Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 8: Mày... rốt cục mày là ai?
Mộc Nhất Liễu
26/11/2021
Sau khi Liễu Dịch rời đi, nhóm đạo sĩ núp ở phía sau mới lục tục đi ra.
Tranh chấp vừa rồi bọn họ loáng thoáng nghe hiểu một ít, cũng chẳng hiểu tại sao Liễu Dịch cũng giống ông chủ Hoàng nổi giận đùng đùng chạy đến, rồi lại vội vã chạy đi.
Mặt mày Ôn Luân âm trầm, nghiến răng nhìn Hứa Thanh Mộc.
Trong khoảng thời gian này hắn luôn thầm hy vọng Hứa Thanh Mộc mau mau ngốc trở lại, nhưng xem ra Hứa Thanh Mộc không những không ngốc như hắn muốn, mà sắc mặt càng càng càng hồng hào, mắt sáng như muốn đòi mạng, thật sự tà môn.
Hạ Tinh Sở chạy đến bên người Hứa Thanh Mộc, lo lắng nhìn Hứa Thanh Mộc, nói "Sư huynh, sao chúng ta lại gặp phải người Liễu gia?"
Hứa Thanh Mộc cười với cô bé, nói "Không có gì, đấu pháp nho nhỏ thôi."
Mọi người kinh hãi.
Người của Liễu gia đó, là người của hiệp hội huyền môn, dù có là Nhạc Dã Hạc cũng không thể cùng người ta đấu pháp.
Hạ Tinh Sở vừa muốn khóc, cuống quít đem Hứa Thanh Mộc kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, vội la lên "Anh không sao chứ?"
Hứa Thanh Mộc kỳ quái nói "Sao bị gì được, gã yếu như gì."
Mọi người: ...
Ôn Luân thật sự nghe không nổi nữa, cười nhạo một tiếng "Đứng trước linh điện của tổ sư gia chém gió cái gì, không sợ bị tổ tiên chê cười à."
Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói "Tôi vừa cùng Liễu Dịch lập khế, người thua sẽ bị hói đầu. Không thì tôi với anh cũng cược một phen, để coi đầu của mình có hói không."
Ôn Luân phản xạ tự nhiên sờ soạng đầu của mình, đột nhiên hốt hoảng trong lòng.
Hứa Thanh Mộc nói tiếp "Năm ngày sau, nếu tôi thắng, anh nên câm miệng đi là vừa. Thành thật giúp tôi quản lý nội vụ và đệ tử. Chỉ cần làm bé ngoan thì sẽ không bị hói, hiểu chưa?"
Ôn Luân xanh cả mặt, luôn cảm giác được chính mình không thể nào phản bác Hứa Thanh Mộc, chỉ có thể tùy ý để Hứa Thanh Mộc tự đắc xoay người rời đi.
Nhưng Hứa Thanh Mộc vừa bước được vài bước, Ôn Luân nhịn không nổi nữa, ở sau lưng cậu nói "Nếu mày thua thì sao?"
Hứa Thanh Mộc cũng chẳng thèm quay đầu, nói "Tôi chưa từng thua."
Nói xong người cũng biến mất.
Ôn Luân đứng tại chỗ siết chặt nắm tay, thấp giọng tự nói "Không biết tự lượng sức mình..."
Rồi sau đó hắn lại cất cao giọng, nói với các đệ tử khác "Các cậu cũng nghe chưởng môn nói gì rồi đó?"
Hắn tận lực gằn mạnh hai chữ "chưởng môn", tỏ ra quái gở, mọi người liền hùa theo gật đầu.
Hạ Tinh Sở bực bội đám người có mắt không tròng này, hừ một tiếng liền chạy theo Hứa Thanh Mộc.
Ôn Luân đắc ý trong lòng.
Hứa Thanh Mộc nói trước mặt cả đống người thế này, nếu thua thì còn có mặt mũi nào làm chưởng môn nữa? Đến lúc đó hắn sẽ đi tìm hiệp hội huyền môn cầu xin tình thương, mặc kệ nói như thế nào, Lăng Vân Quan là một thành viên của hiệp hội, Nhạc Dã Hạc cũng phải có một hai người quen ở trong đó, chẳng lẽ đối phương cũng không nể nang mặt mũi à?
Ôn Luân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tương lai tốt đẹp hiện ra trước mắt mình.
.
Năm ngày trôi qua thật mau.
Chú Toàn lại bái phỏng Hứa Thanh Mộc, lần này còn dẫn theo mấy thôn dân khác, lần lượt lạy các vị tiên tôn của Lăng Vân Quan một lần, còn cúng kiến không ít rau dưa hoa quả của nhà mình.
Hứa Thanh Mộc biết là ý tốt của bọn họ, vì thế cũng không có từ chối, sảng khoái nhận lấy, thuận tiện hỏi chú Toàn tình huống hiện tại.
Chú Toàn vui sướng nói "Còn chưa tới mùa hoa mà du khách đã rất đông rồi, năm ngoái làm gì tốt như vậy."
Một thôn dân khác cũng nói "May mà có tiểu đạo trưởng! Khó trách Nhạc đạo trưởng cố ý đem chức vị chưởng môn cho thầy, trước đó nghe anh Toàn nói thầy đã khác xưa, tôi còn không tin... Không ngờ thầy lại lợi hại như vậy."
"Tôi đã sớm biết thừa! Nhìn tiểu đạo trưởng không giống người thường, căn bản là tiểu thần tiên!"
...
Một đám người vây quanh Hứa Thanh Mộc, một bên cảm tạ một bên khen ngợi, khiến Hứa Thanh Mộc vui vẻ, ngắt lời bọn họn, nói "Mọi người nên về đi, đông khách như vậy chắc là bận lắm, không cần ở đây lãng phí thời gian. Hơn nữa người đối diện chưa chắc đã từ bỏ ý định, mọi người cũng nên cảnh giác."
Nói tới đây, chú Thúc căm phẫn sục sôi, nói "Bọn họ đúng là chưa có từ bỏ, mấy ngay nay cây đào của bọn họ bị bệnh truyền nhiễm, dám lén lút đem cành bệnh quăng tới chỗ chúng tôi! May mà chúng tôi có đầy đủ kinh nghiệm phòng chống bệnh truyền nhiễm của cây đào, đã đi đốt cành bệnh, cũng làm xong công tác dự phòng. Chỗ chúng tôi một cây cũng không bị bệnh."
Hứa Thanh Mộc nói "Ừm, kỹ thuật của mọi người thật sự không có vấn đề."
Thôn dân liền lập tức nói "Kia cũng nhờ tiểu đạo trưởng, nếu không nhờ thầy hỗ trợ, lần này chúng tôi thật sự phiền toái..."
"Về sau tôi sẽ thường lên Lăng Vân Quan cúng bái."
Hứa Thanh Mộc được tung hô đến độ nghe không nổi nữa, kêu họ dừng lại, nói vài câu rồi khách khí tiễn bọn họ đi.
Nhóm người này vừa đi, Hứa Thanh Mộc cũng chẳng nhàn rỗi được bao lâu, một chốc sau, bé nhỏ trên eo đang im ắng đột nhiên nhảy lên vai Hứa Thanh Mộc nhe răng nhếch miệng.
Hứa Thanh Mộc sợ nó ầm ĩ, bảo "Đừng quậy."
Bé nhỏ không nghe lời, vẫn còn ồn ào.
Hứa Thanh Mộc thở dài, bất đắc dĩ nói "Bạch Mỹ Mỹ, đừng có quậy."
Bé nhỏ lập tức im lặng.
Hứa Thanh Mộc có chút buồn cười, bây giờ gọi nó là bé nhỏ, thủ mộ linh, nó cũng không thèm phản ứng, xem ra rất thích cái tên Bạch Mỹ Mỹ này.
Trấn an Bạch Mỹ Mỹ xong, Hứa Thanh Mộc tính toán thời gian một chút, đoán chắc là Liễu Dịch đang đến đây.
Quả nhiên, một lát sau nhóm tiểu đạo sĩ lại bắt đầu nổ tung, Hạ Tinh Sở mặt mày ủ rũ đi gọi Hứa Thanh Mộc tới.
Hứa Thanh Mộc vừa đến tiền điện liền nghe thấy thanh âm của Liễu Dịch, đối phương đang rất sốt ruột, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy giọng cười tiểu nhân đắc chí.
Khuôn mặt còn ịn năm dấu tay kia sau mới xuất hiện trước mặt của Hứa Thanh Mộc.
"Tên yêu đạo!" Liễu Dịch nhanh chóng ụp cái nồi lên đầu Hứa Thanh Mộc, chính nghĩa nghiêm trang chỉ vào Hứa Thanh Mộc nói "Hạng mục của tụi tao hôm nay sẽ khởi công đúng giờ! Không ngờ tới chứ gì! Hahaha!"
Ôn Luân còn cao hứng hơn so với Liễu Dịch, lập tức không trốn nữa, từ sau cửa điện nhảy ra, trừng mắt hỏi "Thật à?"
Liễu Dịch nói "Thật! Tao còn chụp cả hình!"
Nói xong Liễu Dịch liền lấy hình trong di động ra, một đám công nhân khí thế ngất trời đứng trước biểu ngữ "Khởi công đại cát".
Nhìn thấy tấm hình này, Liễu Dịch và Ôn Luân đồng thời thở phào một hơi.
Năm ngày kia, Liễu Dịch chẳng có ngày nào ngủ ngon.
Mỗi một ngày trôi qua, cây đào ở núi Ngọc Tuyền đều dần chết héo, gã dùng hết cách cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp, chỉ có thể đổ thừa cho nhân viên phụ trách gieo trồng.
Ngược lại với núi Lăng Vân bên này, cây đào càng ngày càng tốt, du khách càng ngày càng nhiều, gã sai người lén đem cành bệnh ném qua núi Lăng Vân cũng vô dụng, người ta trồng tốt quá, một gốc cây cũng không bị nhiễm bệnh.
Liễu Dịch dần mất đi tín nhiệm và cung kính của Diêu Viễn.
Cái này không chỉ liên quan đến vinh hoa phú quý của gã, mà còn liên quan đến danh dự của gã và Liễu gia ở giới nhà giàu.
Gã chỉ có thể cố gắng trấn an Diêu Viễn, hơn nữa còn cho kỳ hạn cuối cùng.
Chính là hôm nay.
Gã nói, chỉ cần khởi công giờ lành, mọi chuyện sẽ tốt trở lại, hoa đào ở núi Ngọc Tuyền cũng sẽ sống lại trước mùa hoa.
Vì thế, sau khi công nhân xúc đất lần thứ nhất, gã liền nhanh chóng chụp tấm hình tìm đến Hứa Thanh Mộc PK.
Ngày hôm nay, gã sẽ rửa sạch nhục nhã!
"Mày còn gì để nói?" Liễu Dịch hất cái mặt có chút hồng của gã, cầm tờ khế lắc lắc nói "Không muốn bị phản phệ thì mau chóng hủy bỏ khắc hỏa phù hahahaha!"
"Ông ồn quá." Hứa Thanh Mộc lấy ngón út gãi lỗ tai, nói "Tôi nói năm ngày, ông thấy đã đến năm ngày chưa?"
Liễu Dịch sửng sốt, thoáng nhìn thời gian trên di động.
Ngày thì đúng rồi, gã mỗi ngày đều đếm như bị dày vò, giống như hòn vọng phu mà nhìn về phía núi Lăng Vân, không thể nào tính sai ngày... Gã lắc đầu, nói "Có dây thun cũng vô ích."
Hứa Thanh Mộc vẫn bình tĩnh nhìn Liễu Dịch, chậm rãi chớp mắt.
Trong lòng Liễu Dịch cảm thấy sợ một cách kỳ lạ, chậm rãi hồi tưởng một trận, mới nhớ tới, ngày hôm đó, lúc gã rời đi đã là qua chính ngọ, bây giờ...
Liễu Dịch ngẩng đầu nhìn thái dương ở trên trời, mơ hồ cảm thấy bản thân lạnh toát cả người.
Đúng lúc đó, di động Liễu Dịch vang lên tiếng chuông, mắt gã dừng lại trên màn hình di động, nhìn thời gian vừa vặn đến 12 giờ.
Hứa Thanh Mộc bấm tay, nhẹ giọng nói "Ồ, vừa qua năm ngày."
Liễu Dịch luống cuống một lát, lại vội vàng ổn định tinh thần của mình, hừ lạnh nói tiếp "Nếu mày là người khác, tao còn có thể bị mày hù, muốn nói phong thủy, cả hiệp hội huyền môn cũng chẳng mấy ai qua được tao."
Hứa Thanh Mộc dùng ánh mắt kích thích nhìn gã, nói "Nghe điện thoại đi."
Liễu Dịch nói "Được thôi, cũng vừa lúc." Nói xong gã tràn đầy tự tin nhận cuộc điện thoại của Diêu Viễn, vẫn dùng tông giọng trầm thấp của đại sư nói "Alo."
Giọng Diêu Viễn nổi điên truyền ra từ trong điện thoại "Đào ra mộ! Đại mộ!"
Trong nháy mắt Liễu Dịch mới phản ứng được người trong điện thoại đang nói cái gì, gã sửng sốt một lát, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc.
Trên gương mặt thiếu niên xinh đẹp kia mang theo một nụ cười nhạt, không có một chút ác ý, thậm chí ngay cả cái thứ quái quỷ xấu đen kia trên vai Hứa Thanh Mộc cũng không thèm nhếch môi trào phúng. Nhưng rất nhanh gã đã cảm thấy được gió lạnh trên đầu, mấy cọng tóc dài thưa thớt của gã run rẩy trong gió.
Sau một trận trời đất ngả nghiêng, Liễu Dịch cứng ngắc nghe thấy tiếng rống giận của Diêu Viễn tiếp tục truyền đến "Đại mộ! Đại mộ được bảo tồn hoàn hảo! Có người ở đó chụp hình rồi! Tung lên mạng! Muốn ém cũng ém không được! Mẹ nó ông chết rồi à? Đại mộ! Đang nói với ông đó!"
Trước mắt Liễu Dịch tối sầm, tay run lên, di động và tờ khế đồng thời rơi xuống.
Gòy xong, lòi loz.
Phàm là làm bất động sản, kỵ nhất là đào được mộ, không chỉ xui xẻo, mà quan trọng hơn, là đào ra đại mộ bảo tồn hoàn hảo, ngành văn vật sẽ lập tức truyền xuống công văn, vì bảo hộ văn vật, tất cả hạng mục phải bị dừng, kỳ hạn công trình hoãn lại.
Từng có một công ty bất động sản vì đào trúng một cái mộ mà kéo dài hai năm, kéo tới khi công ty phá sản.
Thậm chí, mảnh đất mà mình vất vả giành lấy cũng sẽ bị thu hồi, xây một cái bảo tàng ngay tại chỗ.
Một khi phát hiện mộ, nhất là đại mộ được bảo tồn hoàn hảo, đối với công ty bất động sản mà nói dúng là tai họa lớn, tổn thất khó thể nào dự đoán. Mà cái loại tổn thất không thể đoán trước được này, ngay cả bồi thường cũng không có.
Đào ra đại mộ, tất nhiên là sai lầm nghiêm trọng của người thăm dò địa chất và thầy phong thủy Liễu Dịch.
Lần này chẳng những tự hủy đi bài tử của mình, thậm chí còn chôn luôn bài tử của Liễu gia vào lòng đất!
Liễu Dịch chần chờ hồi lâu, cuối cùng mới tiếp nhận đượt sự thật trước mắt, gã cảm thấy lạnh cả người, trừng lớn mắt nhìn Hứa Thanh Mộc, run rẩy, mở miệng nói đứt quãng "Mày... rốt cục mày là ai?"
Tranh chấp vừa rồi bọn họ loáng thoáng nghe hiểu một ít, cũng chẳng hiểu tại sao Liễu Dịch cũng giống ông chủ Hoàng nổi giận đùng đùng chạy đến, rồi lại vội vã chạy đi.
Mặt mày Ôn Luân âm trầm, nghiến răng nhìn Hứa Thanh Mộc.
Trong khoảng thời gian này hắn luôn thầm hy vọng Hứa Thanh Mộc mau mau ngốc trở lại, nhưng xem ra Hứa Thanh Mộc không những không ngốc như hắn muốn, mà sắc mặt càng càng càng hồng hào, mắt sáng như muốn đòi mạng, thật sự tà môn.
Hạ Tinh Sở chạy đến bên người Hứa Thanh Mộc, lo lắng nhìn Hứa Thanh Mộc, nói "Sư huynh, sao chúng ta lại gặp phải người Liễu gia?"
Hứa Thanh Mộc cười với cô bé, nói "Không có gì, đấu pháp nho nhỏ thôi."
Mọi người kinh hãi.
Người của Liễu gia đó, là người của hiệp hội huyền môn, dù có là Nhạc Dã Hạc cũng không thể cùng người ta đấu pháp.
Hạ Tinh Sở vừa muốn khóc, cuống quít đem Hứa Thanh Mộc kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, vội la lên "Anh không sao chứ?"
Hứa Thanh Mộc kỳ quái nói "Sao bị gì được, gã yếu như gì."
Mọi người: ...
Ôn Luân thật sự nghe không nổi nữa, cười nhạo một tiếng "Đứng trước linh điện của tổ sư gia chém gió cái gì, không sợ bị tổ tiên chê cười à."
Hứa Thanh Mộc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói "Tôi vừa cùng Liễu Dịch lập khế, người thua sẽ bị hói đầu. Không thì tôi với anh cũng cược một phen, để coi đầu của mình có hói không."
Ôn Luân phản xạ tự nhiên sờ soạng đầu của mình, đột nhiên hốt hoảng trong lòng.
Hứa Thanh Mộc nói tiếp "Năm ngày sau, nếu tôi thắng, anh nên câm miệng đi là vừa. Thành thật giúp tôi quản lý nội vụ và đệ tử. Chỉ cần làm bé ngoan thì sẽ không bị hói, hiểu chưa?"
Ôn Luân xanh cả mặt, luôn cảm giác được chính mình không thể nào phản bác Hứa Thanh Mộc, chỉ có thể tùy ý để Hứa Thanh Mộc tự đắc xoay người rời đi.
Nhưng Hứa Thanh Mộc vừa bước được vài bước, Ôn Luân nhịn không nổi nữa, ở sau lưng cậu nói "Nếu mày thua thì sao?"
Hứa Thanh Mộc cũng chẳng thèm quay đầu, nói "Tôi chưa từng thua."
Nói xong người cũng biến mất.
Ôn Luân đứng tại chỗ siết chặt nắm tay, thấp giọng tự nói "Không biết tự lượng sức mình..."
Rồi sau đó hắn lại cất cao giọng, nói với các đệ tử khác "Các cậu cũng nghe chưởng môn nói gì rồi đó?"
Hắn tận lực gằn mạnh hai chữ "chưởng môn", tỏ ra quái gở, mọi người liền hùa theo gật đầu.
Hạ Tinh Sở bực bội đám người có mắt không tròng này, hừ một tiếng liền chạy theo Hứa Thanh Mộc.
Ôn Luân đắc ý trong lòng.
Hứa Thanh Mộc nói trước mặt cả đống người thế này, nếu thua thì còn có mặt mũi nào làm chưởng môn nữa? Đến lúc đó hắn sẽ đi tìm hiệp hội huyền môn cầu xin tình thương, mặc kệ nói như thế nào, Lăng Vân Quan là một thành viên của hiệp hội, Nhạc Dã Hạc cũng phải có một hai người quen ở trong đó, chẳng lẽ đối phương cũng không nể nang mặt mũi à?
Ôn Luân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy tương lai tốt đẹp hiện ra trước mắt mình.
.
Năm ngày trôi qua thật mau.
Chú Toàn lại bái phỏng Hứa Thanh Mộc, lần này còn dẫn theo mấy thôn dân khác, lần lượt lạy các vị tiên tôn của Lăng Vân Quan một lần, còn cúng kiến không ít rau dưa hoa quả của nhà mình.
Hứa Thanh Mộc biết là ý tốt của bọn họ, vì thế cũng không có từ chối, sảng khoái nhận lấy, thuận tiện hỏi chú Toàn tình huống hiện tại.
Chú Toàn vui sướng nói "Còn chưa tới mùa hoa mà du khách đã rất đông rồi, năm ngoái làm gì tốt như vậy."
Một thôn dân khác cũng nói "May mà có tiểu đạo trưởng! Khó trách Nhạc đạo trưởng cố ý đem chức vị chưởng môn cho thầy, trước đó nghe anh Toàn nói thầy đã khác xưa, tôi còn không tin... Không ngờ thầy lại lợi hại như vậy."
"Tôi đã sớm biết thừa! Nhìn tiểu đạo trưởng không giống người thường, căn bản là tiểu thần tiên!"
...
Một đám người vây quanh Hứa Thanh Mộc, một bên cảm tạ một bên khen ngợi, khiến Hứa Thanh Mộc vui vẻ, ngắt lời bọn họn, nói "Mọi người nên về đi, đông khách như vậy chắc là bận lắm, không cần ở đây lãng phí thời gian. Hơn nữa người đối diện chưa chắc đã từ bỏ ý định, mọi người cũng nên cảnh giác."
Nói tới đây, chú Thúc căm phẫn sục sôi, nói "Bọn họ đúng là chưa có từ bỏ, mấy ngay nay cây đào của bọn họ bị bệnh truyền nhiễm, dám lén lút đem cành bệnh quăng tới chỗ chúng tôi! May mà chúng tôi có đầy đủ kinh nghiệm phòng chống bệnh truyền nhiễm của cây đào, đã đi đốt cành bệnh, cũng làm xong công tác dự phòng. Chỗ chúng tôi một cây cũng không bị bệnh."
Hứa Thanh Mộc nói "Ừm, kỹ thuật của mọi người thật sự không có vấn đề."
Thôn dân liền lập tức nói "Kia cũng nhờ tiểu đạo trưởng, nếu không nhờ thầy hỗ trợ, lần này chúng tôi thật sự phiền toái..."
"Về sau tôi sẽ thường lên Lăng Vân Quan cúng bái."
Hứa Thanh Mộc được tung hô đến độ nghe không nổi nữa, kêu họ dừng lại, nói vài câu rồi khách khí tiễn bọn họ đi.
Nhóm người này vừa đi, Hứa Thanh Mộc cũng chẳng nhàn rỗi được bao lâu, một chốc sau, bé nhỏ trên eo đang im ắng đột nhiên nhảy lên vai Hứa Thanh Mộc nhe răng nhếch miệng.
Hứa Thanh Mộc sợ nó ầm ĩ, bảo "Đừng quậy."
Bé nhỏ không nghe lời, vẫn còn ồn ào.
Hứa Thanh Mộc thở dài, bất đắc dĩ nói "Bạch Mỹ Mỹ, đừng có quậy."
Bé nhỏ lập tức im lặng.
Hứa Thanh Mộc có chút buồn cười, bây giờ gọi nó là bé nhỏ, thủ mộ linh, nó cũng không thèm phản ứng, xem ra rất thích cái tên Bạch Mỹ Mỹ này.
Trấn an Bạch Mỹ Mỹ xong, Hứa Thanh Mộc tính toán thời gian một chút, đoán chắc là Liễu Dịch đang đến đây.
Quả nhiên, một lát sau nhóm tiểu đạo sĩ lại bắt đầu nổ tung, Hạ Tinh Sở mặt mày ủ rũ đi gọi Hứa Thanh Mộc tới.
Hứa Thanh Mộc vừa đến tiền điện liền nghe thấy thanh âm của Liễu Dịch, đối phương đang rất sốt ruột, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy giọng cười tiểu nhân đắc chí.
Khuôn mặt còn ịn năm dấu tay kia sau mới xuất hiện trước mặt của Hứa Thanh Mộc.
"Tên yêu đạo!" Liễu Dịch nhanh chóng ụp cái nồi lên đầu Hứa Thanh Mộc, chính nghĩa nghiêm trang chỉ vào Hứa Thanh Mộc nói "Hạng mục của tụi tao hôm nay sẽ khởi công đúng giờ! Không ngờ tới chứ gì! Hahaha!"
Ôn Luân còn cao hứng hơn so với Liễu Dịch, lập tức không trốn nữa, từ sau cửa điện nhảy ra, trừng mắt hỏi "Thật à?"
Liễu Dịch nói "Thật! Tao còn chụp cả hình!"
Nói xong Liễu Dịch liền lấy hình trong di động ra, một đám công nhân khí thế ngất trời đứng trước biểu ngữ "Khởi công đại cát".
Nhìn thấy tấm hình này, Liễu Dịch và Ôn Luân đồng thời thở phào một hơi.
Năm ngày kia, Liễu Dịch chẳng có ngày nào ngủ ngon.
Mỗi một ngày trôi qua, cây đào ở núi Ngọc Tuyền đều dần chết héo, gã dùng hết cách cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp, chỉ có thể đổ thừa cho nhân viên phụ trách gieo trồng.
Ngược lại với núi Lăng Vân bên này, cây đào càng ngày càng tốt, du khách càng ngày càng nhiều, gã sai người lén đem cành bệnh ném qua núi Lăng Vân cũng vô dụng, người ta trồng tốt quá, một gốc cây cũng không bị nhiễm bệnh.
Liễu Dịch dần mất đi tín nhiệm và cung kính của Diêu Viễn.
Cái này không chỉ liên quan đến vinh hoa phú quý của gã, mà còn liên quan đến danh dự của gã và Liễu gia ở giới nhà giàu.
Gã chỉ có thể cố gắng trấn an Diêu Viễn, hơn nữa còn cho kỳ hạn cuối cùng.
Chính là hôm nay.
Gã nói, chỉ cần khởi công giờ lành, mọi chuyện sẽ tốt trở lại, hoa đào ở núi Ngọc Tuyền cũng sẽ sống lại trước mùa hoa.
Vì thế, sau khi công nhân xúc đất lần thứ nhất, gã liền nhanh chóng chụp tấm hình tìm đến Hứa Thanh Mộc PK.
Ngày hôm nay, gã sẽ rửa sạch nhục nhã!
"Mày còn gì để nói?" Liễu Dịch hất cái mặt có chút hồng của gã, cầm tờ khế lắc lắc nói "Không muốn bị phản phệ thì mau chóng hủy bỏ khắc hỏa phù hahahaha!"
"Ông ồn quá." Hứa Thanh Mộc lấy ngón út gãi lỗ tai, nói "Tôi nói năm ngày, ông thấy đã đến năm ngày chưa?"
Liễu Dịch sửng sốt, thoáng nhìn thời gian trên di động.
Ngày thì đúng rồi, gã mỗi ngày đều đếm như bị dày vò, giống như hòn vọng phu mà nhìn về phía núi Lăng Vân, không thể nào tính sai ngày... Gã lắc đầu, nói "Có dây thun cũng vô ích."
Hứa Thanh Mộc vẫn bình tĩnh nhìn Liễu Dịch, chậm rãi chớp mắt.
Trong lòng Liễu Dịch cảm thấy sợ một cách kỳ lạ, chậm rãi hồi tưởng một trận, mới nhớ tới, ngày hôm đó, lúc gã rời đi đã là qua chính ngọ, bây giờ...
Liễu Dịch ngẩng đầu nhìn thái dương ở trên trời, mơ hồ cảm thấy bản thân lạnh toát cả người.
Đúng lúc đó, di động Liễu Dịch vang lên tiếng chuông, mắt gã dừng lại trên màn hình di động, nhìn thời gian vừa vặn đến 12 giờ.
Hứa Thanh Mộc bấm tay, nhẹ giọng nói "Ồ, vừa qua năm ngày."
Liễu Dịch luống cuống một lát, lại vội vàng ổn định tinh thần của mình, hừ lạnh nói tiếp "Nếu mày là người khác, tao còn có thể bị mày hù, muốn nói phong thủy, cả hiệp hội huyền môn cũng chẳng mấy ai qua được tao."
Hứa Thanh Mộc dùng ánh mắt kích thích nhìn gã, nói "Nghe điện thoại đi."
Liễu Dịch nói "Được thôi, cũng vừa lúc." Nói xong gã tràn đầy tự tin nhận cuộc điện thoại của Diêu Viễn, vẫn dùng tông giọng trầm thấp của đại sư nói "Alo."
Giọng Diêu Viễn nổi điên truyền ra từ trong điện thoại "Đào ra mộ! Đại mộ!"
Trong nháy mắt Liễu Dịch mới phản ứng được người trong điện thoại đang nói cái gì, gã sửng sốt một lát, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc.
Trên gương mặt thiếu niên xinh đẹp kia mang theo một nụ cười nhạt, không có một chút ác ý, thậm chí ngay cả cái thứ quái quỷ xấu đen kia trên vai Hứa Thanh Mộc cũng không thèm nhếch môi trào phúng. Nhưng rất nhanh gã đã cảm thấy được gió lạnh trên đầu, mấy cọng tóc dài thưa thớt của gã run rẩy trong gió.
Sau một trận trời đất ngả nghiêng, Liễu Dịch cứng ngắc nghe thấy tiếng rống giận của Diêu Viễn tiếp tục truyền đến "Đại mộ! Đại mộ được bảo tồn hoàn hảo! Có người ở đó chụp hình rồi! Tung lên mạng! Muốn ém cũng ém không được! Mẹ nó ông chết rồi à? Đại mộ! Đang nói với ông đó!"
Trước mắt Liễu Dịch tối sầm, tay run lên, di động và tờ khế đồng thời rơi xuống.
Gòy xong, lòi loz.
Phàm là làm bất động sản, kỵ nhất là đào được mộ, không chỉ xui xẻo, mà quan trọng hơn, là đào ra đại mộ bảo tồn hoàn hảo, ngành văn vật sẽ lập tức truyền xuống công văn, vì bảo hộ văn vật, tất cả hạng mục phải bị dừng, kỳ hạn công trình hoãn lại.
Từng có một công ty bất động sản vì đào trúng một cái mộ mà kéo dài hai năm, kéo tới khi công ty phá sản.
Thậm chí, mảnh đất mà mình vất vả giành lấy cũng sẽ bị thu hồi, xây một cái bảo tàng ngay tại chỗ.
Một khi phát hiện mộ, nhất là đại mộ được bảo tồn hoàn hảo, đối với công ty bất động sản mà nói dúng là tai họa lớn, tổn thất khó thể nào dự đoán. Mà cái loại tổn thất không thể đoán trước được này, ngay cả bồi thường cũng không có.
Đào ra đại mộ, tất nhiên là sai lầm nghiêm trọng của người thăm dò địa chất và thầy phong thủy Liễu Dịch.
Lần này chẳng những tự hủy đi bài tử của mình, thậm chí còn chôn luôn bài tử của Liễu gia vào lòng đất!
Liễu Dịch chần chờ hồi lâu, cuối cùng mới tiếp nhận đượt sự thật trước mắt, gã cảm thấy lạnh cả người, trừng lớn mắt nhìn Hứa Thanh Mộc, run rẩy, mở miệng nói đứt quãng "Mày... rốt cục mày là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.