Quyển 1 - Chương 15: Đêm động phòng
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Trở lại am
Hàn Mai, sắc trời còn chưa sáng, căng thẳng một đêm, Sắt Sắt cảm thấy có chút mệt mỏi liền ngã vào trên giường ngủ say. Có lẽ mọi chuyện đã xong nên cảm giác khi ngủ cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Lúc tỉnh lại trời đã sáng tỏ, tiểu ni trong am đưa đồ ăn sáng tới, Sắt Sắt dùng bữa
sáng xong đang muốn ra ngoài viện đi lại, không ngờ tới tiểu ni lại dẫn
Tử Mê đến.
Tử Mê là nha hoàn bên người mẫu thân của Sắt Sắt, tính tình rất trầm ổn, vẫn luôn hầu hạ mẫu thân. Sắt Sắt không nghĩ nàng lại từ Giang phủ đến đây, tiểu ni đi rồi, Sắt Sắt vội vàng hỏi: “Tử Mê sao ngươi lại tới đây? Mẫu thân không có việc gì chứ?”
“Phu nhân không có việc gì, tiểu thư, phu nhân ra lệnh cho Tử Mê đến đón tiểu thư trở về phủ. Phu nhân nói tiểu thư lần này thật thất sách.” Sắc mặt Tử Mê có chút lo lắng.
“Chuyện gì?” Sắt Sắt sớm biết mẫu thân sẽ nhìn ra kế hoạch của nàng nhưng lại không biết Tử Mê đang nói nàng thất sách là có ý gì.
“Hôm qua sau khi chuyện đó xảy ra, phu nhân liền đoán được là do tiểu thư cố ý làm như vậy, cứ tưởng rằng kế hoạch này có thể dùng được, không ngờ giữa trưa Kim tổng quản của Tuyền vương phủ mang theo lễ vật đến bái kiến, Kim tổng quản an ủi lão gia cùng phu nhân, vẫn chưa nhắc đến việc từ hôn.” Tử Mê nói.
“Thật sao?” Sắt Sắt cau mày, việc này thật ngoài dự kiến của nàng. Dạ Vô Yên lại có thể phái Kim tổng quản đến Giang phủ an ủi cha mẹ nàng, việc này thật khiến người ta không thể tin. Hắn ở đường núi đối với nàng tàn nhẫn nhưng lại phái người đến phủ của nàng.
“Vậy cứ chờ xem sao.” Sắt Sắt nói , hoàng gia sẽ không cưới về một nữ tử không còn trinh tiết. Cõ lẽ Tuyền vương cũng vì bận tâm cho thanh danh của hắn, không muốn mang danh là người không tình nghĩa.
Thế nhưng Sắt Sắt không ngờ kế sách của nàng lại thật sự thất bại.
Mấy ngày sau, đến ngày hoàng đế định ngày cưới, Dạ Vô Yên vẫn phái người đến rước nàng. Sắt Sắt cố ý đổ thừa mình đang ở am nên không về phủ, nàng nói mình tự thấy không xứng với Tuyền vương, muốn thường làm bạn với các ni cô. Nàng nghĩ Tuyền vương có lẽ chỉ giả vờ như vậy, nói như vậy là đã cho hắn một bậc thang để hắn tự nhiên bước lên.
Nhưng Sắt Sắt ngàn lần không ngờ tới, cỗ kiệu đón dâu lại đến tận am đón nàng. =))
Sắt Sắt cảm thấy choáng váng, sớm biết như vậy mấy ngày trước nàng đã kêu chủ trì để cho nàng quy y. Nay, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người trong phủ giúp nàng mặc áo cưới.
Ngày ấy tiết trời rất trong xanh và ấm áp, ánh nắng nhè nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, thật ấm áp. Am Hàn Mai bắt đầu tiêu điều, những cánh hoa mỏng manh đón gió bay xuống, rơi trên hỉ phục màu đỏ của Sắt Sắt, không gian tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của Hàn Mai.
Sắt Sắt bỗng nhiên phát hiện, Hàn Mai đang nở rộ lần cuối cùng, mùa đông đang thật sự trôi qua.
Từ núi Hương Miểu đến Tuyền vương phủ đường xá không quá xa nhưng dù sao cũng là đường núi, tính đi tính lại ước chừng cũng mất hai ngày. Khi kiệu của Sắt Sắt đến Tuyền vương phủ thì Tuyền vương cùng Y Doanh Hương đã bái đường xong, còn nàng đã bỏ lỡ giờ tốt để bái đường.
Vậy nên Sắt Sắt liền từ cỗ kiệu bị trực tiếp dìu vào động phòng, còn lễ bái đường được miễn.
Thanh Mai buồn bã mất hứng nhưng Sắt Sắt thì không quan tâm, nàng cảm thấy như vậy còn tốt hơn, không bái đường thì ở trong lòng nàng hắn không phải phu quân của nàng.
Sắt Sắt được nha hoàn giúp cởi bỏ khăn đỏ, tháo mũ phượng xuống, nàng biết Dạ Vô Yên tối nay sẽ không đến nên nàng sẽ không ngốc đến nỗi chờ hắn đến tháo khăn xuống.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta không cần hầu hạ.” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, vài tiểu nha hoàn lập tức lui ra.
Sắt Sắt đánh giá qua căn phòng gọi là động phòng, nhưng thật ra bố cục sặc sỡ vô cùng, chăm đệm bằng gấm thêu hoa nhìn bắt mắt, thụy thú treo trên tường, lượn lờ mùi hương thoang thoảng. (thụy thú: con vật mang điềm lành)
Màn đêm buông xuống rất nhanh , nha hoàn đến phòng đưa cơm, Sắt Sắt dùng cơm xong liền nghe được trong viện có tiếng bước chân, Thanh Mai sớm nhếch khóe môi, vội vàng đi mở cửa.
Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một trận khẩn trương, không phải là Dạ Vô Yên chứ? Nàng là trắc phi, theo lẽ thường động phòng hoa chúc tối nay cũng không tới phiên nàng, huống chi nàng trong mắt họ là một nữ tử đã không còn trinh tiết.
Cửa phòng mở ra, người bước vào quả nhiên không phải Dạ Vô Yên mà là một tiểu cung nữ dẫn theo một lão bà.
Lão bà hướng về phía Sắt Sắt vén áo thi lễ, nói: “Bái kiến Giang trắc phi, lão nô là người nghiệm thân trong cung, phụng mệnh thái hậu đến đây nghiệm thân cho trắc phi.”
Nghiệm thân?
Lúc đầu Sắt Sắt sửng sốt, đến khi hiểu ra ý tứ thì không khỏi kinh ngạc. Nàng khẽ cười nói: “Không cần nghiệm, ngươi đi báo lại với thái hậu ta không phải thân toàn bích.”
“Lão nô phụng mệnh làm việc, xin Giang trắc phi đừng tức giận.” Lão bà nói rất cứng rắn .
“Ta không tức giận, ta nói thật, lão không cần nghiệm. Ngươi cứ trả lời với thái hậu như vậy, còn nghiệm thân ta sẽ không chấp nhận.” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
“Nhưng lão nô nhất định phải nghiệm thân mới có thể bẩm báo lại với thái hậu.” Lão bà cũng thật cố chấp, một chút cũng không có ý nhường, thậm chí còn nhìn chăm chú vào ánh mắt Sắt Sắt, ngầm ý khinh thường.
Sắt Sắt cười lạnh, xoay người ngồi trên ghế,mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì lão bà ngươi cứ làm đi.” Tay phải nàng sớm nắm lấy bình hoa trên bàn, cố ý giống như đang vô tình thưởng thức. Nếu bà ta dám đến, nàng sẽ dùng bình hoa đánh bà.
Cho dù nàng không phải thân toàn bích, cũng không cho phép người khác làm nhục mình.
Lão bà nhìn Sắt Sắt, chỉ thấy nữ tử trước mắt đôi mắt trong sáng như nước, sóng mắt lưu chuyển linh hoạt, phảng phất như băng hà phá đê mà ra, mang theo ý lạnh lẽo khiến bà không dám nhìn thẳng. Lại nhìn đôi bàn tay tinh tế của nàng không ngừng di chuyển trên bình hoa, bà giật mình thất thần không để động đậy, trong nhất thời trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nghiệm thì không dám! Nhưng không nghiệm thì không thể báo cáo kết quả với thái hậu.
Hai bên đang giằng co thì cửa phòng mở ra, Dạ Vô Yên từ trong bóng đêm bước vào.
“Ngươi lui ra đi, bổn vương sẽ có câu trả lời xác đáng cho thái hậu.” Âm thanh của Dạ Vô Yên trầm thấp uyển chuyển nhưng mơ hồ có một loại nghiêm nghị uy thế.
Lão bà như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hướng về Dạ Vô Yên cùng Giang Sắt Sắt vén áo thi lễ rồi theo tiểu nha hoàn xoay người lui ra ngoài.
Thanh Mai thấy Dạ Vô Yên đến cũng vui mừng rạo rực, chỉ trong giây lát mọi người đều lui ra, chỉ còn lại Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên ngồi trong phòng.
Hai người đều mặc hỉ phục, được ánh nến chiếu vào tạo nên một màu đỏ rực, nhìn rất vui vẻ , nhưng mà trong lòng Sắt Sắt lại không có một sự vui mừng nào, có lẽ Dạ Vô Yên thì có nhưng cũng không phải vì Giang Sắt Sắt.
Dạ Vô Yên đứng yên nhìn dáng vẻ Sắt Sắt ngồi trên ghế tay nắm lấy bình hoa, thản nhiên cười cười. Hắn thật ra không ngờ Sắt Sắt cam đảm như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của thái hậu.
Nàng dường như không nhát gan như hắn nghĩ lúc trước.
Ở yến hội khẩn trương làm đứt gây đàn, trên núi Hương Miểu đối mắt với tặc nhân khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng.
Sắt Sắt không hiểu Dạ vô Yên làm thế nào để có câu trả lời thỏa đáng cho thái hậu, dưới ánh nến, nhìn thấy dáng người hắn dần dần tới gần trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.
Tử Mê là nha hoàn bên người mẫu thân của Sắt Sắt, tính tình rất trầm ổn, vẫn luôn hầu hạ mẫu thân. Sắt Sắt không nghĩ nàng lại từ Giang phủ đến đây, tiểu ni đi rồi, Sắt Sắt vội vàng hỏi: “Tử Mê sao ngươi lại tới đây? Mẫu thân không có việc gì chứ?”
“Phu nhân không có việc gì, tiểu thư, phu nhân ra lệnh cho Tử Mê đến đón tiểu thư trở về phủ. Phu nhân nói tiểu thư lần này thật thất sách.” Sắc mặt Tử Mê có chút lo lắng.
“Chuyện gì?” Sắt Sắt sớm biết mẫu thân sẽ nhìn ra kế hoạch của nàng nhưng lại không biết Tử Mê đang nói nàng thất sách là có ý gì.
“Hôm qua sau khi chuyện đó xảy ra, phu nhân liền đoán được là do tiểu thư cố ý làm như vậy, cứ tưởng rằng kế hoạch này có thể dùng được, không ngờ giữa trưa Kim tổng quản của Tuyền vương phủ mang theo lễ vật đến bái kiến, Kim tổng quản an ủi lão gia cùng phu nhân, vẫn chưa nhắc đến việc từ hôn.” Tử Mê nói.
“Thật sao?” Sắt Sắt cau mày, việc này thật ngoài dự kiến của nàng. Dạ Vô Yên lại có thể phái Kim tổng quản đến Giang phủ an ủi cha mẹ nàng, việc này thật khiến người ta không thể tin. Hắn ở đường núi đối với nàng tàn nhẫn nhưng lại phái người đến phủ của nàng.
“Vậy cứ chờ xem sao.” Sắt Sắt nói , hoàng gia sẽ không cưới về một nữ tử không còn trinh tiết. Cõ lẽ Tuyền vương cũng vì bận tâm cho thanh danh của hắn, không muốn mang danh là người không tình nghĩa.
Thế nhưng Sắt Sắt không ngờ kế sách của nàng lại thật sự thất bại.
Mấy ngày sau, đến ngày hoàng đế định ngày cưới, Dạ Vô Yên vẫn phái người đến rước nàng. Sắt Sắt cố ý đổ thừa mình đang ở am nên không về phủ, nàng nói mình tự thấy không xứng với Tuyền vương, muốn thường làm bạn với các ni cô. Nàng nghĩ Tuyền vương có lẽ chỉ giả vờ như vậy, nói như vậy là đã cho hắn một bậc thang để hắn tự nhiên bước lên.
Nhưng Sắt Sắt ngàn lần không ngờ tới, cỗ kiệu đón dâu lại đến tận am đón nàng. =))
Sắt Sắt cảm thấy choáng váng, sớm biết như vậy mấy ngày trước nàng đã kêu chủ trì để cho nàng quy y. Nay, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ bị người trong phủ giúp nàng mặc áo cưới.
Ngày ấy tiết trời rất trong xanh và ấm áp, ánh nắng nhè nhẹ chiếu trên đỉnh đầu, thật ấm áp. Am Hàn Mai bắt đầu tiêu điều, những cánh hoa mỏng manh đón gió bay xuống, rơi trên hỉ phục màu đỏ của Sắt Sắt, không gian tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của Hàn Mai.
Sắt Sắt bỗng nhiên phát hiện, Hàn Mai đang nở rộ lần cuối cùng, mùa đông đang thật sự trôi qua.
Từ núi Hương Miểu đến Tuyền vương phủ đường xá không quá xa nhưng dù sao cũng là đường núi, tính đi tính lại ước chừng cũng mất hai ngày. Khi kiệu của Sắt Sắt đến Tuyền vương phủ thì Tuyền vương cùng Y Doanh Hương đã bái đường xong, còn nàng đã bỏ lỡ giờ tốt để bái đường.
Vậy nên Sắt Sắt liền từ cỗ kiệu bị trực tiếp dìu vào động phòng, còn lễ bái đường được miễn.
Thanh Mai buồn bã mất hứng nhưng Sắt Sắt thì không quan tâm, nàng cảm thấy như vậy còn tốt hơn, không bái đường thì ở trong lòng nàng hắn không phải phu quân của nàng.
Sắt Sắt được nha hoàn giúp cởi bỏ khăn đỏ, tháo mũ phượng xuống, nàng biết Dạ Vô Yên tối nay sẽ không đến nên nàng sẽ không ngốc đến nỗi chờ hắn đến tháo khăn xuống.
“Các ngươi ra ngoài đi, ta không cần hầu hạ.” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, vài tiểu nha hoàn lập tức lui ra.
Sắt Sắt đánh giá qua căn phòng gọi là động phòng, nhưng thật ra bố cục sặc sỡ vô cùng, chăm đệm bằng gấm thêu hoa nhìn bắt mắt, thụy thú treo trên tường, lượn lờ mùi hương thoang thoảng. (thụy thú: con vật mang điềm lành)
Màn đêm buông xuống rất nhanh , nha hoàn đến phòng đưa cơm, Sắt Sắt dùng cơm xong liền nghe được trong viện có tiếng bước chân, Thanh Mai sớm nhếch khóe môi, vội vàng đi mở cửa.
Trong lòng Sắt Sắt dâng lên một trận khẩn trương, không phải là Dạ Vô Yên chứ? Nàng là trắc phi, theo lẽ thường động phòng hoa chúc tối nay cũng không tới phiên nàng, huống chi nàng trong mắt họ là một nữ tử đã không còn trinh tiết.
Cửa phòng mở ra, người bước vào quả nhiên không phải Dạ Vô Yên mà là một tiểu cung nữ dẫn theo một lão bà.
Lão bà hướng về phía Sắt Sắt vén áo thi lễ, nói: “Bái kiến Giang trắc phi, lão nô là người nghiệm thân trong cung, phụng mệnh thái hậu đến đây nghiệm thân cho trắc phi.”
Nghiệm thân?
Lúc đầu Sắt Sắt sửng sốt, đến khi hiểu ra ý tứ thì không khỏi kinh ngạc. Nàng khẽ cười nói: “Không cần nghiệm, ngươi đi báo lại với thái hậu ta không phải thân toàn bích.”
“Lão nô phụng mệnh làm việc, xin Giang trắc phi đừng tức giận.” Lão bà nói rất cứng rắn .
“Ta không tức giận, ta nói thật, lão không cần nghiệm. Ngươi cứ trả lời với thái hậu như vậy, còn nghiệm thân ta sẽ không chấp nhận.” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
“Nhưng lão nô nhất định phải nghiệm thân mới có thể bẩm báo lại với thái hậu.” Lão bà cũng thật cố chấp, một chút cũng không có ý nhường, thậm chí còn nhìn chăm chú vào ánh mắt Sắt Sắt, ngầm ý khinh thường.
Sắt Sắt cười lạnh, xoay người ngồi trên ghế,mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy thì lão bà ngươi cứ làm đi.” Tay phải nàng sớm nắm lấy bình hoa trên bàn, cố ý giống như đang vô tình thưởng thức. Nếu bà ta dám đến, nàng sẽ dùng bình hoa đánh bà.
Cho dù nàng không phải thân toàn bích, cũng không cho phép người khác làm nhục mình.
Lão bà nhìn Sắt Sắt, chỉ thấy nữ tử trước mắt đôi mắt trong sáng như nước, sóng mắt lưu chuyển linh hoạt, phảng phất như băng hà phá đê mà ra, mang theo ý lạnh lẽo khiến bà không dám nhìn thẳng. Lại nhìn đôi bàn tay tinh tế của nàng không ngừng di chuyển trên bình hoa, bà giật mình thất thần không để động đậy, trong nhất thời trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nghiệm thì không dám! Nhưng không nghiệm thì không thể báo cáo kết quả với thái hậu.
Hai bên đang giằng co thì cửa phòng mở ra, Dạ Vô Yên từ trong bóng đêm bước vào.
“Ngươi lui ra đi, bổn vương sẽ có câu trả lời xác đáng cho thái hậu.” Âm thanh của Dạ Vô Yên trầm thấp uyển chuyển nhưng mơ hồ có một loại nghiêm nghị uy thế.
Lão bà như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hướng về Dạ Vô Yên cùng Giang Sắt Sắt vén áo thi lễ rồi theo tiểu nha hoàn xoay người lui ra ngoài.
Thanh Mai thấy Dạ Vô Yên đến cũng vui mừng rạo rực, chỉ trong giây lát mọi người đều lui ra, chỉ còn lại Sắt Sắt cùng Dạ Vô Yên ngồi trong phòng.
Hai người đều mặc hỉ phục, được ánh nến chiếu vào tạo nên một màu đỏ rực, nhìn rất vui vẻ , nhưng mà trong lòng Sắt Sắt lại không có một sự vui mừng nào, có lẽ Dạ Vô Yên thì có nhưng cũng không phải vì Giang Sắt Sắt.
Dạ Vô Yên đứng yên nhìn dáng vẻ Sắt Sắt ngồi trên ghế tay nắm lấy bình hoa, thản nhiên cười cười. Hắn thật ra không ngờ Sắt Sắt cam đảm như vậy, dám cãi lại mệnh lệnh của thái hậu.
Nàng dường như không nhát gan như hắn nghĩ lúc trước.
Ở yến hội khẩn trương làm đứt gây đàn, trên núi Hương Miểu đối mắt với tặc nhân khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng.
Sắt Sắt không hiểu Dạ vô Yên làm thế nào để có câu trả lời thỏa đáng cho thái hậu, dưới ánh nến, nhìn thấy dáng người hắn dần dần tới gần trong lòng nàng không khỏi khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.