Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 4: Thủ mộ linh nho nhỏ
Mộc Nhất Liễu
26/11/2021
Bóng đen kia cũng không sợ, cứ thế mà nhìn lại Hứa Thanh Mộc.
Mơ hồ nhìn ra hình dạng người, ở vị trí mắt có hai khối màu trắng dị thường, nhìn qua thì hơi rợn người.
Hứa Thanh Mộc thoáng nhíu mày, chỗ miệng của bóng đen kia đột nhiên nứt ra một đường cong, hé ra một họng răng nanh chi chít, lộ ra vẻ mặt quái dị với Hứa Thanh Mộc, miễn cưỡng giải thích mà nói... chắc là đang cười.
Hứa Thanh Mộc càng cảm thấy kỳ quái, dù cho Lăng Vân Quan hương khói không vượng, nhưng tượng của các vị tiên tôn vẫn có lực uy hiếp, thứ dơ bẩn này nọ cũng không dám thò đầu ra.
Nhưng bóng đen nho nhỏ trước mắt này, không chỉ không sợ, mà thấy Hứa Thanh Mộc xong lại còn tỏ vẻ thân thiết.
Tuy bộ dáng thân thiết của nó rất là xấu.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy buồn cười, nâng tay nói với bóng đen kia "Lại đây."
Ông chủ Hoàng tính nhúc nhích, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Hứa Thanh Mộc không ở trên mặt gã, nhất thời gã cảm thấy lạnh cả người, đứng tại chỗ không dám động đậy. Bóng đen sau lưng gã như được ban thưởng, vui mừng bay đến lòng bàn tay của Hứa Thanh Mộc, há ra cái miệng xấu xí thật lớn, cười lấy lòng Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc vô cùng cẩn thận nhìn hình dáng của bóng đen một lần, nhận ra nó là thứ gì.
Một bé thủ mộ linh nho nhỏ.
Thủ mộ linh không giống với ma quỷ bình thường, ở trong mộ lâu năm sẽ tự nhiên sinh ra. Bởi vì hình thành tự nhiên, không có cha mẹ, thủ mộ linh đều tự mình lớn lên, phần lớn hình dáng đều tham chiếu từ vật bồi táng ở trong huyệt, hình thù ký quái gì cũng có.
Con trước mắt này, cũng quá mức tùy ý rồi. Có thể nhìn ra thân thể tham chiếu từ tượng người gốm cầm kiếm, có chút mộc mạc, còn khuôn mặt thì lại tham chiếu quỷ quái trong mấy bức bích họa, nhìn chung lại, đúng là xấu một cách độc đáo.
Hơn nữa, con này hẳn là lần đầu tiên ra khỏi mộ, đối với thế giới bên ngoài đều rất tò mò, cũng không sợ người, chỉ thấy linh lực của Hứa Thanh Mộc mạnh mẽ, liền theo bản năng muốn tới gần hấp thu.
Một tấm chiếu mới.
Hứa Thanh Mộc buồn cười nhìn bé nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay mình, thế nhưng lại không muốn bóp chết nó.
Đợi đã lâu, ông chủ Hoàng mới cẩn thận hỏi "Đạo trưởng... sao vậy?"
Lúc này Hứa Thanh Mộc mới nhớ tới trong phòng còn ông chủ Hoàng xui xẻo, nhìn về phía gã, hỏi "Gần đây ông có đi ngang qua núi hoang đất hoang gì không?"
Ông chủ Hoàng khẩn trương nói "Không có núi hoang đất hoang... Miễn cưỡng mà nói thì chính là đi khảo sát núi Ngọc Tuyền để chuẩn bị khai hoang, chỗ đó không có người ở, rất hoang vắng."
Hứa Thanh Mộc "À" một tiếng, đi ra cửa nhìn về phía hướng núi Ngọc Tuyền, vì bị che khuất, nên chỉ nhìn thấy một chút đỉnh núi.
Ngàn năm trước, núi Ngọc Tuyền cũng coi như là một khối đất lành, Hứa Thanh Mộc mơ hồ nhớ tới chính mình cùng ai đó nói qua, nếu mình chết sẽ chôn ở đó. Sau đó bản thân liền bị sét đánh chết không toàn thây, cũng không biết là ai đã chiếm miếng đất lành kia, còn nuôi ra một bé thủ mộ linh nữa.
Qua thật lâu, ông chủ Hoàng cẩn thận hỏi "Sao vậy? Có phải con gặp... thứ dơ bẩn gì không?"
Hứa Thanh Mộc đáp "Cũng không hẳn, chỉ là... hạng mục của mấy người có thể đã động vào âm trạch của ai đó."
Ông chủ Hoàng kinh hãi, nói "Không thể nào, chúng con đã sớm thỉnh thầy xem qua, núi Ngọc Tuyền không thích hợp xây âm trạch."
"Đó là hiện tại." Hứa Thanh Mộc nhanh chóng nói "Đã một ngàn năm rồi, địa thế núi sông không biết đã thay đổi bao nhiêu."
Ông chủ Hoàng quả thực muốn khóc, kinh hoảng nói "Con sẽ rời hạng mục, lập tức bỏ, con..."
Lải nhải liên miên gì đó lúc sau Hứa Thanh Mộc cũng không có tâm trạng để nghe, khoát tay ý bảo cậu đi đây.
Ông chủ Hoàng vội vàng chạy đi, tới cửa liền lăn trở lại, thần tình hoảng sợ tìm đến Ôn Luân, trực tiếp lấy ra chi phiếu cúng Lăng Vân Quan 10 vạn công đức (350tr). Tấm chi phiếu nhẹ bổng kia khiến tất cả tiểu đạo sĩ trong Lăng Vân Quan bối rối, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mộc đều vô cùng quái dị.
Nhưng Hứa Thanh Mộc bây giờ cũng không có tâm tình quan tâm đám nhóc này, cậu nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đi đến núi Ngọc Tuyền nhìn xem đám người kia muốn làm gì.
Hứa Thanh Mộc nhàn tản đi về phía núi Ngọc Tuyền, thủ mộ linh ngoan ngoãn xem mình như vật trang sức trên người Hứa Thanh Mộc, trên đường nếu tình cờ gặp được một tia linh khí, bé nhỏ sẽ chạy tới bắt lấy, giống như chó con chậm rãi gặm xương. Hứa Thanh Mộc thấy nó chơi vui, cũng không quản đến nó.
Mới vừa đi đến chân núi Ngọc Tuyền, Hứa Thanh Mộc chợt nghe ai đó hô "Tiểu đạo sĩ", kêu được vài tiếng, Hứa Thanh Mộc mới nhận ra người kia kêu mình, dừng chân quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niêng vác cái cuốc.
Hứa Thanh Mộc tìm tòi trong ký ức một lát, nhớ ra đây là thôn dân núi Lăng Vân.
Đa số nguyên liệu nấu ăn hằng ngày của Lăng Vân Quan là mua từ chỗ thôn dân, mà người đàn ông này phụ trách cách mấy ngày giao đồ ăn một lần, trước kia Hứa Thanh Mộc đều gọi người này là chú Toàn.
Chú Toàn là một nhân dân lao động điển hình, thân thể rắn chắc, mỗi đường cơ bắp trên nước da sẫm màu trông cùng khỏe mạnh, cười với Hứa Thanh Mộc cũng rất dịu dàng. Chú Toàn lục lọi trong túi đồ, lấy ra một trái quýt, đưa cho Hứa Thanh Mộc nói "Lại tìm không ra đường về hả? Chú Toàn cho con nè."
Hứa Thanh Mộc do dự, nhưng nhìn thấy nụ cười kia, vẫn là nhận lấy quả quýt, nói "Không phải, có chút việc, đi ra ngoài một chút."
Chú Toàn nhìn chằm chằm mặt Hứa Thanh Mộc một lát, cười nói "Hôm nay tỉnh táo quá ta, nhưng mà... con đi đâu đó, sao sư muội không đi theo con? Con đi một mình cũng không an toàn."
Hứa Thanh Mộc già dặn trả lời "Đi núi Ngọc Tuyền xem bọn kia đang làm gì."
Chú Toàn sửng sốt, sau đó bật cười, nói "Con nít con nôi, xem ra gì được? Cũng chỉ là trồng cây làm cảnh khu gì gì đó, chú xem hết rồi."
Hứa Thanh Mộc hỏi "Ồ, làm đẹp không?"
"Rất đẹp, nụ hoa đào mọc ra rất khỏe khoắn..." Chú Toàn càng nói giọng càng thấp, sau đó thở dài "Năm nay thật kỳ quái, cây đào bên này của chúng ta sinh trưởng không tốt, nụ hoa vừa mọc ra liền rụng... Kiểm không ra bệnh gì, sắp đến mùa hoa rồi... Từng gốc từng gốc đều bị héo, chú thấy thu hoạch nông sản năm nay nhất định sẽ mất mùa, vậy thì thật sự rất phiền toái..."
Hứa Thanh Mộc nói "Sao lại thế? Loại đào này trên núi Lăng Vân đã có bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, sao lại mất mùa?"
Chú Toàn cười khổ một tiếng, bảo "Chú nghe nói bên phía núi Ngọc Tuyền mời chuyên gia làm khoa học gieo trồng gì đó, quy mô hóa quản lý. Có thể phương pháp của chúng ta đã cũ rồi, theo không kịp thời đại."
Hứa Thanh Mộc không nói gì, chú Toàn trầm mặc một trận, còn nói "Nếu thật sự thu hoạch không tốt... Có thể tất cả mọi người sẽ cân nhắc đến chuyện bán đất cho người bên núi Ngọc Tuyền... nhưng mà... chúng ta đều là nông dân, không có đất thì làm ăn được gì nữa? Vả lại chúng ta đời đời đều sống ở đây, thật sự rất không nỡ..."
Hứa Thanh Mộc nhăn mắt nhíu mày, đứng dậy đi về phía trước vài bước, thấy khu bán vé của núi Ngọc Tuyền cách đó không xa.
Đúng là xây rất có khí thế, hai bức tượng đá Kỳ Lân mắt to sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm về hướng núi Lăng Vân.
Thì ra là thế.
Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, bước về phía chú Toàn.
Kỳ Lân đá có thể tiêu tai ngừa hạn, thuộc về thần thú hỏa khí thịnh vượng. Mà cây đào thì sợ lửa, đối diện kỳ lân đá sẽ bị hỏa khí gây thương tích, dần dần héo rũ. Đối phương có lẽ đã mời thầy phong thủy, còn động tay động chân với kỳ lân đá, khiến hỏa khí của chúng càng vượng, nhìn chòng chọc về phía núi Lăng Vân, chính là muốn đốt cháy hết cây đào trên núi Lăng Vân.
Nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn cấp thấp, Hứa Thanh Mộc cũng không để trong lòng, nói "Chú yên tâm, cây đào cần ít nhất ba đến năm năm mới có thể bước vào giai đoạn ra quả thịnh kì, lúc này bọn họ mới năm thứ hai, hoa quả cũng sẽ không tốt bằng núi Lăng Vân. Khoa học gieo trồng cũng cần tổng kết từ kinh nghiệm của người đi trước, kỹ thuật của mọi người không có vấn đề."
Chú Toàn cười dịu dàng, cũng không đem lời nói của nhóc ngốc hay nổi điên này để trong lòng, nói "Được rồi, chú đi trước, con muốn chơi thì chơi đi, nhưng nhớ về sớm đó."
Nói xong chú Toàn liền xoay người rời đi, Hứa Thanh Mộc cầm quả quýt nhìn chỗ bán vé của núi Ngọc Tuyền, rồi cũng đi về.
Ngày hôm sau, lúc chú toàn đem đồ ăn giao tới Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc cố ý tìm chú, đưa cho chú tấm bùa được xếp thành hình tam giác.
Chú Toàn cầm lá bùa nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện chỗ nào bất thường, cười nói "Cái này có lợi gì không?"
Hứa Thanh Mộc nói "Khắc hỏa khí, cầm lấy treo đại lên một cây đào, nội trong năm trăm mẫu, những cây đào đó sẽ không bị hỏa khí làm tổn thương, rất nhanh sẽ phục hồi."
"Thằng nhóc này..." Chú Toàn cười cười, lại lắc đầu, vẫn là nhận lấy ý tốt này, nói "Cảm ơn."
Hứa Thanh Mộc nhấn mạnh "Nhất định phải treo lên."
Chú Toàn không để ý lắm, gật đầu đem lá búa bỏ vào túi, liền cùng các tiểu đạo sĩ khác kiểm kê nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Chiều tối về đến nhà, chú Toàn đi tới rừng đào trước nhà mình, nhìn thấy mấy cây đào đang hấp hối, suy tính một chút tổn thất, khó chịu không biết phải làm thế nào. Ủ rũ một trận, chú bỗng nhiên nhớ tới lá bùa mà Hứa Thanh Mộc cho mình.
Tuy không biết có tác dụng gì, nhưng cũng là ý tốt của đứa nhỏ kia, chú cười khẽ, lấy lá bùa ra, cột lại trên nhánh cây.
Chú cũng chẳng ôm hy vọng gì.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ lấy rừng đào đầy tử khí, từ từ, lá bùa không có hy vọng kia phát ra quang mang màu vàng, sau đó lan rộng từng chút một, trong phạm vi được hào quang màu vàng chiếu rọi, tất cả cây đào giống như được tưới nước đầy đủ, nụ hoa sắp héo rũ cùng với nhanh cây ảm đạm vô quang dần dần sống lại, lúc trời tờ mờ sáng, đón lấy ánh mặt trời, nhành cây vươn ra.
Mơ hồ nhìn ra hình dạng người, ở vị trí mắt có hai khối màu trắng dị thường, nhìn qua thì hơi rợn người.
Hứa Thanh Mộc thoáng nhíu mày, chỗ miệng của bóng đen kia đột nhiên nứt ra một đường cong, hé ra một họng răng nanh chi chít, lộ ra vẻ mặt quái dị với Hứa Thanh Mộc, miễn cưỡng giải thích mà nói... chắc là đang cười.
Hứa Thanh Mộc càng cảm thấy kỳ quái, dù cho Lăng Vân Quan hương khói không vượng, nhưng tượng của các vị tiên tôn vẫn có lực uy hiếp, thứ dơ bẩn này nọ cũng không dám thò đầu ra.
Nhưng bóng đen nho nhỏ trước mắt này, không chỉ không sợ, mà thấy Hứa Thanh Mộc xong lại còn tỏ vẻ thân thiết.
Tuy bộ dáng thân thiết của nó rất là xấu.
Hứa Thanh Mộc cảm thấy buồn cười, nâng tay nói với bóng đen kia "Lại đây."
Ông chủ Hoàng tính nhúc nhích, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Hứa Thanh Mộc không ở trên mặt gã, nhất thời gã cảm thấy lạnh cả người, đứng tại chỗ không dám động đậy. Bóng đen sau lưng gã như được ban thưởng, vui mừng bay đến lòng bàn tay của Hứa Thanh Mộc, há ra cái miệng xấu xí thật lớn, cười lấy lòng Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc vô cùng cẩn thận nhìn hình dáng của bóng đen một lần, nhận ra nó là thứ gì.
Một bé thủ mộ linh nho nhỏ.
Thủ mộ linh không giống với ma quỷ bình thường, ở trong mộ lâu năm sẽ tự nhiên sinh ra. Bởi vì hình thành tự nhiên, không có cha mẹ, thủ mộ linh đều tự mình lớn lên, phần lớn hình dáng đều tham chiếu từ vật bồi táng ở trong huyệt, hình thù ký quái gì cũng có.
Con trước mắt này, cũng quá mức tùy ý rồi. Có thể nhìn ra thân thể tham chiếu từ tượng người gốm cầm kiếm, có chút mộc mạc, còn khuôn mặt thì lại tham chiếu quỷ quái trong mấy bức bích họa, nhìn chung lại, đúng là xấu một cách độc đáo.
Hơn nữa, con này hẳn là lần đầu tiên ra khỏi mộ, đối với thế giới bên ngoài đều rất tò mò, cũng không sợ người, chỉ thấy linh lực của Hứa Thanh Mộc mạnh mẽ, liền theo bản năng muốn tới gần hấp thu.
Một tấm chiếu mới.
Hứa Thanh Mộc buồn cười nhìn bé nhỏ nhảy nhót trong lòng bàn tay mình, thế nhưng lại không muốn bóp chết nó.
Đợi đã lâu, ông chủ Hoàng mới cẩn thận hỏi "Đạo trưởng... sao vậy?"
Lúc này Hứa Thanh Mộc mới nhớ tới trong phòng còn ông chủ Hoàng xui xẻo, nhìn về phía gã, hỏi "Gần đây ông có đi ngang qua núi hoang đất hoang gì không?"
Ông chủ Hoàng khẩn trương nói "Không có núi hoang đất hoang... Miễn cưỡng mà nói thì chính là đi khảo sát núi Ngọc Tuyền để chuẩn bị khai hoang, chỗ đó không có người ở, rất hoang vắng."
Hứa Thanh Mộc "À" một tiếng, đi ra cửa nhìn về phía hướng núi Ngọc Tuyền, vì bị che khuất, nên chỉ nhìn thấy một chút đỉnh núi.
Ngàn năm trước, núi Ngọc Tuyền cũng coi như là một khối đất lành, Hứa Thanh Mộc mơ hồ nhớ tới chính mình cùng ai đó nói qua, nếu mình chết sẽ chôn ở đó. Sau đó bản thân liền bị sét đánh chết không toàn thây, cũng không biết là ai đã chiếm miếng đất lành kia, còn nuôi ra một bé thủ mộ linh nữa.
Qua thật lâu, ông chủ Hoàng cẩn thận hỏi "Sao vậy? Có phải con gặp... thứ dơ bẩn gì không?"
Hứa Thanh Mộc đáp "Cũng không hẳn, chỉ là... hạng mục của mấy người có thể đã động vào âm trạch của ai đó."
Ông chủ Hoàng kinh hãi, nói "Không thể nào, chúng con đã sớm thỉnh thầy xem qua, núi Ngọc Tuyền không thích hợp xây âm trạch."
"Đó là hiện tại." Hứa Thanh Mộc nhanh chóng nói "Đã một ngàn năm rồi, địa thế núi sông không biết đã thay đổi bao nhiêu."
Ông chủ Hoàng quả thực muốn khóc, kinh hoảng nói "Con sẽ rời hạng mục, lập tức bỏ, con..."
Lải nhải liên miên gì đó lúc sau Hứa Thanh Mộc cũng không có tâm trạng để nghe, khoát tay ý bảo cậu đi đây.
Ông chủ Hoàng vội vàng chạy đi, tới cửa liền lăn trở lại, thần tình hoảng sợ tìm đến Ôn Luân, trực tiếp lấy ra chi phiếu cúng Lăng Vân Quan 10 vạn công đức (350tr). Tấm chi phiếu nhẹ bổng kia khiến tất cả tiểu đạo sĩ trong Lăng Vân Quan bối rối, ánh mắt nhìn Hứa Thanh Mộc đều vô cùng quái dị.
Nhưng Hứa Thanh Mộc bây giờ cũng không có tâm tình quan tâm đám nhóc này, cậu nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đi đến núi Ngọc Tuyền nhìn xem đám người kia muốn làm gì.
Hứa Thanh Mộc nhàn tản đi về phía núi Ngọc Tuyền, thủ mộ linh ngoan ngoãn xem mình như vật trang sức trên người Hứa Thanh Mộc, trên đường nếu tình cờ gặp được một tia linh khí, bé nhỏ sẽ chạy tới bắt lấy, giống như chó con chậm rãi gặm xương. Hứa Thanh Mộc thấy nó chơi vui, cũng không quản đến nó.
Mới vừa đi đến chân núi Ngọc Tuyền, Hứa Thanh Mộc chợt nghe ai đó hô "Tiểu đạo sĩ", kêu được vài tiếng, Hứa Thanh Mộc mới nhận ra người kia kêu mình, dừng chân quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niêng vác cái cuốc.
Hứa Thanh Mộc tìm tòi trong ký ức một lát, nhớ ra đây là thôn dân núi Lăng Vân.
Đa số nguyên liệu nấu ăn hằng ngày của Lăng Vân Quan là mua từ chỗ thôn dân, mà người đàn ông này phụ trách cách mấy ngày giao đồ ăn một lần, trước kia Hứa Thanh Mộc đều gọi người này là chú Toàn.
Chú Toàn là một nhân dân lao động điển hình, thân thể rắn chắc, mỗi đường cơ bắp trên nước da sẫm màu trông cùng khỏe mạnh, cười với Hứa Thanh Mộc cũng rất dịu dàng. Chú Toàn lục lọi trong túi đồ, lấy ra một trái quýt, đưa cho Hứa Thanh Mộc nói "Lại tìm không ra đường về hả? Chú Toàn cho con nè."
Hứa Thanh Mộc do dự, nhưng nhìn thấy nụ cười kia, vẫn là nhận lấy quả quýt, nói "Không phải, có chút việc, đi ra ngoài một chút."
Chú Toàn nhìn chằm chằm mặt Hứa Thanh Mộc một lát, cười nói "Hôm nay tỉnh táo quá ta, nhưng mà... con đi đâu đó, sao sư muội không đi theo con? Con đi một mình cũng không an toàn."
Hứa Thanh Mộc già dặn trả lời "Đi núi Ngọc Tuyền xem bọn kia đang làm gì."
Chú Toàn sửng sốt, sau đó bật cười, nói "Con nít con nôi, xem ra gì được? Cũng chỉ là trồng cây làm cảnh khu gì gì đó, chú xem hết rồi."
Hứa Thanh Mộc hỏi "Ồ, làm đẹp không?"
"Rất đẹp, nụ hoa đào mọc ra rất khỏe khoắn..." Chú Toàn càng nói giọng càng thấp, sau đó thở dài "Năm nay thật kỳ quái, cây đào bên này của chúng ta sinh trưởng không tốt, nụ hoa vừa mọc ra liền rụng... Kiểm không ra bệnh gì, sắp đến mùa hoa rồi... Từng gốc từng gốc đều bị héo, chú thấy thu hoạch nông sản năm nay nhất định sẽ mất mùa, vậy thì thật sự rất phiền toái..."
Hứa Thanh Mộc nói "Sao lại thế? Loại đào này trên núi Lăng Vân đã có bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, sao lại mất mùa?"
Chú Toàn cười khổ một tiếng, bảo "Chú nghe nói bên phía núi Ngọc Tuyền mời chuyên gia làm khoa học gieo trồng gì đó, quy mô hóa quản lý. Có thể phương pháp của chúng ta đã cũ rồi, theo không kịp thời đại."
Hứa Thanh Mộc không nói gì, chú Toàn trầm mặc một trận, còn nói "Nếu thật sự thu hoạch không tốt... Có thể tất cả mọi người sẽ cân nhắc đến chuyện bán đất cho người bên núi Ngọc Tuyền... nhưng mà... chúng ta đều là nông dân, không có đất thì làm ăn được gì nữa? Vả lại chúng ta đời đời đều sống ở đây, thật sự rất không nỡ..."
Hứa Thanh Mộc nhăn mắt nhíu mày, đứng dậy đi về phía trước vài bước, thấy khu bán vé của núi Ngọc Tuyền cách đó không xa.
Đúng là xây rất có khí thế, hai bức tượng đá Kỳ Lân mắt to sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm về hướng núi Lăng Vân.
Thì ra là thế.
Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, bước về phía chú Toàn.
Kỳ Lân đá có thể tiêu tai ngừa hạn, thuộc về thần thú hỏa khí thịnh vượng. Mà cây đào thì sợ lửa, đối diện kỳ lân đá sẽ bị hỏa khí gây thương tích, dần dần héo rũ. Đối phương có lẽ đã mời thầy phong thủy, còn động tay động chân với kỳ lân đá, khiến hỏa khí của chúng càng vượng, nhìn chòng chọc về phía núi Lăng Vân, chính là muốn đốt cháy hết cây đào trên núi Lăng Vân.
Nhưng đây cũng chỉ là thủ đoạn cấp thấp, Hứa Thanh Mộc cũng không để trong lòng, nói "Chú yên tâm, cây đào cần ít nhất ba đến năm năm mới có thể bước vào giai đoạn ra quả thịnh kì, lúc này bọn họ mới năm thứ hai, hoa quả cũng sẽ không tốt bằng núi Lăng Vân. Khoa học gieo trồng cũng cần tổng kết từ kinh nghiệm của người đi trước, kỹ thuật của mọi người không có vấn đề."
Chú Toàn cười dịu dàng, cũng không đem lời nói của nhóc ngốc hay nổi điên này để trong lòng, nói "Được rồi, chú đi trước, con muốn chơi thì chơi đi, nhưng nhớ về sớm đó."
Nói xong chú Toàn liền xoay người rời đi, Hứa Thanh Mộc cầm quả quýt nhìn chỗ bán vé của núi Ngọc Tuyền, rồi cũng đi về.
Ngày hôm sau, lúc chú toàn đem đồ ăn giao tới Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc cố ý tìm chú, đưa cho chú tấm bùa được xếp thành hình tam giác.
Chú Toàn cầm lá bùa nhìn tới nhìn lui, cũng không phát hiện chỗ nào bất thường, cười nói "Cái này có lợi gì không?"
Hứa Thanh Mộc nói "Khắc hỏa khí, cầm lấy treo đại lên một cây đào, nội trong năm trăm mẫu, những cây đào đó sẽ không bị hỏa khí làm tổn thương, rất nhanh sẽ phục hồi."
"Thằng nhóc này..." Chú Toàn cười cười, lại lắc đầu, vẫn là nhận lấy ý tốt này, nói "Cảm ơn."
Hứa Thanh Mộc nhấn mạnh "Nhất định phải treo lên."
Chú Toàn không để ý lắm, gật đầu đem lá búa bỏ vào túi, liền cùng các tiểu đạo sĩ khác kiểm kê nguyên liệu nấu ăn hôm nay.
Chiều tối về đến nhà, chú Toàn đi tới rừng đào trước nhà mình, nhìn thấy mấy cây đào đang hấp hối, suy tính một chút tổn thất, khó chịu không biết phải làm thế nào. Ủ rũ một trận, chú bỗng nhiên nhớ tới lá bùa mà Hứa Thanh Mộc cho mình.
Tuy không biết có tác dụng gì, nhưng cũng là ý tốt của đứa nhỏ kia, chú cười khẽ, lấy lá bùa ra, cột lại trên nhánh cây.
Chú cũng chẳng ôm hy vọng gì.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ lấy rừng đào đầy tử khí, từ từ, lá bùa không có hy vọng kia phát ra quang mang màu vàng, sau đó lan rộng từng chút một, trong phạm vi được hào quang màu vàng chiếu rọi, tất cả cây đào giống như được tưới nước đầy đủ, nụ hoa sắp héo rũ cùng với nhanh cây ảm đạm vô quang dần dần sống lại, lúc trời tờ mờ sáng, đón lấy ánh mặt trời, nhành cây vươn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.