Chương 86: Tiền Ta Muốn, Người Ta Cũng Muốn! (2)
Dược Thiên Sầu
19/11/2019
- Ê, to con, ngươi có đồng ý không?
Viên Cương khẽ gật đầu, Phượng Nhược Nam quả quyết xua tay nói:
- Lấy 1 vạn kim tệ ra đây!
Rất nhanh, có mấy người khiêng một cái rương nặng trĩu tới, mở nắp rương ra, bên trong để lộ một đống kim tệ vàng óng ánh, một cái hòm rỗng khác bày bên cạnh, chuyển đổi rương ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, trên thực tế chính là kiểm kê rõ ràng.
Xác nhận số tiền không sai, Phượng Nhược Nam lại xua tay nói:
- Giấy và bút mực, viết lại cách đánh cược!
Lập tức có người dâng bút mực giấy nghiên đến, viết xong cách đánh được, thì bưng tới để hai bên xác nhận, Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đều ấn dấu tay lên đó, hai bên mỗi bên cầm một phần.
Quá trình vay tiền xem như hoàn thành, chỉ thấy Viên Cương ngồi xuống “Hự” một tiếng, trong tiếng hít thở, nhấc cái rương mà mấy người mới có thể nhấc nổi một mình nâng lên, nhấc cánh tay nửa gánh trên đầu vai. Hành động này lại khiến mắt Phượng Nhược Nam nhanh chóng lóe lên tia sáng kỳ dị lần nữa, thầm khen một tiếng hảo hán, khí lực thật là lớn, đúng là một mãnh tướng!
- Tướng quân, ta tiễn hắn ta tới cửa, tiện đường dặn dò mấy câu rồi về ngay.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Phượng Nhược Nam xin chỉ thị một câu, dù sao đã đồng ý làm con tin rồi.
Phượng Nhược Nam rất hào phóng phất phất tay, cũng không sợ Ngưu Hữu Đạo có thể chạy trốn ngay trên địa bàn của mình.
Sau khi hai huynh đệ đi xa rồi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu đưa mắt nhìn, nói nhỏ với Viên Cương đang khiêng rương ở đối diện:
- Nữ nhân này không có ý tốt, dã tâm rất lớn, tám chín phần mười là muốn hãm hại ta, sau này để ta xem nàng ta khóc thế nào!
Viên Cương nói:
- Đạo gia, ngài hãm hại nàng ta như vậy, cẩn thận nàng ta hận ngài cả đời đấy.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cười ha ha:
- Rõ ràng là ta đang giúp nàng ta đấy nhé? Hầu Tử, nghĩ lại thì, nhìn vóc dáng của nữ nhân này ngược lại thấy rất xứng đôi với ngươi đó nha!
- Mắt ngài có vấn đề rồi!
Viên Cương khinh bỉ một tiếng, lại sửa miệng:
- Nếu ngài có thể khiến nàng ta đồng ý, thì ta không ngại đâu!
- Ấy...
Ngưu Hữu Đạo cười khan nói:
- Hay là thôi đi, con liệt mã này không phải ai cũng có tư cách cưỡi đâu, huynh đệ chúng ta vô phúc tiêu thụ, hay là để lại cho người nào đó có phúc khí hưởng thụ đi!
Trên bục chỉ huy, đưa mắt nhìn hai người đi xa, Phượng Nhược Nam nhìn hai bên trái phải nói:
- Đi theo dõi cẩn thận cho ta, xem cuối cùng bọn họ muốn làm cái quỷ gì, đừng để cho bọn họ trốn, lúc cần thiết trực tiếp truyền lệnh ta đóng kín bốn cửa thành! Còn nữa, chuẩn bị sẵn sàng, nếu như bọn họ thật sự có thể trả tiền đúng hạn, trên đường bố trí trở ngại, không cho phép bọn họ trở về trong thời gian quy định. Tiền đặt cược này ta thắng chắc. Tiền ta muốn, người ta cũng muốn!
Bốn nữ hộ vệ bên cạnh tên là Mai, Lan, Trúc, Cúc nghe vậy cười khẽ, nhanh chóng hiểu rõ nàng ta không có ý tốt, hai người Trúc, Cúc gật đầu đồng ý, rời đi chuẩn bị.
Cửa ra vào quân doanh, sáu tên thân vệ chờ ở ngoài hàng rào thấy Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đi ra, muốn tới gần cửa ra vào nghênh đón nhưng lại bị thủ vệ cản lại.
Hai người đi ra, Ngưu Hữu Đạo vẫy tay:
- Xe ngựa!
Bên này lập tức dắt xe ngựa tới, Viên Cương đặt cái rương nặng trĩu lên xe, quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo:
- Ngài ở lại đây sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên:
- Chỉ cần bên chỗ ngươi gọn gàng sạch sẽ một chút, ta sẽ không có việc gì.
Một tên thân vệ tò mò hỏi:
- Đạo gia, ngài không đi ư?
Viên Cương quay đầu quát:
- Đừng nói nhảm, đi!
Bản thân cũng xoay người lên ngựa.
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh dặn dò:
- Làm ầm ĩ lớn một chút!
Viên Cương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quay đầu lại chào hỏi với mấy người còn lại rồi nhanh chóng rời đi.
Cúc đi tới trước hàng rào, nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt một lúc, phát hiện bên này ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bị sẵn, đây là chắc chắn có thể mượn được tiền từ chỗ tướng quân bên này à!
Ngưu Hữu Đạo xoay người quay đầu lại, trông thấy nàng ta, khẽ gật đầu cười cười, rồi đi lướt qua, trở về trong quân doanh. Cúc quay đầu nhìn hắn một cái, chợt bước nhanh rời khỏi quân doanh, đuổi theo hướng Viên Cương.
Mà Viên Cương cũng chưa đi xa, vừa đến chỗ rẽ ở đầu đường, lập tức gọi sáu tên thân vệ tiến lên, có tiến vào xe ngựa, có ngăn ở ngoài xe ngựa vây xem.
Trong xe ngựa Viên Cương mở cái rương ra, một rương kim tệ sáng chói mắt, đám người không khỏi khẽ kinh hô một tiếng, nhìn nhau. Thế mà chỉ chớp mắt làm ra nhiều tiền như vậy, rõ ràng là lấy được từ trong quân doanh, vị Đạo gia kia thật là có năng lực ha!
Viên Cương thì bắt đầu chia tiền, cho bốn người trong đó mỗi người một túi tiền, lệnh cho hai người một tổ cùng đi mua sắm đồ vật, nơi mua sắm đồ vật và giá cả đều đã sớm viết sẵn danh sách đưa cho bọn họ, để bọn họ trực tiếp tới địa điểm chỉ định mua về là được, sau khi mua xong thì mang đồ vật đến địa điểm chỉ định gặp mặt. Chỉ có một yêu cầu, phải làm tốt chuyện được giao, còn phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh chóng.
Hai người một tổ mang theo tiền chia nhau mà đi, cũng không biết Viên Cương dặn dò như vậy là có ý gì, dù sao bọn họ cứ làm theo là được. Viên Cương thì mang theo hai người còn lại cùng hơn phân nửa tiền rời đi.
Cúc bám theo đằng sau thấy một đám người chia thành ba hướng, không biết phải bám theo bên nào mới tốt, cuối cùng vẫn theo Viên Cương, dù sao nhìn Viên Cương là biết ngay là đầu não của cả đám. Chẳng qua thị cũng không buông tha cho hai nhóm người còn lại, từ một cửa hàng gần đó kéo mấy tên tiểu nhị đi ra. Thị đưa minh bài chứng minh thân phận lên, mấy tên tiểu nhị đương nhiên không dám không nghe theo, tuân theo lời dặn của thị chạy tới nhìn chằm chằm hành động của hai nhóm người còn lại.
Nơi Viên Cương dừng chân đầu tiên là một cửa hàng tơ lụa, sau khi vào thì mua sắm một đống tơ lụa thượng hạng, thanh toán tiền đặt cọc xong, yêu cầu chủ quán trong thời gian quy định đưa đến địa điểm chỉ định theo yêu cầu. Chủ quán vui vẻ không diễn tả được, gặp được khách hàng lớn ra tay hào phóng thế này, liên tục bảo đảm sẽ không sơ suất, kêu Viên Cương tuyệt đối yên tâm.
Ra khỏi cửa hàng tơ lụa, điểm dừng chân thứ hai là một cửa hàng trang sức tốt nhất trong thành, cũng giống như trước đó, tiếp tục bỏ ra một số tiền lớn đặt cọc, mua một đống đồ trang sức thượng hạng. Thực sự giống như xài tiền như nước.
Cúc một đường bám theo phía sau, thấy hơi không hiểu rốt cuộc là Viên Cương muốn làm gì, cuối cùng thấy Viên Cương tới một gánh hát, mang theo một đám người thổi kèn đàn hát từ bên trong đi ra, không biết muốn đi đâu.
Sau khi đi vào khu vực nội thành, Cúc mới phát hiện nơi đây vô cùng náo nhiệt, xe ngựa kéo theo xe chở đồ, đằng sau còn có dê bò thành đàn, gà vịt ngan ngỗng lung tung lộn xộn, ba nhóm người được chia ra đều tập trung cùng Viên Cương ở đây. Người của cửa hàng đồ trang sức bảo vệ từng hộp đồ trang sức đến, chưởng quầy cửa hàng tơ lụa mang theo đám tiểu nhị đưa đồ tới, cũng dựa theo yêu cầu đã dặn dò trước đó, phục vụ chu đáo, giúp đỡ chất lên xe, gộp lại thành gánh, giúp quấn lụa đỏ ăn mừng lên các gánh, các xe vật phẩm khác.
Viên Cương chỉ huy những người khác quấn lụa đỏ ăn mừng lên tất cả đồ vật, cả đám người bận rộn chân không chạm đất.
Hai bên đường không ngừng tụ tập đám người vây xem náo nhiệt, không ít người thấy thế vô cùng hâm mộ, rối rít bàn tán xôn xao:
- Đây là nhà ai kết hôn vậy, ra tay hào phóng thật đấy!
Cúc lẫn trong đám người đứng bên ngoài quan sát cũng thấy kỳ lạ, trông tư thế này quả thật đúng là gả cưới, đây là đưa dâu, hay là cưới vợ nhỉ?
Đám thân vệ cùng phối hợp cũng ngơ ngác, Viên gia đây là muốn làm trò gì đây!
Thấy tất cả mọi người đã quấn lụa đỏ ăn mừng xong xuôi, Viên Cương ra hiệu cho sáu người làm hộ vệ áp trận xung quanh, chợt cưỡi ngựa đi trước, quát với gánh hát xếp hàng đằng sau:
- Náo nhiệt lên đi theo ta!
Tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn leng keng thùng thùng trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt khiến đám người hai bên đường không ít người phải trầm trồ khen ngợi.
Viên Cương khẽ gật đầu, Phượng Nhược Nam quả quyết xua tay nói:
- Lấy 1 vạn kim tệ ra đây!
Rất nhanh, có mấy người khiêng một cái rương nặng trĩu tới, mở nắp rương ra, bên trong để lộ một đống kim tệ vàng óng ánh, một cái hòm rỗng khác bày bên cạnh, chuyển đổi rương ngay trước mặt Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, trên thực tế chính là kiểm kê rõ ràng.
Xác nhận số tiền không sai, Phượng Nhược Nam lại xua tay nói:
- Giấy và bút mực, viết lại cách đánh cược!
Lập tức có người dâng bút mực giấy nghiên đến, viết xong cách đánh được, thì bưng tới để hai bên xác nhận, Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đều ấn dấu tay lên đó, hai bên mỗi bên cầm một phần.
Quá trình vay tiền xem như hoàn thành, chỉ thấy Viên Cương ngồi xuống “Hự” một tiếng, trong tiếng hít thở, nhấc cái rương mà mấy người mới có thể nhấc nổi một mình nâng lên, nhấc cánh tay nửa gánh trên đầu vai. Hành động này lại khiến mắt Phượng Nhược Nam nhanh chóng lóe lên tia sáng kỳ dị lần nữa, thầm khen một tiếng hảo hán, khí lực thật là lớn, đúng là một mãnh tướng!
- Tướng quân, ta tiễn hắn ta tới cửa, tiện đường dặn dò mấy câu rồi về ngay.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Phượng Nhược Nam xin chỉ thị một câu, dù sao đã đồng ý làm con tin rồi.
Phượng Nhược Nam rất hào phóng phất phất tay, cũng không sợ Ngưu Hữu Đạo có thể chạy trốn ngay trên địa bàn của mình.
Sau khi hai huynh đệ đi xa rồi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu đưa mắt nhìn, nói nhỏ với Viên Cương đang khiêng rương ở đối diện:
- Nữ nhân này không có ý tốt, dã tâm rất lớn, tám chín phần mười là muốn hãm hại ta, sau này để ta xem nàng ta khóc thế nào!
Viên Cương nói:
- Đạo gia, ngài hãm hại nàng ta như vậy, cẩn thận nàng ta hận ngài cả đời đấy.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cười ha ha:
- Rõ ràng là ta đang giúp nàng ta đấy nhé? Hầu Tử, nghĩ lại thì, nhìn vóc dáng của nữ nhân này ngược lại thấy rất xứng đôi với ngươi đó nha!
- Mắt ngài có vấn đề rồi!
Viên Cương khinh bỉ một tiếng, lại sửa miệng:
- Nếu ngài có thể khiến nàng ta đồng ý, thì ta không ngại đâu!
- Ấy...
Ngưu Hữu Đạo cười khan nói:
- Hay là thôi đi, con liệt mã này không phải ai cũng có tư cách cưỡi đâu, huynh đệ chúng ta vô phúc tiêu thụ, hay là để lại cho người nào đó có phúc khí hưởng thụ đi!
Trên bục chỉ huy, đưa mắt nhìn hai người đi xa, Phượng Nhược Nam nhìn hai bên trái phải nói:
- Đi theo dõi cẩn thận cho ta, xem cuối cùng bọn họ muốn làm cái quỷ gì, đừng để cho bọn họ trốn, lúc cần thiết trực tiếp truyền lệnh ta đóng kín bốn cửa thành! Còn nữa, chuẩn bị sẵn sàng, nếu như bọn họ thật sự có thể trả tiền đúng hạn, trên đường bố trí trở ngại, không cho phép bọn họ trở về trong thời gian quy định. Tiền đặt cược này ta thắng chắc. Tiền ta muốn, người ta cũng muốn!
Bốn nữ hộ vệ bên cạnh tên là Mai, Lan, Trúc, Cúc nghe vậy cười khẽ, nhanh chóng hiểu rõ nàng ta không có ý tốt, hai người Trúc, Cúc gật đầu đồng ý, rời đi chuẩn bị.
Cửa ra vào quân doanh, sáu tên thân vệ chờ ở ngoài hàng rào thấy Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đi ra, muốn tới gần cửa ra vào nghênh đón nhưng lại bị thủ vệ cản lại.
Hai người đi ra, Ngưu Hữu Đạo vẫy tay:
- Xe ngựa!
Bên này lập tức dắt xe ngựa tới, Viên Cương đặt cái rương nặng trĩu lên xe, quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo:
- Ngài ở lại đây sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên:
- Chỉ cần bên chỗ ngươi gọn gàng sạch sẽ một chút, ta sẽ không có việc gì.
Một tên thân vệ tò mò hỏi:
- Đạo gia, ngài không đi ư?
Viên Cương quay đầu quát:
- Đừng nói nhảm, đi!
Bản thân cũng xoay người lên ngựa.
Ngưu Hữu Đạo ở bên cạnh dặn dò:
- Làm ầm ĩ lớn một chút!
Viên Cương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quay đầu lại chào hỏi với mấy người còn lại rồi nhanh chóng rời đi.
Cúc đi tới trước hàng rào, nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt một lúc, phát hiện bên này ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bị sẵn, đây là chắc chắn có thể mượn được tiền từ chỗ tướng quân bên này à!
Ngưu Hữu Đạo xoay người quay đầu lại, trông thấy nàng ta, khẽ gật đầu cười cười, rồi đi lướt qua, trở về trong quân doanh. Cúc quay đầu nhìn hắn một cái, chợt bước nhanh rời khỏi quân doanh, đuổi theo hướng Viên Cương.
Mà Viên Cương cũng chưa đi xa, vừa đến chỗ rẽ ở đầu đường, lập tức gọi sáu tên thân vệ tiến lên, có tiến vào xe ngựa, có ngăn ở ngoài xe ngựa vây xem.
Trong xe ngựa Viên Cương mở cái rương ra, một rương kim tệ sáng chói mắt, đám người không khỏi khẽ kinh hô một tiếng, nhìn nhau. Thế mà chỉ chớp mắt làm ra nhiều tiền như vậy, rõ ràng là lấy được từ trong quân doanh, vị Đạo gia kia thật là có năng lực ha!
Viên Cương thì bắt đầu chia tiền, cho bốn người trong đó mỗi người một túi tiền, lệnh cho hai người một tổ cùng đi mua sắm đồ vật, nơi mua sắm đồ vật và giá cả đều đã sớm viết sẵn danh sách đưa cho bọn họ, để bọn họ trực tiếp tới địa điểm chỉ định mua về là được, sau khi mua xong thì mang đồ vật đến địa điểm chỉ định gặp mặt. Chỉ có một yêu cầu, phải làm tốt chuyện được giao, còn phải hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh chóng.
Hai người một tổ mang theo tiền chia nhau mà đi, cũng không biết Viên Cương dặn dò như vậy là có ý gì, dù sao bọn họ cứ làm theo là được. Viên Cương thì mang theo hai người còn lại cùng hơn phân nửa tiền rời đi.
Cúc bám theo đằng sau thấy một đám người chia thành ba hướng, không biết phải bám theo bên nào mới tốt, cuối cùng vẫn theo Viên Cương, dù sao nhìn Viên Cương là biết ngay là đầu não của cả đám. Chẳng qua thị cũng không buông tha cho hai nhóm người còn lại, từ một cửa hàng gần đó kéo mấy tên tiểu nhị đi ra. Thị đưa minh bài chứng minh thân phận lên, mấy tên tiểu nhị đương nhiên không dám không nghe theo, tuân theo lời dặn của thị chạy tới nhìn chằm chằm hành động của hai nhóm người còn lại.
Nơi Viên Cương dừng chân đầu tiên là một cửa hàng tơ lụa, sau khi vào thì mua sắm một đống tơ lụa thượng hạng, thanh toán tiền đặt cọc xong, yêu cầu chủ quán trong thời gian quy định đưa đến địa điểm chỉ định theo yêu cầu. Chủ quán vui vẻ không diễn tả được, gặp được khách hàng lớn ra tay hào phóng thế này, liên tục bảo đảm sẽ không sơ suất, kêu Viên Cương tuyệt đối yên tâm.
Ra khỏi cửa hàng tơ lụa, điểm dừng chân thứ hai là một cửa hàng trang sức tốt nhất trong thành, cũng giống như trước đó, tiếp tục bỏ ra một số tiền lớn đặt cọc, mua một đống đồ trang sức thượng hạng. Thực sự giống như xài tiền như nước.
Cúc một đường bám theo phía sau, thấy hơi không hiểu rốt cuộc là Viên Cương muốn làm gì, cuối cùng thấy Viên Cương tới một gánh hát, mang theo một đám người thổi kèn đàn hát từ bên trong đi ra, không biết muốn đi đâu.
Sau khi đi vào khu vực nội thành, Cúc mới phát hiện nơi đây vô cùng náo nhiệt, xe ngựa kéo theo xe chở đồ, đằng sau còn có dê bò thành đàn, gà vịt ngan ngỗng lung tung lộn xộn, ba nhóm người được chia ra đều tập trung cùng Viên Cương ở đây. Người của cửa hàng đồ trang sức bảo vệ từng hộp đồ trang sức đến, chưởng quầy cửa hàng tơ lụa mang theo đám tiểu nhị đưa đồ tới, cũng dựa theo yêu cầu đã dặn dò trước đó, phục vụ chu đáo, giúp đỡ chất lên xe, gộp lại thành gánh, giúp quấn lụa đỏ ăn mừng lên các gánh, các xe vật phẩm khác.
Viên Cương chỉ huy những người khác quấn lụa đỏ ăn mừng lên tất cả đồ vật, cả đám người bận rộn chân không chạm đất.
Hai bên đường không ngừng tụ tập đám người vây xem náo nhiệt, không ít người thấy thế vô cùng hâm mộ, rối rít bàn tán xôn xao:
- Đây là nhà ai kết hôn vậy, ra tay hào phóng thật đấy!
Cúc lẫn trong đám người đứng bên ngoài quan sát cũng thấy kỳ lạ, trông tư thế này quả thật đúng là gả cưới, đây là đưa dâu, hay là cưới vợ nhỉ?
Đám thân vệ cùng phối hợp cũng ngơ ngác, Viên gia đây là muốn làm trò gì đây!
Thấy tất cả mọi người đã quấn lụa đỏ ăn mừng xong xuôi, Viên Cương ra hiệu cho sáu người làm hộ vệ áp trận xung quanh, chợt cưỡi ngựa đi trước, quát với gánh hát xếp hàng đằng sau:
- Náo nhiệt lên đi theo ta!
Tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn leng keng thùng thùng trong nháy mắt ồn ào náo nhiệt khiến đám người hai bên đường không ít người phải trầm trồ khen ngợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.