Quyển 1 - Chương 41: Đêm dài hoa chưa ngủ 2
Nguyệt Xuất Vân
16/04/2014
Đào yêu viện
Sắt Sắt vừa nằm xuống không lâu liền cảm thấy có một luồng khí nóng từ đan
điền dâng lên, chậm rãi, bắt đầu di chuyển trong cơ thể nàng, đi đến đâu đều giống như một ngọn lửa thiêu đốt thân thể nàng.
Đang xảy ra chuyện gì đây?
Sắt Sắt cảm thấy kì quái ngồi dậy, bàn tay sờ sờ hai má, chỉ cảm thấy hai má nóng như lửa, ngay cả thân mình cũng bắt đầu nóng lên. Rõ ràng đang là cuối xuân làm sao có thể nóng như vậy, cũng không thể thấy khó chịu như vậy, huống chi đây không phải là thời tiết nóng mà là lửa nóng từ trong cơ thể nàng, làm cho nàng nhịn không được muốn đem tất cả quần áo trên người cởi ra, đã cảm thấy mát mẻ được một chút.
Sắt Sắt cắn răng chịu đưng sự khô nóng, chỉ cảm thấy ngay cả ý nghĩ cũng trở nên mơ màng, không phải vì vừa rồi bị rơi xuống hồ nước lạnh như băng nên bị nhiễm phtng hàn chứ?
Có lẽ là như vậy!
Sắt Sắt mặc thêm quần áo, đứng dậy đi ra phòng ngoài gọi Tử Mê vào.
“Tử Mê ngươi vận công khai thông nội lực cho ta, hình như ta bị nhiễm phong hàn, vận công chậm một chút.’’ Sắt Sắt dặn dò Tử Mê.
Tử Mê vuốt cằm khai thông nội lực của Sắt Sắt.
Sắt Sắt trở về ngồi trên giường vận công điều hòa khí huyết. Lúc trước khi nhiễm phong hàn, chỉ cần vận công điều khí thì thân thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, uống thêm hai thang thuốc sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng lần này không biết tại sao thế này, càng điều khí thân mình lại càng khó chịu, khí nóng vô cùng khó chịu, một giọt cũng không thể bức ra, cứ như vậy luồng khí nóng di chuyển trong cơ thể nhưng không thể phát tiết.
Sắt Sắt lạnh lùng cau mày, cảm thấy sự việc có chút không thích hợp
Tử Mê lo lắng cho Sắt Sắt, đứng dậy đốt nến lên.
Ánh nến chiếu rọi bóng tối u ám, nhưng trên khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt lại nhuộm hai mảng đỏ bừng, ánh mắt hiện lên một mảnh mông lung không còn vẻ tao nhã của nàng ngày thường.
Dù sao Tử Mê đã đi theo Lạc phu nhân nhiều năm cũng tích lũy được rất nhiều kiến thức, vừa nhìn thấy trong lòng rất kinh ngạc, đôi tay run lên, sáp nến nóng hổi rơi xuống cổ tay nàng. Nhưng nàng cũng không để ý, bổ nhào đến bên Sắt Sắt, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, không phải là người....Không phải là người đã trúng mị dược chú?”
Mị dược? Chỉ một từ đã thức tỉnh người đang trong cơn mộng.
Đây là mị dược trong truyền thuyết sao?
Lúc trước Sắt Sắt có nghe nói những kỹ nữ trong kĩ viện cũng thường dùng loại dược này để lấy lòng nam tử, từng nghe nói những nữ tử trong sạch bị người khác dùng mị dược này phá hỏng trinh tiết. Nàng vẫn thường cười chê những nữ tử ấy không đủ lí trí, nhưng giờ phút này khi tự mình trải nghiệm qua nàng mới hiểu được uy lực của loại mị dược này. Ngay cả nội lực cũng áp chế không được, dường như càng cố áp chế thì nó càng thấm ngược vào.
Thật không ngờ một ngày nàng cũng bị ám toán kiểu này.
Nghĩ kĩ lại, đột nhiên nàng mới hiểu được tất cả những việc vừa rồi. Nàng nhận lấy quần áo Y Doanh Hương đưa cho mình đã ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng, nàng nhắm mắt thở dài.
Vì sao Y Doanh Hương phải hại nàng như vậy? Nàng làm như thế rốt cuộc có ý gì?
Sắt Sắt không nghĩ ra cũng không thể nghĩ thêm được nữa, bởi vì ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng nóng.
“Tiểu thư, nếu là hương thơm tẩm trên quần áo vì sao em cùng Thanh Mai lại không có việc gi?” Tử Mê cảm thấy kì quái hỏi.
Sắt Sắt cười khổ nói: “Người nàng muốn hại là ta, tất nhiên sẽ không liên lụy các ngươi. Mị dược kia cũng không phải ngửi được sẽ trúng, mà khi dính vào da thịt mới có thể trúng.” Nàng mặc vào đã lâu, công hiệu của mị dược đã sớm ngấm vào da thịt.
“Tiểu thư để Tử Mê đi mời Tuyền vương đến, nếu không tiểu thư sẽ bị dục hỏa dày vò mà chết.”
“Không cần!” Sắt Sắt vuốt ngực, nhợt nhạt thở.
Nàng sẽ không cầu xin hắn!
Đêm động phòng hôm đó, hắn đã nói rõ ràng, cả đời này cũng sẽ không sủng hạnh nàng. Mới vừa rồi ở trong ôn tuyền, hắn cũng nói, những lời hắn nói tới bây giờ vẫn luôn giữ lời, điều đó nói lên hắn không muốn nàng cũng sẽ không muốn cùng nàng.
Cho dù nàng cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không nhân nhượng vì thương hại mà sủng hanh nàng nàng làm vậy chỉ tự rước lấy nhục! Cũng phải nói, cho dù hắn đáp ứng rồi, giúp nàng giải mị dược thì nhục nhã kia đối với nàng mà nói còn lớn hơn rất nhiều.
Giang Sắt Sắt nàng tuyệt đối không đê tiện đến nỗi phải phủ phục dưới chân người khác để cầu xin hoan ái, nhưng nàng cũng không muốn chết mà cũng không thể chết.
“Tử Mê đem trang phục nam cùng mặt nạ của ta đến đây, ta muốn ra ngoài!” Sắt Sắt nhỏ giọng nói, lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt cơ thể nàng ngày càng không thể khống chế được.
"Tiểu thư người muốn ra ngoài sao? Đi nơi nào?” Tử Mê kinh ngạc hỏi.
“Ta có quen biết một người, hắn hiểu sâu rộng có lẽ sẽ giải được mị dược cho ta. Ngươi yên tâm, ta không sao đâu. Trong khoảng thời gian ta đi ra ngoài ngươi hãy để Thanh Mai đến ngủ trên giường ta, nếu có người đến thì nói ta bị nhiễm phong hàn không thể gặp ai, miễn cho người khác lây bệnh. Đừng để cho bất kì ai biết ta ra ngoài.” Sắt sắt cúi đầu phân phó.
Nàng thay quần áo, mang mặt nạ, cầm ly trà trên bàn uống một hớp, cảm thấy lửa dục trong cơ thể áp chế được một chút. Bước nhanh ra khỏi phòng, một trận gió đêm lạnh lẽo ập tới, đầu óc trầm mê của nàng được thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Dáng người nàng nhẹ nhàng bay trên nóc nhà, bóng dáng màu xanh cùng hào quang trong trẻo nhưng lạnh lùng bay trên mái hiên hòa cùng một chỗ, nhìn không ra chút sơ hở
Bầu trời trên đỉnh đầu tối đen như mực, mấy ánh sao thưa thớt tỏa ra những ánh sáng yếu ớt. Ánh trăng đang lấp ló sau những tầng mây, thỉnh thoáng tỏa ra vài tia sáng âm u lạnh lẽo.
Một nhóm những thị vệ tuần tra cầm đao đi qua, Sắt Sắt phi thân nhảy lên, dáng người nhẹ nhàng như một làn khó nhẹ bay qua. Từ sau viện đến sau hoa viên rồi ra khỏi phủ, nàng né tránh các thị vệ đi tuần tra bất quá cũng chỉ dùng một ít công phu nhỏ.
Ra khỏi Tuyền vương phủ Sắt Sắt không hề e sợ thị vệ phát hiện, một đường bay vọt, hướng đến nơi ở của Minh Xuân Thủy.
“Nếu như sau này gặp chuyện gì khó xử, Minh mỗ nhất định dốc sức giúp đỡ.”
Nàng nhớ rõ lời hứa đêm đó Minh Xuân Thủy đã nói với nàng cho nên nàng muốn đi tìm hắn. Dựa vào tài lực của Xuân Thủy lâu, nàng không tin mị dược không thể giải được.
Theo trí nhớ, Sắt Sắt rốt cuộc đã tìm được tòa nhà nơi Minh Xuân Thủy ở. Gõ gõ cửa, thị vệ quản gia ra mở cửa, nhận ra Sắt Sắt là người ngày ấy Minh Xuân Thủy mang về nên chưa lập nói gì liền mời nàng vào.
Thị nữ của Minh Xuân Thủy đang đứng trước cửa sương phòng chạy ra đón.
Sắt Sắt nhận ra nữ tử mặc quần áo lần trước thta thuốc cho nàng nhưng không biết tên của nàng nên hỏi: “Vị tỷ tỷ này, ta là bạn bè của lâu chủ ngươi, đêm hôm khuya khoắt quấy rầy, thật có lỗi, nhưng ta quả thật có việc gấp không biết có thể gặp mặt lâu chủ được không.”
Thi nữ kia đánh giá Sắt Sắt một lượt rồi thản nhiên nói: “Lâu chủ của chúng ta không có ở đây, không biết có việc gì gấp vậy?”
Sắt Sắt nghe vậy, nhất thời cảm thấy thắc mắc, đêm hôm khuya khoắt, sao Minh Xuân Thủy không ở nhà? Vậy hắn đã đi đâu?
Dường như nhìn ra dáng vẻ quẫn bách của Sắt Sắt, thị nữ kia mỉm cười nói: “Bất quá ngài có thể vào trong chờ, lâu chủ đã phân phó qua có thể ngồi đợi ngài ấy về.”
Sắt Sắt theo thị nữ mặc áo hồng vào phòng, hỏi: “Không biết tên của vị tỷ tỷ này là gì?
“Là Tiểu Sai.” nữ tử mặc áo hồng nhẹ giọng nói.
“Không biết Sai tỷ tỷ có thể đi tìm lâu chủ được không, ta thật sư có việc gấp!” Sắt Sắt lo lắng hỏi.
Tiểu Sai cực kỳ khó xử cười cười, nói: “Hành tung của lâu chủ người dưới như chúng ta chưa bao giờ biết, làm sao có thể đi tìm? Bất quá chúng ta có thể gửi thư cho lâu chủ, ngài ấy nhìn thấy sẽ quay lại, nhưng có khả năng lâu chủ sẽ không nhìn thấy hoặc do đang xử lý việc khác quan trọng hơn, không nhất định có thể trở về đúng lúc.”
“Đa tạ Tiểu Sai tỷ, chỉ cần ngươi có thể giúp ta gửi thư là tốt rồi, ta vẫn sẽ chờ cho tới khi hắn trở về.” Sắt Sắt cắn môi nói.
Tiểu Sai gật đầu, đi ra ngoài gửi thư.
Sắt Sắt ngồi trên giường, chỉ cảm thấy cho dù có vận động như thế nào cũng không áp chế được xao động trong cơ thể, luồng khí nóng rực quỷ dị kia đang dần dần len lỏi trong cơ thể nàng, bao phủ lấy lí trí của nàng, ngay cả tay chân nàng cũng dần dần trở nên yếu đuối.
Nếu như Minh Xuân Thủy không trở về chỉ sợ nàng sẽ bị lửa dục dày vò mà chết.
Đang xảy ra chuyện gì đây?
Sắt Sắt cảm thấy kì quái ngồi dậy, bàn tay sờ sờ hai má, chỉ cảm thấy hai má nóng như lửa, ngay cả thân mình cũng bắt đầu nóng lên. Rõ ràng đang là cuối xuân làm sao có thể nóng như vậy, cũng không thể thấy khó chịu như vậy, huống chi đây không phải là thời tiết nóng mà là lửa nóng từ trong cơ thể nàng, làm cho nàng nhịn không được muốn đem tất cả quần áo trên người cởi ra, đã cảm thấy mát mẻ được một chút.
Sắt Sắt cắn răng chịu đưng sự khô nóng, chỉ cảm thấy ngay cả ý nghĩ cũng trở nên mơ màng, không phải vì vừa rồi bị rơi xuống hồ nước lạnh như băng nên bị nhiễm phtng hàn chứ?
Có lẽ là như vậy!
Sắt Sắt mặc thêm quần áo, đứng dậy đi ra phòng ngoài gọi Tử Mê vào.
“Tử Mê ngươi vận công khai thông nội lực cho ta, hình như ta bị nhiễm phong hàn, vận công chậm một chút.’’ Sắt Sắt dặn dò Tử Mê.
Tử Mê vuốt cằm khai thông nội lực của Sắt Sắt.
Sắt Sắt trở về ngồi trên giường vận công điều hòa khí huyết. Lúc trước khi nhiễm phong hàn, chỉ cần vận công điều khí thì thân thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, uống thêm hai thang thuốc sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng lần này không biết tại sao thế này, càng điều khí thân mình lại càng khó chịu, khí nóng vô cùng khó chịu, một giọt cũng không thể bức ra, cứ như vậy luồng khí nóng di chuyển trong cơ thể nhưng không thể phát tiết.
Sắt Sắt lạnh lùng cau mày, cảm thấy sự việc có chút không thích hợp
Tử Mê lo lắng cho Sắt Sắt, đứng dậy đốt nến lên.
Ánh nến chiếu rọi bóng tối u ám, nhưng trên khuôn mặt ngọc của Sắt Sắt lại nhuộm hai mảng đỏ bừng, ánh mắt hiện lên một mảnh mông lung không còn vẻ tao nhã của nàng ngày thường.
Dù sao Tử Mê đã đi theo Lạc phu nhân nhiều năm cũng tích lũy được rất nhiều kiến thức, vừa nhìn thấy trong lòng rất kinh ngạc, đôi tay run lên, sáp nến nóng hổi rơi xuống cổ tay nàng. Nhưng nàng cũng không để ý, bổ nhào đến bên Sắt Sắt, kinh hoảng nói: “Tiểu thư, không phải là người....Không phải là người đã trúng mị dược chú?”
Mị dược? Chỉ một từ đã thức tỉnh người đang trong cơn mộng.
Đây là mị dược trong truyền thuyết sao?
Lúc trước Sắt Sắt có nghe nói những kỹ nữ trong kĩ viện cũng thường dùng loại dược này để lấy lòng nam tử, từng nghe nói những nữ tử trong sạch bị người khác dùng mị dược này phá hỏng trinh tiết. Nàng vẫn thường cười chê những nữ tử ấy không đủ lí trí, nhưng giờ phút này khi tự mình trải nghiệm qua nàng mới hiểu được uy lực của loại mị dược này. Ngay cả nội lực cũng áp chế không được, dường như càng cố áp chế thì nó càng thấm ngược vào.
Thật không ngờ một ngày nàng cũng bị ám toán kiểu này.
Nghĩ kĩ lại, đột nhiên nàng mới hiểu được tất cả những việc vừa rồi. Nàng nhận lấy quần áo Y Doanh Hương đưa cho mình đã ngửi thấy được mùi hương thoang thoảng, nàng nhắm mắt thở dài.
Vì sao Y Doanh Hương phải hại nàng như vậy? Nàng làm như thế rốt cuộc có ý gì?
Sắt Sắt không nghĩ ra cũng không thể nghĩ thêm được nữa, bởi vì ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng nóng.
“Tiểu thư, nếu là hương thơm tẩm trên quần áo vì sao em cùng Thanh Mai lại không có việc gi?” Tử Mê cảm thấy kì quái hỏi.
Sắt Sắt cười khổ nói: “Người nàng muốn hại là ta, tất nhiên sẽ không liên lụy các ngươi. Mị dược kia cũng không phải ngửi được sẽ trúng, mà khi dính vào da thịt mới có thể trúng.” Nàng mặc vào đã lâu, công hiệu của mị dược đã sớm ngấm vào da thịt.
“Tiểu thư để Tử Mê đi mời Tuyền vương đến, nếu không tiểu thư sẽ bị dục hỏa dày vò mà chết.”
“Không cần!” Sắt Sắt vuốt ngực, nhợt nhạt thở.
Nàng sẽ không cầu xin hắn!
Đêm động phòng hôm đó, hắn đã nói rõ ràng, cả đời này cũng sẽ không sủng hạnh nàng. Mới vừa rồi ở trong ôn tuyền, hắn cũng nói, những lời hắn nói tới bây giờ vẫn luôn giữ lời, điều đó nói lên hắn không muốn nàng cũng sẽ không muốn cùng nàng.
Cho dù nàng cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không nhân nhượng vì thương hại mà sủng hanh nàng nàng làm vậy chỉ tự rước lấy nhục! Cũng phải nói, cho dù hắn đáp ứng rồi, giúp nàng giải mị dược thì nhục nhã kia đối với nàng mà nói còn lớn hơn rất nhiều.
Giang Sắt Sắt nàng tuyệt đối không đê tiện đến nỗi phải phủ phục dưới chân người khác để cầu xin hoan ái, nhưng nàng cũng không muốn chết mà cũng không thể chết.
“Tử Mê đem trang phục nam cùng mặt nạ của ta đến đây, ta muốn ra ngoài!” Sắt Sắt nhỏ giọng nói, lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt cơ thể nàng ngày càng không thể khống chế được.
"Tiểu thư người muốn ra ngoài sao? Đi nơi nào?” Tử Mê kinh ngạc hỏi.
“Ta có quen biết một người, hắn hiểu sâu rộng có lẽ sẽ giải được mị dược cho ta. Ngươi yên tâm, ta không sao đâu. Trong khoảng thời gian ta đi ra ngoài ngươi hãy để Thanh Mai đến ngủ trên giường ta, nếu có người đến thì nói ta bị nhiễm phong hàn không thể gặp ai, miễn cho người khác lây bệnh. Đừng để cho bất kì ai biết ta ra ngoài.” Sắt sắt cúi đầu phân phó.
Nàng thay quần áo, mang mặt nạ, cầm ly trà trên bàn uống một hớp, cảm thấy lửa dục trong cơ thể áp chế được một chút. Bước nhanh ra khỏi phòng, một trận gió đêm lạnh lẽo ập tới, đầu óc trầm mê của nàng được thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Dáng người nàng nhẹ nhàng bay trên nóc nhà, bóng dáng màu xanh cùng hào quang trong trẻo nhưng lạnh lùng bay trên mái hiên hòa cùng một chỗ, nhìn không ra chút sơ hở
Bầu trời trên đỉnh đầu tối đen như mực, mấy ánh sao thưa thớt tỏa ra những ánh sáng yếu ớt. Ánh trăng đang lấp ló sau những tầng mây, thỉnh thoáng tỏa ra vài tia sáng âm u lạnh lẽo.
Một nhóm những thị vệ tuần tra cầm đao đi qua, Sắt Sắt phi thân nhảy lên, dáng người nhẹ nhàng như một làn khó nhẹ bay qua. Từ sau viện đến sau hoa viên rồi ra khỏi phủ, nàng né tránh các thị vệ đi tuần tra bất quá cũng chỉ dùng một ít công phu nhỏ.
Ra khỏi Tuyền vương phủ Sắt Sắt không hề e sợ thị vệ phát hiện, một đường bay vọt, hướng đến nơi ở của Minh Xuân Thủy.
“Nếu như sau này gặp chuyện gì khó xử, Minh mỗ nhất định dốc sức giúp đỡ.”
Nàng nhớ rõ lời hứa đêm đó Minh Xuân Thủy đã nói với nàng cho nên nàng muốn đi tìm hắn. Dựa vào tài lực của Xuân Thủy lâu, nàng không tin mị dược không thể giải được.
Theo trí nhớ, Sắt Sắt rốt cuộc đã tìm được tòa nhà nơi Minh Xuân Thủy ở. Gõ gõ cửa, thị vệ quản gia ra mở cửa, nhận ra Sắt Sắt là người ngày ấy Minh Xuân Thủy mang về nên chưa lập nói gì liền mời nàng vào.
Thị nữ của Minh Xuân Thủy đang đứng trước cửa sương phòng chạy ra đón.
Sắt Sắt nhận ra nữ tử mặc quần áo lần trước thta thuốc cho nàng nhưng không biết tên của nàng nên hỏi: “Vị tỷ tỷ này, ta là bạn bè của lâu chủ ngươi, đêm hôm khuya khoắt quấy rầy, thật có lỗi, nhưng ta quả thật có việc gấp không biết có thể gặp mặt lâu chủ được không.”
Thi nữ kia đánh giá Sắt Sắt một lượt rồi thản nhiên nói: “Lâu chủ của chúng ta không có ở đây, không biết có việc gì gấp vậy?”
Sắt Sắt nghe vậy, nhất thời cảm thấy thắc mắc, đêm hôm khuya khoắt, sao Minh Xuân Thủy không ở nhà? Vậy hắn đã đi đâu?
Dường như nhìn ra dáng vẻ quẫn bách của Sắt Sắt, thị nữ kia mỉm cười nói: “Bất quá ngài có thể vào trong chờ, lâu chủ đã phân phó qua có thể ngồi đợi ngài ấy về.”
Sắt Sắt theo thị nữ mặc áo hồng vào phòng, hỏi: “Không biết tên của vị tỷ tỷ này là gì?
“Là Tiểu Sai.” nữ tử mặc áo hồng nhẹ giọng nói.
“Không biết Sai tỷ tỷ có thể đi tìm lâu chủ được không, ta thật sư có việc gấp!” Sắt Sắt lo lắng hỏi.
Tiểu Sai cực kỳ khó xử cười cười, nói: “Hành tung của lâu chủ người dưới như chúng ta chưa bao giờ biết, làm sao có thể đi tìm? Bất quá chúng ta có thể gửi thư cho lâu chủ, ngài ấy nhìn thấy sẽ quay lại, nhưng có khả năng lâu chủ sẽ không nhìn thấy hoặc do đang xử lý việc khác quan trọng hơn, không nhất định có thể trở về đúng lúc.”
“Đa tạ Tiểu Sai tỷ, chỉ cần ngươi có thể giúp ta gửi thư là tốt rồi, ta vẫn sẽ chờ cho tới khi hắn trở về.” Sắt Sắt cắn môi nói.
Tiểu Sai gật đầu, đi ra ngoài gửi thư.
Sắt Sắt ngồi trên giường, chỉ cảm thấy cho dù có vận động như thế nào cũng không áp chế được xao động trong cơ thể, luồng khí nóng rực quỷ dị kia đang dần dần len lỏi trong cơ thể nàng, bao phủ lấy lí trí của nàng, ngay cả tay chân nàng cũng dần dần trở nên yếu đuối.
Nếu như Minh Xuân Thủy không trở về chỉ sợ nàng sẽ bị lửa dục dày vò mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.