Quyển 3 - Chương 89
Nguyệt Xuất Vân
16/04/2014
Bữa cơm kế tiếp này, thỉnh thoảng ngẫu nhiên Liên Tâm lại gắp cho Minh Xuân Thủy một chút rau, miệng mỉm cười trong sáng vô cùng diễm lệ.
Sắt Sắt lẳng lặng dùng cơm, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, đối với những gì xảy ra trước mắt như không nghe không thấy.
Minh Xuân Thủy bình tĩnh ngồi ở đó, bên môi cười tao nhã, khi ánh mắt đảo qua Sắt Sắt, đôi đồng tử đen thâm thúy lại xẹt qua một tia gợn sóng.
Cơm xong, Sắt Sắt thản nhiên đứng dậy, chậm rãi đến chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Tai nàng nghe Liên Tâm nói với Minh Xuân Thủy: “Lâu chủ, Liên Tâm sẽ ở ngoài cửa nghe chỉ thị.” thanh âm ôn nhu, dịu dàng, kiều nhuyễn như muốn khắc sâu vào lòng người.
Sắt Sắt nghe thấy, khóe môi chỉ gợn lên một nụ cười nhạt, không hiểu vì sao, có lẽ do bị mù không thấy gì, nàng đặc biệt mẫn cảm đối với lời người nói. Nàng cơ hồ có thể khẳng định, Liên Tâm này cũng sẽ không cam tâm làm nô tỳ cả đời để báo đáp ân cứu mạng của Minh Xuân Thủy. Thử hỏi, có nô tỳ nào dám dùng ngữ khí mềm mại như vậy nói chuyện với chủ tử?
Minh Xuân Thủy cười nhẹ, ôn nhu nói: "”Liên Tâm, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Chỗ này của ta, ban đêm không cần phục thị.”
“Lâu chủ....Liên Tâm muốn hầu hạ Lâu chủ và phu nhân, có thể nào còn ở lại sương Uyển, Liên Tâm...không phải sẽ theo ở tại tiểu lâu này sao?” Liên Tâm ngước mắt trong suốt cười yếu ớt, ngữ khí ôn nhu hỏi. Nàng bẩm sinh đã mỹ mạo, khi cười lại càng mê hồn.
Minh Xuân Thủy ánh mắt ngưng trọng, ôn nhu nói: “Ta buổi tối cũng không cần người hầu, ngươi về sớm đi. Thân thể ngươi vừa mới khỏe lại, nên nghỉ ngơi cho nhiều.” Nói xong ngước mắt trầm giọng nói: “Hoa Tai, đưa Liên Tâm cô nương về.”
Liên Tâm thấy không còn hy vọng có thể lưu lại, liền hướng Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt thi lễ rồi cười nhẹ, theo Hoa Tai đi.
Minh Xuân Thủy nhìn bóng dáng Liên Tâm phiêu diêu đi càng lúc càng xa, nhịn không được thở dài một hơi thật sâu. Hắn cho thị nữ lui ra hết, trong nháy mắt căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hắn và Sắt Sắt.
Hắn điềm tĩnh ngồi trước bàn đọc sách, trang phục màu trắng thêu vân hoa màu lam đơn giản mà thanh nhã. Hắn tao nhã nâng chiếc chén bạch ngọc lên, chậm rãi thưởng thức trà, ánh mắt thâm thúy như dán chặt vào thân ảnh tố y bên cửa sổ. (tố ý: áo lụa màu trắng)
Đêm lạnh cuối thu, tiếng côn trùng vang lên thê lương, ánh trăng mông lung diệu vợi. Sắt Sắt lẳng lặng ngồi trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ, từ sau khi tỉnh lại, nàng vẫn giữ thái độ xa lạ nhạt nhẽo. Minh Xuân Thủy cũng chiều ý nàng, bất cứ yêu cầu gì của nàng hắn đều thuận theo vô điều kiện, ngoại trừ việc nàng muốn rời khỏi Xuân Thủy Lâu và việc nàng muốn dọn ra khỏi tiểu lâu của hắn. Thậm chí ngay cả việc nàng đòi ngủ riêng một mình vào ban đêm hắn cũng đã đáp ứng.
Chỉ là, khi Minh Xuân Thủy đảo mắt nhìn qua tấm áo choàng trên người Sắt Sắt, ánh mắt hắn bỗng trở nên buồn bã. Vừa rồi hắn chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, tấm áo choàng này không phải do hắn sắm sửa cho nàng.
Sắt Sắt ngồi trên trường kỷ thật lâu, đến khi nàng cảm giác đêm đã rất khuya mới thấp giọng kêu: “Tiểu Sai”
Nhưng kêu mấy tiếng cũng không thấy Tiểu Sai trả lời, không biết hôm nay sao Tiểu Sai lại như vậy.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, đứng dậy sờ soạng rồi hướng giường đi đến.
Một bàn tay to lớn lo lắng cầm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng đến phía trước. Sắt Sắt kinh hãi rút tay lại, nhưng phản kháng cũng chỉ phí công, nàng căn bản tránh không thoát. Trong lòng nàng thầm than thở, công lực của Minh Xuân Thủy cao hơn nàng nhiều, nàng thế mà lại không cảm nhận được sự có mặt của hắn trong phòng. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đi? Một cảm giác như bị rình rập nổi lên trong lòng Sắt Sắt, nàng nhịn không được cảm thấy có chút khó chịu.
“Lâu chủ còn chưa đi sao?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi, thanh âm lạnh lùng.
Minh Xuân Thủy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thâm sâu quan sát Sắt Sắt, áo bào trắng như tuyết của hắn phất phơ trong gió đêm, toàn thân tản ra khí chất thanh nhã tuấn lãng. Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói: “Tấm da sói trắng này của nàng trông không tệ!”
Sắt Sắt nghe vậy khẽ ngưng mi, tay nàng vuốt ve tấm áo choàng trên người. Từ khi bị hàn độc, Minh Xuân Thủy phái người làm vài kiện áo choàng lông cừu cho nàng, lúc này hắn hỏi như thế, chẳng lẽ thứ nàng đang mặc không phải là áo choàng lông cừu hắn làm cho nàng hay sao? Sắt Sắt nhớ rõ, tấm da sói trắng Phong Noãn đưa cho nàng, nàng vẫn luôn luôn đặt ở ngăn cuối cùng trong tủ, tính lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho Phong Noãn. Không lẽ, tấm áo choàng đang mặc trên người là tấm da sói kia hay sao? Đúng là người mù, ngay cả mình mặc quần áo gì trên người cũng không tự biết được.
“Phải, quả thật rất tốt, rất ấm áp.”
Sắt Sắt khóe môi khẽ cười yếu ớt, như đóa phù dung nở rộ trong nước.
Nàng vòng qua người Minh Xuân Thủy, chậm rãi hướng giường đi đến.
Mấy ngày nay chưa hề thấy nàng nở nụ cười, nay lại vì tấm da sói này mà cười như mùa thu tỏa nắng như thế, trong lòng Minh Xuân Thủy cảm thấy vô cùng đau xót, cước bộ hắn nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Sắt Sắt, bàn tay to lớn mò mẫm cởi tấm da sói trên người Sắt Sắt xuống.
Trên người bỗng nhiên trống rỗng, hơi lạnh ùa về, Sắt Sắt buồn bã nói: “Minh Xuân Thủy, ngươi muốn làm gì?”
Minh Xuân Thủy cong môi cười yếu ớt nói: “Chẳng lẽ phú nhân muốn mặc áo khoác đi ngủ hay sao?” Hắn nửa đùa nửa thật nói, nhưng trong thanh âm lại lộ ra một tia chua xót.
“Tấm da sói trắng này, thật sự rất đẹp, là ai đã tặng cho nàng?” Hắn dùng giọng thản nhiên hỏi, mắt sáng quắc chăm chú cẩn thận nhìn kỹ phản ứng trên gương mặt ngọc của nàng.
Hắn nhìn hàng lông mi đen dày đặc cong vút của nàng chợt hạ xuống, che khuất đôi mắt tăm tối, khuôn mặt trắng nõn tinh tế, dưới ánh nến điềm tĩnh như nước.
Nàng cúi đầu nói: “Là của một bằng hữu đã tặng.”
“Bằng hữu nào?” Minh Xuân Thủy híp mắt hỏi.
Sắt Sắt cười yếu ớt nói: “Minh Lâu chủ tối nay thật nhàn hạ, đối với bằng hữu của ta mà cũng cảm thấy hứng thú sao, nhưng ta không có tâm trí tán gẫu cùng ngươi. Xin lỗi, ta muốn đi nghỉ. Minh Lâu chủ còn chưa đi sao?”
“Tối nay ta không đi!” Minh Xuân Thủy đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh nàng, cởi xuống mặt nạ bạch ngọc, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh nến thấp thoáng hết sức mê người.
Sắt Sắt hơi ngưng mi, đối với sự vô lại của Minh Xuân Thủy, nàng luôn luôn không có cách nào ứng phó được.
Huống chi đây là tẩm cư của người ta, thậm chí từng cái cây cọng cỏ ở Xuân Thủy Lâu này đều là thuộc sở hữu của hắn. Bất quá tuy rằng Sắt Sắt không thể làm chủ đối với những việc khác, nhưng thân thể này, con tim này vẫn dưới quyền điều khiển của nàng.
Nàng thần sắc lạnh nhạt xốc lên chiếc chăn gấm nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ. Góc giường kế bên trũng xuống, hiển nhiên Minh Xuân Thủy cũng nằm xuống. Chiếc eo thon của nàng chợt bị Minh Xuân Thủy ôm chặt, động tác này của hắn cực kỳ tự nhiên. Thân mình của Sắt Sắt cứng đờ, nàng duỗi chân đá ra phía sau, Minh Xuân Thủy lại chen chân vào đè lấy chân của Sắt Sắt.
Sắt Sắt ngưng mi, lật cổ tay, ngón tay bắn ra mấy điếm hàn quang hướng Minh Xuân Thủy phóng tới, khoảng cách quá gần tựa hồ là khó có thể tránh được.
Minh Xuân Thủy khóe môi cong lên, bật cười nói: “Giang Sắt Sắt, nàng thật muốn mưu sát thân phu hay sao?”
Tay hắn kéo lấy chiếc chăn gấm, vận nội lực lên đỡ, trong nháy mắt những cây ngân châm lóe hàn quang đều cắm vào chiếc chăn gấm.
Minh Xuân Thủy xốc chăn lên, xoay người đè lên người nàng, cười nhẹ nói: “Giang Sắt Sắt, công phu trên giường này của nàng xem ra cũng đã phải luyện tập chăm chỉ nha.”
Những lời nói này của hắn ý tứ hàm xúc ám muội không rõ ràng, mang theo thanh âm trêu chọc khiến mặt Sắt Sắt đỏ bừng trong nháy mắt.
Minh Xuân Thủy lại cong môi cười khẽ, đôi đồng tử đen sáng quắc: “Mấy đêm trước không phải rất ngoan sao, tối nay lại làm sao vậy.”
Sắt Sắt nhíu mi ngưng trọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Minh Xuân Thủy chỉ cười nhẹ không nói, mấy đêm nay Sắt Sắt đòi ngủ một mình, hắn đã đáp ứng rồi, nhưng vì nhớ thương lo lắng cho nàng ban đêm bị trở lạnh, nên cứ nửa đêm là hắn lại tiến vào, điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm nàng ngủ.
Sắt Sắt ngây người trong chốc lát đã hiểu ý tứ lời nói của Minh Xuân Thủy, hèn chi mỗi đêm khi vừa bắt đầu ngủ thì thấy rất lạnh, sau đó lại thấy ấm áp hơn, dường như kế bên tựa hồ có một cái hỏa lò sưởi ấm. Nàng còn cố sức ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp kia, thì ra là đã ôm hắn.
Minh Xuân Thủy quan sát bộ dạng vỡ lẽ của Sắt Sắt, mỉm cười khẽ cúi người xuống hôn lên môi của nàng.
Sắt Sắt ngưng mi, sao ngay cả thân thể của bản thân mà mình cũng không làm chủ được, trong lòng nổi lên buồn bực, bỗng nhiên giương tay tát hắn một cái. Một tiếng chát thanh thúy vang lên trong bóng đêm, Sắt Sắt không ngờ Minh Xuân Thủy không mang mặt nạ, một cái tát này đánh ra hơi bị nặng.
Minh Xuân Thủy cảm giác trên mặt đau rát, từ khóe môi chảy ra một tia tơ máu. Ánh mắt hắn sâu hơn, không giận thì cười, Sắt Sắt như vậy mới là Sắt Sắt mà hắn yêu thích, không phải người lạnh nhạt vô cảm như một khúc gỗ đã nhiều ngày qua.
Hắn cúi người tiếp tục nụ hôn dở dang do cái tát tai vừa rồi, cuồng dại mà ôn nhu hôn nàng. Bàn tay to lớn siết chặt lấy eo nàng, chân đè nặng lên chân của nàng, mái tóc đen dây dưa quấn lấy mái tóc của nàng.
Sắt Sắt cảm giác trên môi có vị tanh của máu, trong lòng đau xót, mũi ngập tràn hơi thở và hương vị thanh trúc u đạm riêng có trên người hắn, trong lòng không kềm chế được nỗi kinh hoàng dâng lên.
Chẳng lẽ khiến nàng rơi vào hồ sâu chưa đủ, còn muốn đem nàng hỏa thiêu hay sao?
Nàng thầm than thở, cũng không chống cự nữa, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ là khi nụ hôn của hắn khiến nàng động tình, nàng lạnh lùng thốt ra: “Minh Xuân Thủy, chẳng lẽ ngươi muốn cường bạo ta?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy thân hình cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, đôi đồng tử đen đau đớn mà phức tạp. Môi của hắn bỗng rời khỏi môi của Sắt Sắt, đứng dậy xoay người rời khỏi giường.
Hắn mặc lại quần áo, đeo lên mặt nạ, đứng im lặng trước giường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Sắt Sắt, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Sắt Sắt....”
Hắn vừa rời khỏi nàng, Sắt Sắt liền cảm thấy trên người trống rỗng, mất mát, một cảm giác lạnh lẽo ập tới, nàng nhịn không được lùi lại một góc.
Minh Xuân Thủy nhìn bộ dáng co rúm của nàng, đôi mắt đen đầy đau đớn, hắn chợt im lặng, xoay người gỡ hết ngân châm trên chiếc chăn gấm trên giường ra, lấy một chiếc chăn gấm khác từ ngăn tủ phủ lên người Sắt Sắt. Hắn lặng lẽ đứng trong bóng đêm một lát rồi xoay người bỏ đi. Áo bào tung bay mang theo một luồng gió lạnh thổi lên mặt Sắt Sắt, khiến những lọn tóc rối trên trán nàng phất phơ theo.
Sắt Sắt giật mình ôm lấy chiếc chăn gấm. Nàng kỳ thật biết câu nói vừa rồi hữu hiệu, nhưng không ngờ lại khiến hắn phản ứng mạnh như vậy, khi hắn xoay người bỏ đi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được lãnh ý phát ra từ người hắn.
Nàng có thể khẳng định, lúc này hắn thật sự rất tức giận.
Theo nàng thấy, hắn tựa hồ không phải để ý những lời này, chẳng lẽ...
Sắt Sắt bỗng nhớ lại lúc nàng vừa tỉnh lại mấy ngày trước đây, khi mơ mơ màng màng bên tai nàng nghe được một câu chuyện xưa.
Nàng còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng hiện tại nghĩ lại, đó rõ ràng không phải là mộng.
Sắt Sắt ôm lấy chiếc chăn gấm ngồi trên giường, tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết trong giấc mộng kia, càng lúc càng xác định được, đó không phải là mộng, mà là lời giải thích của Minh Xuân Thủy nói với nàng về mối quan hệ giữa hắn và Liên Tâm.
Nàng biết, làm Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, làm thủ lĩnh côn Luân nô, hắn chắc chắn có một đoạn quá khứ chua xót. Nhưng nàng không ngờ đoạn quá khứ của hắn lại thống khổ như vậy.
Sắt Sắt hiểu ra, trong ngực nàng co rút đau đớn. Lúc này, nàng tự hỏi, nếu là nàng, đối mặt với quý ân nhân của mình như vậy, nàng sẽ làm thế nào đây?
Nàng bỗng muốn giải thích với Minh Xuân Thủy, nhưng bên cạnh nàng trống rỗng, hắn đã đi rồi. Đêm dần dần sâu hơn, ngoài cửa sổ vầng trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng, một con chim không rõ tên đang đậu trên tàng cây quế cổ thụ ngoài cửa sổ kêu vài tiếng ríu rít lẻ loi, chắp cánh bay đi.
Sáng sớm hôm sau khi Sắt Sắt ăn sáng, cũng không thấy bóng dáng của Minh Xuân Thủy. Trước đây, mặc kệ nàng lạnh nhạt với hắn như thế nào, mỗi ngày ba bữa cơm hắn đều ăn cùng nàng.
Sắt Sắt kềm lòng không nổi, hỏi Tiểu Sai: “Tiểu Sai, ngươi có biết Lâu chủ ở đâu không?”
Tiểu Sai ngước mắt lên nhìn, đối với việc Sắt Sắt chủ động hỏi thăm Lâu chủ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nàng mỉm cười nói: “Sáng sớm Lâu chủ có việc phải ra ngoài, dặn bọn nô tỳ phải hầu hạ phu nhân cho thật tốt.”
Sắt Sắt trong lòng run lên, không ngờ hắn đã rời khỏi Xuân Thủy Lâu. Sắt Sắt cũng biết hắn thân là Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, không thể ngày ngày an nhàn lưu luyến ở nơi này được. Nhưng từ khi biết được chuyện cũ khi xưa của Minh Xuân Thủy, Sắt Sắt biết, hắn còn có mối thù giết mẹ phải báo.
“Lâu chủ có nói khi nào trở về không?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.
Nghe vậy, Tiểu Sai không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng. Xem ra phu nhân đối với Lâu chủ không hề lạnh lùng như vậy. Nàng cười nói: “Việc này Tiểu Sai không biết, giải quyết sự tình bên ngoài xong, Lâu chủ sẽ trở về. Không phải phu nhân bắt đầu nhớ Lâu chủ rồi chứ, cái này chẳng lẽ gọi là một ngày không gặp như cách ba năm.”
Sắt Sắt thản nhiên cười nói: “Tiểu Sai, ngươi từ khi nào học được cách nói chuyện ba hoa như thế, ta chẳng qua là có chuyện muốn hỏi Lâu chủ thôi.”
Nhưng chuyện đó Sắt Sắt vẫn không có cơ hội để hỏi, vì lần này Minh Xuân Thủy đi hơn một tháng mà chưa từng quay trở lại. Ngày một ngày trôi qua, đảo mắt đã thấy tàng hoa quế nơi cửa sổ đã rụng hết, sau vườn hoa sương lạnh càng ngày càng nhiều, tiết trời cuối, thu đã chớm vào đông.
Mấy ngày nay Sắt Sắt cũng không rảnh rỗi lắm, mỗi ngày nàng đều luyện tập nội lực. Kỳ dược Vân Kinh Cuồng đưa đến quả nhiên hiệu quả rất tốt, hơn một tháng nay, nội lực Sắt Sắt vốn chỉ còn lại bốn phần, nay tăng lên được bảy phần. Chứng hàn độc trên người cũng đã chuyển biến tốt, có thể mặc thêm áo choàng rồi đi dạo trong vườn được rồi. Nếu là trước kia, chỉ sợ tiết trời cuối thu như vầy, vừa ra khỏi cửa đã bị đông cứng.
Chỉ là mắt nàng vẫn chưa nhìn thấy gì, Vân Kinh Cuồng vài ngày lại đến thoa thuốc cho nàng một lần, nói là mắt nàng đã có dấu hiệu tốt lên.
Sắt Sắt lẳng lặng dùng cơm, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, đối với những gì xảy ra trước mắt như không nghe không thấy.
Minh Xuân Thủy bình tĩnh ngồi ở đó, bên môi cười tao nhã, khi ánh mắt đảo qua Sắt Sắt, đôi đồng tử đen thâm thúy lại xẹt qua một tia gợn sóng.
Cơm xong, Sắt Sắt thản nhiên đứng dậy, chậm rãi đến chiếc trường kỷ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Tai nàng nghe Liên Tâm nói với Minh Xuân Thủy: “Lâu chủ, Liên Tâm sẽ ở ngoài cửa nghe chỉ thị.” thanh âm ôn nhu, dịu dàng, kiều nhuyễn như muốn khắc sâu vào lòng người.
Sắt Sắt nghe thấy, khóe môi chỉ gợn lên một nụ cười nhạt, không hiểu vì sao, có lẽ do bị mù không thấy gì, nàng đặc biệt mẫn cảm đối với lời người nói. Nàng cơ hồ có thể khẳng định, Liên Tâm này cũng sẽ không cam tâm làm nô tỳ cả đời để báo đáp ân cứu mạng của Minh Xuân Thủy. Thử hỏi, có nô tỳ nào dám dùng ngữ khí mềm mại như vậy nói chuyện với chủ tử?
Minh Xuân Thủy cười nhẹ, ôn nhu nói: "”Liên Tâm, sắc trời không còn sớm nữa, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Chỗ này của ta, ban đêm không cần phục thị.”
“Lâu chủ....Liên Tâm muốn hầu hạ Lâu chủ và phu nhân, có thể nào còn ở lại sương Uyển, Liên Tâm...không phải sẽ theo ở tại tiểu lâu này sao?” Liên Tâm ngước mắt trong suốt cười yếu ớt, ngữ khí ôn nhu hỏi. Nàng bẩm sinh đã mỹ mạo, khi cười lại càng mê hồn.
Minh Xuân Thủy ánh mắt ngưng trọng, ôn nhu nói: “Ta buổi tối cũng không cần người hầu, ngươi về sớm đi. Thân thể ngươi vừa mới khỏe lại, nên nghỉ ngơi cho nhiều.” Nói xong ngước mắt trầm giọng nói: “Hoa Tai, đưa Liên Tâm cô nương về.”
Liên Tâm thấy không còn hy vọng có thể lưu lại, liền hướng Minh Xuân Thủy và Sắt Sắt thi lễ rồi cười nhẹ, theo Hoa Tai đi.
Minh Xuân Thủy nhìn bóng dáng Liên Tâm phiêu diêu đi càng lúc càng xa, nhịn không được thở dài một hơi thật sâu. Hắn cho thị nữ lui ra hết, trong nháy mắt căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hắn và Sắt Sắt.
Hắn điềm tĩnh ngồi trước bàn đọc sách, trang phục màu trắng thêu vân hoa màu lam đơn giản mà thanh nhã. Hắn tao nhã nâng chiếc chén bạch ngọc lên, chậm rãi thưởng thức trà, ánh mắt thâm thúy như dán chặt vào thân ảnh tố y bên cửa sổ. (tố ý: áo lụa màu trắng)
Đêm lạnh cuối thu, tiếng côn trùng vang lên thê lương, ánh trăng mông lung diệu vợi. Sắt Sắt lẳng lặng ngồi trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ, từ sau khi tỉnh lại, nàng vẫn giữ thái độ xa lạ nhạt nhẽo. Minh Xuân Thủy cũng chiều ý nàng, bất cứ yêu cầu gì của nàng hắn đều thuận theo vô điều kiện, ngoại trừ việc nàng muốn rời khỏi Xuân Thủy Lâu và việc nàng muốn dọn ra khỏi tiểu lâu của hắn. Thậm chí ngay cả việc nàng đòi ngủ riêng một mình vào ban đêm hắn cũng đã đáp ứng.
Chỉ là, khi Minh Xuân Thủy đảo mắt nhìn qua tấm áo choàng trên người Sắt Sắt, ánh mắt hắn bỗng trở nên buồn bã. Vừa rồi hắn chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, tấm áo choàng này không phải do hắn sắm sửa cho nàng.
Sắt Sắt ngồi trên trường kỷ thật lâu, đến khi nàng cảm giác đêm đã rất khuya mới thấp giọng kêu: “Tiểu Sai”
Nhưng kêu mấy tiếng cũng không thấy Tiểu Sai trả lời, không biết hôm nay sao Tiểu Sai lại như vậy.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, đứng dậy sờ soạng rồi hướng giường đi đến.
Một bàn tay to lớn lo lắng cầm lấy cổ tay của nàng, dẫn nàng đến phía trước. Sắt Sắt kinh hãi rút tay lại, nhưng phản kháng cũng chỉ phí công, nàng căn bản tránh không thoát. Trong lòng nàng thầm than thở, công lực của Minh Xuân Thủy cao hơn nàng nhiều, nàng thế mà lại không cảm nhận được sự có mặt của hắn trong phòng. Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đi? Một cảm giác như bị rình rập nổi lên trong lòng Sắt Sắt, nàng nhịn không được cảm thấy có chút khó chịu.
“Lâu chủ còn chưa đi sao?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi, thanh âm lạnh lùng.
Minh Xuân Thủy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thâm sâu quan sát Sắt Sắt, áo bào trắng như tuyết của hắn phất phơ trong gió đêm, toàn thân tản ra khí chất thanh nhã tuấn lãng. Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói: “Tấm da sói trắng này của nàng trông không tệ!”
Sắt Sắt nghe vậy khẽ ngưng mi, tay nàng vuốt ve tấm áo choàng trên người. Từ khi bị hàn độc, Minh Xuân Thủy phái người làm vài kiện áo choàng lông cừu cho nàng, lúc này hắn hỏi như thế, chẳng lẽ thứ nàng đang mặc không phải là áo choàng lông cừu hắn làm cho nàng hay sao? Sắt Sắt nhớ rõ, tấm da sói trắng Phong Noãn đưa cho nàng, nàng vẫn luôn luôn đặt ở ngăn cuối cùng trong tủ, tính lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho Phong Noãn. Không lẽ, tấm áo choàng đang mặc trên người là tấm da sói kia hay sao? Đúng là người mù, ngay cả mình mặc quần áo gì trên người cũng không tự biết được.
“Phải, quả thật rất tốt, rất ấm áp.”
Sắt Sắt khóe môi khẽ cười yếu ớt, như đóa phù dung nở rộ trong nước.
Nàng vòng qua người Minh Xuân Thủy, chậm rãi hướng giường đi đến.
Mấy ngày nay chưa hề thấy nàng nở nụ cười, nay lại vì tấm da sói này mà cười như mùa thu tỏa nắng như thế, trong lòng Minh Xuân Thủy cảm thấy vô cùng đau xót, cước bộ hắn nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Sắt Sắt, bàn tay to lớn mò mẫm cởi tấm da sói trên người Sắt Sắt xuống.
Trên người bỗng nhiên trống rỗng, hơi lạnh ùa về, Sắt Sắt buồn bã nói: “Minh Xuân Thủy, ngươi muốn làm gì?”
Minh Xuân Thủy cong môi cười yếu ớt nói: “Chẳng lẽ phú nhân muốn mặc áo khoác đi ngủ hay sao?” Hắn nửa đùa nửa thật nói, nhưng trong thanh âm lại lộ ra một tia chua xót.
“Tấm da sói trắng này, thật sự rất đẹp, là ai đã tặng cho nàng?” Hắn dùng giọng thản nhiên hỏi, mắt sáng quắc chăm chú cẩn thận nhìn kỹ phản ứng trên gương mặt ngọc của nàng.
Hắn nhìn hàng lông mi đen dày đặc cong vút của nàng chợt hạ xuống, che khuất đôi mắt tăm tối, khuôn mặt trắng nõn tinh tế, dưới ánh nến điềm tĩnh như nước.
Nàng cúi đầu nói: “Là của một bằng hữu đã tặng.”
“Bằng hữu nào?” Minh Xuân Thủy híp mắt hỏi.
Sắt Sắt cười yếu ớt nói: “Minh Lâu chủ tối nay thật nhàn hạ, đối với bằng hữu của ta mà cũng cảm thấy hứng thú sao, nhưng ta không có tâm trí tán gẫu cùng ngươi. Xin lỗi, ta muốn đi nghỉ. Minh Lâu chủ còn chưa đi sao?”
“Tối nay ta không đi!” Minh Xuân Thủy đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh nàng, cởi xuống mặt nạ bạch ngọc, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh nến thấp thoáng hết sức mê người.
Sắt Sắt hơi ngưng mi, đối với sự vô lại của Minh Xuân Thủy, nàng luôn luôn không có cách nào ứng phó được.
Huống chi đây là tẩm cư của người ta, thậm chí từng cái cây cọng cỏ ở Xuân Thủy Lâu này đều là thuộc sở hữu của hắn. Bất quá tuy rằng Sắt Sắt không thể làm chủ đối với những việc khác, nhưng thân thể này, con tim này vẫn dưới quyền điều khiển của nàng.
Nàng thần sắc lạnh nhạt xốc lên chiếc chăn gấm nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ. Góc giường kế bên trũng xuống, hiển nhiên Minh Xuân Thủy cũng nằm xuống. Chiếc eo thon của nàng chợt bị Minh Xuân Thủy ôm chặt, động tác này của hắn cực kỳ tự nhiên. Thân mình của Sắt Sắt cứng đờ, nàng duỗi chân đá ra phía sau, Minh Xuân Thủy lại chen chân vào đè lấy chân của Sắt Sắt.
Sắt Sắt ngưng mi, lật cổ tay, ngón tay bắn ra mấy điếm hàn quang hướng Minh Xuân Thủy phóng tới, khoảng cách quá gần tựa hồ là khó có thể tránh được.
Minh Xuân Thủy khóe môi cong lên, bật cười nói: “Giang Sắt Sắt, nàng thật muốn mưu sát thân phu hay sao?”
Tay hắn kéo lấy chiếc chăn gấm, vận nội lực lên đỡ, trong nháy mắt những cây ngân châm lóe hàn quang đều cắm vào chiếc chăn gấm.
Minh Xuân Thủy xốc chăn lên, xoay người đè lên người nàng, cười nhẹ nói: “Giang Sắt Sắt, công phu trên giường này của nàng xem ra cũng đã phải luyện tập chăm chỉ nha.”
Những lời nói này của hắn ý tứ hàm xúc ám muội không rõ ràng, mang theo thanh âm trêu chọc khiến mặt Sắt Sắt đỏ bừng trong nháy mắt.
Minh Xuân Thủy lại cong môi cười khẽ, đôi đồng tử đen sáng quắc: “Mấy đêm trước không phải rất ngoan sao, tối nay lại làm sao vậy.”
Sắt Sắt nhíu mi ngưng trọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Minh Xuân Thủy chỉ cười nhẹ không nói, mấy đêm nay Sắt Sắt đòi ngủ một mình, hắn đã đáp ứng rồi, nhưng vì nhớ thương lo lắng cho nàng ban đêm bị trở lạnh, nên cứ nửa đêm là hắn lại tiến vào, điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm nàng ngủ.
Sắt Sắt ngây người trong chốc lát đã hiểu ý tứ lời nói của Minh Xuân Thủy, hèn chi mỗi đêm khi vừa bắt đầu ngủ thì thấy rất lạnh, sau đó lại thấy ấm áp hơn, dường như kế bên tựa hồ có một cái hỏa lò sưởi ấm. Nàng còn cố sức ôm lấy nguồn nhiệt ấm áp kia, thì ra là đã ôm hắn.
Minh Xuân Thủy quan sát bộ dạng vỡ lẽ của Sắt Sắt, mỉm cười khẽ cúi người xuống hôn lên môi của nàng.
Sắt Sắt ngưng mi, sao ngay cả thân thể của bản thân mà mình cũng không làm chủ được, trong lòng nổi lên buồn bực, bỗng nhiên giương tay tát hắn một cái. Một tiếng chát thanh thúy vang lên trong bóng đêm, Sắt Sắt không ngờ Minh Xuân Thủy không mang mặt nạ, một cái tát này đánh ra hơi bị nặng.
Minh Xuân Thủy cảm giác trên mặt đau rát, từ khóe môi chảy ra một tia tơ máu. Ánh mắt hắn sâu hơn, không giận thì cười, Sắt Sắt như vậy mới là Sắt Sắt mà hắn yêu thích, không phải người lạnh nhạt vô cảm như một khúc gỗ đã nhiều ngày qua.
Hắn cúi người tiếp tục nụ hôn dở dang do cái tát tai vừa rồi, cuồng dại mà ôn nhu hôn nàng. Bàn tay to lớn siết chặt lấy eo nàng, chân đè nặng lên chân của nàng, mái tóc đen dây dưa quấn lấy mái tóc của nàng.
Sắt Sắt cảm giác trên môi có vị tanh của máu, trong lòng đau xót, mũi ngập tràn hơi thở và hương vị thanh trúc u đạm riêng có trên người hắn, trong lòng không kềm chế được nỗi kinh hoàng dâng lên.
Chẳng lẽ khiến nàng rơi vào hồ sâu chưa đủ, còn muốn đem nàng hỏa thiêu hay sao?
Nàng thầm than thở, cũng không chống cự nữa, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ là khi nụ hôn của hắn khiến nàng động tình, nàng lạnh lùng thốt ra: “Minh Xuân Thủy, chẳng lẽ ngươi muốn cường bạo ta?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy thân hình cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú biến sắc, đôi đồng tử đen đau đớn mà phức tạp. Môi của hắn bỗng rời khỏi môi của Sắt Sắt, đứng dậy xoay người rời khỏi giường.
Hắn mặc lại quần áo, đeo lên mặt nạ, đứng im lặng trước giường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Sắt Sắt, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Sắt Sắt....”
Hắn vừa rời khỏi nàng, Sắt Sắt liền cảm thấy trên người trống rỗng, mất mát, một cảm giác lạnh lẽo ập tới, nàng nhịn không được lùi lại một góc.
Minh Xuân Thủy nhìn bộ dáng co rúm của nàng, đôi mắt đen đầy đau đớn, hắn chợt im lặng, xoay người gỡ hết ngân châm trên chiếc chăn gấm trên giường ra, lấy một chiếc chăn gấm khác từ ngăn tủ phủ lên người Sắt Sắt. Hắn lặng lẽ đứng trong bóng đêm một lát rồi xoay người bỏ đi. Áo bào tung bay mang theo một luồng gió lạnh thổi lên mặt Sắt Sắt, khiến những lọn tóc rối trên trán nàng phất phơ theo.
Sắt Sắt giật mình ôm lấy chiếc chăn gấm. Nàng kỳ thật biết câu nói vừa rồi hữu hiệu, nhưng không ngờ lại khiến hắn phản ứng mạnh như vậy, khi hắn xoay người bỏ đi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được lãnh ý phát ra từ người hắn.
Nàng có thể khẳng định, lúc này hắn thật sự rất tức giận.
Theo nàng thấy, hắn tựa hồ không phải để ý những lời này, chẳng lẽ...
Sắt Sắt bỗng nhớ lại lúc nàng vừa tỉnh lại mấy ngày trước đây, khi mơ mơ màng màng bên tai nàng nghe được một câu chuyện xưa.
Nàng còn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mộng, nhưng hiện tại nghĩ lại, đó rõ ràng không phải là mộng.
Sắt Sắt ôm lấy chiếc chăn gấm ngồi trên giường, tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết trong giấc mộng kia, càng lúc càng xác định được, đó không phải là mộng, mà là lời giải thích của Minh Xuân Thủy nói với nàng về mối quan hệ giữa hắn và Liên Tâm.
Nàng biết, làm Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, làm thủ lĩnh côn Luân nô, hắn chắc chắn có một đoạn quá khứ chua xót. Nhưng nàng không ngờ đoạn quá khứ của hắn lại thống khổ như vậy.
Sắt Sắt hiểu ra, trong ngực nàng co rút đau đớn. Lúc này, nàng tự hỏi, nếu là nàng, đối mặt với quý ân nhân của mình như vậy, nàng sẽ làm thế nào đây?
Nàng bỗng muốn giải thích với Minh Xuân Thủy, nhưng bên cạnh nàng trống rỗng, hắn đã đi rồi. Đêm dần dần sâu hơn, ngoài cửa sổ vầng trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng, một con chim không rõ tên đang đậu trên tàng cây quế cổ thụ ngoài cửa sổ kêu vài tiếng ríu rít lẻ loi, chắp cánh bay đi.
Sáng sớm hôm sau khi Sắt Sắt ăn sáng, cũng không thấy bóng dáng của Minh Xuân Thủy. Trước đây, mặc kệ nàng lạnh nhạt với hắn như thế nào, mỗi ngày ba bữa cơm hắn đều ăn cùng nàng.
Sắt Sắt kềm lòng không nổi, hỏi Tiểu Sai: “Tiểu Sai, ngươi có biết Lâu chủ ở đâu không?”
Tiểu Sai ngước mắt lên nhìn, đối với việc Sắt Sắt chủ động hỏi thăm Lâu chủ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nàng mỉm cười nói: “Sáng sớm Lâu chủ có việc phải ra ngoài, dặn bọn nô tỳ phải hầu hạ phu nhân cho thật tốt.”
Sắt Sắt trong lòng run lên, không ngờ hắn đã rời khỏi Xuân Thủy Lâu. Sắt Sắt cũng biết hắn thân là Lâu chủ Xuân Thủy Lâu, không thể ngày ngày an nhàn lưu luyến ở nơi này được. Nhưng từ khi biết được chuyện cũ khi xưa của Minh Xuân Thủy, Sắt Sắt biết, hắn còn có mối thù giết mẹ phải báo.
“Lâu chủ có nói khi nào trở về không?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.
Nghe vậy, Tiểu Sai không chỉ ngạc nhiên mà còn vui mừng. Xem ra phu nhân đối với Lâu chủ không hề lạnh lùng như vậy. Nàng cười nói: “Việc này Tiểu Sai không biết, giải quyết sự tình bên ngoài xong, Lâu chủ sẽ trở về. Không phải phu nhân bắt đầu nhớ Lâu chủ rồi chứ, cái này chẳng lẽ gọi là một ngày không gặp như cách ba năm.”
Sắt Sắt thản nhiên cười nói: “Tiểu Sai, ngươi từ khi nào học được cách nói chuyện ba hoa như thế, ta chẳng qua là có chuyện muốn hỏi Lâu chủ thôi.”
Nhưng chuyện đó Sắt Sắt vẫn không có cơ hội để hỏi, vì lần này Minh Xuân Thủy đi hơn một tháng mà chưa từng quay trở lại. Ngày một ngày trôi qua, đảo mắt đã thấy tàng hoa quế nơi cửa sổ đã rụng hết, sau vườn hoa sương lạnh càng ngày càng nhiều, tiết trời cuối, thu đã chớm vào đông.
Mấy ngày nay Sắt Sắt cũng không rảnh rỗi lắm, mỗi ngày nàng đều luyện tập nội lực. Kỳ dược Vân Kinh Cuồng đưa đến quả nhiên hiệu quả rất tốt, hơn một tháng nay, nội lực Sắt Sắt vốn chỉ còn lại bốn phần, nay tăng lên được bảy phần. Chứng hàn độc trên người cũng đã chuyển biến tốt, có thể mặc thêm áo choàng rồi đi dạo trong vườn được rồi. Nếu là trước kia, chỉ sợ tiết trời cuối thu như vầy, vừa ra khỏi cửa đã bị đông cứng.
Chỉ là mắt nàng vẫn chưa nhìn thấy gì, Vân Kinh Cuồng vài ngày lại đến thoa thuốc cho nàng một lần, nói là mắt nàng đã có dấu hiệu tốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.