cả tiếng sáo sầu triền miên này, thật ra cũng có vài phần giống với tiếng sáo của Minh Xuân Thủy ngày đó.
Nhưng mà, Minh Xuân Thủy làm sao có thể ở trên con thuyền này được, Sắt Sắt mỉm cười xa xăm.
Tuyệt đối không phải hắn!
Nhớ rõ ngày đó, trong tiếng sáo của Minh Xuân Thủy lộ ra ý cao ngạo áp bức, mà tiếng sáo lúc này, lại lộ ra một ý tứ hàm xúc, một vẻ mất mát triền miên.
Tiếng sáo lượn lờ, giống như những sơi tơ tự nhiên quấn quanh tâm tư của Sắt Sắt, gợi lên trong lòng ngàn loại cảm nhận.
Sắt Sắt trong lúc ngập chìm trong tiếng sáo, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đêm dần sâu hơn,một thân ảnh trắng toát nhàn nhạt âm thầm lặng lẽ xuất hiện nơi đầu giường Sắt Sắt, vô cùng phiêu dật giống như ánh trăng tàn bên ngoài cửa sổ.
Hắn cầm hờ ống sáo trong tay, trên mặt vẫn đang mang mặt nạ bạch ngọc ướt át. Tầm mắt của hắn xuyên qua mặt nạ, nhìn theo từng tấc một gương mặt Sắt Sắt đang ngủ say, dung nhan của nàng khi ngủ, một vẻ đẹp thật điềm tĩnh. Chỉ là, hai chân mày lại nhíu vào, tựa hồ có cái gì đó tích tụ lại không lý giải được.
Đôi đồng tử đen như mực của hắn bị nắm giữ lại, vươn tay, muốn vuốt lên nơi chân mày đang nhíu chặt của nàng, tay đang vươn ra giữa chừng, lại chậm rãi thu về.
Tay áo trắng toát rộng thùng thình rũ xuống, tựa như một đám mây tự nhiên lướt nhẹ qua.
“Ta nợ ngươi, hãy dùng trận chiến này để đổi lại, từ nay về sau ngươi và ta không còn nợ nhau, trở thành người xa lạ.” Hắn thản nhiên trầm giọng nói.
Hắn hỗ trợ nàng thu phục hải tặc, hắn sẽ bảo đảm bình an cho nàng.
Giấc ngủ của Sắt Sắt luôn luôn không được sâu, huống chi là người tập võ, cho dù không nghe được thanh âm, nàng cũng mẫn cảm nhận ra được sự khác thường.
Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng trong suốt của vầng trăng theo khung cửa sổ rọi vào.
Sắt Sắt nhăn mày nhíu trán, trong nháy mắt chỉ nhìn thấy, trước cửa sổ chỉ có ánh trăng trong suốt, chẳng lẽ là nàng ảo giác, chẳng qua chỉ là do ánh trăng sáng ngời.
Cửa sổ rộng mở, gió đêm lạnh lẻo thổi vào, làm cho màn buông bị gió thổi từ từ phất phới. Nàng nhớ rõ, trước lúc ngủ rõ ràng là đã đóng cửa sổ, tại sao giờ lại mở.
Sắt Sắt đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài, ngoài cửa sổ chính là biển lớn vô bờ bến đang rít gào.
Không có khả năng sẽ có người từ nơi này nhảy ra ngoài, nếu không, chẳng phải chính là rơi thẳng xuống biển sao.
Sắt Sắt cười cười, một lần nữa đem cửa sổ đóng chặt.
Cửa sổ vừa đóng, một thân ảnh trắng nhạt gọn gàng đang nép vào vách đá trên thuyền, chờ nàng đóng cửa xong, buông người nhảy lên, một cách chính xác nhảy vào trong căn phòng bên cạnh phòng Sắt Sắt.
***
Trong nháy mắt, các nàng lênh đênh trên biển cũng đã hơn mười ngày.
Vốn tưởng rằng chiếc thuyền lớn của Âu Dương Cái ngay cả khi tốc độ không tính là cực nhanh nhưng so với chiếc thuyền “Ngân Giao Hào” trước kia của các nàng phải nhanh hơn nhiều chứ, nhưng Sắt Sắt lại rất kinh ngạc, chiếc thuyền này tốc độ còn không bằng cả “Ngân Giao Hào”. Đã được hơn mười ngày mà hành trình đến Thủy Long đảo cùng lắm cũng chỉ được một nửa.
Sắt Sắt e ngại chuyện thuyền đi quá chậm, nhưng không biết rằng còn có người e ngại thuyền đi quá nhanh.
Âu Dương Cái chính là cái người e ngại chuyện thuyền đi quá nhanh.
Hắn khoanh tay đi tới đi lui trong phòng, đi đến rồi đi lui, chỉ chốc lát sau đã làm cho Hoa Tai đang ngồi uống trà trên giường bên cạnh chóng mặt sắp ngất đi.
“Âu Dương Cái, đừng lòng vòng nữa, con đi nữa sẽ làm cho chúng ta say tàu mất.” Thanh âm mềm nhẹ của Tiểu Sai truyền đến.
Âu Dương Cái dừng lại bước, quay đầu nhìn các nàng, mắt nghiêm trọng nói: “Hai tiểu nha đầu các ngươi, trong lòng các ngươi rốt cục là có chủ tử hay không. Ngươi xem xem, thuyền sẽ rất nhanh đến Thủy Long đảo, lâu chủ cùng Giang cô nương cũng chưa từng gặp mặt qua.”
Thanh âm Hoa Tai trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên truyền đến: “Ngươi gấp cái gì, theo ta thấy , trước mắt lâu chủ đối với Giang cô nương, cũng không phải là cái loại tình cảm này! Trong lòng người vẫn còn nghĩ về đóa tuyết liên kia mà.”
Âu Dương Cái nhíu nhíu mày, bất lực thở dài một hơi.
“ Có chuyện, hai người các ngươi có khả năng vẫn chưa biết.” Tiểu Sai do dự một lát, đắn đo rồi lại mở miệng.
“Chuyện gì?” Hoa Tai cùng Âu Dương Cái hỏi.
“Lâu chủ cùng Giang cô nương, thật ra……” Tiểu Sai ngừng một chút, trừng mắt nhìn.
“Thật ra bọn họ đã từng….” Tiểu Sai dù sao cũng là cô nương chưa gả, có chút xấu hổ nói: “Đã từng có một đêm xuân”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, khiến Âu Dương Cái cùng Hoa Tai kinh hãi tới hai mắt mở to mà nhìn, thật lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại.
Một lúc sau, Âu Dương Cái dậm chân nói: “Quả nhiên là làm hải thương quá bận rộn mà, xảy ra một chuyện tình lớn tới như vậy, thế mà ta còn không biết. Không được, lần khác ta phải nói chuyện với lâu chủ, ta muốn làm một người thị vệ bên cạnh người. Hoa Tai, ngươi mới vừa rồi còn nói, lâu chủ đối với Giang cô nương không có loại tình cảm này, nếu không có loại tình cảm này, làm sao có thể ở cùng nhau?”
“Là như vầy” Tiều Sai nghiêm trọng nói: “ Giang cô nương không biết vì sao trúng phải mị dược, là lâu chủ giúp nàng giải mị dược.”
“ Mị dược?” Âu Dương Cái thần sắc cứng đờ, lập tức liền vui vẻ ra mặt: “Ta như thế nào lại không nghĩ tới chủ ý này, Tiểu Sai ngươi có giữ mị dược hay không.”
Tiểu Sai cười nhạt nhìn hắn liếc một cái, không nói gì. Hoa tai nhìn hắn lạnh lùng nhếch môi.
Âu Dương Cái ảo não nói: “Nếu tên Vân Khinh Cuồng kia đang ở đây thì tốt rồi, trên người hắn loại dược nào mà không có.”
Hoa Tai lạnh giọng cười nói: “Âu Dương Cái, ngươi không phải là lại muốn dùng chiêu mị dược này chứ, theo ta thấy, lâu chủ sở dĩ không gặp Giang cô nương, chính xác là bởi vì sự việc mị dược kia. Ngươi vẫn là suy nghĩ chiêu khác đi.”
Âu Dương Cái lại nghiêm trọng, bên trong đang tính tới tính lui, thật lâu sau, hai tròng mắt hắn sáng ngời, nói: “Đã có.”
***
Đêm.
Nghe nói buổi tối có yến hội, Thanh Mai sớm đã phấn khởi hân hoan nhảy nhót, ngay cả Tử Mê mặt mày khó chịu cũng hiện lên vẻ vui sướng. Hành trình trên biển nhàm chán, làm cho người ta có bao nhiêu là phiền muộn.
Vừa về đêm, trên thuyền đã có thị nữ đưa tới ba cái mặt nạ đầy màu sắc rực rỡ, nói là Âu Dương Cái muốn các nàng khi đến yến hội, tất cả đều mang mặc nạ. Nói rằng đây là theo phong tục của dân tộc ngoại quốc có tên là “yến hội hóa trang”.
“Tiểu thư, Âu Dương Cái thật là thú vị, thế mà còn làm ra cái gì mà yến hội hóa trang! tại sao còn chưa từng nghe nói.” Thanh Mai kinh ngạc hỏi.
Sắt Sắt cười cười, nói: “Âu Dương Cái đi qua vùng biển của rất nhiều quốc gia, đại khái là học được từ quốc gia khác.”
“Nói vậy chơi sẽ rất vui, tiểu thư, chúng ta đi chơi cái này thôi.” Thanh Mai cầm chiếc mặt nạ đội lên mặt, đúng là hình một con thỏ nghịch ngợm.
Tử Mê cũng cười đeo mặt nạ vào.
Sắt Sắt cầm một mặt nạ con bướm bằng lụa ngũ sắc rực rỡ đeo lên, mặt nạ này tựa hồ là làm từ da dê, thật mềm.
Ba ngươi đi ra phòng ngoài, phòng ngoài sớm đã bố trí xong, bày biện rất nhiều chậu hoa, những vật trang trí độc đáo được xếp thành hình những bông hoa duyên dáng. giữa chậu hoa, hoa nở thật kiều diễm, hết đỏ rồi tím. Gió đêm thoảng qua, làm dấy lên một làn hương hoa tự nhiên.
Một vài cái bàn dài xếp thành một dãy bàn, trên mặt để rượu ngon và món ngon.
Sắt Sắt khẽ cười, thuyền lớn này của Âu Dương Cái, quả thực là đồ dùng thức ăn, cần cái gì cũng đều có.
Ở phòng ngoài đi tới đi lui, đều là đeo mặt nạ, nhìn qua cực kỳ thú vị.
Trong yến hội, tất nhiên là phải dùng bữa.
Sắt Sắt ngồi vào ghế phía trước, không chút khách khí bắt đầu ăn.
Thanh Mai cũng vì tò mò lôi kéo Tử Mê, đang đi xuyên qua đám người ở khắp nơi, muốn tìm được Nhã Tử cùng Mạc Tầm Hoan.
Đang dùng bữa, Sắt Sắt bổng nhiên có cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, nàng quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn ra bất kì kẻ nào đang nhìn chăm chú tới nàng. Ánh mắt đảo qua một vòng, tầm mắt vui vẻ của nàng chợt ngưng lại.
Tại một góc bản thuyền, có một công tử áo trắng đang dựa vào lan can mà nhìn ra xa.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người anh tuấn, khí khái như ngọc, cả người nhìn qua cao ngạo nhưng lại rất thanh nhã.
Đêm này là mười lăm, mặt trăng rất tròn như đang di chuyển trên mặt biển phía sau hắn, hình thành bối cảnh, tự nhiên như là vì làm nền cho hắn mà tồn tại.
Một thân áo bào trắng ở trong gió phất phơ bay, cùng ánh trăng bạc lấp lánh dung hòa làm một, nói không nên lời vẻ lãnh đạm mê hoặc động lòng người.
Hắn tựa mây trên trời cao, lại như cả cơn gió nhẹ nhàng trong ánh trăng sáng, tạo ra một loại khí chất xuất trần phiêu dật.
Bóng dáng của hắn, làm cho Sắt Sắt sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Nhất là kiểu tóc rối tung buông xõa kia, dài và đen đến kinh người, tương tự như của Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt nhịn không được mà muốn đi về hướng người đó, nhưng nàng đến cuối cùng cười khổ một chút, không hề động thân.
Cho dù là hắn, thì sẽ thế nào?
Gặp hắn, nàng nên cùng hắn nên nói cái gì đây?
Nếu như không có đêm hôm đó, có lẽ, hắn với nàng, còn có thể là bằng hữu. Nhưng mà, đã trãi qua đêm hôm đó, trong lúc đó hắn cùng nàng, chỉ có xấu hổ.
Huống chi, cũng không thể là hắn, hắn làm cách nào tự dưng xuất hiện ở chỗ này?
Cho nên, Sắt Sắt ngồi ở chỗ nọ, vẫn như trước thản nhiên dùng bữa.
Chỉ là, trong lòng, đã có một chút kinh hoàng không khống chế được.
Mới vừa rồi hắn dùng “Thiên lý nhãn” xa xa quan sát Sắt Sắt, liền có cảm giác khí chất của nàng không tầm thường, nhưng dù sao lúc ấy cũng cách nhau quá xa, nên cũng không nhìn rõ khuôn mặt nàng lắm. Nay, khoảng cách vừa đủ nhìn thấy, hắn vô cùng ngạc nhiên vì vẻ tao nhã của Sắt Sắt.
Tuy nói dáng người không tính là cao, nhưng rất thanh tú, thanh y nàng mặc trên người, nhìn sơ rõ ràng là rộng thùng thình, nhưng thắt lưng bên trong rất nhỏ. Tay áo đặc biệt rộng, tà buông xuống, phiêu phiêu đãng đãng, khiến nàng nhìn qua khí chất có vài phần thoát tục.
Mày đen thanh mảnh, ẩn một chút anh khí, đang được vẽ ra trên tầng trán trắng nõn mịn màng, một đôi con ngươi đen, vừa linh hoạt như làn nước xuân, vừa thanh tĩnh như đêm sáng trăng, lại như băng tuyết không thể xuyên thấu.
Nếu như do trời sinh xinh đẹp như thế, còn thêm khí chất cao quý, nếu lẳng lặng đứng ở một nơi nào đó, sẽ như trăng lạnh lẽo treo giữa trời cao, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng,, lại tựa như hoa sen hé nở, hương thơm thanh nhã.
Một thân dung nhan như vậy, nếu sinh làm nữ tử, không biết khiến bao nhiêu tuyệt sắt giai nhân so ra phải cúi đầu, nhưng sinh làm nam tử, lại lộ ra một chút ôn nhu.
Âu Dương Cái nhìn Sắt Sắt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn ngập kinh ngạc bổng nhiên chuyển sang ảm đạm, xem ra, lâu chủ đã gặp phải một đối thủ mạnh rồi.
“Âu Dương công tử?” Sắt Sắt thấy Âu Dương Cái nãy giờ không nói gì, nhíu mày lên tiếng.
Âu Dương Cái thở dài một tiếng gật gật đầu, muốn hắn không nói lời nào thật sự là khó chịu quá, lâu chủ luôn biết cách trừng phạt hắn như thế nào.
“Âu Dương công tử vì chuyện gì lại không nói lời nào? Xin hỏi Âu Dương công tử có đưa chúng ta đến Thủy Long đảo hay không?” Sắt Sắt lại nhướng mày hỏi.
Âu Dương Cái cầm lấy bút lông trước mặt, trên mảnh giấy Tuyên Thành múa bút thành văn nói: “Đưa các ngươi đến Thủy Long đảo.” Âu Dương Cái nghĩ rằng, đến Thủy Long đảo, đem thanh y công tử này cùng với vài người thị nữ đưa đến trên đảo, tự nghĩ rằng đem người nữ tử tuyệt sắc kia lưu lại.
Sắt Sắt hơi nhíu mày, không thể không suy ghĩ, xem ra Âu Dương Cái đỉnh đỉnh đại danh, thế nhưng thật sự là câm điếc.
Nhìn đến những chữ hắn viết, Sắt Sắt trong lòng thả lỏng, mặt giãn ra cười nói: “Đa tạ Âu Dương công tử.”
Sắt Sắt cười lộ ra xoáy đồng tiền hai bên gò má, Âu Dương Cái nhìn thấy mắt choáng váng.
Một nam tử lại còn có xoáy đồng tiền mê người như vậy? Tình địch mạnh mẽ như vậy, xem ra chuyện của lâu chủ với nữ tử tuyệt sắc động lòng người kia thật không dễ dàng.
Lâu chủ rất khó có thể động tình, hắn tuyệt đối muốn thúc đẩy chuyện này, Âu Dương Cái híp mắt, trong con ngươi đen láy hiện lên tia giảo hoạt.
“Đạ tạ Âu Dương công tử thu nhận tại hạ, bất quá, còn có một việc muốn phiền toái Âu Dương công tử, chẳng biết là có thể an bài cho tại hạ cùng bọn thị nữ ở cùng một chỗ hay không?” Sắt Sắt cười nhạt nói, nàng cũng không thể cùng thuyền viên ở đây chen chúc với nhau tại khoang đáy, nói như thế nào, nàng cũng là một nữ tử.
Âu Dương Cái lắc lắc đầu, lại phất tay áo, ý bảo không thể.
“Như vậy không được sao, vậy Âu Dương công tử có thể đem tại hạ cũng an bài ở lầu hai hay không?” Cùng một gian lầu với Mạc Tầm Hoan, quá lắm là cùng một nam tử ở chung một phòng.
Lần này Âu Dương Cái càng giả vờ không nghe thấy gì.
Mặc kệ Sắt Sắt nói như thế nào, Âu Dương Cái vẫn là ngồi ở bàn trên, không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Giờ phút này, hắn coi như lãnh hội được điểm tốt của việc không nói lời nào, có thể không cần để ý xem Sắt Sắt hỏi câu gì.
Thật khéo đùa, hắn cố ý an bài nữ tữ tuyệt sắc kia đến ở lầu hai cùng lâu chủ hiện đang ở tầng trệt, tự nhiên là có dụng tâm kín đáo, làm sao có thể để Sắt Sắt đi đến quấy rầy.
Sắt Sắt thấy dù cho mình có nói như thế nào, Âu Dương Cái cũng không có chút để ý, đành phải cáo từ đi ra.
Người ta có ý tốt cứu các nàng, việc ở đâu thì có gì là quan trọng, cùng lắm thì nửa đêm đến phòng trong của Thanh Mai ngả ra đất nghỉ.
***
Mưa phùn, từng giọt tí tách rơi cả một ngày, trên mặt biển, lãng đãng mông lung màn hơi nước.
Khi màn đêm buông xuống, mưa đã ngưng, ánh trăng đi ra từ những áng mây tầng tầng lớp lớp. Ánh trăng bạc lấp lánh, đang thản nhiên chiếu rọi khắp biển trời. Tiếng sóng biển xa xa từ trong hư không truyền đến, loáng thoáng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không giống với đất liền.
Lầu hai bên trên vọng lâu, Minh Xuân Thủy đang nằm nghiêng trên chiếc giường quý phi, mặt hắn hướng về biển lớn, tư thái dường như âm trầm, giống như là đang ngủ.
Ánh trăng sáng trong bao phủ hắn, bạch y nhàn nhạt cùng ánh trăng hòa hợp phối thành cảnh sắc mê người, còn thêm mái tóc dài kia phụ trợ tựa như một dải thắt lưng đen đặc u tối. Ánh trăng chiếu vào phía trên mặt nạ hắn, tràn đầy thanh khiết nhưng sáng đẹp lạnh lùng.
Cửa nhỏ thông với vọng lâu bị đẩy ra, Âu Dương Cái một thân y phục thanh lam chậm rãi đi vào.
Âu Dương Cái biết Minh Xuân Thủy vẫn chưa ngủ, hắn chậm rãi đi tới, ngồi vào chiếc ghế kế bên Minh Xuân Thủy.
“Đều sắp xếp tốt rồi?” Minh Xuân Thủy cúi đầu hỏi, thanh âm mềm mại thanh thoát như là gió đêm phất qua mặt biển.
“Sắp xếp tốt rồi!” Âu Dương Cái cúi đầu đáp.
Hắn cũng không dám đem chuyện hắn rốt cuộc sắp xếp cho công tử áo xanh kia ở tầng khoang chứa hàng nói ra , nếu không, lâu chủ nhất định sẽ thấy hắn phiền phức xen vào việc của người khác, nói hắn làm việc không chính đáng.
Có lẽ là lý lẽ của người làm ăn khôn khéo, hắn cho rằng muốn nắm bắt được tâm tình của một người nữ tử, phải giở chút thủ đoạn đùa giỡn.
Minh Xuân Thủy nhíu mày, đối với việc Âu Dương Cái đơn giản trả lời lưu loát như vậy, có chút kinh ngạc, kinh nghiệm từ trước chứng minh, một khi hắn nói ít, nhất định là có sự tình gạt hắn. Bất quá, tối nay hắn có chút phiền chán, lười để ý hắn.
“Âu Dương, ta muốn gặp người nử tử mặc chiếc váy lụa hồng kia, ngươi đi xin phép mời nàng lại đây.” Minh Xuân Thủy thản nhiên phân phó nói.
Âu Dương Cái trong lòng mừng như điên, lâu chủ quả nhiên là thích nữ tử kia mới muốn gặp nàng khẩn cấp như vậy.
Trời cao rốt cục mở mắt, hai năm gần đây, mất mát cùng đau lòng của lâu chủ hắn cùng huynh đệ khác làm việc trong lâu đều là nhìn thấy hết thảy, nhưng lại bất hạnh không thể hỗ trợ.
Lại nói, muốn quên một đoạn tình cảm, nhất định là phải bắt đầu một đoạn tình mới, hy vọng một đoạn tình cảm này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng lâu chủ.
Âu Dương Cái trên mặt lộ vẻ tươi cươi, từ trên vọng lâu đi xuống, vội vã đi tìm Mạc Tầm Hoan dẫn tới đây.
Mạc Tầm Hoan đẩy cửa nhỏ ra, trước mắt một mảnh trăng sáng thanh khiết, gió biển tĩnh lặng lạnh lùng thổi đến, mang theo hơi thở của biển.
Mạc Tầm Hoan nheo mắt, nhìn thấy một bạch y công tử đang đắm chìm trong ánh bạc lấp lánh đơn thuần giữa ánh trăng sáng tỏa, trên mặt là một mặt nạ bằng bạch ngọc với vài sợi tóc đen thấp thoáng rơi xuống, tản ra một loại ánh sáng lạnh lùng thản nhiên.
Nhìn người nọ, đôi mắt Mạc Tầm Hoan hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền trở nên tự nhiên.
Hắn chậm rãi đi đến, thần sắc thản nhiên nói: “ Không nghĩ tới ngươi đúng là Minh lâu chủ của Âu Dương Cái.”
Minh Xuân Thủy thuận tay nâng chén rượu trong khay, nhẹ nhàng đặt ở bên môi, đó là một cái chén hổ phách trong suốt có thể nhìn xuyên thấu, trong chén là rượu hải đường hồng. Hắn thản nhiên nhấp một ngụm, không buông chén rượu, cầm trong tay thưởng thức.
“Quả thật là người của ta, Mạc vương tử rất kinh ngạc sao?” Hắn thản nhiên nói, con ngươi đen nhẹ nhàng tinh tế nhìn đảo qua y phục bằng lụa hồng của Mạc Tầm Hoan, bạc môi gợi lên một chút cười khẽ: “Mạc vương tử đúng như lời đồn, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
Mạc Tầm Hoan khẽ cười cười, nhưng cho dù nhìn qua nụ cười của hắn có ấm áp đến dường nào, đôi mắt kia vẫn là hồ băng rét lạnh.
“Minh chủ tìm ta đến, chẳng lẽ là có việc muốn thương lượng?” Hắn ngồi xuống cái ghế đang để trước mặt Minh Xuân Thủy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc rơi trên trán sang một bên.
Dưới ánh trăng, hắn lộ ra dung nhan tuyệt mỹ rất giống nữ tử nhưng lại là một vẻ đẹp lạnh lùng.
“Không sai, ta đồng ý xuất binh giúp ngươi đoạt lại quốc gia!” Minh Xuân Thủy thong thả nói.
Mạc Tầm Hoan ngẩn ngơ, thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Minh Xuân Thủy, khẽ cười nói: “Minh lâu chủ quả là một nghĩa sĩ khẳng khái chính trực, rốt cục cũng đồng ý giúp đỡ Mạc Xuyên?” Hai tháng trước, hắn từng cầu qua Minh Xuân Thủy hai lần, nhưng đều bị cự tuyệt. Thật ra hắn có thể giải thích chuyện Xuân Thủy lâu, dù sao bọn họ cũng là một giáo phái giang hồ, tuy rằng có thế lực lớn, nhưng cùng một lúc cả Nam Việt và Bắc Lỗ đều là hai quốc gia lớn như vậy, hiển nhiên sợ tổn hại binh lực, bọn họ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Mạc vương tử, ngươi không cần cho ta mang cái mũ cao như vậy. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết nhất cử nhất động của ngươi sao?” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nhíu mày, dưới ánh trăng, mặt nạ tạo hình bằng bạch ngọc phủ lên thứ ánh sáng tinh anh lạnh lùng.
Mạc Tần Hoan vuốt vuốt váy hồng hơi bay, khóe môi gợi lên một ý cưới yêu kiều xinh đẹp: “Nói như vậy, Minh lâu chủ là vì nàng mà xuất binh?”
Chữ “Nàng” kia vừa ra khỏi miệng, trên vọng lâu không khí bổng nhiên trở nên vô cùng quái dị, ngay cả tiếng sóng biển tại nơi này một khắc cũng bổng nhiên trở nên xa xôi.
Quả nhiên, Mạc Tầm Hoan đã biết quan hệ của hắn và nàng.
Hắn đã sớm hoài nghi, Mạc Tầm Hoan sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng chỉ cần lấy từ nàng ấy một cái lệnh bài là có thể thu phục Y Mạch đảo, quả nhiên chỉ là vì bắt buộc hắn mới ra tay.
Minh Xuân Thủy nhíu nhíu mày, ánh trăng trên đầu rọi trên bạch y như ánh trắng của hắn, phản xạ thứ ánh sáng lạnh lùng sâu kín, âm thầm lộ ra ý tàn nhẫn.
Mạc Tầm Hoan váy hồng tung bay trong gió, cứ như đang tràn ra vẻ ám muội trong đêm của cây thuốc phiện, mị hoặc mà mê người.
Một vẻ bình tĩnh khiến lòng người run sợ, một vẻ đẹp tuyệt thế làm người ta hít thở không thông.
Minh Xuân Thủy khóe môi hơi nhếch, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn bằng gỗ tử đàn ngay bên cạnh, hắn hơi hơi nhích lại gần, chọn một tư thế tao nhã thoải mái nhất.
“Mạc vương tử sai lầm rồi, bản lâu vừa không phải người chính nghĩa, cũng không phải là vì nàng mà xuất binh, chẳng qua là Xuân Thủy lâu gần đây có huấn luyện một đám thủy thủ, bản lâu chủ chỉ nghĩ muốn nhìn xem thực lực của bọn họ mà thôi.” Hắn nhẹ nhàng thư thái nói, tựa như một hồi chiến sự, với hắn mà nói, nhạt nhẽo như mây trời, không đáng để nói tới.
Chỉ có người một thân từng qua trăm trận chiến đấu, mới có thể đối với chiến tranh mà có thái độ bình tĩnh như vậy.
“Bất quá, bản lâu chủ cũng thật sự không hy vọng nhìn thấy người vô tội lâm vào trận chiến này!” Minh Xuân Thủy bình tĩnh nói.
Mạc Tầm Hoan ánh mắt lóe sáng, thản nhiên nói: “ Chỉ sợ rằng dù muốn vậy cũng không còn kip nữa! Theo tính tình của nàng, sợ là có khuyên cũng không quay về!”
Minh Xuân Thủy ánh mắt lắng đọng, Mạc Tầm Hoan nói thế nhưng lại là sự thật, theo như tính tình của Tiêm Tiêm công tử, một khi chuyện tình đã được quyết định, chỉ e là khó có thể lay chuyển.
“Nếu đã như vậy, Mạc vương tử mời quay trở về!” Minh Xuân Thủy lạnh lùng nói.
Mạc Tần Hoan thản nhiên cười cười, xoay người bỏ đi.
Minh Xuân Thủy ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua mặt Mạc Tầm Hoan, bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Mạc vương tử, nghe nói người là đệ nhất võ sĩ nhẫn thuật của Y Mạch đảo, nếu không có nhẫn thuật cao siêu, ngày đó cũng sẽ không thể bình an mà trốn ra. Nhưng là, hôm nay, ở trên thuyền, Mạc vương tử nếu đã không thể nào bảo hộ người khác, lại phải để cho một người nữ tử bảo hộ, ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Mạc Tầm Hoan ngẩn người, quay đầu khẽ cười nói: “Minh lâu chủ nói rất đúng, chỉ là, Mạc Xuyên hiện tại là hoàn toàn không thể thi triển võ công, thân phận Mạc mỗ cũng không thể tiết lộ.” Nói xong hắn tự nhiên nhẹ nhàng đi mất.
Minh Xuân Thủy đứng dậy, cầm chặt chén rượu, đứng yên ở trên mép thuyền, nhìn mặt biển đen kịt.
Gió không lớn, mặt biển nhìn qua thật tĩnh lặng, nhưng, dưới đáy biển lại là những cơn song ngầm dữ dội.
Ngày đó, hắn là vì Kim lệnh bài đó mà tiếp cận nàng, hy vọng có thể dùng Kim lệnh bài kia thu phục hải tặc. Sau đó, hắn lại bỏ đi dự tính kia. Cũng không nghĩ rẳng, hắn từ bỏ, người khác thế nhưng lại không từ bỏ, nàng đúng là vẫn còn bị cuốn vào giữa trận phân tranh này.
Ánh trăng thê lương, tiếng sóng biển cũng vì vậy nghe thấy thật là cô tịch.
Tiểu sai thị nữ chậm rãi đi đến, nhẹ giọng nói: “Lâu chủ, Âu Dương Cái rốt cục đem Giang cô nương sắp xếp ở khoang thuyền cùng nhóm thủy thủ ở đây ngủ cùng nhau.”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, bổng nhiên quay đầu, không thể tin hỏi: “ Ngươi nói là sự thật?”
Tiểu sai gật gật đầu.
Trong con ngươi đen láy của Minh Xuân Thủy hiện lên một tia tức giận, Âu Dương Cái này rốt cuộc là làm việc như thế nào đây.
“Gọi Âu Dương Cái lại đây.” Hắn lạnh lùng nói.
Sắt Sắt vốn định đợi đến nửa đêm sẽ theo tầng dưới chót đi ra ngoài, lẻn xuống phòng của Thanh Mai và các nàng mà nghỉ tạm, nhưng lại không dự đoán được, Âu Dương Cái đã phái người nhanh chóng khóa cửa khoang thuyền lại.
Sắt Sắt thầm hô to không xong rồi, xem ra đêm nay nàng thật sự không ra được.
Khoang đáy là nơi gần mặt biển nhất, tất nhiên là không có cửa sổ, không khí cực kỳ ngột ngạt. Khoang đáy này ngoại trừ gian phòng lớn kia, còn là nhà kho chứa hàng hóa.
Tuy nói rằng thuyền này của Âu Dương Cái là thuyền lớn nhưng thật ra không phải là lớn bình thường, khoang đáy trữ đầy hàng hóa cùng đồ ăn mà đồ ăn này đủ để làm thức ăn cho trăm người ăn trên ba tháng.
Không có biện pháp khác, chỉ có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Sắt Sắt đành tìm một chỗ vừa phải trong nhà kho, phủ lên một lớp đệm rơm, lập tức ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Thuyền trôi giạt từ từ, Sắt Sắt ở ngay trong khoang thuyền ngột ngạt đủ thứ mùi vị, ngủ mà như không ngủ.
Tựa hồ không bao lâu sau, liền nghe được một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, dường như là có người chạy vội tới gian phòng lớn của các thủy thủ.
“Vị Giang công tử kia đâu?” Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lưu loát truyền đến.
Đúng là có người đến tìm nàng?
Sắt Sắt đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, chậm rãi đi từ từ ra ngoài.
Bên trong khoang đáy đen kịt, một dãy đèn ngọc lưu ly tỏa ra ánh sáng. Ánh sáng mờ nhạt tỏa lên khuôn mặt tuấn dật của Âu Dương Cái, giờ phút này, thần sắc trên gương mặt đó không hề bình tĩnh, mà là ảo não cùng kinh ngạc đan xen lẫn nhau.
“Âu Dương công tử, ngươi tìm ta sao?” Sắt Sắt trầm giọng hỏi nói, không biết chuyện gì, làm hắn lại nửa đêm đến khoang thuyền tìm tới nàng.
Âu Dưong Cái quay lại nhìn hướng Sắt Sắt, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỷ, hắn cũng bất chấp lệnh cấm không được nói kia của Minh Xuân Thủy, đem theo đèn ngọc lưu ly đến chào đón, trầm giọng nói: “Giang công tử, mới vừa rồi đã thiệt thòi cho ngươi, mau theo ta lên trên lầu nghỉ tạm đi.”
Sắt Sắt nhướn mày kinh ngạc nhìn hắn, thì ra người này cũng không phải bị câm điếc.
“Âu Dương công tử, thì ra ngươi có thể nói nha.” Sắt Sắt cúi đầu cười nói.
Âu Dương Cái hơi có chút ngượng ngùng, dẫn Sắt Sắt đi ngay, theo bậc thang đi lên phía trên.
“Giang công tử, mới vừa rồi làm việc quá chậm trễ, xin mời đến lầu hai của gian phòng.” Âu Dương Cái nói.
Sắt Sắt nhíu mày, Âu Dương Cái này vì sao trước sau đối đãi nàng khác biệt lớn đến vậy? Nàng nghĩ trăm đường cũng không thể lý giải.
Đẩy ra cửa phòng lầu hai, một căn phòng ấm áp đập vào mắt.
Không ngờ được, đang ở trên một thuyền lớn, lại còn có căn phòng tao nhã lịch sự như vậy, so với khoang chứa hang tầng dưới chót là khác biệt trên trời dưới đất.
Đặt phía trên chiếc bàn dài là một chân nến Thanh Đồng, quay quanh thân nến là một con phượng hoàng nhũ vàng sáu ngón đang bay lên, mỗi một ngón của phượng hoàng nhũ vàng là một quả nến đỏ. Ánh nến rực cháy, ánh sang nhu hòa ấm áp chiếu vào bên trong sáng rực.
Còn có một tháp giường lớn khắc hoa mạ vàng, tầng tầng lớp lớp gấm trắng mềm mại rũ xuống, nhìn thấy mơ hồ bên trong là giường đệm thêu hoa, tất cả đều làm từ tơ lụa tinh xảo, nhìn qua vô cùng quý báu.
Nào là chăn phủ bằng gấm và màn thêu hoa mềm mại, lại còn căn phòng tinh tế ấm áp, còn thêm hương tự nhiên thoang thoảng, nhìn thế nào cũng vẫn là căn phòng dành cho nữ tử.
“Âu Dương công tử, đây là phòng của nữ tử mà?” Sắt Sắt nhíu mày hỏi, không phải là Âu Dương Cái đã nhìn ra nàng là nữ cải nam trang chứ?
Âu Dương Cái khẽ cười nói: “Giang công tử đừng ghét bỏ, trước mắt không còn dư bao nhiêu phòng, chỉ còn biết mời Giang công tử xem qua xem có thể chấp nhận được căn phòng này không.”
Sắt Sắt gật gật đầu, cười nói: “Như thế nào lại ghét bỏ được, đạ tạ Âu Dương công tử. Âu Dương công tử đối với chúng ta quả là quá tốt, phần ân tình này, Giang mỗ ngày sau nhất định báo đáp.”
Âu Dương Cái nhẹ nhàng cười cười nói: “Giang công tử không cần khách khí, tạm nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong, hắn đóng cửa lại.
Sắt Sắt nằm trong chăn phủ gấm mềm mại, lăn qua lộn lại không ngủ được, tất cả chỉ vì cảm thấy thái độ biến chuyển quá quái dị của Âu Dương Cái, dù vậy cũng thật sự không nghĩ ra được, tột cùng là vì nguyên nhân gì. Lúc sóng triều lớn vỗ tán loạn, một đợt tiếng sáo xa xôi truyền đến.
Tiếng sáo vô cùng uyển chuyển, trầm trầm tao nhã, sầu triền miên, hòa với tiếng song biển đang hỗn loạn, cực kỳ du dương êm tai.
Sắt Sắt bất động lắng nghe, lại không thể ngờ được ở trên thuyền cũng có thể nghe được tiếng sáo triền miên êm tai như vậy. Tiếng sáo réo rắc này lại vô cùng giống với tiếng sao ngày đó của Minh Xuân Thủy.
Ngay cả tiếng sáo sầu triền miên này, thật ra cũng có vài phần giống với tiếng sáo của Minh Xuân Thủy ngày đó.
Nhưng mà, Minh Xuân Thủy làm sao có thể ở trên con thuyền này được, Sắt Sắt mỉm cười xa xăm.
Tuyệt đối không phải hắn!
Nhớ rõ ngày đó, trong tiếng sáo của Minh Xuân Thủy lộ ra ý cao ngạo áp bức, mà tiếng sáo lúc này, lại lộ ra một ý tứ hàm xúc, một vẻ mất mát triền miên.
Tiếng sáo lượn lờ, giống như những sơi tơ tự nhiên quấn quanh tâm tư của Sắt Sắt, gợi lên trong lòng ngàn loại cảm nhận.
Sắt Sắt trong lúc ngập chìm trong tiếng sáo, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đêm dần sâu hơn,một thân ảnh trắng toát nhàn nhạt âm thầm lặng lẽ xuất hiện nơi đầu giường Sắt Sắt, vô cùng phiêu dật giống như ánh trăng tàn bên ngoài cửa sổ.
Hắn cầm hờ ống sáo trong tay, trên mặt vẫn đang mang mặt nạ bạch ngọc ướt át. Tầm mắt của hắn xuyên qua mặt nạ, nhìn theo từng tấc một gương mặt Sắt Sắt đang ngủ say, dung nhan của nàng khi ngủ, một vẻ đẹp thật điềm tĩnh. Chỉ là, hai chân mày lại nhíu vào, tựa hồ có cái gì đó tích tụ lại không lý giải được.
Đôi đồng tử đen như mực của hắn bị nắm giữ lại, vươn tay, muốn vuốt lên nơi chân mày đang nhíu chặt của nàng, tay đang vươn ra giữa chừng, lại chậm rãi thu về.
Tay áo trắng toát rộng thùng thình rũ xuống, tựa như một đám mây tự nhiên lướt nhẹ qua.
“Ta nợ ngươi, hãy dùng trận chiến này để đổi lại, từ nay về sau ngươi và ta không còn nợ nhau, trở thành người xa lạ.” Hắn thản nhiên trầm giọng nói.
Hắn hỗ trợ nàng thu phục hải tặc, hắn sẽ bảo đảm bình an cho nàng.
Giấc ngủ của Sắt Sắt luôn luôn không được sâu, huống chi là người tập võ, cho dù không nghe được thanh âm, nàng cũng mẫn cảm nhận ra được sự khác thường.
Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng trong suốt của vầng trăng theo khung cửa sổ rọi vào.
Sắt Sắt nhăn mày nhíu trán, trong nháy mắt chỉ nhìn thấy, trước cửa sổ chỉ có ánh trăng trong suốt, chẳng lẽ là nàng ảo giác, chẳng qua chỉ là do ánh trăng sáng ngời.
Cửa sổ rộng mở, gió đêm lạnh lẻo thổi vào, làm cho màn buông bị gió thổi từ từ phất phới. Nàng nhớ rõ, trước lúc ngủ rõ ràng là đã đóng cửa sổ, tại sao giờ lại mở.
Sắt Sắt đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài, ngoài cửa sổ chính là biển lớn vô bờ bến đang rít gào.
Không có khả năng sẽ có người từ nơi này nhảy ra ngoài, nếu không, chẳng phải chính là rơi thẳng xuống biển sao.
Sắt Sắt cười cười, một lần nữa đem cửa sổ đóng chặt.
Cửa sổ vừa đóng, một thân ảnh trắng nhạt gọn gàng đang nép vào vách đá trên thuyền, chờ nàng đóng cửa xong, buông người nhảy lên, một cách chính xác nhảy vào trong căn phòng bên cạnh phòng Sắt Sắt.
***
Trong nháy mắt, các nàng lênh đênh trên biển cũng đã hơn mười ngày.
Vốn tưởng rằng chiếc thuyền lớn của Âu Dương Cái ngay cả khi tốc độ không tính là cực nhanh nhưng so với chiếc thuyền “Ngân Giao Hào” trước kia của các nàng phải nhanh hơn nhiều chứ, nhưng Sắt Sắt lại rất kinh ngạc, chiếc thuyền này tốc độ còn không bằng cả “Ngân Giao Hào”. Đã được hơn mười ngày mà hành trình đến Thủy Long đảo cùng lắm cũng chỉ được một nửa.
Sắt Sắt e ngại chuyện thuyền đi quá chậm, nhưng không biết rằng còn có người e ngại thuyền đi quá nhanh.
Âu Dương Cái chính là cái người e ngại chuyện thuyền đi quá nhanh.
Hắn khoanh tay đi tới đi lui trong phòng, đi đến rồi đi lui, chỉ chốc lát sau đã làm cho Hoa Tai đang ngồi uống trà trên giường bên cạnh chóng mặt sắp ngất đi.
“Âu Dương Cái, đừng lòng vòng nữa, con đi nữa sẽ làm cho chúng ta say tàu mất.” Thanh âm mềm nhẹ của Tiểu Sai truyền đến.
Âu Dương Cái dừng lại bước, quay đầu nhìn các nàng, mắt nghiêm trọng nói: “Hai tiểu nha đầu các ngươi, trong lòng các ngươi rốt cục là có chủ tử hay không. Ngươi xem xem, thuyền sẽ rất nhanh đến Thủy Long đảo, lâu chủ cùng Giang cô nương cũng chưa từng gặp mặt qua.”
Thanh âm Hoa Tai trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên truyền đến: “Ngươi gấp cái gì, theo ta thấy , trước mắt lâu chủ đối với Giang cô nương, cũng không phải là cái loại tình cảm này! Trong lòng người vẫn còn nghĩ về đóa tuyết liên kia mà.”
Âu Dương Cái nhíu nhíu mày, bất lực thở dài một hơi.
“ Có chuyện, hai người các ngươi có khả năng vẫn chưa biết.” Tiểu Sai do dự một lát, đắn đo rồi lại mở miệng.
“Chuyện gì?” Hoa Tai cùng Âu Dương Cái hỏi.
“Lâu chủ cùng Giang cô nương, thật ra……” Tiểu Sai ngừng một chút, trừng mắt nhìn.
“Thật ra bọn họ đã từng….” Tiểu Sai dù sao cũng là cô nương chưa gả, có chút xấu hổ nói: “Đã từng có một đêm xuân”
Những lời này vừa ra khỏi miệng, khiến Âu Dương Cái cùng Hoa Tai kinh hãi tới hai mắt mở to mà nhìn, thật lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại.
Một lúc sau, Âu Dương Cái dậm chân nói: “Quả nhiên là làm hải thương quá bận rộn mà, xảy ra một chuyện tình lớn tới như vậy, thế mà ta còn không biết. Không được, lần khác ta phải nói chuyện với lâu chủ, ta muốn làm một người thị vệ bên cạnh người. Hoa Tai, ngươi mới vừa rồi còn nói, lâu chủ đối với Giang cô nương không có loại tình cảm này, nếu không có loại tình cảm này, làm sao có thể ở cùng nhau?”
“Là như vầy” Tiều Sai nghiêm trọng nói: “ Giang cô nương không biết vì sao trúng phải mị dược, là lâu chủ giúp nàng giải mị dược.”
“ Mị dược?” Âu Dương Cái thần sắc cứng đờ, lập tức liền vui vẻ ra mặt: “Ta như thế nào lại không nghĩ tới chủ ý này, Tiểu Sai ngươi có giữ mị dược hay không.”
Tiểu Sai cười nhạt nhìn hắn liếc một cái, không nói gì. Hoa tai nhìn hắn lạnh lùng nhếch môi.
Âu Dương Cái ảo não nói: “Nếu tên Vân Khinh Cuồng kia đang ở đây thì tốt rồi, trên người hắn loại dược nào mà không có.”
Hoa Tai lạnh giọng cười nói: “Âu Dương Cái, ngươi không phải là lại muốn dùng chiêu mị dược này chứ, theo ta thấy, lâu chủ sở dĩ không gặp Giang cô nương, chính xác là bởi vì sự việc mị dược kia. Ngươi vẫn là suy nghĩ chiêu khác đi.”
Âu Dương Cái lại nghiêm trọng, bên trong đang tính tới tính lui, thật lâu sau, hai tròng mắt hắn sáng ngời, nói: “Đã có.”
***
Đêm.
Nghe nói buổi tối có yến hội, Thanh Mai sớm đã phấn khởi hân hoan nhảy nhót, ngay cả Tử Mê mặt mày khó chịu cũng hiện lên vẻ vui sướng. Hành trình trên biển nhàm chán, làm cho người ta có bao nhiêu là phiền muộn.
Vừa về đêm, trên thuyền đã có thị nữ đưa tới ba cái mặt nạ đầy màu sắc rực rỡ, nói là Âu Dương Cái muốn các nàng khi đến yến hội, tất cả đều mang mặc nạ. Nói rằng đây là theo phong tục của dân tộc ngoại quốc có tên là “yến hội hóa trang”.
“Tiểu thư, Âu Dương Cái thật là thú vị, thế mà còn làm ra cái gì mà yến hội hóa trang! tại sao còn chưa từng nghe nói.” Thanh Mai kinh ngạc hỏi.
Sắt Sắt cười cười, nói: “Âu Dương Cái đi qua vùng biển của rất nhiều quốc gia, đại khái là học được từ quốc gia khác.”
“Nói vậy chơi sẽ rất vui, tiểu thư, chúng ta đi chơi cái này thôi.” Thanh Mai cầm chiếc mặt nạ đội lên mặt, đúng là hình một con thỏ nghịch ngợm.
Tử Mê cũng cười đeo mặt nạ vào.
Sắt Sắt cầm một mặt nạ con bướm bằng lụa ngũ sắc rực rỡ đeo lên, mặt nạ này tựa hồ là làm từ da dê, thật mềm.
Ba ngươi đi ra phòng ngoài, phòng ngoài sớm đã bố trí xong, bày biện rất nhiều chậu hoa, những vật trang trí độc đáo được xếp thành hình những bông hoa duyên dáng. giữa chậu hoa, hoa nở thật kiều diễm, hết đỏ rồi tím. Gió đêm thoảng qua, làm dấy lên một làn hương hoa tự nhiên.
Một vài cái bàn dài xếp thành một dãy bàn, trên mặt để rượu ngon và món ngon.
Sắt Sắt khẽ cười, thuyền lớn này của Âu Dương Cái, quả thực là đồ dùng thức ăn, cần cái gì cũng đều có.
Ở phòng ngoài đi tới đi lui, đều là đeo mặt nạ, nhìn qua cực kỳ thú vị.
Trong yến hội, tất nhiên là phải dùng bữa.
Sắt Sắt ngồi vào ghế phía trước, không chút khách khí bắt đầu ăn.
Thanh Mai cũng vì tò mò lôi kéo Tử Mê, đang đi xuyên qua đám người ở khắp nơi, muốn tìm được Nhã Tử cùng Mạc Tầm Hoan.
Đang dùng bữa, Sắt Sắt bổng nhiên có cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, nàng quay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn ra bất kì kẻ nào đang nhìn chăm chú tới nàng. Ánh mắt đảo qua một vòng, tầm mắt vui vẻ của nàng chợt ngưng lại.
Tại một góc bản thuyền, có một công tử áo trắng đang dựa vào lan can mà nhìn ra xa.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người anh tuấn, khí khái như ngọc, cả người nhìn qua cao ngạo nhưng lại rất thanh nhã.
Đêm này là mười lăm, mặt trăng rất tròn như đang di chuyển trên mặt biển phía sau hắn, hình thành bối cảnh, tự nhiên như là vì làm nền cho hắn mà tồn tại.
Một thân áo bào trắng ở trong gió phất phơ bay, cùng ánh trăng bạc lấp lánh dung hòa làm một, nói không nên lời vẻ lãnh đạm mê hoặc động lòng người.
Hắn tựa mây trên trời cao, lại như cả cơn gió nhẹ nhàng trong ánh trăng sáng, tạo ra một loại khí chất xuất trần phiêu dật.
Bóng dáng của hắn, làm cho Sắt Sắt sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Nhất là kiểu tóc rối tung buông xõa kia, dài và đen đến kinh người, tương tự như của Minh Xuân Thủy.
Sắt Sắt nhịn không được mà muốn đi về hướng người đó, nhưng nàng đến cuối cùng cười khổ một chút, không hề động thân.
Cho dù là hắn, thì sẽ thế nào?
Gặp hắn, nàng nên cùng hắn nên nói cái gì đây?
Nếu như không có đêm hôm đó, có lẽ, hắn với nàng, còn có thể là bằng hữu. Nhưng mà, đã trãi qua đêm hôm đó, trong lúc đó hắn cùng nàng, chỉ có xấu hổ.
Huống chi, cũng không thể là hắn, hắn làm cách nào tự dưng xuất hiện ở chỗ này?
Cho nên, Sắt Sắt ngồi ở chỗ nọ, vẫn như trước thản nhiên dùng bữa.
Chỉ là, trong lòng, đã có một chút kinh hoàng không khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.