Chương 8
Lạc Vị Ương
11/01/2024
15
Đại Sở thay đổi.
Hôm sau trên triều đình, Ninh Tiêu được phong làm Thái tử.
Bệ hạ bệnh nặng, Thái tử giám quốc.
Ý chỉ đầu tiên Ninh Tiêu ban bố chính là phế Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử thành thứ dân.
Hành động này đã dẫn đến sự phản đối gay gắt của đám đại thần.
Có người nói, Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử ở trong ngục kêu oan, nói bọn họ phụng chỉ đến đây cứu giá, vốn không tạo phản.
Ninh Tiêu thản nhiên nói, phụng ý chỉ của ai?
"Thái hậu!"
"Ý của ái khanh là hoàng tổ mẫu muốn tạo phản?"
Người kia im lặng.
Tuy Thái hậu và hoàng đế không phải mẹ con ruột, nhưng những năm này mẹ hiền con hiếu đã thành một giai thoại.
Lại nói, Thái hậu tuổi đã cao, lễ Phật quanh năm, người tạo phản có tác dụng gì chứ? Và vì sao?
Không ai có thể đưa ra lời giải đáp.
Ý chỉ thuận lợi ban xuống.
Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử bị tước phong hào, cầm tù trong vườn hoang.
Sau khi hai người đi vào, kêu oan cả ngày lẫn đêm.
Quản sự trông giữ vườn bẩm báo lên, nói bọn họ nhiễu dân như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thái tử.
Ta đi chào hỏi bọn họ, nghĩ cách khiến bọn họ ngậm miệng.
Lục hoàng tử lúc này mặt đầy vết bẩn, đầu tóc rối bời.
Hắn trông thấy, sự xấu hổ và phẫn nộ càng dữ dội hơn.
"Cung Dao Quang, quả nhiên là cô lén giở trò, là cô giả truyền ý chỉ của Thái hậu, nói cấm cung có biến, cố ý bảo chúng ta tiến cung giúp vua, cuối cùng bắt chúng ta lại, đúng không?"
"Theo quy tắc từ xưa đến nay, hoàng tử chỉ được có ba trăm thị vệ bên cạnh, nghe nói khi điện hạ đến giúp vua, đã mang theo năm nghìn binh tinh nhuệ, xin hỏi điện hạ, bốn nghìn bảy trăm tên thân vệ thừa ra đó là điện hạ biến ra à?"
Lục hoàng tử tức giận trợn to mắt, không dám nói nửa chữ.
Gần đây Cung Thu Nguyệt cũng không nhàn rỗi.
Cô ta nhờ tin tức nắm giữ được từ kiếp trước, đã bảo Lục hoàng tử mang binh đi khắp nơi tiêu diệt thổ phỉ, thổ phỉ bị diệt lại đều biến thành binh lính riêng của hắn.
Cô ta cho là mình đã tính kỹ rồi, lại không biết một trận phản loạn giả dối không có thật đã khiến Lục hoàng tử bại lộ.
So ra thì Cửu hoàng tử thông minh hơn chút.
Hắn mượn binh của hoàng thân quốc thích trong thành, tập hợp được gần hai nghìn người ngựa đến giúp vua.
Lúc ấy, Lục hoàng tử vẫn chưa để hắn vào mắt, cảm thấy mình tấn công hoàng thành xong, sau khi thuận thế khống chế bệ hạ, là có thể tiện tay diệt Cửu hoàng tử.
Nhưng bây giờ nhìn mà xem, người như thằng hề rõ ràng là hắn.
Ta sai người cho Lục hoàng tử uống thuốc câm.
Lục hoàng tử giãy dụa kịch liệt, thuốc bị đổ vào vạt áo, thảm hại không chịu nổi, rót thuốc xong thì hắn xụi lơ trên mặt đất, như một đám bùn nhầy.
Ta nhìn về phía Cửu hoàng tử.
Hắn cũng gầy.
Đôi mắt kiêu ngạo bướng bỉnh giờ đây đã ảm đạm xuống.
"Người kêu oan là nó, không phải ta, ta không uống thuốc câm, ta cam đoan từ sau hôm nay sẽ ngoan ngoãn ở đây, tuyệt không nhiều lời một chữ."
"Không được, điện hạ, hoàng tử sống đến thành niên của bệ hạ chỉ có mấy người các anh, thân thể Thái tử đã tàn, bị cả đám người lên án, chỉ khi các anh cũng tàn tật, đám đại thần không còn lựa chọn khác, mới có thể ngoan ngoãn phụ tá Thái tử, ta mới có thể dễ dàng làm Hoàng hậu nha!"
"Nếu cô chỉ muốn làm Hoàng hậu, sao không tới tìm ta, chí ít ta còn có thân thể khoẻ mạnh, còn rất được phụ hoàng yêu thích." Đôi mắt Cửu hoàng tử cất giấu dã tâm bừng bừng.
Ta cười lắc đầu.
Ta từng chọn rồi đó!
Đáng tiếc, kết quả đó không như ta mong muốn.
Lần này, ta muốn lập lại trật tự, uốn nắn lại mọi thứ.
"Thôi xin, ta cảm thấy thái tử điện hạ rất tốt, tốt hơn ngươi một nghìn lần, một vạn lần."
Ta giơ tay lên, hắn lập tức bị người ta ấn xuống rót thuốc câm.
Con ngươi đỏ ngầu hung tợn nhìn ta chằm chằm, trước khi hoàn toàn không nói được nữa, hắn không cam lòng gào lên: "Cô đã không có tình cảm với ta, sao lại muốn làm loạn trái tim ta? Cô có biết ta đã vì cô mà... Ưm... A..."
Hắn bi phẫn giữ lấy cổ đã không còn phát ra âm thanh được nữa.
Hắn muốn nói tiếp cái gì, ta không biết.
Ta cũng không muốn biết.
Cung Thu Nguyệt cho hắn sự kích thích, hắn bèn thích Cung Thu Nguyệt.
Ta cho hắn sự kích thích, hắn bèn thích ta.
Cuối cùng, hắn là một người vô tình vô nghĩa, vì vui thích của bản thân, có thể dễ dàng vứt bỏ hứa hẹn, dạng này người không đáng để ta dừng lại.
Đại Sở thay đổi.
Hôm sau trên triều đình, Ninh Tiêu được phong làm Thái tử.
Bệ hạ bệnh nặng, Thái tử giám quốc.
Ý chỉ đầu tiên Ninh Tiêu ban bố chính là phế Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử thành thứ dân.
Hành động này đã dẫn đến sự phản đối gay gắt của đám đại thần.
Có người nói, Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử ở trong ngục kêu oan, nói bọn họ phụng chỉ đến đây cứu giá, vốn không tạo phản.
Ninh Tiêu thản nhiên nói, phụng ý chỉ của ai?
"Thái hậu!"
"Ý của ái khanh là hoàng tổ mẫu muốn tạo phản?"
Người kia im lặng.
Tuy Thái hậu và hoàng đế không phải mẹ con ruột, nhưng những năm này mẹ hiền con hiếu đã thành một giai thoại.
Lại nói, Thái hậu tuổi đã cao, lễ Phật quanh năm, người tạo phản có tác dụng gì chứ? Và vì sao?
Không ai có thể đưa ra lời giải đáp.
Ý chỉ thuận lợi ban xuống.
Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử bị tước phong hào, cầm tù trong vườn hoang.
Sau khi hai người đi vào, kêu oan cả ngày lẫn đêm.
Quản sự trông giữ vườn bẩm báo lên, nói bọn họ nhiễu dân như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thái tử.
Ta đi chào hỏi bọn họ, nghĩ cách khiến bọn họ ngậm miệng.
Lục hoàng tử lúc này mặt đầy vết bẩn, đầu tóc rối bời.
Hắn trông thấy, sự xấu hổ và phẫn nộ càng dữ dội hơn.
"Cung Dao Quang, quả nhiên là cô lén giở trò, là cô giả truyền ý chỉ của Thái hậu, nói cấm cung có biến, cố ý bảo chúng ta tiến cung giúp vua, cuối cùng bắt chúng ta lại, đúng không?"
"Theo quy tắc từ xưa đến nay, hoàng tử chỉ được có ba trăm thị vệ bên cạnh, nghe nói khi điện hạ đến giúp vua, đã mang theo năm nghìn binh tinh nhuệ, xin hỏi điện hạ, bốn nghìn bảy trăm tên thân vệ thừa ra đó là điện hạ biến ra à?"
Lục hoàng tử tức giận trợn to mắt, không dám nói nửa chữ.
Gần đây Cung Thu Nguyệt cũng không nhàn rỗi.
Cô ta nhờ tin tức nắm giữ được từ kiếp trước, đã bảo Lục hoàng tử mang binh đi khắp nơi tiêu diệt thổ phỉ, thổ phỉ bị diệt lại đều biến thành binh lính riêng của hắn.
Cô ta cho là mình đã tính kỹ rồi, lại không biết một trận phản loạn giả dối không có thật đã khiến Lục hoàng tử bại lộ.
So ra thì Cửu hoàng tử thông minh hơn chút.
Hắn mượn binh của hoàng thân quốc thích trong thành, tập hợp được gần hai nghìn người ngựa đến giúp vua.
Lúc ấy, Lục hoàng tử vẫn chưa để hắn vào mắt, cảm thấy mình tấn công hoàng thành xong, sau khi thuận thế khống chế bệ hạ, là có thể tiện tay diệt Cửu hoàng tử.
Nhưng bây giờ nhìn mà xem, người như thằng hề rõ ràng là hắn.
Ta sai người cho Lục hoàng tử uống thuốc câm.
Lục hoàng tử giãy dụa kịch liệt, thuốc bị đổ vào vạt áo, thảm hại không chịu nổi, rót thuốc xong thì hắn xụi lơ trên mặt đất, như một đám bùn nhầy.
Ta nhìn về phía Cửu hoàng tử.
Hắn cũng gầy.
Đôi mắt kiêu ngạo bướng bỉnh giờ đây đã ảm đạm xuống.
"Người kêu oan là nó, không phải ta, ta không uống thuốc câm, ta cam đoan từ sau hôm nay sẽ ngoan ngoãn ở đây, tuyệt không nhiều lời một chữ."
"Không được, điện hạ, hoàng tử sống đến thành niên của bệ hạ chỉ có mấy người các anh, thân thể Thái tử đã tàn, bị cả đám người lên án, chỉ khi các anh cũng tàn tật, đám đại thần không còn lựa chọn khác, mới có thể ngoan ngoãn phụ tá Thái tử, ta mới có thể dễ dàng làm Hoàng hậu nha!"
"Nếu cô chỉ muốn làm Hoàng hậu, sao không tới tìm ta, chí ít ta còn có thân thể khoẻ mạnh, còn rất được phụ hoàng yêu thích." Đôi mắt Cửu hoàng tử cất giấu dã tâm bừng bừng.
Ta cười lắc đầu.
Ta từng chọn rồi đó!
Đáng tiếc, kết quả đó không như ta mong muốn.
Lần này, ta muốn lập lại trật tự, uốn nắn lại mọi thứ.
"Thôi xin, ta cảm thấy thái tử điện hạ rất tốt, tốt hơn ngươi một nghìn lần, một vạn lần."
Ta giơ tay lên, hắn lập tức bị người ta ấn xuống rót thuốc câm.
Con ngươi đỏ ngầu hung tợn nhìn ta chằm chằm, trước khi hoàn toàn không nói được nữa, hắn không cam lòng gào lên: "Cô đã không có tình cảm với ta, sao lại muốn làm loạn trái tim ta? Cô có biết ta đã vì cô mà... Ưm... A..."
Hắn bi phẫn giữ lấy cổ đã không còn phát ra âm thanh được nữa.
Hắn muốn nói tiếp cái gì, ta không biết.
Ta cũng không muốn biết.
Cung Thu Nguyệt cho hắn sự kích thích, hắn bèn thích Cung Thu Nguyệt.
Ta cho hắn sự kích thích, hắn bèn thích ta.
Cuối cùng, hắn là một người vô tình vô nghĩa, vì vui thích của bản thân, có thể dễ dàng vứt bỏ hứa hẹn, dạng này người không đáng để ta dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.