Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 11: Đã gặp người này ở đâu đó
Mộc Nhất Liễu
26/11/2021
Xuất phát từ đạo nghĩa, Hứa Thanh Mộc nghẹn lại không cười, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì Liễu Dịch giơ tay mở cái hộp gỗ trên bàn ra, một tia sáng vàng óng nhoáng lên đâm vào mắt Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc nhìn kỹ, thấy trong hộp gỗ đầy ắp thỏi vàng.
Hứa Thanh Mộc: ...
Thật đúng là lấy vàng thỉnh tội.
"Tiểu đạo trưởng, tiểu thần tiên!" Liễu Dịch đột nhiên khom lưng 90 độ, run giọng nói, "Xin thầy tha cho cha tôi! Là chúng tôi sai, nhưng tội không đáng chết, dù gì cũng là mạng sống, người đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi ."
Hứa Thanh Mộc nghiêng mắt nhìn Liễu Đức Vũ đang nằm trên cáng.
Hồn phách lão tách ra rồi bị dày vò quá tàn nhẫn, hiện tại thân thể đã sắp không chịu nổi, mở mắt há miệng, trên mặt không có hơi thở của người sống, ngực cũng không phập phồng rõ ràng, cứ như vậy mà lôi đi hoả táng cũng không oan uổng chút nào.
Hứa Thanh Mộc đem hộp gỗ chứa đầy thỏi vàng trước mặt đẩy về phía Liễu Dịch, nói: "Các người có biết, cây đào ở núi Lăng Vân là mạng sống của rất nhiều thôn dân không? Nhóm tiểu đạo sĩ trong đạo quan cũng là sinh mệnh sống sờ sờ, mấy người nhìn mặt bọn họ đi, giờ còn nhìn được nữa à?"
Liễu Dịch đầu đầy mồ hôi, cuối người càng sâu, còn khóc lóc nức nở nói: "Tôi biết sai rồi, cho nên... Hôm nay mới tới đây, tìm thầy thỉnh tội. Xin thầy cho hồn phách của cha tôi trở về, nếu không về xác, cha sẽ không cầm hơi được nữa! Cho chúng tôi một cơ hội, muốn chúng tôi làm gì cũng được..."
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi không cần mấy người làm chuyện gì cả."
Liễu Dịch quả thực gấp muốn điên rồi, gã thật sự không biết mình phải làm gì bây giờ, chỉ có thể thê thảm mà lặp đi lặp lại nói mình sai rồi, Hứa Thanh Mộc giơ tay dừng gã lại, nói tiếp: "Nhưng mà tôi cũng sẽ không tùy tiện lấy mạng người."
Liễu Dịch hai mắt sáng ngời, rốt cuộc cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc phất tay về phía Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ ngầm hiểu đi về phòng Hứa Thanh Mộc, xốc hộp mì gói lên. Ít phút sau, Hứa Thanh Mộc cùng Liễu Dịch nhìn thấy hồn phách của Liễu Đức Vũ bay tới đây, sau đó chui vào từ đỉnh đầu cơ thể.
Hồn phách trở về cơ thể, Liễu Đức Vũ lập tức hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu thở dốc kịch liệt. Liễu Dịch nhanh chân chạy lên giúp lão thông khí, hơn nửa ngày sau, khuôn mặt đầy tử khí trầm trầm của Liễu Đức Vũ mới không dọa người như vậy nữa, nhưng vẫn rất suy yếu như trước, không thể hồi phục trong chốc lát.
Hai cha con đầu kappa mất hết hồn vía nhìn nhau vài lần, sau đó chạy nhanh về phía Hứa Thanh Mộc ngàn ơn vạn tạ, Hứa Thanh Mộc sắc mặt trầm tĩnh nói: "Tu luyện có thể không phải là vì lý do cao thượng giúp đỡ chính nghĩa linh tinh gì đó, nhưng ít ra không thể là vì ỷ thế hiếp người. Các người suy nghĩ cẩn thận đạo lý này trước, đừng có chạy lung tung bên ngoài. Về đi."
Hai cha con cuống quít gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nâng lẫn nhau lập tức rời khỏi, một khắc cũng không muốn ở chỗ Lăng Vân Quan quỷ quái này nữa.
"Chờ một chút." Vừa mới ra khỏi cửa, não của Hạ Tinh Sở không thể nhịn được nữa.
"Để vàng lại!" Hạ Tinh Sở túm lấy một đệ tử có nguyên vết bầm xanh trên mặt, nói, "Nhìn tiểu đạo sĩ đẹp trai này xem, muốn khôi phục dung mạo ngày xưa thế nào cũng phải mua rất nhiều thuốc men."
Hứa Thanh Mộc có hơi buồn cười, quay đầu lại nhìn cha con Liễu Đức Vũ, hai người nọ nào còn có tâm tư để ý thỏi vàng, nói thẳng "Đúng vậy đúng vậy", sau đó xám xịt chạy đi.
Một đám đệ tử nháy mắt tiến vào khách đường một cách dũng mãnh, tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn những thỏi vàng kia.
Lần trước ông chủ Hoàng cúng mười vạn công đức còn chưa xài hết, giờ lại thêm một hộp vàng...
Có tiểu đạo sĩ mở miệng, nói: "Chưởng môn, mấy thỏi vàng này đủ đúc tượng Tổ sư gia bằng vàng không?"
Hứa Thanh Mộc nhất thời còn chưa phát hiện người kia nói với mình, vì thế không có trả lời, nhưng càng có nhiều tiếng "Chưởng môn" kêu lên.
"Chưởng môn, người đã làm gì với cha con Liễu gia vậy?"
"Chưởng môn, người thật sự quá lợi hại, so với sư phụ còn lợi hại hơn, trước kia người luôn giả ngu ạ?"
"Chưởng môn, người có biết khinh công không? Tối hôm qua con thấy tốc độ của người, thật sự không phải tốc độ của người thường..."
"Mày tào lao quá! Gì mà không phải người?"
"Chưởng môn đích xác không phải người, chưởng môn là tiểu thần tiên á!"
"Chưởng môn, mấy thỏi vàng này..."
Hứa Thanh Mộc bị hỏi đến đau đầu, một câu cũng không đáp.
Ôn Luân đẩy ra mọi người, tiến lên, dùng cái mặt sưng chù ù nói với Hứa Thanh Mộc, khó khăn nửa ngày nói một câu: "Chưởng môn, tôi tính đại khái, thỏi vàng này trị giá cỡ 30 vạn."
Hứa Thanh Mộc không chú ý con số, chỉ chú ý tới hai chữ "Chưởng môn", hơi hơi híp mắt nhìn Ôn Luân.
Ôn Luân cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Lăng Vân Quan là đạo quan cổ ngàn năm, tượng Tiên Tôn được đúc ra từ thợ thủ công kiệt xuất nhất năm đó, nếu chỉ sửa chữa đơn giản, sẽ phá hủy giá trị nguyên bản của tượng. Cho nên dù có mười vạn công đức của ông chủ Hoàng trước kia, muốn sửa chữa luôn một lần là không đủ."
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi vốn dĩ cũng không định tu sửa bây giờ, chờ đến khi tìm được thợ thủ công có tay nghề thực thụ mới làm được."
Ôn Luân lại nói: "Số tiền này có thể dùng đặt mua một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ cúng, số còn lại cũng có thể gia cố phòng ở, để chắc hơn thì phải ghi ra sổ sách."
Hứa Thanh Mộc ghét nhất tính toán, lập tức gật đầu: "Ừa, anh biết thì anh làm đi."
Ôn Luân nói: "Sổ sách làm xong sẽ đưa chưởng môn xem."
Nói xong thì kêu hai đệ tử khác, đem hộp vàng kia đi.
Người đi rồi, Hạ Tinh Sở mới nhỏ giọng nói bên tai Hứa Thanh Mộc: "Ôn sư huynh vẫn không phục đâu."
Hứa Thanh Mộc có chút buồn cười, nói: "Sao cũng được."
Các đệ tử khác đều phục, Ôn Luân không có chống lưng nên không thể không cúi đầu, nhưng trong lòng nhất định cảm thấy nghẹn khuất.
Hứa Thanh Mộc đâu thể nào quản được cảm xúc của Ôn Luân, dù sao cậu cũng cần một người hỗ trợ quản lý đạo quan có kinh nghiệm, mặc kệ Ôn Luân có thích cậu hay không, có thể quản lý tốt Lăng Vân Quan là được.
Mấy đệ tử còn lại nhanh chóng quên đi hứng thú với thỏi vàng, tiếp tục vây quanh Hứa Thanh Mộc, quấn lấy hỏi làm thế nào mới có thể lợi hại giống như cậu.
Hứa Thanh Mộc trả lời vô cùng cương trực: "Thiên phú."
Các đệ tử không cam lòng, lại nói: "Vậy chúng ta nỗ lực làm gì?"
Hứa Thanh Mộc mỉm cười: "Đương nhiên là phải nỗ lực, nỗ lực xong các cậu sẽ hiểu thiên phú quan trọng thế nào."
Mọi người: ...
Sau khi trên mặt nhóm tiểu đạo sĩ đều uể oải, Hứa Thanh Mộc mới nói tiếp: "Nhưng nếu nắm giữ phương pháp tu luyện chính xác, vẫn có thể mạnh lên nhanh chóng."
Mọi người lại có hy vọng, bao nhiêu con mắt trông mong nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc đi đến sân trước của điện, tùy tay nhặt một nhánh cây, lưu loát sinh động múa một bộ kiếm pháp. Kiếm pháp kia phiêu dật linh động, bên trong lại mang theo quyết tuyệt tàn nhẫn, lúc vừa mới bắt đầu múa, các đệ tử mở to mắt vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó các chiêu thức tiếp theo càng ngày càng thay đổi thất thường, tốc độ càng ngày càng khó nắm bắt, mọi người đều xem đến ngây người.
Nhạc Dã Hạc đa phần thường tới dạy kiếm pháp cho các đệ tử, so với tu luyện phức tạp, luyện kiếm càng dễ nhập đạo hơn. Hơn nữa, chỉ cần nghiêm túc luyện, dù tu vi không thể tinh tiến, ít ra còn có thể luyện thành cao thủ võ lâm, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.
Cho nên, các đệ tử Lăng Vân Quan đều biết kiếm pháp. Nhìn thoáng qua thôi đã biết bộ kiếm pháp của Hứa Thanh Mộc này rất lợi hại.
Múa chiêu thức cuối cùng xong, Hứa Thanh Mộc đứng yên, các đệ tử ngẩn người hơn nửa ngày mới hoàn hồn, đột nhiên nổ tung, kinh hỉ nói: "Đây là Vân Trung Kiếm trước kia sư phụ có dạy cho chúng ta! Nhưng mà... Cái này lợi hại hơn! Lực đạo và tốc độ này cũng thật là đáng sợ, chúng ta có thể làm được sao?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Vân Trúng Kiếm cái gì, đây là kiếm pháp tôi tự nghĩ ra. Trước kia sư phụ mấy người dạy chính là dị bản đã thất truyền tinh túy, về sau mọi người sẽ luyện bản tôi dạy."
Hạ Tinh Sở lập tức vỗ tay nói: "Kiếm pháp lợi hại như vậy, chắc chắn có một cái tên rất ngầu và kêu!"
Hứa Thanh Mộc chống nạnh, nói: "Đương nhiên, nó tên là muốn-múa-kiếm-sao-thì-múa."
Mọi người: ...
"Quả nhiên lợi hại! Sư huynh ngầu quá!" Hạ Tinh Sở không hề áp lực nhắm mắt thổi phồng, thấy Hứa Thanh Mộc cao hứng, lập tức nói sang chuyện khác, "Khinh công kia em học được không?"
"Người giấy phụ hồn thì sao?"
Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc như người già hiền từ, nói: "Chỉ cần các người học tập chăm chỉ, nếu có thể học được, tôi đều dạy hết."
Các đệ tử như là nhặt được bảo bối, một đám vội vã chạy về phòng mình tìm thanh kiếm, lập tức luyện tập.
Hứa Thanh Mộc ngồi dưới bóng cây, lười biếng chỉ đạo đám tiểu đạo sĩ khí thế ngất trời kia, tuy rằng bọn họ bây giờ còn rất yếu, nhưng tinh thần thì mạnh mẽ mười phần.
Bạch Mỹ Mỹ cũng biến ra một cây kiếm, đi theo luyện tập, cái tay ngắn nhỏ đen tuyền luyện kiếm vô cùng vụng về, vung kiếm cũng không được.
Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa nhìn nhìn, tâm tình thập phần vẻ.
Xem ra, tạm thời làm chưởng môn Lăng Vân Quan, cũng vui đó chứ.
.
Mùa hoa năm nay của núi Lăng Vân so với năm rồi dài hơn một chút, một đầu ngọn núi mới vừa tàn, một đầu khác của ngọn núi lại nở rộ.
Vì thế tổng số du khách đến thăm núi Lăng Vân đạt tới số lượng trước nay chưa từng có.
Trái với núi Ngọc Tuyền, ngắn ngủn có mấy ngày mà mấy cây hoa toàn bộ chết héo, tiền đầu tư cảnh khu như ném qua cửa sổ, mà khu du lịch thì liên tiếp gặp xui.
Đại mộ kia vẫn chưa khai cửa mộ, nhìn vẻ ngoài rất là hoa lệ. Căn cứ vào biển hiện của dụng cụ dò xét, mộ này được bảo tồn hoàn hảo, mộ thất rất nhiều, vật bồi táng phong phú, hơn nữa cơ quan trùng điệp. Chuyên gia giám định cho rằng kiến trúc này đã có hơn một ngàn năm trước, chủ mộ hẳn là có thân phận cao quý, nhưng tra trong sách cổ thì tạm thời cũng không thể xác định thân phân của vị chủ nhân ngôi mộ này.
Có thể nói, đây là một tòa cổ mộ vừa thần bí lại vừa có giá trị.
Công ty bất động sản của Diêu Viễn khỏi cần ôm mộng khởi công lại. Vị Diêu tổng này vốn được xưng là đại lão giới bất động sản, nhưng rất nhanh đã bị gọi là xu-cà-na, công ty gần như sụp đổ.
Mấy cái này đều là do Lục tổng... Không, Hoàng tổng lúc tới dâng hương kể lại. Sau khi trải qua sự tình lần trước, gã hầu như đối với nhân sinh có giác ngộ mới, không xem trọng tiền bạc nữa, bắt đầu tiếp xúc với sự nghiệp từ thiện, hơn nữa thường xuyên tới Lăng Vân Quan cúng kiến, lần nào tới cũng khen Hứa Thanh Mộc nhìn xa trông rộng, nói cái gì mà "Nếu không phải tiểu đạo trưởng khiến tôi rời hạng mục, giờ chắc tôi cũng chẳng còn cái quần mà mặc".
Vì thế, ông chủ Hoàng lại vung tay, quyên thêm mười vạn công đức, thuận tiện đi thẳng tới homestay núi Lăng Vân ở nửa tháng, tiêu phí mãnh liệt với lòng biết ơn.
Hứa Thanh Mộc cũng không quan tâm điều này.
Mấy ngày cuối mùa hoa, số lượng du khách cũng dần dần giảm bớt. Hứa Thanh Mộc cảm thấy tinh thần không tồi, liền chọn một ngày nắng đẹp, đem theo Bạch Mỹ Mỹ ra khỏi cửa đi dạo.
Hứa Thanh Mộc cố ý chọn cây hoa đào đã héo tàn, địa phương ít người yên lặng, muốn tự tại độc tài hưởng thụ một chút sơn cảnh đẹp đẽ. Nhưng không ngờ tới chính là có người cũng nghĩ giống cậu.
Còn vài bước, Hứa Thanh Mộc đã nhìn thấy ở giữa rừng hoa đào có một người đàn ông mặc đồ màu đen. Từ góc độ của Hứa Thanh Mộc, chỉ có thể thấy bóng dáng của gã.
Tóc đen đồ đen, vai rộng, ngồi trên xe lăn, không nhúc nhích.
Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không có tâm tình cùng người lạ giao tiếp, đang chuẩn bị xoay người rời đi, người đàn ông nọ chậm rãi xoay đầu, nhìn vào mắt Hứa Thanh Mộc.
Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp, ngũ quan tinh xảo muốn vẽ cũng khó mà vẽ ra, không khoa trương mà nói, cả núi hoa đào đều không bằng vẻ đẹp của người này.
Chẳng qua sắc mặt của người đàn ông xinh đẹp này quá mức nhợt nhạt, màu môi tím tái, giống như lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Hứa Thanh Mộc nháy mắt có chút ngây người, cậu hoảng hốt cho rằng, dường như đã gặp người này ở đâu đó.
Hứa Thanh Mộc nhìn kỹ, thấy trong hộp gỗ đầy ắp thỏi vàng.
Hứa Thanh Mộc: ...
Thật đúng là lấy vàng thỉnh tội.
"Tiểu đạo trưởng, tiểu thần tiên!" Liễu Dịch đột nhiên khom lưng 90 độ, run giọng nói, "Xin thầy tha cho cha tôi! Là chúng tôi sai, nhưng tội không đáng chết, dù gì cũng là mạng sống, người đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng tôi ."
Hứa Thanh Mộc nghiêng mắt nhìn Liễu Đức Vũ đang nằm trên cáng.
Hồn phách lão tách ra rồi bị dày vò quá tàn nhẫn, hiện tại thân thể đã sắp không chịu nổi, mở mắt há miệng, trên mặt không có hơi thở của người sống, ngực cũng không phập phồng rõ ràng, cứ như vậy mà lôi đi hoả táng cũng không oan uổng chút nào.
Hứa Thanh Mộc đem hộp gỗ chứa đầy thỏi vàng trước mặt đẩy về phía Liễu Dịch, nói: "Các người có biết, cây đào ở núi Lăng Vân là mạng sống của rất nhiều thôn dân không? Nhóm tiểu đạo sĩ trong đạo quan cũng là sinh mệnh sống sờ sờ, mấy người nhìn mặt bọn họ đi, giờ còn nhìn được nữa à?"
Liễu Dịch đầu đầy mồ hôi, cuối người càng sâu, còn khóc lóc nức nở nói: "Tôi biết sai rồi, cho nên... Hôm nay mới tới đây, tìm thầy thỉnh tội. Xin thầy cho hồn phách của cha tôi trở về, nếu không về xác, cha sẽ không cầm hơi được nữa! Cho chúng tôi một cơ hội, muốn chúng tôi làm gì cũng được..."
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi không cần mấy người làm chuyện gì cả."
Liễu Dịch quả thực gấp muốn điên rồi, gã thật sự không biết mình phải làm gì bây giờ, chỉ có thể thê thảm mà lặp đi lặp lại nói mình sai rồi, Hứa Thanh Mộc giơ tay dừng gã lại, nói tiếp: "Nhưng mà tôi cũng sẽ không tùy tiện lấy mạng người."
Liễu Dịch hai mắt sáng ngời, rốt cuộc cũng bắt được cọng rơm cứu mạng, trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc phất tay về phía Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ ngầm hiểu đi về phòng Hứa Thanh Mộc, xốc hộp mì gói lên. Ít phút sau, Hứa Thanh Mộc cùng Liễu Dịch nhìn thấy hồn phách của Liễu Đức Vũ bay tới đây, sau đó chui vào từ đỉnh đầu cơ thể.
Hồn phách trở về cơ thể, Liễu Đức Vũ lập tức hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu thở dốc kịch liệt. Liễu Dịch nhanh chân chạy lên giúp lão thông khí, hơn nửa ngày sau, khuôn mặt đầy tử khí trầm trầm của Liễu Đức Vũ mới không dọa người như vậy nữa, nhưng vẫn rất suy yếu như trước, không thể hồi phục trong chốc lát.
Hai cha con đầu kappa mất hết hồn vía nhìn nhau vài lần, sau đó chạy nhanh về phía Hứa Thanh Mộc ngàn ơn vạn tạ, Hứa Thanh Mộc sắc mặt trầm tĩnh nói: "Tu luyện có thể không phải là vì lý do cao thượng giúp đỡ chính nghĩa linh tinh gì đó, nhưng ít ra không thể là vì ỷ thế hiếp người. Các người suy nghĩ cẩn thận đạo lý này trước, đừng có chạy lung tung bên ngoài. Về đi."
Hai cha con cuống quít gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nâng lẫn nhau lập tức rời khỏi, một khắc cũng không muốn ở chỗ Lăng Vân Quan quỷ quái này nữa.
"Chờ một chút." Vừa mới ra khỏi cửa, não của Hạ Tinh Sở không thể nhịn được nữa.
"Để vàng lại!" Hạ Tinh Sở túm lấy một đệ tử có nguyên vết bầm xanh trên mặt, nói, "Nhìn tiểu đạo sĩ đẹp trai này xem, muốn khôi phục dung mạo ngày xưa thế nào cũng phải mua rất nhiều thuốc men."
Hứa Thanh Mộc có hơi buồn cười, quay đầu lại nhìn cha con Liễu Đức Vũ, hai người nọ nào còn có tâm tư để ý thỏi vàng, nói thẳng "Đúng vậy đúng vậy", sau đó xám xịt chạy đi.
Một đám đệ tử nháy mắt tiến vào khách đường một cách dũng mãnh, tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn những thỏi vàng kia.
Lần trước ông chủ Hoàng cúng mười vạn công đức còn chưa xài hết, giờ lại thêm một hộp vàng...
Có tiểu đạo sĩ mở miệng, nói: "Chưởng môn, mấy thỏi vàng này đủ đúc tượng Tổ sư gia bằng vàng không?"
Hứa Thanh Mộc nhất thời còn chưa phát hiện người kia nói với mình, vì thế không có trả lời, nhưng càng có nhiều tiếng "Chưởng môn" kêu lên.
"Chưởng môn, người đã làm gì với cha con Liễu gia vậy?"
"Chưởng môn, người thật sự quá lợi hại, so với sư phụ còn lợi hại hơn, trước kia người luôn giả ngu ạ?"
"Chưởng môn, người có biết khinh công không? Tối hôm qua con thấy tốc độ của người, thật sự không phải tốc độ của người thường..."
"Mày tào lao quá! Gì mà không phải người?"
"Chưởng môn đích xác không phải người, chưởng môn là tiểu thần tiên á!"
"Chưởng môn, mấy thỏi vàng này..."
Hứa Thanh Mộc bị hỏi đến đau đầu, một câu cũng không đáp.
Ôn Luân đẩy ra mọi người, tiến lên, dùng cái mặt sưng chù ù nói với Hứa Thanh Mộc, khó khăn nửa ngày nói một câu: "Chưởng môn, tôi tính đại khái, thỏi vàng này trị giá cỡ 30 vạn."
Hứa Thanh Mộc không chú ý con số, chỉ chú ý tới hai chữ "Chưởng môn", hơi hơi híp mắt nhìn Ôn Luân.
Ôn Luân cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Lăng Vân Quan là đạo quan cổ ngàn năm, tượng Tiên Tôn được đúc ra từ thợ thủ công kiệt xuất nhất năm đó, nếu chỉ sửa chữa đơn giản, sẽ phá hủy giá trị nguyên bản của tượng. Cho nên dù có mười vạn công đức của ông chủ Hoàng trước kia, muốn sửa chữa luôn một lần là không đủ."
Hứa Thanh Mộc nói: "Tôi vốn dĩ cũng không định tu sửa bây giờ, chờ đến khi tìm được thợ thủ công có tay nghề thực thụ mới làm được."
Ôn Luân lại nói: "Số tiền này có thể dùng đặt mua một ít đồ dùng sinh hoạt và đồ cúng, số còn lại cũng có thể gia cố phòng ở, để chắc hơn thì phải ghi ra sổ sách."
Hứa Thanh Mộc ghét nhất tính toán, lập tức gật đầu: "Ừa, anh biết thì anh làm đi."
Ôn Luân nói: "Sổ sách làm xong sẽ đưa chưởng môn xem."
Nói xong thì kêu hai đệ tử khác, đem hộp vàng kia đi.
Người đi rồi, Hạ Tinh Sở mới nhỏ giọng nói bên tai Hứa Thanh Mộc: "Ôn sư huynh vẫn không phục đâu."
Hứa Thanh Mộc có chút buồn cười, nói: "Sao cũng được."
Các đệ tử khác đều phục, Ôn Luân không có chống lưng nên không thể không cúi đầu, nhưng trong lòng nhất định cảm thấy nghẹn khuất.
Hứa Thanh Mộc đâu thể nào quản được cảm xúc của Ôn Luân, dù sao cậu cũng cần một người hỗ trợ quản lý đạo quan có kinh nghiệm, mặc kệ Ôn Luân có thích cậu hay không, có thể quản lý tốt Lăng Vân Quan là được.
Mấy đệ tử còn lại nhanh chóng quên đi hứng thú với thỏi vàng, tiếp tục vây quanh Hứa Thanh Mộc, quấn lấy hỏi làm thế nào mới có thể lợi hại giống như cậu.
Hứa Thanh Mộc trả lời vô cùng cương trực: "Thiên phú."
Các đệ tử không cam lòng, lại nói: "Vậy chúng ta nỗ lực làm gì?"
Hứa Thanh Mộc mỉm cười: "Đương nhiên là phải nỗ lực, nỗ lực xong các cậu sẽ hiểu thiên phú quan trọng thế nào."
Mọi người: ...
Sau khi trên mặt nhóm tiểu đạo sĩ đều uể oải, Hứa Thanh Mộc mới nói tiếp: "Nhưng nếu nắm giữ phương pháp tu luyện chính xác, vẫn có thể mạnh lên nhanh chóng."
Mọi người lại có hy vọng, bao nhiêu con mắt trông mong nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc đi đến sân trước của điện, tùy tay nhặt một nhánh cây, lưu loát sinh động múa một bộ kiếm pháp. Kiếm pháp kia phiêu dật linh động, bên trong lại mang theo quyết tuyệt tàn nhẫn, lúc vừa mới bắt đầu múa, các đệ tử mở to mắt vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó các chiêu thức tiếp theo càng ngày càng thay đổi thất thường, tốc độ càng ngày càng khó nắm bắt, mọi người đều xem đến ngây người.
Nhạc Dã Hạc đa phần thường tới dạy kiếm pháp cho các đệ tử, so với tu luyện phức tạp, luyện kiếm càng dễ nhập đạo hơn. Hơn nữa, chỉ cần nghiêm túc luyện, dù tu vi không thể tinh tiến, ít ra còn có thể luyện thành cao thủ võ lâm, tự bảo vệ mình không thành vấn đề.
Cho nên, các đệ tử Lăng Vân Quan đều biết kiếm pháp. Nhìn thoáng qua thôi đã biết bộ kiếm pháp của Hứa Thanh Mộc này rất lợi hại.
Múa chiêu thức cuối cùng xong, Hứa Thanh Mộc đứng yên, các đệ tử ngẩn người hơn nửa ngày mới hoàn hồn, đột nhiên nổ tung, kinh hỉ nói: "Đây là Vân Trung Kiếm trước kia sư phụ có dạy cho chúng ta! Nhưng mà... Cái này lợi hại hơn! Lực đạo và tốc độ này cũng thật là đáng sợ, chúng ta có thể làm được sao?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Vân Trúng Kiếm cái gì, đây là kiếm pháp tôi tự nghĩ ra. Trước kia sư phụ mấy người dạy chính là dị bản đã thất truyền tinh túy, về sau mọi người sẽ luyện bản tôi dạy."
Hạ Tinh Sở lập tức vỗ tay nói: "Kiếm pháp lợi hại như vậy, chắc chắn có một cái tên rất ngầu và kêu!"
Hứa Thanh Mộc chống nạnh, nói: "Đương nhiên, nó tên là muốn-múa-kiếm-sao-thì-múa."
Mọi người: ...
"Quả nhiên lợi hại! Sư huynh ngầu quá!" Hạ Tinh Sở không hề áp lực nhắm mắt thổi phồng, thấy Hứa Thanh Mộc cao hứng, lập tức nói sang chuyện khác, "Khinh công kia em học được không?"
"Người giấy phụ hồn thì sao?"
Vẻ mặt Hứa Thanh Mộc như người già hiền từ, nói: "Chỉ cần các người học tập chăm chỉ, nếu có thể học được, tôi đều dạy hết."
Các đệ tử như là nhặt được bảo bối, một đám vội vã chạy về phòng mình tìm thanh kiếm, lập tức luyện tập.
Hứa Thanh Mộc ngồi dưới bóng cây, lười biếng chỉ đạo đám tiểu đạo sĩ khí thế ngất trời kia, tuy rằng bọn họ bây giờ còn rất yếu, nhưng tinh thần thì mạnh mẽ mười phần.
Bạch Mỹ Mỹ cũng biến ra một cây kiếm, đi theo luyện tập, cái tay ngắn nhỏ đen tuyền luyện kiếm vô cùng vụng về, vung kiếm cũng không được.
Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa nhìn nhìn, tâm tình thập phần vẻ.
Xem ra, tạm thời làm chưởng môn Lăng Vân Quan, cũng vui đó chứ.
.
Mùa hoa năm nay của núi Lăng Vân so với năm rồi dài hơn một chút, một đầu ngọn núi mới vừa tàn, một đầu khác của ngọn núi lại nở rộ.
Vì thế tổng số du khách đến thăm núi Lăng Vân đạt tới số lượng trước nay chưa từng có.
Trái với núi Ngọc Tuyền, ngắn ngủn có mấy ngày mà mấy cây hoa toàn bộ chết héo, tiền đầu tư cảnh khu như ném qua cửa sổ, mà khu du lịch thì liên tiếp gặp xui.
Đại mộ kia vẫn chưa khai cửa mộ, nhìn vẻ ngoài rất là hoa lệ. Căn cứ vào biển hiện của dụng cụ dò xét, mộ này được bảo tồn hoàn hảo, mộ thất rất nhiều, vật bồi táng phong phú, hơn nữa cơ quan trùng điệp. Chuyên gia giám định cho rằng kiến trúc này đã có hơn một ngàn năm trước, chủ mộ hẳn là có thân phận cao quý, nhưng tra trong sách cổ thì tạm thời cũng không thể xác định thân phân của vị chủ nhân ngôi mộ này.
Có thể nói, đây là một tòa cổ mộ vừa thần bí lại vừa có giá trị.
Công ty bất động sản của Diêu Viễn khỏi cần ôm mộng khởi công lại. Vị Diêu tổng này vốn được xưng là đại lão giới bất động sản, nhưng rất nhanh đã bị gọi là xu-cà-na, công ty gần như sụp đổ.
Mấy cái này đều là do Lục tổng... Không, Hoàng tổng lúc tới dâng hương kể lại. Sau khi trải qua sự tình lần trước, gã hầu như đối với nhân sinh có giác ngộ mới, không xem trọng tiền bạc nữa, bắt đầu tiếp xúc với sự nghiệp từ thiện, hơn nữa thường xuyên tới Lăng Vân Quan cúng kiến, lần nào tới cũng khen Hứa Thanh Mộc nhìn xa trông rộng, nói cái gì mà "Nếu không phải tiểu đạo trưởng khiến tôi rời hạng mục, giờ chắc tôi cũng chẳng còn cái quần mà mặc".
Vì thế, ông chủ Hoàng lại vung tay, quyên thêm mười vạn công đức, thuận tiện đi thẳng tới homestay núi Lăng Vân ở nửa tháng, tiêu phí mãnh liệt với lòng biết ơn.
Hứa Thanh Mộc cũng không quan tâm điều này.
Mấy ngày cuối mùa hoa, số lượng du khách cũng dần dần giảm bớt. Hứa Thanh Mộc cảm thấy tinh thần không tồi, liền chọn một ngày nắng đẹp, đem theo Bạch Mỹ Mỹ ra khỏi cửa đi dạo.
Hứa Thanh Mộc cố ý chọn cây hoa đào đã héo tàn, địa phương ít người yên lặng, muốn tự tại độc tài hưởng thụ một chút sơn cảnh đẹp đẽ. Nhưng không ngờ tới chính là có người cũng nghĩ giống cậu.
Còn vài bước, Hứa Thanh Mộc đã nhìn thấy ở giữa rừng hoa đào có một người đàn ông mặc đồ màu đen. Từ góc độ của Hứa Thanh Mộc, chỉ có thể thấy bóng dáng của gã.
Tóc đen đồ đen, vai rộng, ngồi trên xe lăn, không nhúc nhích.
Nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không có tâm tình cùng người lạ giao tiếp, đang chuẩn bị xoay người rời đi, người đàn ông nọ chậm rãi xoay đầu, nhìn vào mắt Hứa Thanh Mộc.
Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp, ngũ quan tinh xảo muốn vẽ cũng khó mà vẽ ra, không khoa trương mà nói, cả núi hoa đào đều không bằng vẻ đẹp của người này.
Chẳng qua sắc mặt của người đàn ông xinh đẹp này quá mức nhợt nhạt, màu môi tím tái, giống như lúc nào cũng có thể ngất xỉu.
Hứa Thanh Mộc nháy mắt có chút ngây người, cậu hoảng hốt cho rằng, dường như đã gặp người này ở đâu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.