Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 51: Tôn Vũ Doanh
Mộc Nhất Liễu
26/11/2021
Cùng ngày cuộc họp báo, Doãn Nhược Mạn và Hứa Thanh Mộc Tống Quyết chia làm hai đường, cô được Tinh Quang sắp xếp hỗ trợ, bước xuống xe bảo mẫu đến hội trường. Mà Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết mặc đồ bình thường đeo khẩu trang, xen lẫn trong đám fans tiến vào hội trường cuộc họp báo.
Dàn nhân vật chính vẫn chưa tới, phóng viên và fans đã tới ngồi trước.
Toàn hội trường hầu như đều là fan của Tôn Vũ Doanh, nhóm fan của Doãn Nhược Mạn chỉ được mười mấy người, giơ tiếp ứng nho nhỏ và hình ảnh.
Đợi hồi lâu cuộc họp báo mới bắt đầu, MC giới thiệu các diễn viên lên sân khấu theo thứ tự, bắt đầu từ người thứ nhất, fan Tôn Vũ Doanh đã điên cuồng gào thét, trình độ cuồng nhiệt kia vô cùng đáng sợ, quả thực muốn bể cả cổ họng.
Lúc này đây so với lúc xem phim, Hứa Thanh Mộc càng trực tiếp cảm nhận được sự cuồng nhiệt của fan Tôn Vũ Doanh, vì thế hơi kinh ngạc hỏi Tống Quyết: "Fan mấy sao khác cũng như vậy à?"
Tống Quyết nói: "Chỉ có fan cuồng mới vậy thôi, nhưng tôi cảm thấy cái cô Tôn này cũng không mị lực đến nỗi làm người ta điên cuồng như thế."
Hứa Thanh Mộc lặng lẽ đem Kính Bát Quái ra chiếu một chút, Tống Quyết chỉ vào mặt kính hỏi: "Hình như trong mắt của fan hơi đỏ thì phải?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Anh cũng nhìn ra à? Đúng là có hơi đỏ, là yêu khí, chắc là bọn họ bị ma thuật mê hoặc."
Đang nói, Tôn Vũ Doanh đã từ hậu đài đi ra.
Vóc dáng cô nhỏ xinh, đôi mắt không lớn, nhưng khi cười thì cong lên giống trăng non, vừa ngọt lại mềm, rất giống nữ sinh cấp ba, hoàn toàn nhìn không giống đã debut 5 năm, sắp 30.
Từ khi cô ta xuất hiện, fan ở hội trường càng thêm cuồng nhiệt, tiếng kêu gào từ bốn phương tám hướng truyền đến, chấn động làm đầu óc Hứa Thanh Mộc choáng váng. Người chủ trì dự định điều tiết cảm xúc của fan, nhưng không có hiệu quả, bọn họ vốn không thể dừng gào thét lại được. Người chủ trì bất đắc dĩ, đành phải chờ bọn họ gào xong, mới tiếp tục giới thiệu diễn viên tiếp theo.
Dựa theo phiên vị, Doãn Nhược Mạn đứng thứ ba, cho nên người ra thứ ba là cô.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc quần yếm màu nâu gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng và đội một chiếc mũ nồi để che tóc.
Kiểu style trung tính, cố tình hạ thấp mỹ mạo của cô.
Đã thật lâu không thấy Doãn Nhược Mạn khiến fan rất cao hứng, lập tức giơ tiếp ứng trong tay, muốn kêu tên Doãn Nhược Mạn vài lần, kết quả còn chưa kịp mở miệng, fan Tôn Vũ Doanh đột nhiên nổi điên, bắt đầu kêu gào khẩu hiệu:
"Hoa lê ướt mưa (Vũ), nước thu trong vắt (Doanh), Vũ Doanh tiến lên!"
Thanh âm này so thanh âm trước đó còn lớn hơn, vốn cố tình nhằm vào Doãn Nhược Mạn.
Fan Doãn Nhược Mạn không phục, muốn gào to hơn nữa, nhưng Doãn Nhược Mạn ở trên sân khấu nhìn bọn họ mỉm cười, dùng tay ra hiệu trấn an bọn họ, để bọn họ an tĩnh lại.
Tuy rằng tính tình của cô nóng nảy, nhưng lúc đối mặt với fan, vẫn luôn yêu cầu các fan kiềm nén không gây chuyện, truy tinh một cách healthy và balance.
Thấy Doãn Nhược Mạn tỏ thái độ, các fan tuy bực bội, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng, an tĩnh không để ảnh hưởng cuộc họp báo.
Mà fan Tôn Vũ Doanh lại kiêu ngạo giống như thắng cả thế giới, càng thêm kích động mà hô to khẩu hiệu của bọn họ.
Hứa Thanh Mộc nhíu mày nói: "Với sự cuồng nhiệt thế này, tôi cảm thấy bọn họ nên kêu 'Thống nhất thiên hạ, thọ cùng trời đất' mới đúng."
"Điên cả rồi." Tống Quyết chỉ chỉ hàng phóng viên phía trước, nói, "Cậu nhìn đi, có mấy tên phóng viên có ánh mắt giống nhóm fan."
Hứa Thanh Mộc nói: "Hiện tại tôi có thể khẳng định, Tôn Vũ Doanh thật sự nuôi hồ tiên."
Tống Quyết nói: "Nếu thế chẳng phải nghiêm trọng lắm à? Một con hồ tiên thôi là đã có thể mê hoặc nhiều fan cuồng như vậy rồi."
Hứa Thanh Mộc nói: "Nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng. Ma thuật của hồ tiên cần tiếp xúc trực tiếp mới gây ra tổn hại, ví dụ cái gã Tề Thiếu Huy kia, và cả cao tầng công ty. Những fan này không có tiếp xúc trực tiếp với hồ tiên nhưng lại bị mê hoặc là do tâm trí bản thân không thành thục không kiên định. Nhưng nếu cô ta cứ tùy ý để mọi chuyện tiếp diễn thì cũng không được, các fan sẽ càng ngày càng điên, phần lớn các fan còn nhỏ, sợ là về sau sẽ xảy ra chuyện. Ngẫm lại..."
Qua một lát, Hứa Thanh Mộc lại nói: "Chờ cư sĩ Doãn khởi quay, tôi sẽ gia nhập đoàn làm phim với cô ấy, bắt con hồ tiên kia sớm một chút."
Tống Quyết sửng sốt, sau đó buột miệng thốt ra: "Tôi cũng đi."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc kỳ quái hỏi "Không phải anh nói mấy ngày nữa sẽ về nhà à?"
Gần cuối năm, công ty của Tống Quyết có rất nhiều công việc, yêu cầu anh tự mình trình diện rất nhiều, cho nên anh cần phải trở về một chuyến, ít nhất qua năm mới về lại Lăng Vân Quan.
Tống Quyết hơi bực bội, không hé răng lướt nhìn lịch trình trên di động của mình, kiếm không ra thời gian.
Nghẹn nửa ngày, Tống Quyết càng bực bội, không nhịn được nói xiên nói xỏ: "Vào đoàn phim có biết bao nhiêu nữ diễn viên xinh đẹp ở đó."
Hứa Thanh Mộc liếc Tống Quyết, nói: "Chỉ có gian thương nông cạn như anh mới suốt ngày để ý cái này xinh đẹp cái kia xinh đẹp, trong mắt tôi vẻ ngoài chỉ là hư ảo thôi."
Hứa Thanh Mộc còn tưởng rằng mình chửi Tống Quyết nông cạn, anh sẽ cự lại mình, kết quả Tống Quyết giận dỗi, không hề hé răng.
Hứa Thanh Mộc cũng không để ý, tiếp tục nhìn Tống Quyết nói: "Với cả, không phải là tôi chưa từng nhìn thấy vẻ ngoài đẹp bao giờ."
Cậu không thèm để ý vẻ bề ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết xấu đẹp. Ít nhất cậu hằng ngày soi gương đều tự biết bản thân mình đẹp trong mắt mọi người ra sao.
Tống Quyết tức khắc ngây người, vội vàng quayđầu đi, lỗ tai đỏ lên.
Hứa Thanh Mộc: Tôi biết tôi đẹp, cho nên tôi không thèm để ý người khác có đẹp hay không.
Tống Quyết: Tự dưng nhìn người ta chằm chằm rồi khen người ta đẹp hà!
Bên này Hứa Thanh Mộc mơ mơ màng màng, còn Tống Quyết thì như lọt vào trong sương mù, họp báo bên kia đã bắt đầu rồi. Bọn họ ổn định một hồi, liền đem lực chú ý tập trung ở trên sân khấu, chú ý xem Tôn Vũ Doanh và Doãn Nhược Mạn.
Đạo diễn —— cũng chính là tra nam Tề Thiếu Huy, bắt đầu nói về kịch bản 《 Võ Lâm 》. Nghe qua đúng là không tồi, thiết lập nhân vật cũng rất tốt, nhưng lỗ hổng duy nhất lại chính là nữ chính mị lực do Tôn Vũ Doanh diễn.
Tề Thiếu Huy có ý muốn bợ đỡ Tôn Vũ Doanh, để ả làm nữ chính vẫn chưa đủ, còn để Doãn Nhược Mạn nâng kiệu cho ả, mặt khác còn mời vài vị diễn viên gạo cội danh tiếng không tồi làm diễn viên phụ.
Tôn Vũ Doanh là kiểu người bùn nhão mà đòi xây tường, lúc nói lên cảm nghĩ về nội tâm nhân lại thì lắp bắp, hiển nhiên không hề ra sức tìm hiểu.
Nhưng mỗi khi cô ta bị lật xe, liền có fans gào thét che giấu, Tề Thiếu Huy cũng sẽ giúp cô ta giải thích, vì thế cô ả chỉ cần lộ ra nụ cười thẹn thùng, trưng ra cái mặt đẹp là được.
Hứa Thanh Mộc thấy phiền thật sự, chỉ liên tưởng đến nội tâm Doãn Nhược Mạn nhất định đang ảo tưởng đập đối phương một trận.
Sau khi làm hết trò này tới trò khác, cuối cùng Tôn Vũ Doanh mới đem đề tài chuyển về phim, cười khẽ nói: "Bởi vì bộ phim này là phim võ hiệp, cho nên trước khi bắt đầu quay, tôi đã chuẩn bị rất nhiều. Lúc rảnh rỗi đều mời huấn luyện viên huấn luyện võ thuật, đã được nửa năm, coi như có chút hiệu quả."
Tề Thiếu Huy nhanh chóng nói đỡ cho Tôn Vũ Doanh, nói: "Đúng vậy, bây giờ Vũ Doanh rất lợi hại, ngay cả tôi cũng không dám chọc em ấy, sợ bị em ấy rượt đánh."
Phía dưới lập tức ồn ào một trận, khiến cặp đôi đang ngọt ngào yêu đương cười ngượng ngùng.
Sau đó lại nói quanh quẩn về vấn đề tình yêu của bọn họ, MC mới bắt đầu khống chế, đem đề tài vứt cho Doãn Nhược Mạn, nói: "Nhược Mạn cũng đã lâu không xuất hiện trước công chúng, cũng là vì chuẩn bị cho phim mới à?"
Doãn Nhược Mạn trả lời: "Đúng vậy, tôi sợ mình không diễn được, nên tiến hành huấn luyện thể năng và võ thuật một tháng rưỡi, cảm giác rất có hiệu quả."
Đôi mắt Tôn Vũ Doanh chớp chớp, quay đầu nhìn Doãn Nhược Mạn, nói: "Ồ, chị Doãn cũng huấn luyện võ thuật ạ?"
Bộ dáng nhiệt tình trông có vẻ thân thiết. Nếu trong phim mà cũng diễn sâu thế này cũng không đến mức flop như thế.
Doãn Nhược Mạn cũng diễn theo, cười giả trân gật đầu với ả.
Phóng viên phía dưới đột nhiên bắt đầu ồn ào, bảo hai người so vài chiêu
Chuyện này không có trong kịch bản, Doãn Nhược Mạn lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu, chúng tôi cũng không phải là vận động viên võ thuật chuyên nghiệp, không tập trước thì đánh khó coi lắm, còn dễ làm người khác bị thương."
Nhưng phóng viên tiếp tục ồn ào, nói: "Chỉ là muốn nhìn hai đại mỹ nữ khoa tay múa chân một chút, chúng tôi chụp mấy tấm là được, tạo dáng thôi cũng được."
Doãn Nhược Mạn chưa kịp hé răng, Tôn Vũ Doanh bật cười, nói: "Kỳ thật cũng có thể, cầm đạo cụ tạo dáng là được."
Một đám phóng viên ồn ào, Doãn Nhược Mạn không có biện pháp, liền đáp ứng.
Hai người đứng dậy đi đến chính giữa sân khấu, bày động tác đánh nhay, phóng viên phía dưới liên tục chụp ảnh "Tách tách", sau đó lại nói: "Động tác khoa trương một chút."
Tôn Vũ Doanh nghe xong, liền ngại ngùng cười với Doãn Nhược Mạn, nói: "Chị Doãn làm mạnh hơn đi."
Doãn Nhược Mạn gật đầu, sau đó duỗi tay làm bộ bắt lấy tay Tôn Vũ Doanh, nhưng Tôn Vũ Doanh linh hoạt vòng qua Doãn Nhược Mạn, hướng về phía mũ của Doãn Nhược Mạn. Động tác đó vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, Doãn Nhược Mạn không ngờ tới cô ta sẽ thật sự động thủ, căn bản không kịp né tránh, tay của ả đã xốc mũ của Doãn Nhược Mạn lên.
Lúc này Doãn Nhược Mạn mới sực tỉnh từ trong mộng, thân thể cô nhanh chóng lui về phía sau tránh cho móng vuốt kia đụng tới.
Mấy ngày nay cô ở Lăng Vân Quan học được không ít công phu, thân thể linh hoạt xinh đẹp, có một phần phong thái của Hứa Thanh Mộc.
Mà Doãn Nhược Mạn tránh nhanh quá làm Tôn Vũ Doanh nhào vào khoảng không, thân mình của ả nhoáng lên, không khống chế được sức mạnh trực tiếp lao về phía cây cột bên cạnh.
Một mỹ nhân yểu điệu, cứ ngơ ngác ngây ngốc như thế đâm vào cây cột, trường hợp này quả thực quá ngu quá buồn cười, Hứa Thanh Mộc không nhịn được "Xì" cười một cái.
Nhưng tốc độ của cô ta rất nhanh, ngoại trừ Hứa Thanh Mộc, những người khác đều không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, ả làm như không có việc gì mà nhanh chóng xoay người, không để một màn mất mặt kia bị phóng viên chụp lại được.
Rồi sau đó ả lập tức che lại miệng mình, làm ra biểu tình hoảng sợ, khoa trương nói với Doãn Nhược Mạn: "Trời ơi, chị Doãn, tóc chị..."
Vốn ả muốn nói là "Sao tóc chị rụng hết rồi?", nhưng lời còn chưa nói xong ả đã dừng lại, trừng mắt, ngơ ngác nhìn Doãn Nhược Mạn.
Dàn nhân vật chính vẫn chưa tới, phóng viên và fans đã tới ngồi trước.
Toàn hội trường hầu như đều là fan của Tôn Vũ Doanh, nhóm fan của Doãn Nhược Mạn chỉ được mười mấy người, giơ tiếp ứng nho nhỏ và hình ảnh.
Đợi hồi lâu cuộc họp báo mới bắt đầu, MC giới thiệu các diễn viên lên sân khấu theo thứ tự, bắt đầu từ người thứ nhất, fan Tôn Vũ Doanh đã điên cuồng gào thét, trình độ cuồng nhiệt kia vô cùng đáng sợ, quả thực muốn bể cả cổ họng.
Lúc này đây so với lúc xem phim, Hứa Thanh Mộc càng trực tiếp cảm nhận được sự cuồng nhiệt của fan Tôn Vũ Doanh, vì thế hơi kinh ngạc hỏi Tống Quyết: "Fan mấy sao khác cũng như vậy à?"
Tống Quyết nói: "Chỉ có fan cuồng mới vậy thôi, nhưng tôi cảm thấy cái cô Tôn này cũng không mị lực đến nỗi làm người ta điên cuồng như thế."
Hứa Thanh Mộc lặng lẽ đem Kính Bát Quái ra chiếu một chút, Tống Quyết chỉ vào mặt kính hỏi: "Hình như trong mắt của fan hơi đỏ thì phải?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Anh cũng nhìn ra à? Đúng là có hơi đỏ, là yêu khí, chắc là bọn họ bị ma thuật mê hoặc."
Đang nói, Tôn Vũ Doanh đã từ hậu đài đi ra.
Vóc dáng cô nhỏ xinh, đôi mắt không lớn, nhưng khi cười thì cong lên giống trăng non, vừa ngọt lại mềm, rất giống nữ sinh cấp ba, hoàn toàn nhìn không giống đã debut 5 năm, sắp 30.
Từ khi cô ta xuất hiện, fan ở hội trường càng thêm cuồng nhiệt, tiếng kêu gào từ bốn phương tám hướng truyền đến, chấn động làm đầu óc Hứa Thanh Mộc choáng váng. Người chủ trì dự định điều tiết cảm xúc của fan, nhưng không có hiệu quả, bọn họ vốn không thể dừng gào thét lại được. Người chủ trì bất đắc dĩ, đành phải chờ bọn họ gào xong, mới tiếp tục giới thiệu diễn viên tiếp theo.
Dựa theo phiên vị, Doãn Nhược Mạn đứng thứ ba, cho nên người ra thứ ba là cô.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc quần yếm màu nâu gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng và đội một chiếc mũ nồi để che tóc.
Kiểu style trung tính, cố tình hạ thấp mỹ mạo của cô.
Đã thật lâu không thấy Doãn Nhược Mạn khiến fan rất cao hứng, lập tức giơ tiếp ứng trong tay, muốn kêu tên Doãn Nhược Mạn vài lần, kết quả còn chưa kịp mở miệng, fan Tôn Vũ Doanh đột nhiên nổi điên, bắt đầu kêu gào khẩu hiệu:
"Hoa lê ướt mưa (Vũ), nước thu trong vắt (Doanh), Vũ Doanh tiến lên!"
Thanh âm này so thanh âm trước đó còn lớn hơn, vốn cố tình nhằm vào Doãn Nhược Mạn.
Fan Doãn Nhược Mạn không phục, muốn gào to hơn nữa, nhưng Doãn Nhược Mạn ở trên sân khấu nhìn bọn họ mỉm cười, dùng tay ra hiệu trấn an bọn họ, để bọn họ an tĩnh lại.
Tuy rằng tính tình của cô nóng nảy, nhưng lúc đối mặt với fan, vẫn luôn yêu cầu các fan kiềm nén không gây chuyện, truy tinh một cách healthy và balance.
Thấy Doãn Nhược Mạn tỏ thái độ, các fan tuy bực bội, nhưng vẫn ngoan ngoãn im lặng, an tĩnh không để ảnh hưởng cuộc họp báo.
Mà fan Tôn Vũ Doanh lại kiêu ngạo giống như thắng cả thế giới, càng thêm kích động mà hô to khẩu hiệu của bọn họ.
Hứa Thanh Mộc nhíu mày nói: "Với sự cuồng nhiệt thế này, tôi cảm thấy bọn họ nên kêu 'Thống nhất thiên hạ, thọ cùng trời đất' mới đúng."
"Điên cả rồi." Tống Quyết chỉ chỉ hàng phóng viên phía trước, nói, "Cậu nhìn đi, có mấy tên phóng viên có ánh mắt giống nhóm fan."
Hứa Thanh Mộc nói: "Hiện tại tôi có thể khẳng định, Tôn Vũ Doanh thật sự nuôi hồ tiên."
Tống Quyết nói: "Nếu thế chẳng phải nghiêm trọng lắm à? Một con hồ tiên thôi là đã có thể mê hoặc nhiều fan cuồng như vậy rồi."
Hứa Thanh Mộc nói: "Nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng thì nghiêm trọng. Ma thuật của hồ tiên cần tiếp xúc trực tiếp mới gây ra tổn hại, ví dụ cái gã Tề Thiếu Huy kia, và cả cao tầng công ty. Những fan này không có tiếp xúc trực tiếp với hồ tiên nhưng lại bị mê hoặc là do tâm trí bản thân không thành thục không kiên định. Nhưng nếu cô ta cứ tùy ý để mọi chuyện tiếp diễn thì cũng không được, các fan sẽ càng ngày càng điên, phần lớn các fan còn nhỏ, sợ là về sau sẽ xảy ra chuyện. Ngẫm lại..."
Qua một lát, Hứa Thanh Mộc lại nói: "Chờ cư sĩ Doãn khởi quay, tôi sẽ gia nhập đoàn làm phim với cô ấy, bắt con hồ tiên kia sớm một chút."
Tống Quyết sửng sốt, sau đó buột miệng thốt ra: "Tôi cũng đi."
Nói xong, Hứa Thanh Mộc kỳ quái hỏi "Không phải anh nói mấy ngày nữa sẽ về nhà à?"
Gần cuối năm, công ty của Tống Quyết có rất nhiều công việc, yêu cầu anh tự mình trình diện rất nhiều, cho nên anh cần phải trở về một chuyến, ít nhất qua năm mới về lại Lăng Vân Quan.
Tống Quyết hơi bực bội, không hé răng lướt nhìn lịch trình trên di động của mình, kiếm không ra thời gian.
Nghẹn nửa ngày, Tống Quyết càng bực bội, không nhịn được nói xiên nói xỏ: "Vào đoàn phim có biết bao nhiêu nữ diễn viên xinh đẹp ở đó."
Hứa Thanh Mộc liếc Tống Quyết, nói: "Chỉ có gian thương nông cạn như anh mới suốt ngày để ý cái này xinh đẹp cái kia xinh đẹp, trong mắt tôi vẻ ngoài chỉ là hư ảo thôi."
Hứa Thanh Mộc còn tưởng rằng mình chửi Tống Quyết nông cạn, anh sẽ cự lại mình, kết quả Tống Quyết giận dỗi, không hề hé răng.
Hứa Thanh Mộc cũng không để ý, tiếp tục nhìn Tống Quyết nói: "Với cả, không phải là tôi chưa từng nhìn thấy vẻ ngoài đẹp bao giờ."
Cậu không thèm để ý vẻ bề ngoài, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết xấu đẹp. Ít nhất cậu hằng ngày soi gương đều tự biết bản thân mình đẹp trong mắt mọi người ra sao.
Tống Quyết tức khắc ngây người, vội vàng quayđầu đi, lỗ tai đỏ lên.
Hứa Thanh Mộc: Tôi biết tôi đẹp, cho nên tôi không thèm để ý người khác có đẹp hay không.
Tống Quyết: Tự dưng nhìn người ta chằm chằm rồi khen người ta đẹp hà!
Bên này Hứa Thanh Mộc mơ mơ màng màng, còn Tống Quyết thì như lọt vào trong sương mù, họp báo bên kia đã bắt đầu rồi. Bọn họ ổn định một hồi, liền đem lực chú ý tập trung ở trên sân khấu, chú ý xem Tôn Vũ Doanh và Doãn Nhược Mạn.
Đạo diễn —— cũng chính là tra nam Tề Thiếu Huy, bắt đầu nói về kịch bản 《 Võ Lâm 》. Nghe qua đúng là không tồi, thiết lập nhân vật cũng rất tốt, nhưng lỗ hổng duy nhất lại chính là nữ chính mị lực do Tôn Vũ Doanh diễn.
Tề Thiếu Huy có ý muốn bợ đỡ Tôn Vũ Doanh, để ả làm nữ chính vẫn chưa đủ, còn để Doãn Nhược Mạn nâng kiệu cho ả, mặt khác còn mời vài vị diễn viên gạo cội danh tiếng không tồi làm diễn viên phụ.
Tôn Vũ Doanh là kiểu người bùn nhão mà đòi xây tường, lúc nói lên cảm nghĩ về nội tâm nhân lại thì lắp bắp, hiển nhiên không hề ra sức tìm hiểu.
Nhưng mỗi khi cô ta bị lật xe, liền có fans gào thét che giấu, Tề Thiếu Huy cũng sẽ giúp cô ta giải thích, vì thế cô ả chỉ cần lộ ra nụ cười thẹn thùng, trưng ra cái mặt đẹp là được.
Hứa Thanh Mộc thấy phiền thật sự, chỉ liên tưởng đến nội tâm Doãn Nhược Mạn nhất định đang ảo tưởng đập đối phương một trận.
Sau khi làm hết trò này tới trò khác, cuối cùng Tôn Vũ Doanh mới đem đề tài chuyển về phim, cười khẽ nói: "Bởi vì bộ phim này là phim võ hiệp, cho nên trước khi bắt đầu quay, tôi đã chuẩn bị rất nhiều. Lúc rảnh rỗi đều mời huấn luyện viên huấn luyện võ thuật, đã được nửa năm, coi như có chút hiệu quả."
Tề Thiếu Huy nhanh chóng nói đỡ cho Tôn Vũ Doanh, nói: "Đúng vậy, bây giờ Vũ Doanh rất lợi hại, ngay cả tôi cũng không dám chọc em ấy, sợ bị em ấy rượt đánh."
Phía dưới lập tức ồn ào một trận, khiến cặp đôi đang ngọt ngào yêu đương cười ngượng ngùng.
Sau đó lại nói quanh quẩn về vấn đề tình yêu của bọn họ, MC mới bắt đầu khống chế, đem đề tài vứt cho Doãn Nhược Mạn, nói: "Nhược Mạn cũng đã lâu không xuất hiện trước công chúng, cũng là vì chuẩn bị cho phim mới à?"
Doãn Nhược Mạn trả lời: "Đúng vậy, tôi sợ mình không diễn được, nên tiến hành huấn luyện thể năng và võ thuật một tháng rưỡi, cảm giác rất có hiệu quả."
Đôi mắt Tôn Vũ Doanh chớp chớp, quay đầu nhìn Doãn Nhược Mạn, nói: "Ồ, chị Doãn cũng huấn luyện võ thuật ạ?"
Bộ dáng nhiệt tình trông có vẻ thân thiết. Nếu trong phim mà cũng diễn sâu thế này cũng không đến mức flop như thế.
Doãn Nhược Mạn cũng diễn theo, cười giả trân gật đầu với ả.
Phóng viên phía dưới đột nhiên bắt đầu ồn ào, bảo hai người so vài chiêu
Chuyện này không có trong kịch bản, Doãn Nhược Mạn lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu, chúng tôi cũng không phải là vận động viên võ thuật chuyên nghiệp, không tập trước thì đánh khó coi lắm, còn dễ làm người khác bị thương."
Nhưng phóng viên tiếp tục ồn ào, nói: "Chỉ là muốn nhìn hai đại mỹ nữ khoa tay múa chân một chút, chúng tôi chụp mấy tấm là được, tạo dáng thôi cũng được."
Doãn Nhược Mạn chưa kịp hé răng, Tôn Vũ Doanh bật cười, nói: "Kỳ thật cũng có thể, cầm đạo cụ tạo dáng là được."
Một đám phóng viên ồn ào, Doãn Nhược Mạn không có biện pháp, liền đáp ứng.
Hai người đứng dậy đi đến chính giữa sân khấu, bày động tác đánh nhay, phóng viên phía dưới liên tục chụp ảnh "Tách tách", sau đó lại nói: "Động tác khoa trương một chút."
Tôn Vũ Doanh nghe xong, liền ngại ngùng cười với Doãn Nhược Mạn, nói: "Chị Doãn làm mạnh hơn đi."
Doãn Nhược Mạn gật đầu, sau đó duỗi tay làm bộ bắt lấy tay Tôn Vũ Doanh, nhưng Tôn Vũ Doanh linh hoạt vòng qua Doãn Nhược Mạn, hướng về phía mũ của Doãn Nhược Mạn. Động tác đó vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, Doãn Nhược Mạn không ngờ tới cô ta sẽ thật sự động thủ, căn bản không kịp né tránh, tay của ả đã xốc mũ của Doãn Nhược Mạn lên.
Lúc này Doãn Nhược Mạn mới sực tỉnh từ trong mộng, thân thể cô nhanh chóng lui về phía sau tránh cho móng vuốt kia đụng tới.
Mấy ngày nay cô ở Lăng Vân Quan học được không ít công phu, thân thể linh hoạt xinh đẹp, có một phần phong thái của Hứa Thanh Mộc.
Mà Doãn Nhược Mạn tránh nhanh quá làm Tôn Vũ Doanh nhào vào khoảng không, thân mình của ả nhoáng lên, không khống chế được sức mạnh trực tiếp lao về phía cây cột bên cạnh.
Một mỹ nhân yểu điệu, cứ ngơ ngác ngây ngốc như thế đâm vào cây cột, trường hợp này quả thực quá ngu quá buồn cười, Hứa Thanh Mộc không nhịn được "Xì" cười một cái.
Nhưng tốc độ của cô ta rất nhanh, ngoại trừ Hứa Thanh Mộc, những người khác đều không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, ả làm như không có việc gì mà nhanh chóng xoay người, không để một màn mất mặt kia bị phóng viên chụp lại được.
Rồi sau đó ả lập tức che lại miệng mình, làm ra biểu tình hoảng sợ, khoa trương nói với Doãn Nhược Mạn: "Trời ơi, chị Doãn, tóc chị..."
Vốn ả muốn nói là "Sao tóc chị rụng hết rồi?", nhưng lời còn chưa nói xong ả đã dừng lại, trừng mắt, ngơ ngác nhìn Doãn Nhược Mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.