Chương 141: Cưỡng Ép (1)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
Phượng Nhược Nam một tay chỉ sang:
- Không muốn chết thì giao người ra!
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn bốn người Mai Lan Trúc Cúc xung quanh nàng ta, kiếm trong tay chống trước người:
- Chuyện là vương gia phân phó, cũng là vương gia làm, vương phi hà cớ gì phải tranh chấp với người dưới, có chuyện gì thì đi tìm vương gia đi, nếu không ta không đồng ý!
Lời này vừa nói xong lại có tiếng bước chân gấp rút truyền đến, Phượng Nhược Nam làm ra động tĩnh lớn như vậy, cùng ở trong một dịch trạm, bọn Thương Triều Tông không thể không nghe thấy.
- Chuyện gì xảy ra?
Thương Triều Tông hét lên một tiếng, kinh ngạc dẫn Lam Như Đình và Thương Thục Thanh tiến vào.
Ngưu Hữu Đạo liếc y một cái, nhàn nhạt giải thích:
- Vương phi không phân tốt xấu, muốn dẫn huynh đệ dưới trướng của ta đi!
Nghiêng đầu ra hiệu với người sau lưng.
Thương Triều Tông bỗng nhiên quay người, đối mặt Phượng Nhược Nam trầm giọng nói:
- Nàng muốn làm gì?
Phượng Nhược Nam xoẹt một tiếng rút kiếm, chỉ:
- Bảo hắn giao người ra!
Thương Triều Tông nổi giận.
- Không giao thì sao?
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy, ngược lại có chút tán thưởng Thương Triều Tông, trong tình huống này không hề hỏi chuyện gì xảy ra, cứ ra mặt giúp mình trước rồi tính sau. Con người đều cần có một quá trình từ từ tiếp xúc, tìm hiểu, có câu nói này, Ngưu Hữu Đạo xem như cũng không còn phản cảm vị tiểu vương gia này.
- Ngươi thử không giao ra xem!
Kiếm trong tay Phượng Nhược Nam chỉ về phía y, cũng nổi giận. Vừa nhìn thấy tên này, cảnh tượng nghĩ đến mà kinh trong đêm động phòng kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt, hạng vô sỉ còn dám càn rỡ với mình.
- Vương phi, đừng làm loạn!
Giọng nói hờ hững của Bạch Diêu từ bên ngoài truyền tới:
- Tụ tập cả ở đây làm gì, muốn tự giết lẫn nhau sao?
Ông vừa mở miệng, mặc dù còn chưa thấy người nhưng Mai Lan Trúc Cúc bốn người lập tức bất an, rõ ràng là lời nói có tác dụng hơn so với Phượng Nhược Nam. Bốn người lần lượt lui ra ngoài, chỉ còn Văn Tâm và Văn Lệ bồi bên cạnh Phượng Nhược Nam.
Lúc này Bạch Diêu trước ngực ôm kiếm mới xuất hiện ở cửa, một lần nữa gọi:
- Vương phi!
- Cứ chờ đấy!
Phượng Nhược Nam chỉ kiếm vào Thương Triều Tông, quay người rời đi.
Lam Như Đình vội vàng chắp chắp tay về phía Bạch Diêu, bày tỏ sự cảm ơn. Bạch Diêu lạnh nhạt nhìn mấy người trong phòng một cái, chậm rãi quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng quay người nói với Viên Phương:
- Ngươi tạm thời đi theo bên cạnh ta đừng chạy lung tung, nếu có người muốn đụng đến ngươi phải qua ải ta trước!
Viên Phương liên tục gật đầu, sao còn dám chạy chứ, giờ có đuổi đi lão ta cũng không dám chạy.
Lam Như Đình lại tiến đến chắp tay với Ngưu Hữu Đạo:
- Đạo gia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Viên Phương, nói:
- Gia hỏa này ở Nam Sơn tự thói quen đen ăn đen khó sửa, đêm vương gia động phòng, lão ta không cẩn thận bỏ chút đồ vào đồ ăn của vương phi giúp sức cho vương gia!
Biết việc này không thể giấu, Phượng Nhược Nam đã làm nháo ra đến mức này thì sớm muộn cũng bị vạch trần, tiếp tục giấu diếm mấy người kia cũng không được gì.
Viên Phương yếu ớt cúi đầu, lòng tràn đầy ai oán, cái gì gọi là ta không cẩn thận... Có điều chuyện đã tới nước này, xem ra hình như chỉ có Ngưu Hữu Đạo có thể ra mặt nên lão ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Vẻ mặt Thương Triều Tông tức giận:
- Làm loạn!
- Không muốn chết thì giao người ra!
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn bốn người Mai Lan Trúc Cúc xung quanh nàng ta, kiếm trong tay chống trước người:
- Chuyện là vương gia phân phó, cũng là vương gia làm, vương phi hà cớ gì phải tranh chấp với người dưới, có chuyện gì thì đi tìm vương gia đi, nếu không ta không đồng ý!
Lời này vừa nói xong lại có tiếng bước chân gấp rút truyền đến, Phượng Nhược Nam làm ra động tĩnh lớn như vậy, cùng ở trong một dịch trạm, bọn Thương Triều Tông không thể không nghe thấy.
- Chuyện gì xảy ra?
Thương Triều Tông hét lên một tiếng, kinh ngạc dẫn Lam Như Đình và Thương Thục Thanh tiến vào.
Ngưu Hữu Đạo liếc y một cái, nhàn nhạt giải thích:
- Vương phi không phân tốt xấu, muốn dẫn huynh đệ dưới trướng của ta đi!
Nghiêng đầu ra hiệu với người sau lưng.
Thương Triều Tông bỗng nhiên quay người, đối mặt Phượng Nhược Nam trầm giọng nói:
- Nàng muốn làm gì?
Phượng Nhược Nam xoẹt một tiếng rút kiếm, chỉ:
- Bảo hắn giao người ra!
Thương Triều Tông nổi giận.
- Không giao thì sao?
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy, ngược lại có chút tán thưởng Thương Triều Tông, trong tình huống này không hề hỏi chuyện gì xảy ra, cứ ra mặt giúp mình trước rồi tính sau. Con người đều cần có một quá trình từ từ tiếp xúc, tìm hiểu, có câu nói này, Ngưu Hữu Đạo xem như cũng không còn phản cảm vị tiểu vương gia này.
- Ngươi thử không giao ra xem!
Kiếm trong tay Phượng Nhược Nam chỉ về phía y, cũng nổi giận. Vừa nhìn thấy tên này, cảnh tượng nghĩ đến mà kinh trong đêm động phòng kia lại một lần nữa hiện ra trước mắt, hạng vô sỉ còn dám càn rỡ với mình.
- Vương phi, đừng làm loạn!
Giọng nói hờ hững của Bạch Diêu từ bên ngoài truyền tới:
- Tụ tập cả ở đây làm gì, muốn tự giết lẫn nhau sao?
Ông vừa mở miệng, mặc dù còn chưa thấy người nhưng Mai Lan Trúc Cúc bốn người lập tức bất an, rõ ràng là lời nói có tác dụng hơn so với Phượng Nhược Nam. Bốn người lần lượt lui ra ngoài, chỉ còn Văn Tâm và Văn Lệ bồi bên cạnh Phượng Nhược Nam.
Lúc này Bạch Diêu trước ngực ôm kiếm mới xuất hiện ở cửa, một lần nữa gọi:
- Vương phi!
- Cứ chờ đấy!
Phượng Nhược Nam chỉ kiếm vào Thương Triều Tông, quay người rời đi.
Lam Như Đình vội vàng chắp chắp tay về phía Bạch Diêu, bày tỏ sự cảm ơn. Bạch Diêu lạnh nhạt nhìn mấy người trong phòng một cái, chậm rãi quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng quay người nói với Viên Phương:
- Ngươi tạm thời đi theo bên cạnh ta đừng chạy lung tung, nếu có người muốn đụng đến ngươi phải qua ải ta trước!
Viên Phương liên tục gật đầu, sao còn dám chạy chứ, giờ có đuổi đi lão ta cũng không dám chạy.
Lam Như Đình lại tiến đến chắp tay với Ngưu Hữu Đạo:
- Đạo gia, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Viên Phương, nói:
- Gia hỏa này ở Nam Sơn tự thói quen đen ăn đen khó sửa, đêm vương gia động phòng, lão ta không cẩn thận bỏ chút đồ vào đồ ăn của vương phi giúp sức cho vương gia!
Biết việc này không thể giấu, Phượng Nhược Nam đã làm nháo ra đến mức này thì sớm muộn cũng bị vạch trần, tiếp tục giấu diếm mấy người kia cũng không được gì.
Viên Phương yếu ớt cúi đầu, lòng tràn đầy ai oán, cái gì gọi là ta không cẩn thận... Có điều chuyện đã tới nước này, xem ra hình như chỉ có Ngưu Hữu Đạo có thể ra mặt nên lão ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Vẻ mặt Thương Triều Tông tức giận:
- Làm loạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.