Chương 4: Án Mạng Đến Từ Thanh Nguyệt Trấn
Bạch Liên Hoa
02/08/2024
Từ miệng của sư tỷ, nàng biết được hiện giờ nơi nàng sống là Đại Ly, Nam Kinh Bắc Hà chính là thành đô. Từ Bách Hiểu Đường đi đến đó rất xa, đường rất gập gềnh khó đi, nhưng người của Bách Hiểu Đường khắp nơi đều có, vậy nên lạc đường vẫn có người giúp. Sư tỷ bảo nhan sắc của nàng quá “kinh thiên động địa”, vậy nên đưa cho nàng một chiếc mạng che mặt, nếu không dễ chuốc lấy phiền phức.
Đi được một ngày đường, nàng đến một cánh rừng to lớn, phần vì trời đã tối, phần thì cơ thể mỏi mệt, nàng tìm tạm một ngôi miếu hoang trú ngụ qua đêm, vừa đúng lúc gần đó có một ngôi miếu, nàng liền ghé vào.
Đây là một toà miếu nhỏ, dựa vào ánh sáng tờ mờ của trăng nàng nhìn thấy trên cùng có biển hiệu “miếu Đại tướng quân” được sơn màu vàng nhưng nay đã dính bụi bẩn, nàng chậm dãi quan sát xung quanh rồi bước vào, ở chính giữa có một gò đất cao hơn đặt bức tượng một vị tướng quân cưỡi ngựa cầm kiếm vô cùng uy phong, hẳn là bức tượng này sẽ rất rực rỡ vào thời điểm nó mới ra đời.
Đi qua đi lại một lúc, chân nàng đột nhiên vướng vào một thứ, nàng khẽ bỏ chân ra rồi ngồi xổm xuống xem xét. Dựa vào ánh trăng tờ mờ, nàng thấy một thi thể đang nằm trên mặt đất, mặt bị rạch nát, dựa vào nữ trang mới có thể nhận định đây là nữ nhân.
“Đứng lại cho ta”
Bên ngoài đột nhiên có một giọng nói nam thét lên phá toạc cái yên ắng của màn đêm, tiếp theo tiếng nói đó là tiếng bước chân dồn dập chạy theo, nghe theo âm thanh phát ra thì chắc hẳn là một đoàn người.
Một nam nhân áo trắng cầm kiếm xông thẳng vào trong miếu, vào khoảng khắc then chốt nhất, thanh kiếm đột nhiên dừng lại trước cổ nàng gần 1cm.
“Cảnh huynh, mau dừng tay, cần tra hỏi, cẩn thận làm bị thương người vô tội.”
Chính giọng nói đó khiến tuyết y nam nhân dừng kiếm, hắn lườm nàng, hạ kiếm xuống rồi quay lại nói với nam nhân tử y (y phục màu tím) mới đến:
“Lưu Thanh, ngươi hiền hậu quá rồi đấy”
Nam hiệp Lưu Thanh? Vậy người kia là ngũ đảo chủ Cảnh Nghi Dương, hẳn nào lực kiếm phát ra lại mạnh mẽ đến vậy, bổn cô nương không tìm các người các người cũng tìm đến cửa, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…
Nàng đủ thông minh để biết tại sao Cảnh Nghi Dương bảo nàng đứng lại, tại sao hắn lại đằng đằng sát ý muốn giết nàng, chính là tại vì nàng ở cạnh thi thể kia, đúng vào thời điểm hắn đuổi tới, có thể thi thể kia chính là người vừa bị hại và hắn đang đuổi theo sát nhân đó.
“Nói, ngươi là ai, tại sao lại giết người” Cảnh Nghi Dương chỉ mũi kiếm vào cổ nàng.
“Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn ta giết người này?”
“Vậy người giải thích về việc ngươi ở bên cạnh thi thể người này như thế nào?”
“Ta vô tình đi qua đây, vì trời tối nên ta tìm tạm một nơi dừng chân, ai ngờ lại đúng vào nơi này”
“Ngươi…”
“Cảnh Nghi Dương, đủ rồi đó, cô nương, án này chưa được làm rõ, mong cô nương có thể đi theo tại hạ về điều tra”
“Được rồi, tại hạ theo đại nhân về điều tra” Thấy Lưu Thanh ôn hoà tử tế, nàng cũng phối hợp theo.
Nàng nhẹ nhàng bước đến chỗ của Lưu Thanh, hắn ra lệnh cho thuộc hạ đằng sau mang thi thể về điều tra.
**********
“Tuyết lâu” nằm ở Thanh Nguyệt trấn, cách Nam kinh khoảng 600 dặm (1 dặm = 500m), chính là thanh lâu vô cùng xa hoa đứng thứ 3 Đại Ly, hằng ngày đều có người xếp hàng đông nườm nượp để chọn vé vào gần nhất với đài biểu diễn ngắm nhan sắc mỹ nữ, những cô nương ở đây đều vô cùng mỹ lệ, tài sắc vẹn toàn. Nổi tiếng nhất chính là Thiên Ngọc cô nương, xinh đẹp khó ai bì, hiện đang là mỹ nữ đứng thứ 1 trong bảng xếp hạng mỹ nữ do Bách Hiểu Đường chọn. Vừa đúng hôm nay, chính là phiên của cô nương ấy múa. (Dĩ nhiên, nữ chính Tư Nghiên của chúng ta vẫn sẽ xinh đẹp hơn).
Lưu Thanh đưa Tư Nghiên vào trong nội sảnh của Tuyết lâu, quả là một thanh lâu xa hoa, rất to lớn!
Với cái ánh điện chói loá nàng đã nhìn được rõ ràng hai vị cao thủ nổi danh đỉnh đỉnh. Lưu Thanh mặc tử y, trông rất anh tuấn, ôn nhu, thư sinh, tay cầm tử ngọc trường kiếm Cự Hoàn (có thể dùng hình ảnh của nam diễn viên Đặng Vi trong Trường Tương Tư để hình dung người này), ngũ đảo chủ Cảnh Nghi Dương khoác tuyết y, phong lưu tiêu sái, mi thanh mục tú, tay cầm ngọc bào trường kiếm Bích Hoạt…
Hắn mời nàng ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, ra lệnh cho thuộc hạ mang trà tới rồi hỏi:
“Cô nương, cô là ai?”
“Tại hạ là Tư Nghiên, môn đồ dưới trướng đường chủ Bách Hiểu Đường Giang Yến Ninh” Nàng nói bừa một cách trơn tru.
“Vậy tại sao cô nương lại đi đến ngôi miếu đó?” Vẫn là Nam hiệp nhẹ nhàng
“Tại hạ muốn đến Nam kinh, vì trời tối nên tạm thời trú ngụ tại nơi đó.”
“Vậy làm phiền ngươi theo chúng ta điều tra đến khi nào hung thủ lộ diện” Cảnh Nghi Dương hùng hổ nói.
“Cảnh ngũ gia quả nhiên oai hùng khác người" Tư Nghiên cười gượng
“Ngươi làm sao biết ta là người đó” Cảnh Nghi Dương nhíu mày
“Giang hồ đồn đại rằng ngũ đảo chủ Hoàng Tích đảo Cảnh Nghi Dương một thân tuyết y phong lưu tiêu sái, tay cầm ngọc bào trường kiếm Bích Hoạt, mi thanh mục tú, cái này không khó để biết”
“Xem ra là ngươi có mắt nhìn, vậy ngươi đoán xem hắn là ai?” Cảnh Nghi Dương vừa dứt lời liền quay sang nhìn Lưu Thanh. Nam hiệp nghe hắn nói nhảm chỉ ngồi uống trà, thấy hắn nhìn mình liền lườm hắn.
“Nam hiệp Lưu Thanh, đại danh đỉnh đỉnh, anh tuấn tiêu sái, mỹ lệ hơn hoa, tay cầm tử ngọc trường kiếm Cự Hoàn, ngạo cốt bất phàm, hiệp khí tự nhiên, chắc hẳn là vị đại nhân này nhỉ”
“Hừ, ngươi đề cao hắn rồi” Cảnh Nghi Dương hếch cằm
Lúc này, một vị ma ma vẻ mặt đưa đám đi vào:
“Lưu đại nhân, Cảnh ngũ gia, Thiên Ngọc không biết vì sao mà…… tự dưng mất tích rồi"
“Mất tích rồi" Lưu Thanh gằn giọng.
“Không tìm thấy cô ấy đâu cả, mà hôm nay đến phiên cô nương ấy lên tiếp khách" gương mặt toàn phấn son của vị ma ma thoảng hoảng hốt.
Lưu Thanh sắc mặt nghiêm trọng đưa cốc trà lên nhấp, trong đầu nghĩ cách, vị ma ma kia nhìn thấy Tư Nghiên liền nhảy cẫng lên:
“Lưu đại nhân, vị cô nương này là ai vậy, thật xinh đẹp quá, còn hơn cả Thiên Ngọc" bà ta xuýt xoa “ có thể để vị cô nương này thay Thiên Ngọc không?”
“Thay thế Thiên Ngọc…” Tư Nghiên nhíu mày, lặp lại lời bà ta
Ý kiến điên rồ gì đây, ta cũng đâu phải gái thanh lâu.
Thôi được, ta nhịn để rửa cái nỗi oan sát nhân này vậy.
“Cô nương thấy sao?” bà ta cố hỏi
“Cũng
được" nàng dặn từng chữ
“Vậy chốt như thế đi" sắc mặt bà ta vui vẻ hẳn lên
“Làm vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Lạc cô nương cô chắc chứ” Lưu Thanh thở dài hỏi
“Lưu đại nhân không cần lo lắng, tại hạ tuy là nữ nhi, nhưng cũng đã học qua thủ pháp phòng thân, tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng" Nàng cười trừ, đành đứng dậy đi cùng vị ma ma thay y phục.
Đi được một ngày đường, nàng đến một cánh rừng to lớn, phần vì trời đã tối, phần thì cơ thể mỏi mệt, nàng tìm tạm một ngôi miếu hoang trú ngụ qua đêm, vừa đúng lúc gần đó có một ngôi miếu, nàng liền ghé vào.
Đây là một toà miếu nhỏ, dựa vào ánh sáng tờ mờ của trăng nàng nhìn thấy trên cùng có biển hiệu “miếu Đại tướng quân” được sơn màu vàng nhưng nay đã dính bụi bẩn, nàng chậm dãi quan sát xung quanh rồi bước vào, ở chính giữa có một gò đất cao hơn đặt bức tượng một vị tướng quân cưỡi ngựa cầm kiếm vô cùng uy phong, hẳn là bức tượng này sẽ rất rực rỡ vào thời điểm nó mới ra đời.
Đi qua đi lại một lúc, chân nàng đột nhiên vướng vào một thứ, nàng khẽ bỏ chân ra rồi ngồi xổm xuống xem xét. Dựa vào ánh trăng tờ mờ, nàng thấy một thi thể đang nằm trên mặt đất, mặt bị rạch nát, dựa vào nữ trang mới có thể nhận định đây là nữ nhân.
“Đứng lại cho ta”
Bên ngoài đột nhiên có một giọng nói nam thét lên phá toạc cái yên ắng của màn đêm, tiếp theo tiếng nói đó là tiếng bước chân dồn dập chạy theo, nghe theo âm thanh phát ra thì chắc hẳn là một đoàn người.
Một nam nhân áo trắng cầm kiếm xông thẳng vào trong miếu, vào khoảng khắc then chốt nhất, thanh kiếm đột nhiên dừng lại trước cổ nàng gần 1cm.
“Cảnh huynh, mau dừng tay, cần tra hỏi, cẩn thận làm bị thương người vô tội.”
Chính giọng nói đó khiến tuyết y nam nhân dừng kiếm, hắn lườm nàng, hạ kiếm xuống rồi quay lại nói với nam nhân tử y (y phục màu tím) mới đến:
“Lưu Thanh, ngươi hiền hậu quá rồi đấy”
Nam hiệp Lưu Thanh? Vậy người kia là ngũ đảo chủ Cảnh Nghi Dương, hẳn nào lực kiếm phát ra lại mạnh mẽ đến vậy, bổn cô nương không tìm các người các người cũng tìm đến cửa, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…
Nàng đủ thông minh để biết tại sao Cảnh Nghi Dương bảo nàng đứng lại, tại sao hắn lại đằng đằng sát ý muốn giết nàng, chính là tại vì nàng ở cạnh thi thể kia, đúng vào thời điểm hắn đuổi tới, có thể thi thể kia chính là người vừa bị hại và hắn đang đuổi theo sát nhân đó.
“Nói, ngươi là ai, tại sao lại giết người” Cảnh Nghi Dương chỉ mũi kiếm vào cổ nàng.
“Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn ta giết người này?”
“Vậy người giải thích về việc ngươi ở bên cạnh thi thể người này như thế nào?”
“Ta vô tình đi qua đây, vì trời tối nên ta tìm tạm một nơi dừng chân, ai ngờ lại đúng vào nơi này”
“Ngươi…”
“Cảnh Nghi Dương, đủ rồi đó, cô nương, án này chưa được làm rõ, mong cô nương có thể đi theo tại hạ về điều tra”
“Được rồi, tại hạ theo đại nhân về điều tra” Thấy Lưu Thanh ôn hoà tử tế, nàng cũng phối hợp theo.
Nàng nhẹ nhàng bước đến chỗ của Lưu Thanh, hắn ra lệnh cho thuộc hạ đằng sau mang thi thể về điều tra.
**********
“Tuyết lâu” nằm ở Thanh Nguyệt trấn, cách Nam kinh khoảng 600 dặm (1 dặm = 500m), chính là thanh lâu vô cùng xa hoa đứng thứ 3 Đại Ly, hằng ngày đều có người xếp hàng đông nườm nượp để chọn vé vào gần nhất với đài biểu diễn ngắm nhan sắc mỹ nữ, những cô nương ở đây đều vô cùng mỹ lệ, tài sắc vẹn toàn. Nổi tiếng nhất chính là Thiên Ngọc cô nương, xinh đẹp khó ai bì, hiện đang là mỹ nữ đứng thứ 1 trong bảng xếp hạng mỹ nữ do Bách Hiểu Đường chọn. Vừa đúng hôm nay, chính là phiên của cô nương ấy múa. (Dĩ nhiên, nữ chính Tư Nghiên của chúng ta vẫn sẽ xinh đẹp hơn).
Lưu Thanh đưa Tư Nghiên vào trong nội sảnh của Tuyết lâu, quả là một thanh lâu xa hoa, rất to lớn!
Với cái ánh điện chói loá nàng đã nhìn được rõ ràng hai vị cao thủ nổi danh đỉnh đỉnh. Lưu Thanh mặc tử y, trông rất anh tuấn, ôn nhu, thư sinh, tay cầm tử ngọc trường kiếm Cự Hoàn (có thể dùng hình ảnh của nam diễn viên Đặng Vi trong Trường Tương Tư để hình dung người này), ngũ đảo chủ Cảnh Nghi Dương khoác tuyết y, phong lưu tiêu sái, mi thanh mục tú, tay cầm ngọc bào trường kiếm Bích Hoạt…
Hắn mời nàng ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, ra lệnh cho thuộc hạ mang trà tới rồi hỏi:
“Cô nương, cô là ai?”
“Tại hạ là Tư Nghiên, môn đồ dưới trướng đường chủ Bách Hiểu Đường Giang Yến Ninh” Nàng nói bừa một cách trơn tru.
“Vậy tại sao cô nương lại đi đến ngôi miếu đó?” Vẫn là Nam hiệp nhẹ nhàng
“Tại hạ muốn đến Nam kinh, vì trời tối nên tạm thời trú ngụ tại nơi đó.”
“Vậy làm phiền ngươi theo chúng ta điều tra đến khi nào hung thủ lộ diện” Cảnh Nghi Dương hùng hổ nói.
“Cảnh ngũ gia quả nhiên oai hùng khác người" Tư Nghiên cười gượng
“Ngươi làm sao biết ta là người đó” Cảnh Nghi Dương nhíu mày
“Giang hồ đồn đại rằng ngũ đảo chủ Hoàng Tích đảo Cảnh Nghi Dương một thân tuyết y phong lưu tiêu sái, tay cầm ngọc bào trường kiếm Bích Hoạt, mi thanh mục tú, cái này không khó để biết”
“Xem ra là ngươi có mắt nhìn, vậy ngươi đoán xem hắn là ai?” Cảnh Nghi Dương vừa dứt lời liền quay sang nhìn Lưu Thanh. Nam hiệp nghe hắn nói nhảm chỉ ngồi uống trà, thấy hắn nhìn mình liền lườm hắn.
“Nam hiệp Lưu Thanh, đại danh đỉnh đỉnh, anh tuấn tiêu sái, mỹ lệ hơn hoa, tay cầm tử ngọc trường kiếm Cự Hoàn, ngạo cốt bất phàm, hiệp khí tự nhiên, chắc hẳn là vị đại nhân này nhỉ”
“Hừ, ngươi đề cao hắn rồi” Cảnh Nghi Dương hếch cằm
Lúc này, một vị ma ma vẻ mặt đưa đám đi vào:
“Lưu đại nhân, Cảnh ngũ gia, Thiên Ngọc không biết vì sao mà…… tự dưng mất tích rồi"
“Mất tích rồi" Lưu Thanh gằn giọng.
“Không tìm thấy cô ấy đâu cả, mà hôm nay đến phiên cô nương ấy lên tiếp khách" gương mặt toàn phấn son của vị ma ma thoảng hoảng hốt.
Lưu Thanh sắc mặt nghiêm trọng đưa cốc trà lên nhấp, trong đầu nghĩ cách, vị ma ma kia nhìn thấy Tư Nghiên liền nhảy cẫng lên:
“Lưu đại nhân, vị cô nương này là ai vậy, thật xinh đẹp quá, còn hơn cả Thiên Ngọc" bà ta xuýt xoa “ có thể để vị cô nương này thay Thiên Ngọc không?”
“Thay thế Thiên Ngọc…” Tư Nghiên nhíu mày, lặp lại lời bà ta
Ý kiến điên rồ gì đây, ta cũng đâu phải gái thanh lâu.
Thôi được, ta nhịn để rửa cái nỗi oan sát nhân này vậy.
“Cô nương thấy sao?” bà ta cố hỏi
“Cũng
được" nàng dặn từng chữ
“Vậy chốt như thế đi" sắc mặt bà ta vui vẻ hẳn lên
“Làm vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Lạc cô nương cô chắc chứ” Lưu Thanh thở dài hỏi
“Lưu đại nhân không cần lo lắng, tại hạ tuy là nữ nhi, nhưng cũng đã học qua thủ pháp phòng thân, tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng" Nàng cười trừ, đành đứng dậy đi cùng vị ma ma thay y phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.