Chương 70: Ngươi Cho Rằng Ta Sợ Tống Gia Ngươi (2)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
Đạo gia kiếp trước trên giang hồ có thể bao dung, cũng có thể nuốt giận nhưng không phải loại lương thiện chưa từng thấy máu tươi!
Giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tống Diễn Thanh dưới đất, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm chậm rãi đi qua, đứng từ trên cao nhìn xuống Tống Diễn Thanh trước mặt, vỏ kiếm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tống Diễn Thanh:
- Ầy, ta nói rồi, ta không thích chém chém giết giết, chúng ta hòa khí kết thúc tốt bao nhiêu, tất cả mọi người không thiệt thòi, ngươi không nên ép ta xuất thủ, sao phải khổ như vậy chứ? Ngươi cho rằng ta sợ Tống gia ngươi sao? Tống gia ngươi trong mắt lão tử chỉ là thứ nhà quê, chả là cái thá gì!
Đám Thương Triều Tông nghe thấy vậy cũng rất cạn lời, hào môn như Tống gia trong mắt người ta chỉ là như nhà quê?
Tống Diễn Thanh cố sức ngẩng đầu lên, khuôn mặt đau đớn đến biến dạng, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười:
- Sư đệ, sư đệ, ta sai rồi, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, tha cho ta, tha cho ta có được không? Ngươi muốn cái gì cứ nói, chỉ cần ngươi chịu buông tha cho ta!
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Thương Triều Tông:
- Vương gia, bảo người của người tránh ra một chút, ta có chút chuyện muốn hỏi tên khốn này!
Lúc này Thương Triều Tông phất tay ra hiệu hai bên lui xuống.
Trụ trì Viên Phương rụt đầu quay người định chạy, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng:
- Ta cho các ngươi đi sao? Vương gia, cho vài người khống chế đám này lại thẩm vấn một chút, lát nữa nếu đối chứng không khớp với đám khốn này thì tính sổ cũng chưa muộn!
Hắn chỉ cả Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc.
Không cần nói, một nhóm thân vệ xông tới, trực tiếp trói hai mươi tên hòa thượng này lại. Đám hòa thượng không một ai dám phản kháng, ngay cả Viên Phương cũng ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chúng tăng Nam Sơn tự cứ vậy bị đưa đi. Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc dĩ nhiên cũng có kết cục tương tự. Chúng đã nhìn thấy sự lợi hại của Ngưu Hữu Đạo, cộng thêm có thương tích trong người, biết chạy cũng không được.
Xung quanh thanh tịnh, vỏ kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo khẽ vỗ lên mặt Tống Diễn Thanh:
- Nói, vì sao muốn giết ta?
Tống Diễn Thanh gào lên:
- Sư đệ, không phải ta muốn giết ngươi, là ý của Đường trưởng lão, ta cũng bất đắc dĩ thôi.
Hắn ta căn bản không phải loại cốt khí gì, chỉ biết còn sống là tốt hơn cả, dĩ nhiên có thể đẩy được trách nhiệm cho ai thì đẩy.
- Đường trưởng lão muốn giết ta?
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, nhớ lại lão thái bà kia hình như không hề có thiện cảm gì với mình, lần đầu tiên gặp suýt chút nữa đã giết mình.
- Từ lúc ta bắt đầu gia nhập Thượng Thanh tông luôn bị giam lỏng ở Đào Hoa nguyên, tự thấy chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Thượng Thanh tông, vì sao bà ta muốn giết ta?
Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Đám Thương Thục Thanh nghe xong liền kinh ngạc. Luôn bị giam lỏng?
- Nguyên nhân rất đơn giản, không cần nghĩ cũng biết, Đường trưởng lão muốn để Đường Nghi ngồi vững chức chưởng môn, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chưởng môn Đường Nghi kia danh không chính ngôn không thuận, bất cứ lúc nào cũng có người lật ngược bản án vì ngươi...
Tống Diễn Thanh gào thét nói ra một đại bí mật kinh thiên động địa ngoại giới không hề biết.
Giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tống Diễn Thanh dưới đất, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm chậm rãi đi qua, đứng từ trên cao nhìn xuống Tống Diễn Thanh trước mặt, vỏ kiếm nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tống Diễn Thanh:
- Ầy, ta nói rồi, ta không thích chém chém giết giết, chúng ta hòa khí kết thúc tốt bao nhiêu, tất cả mọi người không thiệt thòi, ngươi không nên ép ta xuất thủ, sao phải khổ như vậy chứ? Ngươi cho rằng ta sợ Tống gia ngươi sao? Tống gia ngươi trong mắt lão tử chỉ là thứ nhà quê, chả là cái thá gì!
Đám Thương Triều Tông nghe thấy vậy cũng rất cạn lời, hào môn như Tống gia trong mắt người ta chỉ là như nhà quê?
Tống Diễn Thanh cố sức ngẩng đầu lên, khuôn mặt đau đớn đến biến dạng, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười:
- Sư đệ, sư đệ, ta sai rồi, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, tha cho ta, tha cho ta có được không? Ngươi muốn cái gì cứ nói, chỉ cần ngươi chịu buông tha cho ta!
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Thương Triều Tông:
- Vương gia, bảo người của người tránh ra một chút, ta có chút chuyện muốn hỏi tên khốn này!
Lúc này Thương Triều Tông phất tay ra hiệu hai bên lui xuống.
Trụ trì Viên Phương rụt đầu quay người định chạy, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt lên tiếng:
- Ta cho các ngươi đi sao? Vương gia, cho vài người khống chế đám này lại thẩm vấn một chút, lát nữa nếu đối chứng không khớp với đám khốn này thì tính sổ cũng chưa muộn!
Hắn chỉ cả Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc.
Không cần nói, một nhóm thân vệ xông tới, trực tiếp trói hai mươi tên hòa thượng này lại. Đám hòa thượng không một ai dám phản kháng, ngay cả Viên Phương cũng ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, chúng tăng Nam Sơn tự cứ vậy bị đưa đi. Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc dĩ nhiên cũng có kết cục tương tự. Chúng đã nhìn thấy sự lợi hại của Ngưu Hữu Đạo, cộng thêm có thương tích trong người, biết chạy cũng không được.
Xung quanh thanh tịnh, vỏ kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo khẽ vỗ lên mặt Tống Diễn Thanh:
- Nói, vì sao muốn giết ta?
Tống Diễn Thanh gào lên:
- Sư đệ, không phải ta muốn giết ngươi, là ý của Đường trưởng lão, ta cũng bất đắc dĩ thôi.
Hắn ta căn bản không phải loại cốt khí gì, chỉ biết còn sống là tốt hơn cả, dĩ nhiên có thể đẩy được trách nhiệm cho ai thì đẩy.
- Đường trưởng lão muốn giết ta?
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, nhớ lại lão thái bà kia hình như không hề có thiện cảm gì với mình, lần đầu tiên gặp suýt chút nữa đã giết mình.
- Từ lúc ta bắt đầu gia nhập Thượng Thanh tông luôn bị giam lỏng ở Đào Hoa nguyên, tự thấy chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Thượng Thanh tông, vì sao bà ta muốn giết ta?
Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Đám Thương Thục Thanh nghe xong liền kinh ngạc. Luôn bị giam lỏng?
- Nguyên nhân rất đơn giản, không cần nghĩ cũng biết, Đường trưởng lão muốn để Đường Nghi ngồi vững chức chưởng môn, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, chưởng môn Đường Nghi kia danh không chính ngôn không thuận, bất cứ lúc nào cũng có người lật ngược bản án vì ngươi...
Tống Diễn Thanh gào thét nói ra một đại bí mật kinh thiên động địa ngoại giới không hề biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.