Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 67

Nguyệt Xuất Vân

16/04/2014

Nói Táng Hoa và Trâm Hoa chấm dứt chiến sự, chỉ một câu này, nàng có thể yên tâm sao? Dạ Vô Trần mang đến những hai vạn thủy binh, mà gộp lại số binh sĩ do Minh Xuân Thủy mang đến và cả bọn cướp biển của nàng cũng chi mới hơn năm ngàn người thôi.

Nàng vẫn lo lắng chiến sự bên ngoài, nhưng miệng vết thương đau đớn lại làm bàng không thể cử động được, đành phải vô lực nằm trên giường.

Minh Xuân Thủy cúi người xuống, trong đôi đồng từ đen sâu thẳm hiện lên một tia lo lắng không dễ nhận ra, hắn tháo Thôi giáp ra cho nàng.

Mũ giáp vừa tháo xuống, hàng ngàn sợi tóc đen lập tức xõa ra, gương mặt Sắt Sắt vì mất máu nên càng thêm tái nhợt. Chiến giáp, chiến váy, chiến giày, mỗi một thứ đều được hắn cẩn thận cời ra, động tác hắn cực kỳ mềm nhẹ sợ chạm phải miệng vết thương bên sườn của nàng. Khôi giáp được cỡi bó, Sắt Sắt mặc trang phục màu xanh nhìn mềm yếu hơn.

Minh Xuân Thủy dừbg trước miệng vết thương đang chảy máu bên sườn phải của nàng, đôi mắt phía sau chiếc mặt nạ hơi hơi nhíu lại. Hắn nâng tay muốn cởi phần áo trước ngực của Sắt Sắt.

“Đừng...” Sắt Sắt vô lực nói.

“Thế nào, ngươi đến nông nỗi này, còn sợ ta nhìn thấy sao?” Minh Xuân Thủy cong môi cười khẽ có chút vô lại.

Sau sự kiện mị dược, khi nàng đối mặt với hắn, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ và một cảm giác khó diễn tả. Sự trêu chọc thoải mái của hắn lúc bày làm gánh nặng trong lòng Sắt Sắt được hóa giải. Nàng cũng không phải thuộc loại thiên kim tiểu thư nũng nịu, sự kiện lần đó là ngoài ý muốn, chi xem như một thoáng ảo mộng trôi qua. Nghĩ thông suốt, Sắt Sắt hé đôi môi tái nhợt, nhẹ giọng yếu ớt nói: “Minh Lâu chủ, xin nhẹ nhàng một chút, rất đau”

Minh Xuân Thủy cẩn thận vạch trần áo của nàng, lộ ra chiếc eo thon nhỏ tinh tế trắng nõn. Đôi đồng từ đen sâu thẳm của hắn nhíu lại, ánh mắt nóng bỏng. Từng Tý ức lưu luyến kiều diễm phút chốc hiện lên trước mắt, tưởng rằng đã quên, nhưng không ngờ tay của hắn so với tim của hắn lại trung thực hơn, như khi xưa muốn tìm lại cảm giác mơn trớn trên chiếc eo nhỏ của nàng. Ngón tay hơi run run chạy dọc theo chiếc eo thon nhỏ một đường, vạch phần áo phía trước của nàng ra.

Miệng vết thương không ngừng chảy máu xuất hiện trước mắt, đôi đồng tử đen của Mibh Xuân Thủy co rút lại, chi cảm thấy ngực đau đớn. Hắn ngưng mắt nhìn, thầm thở dài, đôi mắt đen thăm thẳm đầy cảm xúc. Hắn tiếp lấy kim sang dược trong tay thị nữ, tinh tế bôi thuốc rồi cẩn thận băng bó miệng vết thương cho nàng.

Bên ngoài khoang thuyền là một trường âm thanh chém giết, bên trong lại cực kỳ u tĩnh, mùi hương thoang thoảng lượn lờ không ngừng phát ra từ chiếc ngọc đỉnh trên bàn.

Sắt Sắt tựa vào trên giường, không biết chiến sự bên ngoài như thế nào, trong lòng nàbg cực kỳ lo lắng. Có rất nhiều mũi tên không ngừng rít gió hướng về phía nàng và Minh Xuân Thủy lao đến, ghim xuyên lên khoang thuyền.

Minh Xuân Thủy ngồi bên cạnh Sắt Sắt, không ngừng vung tay áo hất những mũi tên ấy ra. Tư thế ấy, thần thái ấy, thản nhiên thong thả như chỉ đang xua đuổi ruồi muỗi bình thường.

Sắt Sắt vô lực nằm trên giường, miệng vết thương đau đớn đến nỗi gần như mất ý thức. Vừa rồi giao chiến đã hao hết thể lực, nay lại mất máu quá nhiều. Hơn nữa tối hôm qua nàng suốt đêm đi thuyền nên không có nghỉ ngơi, thật sự nàng không gắng gượng được nữa.

Trong cơn mơ màng, nàng nghe được tiếng chém giết bên ngoài xa dần.

Khi tỉnh lại, chung quanh cực kỳ tĩnh lặng, chi nghe tiếng sóng rầm rì.

Chiến sự đã chấm dứt rồi sao?

Sắt Sắt bật ngồi dậy, quên rằng cử động mạnh làm miệbg vết thương bên hông chấn động, đau quá hô nhỏ một tiếng. Nàng ôm miệng vết thương giãy giụa lăn xuống khỏi giường, lào đảo ra cửa khoang thuyền.

Trời dần buông, ánh chiều tà le lói trên mặt biển, thì ra nàng đã ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lặn.

Minh Xuân Thủy ngồi ờ đầu thuyền, áo trắng phiêu dật xuất trần như thần tiên. Ábh tà dương chiếu vào chiếc mặt nạ bạch ngọc của hắn, phản xạ ánh sáng mờ ôn nhuận.

Sắt Sắt chuyển mắt quan sát xung quanh, phát hiện ra nàng đã không còn ở trên thuyền hoa kia nữa mà là trên một chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền nhỏ này chạy tốc độ nhanh hơn, gió mạnh phần phật thổi rát cả mặt, làm thân hình nàng tựa hồ lảo đảo không đứng thẳng được. Mái tóc xõa tung bay, hồn độn vướng bên miệng nàng.

Sắt Sắt kibh hô một tiếng, vất vả lắm mới gạt được tóc rối bay trên mặt ra, giương mắt nhìn lại, chi thấy Minh Xuân Thủy xoay người lại nhìn nàng, ẩn sau chiếc mặt nạ bạch ngọc, đôi mắt hắn chăm chú như đang có tâm sự.

Sắt Sắt bị hắn nhìn chằm chằm, tim đập mạnh, thấp giọng hòi: “Minh Lâu chủ, chiến sự đã kết thúc rồi sao?”

“Đã kết thúc, Dạ Vô Trần đại bại rút lui, bọn hải tặc đã bình yên lui về Thủy Long đảo, bọn họ đều an toàn, ngươi có thể yên tâm!” Minh Xuân Thủy cong môi cười khẽ nói, từ đầu thuyền chậm rãi đi tới.

Như vậy, bọn cướp biển thuộc hạ nàbg đều không có nguy hiểm gì. Sắt Sắt thở phào nhẹ nhõm: “Còb cha ta, cha ta không sao chứ?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.

“Định An hầu đã theo binh về Nam Việt, ông ta không sao.” Hắn tiến lại đỡ nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nên tự lo cho bản thân, hiện tại ngươi thấy thế nào?”

“Ta đã đỡ hơn nhiều rồi, sau khi ngủ dậy, miệng vết thương cũng không còn đau mấy.”

Sắt Sắt thấp giọng nói.

Bồng nhiên nhớ tới bộ dáng lãnh diễm thê lương của Mạc Tầm Hoan, nàng ngưng mi hói: “Mạc Xuyên hoàng tử hắn thế nào?”

“Thế nào, ngươi đang lo lắng cho hắn sao?”

Ánh mắt Minh Xuân Thủy ảm đạm, giọng nói đùa cợt: “Chỉ sợ người ta tuyệt không lo lắng chút nào về ngươi đâu.”

“Ngươi nói thế là có ý gì?” Sắt Sắt không để ý đến giọng đùa cợt của hắn, nàng thản nhiên hỏi.

“Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện tại chiến trường, ngươi không có chút hoài nghi nào sao?” Minh Xuâb Thủy thản nhiên hỏi.

Việc này, Sắt Sắt quả thật có chút hoài nghi, nếu không có người mật báo, bọn họ tuyệt đối không thể xuất binh đúng lúc như vậy. Nhưng nàng chưa bao giờ hoài nghi qua Mạc Tầm Hoan.

“Chẳng lẽ ngươi hoài nghi là Mạc Vương tử mật báo. Không thể nào!” sắt sắt kiên định nói.

Đôi mắt Minh Xuân Thủy tối sầm lại, ánh mắt long lèn một cảm xúc không rõ tên, hắn trầm giọng nói: “Ngươi tín nhiệm hắn bhư vậy, ta cũng không còn lời gì để nói. Hắn có thể có chuyện gì? Tất nhiên là về Y Mạch quốc làm hoàng tử.” Nói xong, hắn lướt qua người nàng, ngồi trên chiếc ghế trong khoang thuyền.



“Minh Lâu chủ, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Sắt Sắt nhẹ giọng hỏi.

Minh Xuân Thúy tao nhã dựa vào ghế, không trả lời. Sắt Sắt không nhìn được biếu cảm trên mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn lúc này đang mất hứng.

Nam nhân này chắc là đang tức giận, bộ dáng của hắn tỏ vẻ không thèm để ý đến nàng.

Sắt Sắt chớp nhẹ mi mắt, thán nhiên nói: “Minh Lâu chủ, ngươi không để ý gì đến ta sao?”

Nàng thốt ra những lời này thật gian nan, thanh âm càng lúc càng nhỏ, mỏng manh tựa hồ không nghe rõ. Thân mình nàng tựa vào cửa của khoang thuyền, lặng lẽ trượt xuống, ngã lăn ra trên mặt đất.

Một tiếng rầm phía sau vang lên, là tiếng chiếc ghế dựa bị Minh Xuân Thủy làm ngã.

Hắn ôm lấy nàng trên mặt đất, cẩn thận đặt lên giường.

Tay hắn nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt tái nhợt của nàng, gấp gáp hô: “Giang Sắt Sắt..., Sắt Sắt, ngươi làm sao vậy?”

Sắt Sắt lặng mở to hai mắt, nhẹ nhàng cười, đôi mắt đen cong lên bhư ánh trăng rằm lấp lánh, thấp giọng nói: “Ta đói quá!”

Minh Xuân Thủy thở dài nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt tươi cười của Sắt Sắt, hắn biết nàng vừa rồi nhất định là cố ý, mà đầu óc của hắn, tựa hồ như cũng không thể khống chế được hành động của mình.

Hắn im lặng một lát, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia nhìn phức tạp. Một hồi sau, hắn cúi đầu nói: “Ta đi lấy thức ăn cho ngươi”

Hắn xoay người đi vào tầng đáy của khoang thuyền, trong chốc lát đem một chén cháo ra.

Sắt Sắt thật sự là rất đói, ăn như gió cuốn mây trôi trong chốc lát hết sạch bát cháo, cảm thấy miệng vết thương tựa hồ cũng không còn đau nữa.

“Minh Xuân Thủy, ngươi muốn đưa ta đi đâu? Binh tướng của ngươi đâu?” Nàng thấp giọng hỏi. Nàng không phải là cướp biển cúa Thủy Long đảo sao? Minh Xuân Thủy muốn dẫn nàng đi nơi nào, hơn nữa, thủ hạ của nàng dường như cũng không theo thuyền của bọb họ.

“Một kiếm kia, tuy không tổn thương đến nơi yếu hại, nhưng miệng vết thương rất sâu, ta muốn dẫn ngươi đi tìm một vị thần y, miệng vết thương mới không để lại Xuân Thúy thản nhiên nói: “Binh tướng của ta ở phía sau, thu dọn tàn cuộc.”

“Để lại sẹo sao, ta cũng không để ý mấy.”

Sắt Sắt thản nhiên nói, nhẹ nhàng tựa vào trên giường.

“Để lại sẹo rất khó coi.” Minh Xuân Thủy ngưng giọng nói, nếu trên da thịt trắng nõn của nàng lưu lại một vết sẹo xấu xí thì thật khó coi. Nhưbg chuyện đó có liên quan gì tới hắn? Hắn áp chế phiền não trong lòng, đứng dậy đi đến mạn thuyền.

Mặt biểb như bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực lấp loáng, cực đẹp và vĩ đại. Chỉ thấy bên mạn thuyền kề sát mặt biển, vài hình thể màu xám chuyểb động tỏa sáng.

“Giang Sắt Sắt, mau ra đây xem!” Thanh âm Minh Xuân Thủy theo mạn thuyền thong thả truyền đến.

Sắt Sắt chậm rãi bước ra, thấy rõ có cái gì đó nỗi trên mặt biển, nàng trừng mắt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cá heo!” Minh Xuân Thủy vừa nói vừa cười, khóe môi khẽ gợn lên tạo thành một nếp nhăn nhỏ bên miệng: “Chúng nó là động vật đáng yêu phi thường, chúng ta hãy theo bọn chúng, bọn chúng biết khiêu vũ.”

Sắt Sắt ngạc nhiên mở to hai mắt, từ khi nàng ra biển, đây là lần đầu tiên nàng thấy loại động vật đáng yêu như vậy, một con, hai con, ba con, khoảng mười mấy con cá heo đang bơi dọc theo chiếc thuyền nhỏ của họ.

“Chúng biết khiêu vũ? Ngươi đừng nói đùa.” Sắt Sắt híp mắt cười nói.

“Đúng vậy, có lẽ còn đẹp hơn là ngươi khiêu vũ.” Hắn híp mắt nhìn lướt qua nàng, nhớ tới kỹ thuật múa duyên dáng của nàng, trong lòng rung động.

Sắt Sắt chậm rãi bước qua ngồi cạnh Minh Xuân Thủy, cười nói: “Thật sao?”

Đang nói thì thấy một con cá heo bên cạnh mạn thuyền, bỗng nhiên nhảy lên từ biển, cái lưng bong loáng của bó cong thành một hình vòng cung duyên dáng, phù phù một tiếng lại rơi xuống biền, làm nước biển bắn tung tóe tạo thành bọt trắng xóa.

Từng con cá heo nhảy lên, khi thì một con, khi thì cả hai con cùng song song nhảy lên, có khi cả ba con cùng nhảy lên. Đàn cá heo này tựa hồ đang cố ý khoe kỹ thuật nhảy trước mặt bọn họ, không ngừng nhảy lên. Thỉnh thoảng có con còn lười biếng phun nước lên, làm Sắt Sắt nhìn hoa cả mắt.

Nàng nhịn không được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên khi ra biển, chính xác hơn là lần đầu tiên từ ngày mẫu thân nàng qua đời, nàng cười sáng lạn như vậy, cười đến thần thái đều tung bay, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng ánh chiều tà trên biển phủ lên mặt nàng một tầng đỏ ửng, lấp lánh rạng rỡ như một viên minh châu.

Hai người chỉ lo đuổi theo đàn cá heo, đắm chìm trong màn biểu diễn của chúng mà khồn để ý đếb sắc trời bỗng nhiên u ám trầm xuống, cho tới Thi gió lạnh thổi mãnh liệt, Minh Xuân Thủy mới thầm kêu không tốt.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bầu trời u ám mây phủ đen kịt, âm trầm khôbg một tia sáng. Đàb cá heo bỗng lặn sâu xuống biển biến mất, song biển vỗ to vào mạn thuyền, tuy không lớn nhưng lực đạo rất mạnh tựa hồ muốn nhấn chìm cả con thuyền.

Biển vừa rồi vẫn còb tĩnh lặng êm ả mỹ lệ, lúc này trờ nên cực kỳ đáng sợ.

“Sắp có bão.” Minh Xuân Thủy ngước mắt nhìn nhìn sắc trời, nói với Sắt Sắt “Chúng ta vào khoang thuyềb đi.”

Hắn nâng Sắt Sắt đứng lên, hai người cùng trở lại bên trong khoang thuyền.

Bầu trời đột nhiên đen kịt, trong khoang thuyền tối om. Minh Xuân Thủy lấy trong người ra một viên minh châu, chiếu sáng khoang thuyền ảm đạm. Gió lớn như vậy không thắp nến được rồi.

Mưa to tầm tã trút xuống, không như lần trước mưa nhỏ mà lâu, lúc này mưa bàng bạc trắng xóa, giọt mưa rất lớn, rầm rào nện vào khoang thuyền, thanh âm tựa hồ át đi tiếng sóng biển.



Đã trên biển nhiều bgày, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt gặp cơn mưa to như vậy. Chiếc thuyền nhỏ lung lay trong gió, vài thủy thủ liều mạng ra đầu thuyền và cuối thuyền cố lắc để cân bằng con thuyền.

“Chúng ta sẽ không chôn thây dưới đáy biển chứ?” Sắt Sắt cười khẽ hỏi.

“Không đâu, thuyền bày tuy không lớn, nhưng khung xương cực kỳ kiên cố, sóng gió bình thường không thể làm khó nó. Chi cần thuyền không lật, ta sẽ khiến nó không bị chìm.” Hắn không chút để ý nói, vẻ mặt bình tĩnh như núi thái sơn. Thật ra, hắn chi muốn Sắt Sắt không lo lắng, sóng gió lớn như vậy hắn cũng chưa bao giờ gặp qua.

Lời nói của hắn khiến trong lòng Sắt Sắt yên ổn, dường như chỉ cần hắn ở bên cạnh, không có cái gì là nguy hiểm cả.

Sóng biển cuồn cuộn nổi, Sắt Sắt cảm giác con thuyền như dựng đứng lên, lúc thì đầu thuyền tâng lên cao, đuôi thuyền hạ thật thấp xuống dưới, lúc thì đầu thuyền như chìm xuống dưới, đuôi thuyền nhóng lên cao, làm cho mọi người trên thuyền đều đứng không vững, Sắt Sắt lảo đảo bổ nhào vào trong lòng Minh Xuân Thủy. Lưng Minh Xuân Thủy cứng đờ, hắn ngưng mi choàng qua chiếc eo nhỏ của Sắt Sắt, ôm nàng đến giường, thấp giọng nói: “Ngươi bằm yêb nơi này đừng cử động, ta ra ngoài xem.”

Sau Thi Minh Xuâb Thủy ra ngoài, quả nhiên chiếc thuyền nhỏ vừng vàng hơn, đó là do hắn vậb nội lực khống chế thân thuyền. Xuyên qua chiếc rèm bị gió tốc lên trong khoang thuyền, Sắt Sắt thấy dáng người Minh Xuân Thủy vững chãi như đinh đóng trên gồ, đứng trên boong thuyền.

Hắn vừa tay trái vỗ lêb khoang thuyền, vừa tay phải lôi kéo dây thừng. Dây thừng nổi với mặt buồm, thỉnh thoảng hắn căn cứ hướng gió mà hoán chuyển cánh buồm. Vài thủy thủ phía sau hắn cũng không ngừng ra sức lèo lái con thuyền.

Con thuyền nhỏ giống như một chiếc lá cây không ngừng chìm nổi trong biển lớn mênh mông, lúc thì vượt lên đỉnh ngọn sóng, lúc thì như chìm vào tận đáy ngọn sóng.

Hắn tựa hồ không đem chút bão táp này để vào mắt, hay là hắn thích khiêu chiến sự thử thách này. Hắn lúc này khiến nàng sinh ra một ảo giác, tựa hồ mọi tức giận mấy ngày qua cũng không khiến hắn nề hà.

Biện pháp bày cơ hồ không có tác dụng, vì nội lực trong cơ thể Sắt Sắt cùng nội lực tu tập của hắn cơ bản không giống nhau, không dung hợp làm một được.

“Lâu chủ, phía trước có một hải đảo.” Thủy thủ bên ngoài khoang thuyền bẩm báo.

“Ngừng thuyền, cập bờ!" Minh Xuân Thủy trầm giọng ra lệnh. Bề ngoài hắn vẫn trầm ổn, nhưng chỉ có tự hắn biết, trong lòng hắn khẩn trương như thế nào.

Chiếc thuyền nhỏ lúc lắc cập vào bãi biển trước mặt.

Lúc này mưa đã nhỏ lại.

Tầm mắt Minh Xuân Thủy xẹt qua hải đảo, thấy phía trước có một cánh rừng, liền phân phó thủy thủ: “Đi gom nhánh cây rồi đốt lửa lên, đem lều trại trong khoang thuyền ra dựng lên”

Những thủy thủ lập tức hành động.

Lều trại được dựng lên, nến được thắp lên, Minh Xuân Thủy lệnh cho thủy thủ đem tất cả đồ vật trong khoang thuyền chuyển vào lều, đem hong khô chăn đệm rồi phủ lên giường. Hắn cúi người, đem Sắt Sắt bhẹ nhàng đặt lên giường.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, mặt Sắt Sắt tái nhợt không một chút huyết sắc, hàng lông mi đen thật dài cong cong tẽ ra hình cánh quạt trên mắt nàng. Lúc này Minh Xuân Thủy ao ước cỡ nào hàng mi kia sẽ nâng lên, lộ ra đôi mắt thanh lệ lấp lánh của nàng.

Hắn ngưng mi, một tay cởi ra bộ y phục ẩm ướt trên người, áo trắng phấp phới bay xuống đất. Hắn cúi người, mái tóc đen của hắn chảy dài theo thân hình trần trụi. Hắn duỗi tay, đầu ngón tay run run cởi quần áo của Sắt Sắt, đem từng cái, từng cái một toàn bộ cởi ra. Ngón tay bắn ra tắt đi ánh nến đang lay động. Sau đó hắn ôm nàng nằm trên chăn đệm, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để làm ấm áp thân thể lạnh như băng của nàng.

Hắn gắt gao ôm nàng, đồng thời một tay không ngừng xoa xoa thân thể của nàng, từ bờ vai lạnh như băng đến cánh tay ngọc ngà, xoa nắn mồi một bộ phận trên người nàng. Dần dần cảm giác được trên người nàng có một tia ấm áp, trong lòng vốn trống rỗng của hắn mới có một tia yên ổn.

Minh Xuân Thủy lại đứng dậy, sờ soạng lấy chén rượu trên bàn, hớp một ngụm rượu rồi cúi người, môi chạm môi mớm vào miệng nàng. Trong khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, trong lòng Minh Xuân Thủy run lên, tim hắn như có ngàn vạn sợi dây mềm mại quấn xung quanh.

Vì phải mớm rượu nên hắn đem mặt nạ bạch ngọc trên mặt tháo xuống đặt bên cạnh người.

Từng ngụm từng ngụm một, rượu nóng rát chảy vào miệng sắt sắt, đến khi nàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, hắn mới đem chén rượu nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.

Hắn duỗi cánh tay ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ của Sắt Sắt, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nàng càng ngày càng cao, trong lòng rốt cuộc mới cảm thấy yên tâm.

Đêm thật dài, có tiếng mưa rơi bên ngoài lều và tiếng sóng biển xa xa.

Sắt Sắt đang trong mộng. Một mình nàng trên con thuyền nhỏ đang trôi trên mênh mông, bỗng nhiên sóng gió nổi dậy, thuyền lật, nàng chìm vào đáy biển lạnh như băng. Lạnh quá, lạnh quá, cả đời nàng chưa bao giờ cảm thấy lạnh như thế. Nàng trong biển lạnh như băng từ từ chìm dần, chìm dần, nàng cảm giác mình sắp bị đông lạnh mà chết đi.

Bồng nhiên có người ôm chặt lấy nàng. Cái ôm kia thật ấm áp, mang theo mùi hương tự nhiên, bao bọc lấy nàng, xua tan lạnh giá. Rồi cái ôm kia đột nhiên buông lỏng, nàng như từ trên mây rơi xuống dưới.

Sắt Sắt kinh hãi mở bừng mắt. Trước mắt một màn đen bao phủ, thân mình nàng giật giật, bên cạnh người là một cái ôm ấp áp. Nàng đã chết rồi sao? Hay là vẫn trong mộng như trước? Mặc kệ là đã chết hay đang trong mộng, chi cần còn có cái ôm ấm áp bày là tốt rồi.

Sắt Sắt cười ngọt ngào, nhắm mắt lại, thỏa mãn trong cái ôm ấp áp này.

Là mẫu thân ôm nàng sao? Mẫu thân sống lại rồi à?

Nàng không dám mở mắt, sợ vừa mở mắt giấc mộng này sẽ tan biến ngay. Nàng vươn bàn tay ngọc mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt trước mặt, từng tấc từng tấc, mơn trớn hàng mi, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi.

Mi, hãn là thon dài cong vút, mang theo vẻ cao ngạo khó cưỡng. Mắt, là một đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mi thật dài. Cái mũi rất cao, bờ môi hoàn mỹ.

Trong lòng Sắt Sắt tinh tế hình dung bộ dạng bề ngoài của người này, nhưng rốt cuộc cũng không sao hình dung ra được.

Bất quá, có thể khẳng định, đây không phải là mẫu thân của nàng, mà là một nam tú tuấn mỹ.

Nam tử?

Sao nàng lại cùng một nam tử ôm nhau nằm một chỗ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook