Chương 31: Chưởng Môn Phu Quân (1)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
May sao, hình như Tống Diễn Thanh chỉ kiểm tra sơ qua rồi nhanh chóng cầm hộp cơm từ sau núi đá ra trả lại, phất phất tay đuổi người:
- Xem rồi, không có vấn đề gì. Đưa đi!
Vị đệ tử kia khúm núm mang hộp cơm đi. Có điều y vẫn không yên tâm, đi được xa một đoạn bèn tìm một góc kín, mở hộp cơm ra xem, thấy đồ bên trong vẫn đâu vào đấy, hình như không bị động vào thì mới thở phào nhẹ nhõm. Y đi vào sườn núi giữa Đào Hoa Nguyên, ở đó có một hang đá, Đồ Hán đang ở tạm đây, giao hộp cơm cho Đồ Hán rồi gã quay về.
Đồ Hán mở hộp cơm, lấy một cây trâm bạc, dính một ít bột màu trắng từ trong bình sứ, cẩn thận cắm vào từng đĩa thức ăn kiểm tra. Kết quả, ngân trâm vừa rút ra, nơi vừa tiếp xúc với đồ ăn lập tức chuyển thành màu đen.
Có người hạ độc! Sắc mặt Đồ Hán tái đi, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng đáng sợ hơn, xoay mình một cái đi ra ngoài động, nhẹ nhàng nhảy xuống từ vách núi cao hai mươi trượng, chặn giữa đường núi, vừa vặn chặn được đệ tử đưa cơm kia. Gã liền nắm chặt vạt áo của đệ tử kia trầm giọng nói:
- Trên đường đưa hộp cơm tới có xảy ra chuyện gì không?
Đệ tử kia giật mình, không biết có chuyện gì, bị Đồ Hán tra hỏi liên tục nên không thể không kể chuyện nửa đường gặp Tống Diễn Thanh.
- Theo ta!
Đồ Hán giật y kéo lên.
Đồ Hán không đi luôn mà lôi đệ tử kia vào tiểu đạo, tới thẳng nơi thanh tu của hộ pháp trưởng lão.
Thân là hộ pháp trưởng lão, Tô Phá cũng không làm khó đệ tử, sau khi hỏi thăm xác định được tình hình thì căn dặn:
- Việc này không được nói với bất kỳ ai. Hiểu chưa?
Đệ tử này còn chưa biết có chuyện gì xảy ra nhưng biết chắc chắn có liên quan đến hộp cơm mình đưa, ẩn ẩn đoán được có thể Tống Diễn Thanh đang giở trò gì rồi, mình không thể chen vào, nên làm sao dám nói cái gì, chỉ khúm núm gật đầu:
- Đệ tử hiểu.
Tô Phá phẩy phẩy tay ra ý cho lui. Xác nhận đệ tử kia đã lui đi, Đồ Hán quay lại, khàn khàn nói:
- Trưởng lão, Thượng Thanh Tông là danh môn chính phái, có đệ tử dùng thủ đoạn hèn hạ âm độc bỉ ổi thế này, chẳng lẽ không truy cứu sao?
Tô Phá im lặng một lúc rồi hỏi lại:
- Truy cứu? Ngươi muốn truy cứu thế nào?
Đồ Hán phẫn nộ:
- Tống Diễn Thanh không sợ gì căn bản là vì ỷ vào có Tống gia chống lưng, biết Thượng Thanh Tông không dám phạt mình mới dám làm bậy như thế. Nếu không ngại làm lớn chuyện này ra, có môn quy ở đó, hai vị trưởng lão có muốn không trừng phạt cũng không được!
Tô Phá chậm rãi nhắm mắt lại:
- Hẳn ngươi còn hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng bị Ninh Vương liên lụy, triều đình đã có ý muốn dọn sạch ‘dư nghiệt’ Ninh Vương, trong giang hồ, một vài đại phái vẫn như hổ rình mồi, nếu không phải kiêng kỵ Tống gia thì chỉ sợ Thượng Thanh Tông đã hôi phi yên diệt rồi. Đắc tội Tống gia, Tống gia chỉ cần tỏ ý một chút là có thể đẩy Thượng Thanh Tông vào tuyệt cảnh! Một Tống Diễn Thanh quan trọng, hay sinh tử tồn vong của Thượng Thanh Tông chúng ta quan trọng hơn?
Đồ Hán nhăn nhó phản đối:
- Trưởng lão, thực ra với Tống gia, Thượng Thanh Tông đã không có tác dụng gì, để cho bọn họ miễn cưỡng ủng hộ là vì Tống Thư là đệ tử của Thượng Thanh Tông, tội danh khi sư diệt tổ không phải dễ chịu đâu, nhất là với thân phận của Tống gia, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho người trong thiên hạ. Bây giờ Tống gia chỉ đang chờ một cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận từ bỏ Thượng Thanh Tông thôi, chứ không phải Tống gia muốn che chở Thượng Thanh Tông mãi. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới! Đệ tử vẫn đề nghị từ bỏ nơi này, tạm thời quy ẩn chờ tương lai, nếu không, sẽ chỉ ngồi chờ chết!
- Xem rồi, không có vấn đề gì. Đưa đi!
Vị đệ tử kia khúm núm mang hộp cơm đi. Có điều y vẫn không yên tâm, đi được xa một đoạn bèn tìm một góc kín, mở hộp cơm ra xem, thấy đồ bên trong vẫn đâu vào đấy, hình như không bị động vào thì mới thở phào nhẹ nhõm. Y đi vào sườn núi giữa Đào Hoa Nguyên, ở đó có một hang đá, Đồ Hán đang ở tạm đây, giao hộp cơm cho Đồ Hán rồi gã quay về.
Đồ Hán mở hộp cơm, lấy một cây trâm bạc, dính một ít bột màu trắng từ trong bình sứ, cẩn thận cắm vào từng đĩa thức ăn kiểm tra. Kết quả, ngân trâm vừa rút ra, nơi vừa tiếp xúc với đồ ăn lập tức chuyển thành màu đen.
Có người hạ độc! Sắc mặt Đồ Hán tái đi, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lại càng đáng sợ hơn, xoay mình một cái đi ra ngoài động, nhẹ nhàng nhảy xuống từ vách núi cao hai mươi trượng, chặn giữa đường núi, vừa vặn chặn được đệ tử đưa cơm kia. Gã liền nắm chặt vạt áo của đệ tử kia trầm giọng nói:
- Trên đường đưa hộp cơm tới có xảy ra chuyện gì không?
Đệ tử kia giật mình, không biết có chuyện gì, bị Đồ Hán tra hỏi liên tục nên không thể không kể chuyện nửa đường gặp Tống Diễn Thanh.
- Theo ta!
Đồ Hán giật y kéo lên.
Đồ Hán không đi luôn mà lôi đệ tử kia vào tiểu đạo, tới thẳng nơi thanh tu của hộ pháp trưởng lão.
Thân là hộ pháp trưởng lão, Tô Phá cũng không làm khó đệ tử, sau khi hỏi thăm xác định được tình hình thì căn dặn:
- Việc này không được nói với bất kỳ ai. Hiểu chưa?
Đệ tử này còn chưa biết có chuyện gì xảy ra nhưng biết chắc chắn có liên quan đến hộp cơm mình đưa, ẩn ẩn đoán được có thể Tống Diễn Thanh đang giở trò gì rồi, mình không thể chen vào, nên làm sao dám nói cái gì, chỉ khúm núm gật đầu:
- Đệ tử hiểu.
Tô Phá phẩy phẩy tay ra ý cho lui. Xác nhận đệ tử kia đã lui đi, Đồ Hán quay lại, khàn khàn nói:
- Trưởng lão, Thượng Thanh Tông là danh môn chính phái, có đệ tử dùng thủ đoạn hèn hạ âm độc bỉ ổi thế này, chẳng lẽ không truy cứu sao?
Tô Phá im lặng một lúc rồi hỏi lại:
- Truy cứu? Ngươi muốn truy cứu thế nào?
Đồ Hán phẫn nộ:
- Tống Diễn Thanh không sợ gì căn bản là vì ỷ vào có Tống gia chống lưng, biết Thượng Thanh Tông không dám phạt mình mới dám làm bậy như thế. Nếu không ngại làm lớn chuyện này ra, có môn quy ở đó, hai vị trưởng lão có muốn không trừng phạt cũng không được!
Tô Phá chậm rãi nhắm mắt lại:
- Hẳn ngươi còn hiểu hơn bất kỳ ai khác rằng bị Ninh Vương liên lụy, triều đình đã có ý muốn dọn sạch ‘dư nghiệt’ Ninh Vương, trong giang hồ, một vài đại phái vẫn như hổ rình mồi, nếu không phải kiêng kỵ Tống gia thì chỉ sợ Thượng Thanh Tông đã hôi phi yên diệt rồi. Đắc tội Tống gia, Tống gia chỉ cần tỏ ý một chút là có thể đẩy Thượng Thanh Tông vào tuyệt cảnh! Một Tống Diễn Thanh quan trọng, hay sinh tử tồn vong của Thượng Thanh Tông chúng ta quan trọng hơn?
Đồ Hán nhăn nhó phản đối:
- Trưởng lão, thực ra với Tống gia, Thượng Thanh Tông đã không có tác dụng gì, để cho bọn họ miễn cưỡng ủng hộ là vì Tống Thư là đệ tử của Thượng Thanh Tông, tội danh khi sư diệt tổ không phải dễ chịu đâu, nhất là với thân phận của Tống gia, chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho người trong thiên hạ. Bây giờ Tống gia chỉ đang chờ một cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận từ bỏ Thượng Thanh Tông thôi, chứ không phải Tống gia muốn che chở Thượng Thanh Tông mãi. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới! Đệ tử vẫn đề nghị từ bỏ nơi này, tạm thời quy ẩn chờ tương lai, nếu không, sẽ chỉ ngồi chờ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.