Đạo Phi Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 9: Giữ được mạng sống

Nguyệt Xuất Vân

19/07/2013

Đồng tình ư, Giang Sắt Sắt không cần. Vì đau lòng nàng lại càng không mơ ước xa vời. Lúc này Sắt Sắt chỉ cầu có thể giữ lại mạng sống.

Nàng biết Phong Noãn tạm thời sẽ không giết nàng, hắn còn cần nàng làm con tin, nếu không thì đang trong vòng vây của Dạ Vô Yên, hắn làm sao có thể an toàn thoát ra.

Nhưng chỉ sợ sự sống chết của mình không được Dạ Vô Yên để ý, vậy thì nguy rồi! Nàng làm con tin không hề có tính uy hiếp, Phong Noãn quýnh lên có lẽ sẽ thật sự giết nàng.

Lúc này Sắt Sắt thật sự rất hối hận, vừa rồi nên nói cho Phong Noãn biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử, như vậy có lẽ nàng sẽ còn một con đường sống. Nay nàng chỉ có thể khẩn cầu ông trời phù hộ kéo dài thời gian giằng co giữa Dạ Vô Yên và Phong Noãn để nàng có đủ thời gian tự giải huyệt đạo.

Loan đoan lạnh như băng đặt trên cổ Sắt Sắt, nàng cảm giác được cái lạnh thấu xương nhưng lại không có cảm giác đau đớn.

Dạ Vô Yên nhìn thấy máu trên cổ Sắt Sắt, sắc mặt vẫn như trước vô cùng lãnh khốc, hắn không thèm để ý, bĩu môi, nói một cách lãnh đạm “Ngươi cho là bổn vương sẽ để ý đến sống chết của nữ tử kia sao? Vậy ngươi mười phần sai rồi! Hương Hương chúng ta đi xin xâm đi. Kim tổng quản ngươi nhớ lưu lại thủ cấp của thích khách cho ta!” *lưu thủ cấp ca trc áh*

Hắn đem ánh mắt lạnh băng từ trên người Sắt Sắt dời đi, nắm tay Y Doanh Hương rời khỏi.

Kim tổng quản nghe được mệnh lệnh, vẫy tay một cái, thị vệ của vương phủ liền xông lên, tay cầm cung tiễn nhắm thẳng vào Phong Noãn.

“Vương gia cầu xin ngài cứu tiểu thư nhà ta!” Nha hoàn Thanh Mai đang hôn mê chợt tỉnh dậy, nhìn thấy tình thế trước mắt lo lắng vạn phần quỳ xuống cầu xin Dạ Vô Yên. Thị vệ Giang phủ thấy thế cũng quỳ gối cầu xin.

Thích khách này võ nghệ hơn người, họ không thể cứu tiểu thư ra từ đao của hắn, nếu như Tuyền vương cũng buông tay thì mạng sống của tiểu thư sẽ khó giữ!

“Vương gia ngài mau cứu Giang tỷ tỷ đi!” Y Doanh Hương buông tay Dạ Vô Yên ra, đi đến trước mặt hắn khẩn cầu.

Ánh mắt Dạ Vô Yên lạnh lùng nhìn những người đang quỳ dưới đất nói rất thản nhiên “Tình thế trước mắt các ngươi cũng đã nhìn ra, để cứu tiểu thư nhà các ngươi thực không phải chuyện dễ, thứ lỗi bổn vương có lòng không đủ sức.”

Sinh ra trên đời có gương mặt tuấn mỹ như vậy, lại nói ra những lời tàn nhẫn như thế.

Sắt Sắt sớm biết hắn sẽ như thế nên cũng không cảm thấy kì lạ.



Nhưng Phong Noãn lại ngửa đầu cười to: “Không ngờ Tuyền vương lại vô tình như thế, đối với trắc phi của mình thật tàn nhẫn.”

Vừa dứt lời, loan đao trong tay hắn liền áp xuống dưới.

Mọi người đều kinh hãi thét lên, tất cả đều nghĩ tính mạng Sắt Sắt phen này khó có thể bảo toàn.

Huyệt đạo dĩ nhiên được giải, Sắt Sắt đang định vận nội lực ngửa ra sau né tránh loan đao nhưng không ngờ loan đao không hướng nàng đâm xuống mà phóng về phía trước.

Trong chớp mắt, tình thế trước mắt bỗng nhiên có thay đổi lớn.

Loan đao của Phong Noãn như trước vẫn kề trên cổ một người, chẳng qua người đó không phải Sắt Sắt mà là Y Doanh Hương.

Không biết từ khi nào, Y Doanh Hương lại đi về phía này, cách Sắt Sắt rất gần, vừa rồi mọi người vẫn tập trung vào Sắt Sắt và Phong Noãn, không ai chú ý tới nàng.

Chỉ trong chớp mắt mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến phản ứng của Dạ Vô Yên chậm một bước.

Sắt Sắt thoát khỏi vòng khống chế, thân mình rung chuyển ngã xấp xuống đất, tầm mắt lơ đãng đảo qua khuôn mặt của Dạ Vô Yên, phát hiện khuôn mặt tuấn tú của hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt không còn chút máu.

Sắt Sắt không khỏi cười khổ, bởi vậy nàng có thể thấy được nàng cùng Y Doanh Hương ở trong lòng hắn khác biệt không chỉ có một điểm. Phong Noãn cũng rất thức thời, hắn biết khống chế nàng chắc hẳn sẽ phải chết nên chuyển sang khống chế Y Doanh Hương.

Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải để lộ ra võ công của mình, ngoan ngoãn nằm một bên xem diễn tuồng.

“Tuyền Vương gia, trắc phi của ngươi tại hạ đã chơi chán , không biết chính phi của ngươi tư vị như thế nào.” Phong Noãn lạnh lùng nói, một tay cầm đao kề vào cổ Y Doanh Hương, tay kia ở trên gò má Y Doanh Hương vuốt ve.

Khuôn mặt Dạ Vô Yên vốn đang lãnh khốc trong nháy mắt càng thêm lạnh lùng, ai cũng có thể cảm nhận được sự tức giận đến cực hạn trong lòng hắn.

“Thả nàng, bổn vương đáp ứng thả ngươi đi.” Dạ Vô Yên vẫn như trước nói một cách lạnh lùng, không dễ dàng cảm nhận được thanh âm run rẩy của hắn.

“Thả ra? Nói như vậy tại hạ đã nắm được điểm yếu của Tuyền vương.” Thanh âm của Phong Noãn có vẻ đùa cợt nhưng không hề vui sướng mà ngược lại là chua sót.



Hắn cẩn thận khống chế hai bên người Y Doanh Hương dọc theo đường núi, chậm rãi đi xuống phía dưới.

“Tại hạ tuy đã uy hiếp được Tuyền vương nhưng vẫn còn chút lo lắng, làm phiền chính phi đưa tại hạ một đoạn đường.”

Thị vệ trong tay cầm cung tiễn thấy thế đều nhường đường cho Phong Noãn đi qua nhưng vẫn giương cung đi sát theo hắn.

Đoàn người đang giằng co, từ từ dọc theo đường núi hướng xuống chân núi.

Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên sẽ không để Y Doanh Hương có chuyện gì cũng biết Phong Noãn đã an toàn. Nàng rất muốn tiếp tục xem diễn, đáng tiếc những người đó đã đi xa, chỉ còn mình nàng trên sơn đạo, coi như bị vứt bỏ.

Aizz…một khi đã lợi dụng xong cũng chỉ có thể tùy theo số mệnh.

“Tiểu thư…Tiểu thư…” Thanh Mai nhanh như chớp chạy tới, đỡ Sắt Sắt từ dưới đất đứng lên.

Sắt Sắt thấy Thanh Mai không ngừng rơi lệ , trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Nàng thản nhiên cười nói: “Nha đầu ngốc, còn không mau đem áo ngoài khoác lên cho bổn tiểu thư, ngươi muốn đợi người qua đường nhìn ngắm ta sao?”

Thanh Mai nhất thời chân tay luống cuống đem chiếc áo trên người cởi ra khoác lên người Sắt Sắt, khi hai tay chạm vào những dấu hôn trên người Sắt Sắt thì nước mắt chảy ra càng nhiều.

“Tiểu thư, chúng ta xuống núi đi.” Thanh Mai hỏi.

“Không, chúng ta không xuống núi, chúng ta lên núi xin xâm.” Sắt Sắt mỉm cười

“Tiểu thư, người,….người không phải bị điên rồi chứ? Chúng ta còn lên núi sao?” Thanh Mai kinh ngạc hỏi. Xảy ra chuyện lớn như vậy tiểu thư còn muốn lên núi sao? Chẳng lẽ thật sự do chịu đả kích quá nặng cho nên bắt đầu bị mê sảng. Nhưng cũng đúng, mặc kệ là ai ước chừng cũng sẽ không chịu đựng nổi chuyện như vậy.

“”Thanh Mai, ta không sao. Ta muốn lên núi, bổn tiểu thư hôm nay gặp vận xui như thế, đương nhiên muốn lên núi xin xâm . May là bọn họ đều đi rồi, ta thực sự không muốn cùng họ đi xin xâm! Huống chi hôm nay giữ được mạng sống cho nên phải hướng phật thắp một nén hương biểu đạt tâm ý.” Sắt Sắt cười nhạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Phi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook