Quyển 1 - Chương 1: Nữ tử bên cạnh hắn
Nguyệt Xuất Vân
19/07/2013
Vùng Giang
Nam của Vương triều Nam Việt chính là nơi phồn hoa, thịnh vượng nhất
đất nước. Còn đế đô Phi Thành là một đô thành phồn hoa Cẩm Tú nhất.
Hôm nay,
trong Phi Thành, ánh sáng lung linh đủ màu sắc rực rỡ, nhà nhà treo đèn kết hoa chỉ vì nghênh đón một người. Muôn người đều đổ xô ra đường, mỗi người hướng tầm mắt về phong thái của một người. Đó là Lục hoàng tử
của Nam Việt –Dạ Vô Yên.
Dạ Vô Yên chính là con thứ sáu của Khánh Tông hoàng đế, có mẫu phi xuất thân là kẻ nghèo hèn, vốn là cung nữ của Khánh Tông hoàng đế do có vài phần nhan sắc, ngẫu nhiên được triệu lâm hạnh rồi mang long thai. Sau đó sinh ra Dạ Vô Yên, vì nàng không được yêu thương, rất nhanh buồn bực mà chết. Vậy nên theo lẽ thường Dạ Vô Yên được hoàng hậu nuôi nấng, nhưng Thái Hậu thấy hắn lanh lợi đáng yêu mới giữ bên người làm bạn.
Đến năm mười tám tuổi, Dạ Vô Yên liền tự động lãnh mệnh đến trấn thủ vùng biên cương phía tây. Sau bốn nắm trên yên ngựa, rốt cuộc dẹp yên được bọn phản loạn Ô Thị quốc, hôm nay là lúc hắn khải hoàn trở về. Lục hoàng tử Dạ Vô Yên có ngày hôm nay thực sự là ngoài dự đoán của mọi người. Bốn năm trước, hắn tái nhợt gầy yếu, thân thể không hợp mặp áo giáp, khi hắn thống lãnh hai mươi vạn binh mã từ kinh thành rời đi mọi người đều suy đoán có lẽ ít ngày nữa sẽ nhận được tin tức Lục hoàng tử thảm bại bỏ mạng.
Nhưng hết một tháng rồi lại một năm, tin tức như vậy vẫn thủy chung không truyền đến. Không ngờ hôm nay lại truyền đến tin tức hắn dẹp yên Ô Thị quốc. Binh mã của Ô Thị quốc luôn luôn hùng mạnh, Lục hoàng tử có thể đại thắng trở về không biết có bao nhiêu khúc chiết ngoài ý muốn của mọi người.
Giờ phút này, đang ngồi trên lầu hai của tửu lâu phồn hoa nhất trong thành “Lâm Giang lâu”, Giang Sắt Sắt ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh đơn giản, kiểu dáng ngắn ngọn lịch sự tao nhã, cổ tay áo thêu mấy đóa hoa giống như hoa lan hoa hồng, ẩn chứa một mùi hương thoang thoảng theo tay áo tỏa ra, u đạm mát lạnh.
Mái tóc đen dài được búi lên trông rất đặc biệt, phần còn lại tung bay hai bên, như màu đen của màn đêm Hé ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc, một đôi mắt to mỹ lệ, khi chớp mắt trông giống như ánh nắng phản chiếu vào mặt hồ trong suốt, ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc. Khi không cười thì nhìn rất thanh lệ xinh đẹp , không tính là tuyệt mỹ, khi cười trên gò má có hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn rất mê người khiến người mê muội.
Trên đường đi chợt xảy ra một trận huyên náo, có một đội quân sĩ đi qua trên đường , mặc dù dưới ánh nắng xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn như cũ lãnh khốc như băng tuyết. Trên đường những người đến xem náo nhiệt không nhịn được trong lòng cảm thấy sợ hãi, những binh sĩ trở về này là những người đã trải qua trận chiến đẫm máu, nên nhìn rất khác với cấm vệ quân của kinh thành Lục hoàng tử nhợt nhạt gầy yếu kia có thể huấn luyện ra binh tướng như thế thật khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lâm Giang lâu nổi lên một trận xôn xao, các thực khách đều vọt đến bên cửa sổ để nhìn ngắm phong thái của Lục hoàng tử. Nha hoàn Thanh Mai đứng bên người Giang Sắt Sắt cao hứng đứng dậy, hai tay nắm chặt thanh cửa sổ, nửa thân mình hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm. Chỉ chốc lát, lập tức nghe thấy giọng của nàng vui mừng reo lên “Tiểu thư đến đây, cô gia đã đến. Tiểu thư người mau nhìn kìa!”
Nàng trở lại lay lay bả vai Giang Sắt Sắt, nàng cùng tiểu thư đi vào Lâm Giang lâu uống trà chỉ để nhìn thấy cô gia, cô gia sẽ đến đây nhưng tiểu thư vẫn như trước giữ dáng vẻ thờ ơ. Bàn tay ngọc ngà của Giang Sắt Sắt cầm ấm trà, bị Thanh Mai bất ngờ lay động làm ấm trà chao nghiêng, nước trá tràn đầy đổ ra làm ướt những ngón tay nàng.
Nàng lấy cẩm khăn từ trong áo ra lau nhẹ nhàng. Ánh mắt của nàng lại lướt qua đỉnh đầu Thanh Mai nhìn ra phía bên đường. Bốn năm, nàng dường như đã quên dáng vẻ của thiếu niên tái nhợt kia.
Thật ra đối với chuyện hôn sự này nàng vốn không hề muốn. Thẳng đến khi hắn chủ động xin ra biên cương giết giặc nàng mới đối với hắn có một chút loại tình cảm khâm phục, nay hắn khải hoàn trở về nàng vẫn thực sự vì hắn mà cao hứng. Đi sau đôi quân sĩ, là một con chiến mã màu trắng thuần sắc, một nam tử trẻ tuổi thân mặc bộ giáp bạc ngồi ngay ngắn trên lưng nó. Ánh nắng tháng tư dìu dịu, đang bao phủ cả người hắn, phản chiếu từng vầng sáng mê người. Hắn từ trong vầng sáng mê người chậm rãi lọt vài tầm nhìn của Giang Sắc Sắc.
Tuy thân mặc chiến bào nhưng trên người hắn vẫn toát ra một phong thái nhã nhặn lịch sự tao nhã. Giống như một bức tranh thủy mặc trong truyền thuyết, một đôi mắt phượng giống như khối băng sáng chói, giống như hai vì sao sáng lấp lánh, giống như hồ nước sâu thẳm.
Cái mũi cao thẳng, đôi môi có thể nói là hoàn mỹ, lúc này hơi cong lên mang theo một chút ý cười thực nhẹ,là đòn hấp dẫn trí mạng. *nhỏ dãi ss ơi* Lấy khăn ra lau cho em và cho ss luôn ^0^* Chợt nhìn thấy hắn tao nhã như vậy, hồn nhiên không giống như mới từ biên cương trở về, cũng không giống như đã trãi qua vô số lần chinh chiến.
Nhưng Giang Sắt Sắt vẫn nhìn lướt qua ánh mắt hắn, cảm nhận được một ánh mắt vô cùng sắc bén không dễ nhìn ra. Nam nhân này tựa như một thanh kiếm, một tay lấy lưỡi dao giấu trong vỏ kiếm, giống mặt hồ yên tĩnh không thấy đáy, tiềm ẩn dấu diếm.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người ta sẽ không thể đoán hắn rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm trí mạng. “Tiểu thư Lục hoàng tử đã trở về như vậy….như vậy…” Thanh Mai mê mẩn nỉ non nói giống như mê sảng, thủy chung không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung về Lục hoàng tử. Còn ánh mắt Giang Sắt Sắt lập tức bị kiềm hãm, dừng lại như ngưng đọng trên người của người đang ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Lục hoàng tử Dạ Vô Yên.
Đó là con ngựa nhỏ đỏ thẫm, có một nữ tử ngồi ngay ngắn trên đó. Một nữ tử tuyệt sắc làm cho người ta kinh ngạc về vẻ diễm lệ của nàng. Nhìn nữ tử kia, Giang Sắt Sắt cảm thấy hai tròng mắt mình như bị một tầng gì đó bao phủ khiến cho mơ hồ, có chút nhìn không rõ lắm. Nàng ấy tuổi không lớn, dáng vẻ chừng mười sáu tuổi. Sắt Sắt trước tiên chú ý đến hàng lông mi của nàng, rất dài còn thực kiều mị, trong nháy mắt có thể khiến người rung động.
Khuôn mặt của nàng thực trắng trẻo tinh tế, tinh tế đến nỗi làm cho ánh mặt trời đang chiếu lên làn da nàng cũng trở nên mềm mại. Quần áo của nàng nhiều màu sắc, áo màu đỏ phủ lấy thân hình đã bắt đầu nảy nở của nàng, đường viền hoa rườm rà trên cổ áo lộ ra cái yếm màu bạch sắc như ẩn như hiện.
Dưới thân giống như khố, một ống quần màu hồng cánh sen, một ống quần màu xanh da trời. Bên hông nàng có đeo một đai lưng màu sắc rực rỡ. trên quần áo treo không biết bao nhiêu trang sức làm nổi bật vẻ diễm lệ của nàng. Mặc áo quần nhiều màu sắc như vậy theo lý thuyết sẽ khiến một người hoàn toàn bị bao phủ. Nhưng quần áo này mặc trên người nữ tử lại bộc lộ ra vẻ đẹp của nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn không khẩn trương không tĩnh lặng, trổ hết nhan sắc của nàng một cách tối đa. Nàng ngoái đầu lại, một đôi mắt tuyệt đẹp như hai hạt nhãn, người hai bên trái phải nhìn thấy đều không thể thốt nên lời trước vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng. Không biết có phải thấy được chuyện gì thú vị nàng bỗng nhiên bật cười. Một hàm răng nhỏ nhắn dưới ánh nắng chói lọi phát ra thứ ánh sáng trong sáng như ngọc.
Nàng kéo kéo áo Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên ở trên ngựa hơi cúi người xuống, từ góc nhìn của Sắt Sắt có thể thấy được trên mặt Dạ Vô Yên mang theo ý cười dịu dàng. Nàng ấy không biết nói gì đó khiến vẻ tươi cười trên mặt Dạ Vô Yên càng thêm mở rộng nhưng vẫn dịu dàng như vậy. Trái tim Sắt Sắt trong chớp mắt bỗng nhiên chùn xuống một chút, mười phần không thoải mái. Là ghen tị hay là cảm giác gì khác nàng không thể nói rõ.
Dạ Vô Yên chính là con thứ sáu của Khánh Tông hoàng đế, có mẫu phi xuất thân là kẻ nghèo hèn, vốn là cung nữ của Khánh Tông hoàng đế do có vài phần nhan sắc, ngẫu nhiên được triệu lâm hạnh rồi mang long thai. Sau đó sinh ra Dạ Vô Yên, vì nàng không được yêu thương, rất nhanh buồn bực mà chết. Vậy nên theo lẽ thường Dạ Vô Yên được hoàng hậu nuôi nấng, nhưng Thái Hậu thấy hắn lanh lợi đáng yêu mới giữ bên người làm bạn.
Đến năm mười tám tuổi, Dạ Vô Yên liền tự động lãnh mệnh đến trấn thủ vùng biên cương phía tây. Sau bốn nắm trên yên ngựa, rốt cuộc dẹp yên được bọn phản loạn Ô Thị quốc, hôm nay là lúc hắn khải hoàn trở về. Lục hoàng tử Dạ Vô Yên có ngày hôm nay thực sự là ngoài dự đoán của mọi người. Bốn năm trước, hắn tái nhợt gầy yếu, thân thể không hợp mặp áo giáp, khi hắn thống lãnh hai mươi vạn binh mã từ kinh thành rời đi mọi người đều suy đoán có lẽ ít ngày nữa sẽ nhận được tin tức Lục hoàng tử thảm bại bỏ mạng.
Nhưng hết một tháng rồi lại một năm, tin tức như vậy vẫn thủy chung không truyền đến. Không ngờ hôm nay lại truyền đến tin tức hắn dẹp yên Ô Thị quốc. Binh mã của Ô Thị quốc luôn luôn hùng mạnh, Lục hoàng tử có thể đại thắng trở về không biết có bao nhiêu khúc chiết ngoài ý muốn của mọi người.
Giờ phút này, đang ngồi trên lầu hai của tửu lâu phồn hoa nhất trong thành “Lâm Giang lâu”, Giang Sắt Sắt ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh đơn giản, kiểu dáng ngắn ngọn lịch sự tao nhã, cổ tay áo thêu mấy đóa hoa giống như hoa lan hoa hồng, ẩn chứa một mùi hương thoang thoảng theo tay áo tỏa ra, u đạm mát lạnh.
Mái tóc đen dài được búi lên trông rất đặc biệt, phần còn lại tung bay hai bên, như màu đen của màn đêm Hé ra khuôn mặt tinh xảo như ngọc, một đôi mắt to mỹ lệ, khi chớp mắt trông giống như ánh nắng phản chiếu vào mặt hồ trong suốt, ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc. Khi không cười thì nhìn rất thanh lệ xinh đẹp , không tính là tuyệt mỹ, khi cười trên gò má có hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn rất mê người khiến người mê muội.
Trên đường đi chợt xảy ra một trận huyên náo, có một đội quân sĩ đi qua trên đường , mặc dù dưới ánh nắng xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn như cũ lãnh khốc như băng tuyết. Trên đường những người đến xem náo nhiệt không nhịn được trong lòng cảm thấy sợ hãi, những binh sĩ trở về này là những người đã trải qua trận chiến đẫm máu, nên nhìn rất khác với cấm vệ quân của kinh thành Lục hoàng tử nhợt nhạt gầy yếu kia có thể huấn luyện ra binh tướng như thế thật khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Lâm Giang lâu nổi lên một trận xôn xao, các thực khách đều vọt đến bên cửa sổ để nhìn ngắm phong thái của Lục hoàng tử. Nha hoàn Thanh Mai đứng bên người Giang Sắt Sắt cao hứng đứng dậy, hai tay nắm chặt thanh cửa sổ, nửa thân mình hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm. Chỉ chốc lát, lập tức nghe thấy giọng của nàng vui mừng reo lên “Tiểu thư đến đây, cô gia đã đến. Tiểu thư người mau nhìn kìa!”
Nàng trở lại lay lay bả vai Giang Sắt Sắt, nàng cùng tiểu thư đi vào Lâm Giang lâu uống trà chỉ để nhìn thấy cô gia, cô gia sẽ đến đây nhưng tiểu thư vẫn như trước giữ dáng vẻ thờ ơ. Bàn tay ngọc ngà của Giang Sắt Sắt cầm ấm trà, bị Thanh Mai bất ngờ lay động làm ấm trà chao nghiêng, nước trá tràn đầy đổ ra làm ướt những ngón tay nàng.
Nàng lấy cẩm khăn từ trong áo ra lau nhẹ nhàng. Ánh mắt của nàng lại lướt qua đỉnh đầu Thanh Mai nhìn ra phía bên đường. Bốn năm, nàng dường như đã quên dáng vẻ của thiếu niên tái nhợt kia.
Thật ra đối với chuyện hôn sự này nàng vốn không hề muốn. Thẳng đến khi hắn chủ động xin ra biên cương giết giặc nàng mới đối với hắn có một chút loại tình cảm khâm phục, nay hắn khải hoàn trở về nàng vẫn thực sự vì hắn mà cao hứng. Đi sau đôi quân sĩ, là một con chiến mã màu trắng thuần sắc, một nam tử trẻ tuổi thân mặc bộ giáp bạc ngồi ngay ngắn trên lưng nó. Ánh nắng tháng tư dìu dịu, đang bao phủ cả người hắn, phản chiếu từng vầng sáng mê người. Hắn từ trong vầng sáng mê người chậm rãi lọt vài tầm nhìn của Giang Sắc Sắc.
Tuy thân mặc chiến bào nhưng trên người hắn vẫn toát ra một phong thái nhã nhặn lịch sự tao nhã. Giống như một bức tranh thủy mặc trong truyền thuyết, một đôi mắt phượng giống như khối băng sáng chói, giống như hai vì sao sáng lấp lánh, giống như hồ nước sâu thẳm.
Cái mũi cao thẳng, đôi môi có thể nói là hoàn mỹ, lúc này hơi cong lên mang theo một chút ý cười thực nhẹ,là đòn hấp dẫn trí mạng. *nhỏ dãi ss ơi* Lấy khăn ra lau cho em và cho ss luôn ^0^* Chợt nhìn thấy hắn tao nhã như vậy, hồn nhiên không giống như mới từ biên cương trở về, cũng không giống như đã trãi qua vô số lần chinh chiến.
Nhưng Giang Sắt Sắt vẫn nhìn lướt qua ánh mắt hắn, cảm nhận được một ánh mắt vô cùng sắc bén không dễ nhìn ra. Nam nhân này tựa như một thanh kiếm, một tay lấy lưỡi dao giấu trong vỏ kiếm, giống mặt hồ yên tĩnh không thấy đáy, tiềm ẩn dấu diếm.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, người ta sẽ không thể đoán hắn rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm trí mạng. “Tiểu thư Lục hoàng tử đã trở về như vậy….như vậy…” Thanh Mai mê mẩn nỉ non nói giống như mê sảng, thủy chung không tìm thấy một từ thích hợp để hình dung về Lục hoàng tử. Còn ánh mắt Giang Sắt Sắt lập tức bị kiềm hãm, dừng lại như ngưng đọng trên người của người đang ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Lục hoàng tử Dạ Vô Yên.
Đó là con ngựa nhỏ đỏ thẫm, có một nữ tử ngồi ngay ngắn trên đó. Một nữ tử tuyệt sắc làm cho người ta kinh ngạc về vẻ diễm lệ của nàng. Nhìn nữ tử kia, Giang Sắt Sắt cảm thấy hai tròng mắt mình như bị một tầng gì đó bao phủ khiến cho mơ hồ, có chút nhìn không rõ lắm. Nàng ấy tuổi không lớn, dáng vẻ chừng mười sáu tuổi. Sắt Sắt trước tiên chú ý đến hàng lông mi của nàng, rất dài còn thực kiều mị, trong nháy mắt có thể khiến người rung động.
Khuôn mặt của nàng thực trắng trẻo tinh tế, tinh tế đến nỗi làm cho ánh mặt trời đang chiếu lên làn da nàng cũng trở nên mềm mại. Quần áo của nàng nhiều màu sắc, áo màu đỏ phủ lấy thân hình đã bắt đầu nảy nở của nàng, đường viền hoa rườm rà trên cổ áo lộ ra cái yếm màu bạch sắc như ẩn như hiện.
Dưới thân giống như khố, một ống quần màu hồng cánh sen, một ống quần màu xanh da trời. Bên hông nàng có đeo một đai lưng màu sắc rực rỡ. trên quần áo treo không biết bao nhiêu trang sức làm nổi bật vẻ diễm lệ của nàng. Mặc áo quần nhiều màu sắc như vậy theo lý thuyết sẽ khiến một người hoàn toàn bị bao phủ. Nhưng quần áo này mặc trên người nữ tử lại bộc lộ ra vẻ đẹp của nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn không khẩn trương không tĩnh lặng, trổ hết nhan sắc của nàng một cách tối đa. Nàng ngoái đầu lại, một đôi mắt tuyệt đẹp như hai hạt nhãn, người hai bên trái phải nhìn thấy đều không thể thốt nên lời trước vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng. Không biết có phải thấy được chuyện gì thú vị nàng bỗng nhiên bật cười. Một hàm răng nhỏ nhắn dưới ánh nắng chói lọi phát ra thứ ánh sáng trong sáng như ngọc.
Nàng kéo kéo áo Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên ở trên ngựa hơi cúi người xuống, từ góc nhìn của Sắt Sắt có thể thấy được trên mặt Dạ Vô Yên mang theo ý cười dịu dàng. Nàng ấy không biết nói gì đó khiến vẻ tươi cười trên mặt Dạ Vô Yên càng thêm mở rộng nhưng vẫn dịu dàng như vậy. Trái tim Sắt Sắt trong chớp mắt bỗng nhiên chùn xuống một chút, mười phần không thoải mái. Là ghen tị hay là cảm giác gì khác nàng không thể nói rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.