Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 116: Điệp luyến hoa 16

Nguyệt Xuất Vân

17/04/2014

“Tiêm tiêm công tử mời nghe chỉ!”. âm thanh lạnh lùng sắc bén của Hàn Sóc vang lên, khiến lòng Sắt Sắt phát lạnh. Hơn mười thị vệ mang đao xếp thành hàng hai bên, trên người bọn họ, sắc tím cẩm bào cùng kiểu dáng đều thuộc loại chỉ có đội thị vệ bên cạnh Hoàng đế mới được mặc. Xem ra, Hoàng đế thật sự xem trọng nàng nha!

Sắt Sắt một thân áo xanh, thản nhiên bình tĩnh quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tuyệt mỹ mang vẻ trong trẻo lạnh lùng, khóe môi tản mát ý cười nhạt.

Hàn Sóc giơ thánh chỉ, cất cao giọng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nghe nói Lan Phường nữ tử Tiêm Tiêm vũ kỹ cao siêu, cầm nghệ kinh người, chuẩn tấu tối nay tiến cung tham dự yến tiệc đại thọ của Trẫm!”

Sắt Sắt nghe xong, tâm bất chợt chùn xuống.

Hoàng đế lại muốn nàng vào cung tham dự yến tiệc, mà trên danh nghĩa là Lan nữ tử Phường để vào cung, dĩ nhiên là để biểu diễn tài nghệ! Trong Thánh chỉ, Hoàng đế gọi nàng Tiêm Tiêm, mà không phải là Giang Sắt Sắt… Không biết có phải thật không biết nàng là Giang Sắt Sắt, hay vẫn là cố ý làm bộ không biết?

Nhưng mà, nếu Hoàng đế đã gọi nàng là Tiêm Tiêm, cũng có nghĩa có người tiết lộ cho Hoàng đế chuyện nàng ở Lan Phường. Trên đời này, người biết nàng là Tiêm Tiêm công tử cũng không nhiều, ngoại trừ Dạ Vô Yên, chỉ có Phong Noãn. Dạ Vô Yên cùng Phong Noãn chắc chắn sẽ không tiết lộ cho người trong cung biết, mà thái tử Dạ Vô Trần cũng không biết nàng là Tiêm Tiêm công tử.

Dạ Vô Nhai cùng Mạc Tầm Hoan có lẽ cũng biết một chút, nhưng bọn họ cũng chưa từng đề cập chuyện này trước mặt nàng, lúc này nàng cũng không xác định được.

Sắt Sắt nhíu mày, rốt cục là ai? Muốn nàng vào cung biểu diễn là có mục đích gì?

Hàn Sóc nhìn sắc mặt trầm ngâm không ngừng của Sắt Sắt, hạ giọng nói: “Tiêm Tiêm công tử, tiếp chỉ đi! Đây chính là Thánh chỉ nha. Ngươi là nữ tử của Lan Phường, nếu kháng chỉ toàn bộ người trong Lan Phường sẽ vì ngươi mà mất mạng.”

Sắt Sắt sớm đã nghĩ tới điều này, bây giờ lại nghe Hàn Sóc nói ra, trong lòng vẫn hơi phát lạnh, buông giọng nói: “Dân nữ Tiêm Tiêm tiếp chỉ.” Nói xong vươn hai tay tiếp lấy thánh chỉ.

“Hàn công công, Lan Phường chúng ta còn nhiều nữ tử cầm kỹ cùng vũ kỹ xuất sắc, ví dụ như kĩ thuật múa của Vũ Điệp, kĩ thuật đàn của Mặc Lan, hay là để các nàng…” Tố Chỉ nhìn Sắt Sắt tiếp Thánh chỉ, trong lòng lại là lo lắng, bước lên trước vội vàng nói. Nhưng mà, nàng còn chưa nói xong, đã bị Hàn Sóc một lời đánh gãy.

“Lớn mật, người trong Lan Phường có phải hay không không muốn sống nữa? Ý của Thánh Thượng rất rõ ràng, chỉ cần Tiêm Tiêm cô nương một mình tiến cung biểu diễn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn kháng chỉ?” Hàn Sóc cao giọng nói.

Tố Chỉ thực ra là muốn để Vũ Điệp cùng Mặc Lan thay thế Sắt Sắt đi, xem ra không chỉ không được, mà ngay cả việc để một vài tỷ muội cùng Sắt Sắt tiến cung cũng không có khả năng. Tố Chỉ trong lòng lo lắng, trên mặt lại vẫn như trước cẩn thận tươi cười, nói: “Công công, nếu là biểu diễn tài nghệ, cũng phải có nhạc công đi kèm, kĩ thuật đàn của ta cũng không tệ, hay là để ta cùng Tiêm Tiêm vào cung đi.”

“Không cần! Trong cung chẳng lẽ không có người đệm nhạc kèm cho nàng sao? Tiêm Tiêm cô nương, ngươi cũng không cần thay y phục, vào cung rồi trang điểm cũng không muộn, hiện tại nên đi thôi. Nếu là để trễ tiệc đại thọ của Thánh Thượng, kia chỉ sợ không phải tội nhỏ đâu. ”

Tố Chỉ lo lắng nhìn Sắt Sắt. Thấy nàng như vậy, Sắt Sắt hiểu được ý của nàng, nhìn Tố Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng không thể trốn, nếu chỉ có mình nàng, có lẽ có thể trốn được, nhưng còn có Triệt nhi. Cho dù có thể mang Triệt nhi trốn thoát được, nàng cũng không thể làm vậy được.

Thủ đoạn của Gia Tường Hoàng đế, nàng cũng hiểu biết một phần.

Năm đó, ông thân là Phúc Vương, lại giết huynh đoạt ngôi vị, đi lên long ỷ, thành công lên ngôi Cửu ngũ. Gia Tường Hoàng đế được coi là minh vương, tại vị đã hơn ba mươi năm, đối với khắp trung thổ vẫn là một mảnh uy nghiêm, dường như khắp thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay. Vài năm gần đây, có lẽ vì tuổi tác đã cao, ông mất đi vẻ mạnh mẽ vang dội ngày xưa. Tâm cũng đối với thần tử của mình nổi lên nghi kỵ. Phụ thân là người cỡ nào trung tâm với ông, cũng vì bị nghi kỵ mà cuối cùng phải mang tội.

Lần này nếu mình có ý kháng chỉ, tỷ muội ở Lan Phường chắc chắn sẽ là thi cốt vô tồn (thi cốt vô tồn: thi cốt không còn tồn tại à ý là các nàng sẽ……bốc hơi không thấy xác luôn á! Khiếp, nghe mà kinh.)

Mà tiến cung không biết sẽ thế nào, có lẽ không nhất định là đi vào chỗ chết.

Sắt Sắt lo lắng thấy rõ, liền theo Hàn Sóc, lên xe ngựa, hướng hoàng cung mà đi.

Sắt Sắt cũng không phải lần đầu tiến cung. Bốn năm trước, khi Dạ Vô Yên trở về từ biên quan, Sắt Sắt cũng từng vào cung tham gia yến tiệc mừng hắn chiến thắng trở về. Nay cách bốn năm lại tiến cung, nàng thực có cảm giác như đã qua mấy đời rồi.

Hoàng cung tối nay kim bích huy hoàng, lại vô cùng náo nhiệt. Khắp nơi giăng đèn bát giác, các loài hoa danh giá như phù dung, mẫu đơn, hải đường trong đêm tối đua nhau khoe sắc, hương thơm ngào ngạt.

Trong điện Sùng Đức, đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo réo rắt, cảnh sắc cứ lần lượt thay đổi, thịnh yến đúng là đã bắt đầu.

Vội vàng tiến cung, Sắt Sắt vẫn như cũ một thân áo xanh quần trắng. Lúc này đến ngoài điện, tổng quản Hàn Sóc liền bảo vài tiểu cung nữ dẫn Sắt Sắt đến thiên điện trang điểm, bản thân liền tiến vào trong điện, đi về phía Hoàng đế bẩm báo.



Mấy tiểu cung nữ tay chân lanh lợi, chỉ một lát sau đã trang điểm lộng lẫy cho Sắt Sắt. Hôm nay là yến tiệc đại thọ của Hoàng đế, không thể mặc quá mức đơn giản thuần khiết, lúc này Sắt Sắt mặc một bộ xiêm y sắc đỏ thêu hoa, tóc búi đơn giản, không mang ngọc trâm mà chỉ gài một đóa phù dung hồng nhạt mới nở. Lịch sự tao nhã nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, uyển chuyển nhưng cũng không mất đi vẻ diễm lệ lạnh lùng.

Sắt Sắt ăn diện xong, liền có cung nữ lại mời Sắt Sắt vào điện biểu diễn. Dưới sự dẫn dắt của cung nữ, Sắt Sắt đi dọc theo thảm nạm vàng tiến vào trong điện.

Vừa vào cửa điện, ở phía bên trái là một bức bình phong long phượng trình tường (long phượng trình tường: Rồng, phượng báo điềm lành), hai bên bình phong buông rèm lụa sắc vàng. Cung nữ dẫn Sắt Sắt trực tiếp đến cầm án phía sau bình phong, nhẹ giọng nói: “Mời cô nương bây giờ đánh đàn đi. ”

Sắt Sắt vuốt cằm, nếu như chỉ cần ở sau bình phong này đàn một khúc nhạc, sau đó lại yên lặng rời đi thì thật tốt biết bao. Chỉ có điều, Sắt Sắt biết được điều đó là không có khả năng.

Tai nghe cung nữ tiến lên phía trước bẩm báo, nói là nữ tử đánh đàn đã đưa tới.

Chỉ nghe thanh âm mang theo một tia uy nghiêm của Gia Tường Hoàng đế cất cao: “Chuẩn!”

Sắt Sắt nghe vậy, tay ngọc khoát lên cầm huyền, bắt đầu diễn tấu một khúc “Thanh bình nhạc”

Tiếng đàn thanh thoát thong thả vang lên trong đại điện. Làn điệu gạn đục khơi trong, hân hoan náo nhiệt.

Nhân yến tiệc đại thọ của Hoàng đế, nàng chọn một khúc nhạc vui mà đàn, nhưng sâu trong nội tâm nàng lại không có một chút hân hoan nào, đáy lòng hiện ra một tia lo sợ bất an không yên.

Ngoài tấm bình phong là một mảnh náo nhiệt, quang cảnh lần lượt thay đổi, thoáng như một sân khấu kịch, mà Sắt Sắt cảm giác mình chính là một người xem diễn. Nhưng nàng biết, nàng cũng không phải hoàn toàn là người xem diễn, mà cũng là một diễn viên trong vở kịch.

Khúc nhạc vừa kết thúc, Sắt Sắt lẳng lặng ngồi trước cây đàn, chỉ nghe bên ngoài bình phong, một giọng nói hùng hậu âm trầm vang lên: “Bản Khả Hãn đã sớm nghe nói nữ tử ở quý quốc cầm kỹ cao siêu, thanh âm tấu ra tựa như là tiên âm. Tối nay nghe được, quả là lời đồn đãi không sai. Không biết bản Khả Hãn có thể hay không gặp người đánh đàn một lần?”

Sắt Sắt nghe vậy, thân mình cứng đờ, hô hấp dường như ngưng trệ. Người nói chuyện dĩ nhiên là Bắc Lỗ quốc Khả Hãn, Hách Liên Ngạo Thiên – Phong Noãn.

Ngày ấy, khi Hách Liên Ngạo Thiên rời đi Lan Phường, từng nói hắn sẽ còn quay lại. Đã nhiều ngày trôi qua, hắn thế nhưng không tới Lan Phường, nàng cũng không ngờ lại nhìn thấy hắn ở nơi này.

Nghe nói Bắc Lỗ quốc cùng Nam Việt quốc quan hệ sớm bất hòa, vài năm gần đây lại có chiến tranh. Nhưng xem ra, tình hình dường như không phải như vậy. Từ khi nào mà quan hệ giữa Nam Việt cùng Bắc Lỗ quốc lại trở nên hài hòa như thế? Có thể thấy là do đã đạt được hiệp ước nghị hòa. Chuyện này chắc cũng chỉ mới xảy ra mấy ngay gần đây đi.

Thầm nghĩ ngày đó, mình đang ở Lan Phường ngẫu nhiên đánh đàn, liền bị Hách Liên Ngạo Thiên nhận ra. Mà đêm nay, hắn cũng từ tiếng đàn mà nghe ra là mình, rồi lại muốn gặp mình. Hay việc mình tiến cung vốn liên quan đến hắn?

Chỉ trong chớp mắt, lại có muôn vàn tư vị hiện ra trong lòng nàng. Hách Liên Ngạo Thiên biết mình đang ở Lan Phường, cũng biết mình là Tiêm Tiêm công tử, như vậy việc hôm nay, tám chín phần là chủ ý của hắn. Nhưng mà hắn khiến mình tiến cung làm gì?

Đang lúc Sắt Sắt thấp mi suy ngẫm, bình phong trước mặt lại chợt chuyển, nàng dĩ nhiên lộ ra trước mắt người trong điện. Sắt Sắt mang bộ dạng phục tùng, hạ cầm huyền xuống, thảnh thơi tiến lên phía trước, trên môi lộ ý cười nhẹ thanh thoát trong suốt, quỳ gối nói: “Dân nữ Tiêm Tiêm bái kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! ”

“Bình thân!”. Thanh âm ôn hòa nhưng không thiếu uy nghiêm của Gia Tường Hoàng đế truyền đến.

Sắt Sắt theo lời đứng dậy, ánh sáng trong điện có chút chói mắt, nàng vừa mới từ sau bình phong ra, có chút không thích ứng. Sắt Sắt lưng cúi thấp, chỉ cảm thấy ở phía trước lờ mờ, ngồi đầy vương công đại thần.

“Ngẩng đầu lên!”. Gia Tường Hoàng đế ôn hòa mở miệng.

Sắt Sắt nghe vậy, ánh mắt trong suốt ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn phía trước. Ở chính giữa tiền phương là vị trí của Hoàng đế cùng Hoàng hậu, theo sau hai hàng là vị trí của các cung tần, cuối cùng là chỗ ngồi của các sứ thần các quốc gia cùng các đại thần.

Tuyền vương Dạ Vô Yên, Thái tử Dạ Vô Trần, Dật vương Dạ Vô Nhai, cùng với Y mạch quốc quốc quân Mạc Xuyên, còn có nhiều sứ thần của các tiểu quốc đang ngồi.

Trước mắt, vô số gương mặt nhìn về phía nàng, mới đầu, dường như mọi người cũng không để ý nữ tử Lan Phường đánh đàn này, đến lúc nàng ngẩng đầu lên, sau khi thấy rõ dung nhan của nàng, tất cả đều sửng sốt.

Sắt Sắt biết mọi người vì sao lại sững sờ, chỉ vì Mặc Nhiễm, người đang ngồi bên cạnh Dạ Vô Yên. Hiển nhiên, Dạ Vô Yên căn bản không dự đoán được Sắt Sắt sẽ xuất hiện ở yến hội đêm nay, nên mới dẫn theo Mặc Nhiễm tới.



Lúc này, hắn mặc một bộ vương phục màu tím cẩm bào, thắt lưng hoa văn cùng màu, tóc vấn cao, ngọc trâm sang trọng gài trên đầu, nhìn có chút tương tự như trong yến hội bốn năm trước. Có khác, người bên cạnh hắn cũng là một nữ tử khác mà thôi.

Hắn không có nhìn Sắt Sắt, trong tay vẫn cầm chén rượu, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn những giọt rượu trong chén, bạc môi giơ lên, tạo thành một độ cong hoàn mỹ, trông như đang cười, khóe môi lại ẩn chứa một tia lạnh buốt xơ xác tiêu điều.

Đối với nữ tử bộ dạng tương tự vương phi của Tuyền vương, mọi người trong lòng có nghi vấn, nhưng ai cũng không lên tiếng đề cập.

Hách Liên Ngạo Thiên theo chỗ ngồi đứng dậy, bước đến trước mặt Sắt Sắt, cúi đầu dừng trước nàng, trong ánh mắt lộ vẻ thâm tình. Nhìn thấy thân hình Hách Liên Ngạo Thiên ngăn trở tầm mắt của Hoàng đế, Sắt Sắt ngưng mi, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Sắt Sắt, thật có lỗi, ta nhất định phải mang nàng đi!” Hách Liên Ngạo Thiên nhướng mày cười nói, trong giọng nói trầm thấp lại có chút kiên định do tình thế bắt buộc.

“Ngươi. . . . . .” Sắt Sắt cắn răng, đáy lòng lại là vô cùng không thoải mái.

Hách Liên Ngạo Thiên xoay người, cao giọng nói: “Bệ hạ, bản Khả Hãn đối với Tiêm Tiêm cô nương vừa gặp đã yêu, nguyện lấy tư cách hòa thân, cưới Tiêm Tiêm cô nương làm Yên Thị của bản Khả Hãn. Từ nay Bắc Lỗ cùng Nam Việt chấm dứt chiến tranh, trọn đời giao hảo!”

Lời này vừa thốt ra, trong không gian lại là một mảnh kinh ngạc, đường đường là vua của một nước, nhưng lại cưới một nữ tử chốn thanh lâu của Nam Việt, chuyện này cũng thế thôi, vậy nhưng còn muốn cưới nàng làm Yên Thị. Yên Thị của Bắc Lỗ quốc, cũng giống hoàng hậu, là quốc gia chi mẫu a. Thanh lâu nữ tử này có tài đức gì, lại may mắn đến nhường nào mới được Hách Liên Ngạo Thiên quý trọng như vậy.

Trong không gian có tiếng nữ tử siết chặt bàn tay thở dài, sớm biết Hách Liên Ngạo Thiên thích nghe đàn, các nàng cũng nên đi lên biểu diễn, có lẽ cũng may mắn chiếm được ưu ái của Khả Hãn. Chỉ tiếc, hối hận thì đã muộn.

Lời nói của Hách Liên Ngạo Thiên, Sắt Sắt nghe vào tai, gằn từng tiếng, không thể nghi ngờ giống như sét đánh bên tai. Trong đầu nháy mắt trở thành một mảnh trống rỗng, không suy nghĩ được gì nữa.

Có thể nào lại không sợ hãi chứ?

Năm đó, khi nàng mắc mưu ở thảo nguyên nhận tấm da sói trắng, tuy có chút kinh hãi thế tục, nhưng đó dù sao cũng là phong tục của Bắc Lỗ quốc. Mà nay, ở trong triều đình Nam Việt, hắn thế nhưng tự mình cầu thân, đòi cưới nàng làm Yên Thị.

Thâm tình của hắn đối với nàng, Sắt Sắt không thể không cảm động. Chỉ là hắn lại dùng phương thức như vậy, nàng rất không thích. Hơn nữa, nàng cũng không muốn làm một nửa của hắn.

“Được, Trẫm nguyên bản cũng đang tính cùng Bắc Liệt quốc hòa thân, nếu Khả Hãn thích Tiêm Tiêm cô nương, Trẫm liền phong nàng làm”Tiêm Tiêm công chúa”, cùng Khả Hãn tiến hành đám hỏi, hai quốc gia liền từ nay giao hảo.” Gia Tường hoàng đế cao giọng nói, lại quay đầu nói với thái giám tổng quản Hàn Sóc: “Hàn Sóc, lĩnh chỉ!”

Sắt Sắt biết một lời nói của Hách Liên Hạo Thiên cũng Hoàng đế, liền chắc chắn định sẵn chuyện chung thân của nàng rồi, mà nàng là người trong cuộc, thế nhưng một lời từ chối cũng không thể nói được.

Hàn Sóc soạn xong thánh chỉ, đi đến trước mặt Sắt Sắt, ở trước mặt mọi người tuyên đọc xong một lần Thánh chỉ, liền bảo Sắt Sắt tiếp chỉ.

Sắt Sắt quỳ trên mặt đất, hai vai hơi hơi rung động, trong lòng dường như có một đạo kình khí, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào. Phong Noãn ơi Phong Noãn, làm gì lại muốn ép nàng đến như vậy! Chẳng lẽ, hắn không biết tính tình của nàng ? Có lẽ bởi vì hắn hiểu tính tình của nàng,dù có chuyện gì xảy ra, cũng không muốn làm phiền đến những người bên ngoài. Nên bây giờ, hắn mới lấy chuyện tứ hôn mục đích hòa thân để ép nàng đây?

Đạo Thánh chỉ này, nàng không muốn tiếp! Nhưng mà nàng có thể không tiếp chỉ sao?

“Phụ hoàng, nếu là vì hòa thân, làm sao có thể để thanh lâu nữ tử làm? Nữ tử Nam Việt quốc ta xinh đẹp chỗ nào cũng có, chi bằng Phụ hoàng chọn một nữ tử trong sạch con nhà tử tế để đi hòa thân thì hơn.” Thanh âm trong sáng ôn hòa vang lên, Sắt Sắt ngước mắt nhìn lại, đúng là Dật vương Dạ Vô Nhai, người rất ít nói chuyện trước mặt mọi người. Hôm nay, hắn cũng tham dự, vương bào màu đen, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt tuấn mỹ, có điều sắc mặt luôn luôn lạnh nhạt giờ lại có chút ám trầm.

“Dật vương nói cực kỳ chính xác, kính xin Thánh Thượng cân nhắc!” Vài lão thần cũng phụ họa nói.

Bây giờ Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc có lẽ thích nữ tử này, không thèm để ý thân phận nữ tử thanh lâu của nàng. Nhưng nếu ngày khác nữ tử này thất sủng, Hách Liên Ngạo Thiên liền có thể lấy cớ Nam Việt quốc lấy thanh lâu nữ tử hòa thân nhằm vũ nhục hắn mà khơi mào chiến tranh.

“Khả Hãn là người trọng tình trọng nghĩa, nếu đã thích Tiêm Tiêm cô nương, sẽ không để ý những nữ tử khác. Trẫm thuận theo ý của Khả Hãn.” Hoàng đế thong thả nói.

Sắt Sắt trong lòng hiểu được, nếu Hoàng đế đã phái Hàn Sóc lén đem nàng mời đến trong cung, rõ ràng đã sớm cùng Hách Liên Ngạo Thiên đạt thành hiệp nghị, lúc này tự nhiên sẽ không vì điều này mà thay đổi.

Mọi người biết một khi Hoàng đế đã quyết, sẽ không nói lại một lần nữa. Ngay lúc không khí trong điện đang dần dần ngưng trọng, chỉ nghe thanh âm thản nhiên của Dạ Vô Yên vang lên: “Phụ hoàng, Nhi thần có một lời muốn nói!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook