Chương 2
Lạc Vị Ương
11/01/2024
3
Ta bị Cửu hoàng tử từ hôn.
Cung Thu Nguyệt cũng bị hủy hôn.
Khác là, Cửu hoàng tử nói với người ngoài ta ghen tuông vớ vẩn, không xứng làm phi.
Mà Cung Thu Nguyệt thì là vì phải cùng Thái hậu tới chùa Quy Vân bái Phật, cần thể x á c và tinh thần không vướng bận, nên phải tạm hủy hôn.
Vào ngày hủy hôn, Lục hoàng tử đứng trước phủ Thái sư hứa hẹn đời này, lòng này sẽ mãi không đổi, bằng lòng chờ cô ta ba năm, năm năm, mười năm, cả một đời.
Đãi ngộ của cô ta, khác hoàn toàn với ta.
Thanh danh của ta bị tổn hại, lời đàm tiếu như nước thủy triều.
Cô ta thì được mọi người ao ước, vạn người kính ngưỡng.
Đám tiểu thư khuê các không chỉ không trách cô ta, còn nhao nhao hỏi cô ta, sao lại được Thái hậu đích thân chỉ tên cùng đi lễ Phật?
Người người đều biết, Thái hậu chưa từng bạc đãi người hầu hạ bên cạnh, nhất định sau khi quay về sẽ có phong thưởng, càng quan trọng hơn là có Thái hậu tương đương với có một lá bùa hộ thân, đời này xem như an ổn.
Cung Thu Nguyệt không ngừng giao lưu.
Chỉ có một mình ta đối mặt với cơn tức giận của phụ thân.
"Nếu ngươi có thể nhanh trí bằng một phần vạn của em gái ngươi, thì cũng không đến mức như hôm nay, Lục hoàng tử ngươi không thể trèo cao, đến cả Cửu hoàng tử ngươi không nắm chắc được, lúc trước sinh ngươi để làm gì chứ?"
Tất cả sự phẫn nộ của ông đều trút xuống người ta.
Ta im lặng nghe, đầu óc lại suy nghĩ miên man.
Đời thứ nhất, ta gả cho Cửu hoàng tử làm Hoàng hậu, Cung Thu Nguyệt gả cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đoạt vị thất bại, bị giam giữ ở nơi hoang vu, phụ thân muốn ta thả Cung Thu Nguyệt ra.
Điều này cũng không có gì, vào đời thứ nhất, thù hận giữa ta và cô ta chưa sâu đậm đến vậy.
Nhưng sau khi ta thả Cung Thu Nguyệt ra ngoài, phụ thân không nên sắp xếp cho Cung Thu Nguyệt quyến rũ Cửu hoàng tử, nói là học theo Nga Hoàng và Nữ Anh, phải giữ mãi phú quý của phủ Thái sư.
Cửu hoàng tử cũng không thương mỹ nhân, làm nhục Cung Thu Nguyệt thì thôi đi, lại còn cười cợt phỉ báng ta nữa, nói người nhà của ta lòng tham vô đáy, rặt một đám bại hoại như nhau.
Vốn ta và hắn cũng không có nhiều tình cảm, đúng vào chuyện này đã tiêu tan hết sạch.
Về sau, phụ thân liều lĩnh phạm tội, ta bị phế rồi lập ba lần.
Nhưng phụ thân chỉ cầu xin ta cứu mình, chưa hề nghĩ tới tình cảnh của ta, liệu có thể cứu ông không...
Cung Thu Nguyệt quay về.
Cuối cùng phụ thân cũng thôi không giận dữ nữa.
Ông nhỏ nhẹ căn dặn Thu Nguyệt ở trong chùa nhất định phải ưu tiên mọi chuyện của Thái hậu, phụng dưỡng tốt Thái hậu chính là một công lớn.
Cung Thu Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý.
Cô ta nói mình mệt, phụ thân xót xa bảo cô ta đi nghỉ ngơi.
Trái lại khi nhìn thấy ta, ông lại tức giận bảo ta đi chép kinh Phật.
Trên đường tới Phật đường, Cung Thu Nguyệt chờ ta.
"Chị à, người hầu ở cạnh Thái hậu là em, không biết chị có cảm tưởng thế nào?"
"Em còn nói với Lục hoàng tử, sở dĩ muốn hủy hôn, là vì không muốn để chị một thân một mình, em muốn đồng cam cộng khổ với chị, chị ơi, chị vui không?"
Cô ta chắc chắn là ta chẳng hiểu cái gì cả nên trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.
Ta đưa mắt nhìn cô ta rời đi, buồn cười không chịu được.
Có lẽ cô ta đi vì bí mật của Thái hậu.
Nhưng nếu đã biết được bí mật, cũng không cần phải đi nghe thêm lần nữa, đúng không?
Về phần Lục hoàng tử...
Hắn chả là cái thá gì cả.
4
Cứ ba năm là Thái hậu sẽ tới chùa Quy Vân lễ Phật một lần, lúc đi sẽ chọn một vài tiểu thư thế gia đi cùng.
Sau khi những tiểu thư thế gia kia trở lại, ai nấy đều có chốn về tốt đẹp.
Đời thứ hai, Cung Thu Nguyệt đoạt Cửu hoàng tử, thanh danh của ta bị hao tổn, đương nhiên không chịu cam tâm như vậy.
Tính tới Thái hậu muốn lễ Phật, ta đã ra tay từ chỗ của công chúa, gặp được Thái hậu thì tự đề cử mình.
Sau đó luôn bên cạnh hầu hạ Thái hậu ngày đêm vất vả hai năm, mới lấy được lòng tin của Thái hậu.
Lúc Thái hậu lâm chung, chỉ có ta và đại cô cô hầu ở cạnh người.
Người đã nói bí mật cho ta, mà bí mật này đã bị ta vắt kiệt tác dụng.
Cho dù Cung Thu Nguyệt bắt chước con đường kiếp trước ta đi, nhưng đằng sau đi như thế nào, cô ta thật sự có thể nắm chắc được sao?
Trên đời này, nào có nhiều chỗ ngon ăn thế chứ.
Hôm Thái hậu đi, quý nữ trong thành đưa tiễn hai bên đường, mỗi người cầm trong tay một nhánh hoa đồng để tỏ ý tiễn biệt.
Sau khi nghi trượng của Thái hậu đi xa.
Lục hoàng tử đứng ở bên đường lập tức quất một roi khiến hoa đồng của ta xuống.
Giọng hắn như thuốc độc lạnh đến thấu xương.
"Kẻ vô sỉ như cô, không có tư cách tiễn Thái hậu."
Hoa đồng nát bét, mu bàn tay của ta sưng đỏ cả lên vì bị roi quất trúng.
"Đau quá..." Hai mắt ta đỏ ứng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, muốn rơi nhưng không rơi được.
Lục hoàng tử nhíu mày, giật thót một cái rồi chợt nhớ tới gì đó, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tại cô thì Thu Nguyệt và bản cung sẽ không hủy hôn, càng sẽ không đi bái phật, loại phụ nữ châm ngòi ly gián như cô, đương nhiên khiến cho người khác buồn nôn.”
Hắn lại giơ roi lên.
Ta nghiêng người tránh đi, không dám ngăn cản, tâm tư lại dao động bên ngoài.
Lục hoàng tử thật sự không có sức chống cự với Cung Thu Nguyệt, rất dễ dàng bị cô ta nắm lấy, rõ ràng Cung Thu Nguyệt có quân cờ tốt thế này, lại bỏ đi không dùng.
Cô ta thật sự quá vô dụng, một ván cờ hay cũng bị đánh cho nát bét.
Vào giây phút roi của Lục hoàng tử sắp rơi xuống người ta, lại chợt bị người khác kéo lại.
Lục hoàng tử giận dữ mắng mỏ: "Ai dám ngăn cản bản cung?"
"Là ta bảo cản."
Đám người tránh ra.
Một người đẩy xe lăn đi đến, người ngồi trên xe lăn là một người đàn ông quý phái giản dị, Đại hoàng tử.
Rõ ràng anh mặc y phục tối màu, nhưng trong mắt ta lại như có ánh sáng.
Ta bị Cửu hoàng tử từ hôn.
Cung Thu Nguyệt cũng bị hủy hôn.
Khác là, Cửu hoàng tử nói với người ngoài ta ghen tuông vớ vẩn, không xứng làm phi.
Mà Cung Thu Nguyệt thì là vì phải cùng Thái hậu tới chùa Quy Vân bái Phật, cần thể x á c và tinh thần không vướng bận, nên phải tạm hủy hôn.
Vào ngày hủy hôn, Lục hoàng tử đứng trước phủ Thái sư hứa hẹn đời này, lòng này sẽ mãi không đổi, bằng lòng chờ cô ta ba năm, năm năm, mười năm, cả một đời.
Đãi ngộ của cô ta, khác hoàn toàn với ta.
Thanh danh của ta bị tổn hại, lời đàm tiếu như nước thủy triều.
Cô ta thì được mọi người ao ước, vạn người kính ngưỡng.
Đám tiểu thư khuê các không chỉ không trách cô ta, còn nhao nhao hỏi cô ta, sao lại được Thái hậu đích thân chỉ tên cùng đi lễ Phật?
Người người đều biết, Thái hậu chưa từng bạc đãi người hầu hạ bên cạnh, nhất định sau khi quay về sẽ có phong thưởng, càng quan trọng hơn là có Thái hậu tương đương với có một lá bùa hộ thân, đời này xem như an ổn.
Cung Thu Nguyệt không ngừng giao lưu.
Chỉ có một mình ta đối mặt với cơn tức giận của phụ thân.
"Nếu ngươi có thể nhanh trí bằng một phần vạn của em gái ngươi, thì cũng không đến mức như hôm nay, Lục hoàng tử ngươi không thể trèo cao, đến cả Cửu hoàng tử ngươi không nắm chắc được, lúc trước sinh ngươi để làm gì chứ?"
Tất cả sự phẫn nộ của ông đều trút xuống người ta.
Ta im lặng nghe, đầu óc lại suy nghĩ miên man.
Đời thứ nhất, ta gả cho Cửu hoàng tử làm Hoàng hậu, Cung Thu Nguyệt gả cho Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử đoạt vị thất bại, bị giam giữ ở nơi hoang vu, phụ thân muốn ta thả Cung Thu Nguyệt ra.
Điều này cũng không có gì, vào đời thứ nhất, thù hận giữa ta và cô ta chưa sâu đậm đến vậy.
Nhưng sau khi ta thả Cung Thu Nguyệt ra ngoài, phụ thân không nên sắp xếp cho Cung Thu Nguyệt quyến rũ Cửu hoàng tử, nói là học theo Nga Hoàng và Nữ Anh, phải giữ mãi phú quý của phủ Thái sư.
Cửu hoàng tử cũng không thương mỹ nhân, làm nhục Cung Thu Nguyệt thì thôi đi, lại còn cười cợt phỉ báng ta nữa, nói người nhà của ta lòng tham vô đáy, rặt một đám bại hoại như nhau.
Vốn ta và hắn cũng không có nhiều tình cảm, đúng vào chuyện này đã tiêu tan hết sạch.
Về sau, phụ thân liều lĩnh phạm tội, ta bị phế rồi lập ba lần.
Nhưng phụ thân chỉ cầu xin ta cứu mình, chưa hề nghĩ tới tình cảnh của ta, liệu có thể cứu ông không...
Cung Thu Nguyệt quay về.
Cuối cùng phụ thân cũng thôi không giận dữ nữa.
Ông nhỏ nhẹ căn dặn Thu Nguyệt ở trong chùa nhất định phải ưu tiên mọi chuyện của Thái hậu, phụng dưỡng tốt Thái hậu chính là một công lớn.
Cung Thu Nguyệt ngoan ngoãn đồng ý.
Cô ta nói mình mệt, phụ thân xót xa bảo cô ta đi nghỉ ngơi.
Trái lại khi nhìn thấy ta, ông lại tức giận bảo ta đi chép kinh Phật.
Trên đường tới Phật đường, Cung Thu Nguyệt chờ ta.
"Chị à, người hầu ở cạnh Thái hậu là em, không biết chị có cảm tưởng thế nào?"
"Em còn nói với Lục hoàng tử, sở dĩ muốn hủy hôn, là vì không muốn để chị một thân một mình, em muốn đồng cam cộng khổ với chị, chị ơi, chị vui không?"
Cô ta chắc chắn là ta chẳng hiểu cái gì cả nên trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại.
Ta đưa mắt nhìn cô ta rời đi, buồn cười không chịu được.
Có lẽ cô ta đi vì bí mật của Thái hậu.
Nhưng nếu đã biết được bí mật, cũng không cần phải đi nghe thêm lần nữa, đúng không?
Về phần Lục hoàng tử...
Hắn chả là cái thá gì cả.
4
Cứ ba năm là Thái hậu sẽ tới chùa Quy Vân lễ Phật một lần, lúc đi sẽ chọn một vài tiểu thư thế gia đi cùng.
Sau khi những tiểu thư thế gia kia trở lại, ai nấy đều có chốn về tốt đẹp.
Đời thứ hai, Cung Thu Nguyệt đoạt Cửu hoàng tử, thanh danh của ta bị hao tổn, đương nhiên không chịu cam tâm như vậy.
Tính tới Thái hậu muốn lễ Phật, ta đã ra tay từ chỗ của công chúa, gặp được Thái hậu thì tự đề cử mình.
Sau đó luôn bên cạnh hầu hạ Thái hậu ngày đêm vất vả hai năm, mới lấy được lòng tin của Thái hậu.
Lúc Thái hậu lâm chung, chỉ có ta và đại cô cô hầu ở cạnh người.
Người đã nói bí mật cho ta, mà bí mật này đã bị ta vắt kiệt tác dụng.
Cho dù Cung Thu Nguyệt bắt chước con đường kiếp trước ta đi, nhưng đằng sau đi như thế nào, cô ta thật sự có thể nắm chắc được sao?
Trên đời này, nào có nhiều chỗ ngon ăn thế chứ.
Hôm Thái hậu đi, quý nữ trong thành đưa tiễn hai bên đường, mỗi người cầm trong tay một nhánh hoa đồng để tỏ ý tiễn biệt.
Sau khi nghi trượng của Thái hậu đi xa.
Lục hoàng tử đứng ở bên đường lập tức quất một roi khiến hoa đồng của ta xuống.
Giọng hắn như thuốc độc lạnh đến thấu xương.
"Kẻ vô sỉ như cô, không có tư cách tiễn Thái hậu."
Hoa đồng nát bét, mu bàn tay của ta sưng đỏ cả lên vì bị roi quất trúng.
"Đau quá..." Hai mắt ta đỏ ứng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, muốn rơi nhưng không rơi được.
Lục hoàng tử nhíu mày, giật thót một cái rồi chợt nhớ tới gì đó, lạnh lùng nói: “Nếu không phải tại cô thì Thu Nguyệt và bản cung sẽ không hủy hôn, càng sẽ không đi bái phật, loại phụ nữ châm ngòi ly gián như cô, đương nhiên khiến cho người khác buồn nôn.”
Hắn lại giơ roi lên.
Ta nghiêng người tránh đi, không dám ngăn cản, tâm tư lại dao động bên ngoài.
Lục hoàng tử thật sự không có sức chống cự với Cung Thu Nguyệt, rất dễ dàng bị cô ta nắm lấy, rõ ràng Cung Thu Nguyệt có quân cờ tốt thế này, lại bỏ đi không dùng.
Cô ta thật sự quá vô dụng, một ván cờ hay cũng bị đánh cho nát bét.
Vào giây phút roi của Lục hoàng tử sắp rơi xuống người ta, lại chợt bị người khác kéo lại.
Lục hoàng tử giận dữ mắng mỏ: "Ai dám ngăn cản bản cung?"
"Là ta bảo cản."
Đám người tránh ra.
Một người đẩy xe lăn đi đến, người ngồi trên xe lăn là một người đàn ông quý phái giản dị, Đại hoàng tử.
Rõ ràng anh mặc y phục tối màu, nhưng trong mắt ta lại như có ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.