Chương 153: Thay Đổi (1)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
Vốn là đệ tử có thiên phú nhất Thượng Thanh tông, vốn là người thừa kế được chưởng môn đời trước của Thượng Thanh tông coi trọng nhất, không biết bao nhiêu người của Thượng Thanh tông đã ký thác kỳ vọng chấn hưng Thượng Thanh tông lên ông. Tuy nhiên ông lại yêu một nữ nhân không nên yêu, là người trong ma đọa, còn là Ma tông Thánh nữ, cuối cùng bị trục xuất khỏi sư môn.
Sau khi Đường Nghi nghe nói đến sự tích của ông, không hổ là người nàng ngưỡng mộ từ nhỏ, cũng không hổ là người được người Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới công nhận. Một thân thực lực đột nhiên tăng mạnh, uy chấn thiên hạ, cao thủ đứng trong mười thứ hạng đầu Đan bảng cũng là một chỗ dựa của ông. Sau khi phụ thân Đường Mục tiếp nhận vị trí chưởng môn, nàng thường nghe phụ thân cảm thán, nói Tam sư đệ đáng tiếc, nếu không đi vào đường tà đạo, vị trí chưởng môn Thượng Thanh tông này cũng không tới phiên ông làm.
Trong suy nghĩ của Đường Nghi, vị này hẳn là nhân vật tung hoành thiên hạ, tiếu khán phong vân, không ngờ vị sư phúc phong thần như ngọc kia lại có bộ dạng nghèo túng lôi thôi như vậy. Vì một ma nữ, có đáng không?
- Sư thúc!
Đường Nghi lấy dũng khí lên tiếng gọi.
- Ờm...
Hán tử lôi thôi lại ợ một cái, lắc đầu cười nói:
- Nha đầu, ở đây không có sư thúc của con, không thể gọi lung tung.
Đường Nghi vẫn khẳng định nói:
- Tạ sư thúc cứu vãn Thượng Thanh tông trong nguy nan.
Hán tử lôi thôi vỗ vỗ hai vò rượu bên cạnh:
- Năm đó ta, cha con, còn cả Đông Quách Hạo Nhiên mỗi người chôn một vò rượu trong núi này, đã hẹn sau vài năm cùng uống... Nghe nói cha con và Đông Quách Hạo Nhiên đều đã qua đời, nhớ đến rượu này, không biết có còn không nên đặc biệt chạy tới xem, hóa ra vẫn còn rượu ngon, rượu ngon! Ta tới là để tìm rượu, không giúp gì Thượng Thanh tông, chuyện Thượng Thanh tông không liên quan gì đến ta, con nghĩ nhiều rồi!
Thấy đối phương không thừa nhận, Đường Nghi cũng không tranh biện, chắp tay nói:
- Thượng Thanh tông bây giờ tình cảnh vô cùng gian nan, sư thúc danh chấn thiên hạ, chính là chỗ dựa vững chắc của Thượng Thanh tông, mong rằng sư thúc có thể lưu lại tương trợ!
Hán tử lôi thôi không tiếp tục dây dưa chuyện này, cười hỏi:
- Nha đầu, nghe nói con gả cho người ta rồi?
Nói đến việc gả chồng này, Đường Nghi bỗng nhiên xấu hổ, sự thật bên trong thật sự khó mà mở miệng.
- Ta thân vô trường vật, cũng không có gì cho con, rượu ngon chôn ba mươi năm cho con một vò làm hạ lễ vậy!
Hán tử lôi thôi vung tay áo quét qua, một vò rượu bay vù tới.
Đường Nghi nhận lấy, có chút trầm mặc, vỗ nhè nhẹ bùn đất bên trên, không biết rượu này có phải do cha mình chôn không.
Hán tử lôi thôi ôm vò rượu rót tiếp vào miệng, cười ha ha nói:
- Cái miệng quạ đen của Đông Quách Hạo Nhiên kia năm đó từng nói con người ta và tên ta không hợp, sau này chắc chắn có biến cố, không ngờ một câu thành sấm. Nghe nói phu quân của con là đệ tử quan môn của hắn ta à? Tuy là lâm chung nhận đồ, có chút vội vàng nhưng hắn ta sẽ không thu đồ đệ lung tung. Làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, nếu có thể vãn hồi thì đừng ngại nghĩ cách giảng hòa.
Dứt lời ông đứng dậy, lại nhấc vò rượu khác nhún người nhảy lên, phiêu nhiên cưỡi trên người con Kim Mao Hống đang nghịch nước kia.
Thấy đối phương định đi, Đường Nghi vội vàng kêu lên:
- Sư thúc, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thấy Thượng Thanh tông ngã xuống như vậy sao?
- Quá khứ đã qua, quay đầu cũng không thể vãn hồi. Trước mắt mọi người không có hôm qua, chỉ có sáng sớm ngày mai. Thượng Thanh tông đã đi đến tình trạng này, có gìn giữ cũng vô dụng, sẽ chỉ càng ngày càng tệ thôi. Nha đầu, con không ngốc, cho dù con làm chưởng môn như thế nào, nếu con đã làm chưởng môn thì không cần phải khúm núm, lúc cần phách lực của chưởng môn thì không nên do dự, cứ theo suy nghĩ của mình mà dũng cảm đối mặt. Nếu không Thượng Thanh tông cần chưởng môn như con để làm gì? Đi đây!
Sau khi Đường Nghi nghe nói đến sự tích của ông, không hổ là người nàng ngưỡng mộ từ nhỏ, cũng không hổ là người được người Thượng Thanh tông từ trên xuống dưới công nhận. Một thân thực lực đột nhiên tăng mạnh, uy chấn thiên hạ, cao thủ đứng trong mười thứ hạng đầu Đan bảng cũng là một chỗ dựa của ông. Sau khi phụ thân Đường Mục tiếp nhận vị trí chưởng môn, nàng thường nghe phụ thân cảm thán, nói Tam sư đệ đáng tiếc, nếu không đi vào đường tà đạo, vị trí chưởng môn Thượng Thanh tông này cũng không tới phiên ông làm.
Trong suy nghĩ của Đường Nghi, vị này hẳn là nhân vật tung hoành thiên hạ, tiếu khán phong vân, không ngờ vị sư phúc phong thần như ngọc kia lại có bộ dạng nghèo túng lôi thôi như vậy. Vì một ma nữ, có đáng không?
- Sư thúc!
Đường Nghi lấy dũng khí lên tiếng gọi.
- Ờm...
Hán tử lôi thôi lại ợ một cái, lắc đầu cười nói:
- Nha đầu, ở đây không có sư thúc của con, không thể gọi lung tung.
Đường Nghi vẫn khẳng định nói:
- Tạ sư thúc cứu vãn Thượng Thanh tông trong nguy nan.
Hán tử lôi thôi vỗ vỗ hai vò rượu bên cạnh:
- Năm đó ta, cha con, còn cả Đông Quách Hạo Nhiên mỗi người chôn một vò rượu trong núi này, đã hẹn sau vài năm cùng uống... Nghe nói cha con và Đông Quách Hạo Nhiên đều đã qua đời, nhớ đến rượu này, không biết có còn không nên đặc biệt chạy tới xem, hóa ra vẫn còn rượu ngon, rượu ngon! Ta tới là để tìm rượu, không giúp gì Thượng Thanh tông, chuyện Thượng Thanh tông không liên quan gì đến ta, con nghĩ nhiều rồi!
Thấy đối phương không thừa nhận, Đường Nghi cũng không tranh biện, chắp tay nói:
- Thượng Thanh tông bây giờ tình cảnh vô cùng gian nan, sư thúc danh chấn thiên hạ, chính là chỗ dựa vững chắc của Thượng Thanh tông, mong rằng sư thúc có thể lưu lại tương trợ!
Hán tử lôi thôi không tiếp tục dây dưa chuyện này, cười hỏi:
- Nha đầu, nghe nói con gả cho người ta rồi?
Nói đến việc gả chồng này, Đường Nghi bỗng nhiên xấu hổ, sự thật bên trong thật sự khó mà mở miệng.
- Ta thân vô trường vật, cũng không có gì cho con, rượu ngon chôn ba mươi năm cho con một vò làm hạ lễ vậy!
Hán tử lôi thôi vung tay áo quét qua, một vò rượu bay vù tới.
Đường Nghi nhận lấy, có chút trầm mặc, vỗ nhè nhẹ bùn đất bên trên, không biết rượu này có phải do cha mình chôn không.
Hán tử lôi thôi ôm vò rượu rót tiếp vào miệng, cười ha ha nói:
- Cái miệng quạ đen của Đông Quách Hạo Nhiên kia năm đó từng nói con người ta và tên ta không hợp, sau này chắc chắn có biến cố, không ngờ một câu thành sấm. Nghe nói phu quân của con là đệ tử quan môn của hắn ta à? Tuy là lâm chung nhận đồ, có chút vội vàng nhưng hắn ta sẽ không thu đồ đệ lung tung. Làm vậy chắc chắn có nguyên nhân, nếu có thể vãn hồi thì đừng ngại nghĩ cách giảng hòa.
Dứt lời ông đứng dậy, lại nhấc vò rượu khác nhún người nhảy lên, phiêu nhiên cưỡi trên người con Kim Mao Hống đang nghịch nước kia.
Thấy đối phương định đi, Đường Nghi vội vàng kêu lên:
- Sư thúc, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thấy Thượng Thanh tông ngã xuống như vậy sao?
- Quá khứ đã qua, quay đầu cũng không thể vãn hồi. Trước mắt mọi người không có hôm qua, chỉ có sáng sớm ngày mai. Thượng Thanh tông đã đi đến tình trạng này, có gìn giữ cũng vô dụng, sẽ chỉ càng ngày càng tệ thôi. Nha đầu, con không ngốc, cho dù con làm chưởng môn như thế nào, nếu con đã làm chưởng môn thì không cần phải khúm núm, lúc cần phách lực của chưởng môn thì không nên do dự, cứ theo suy nghĩ của mình mà dũng cảm đối mặt. Nếu không Thượng Thanh tông cần chưởng môn như con để làm gì? Đi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.