Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 32: Cô độc không nơi nương tựa

Nguyệt Xuất Vân

16/04/2014

Đêm càng sâu, gió thấm lạnh. Trên bầu trời không biết khi nào xuất hiện một áng mây bay qua, che khuất một mảnh trăng khuyết. Không có ánh trăng, trên đường chỉ còn lại một cảnh âm u. Trong lòng Sắt Sắt bỗng nhiên dâng lên sự đau đớn nặng nề, hô hấp cảm thấy khó khăn, hàng mi dài của nàng ngưng trọng, bước chân cũng nhanh hơn. Nàng không kiêng kỵ bay vọt qua ban công của những tòa lâu, xuyên qua những con phố, phong cảnh dưới chân nàng mơ hồ như ảo ảnh. Giờ phút này, tốc độ bay đã là cực hạn của nàng.

Những người đi trên đường nhìn thấy bóng dáng nàng bay vút qua, chỉ tưởng đó là một đám mây bay hay một làn khói nhẹ.

Từ Lâm Giang lâu về đến hầu phủ nếu bình yên bất quá cũng chỉ mất thời gian hai chén trà. Nhưng dường như vẫn chậm.

Khi nàng đến bên ngoài phòng của mẫu thân thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của Thanh Mai.

“Tiểu thư người đã đi đâu? Phu nhân, hình như không được ổn!" Khuôn mặt Mai Thanh trắng bệch nghiêm túc, nói nghẹn ngào.

Trái tim Sắt Sắt đột nhiên đau nhói như có một con dao nhỏ sắc nhọn đâm vào lòng, làm cho nàng không thể hít thở được. Nàng cảm thấy chân chợt mềm nhũn, bất động không thể bước thêm bước nào.

Tuy rằng mẫu thân triền miên nằm trên giường bệnh đã không phải việc một sớm một chiều, tuy rằng thầy thuốc phụ trách trị bệnh cho mẫu thân cũng đã nói qua bệnh của mẫu thân không cỏ cách trị khỏi, tuy rằng Sắt Sắt hiểu được một ngày nào đó mẫu thân cũng sẽ ra đi nhưng nàng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Đã là cuối mùa xuân, màn cửa được thay đổi thành màn trúc, xuyên qua màn trúc, nàng mơ hổ nhìn thấy ngọn đèn bên trong cùng bóng người hoảng hốt qua lại.

Thật lâu sau, rốt cuộc Sắt Sắt cũng nặng nề lê bước vào trong phòng.

Hương vị nồng đặc của thuốc bao phủ căn phòng, làm cho lòng người cảm thấy chua xót. Định An hầu Giang Nhạn khoanh tay chậm rãi đi lại bên trong, trên khuôn mặt lộ vẻ tang thương, che kín bởi những vết đổi mồi mờ nhạt xanh xao, trông như đã già đi mấy tuổi. Phía sau ông là đại phu nhân, cũng nối theo những bước chân của ông, không ngừng đi lại, an ủi. Sắt Sắt xem như không nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng lướt qua họ, hướng về phía phòng trong.

“Đứng lại!” âm thanh của Định An hầu trâm thấp như theo hư không truyền đến: “Hai ngày một đêm qua con đã đi đâu?”

Sắt Sắt dừng lại một chút, đầu cũng không quay lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Phụ thân, người muốn dạy dỗ con cũng chờ con gặp mẫu thân rồi nói sau.” Nói xong nàng cũng không quay đầu lại đi thẳng vào trong.

Nhìn thấy nét mặt vài thái y từ phòng trong đi ra, đều là vẻ mặt ủ dột, lắc đầu liên tục.

Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy càng nặng nề, ngực đau nhói không chống đỡ được.

Trong phòng vị thuốc càng nồng, mẫu thân Sắt Sắt nằm trên giường, gầy yếu làm người đau.



Đêm càng sâu, gió thấm lạnh. Trên bầu trời không biết khi nào xuất hiện một áng mây bay qua, che khuất, Sắt Sắt chạy đến cầm chặt tay mẫu thân.

“Sắt Sắt con đã trở lại.” Trước đây Lạc thị vẫn luôn tươi tắn xinh đẹp, nay hai tròng mắt đã có chút đục ngầu. Bà nắm chặt tay Sắt Sắt, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ, nương sắp phải đi, con nhớ rõ lời dặn của nương rồi chứ?” Sắt Sắt gật đầu.

“Sau này hãy để cho Tử Mê theo hầu con. Cha mẹ Tử Mê vốn là thuộc hạ của nương, nàng võ công tinh nhuệ, tính tình trầm ổn, nương thực yên tâm. Thanh Mai mặc dù không có võ nghệ nhưng phụ thân đã mất của nàng là thầy dạy tướng số của nương, có thể xem thiên văn, am hiểu âm tình Thanh Mai đã được phụ thân chân truyền tất cả, khi con rời bến chắc chắn cẩn dùng đến nàng.” Lạc thị nói một hồi liền có chút chống đỡ không được khụ một tiếng ho ra máu.

“Nương đừng nói nữa, người nghỉ ngơi đi!” Sắt Sắt than thở.

“Đứa nhỏ nhớ kĩ hãy tự chiếu cố mình thật tốt!” Lạc thị càng nói âm thanh càng nhẹ, hai con ngươi đen càng ngày càng không còn thần sắc.

Sắt Sắt cảm nhận được độ ấm trong tay ngày càng mất đi, ngày càng lạnh đi, mà đôi mắt mẫu thân nhìn nàng ngày càng khép lại.

Trong nháy mắt, Sắt Sắt cảm thấy, ngực như bị phá vỡ, gió lạnh chậm rãi xâm nhập vào, vạn vật trên thế gian dường như dừng lại trong nháy mắt.

Từ nay về sau, nàng là người cô độc không nơi nương tựa.

Không còn ai dùng đôi tay dịu dàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của nàng. Không còn ai dùng âm thanh dịu dàng gọi nàng là đứa nhỏ của ta. Không còn ai an ủi cổ vũ khi nàng mệt mỏi, uất ức...

Không còn ai...

Bốn phía vang lên tiếng khóc của nha hoàn, phụ thân cùng đại nương cũng chạy vọt vào, nhào đến đó, khóc.

Nhưng Sắt Sắt không khóc, nước mắt của nàng chỉ có thế nuốt vào trong lòng.

Linh đường suốt đêm được lập nên, linh cữu của mẫu thân cũng được đặt ở nơi đó. Theo nguyện vọng trước khi mất của mẫu thân, ba ngày sau sẽ đem mẫu thân hỏa táng sau đó Sắt Sắt sẽ mang hài cốt bà đến Đông Hải. Khi còn sống mẫu thân cố chấp chờ đợi tình cảm của phụ thân nhưng sau khi mất lại không muốn cùng huyệt với phu quân mình mà lựa chọn tình cảm chân thành nơi biển lớn.

Ngày thứ hai, sắc trời âm trầm, toàn thân Sắt Sắt mặc đồ trắng ngồi trước linh đường.

Ánh nắng âm u lạnh lẽo, chiếu vào ô cửa sổ chạm trỗ hoa văn, tạo thành một vầng sáng trên dải khăn trắng lạnh băng quanh đầu nàng.



Mẫu thân của Sắt Sắt xuất thân thấp hèn, lại là thiếp nên tự nhiên cũng không có người đến phúng viếng, vậy nên bên trong linh đường là một cảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch liêu. Từ trong không gian yên tĩnh truyền đến một tiếng bước chân.

Sắt Sắt ngẩng đầu, nhìn thấy Dạ Vô Yên đang chậm rãi bước tới. Hắn đi thẳng vào trường bào đỏ thẫm càng làm nổi bật vẻ nghiêm nghị lạnh lùng trên gương mặt hắn. Hắn đứng trước linh cữu lạy ba lạy sau đó chậm rãi hướng về phía Sắt Sắt.

Sắt Sắt không dự đoán được Dạ Vô Yên sẽ đến phúng viếng mẫu thân. Hắn ngạo nghễ lạnh lùng như vậy, chưa bao giờ để nàng vào mắt, cũng không đem phụ thân để vào mắt thì tại sao lại đến viếng mẫu thân.

Dù sao hắn đã đến đây, có lẽ lòng của hắn cũng không lạnh lùng cứng rắn như nàng tưởng. Nhưng mặc kệ như thế nào cũng không quan trọng với nàng.

Nhìn thấy hắn đi tới, nàng cúi thấp đầu xuống. Dạ Vô Yên đi đến trước mặt Sắt Sắt, đứng yên. Nàng quỳ gối ở đó, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc rũ xuống, xỏa trước người che khuất khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tiều tụy của nàng.

“Đừng quá đau lòng, nên chú ý thân mình!” Hắn thấp giọng nói.

Nàng nghe vậy chỉ đơn giản gật đầu.

Hắn đứng yên lặng bên cạnh nàng một hồi lâu, than một tiếng rồi xoay người rời đi.

Đi tới cửa, hắn nhịn không được quay đầu lại. Thấy nàng bất động quỳ gối ở đó, thân hình thon thả gầy yếu, trong lòng hắn nhịn không được dâng lên một trận chua xót, giống như nhìn thấy hình ảnh cô độc của mình nhiều năm trước.

Mấy ngày trước nàng còn kiều diễm phong tình như một kĩ nữ thanh lâu, có ý đồ quyến rũ hắn nên hắn mới quyết định bảo nàng trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng giờ phút này nữ tử trước mặt hắn so với người trước đó giống như hai người khác nhau.

Hắn cảm giác được toàn thân nàng tựa như được băng sương kết thành, tản ra hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm bạc. Hắn nói chuyện với nàng giống như vẫn chưa được nàng để trong lòng chỉ xem lời nói của hắn như một trận gió thoáng qua hay căn bản nàng chỉ xem hắn như núi đá hoặc đầu gỗ.

Hắn không thể ngờ nữ tử thô tục tầm thường trong mắt hắn giờ lại mang một bộ mặt lạnh lùng cao ngạo như thế. Hơn nữa, loại lạnh lùng và ngạo mạn này là phát ra từ trong lòng, không thể giả vờ được.

“Ba ngày sau, ta tới đón ngươi hồi phủ!” Hắn bỗng nhiên thốt ra những lời này một cách ngắn gọn, rồi khoanh tay vội vàng rời đi.

Có lẽ hắn nên tìm hiểu một chút về trắc phi của hắn.

Sắt Sắt nghe xong lời của hắn chỉ nhẹ cau mày. Gió nổi lên làm cho tấm màn trắng trong phòng lay động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook