Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Chương 41: Lục Sư Huynh
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
01/09/2024
Ông cụ đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho anh, hiện nay anh nắm giữ 15% cổ phần của Tập đoàn Hạ thị, lại thêm 30% cổ phần của ông cụ, tổng cộng anh nắm giữ 45%. Chú ba của anh là Hạ Bạc Thành còn nắm 15%, có nghĩa là dù tất cả mọi người đều ủng hộ Hạ Bạc Hoài, ông ta cũng không có phần thắng!
Nhưng quan trọng nhất vẫn là 30% cổ phần của ông cụ!
“Thực ra hồi mới trúng cổ, ông nội đã cảm nhận được không ổn nên đã ký tên chuyển nhượng cổ phần từ lâu. Chẳng qua ông chưa kịp giao cho anh thì đã bị hôn mê.” Hạ Khanh Trần giải thích.
“Hầy, đôi khi ông nội mềm lòng quá. Chờ ông khỏe lại, anh đừng kể cho ông biết chuyện này, em sợ ông sẽ không chịu nổi nên đổ bệnh thêm lần nữa.” Giản Hề thở dài.
Hạ Khanh Trần không cãi lời cô. Cho dù nuôi một con chó mấy chục năm thì cũng sẽ có tình cảm với nó, huống chi ông nội anh vẫn chưa biết cha mẹ anh bị con nuôi của ông ấy hại chết. Vậy nên ông nội mới mềm lòng với ông ta hết lần này đến lần khác.
“Được rồi, khuya lắm rồi, mau lên giường ngủ đi.” Hạ Khanh Trần giục cô.
Giản Hề đứng dậy từ trên sofa, ngoan ngoãn lên lầu ngủ. Cô biết Hạ Khanh Trần vẫn còn bận việc khác, còn lại cô không thể giúp được gì. Tuy nhiên sau khi về phòng, cô vẫn ném hai đồng tiền Ngũ Đế, quẻ càn – đại cát!
Yên tâm, ngủ thôi!
Sáng sớm hôm sau, Giản Hề rời giường, định nấu bữa sáng cho Hạ Khanh Trần, nhưng khi cô ra ngoài thì thấy anh đã đi làm rồi.
Trên bàn có một tờ giấy nhắc nhở cô trong nhà bếp đã có bữa sáng dành cho cô.
Ăn sáng xong, Giản Hề lấy di động ra xem danh bạ, tìm đến số điện thoại của Tô Ánh Hòa rồi gọi điện.
Trong biệt thự trên không trên tầng thượng của tòa nhà chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố B, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét ngủ say sưa. Một góc chăn lụa vắt trên giường, còn lại cả tấm chăn đều rơi xuống thảm trải sàn trắng muốt như tuyết.
Di động đổ chuông cả buổi, cô gái mới thò tay ra sờ soạng. Cô ấy cầm di động, cố vén mí mắt buồn ngủ nhìn màn hình, trên màn hình hiển thị dãy số trong thành phố, nhưng không có tên ghi chú. Cô ấy không kiên nhẫn cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đi chơi với Chu Công.
Bị từ chối nhận cuộc gọi, Giản Hề bĩu môi, không gọi tiếp mà lại gọi cho một người khác tên là Hoắc Thừa Hi.
Mấy giây sau có người bắt máy, nhưng âm thanh bên kia rất ồn ào điếc cả tai.
“Ai vậy?”
Giọng nam truyền ra từ ống nghe điện thoại.
Giản Hề ngọt ngào kêu lên: “Lục sư huynh!”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, sau đó Giản Hề nghe thấy tiếng ken két từ đầu dây bên kia, tương tự như tiếng chân ghế ma sát mạnh với sàn nhà.
“Tiểu Thất, thật sự là em à? Em xuống núi rồi à?” Giọng Hoắc Thừa Hi cao vút.
Không chờ Giản Hề trả lời câu hỏi của anh ấy, đã nghe anh ấy nôn nóng hỏi: “Em đang ở chỗ nào của thành phố Z? Anh sẽ đặt vé máy bay đi đón em ngay bây giờ! Tình huống của em là gì chẳng lẽ em không biết? Sao em lại tự tiện xuống núi? Mấy ngày nay chắc chắn phải màn trời chiếu đất đúng không? Em ráng nhịn một lát, lục sư huynh nhất định sẽ ngồi chuyến bay gần nhất đi đón em!”
“Khoan khoan khoan, lục sư huynh anh nghe em nói cái đã, bây giờ em đang ở thành phố B, trong nhà của anh trai em.” Giản Hề nói.
Nghe Giản Hề nói xong, Hoắc Thừa Hi mới yên lòng.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là 30% cổ phần của ông cụ!
“Thực ra hồi mới trúng cổ, ông nội đã cảm nhận được không ổn nên đã ký tên chuyển nhượng cổ phần từ lâu. Chẳng qua ông chưa kịp giao cho anh thì đã bị hôn mê.” Hạ Khanh Trần giải thích.
“Hầy, đôi khi ông nội mềm lòng quá. Chờ ông khỏe lại, anh đừng kể cho ông biết chuyện này, em sợ ông sẽ không chịu nổi nên đổ bệnh thêm lần nữa.” Giản Hề thở dài.
Hạ Khanh Trần không cãi lời cô. Cho dù nuôi một con chó mấy chục năm thì cũng sẽ có tình cảm với nó, huống chi ông nội anh vẫn chưa biết cha mẹ anh bị con nuôi của ông ấy hại chết. Vậy nên ông nội mới mềm lòng với ông ta hết lần này đến lần khác.
“Được rồi, khuya lắm rồi, mau lên giường ngủ đi.” Hạ Khanh Trần giục cô.
Giản Hề đứng dậy từ trên sofa, ngoan ngoãn lên lầu ngủ. Cô biết Hạ Khanh Trần vẫn còn bận việc khác, còn lại cô không thể giúp được gì. Tuy nhiên sau khi về phòng, cô vẫn ném hai đồng tiền Ngũ Đế, quẻ càn – đại cát!
Yên tâm, ngủ thôi!
Sáng sớm hôm sau, Giản Hề rời giường, định nấu bữa sáng cho Hạ Khanh Trần, nhưng khi cô ra ngoài thì thấy anh đã đi làm rồi.
Trên bàn có một tờ giấy nhắc nhở cô trong nhà bếp đã có bữa sáng dành cho cô.
Ăn sáng xong, Giản Hề lấy di động ra xem danh bạ, tìm đến số điện thoại của Tô Ánh Hòa rồi gọi điện.
Trong biệt thự trên không trên tầng thượng của tòa nhà chung cư cao cấp giữa trung tâm thành phố B, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nằm trên chiếc giường lớn rộng hai mét ngủ say sưa. Một góc chăn lụa vắt trên giường, còn lại cả tấm chăn đều rơi xuống thảm trải sàn trắng muốt như tuyết.
Di động đổ chuông cả buổi, cô gái mới thò tay ra sờ soạng. Cô ấy cầm di động, cố vén mí mắt buồn ngủ nhìn màn hình, trên màn hình hiển thị dãy số trong thành phố, nhưng không có tên ghi chú. Cô ấy không kiên nhẫn cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục đi chơi với Chu Công.
Bị từ chối nhận cuộc gọi, Giản Hề bĩu môi, không gọi tiếp mà lại gọi cho một người khác tên là Hoắc Thừa Hi.
Mấy giây sau có người bắt máy, nhưng âm thanh bên kia rất ồn ào điếc cả tai.
“Ai vậy?”
Giọng nam truyền ra từ ống nghe điện thoại.
Giản Hề ngọt ngào kêu lên: “Lục sư huynh!”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, sau đó Giản Hề nghe thấy tiếng ken két từ đầu dây bên kia, tương tự như tiếng chân ghế ma sát mạnh với sàn nhà.
“Tiểu Thất, thật sự là em à? Em xuống núi rồi à?” Giọng Hoắc Thừa Hi cao vút.
Không chờ Giản Hề trả lời câu hỏi của anh ấy, đã nghe anh ấy nôn nóng hỏi: “Em đang ở chỗ nào của thành phố Z? Anh sẽ đặt vé máy bay đi đón em ngay bây giờ! Tình huống của em là gì chẳng lẽ em không biết? Sao em lại tự tiện xuống núi? Mấy ngày nay chắc chắn phải màn trời chiếu đất đúng không? Em ráng nhịn một lát, lục sư huynh nhất định sẽ ngồi chuyến bay gần nhất đi đón em!”
“Khoan khoan khoan, lục sư huynh anh nghe em nói cái đã, bây giờ em đang ở thành phố B, trong nhà của anh trai em.” Giản Hề nói.
Nghe Giản Hề nói xong, Hoắc Thừa Hi mới yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.