Chương 178: Thơ Hay, Thơ Hay (2)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
Bàn trang điểm đối diện cửa sộ, Ngưu Hữu Đạo ngồi nhìn Thương Thục Thanh búi tóc cho mình trong gương.
Sau khi có lần thứ nhất, sau đó mỗi ngày nữ nhân này đều sáng sớm xuất hiện đúng giờ trước cửa phòng hắn, suýt chút nữa làm Ngưu Hữu Đạo hiểu lầm đường đường quận chúa lại thích cuộc sống của nha hoàn.
Sau mấy ngày liên tiếp, chính Ngưu Hữu Đạo cũng thấy quen, suýt chút nữa thì quen rằng bên cạnh có một nha hoàn phục vụ.
Thậm chí hắn hơi nghi ngờ có phải nữ nhân này thích mình không? Nếu thật sự là như vậy hắn sẽ bài xích cự tuyệt. Không phải hắn trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ngươi cũng không thể có bề ngoài dọa người như vậy chứ, điều này thực sự không dễ dàng tiếp nhận được.
Có điều trong lòng hắn rõ, người ta chủ động xum xoe không liên quan gì đến thích hay không thích mình, hạ thấp mình như vậy chẳng qua chỉ là thủ đoạn giữ khách.
Hảo ý của người ta mình phải xem mà đối đãi, có điều hắn nhìn thấy rõ mà càng phiền lòng, bởi vậy hắn cũng giả vờ hồ đồ, chẳng từ chối tránh người ta suy nghĩ nhiều.
- Đạo gia, đã chuẩn bị gần xong rồi, ngày mai là có thể khởi hành đi bí cảnh.
Thương Thục Thanh nhắc nhở một tiếng.
- Ừ!
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
- Được, biết rồi!
Thương Thục Thanh đã chuẩn bị để nghe hắn hỏi gì đấy, ai ngờ phản ứng của đối phương đơn giản như vậy, yên lặng một chút, lại hỏi:
- Đạo gia, người làm thơ không tệ?
Lại nữa? Ngưu Hữu Đạo cười khổ:
- Ta thật sự chẳng biết thơ từ gì cả.
Thương Thục Thanh cũng không tranh luận cùng hắn.
- Đạo gia hiểu lầm rồi, chỗ ta mới có được một bài thơ, mời Đạo gia giám thưởng xem viết như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, có chút tự giễu:
- Xin rửa tai lắng nghe!
Tay Thương Thục Thanh không dừng lại, hơi chuẩn bị, giọng nói uyển chuyển dịu dàng nói:
- Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San...
Hơi ngừng lại vì rõ ràng phát hiện ra cơ thể đang ngồi ngay ngắn của Ngưu Hữu Đạo bỗng nhúc nhích, chỉ nghe Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
- Không tệ, tiếp tục!
Thương Thục Thanh liền lại bắt đầu lại từ đầu:
- Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San. Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng... Đạo gia, bài thơ này như thế nào?
- Thơ hay, thơ hay, không tệ, không tệ.
Ngưu Hữu Đạo tán thưởng một phen, lại nhìn chằm chằm nữ nhân trong gương hỏi:
- Không biết Vu Sơn trong bài thơ là nơi nào?
Sau khi có lần thứ nhất, sau đó mỗi ngày nữ nhân này đều sáng sớm xuất hiện đúng giờ trước cửa phòng hắn, suýt chút nữa làm Ngưu Hữu Đạo hiểu lầm đường đường quận chúa lại thích cuộc sống của nha hoàn.
Sau mấy ngày liên tiếp, chính Ngưu Hữu Đạo cũng thấy quen, suýt chút nữa thì quen rằng bên cạnh có một nha hoàn phục vụ.
Thậm chí hắn hơi nghi ngờ có phải nữ nhân này thích mình không? Nếu thật sự là như vậy hắn sẽ bài xích cự tuyệt. Không phải hắn trông mặt mà bắt hình dong, nhưng ngươi cũng không thể có bề ngoài dọa người như vậy chứ, điều này thực sự không dễ dàng tiếp nhận được.
Có điều trong lòng hắn rõ, người ta chủ động xum xoe không liên quan gì đến thích hay không thích mình, hạ thấp mình như vậy chẳng qua chỉ là thủ đoạn giữ khách.
Hảo ý của người ta mình phải xem mà đối đãi, có điều hắn nhìn thấy rõ mà càng phiền lòng, bởi vậy hắn cũng giả vờ hồ đồ, chẳng từ chối tránh người ta suy nghĩ nhiều.
- Đạo gia, đã chuẩn bị gần xong rồi, ngày mai là có thể khởi hành đi bí cảnh.
Thương Thục Thanh nhắc nhở một tiếng.
- Ừ!
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:
- Được, biết rồi!
Thương Thục Thanh đã chuẩn bị để nghe hắn hỏi gì đấy, ai ngờ phản ứng của đối phương đơn giản như vậy, yên lặng một chút, lại hỏi:
- Đạo gia, người làm thơ không tệ?
Lại nữa? Ngưu Hữu Đạo cười khổ:
- Ta thật sự chẳng biết thơ từ gì cả.
Thương Thục Thanh cũng không tranh luận cùng hắn.
- Đạo gia hiểu lầm rồi, chỗ ta mới có được một bài thơ, mời Đạo gia giám thưởng xem viết như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, có chút tự giễu:
- Xin rửa tai lắng nghe!
Tay Thương Thục Thanh không dừng lại, hơi chuẩn bị, giọng nói uyển chuyển dịu dàng nói:
- Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San...
Hơi ngừng lại vì rõ ràng phát hiện ra cơ thể đang ngồi ngay ngắn của Ngưu Hữu Đạo bỗng nhúc nhích, chỉ nghe Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
- Không tệ, tiếp tục!
Thương Thục Thanh liền lại bắt đầu lại từ đầu:
- Từng trải biển xanh e gì nước Chẳng phải mây trừ ở Vu San. Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng... Đạo gia, bài thơ này như thế nào?
- Thơ hay, thơ hay, không tệ, không tệ.
Ngưu Hữu Đạo tán thưởng một phen, lại nhìn chằm chằm nữ nhân trong gương hỏi:
- Không biết Vu Sơn trong bài thơ là nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.